Chương 1
ây lớn nhất, hả?
– Ừ.
– Vậy năm đồng không ngó tẩy.
– Ông quay.
– Theo cái chơi.
– Loại vài thằng ra mới «chọi» với tây được. Tố thêm mười đồng cho nó ngó tẩy.
– Mẹ mày, sập mà dám qua mặt tây à?
– Lạ chớ sao!
– Xe thổ mộ chạy đua với xe Hoa Kỳ.
– Kệ ông.
– Bỏ.
– Vẫn không thèm ngó tẩy, theo mười đồng, tố thêm hai chục nữa.
– Đôi cẩu «líp» sức mấy ông bỏ. Theo đó.
– Vất tiền vô.
– Rồi, tây kéo đi.
– Sập của mày đây rồi.
– Tây của mày đây rồi.
– Đầy bụng tưởng cẩu, hóa ra xì. Con xì lãng nhách.
– Nè đừng giả đò. Mày tẩy xì trúng tẩy còn vờ.
– Xì thì ông đã tố ngược. Đã vậy, ông trúng tẩy đó.
Hai «choạc» nhẹ nhàng, chờ chúng mày tố.
– Theo đã vất vả.
– Tao «ở» năm tì nhé?
– Đưa tiền đây.
– Có ngay.
– Kéo đi
– Được mùa tây, tụi mày ạ! Ông đâu thích... tây. Ông thích con chó sồm cơ.
– Sất! Trắng bụng mà sất thì ức hộc máu.
– Bồi. Suốt, suốt...
– Đánh cho mày hết mua suốt. Năm «chịch» còm thôi.
– Theo.
– Bồi sáng như gương, phải cho nó sập thì mình mới tóm được chú bồi. Đôi tây mà tây chết. Chưa chắc nó đã tẩy xì. Tố thử một «bớp» xem sao.
– Có ngay. Thêm hai «bớp».
– Chạy.
– Đầm cũng sáng mà đôi sập chạy.
– Thuốc thánh à?
– Tao hùn với.
– Bỏ đi tám.
– Thêm ba bớp nữa.
– Tây gặp xì gì chả chết.
– Ông ăn chắc, nín mày một nước. Theo hết.
– Rút đi!
Ván bài chỉ còn hai đứa. Chiếu bạc vỉa hè tới phút quyết liệt. Bọn chầu rìa nhìn đống bạc, mắt sáng rực. Mấy đứa bị văng, ngồi bình luận rất xâm. Hai kẻ chiến đầu bấm ngón tay cái vào cái lỗ nhỏ của quân bài ma, tưởng nát ra. Mồ hôi chúng cùng lâm râm trên trán. Hội ngược mắt nhìn địch thủ, khẽ kéo ngón tay cái nhích xuống một chút.
Rồi vật con bài:
– Gâu gâu...
Bọn chầu rìa nhao nhao:
– Ba con chó rồi. Không ba con chó thì cũng lưỡng phé.
Dậu có vẻ thất vọng. Quân bài dưới con bài ma của nó là quân bài hình. Chưa biết là đầm hay bồi. Đầm thì Dậu thua vì tẩy nó là quân bồi. Dậu mơ ước quân bồi.
Chỉ bồi mới hạ được thằng Hội và «rửa nhục» canh bạc tối hôm qua. Tay Dậu run run. Hàm răng nó nghiến ken két. Dậu kéo dần con bài ma. Nó thở phào sung sướng:
– Bồi.
Và hả hê:
– Không tố thì sao vớ được thằng bồi. Suốt không có, chỉ có lưỡng phé tây, bồi thôi. Cũng thua nhưng mà khoái. Khoái ở cái chỗ mua bồi nó lên đúng bồi. Hội đã nghĩ nó ăn chắc, cười khẩy:
– Ba gâu gâu cũng đớp mà lưỡng phé xì cẩu cũng đớp. Đánh ít ăn thêm. Hai «bớp» nữa.
Dậu vờ bóp trán, suy nghĩ:
– Mày dám tháu cáy lắm à? Tẩy mày không phải «con đĩ» đem đầu ông ra mà chặt.
– Thử đi sẽ biết.
– Tố thêm ba «bớp».
Hội mở cờ trong bụng, liệng nhanh ba trăm bạc ra và nói cộc lốc:
– «Ta pi»!
– Nó đặt sấp bạc của nó bên đĩa bài rồi xuôi tay ngồi xổm như sửa soạn vơ tiền. Dậu lè lưỡi liếm mép:
– Đếm xem? Hội đáp gọn:
– Đếm con mẹ gì, còn đó bẩy «bò» rưỡi. Dậu đếm tiền của mình. Nó hất nhẹ đầu:
– Tao dư ba «bò». Bắt rồi đó, khỏi xem tẩy mày, anh ba bồi.
Nó lật tẩy của nó lên. Cả làng «ồ» một tiếng chứa đựng nỗi thất vọng của Hội lẫn niềm vui của Dậu. Kẻ được bạc quờ đống vào lòng mình. Nó xếp giấy trăm riêng ra một xấp rồi nhét vô túi quần. Dậu cho mấy thằng chầu rìa «cổ võ» nó, mỗi đứa vài chục lẻ. Và đứng dậy, vươn vai:
– Ông nghỉ chơi.
Đám bạc văng tục chửi thề tía lia.
– Ăn bẩn à?
Dậu rướn người cho rãn xương cốt:
– «Ăn non» chứ đâu có ăn bẩn.
Hội trừng mắt nhìn Dậu. Nó muốn gây sự với Dậu. Nhưng đêm qua nó đã «ăn non» khi Dậu gần cháy túi. Thành thử, con nhà Hội chỉ còn nước buông hai tiếng!
– Đ. má!
Dậu hất hàm:
– Mày chửi ai đó?
Hội nhổ nước miếng:
- Ông chửi ai mặc cha ông. Mày có má hay sao mà động lòng?
Dậu thấy đau nhói ở tim. Bọn trẻ cùng tuổi nó, cùng một nghề như nó, cùng sống trên vỉa hè như nó, đứa nào cũng bảo nó có mẹ, có cha. Chỉ riêng Dậu là không biết cha mẹ nó ra sao, ở đâu. Một lần tâm sự với Hội, nó thú thật nó không có cha mẹ. Dậu xuất thân từ một xóm điếm. Ai sinh ra nó, nuôi nấng nó, nó không hề biết. Năm tuổi nó đã được đứng đầu ngõ canh lính. Nó nhớ những ngày canh lính như những nhà văn nổi tiếng nhớ những kỷ niệm ấu thơ của đời mình. Người đàn bà nhận là má nó có hàng chục đứa con bằng tuổi nó vừa trai vừa gái. Bà ta mập mạp đẫy đà. Khuôn mặt tròn và nhiều vết sẹo. Hàm răng vàng sáng chói. Tiếng bà ta the thé. Bà ta chửi bới luôn miệng. Trong xóm gọi bà là Năm Sẹo. Bọn trẻ kêu bà bằng má Năm.
Buổi sáng, má Năm mua cho bọn trẻ mỗi đứa một gói xôi. Sáng nào má Năm không mua xôi, bọn trẻ biết ngay rằng «đọi khứa». Má Năm dạy bọn trẻ thế. Công việc hàng ngày của bọn trẻ là làm cái giây người từ đầu ngõ vô tận nhà. Hể cảnh sát hay lính kiểm tục xuất hiện ở lộ, đứa đầu giây báo động cho đứa đứng cách nó vài thước biết tin. Cứ thế, tin động chuyền tận nhà thật chính xác và im lặng. Má Năm lo thu xếp ổn thỏa.
Dậu chưa hiểu má Năm sai chúng nó canh lính làm gì. Má hay dọa «Hễ mải chơi, lính vô đây thì tù cả lũ và chết đói». Bọn trẻ sợ chết đói. Không đứa nào dám lơ là. Ngày hai bữa ăn, sáng gói xôi nhỏ, bọn trẻ gác lính từ mười giờ tới nửa đêm. Dậu và anh em nó «ghếch cớm» mấy năm liền. Lớn lên, má sai nó đứng xớ rớ ngoài lộ, hễ thấy đàn ông thì cầm tay dắt đại vô tận nhà cho má Năm. Có khi, những người đàn ông làm gì đó ở trong căn nhà được chia ra thành nhiều buồng kê vừa cái giường nhỏ. Dậu ngồi chờ tin động. Đó là sinh hoạt tuổi thơ của những đứa trẻ trong các xóm tội.
Những cuộc mua bán xác thịt thường để lại những bào thai vô thừa nhận, vô tội vạ. Khi những mụ phá thai tỏ ra bất lực, những bào thai quấy rầy nghề nghiệp của bọn gái điếm một khoảng thời gian. Rồi được tống khỏi bụng kẻ mang nặng. Những đứa có phúc thì chết ngạt trong thùng rác bên đường hay bị kiến lửa, chuột đói giết dần trong những bụi rậm. Những đứa vô phúc được nuôi nấng để lớn lên «ghếch cớm», và lớn hơn nữa làm ma cô. May lắm mới có vài đứa lạc vào cô nhi viện. Và cuộc đời của những đứa này cũng chẳng lấy gì làm sáng sủa. Vũng bùn nhơ của xã hội càng ngày càng sâu thêm, lan rộng. Con gái nối tiếp sự nghiệp điếm của mẹ, về già trở thành tú bà. Con trai làm ma cô. Chán nghề thì chuyển sang cướp giựt, du đãng, đâm thuê chém mướn. Một hai đứa cám cảnh đời mình, đã là những kẻ thù nguy hiểm của xã hội.
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo