Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Án Mạng Trên Tàu Noah
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 2
C
hương 2: Thiên tai và sát nhân
1.
Tiếng kim loại va vào nhau leng keng làm tôi tỉnh giấc. Đó quả thật là thứ âm thanh mang điềm xấu.
Tôi ngồi dậy, nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh đó, phát hiện những kệ thép gắn trên tường đang rung chuyển.
“Động đất à? Không thể nào!”
Tâm trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng tôi cũng dần dần nhớ ra là mình đang ở đâu. Nơi chúng tôi đang ở không phải là một tòa nhà bình thường. Đây là tòa kiến trúc ngầm ở sâu trong núi.
“Này! Nguy hiểm đấy. Mau tránh xa nó ra.”
Anh Shotaro rời giường trước, nắm lấy cánh tay tôi vẫn đang ngồi đơ ra đó và kéo tôi ra xa khỏi đãy kệ thép.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi ngã lộn nhào xuống sàn.
Anh Shotaro nắm lấy tay nắm cửa, chật vật giữ thăng bằng. Những cái kệ thép liên tiếp đổ xuống sàn, Xung quanh rung lên dữ dội. Tôi nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên khắp nơi trong tòa nhà. Hơn nữa, còn có cả tiếng hét, hình như là của Hana, khẽ vẳng đến.
Bản thân tòa nhà cũng phát ra thứ âm thanh như đang kéo một chiếc cưa gỉ sét. Cứ đà này, toàn bộ tòa nhà sẽ lún xuống như thể giẩm phải một cái hố. Hình ảnh tưởng tượng đó lướt qua tâm trí tôi.
Xung quanh vẫn không bớt rung. Chắc phải rung gần năm phút rồi.
Và rồi, đến khi mọi thứ rung mạnh tới mức không thể nào mạnh hơn được nữa…
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, nghe như ai đó vừa đánh vào một chiếc chiêng khổng lồ. Âm thanh ấy không biến mất luôn mà vang vọng khắp “Tàu Noah”.
“Tiếng gì vậy? Cái gì thế?”
“Riêng cái tiếng này thì tệ đấy.”
Anh Shotaro nãy giờ vẫn bình tĩnh bắt đầu cuống lên.
Hết rung. Tòa nhà không bị sập. Nhưng trong anh Shotaro không hề nhẹ nhõm. Anh đã tung cánh cửa lệch lẹo đang đóng chặt rồi vội vã chạy về phía lối ra.
Mọi người rầm rập chạy về phía góc hành lang. Bảy người đã tập trung đông đủ gần chỗ cầu thang.
“Này, Hana, cậu không sao chứ?”
Yuya hỏi. Hana đang được Sayaka đỡ từ phía sau.
“Tớ bị đập mạnh vào đầu. Đau lắm luôn.”
Dường như mọi người đều bị cơn rung lắc đánh thức. Chúng tôi đnag ở trong một tòa nhà nhà ngầm kỳ lạ, thành thử ai nấy đều bày ra vẻ mặt như thế không tin nổi chuyện vừa xảy ra là thật.
Tôi thấy gia đình Yazaki đi ra từ phòng 103 năm chênh chếch phòng ăn.
“À ừm… vừa nãy có tiếng gì đó đúng không? Mọi người không sao chứ? Tôi nghĩ tốt nhất ta nên ra ngoài thì hơn nhỉ?”
Yazaki nói lớn với chúng tôi. Gia đình họ có vẻ định rời đi luôn, vợ con ông ta đều đã đeo ba lô.
Anh Shotaro trả lời:
“Đúng vậy. Ta nên mau chóng rời khỏi đây thì hơn. Nếu như còn có thể.”
Nếu như còn có thể ư?
Nghe anh nói vậy, bộ não còn đang nửa tỉnh nửa mê của tôi cuối cùng cũng nhận ra chân tướng thứ âm thanh nghe như thể tiếng đánh vào chiếc chuông khổng lồ lúc nãy.
Có một tảng đá khổng lồ nằm trên lối đi giống như hang động phía sau cánh cửa sắt. Có lẽ nó được dùng làm chướng ngại vật trong trường hợp khẩn cấp. Điều gì sẽ xảy ra nếu trận động đất vừa nãy đã làm nó lăn đi? Chẳng phải đó là tiếng động khi tảng đá va vào cánh cửa sắt hay sao?
Anh Shotaro lao tới cánh cửa sắt. Nhận ra được mức độ nghiêm trọng, chúng tôi cũng chạy theo.
Anh vặn tay nắm và dồn sức đẩy cửa. Thấy vẫn không mở được, anh bèn lao cả người vào để xô cửa.
Cánh cửa chỉ dịch chuyển vài milimet. Dường như tảng đá đã chèn khít vào phí bên kia cánh cửa.
“Để em thử xem.”
Ryuhei nắm lấy tay nắm, gầm lên một riếng rồi đẩy cửa.
Tôi cũng tham gia, ba chúng tôi đặt tay lên cánh cửa, xô mạnh giống như đô vậy luyện tập tấn công.
Cánh cửa không hề nhúc nhích. Chúng tôi cảm nhận được cánh cửa sắt đang chống lại mọi nỗ lực của mình và hiểu rằng sẽ không thể nào di chuyển nó bằng sức người.
Khi tôi yếu ớt hạ tay xuống, những người còn lại nhìn tooi với vẻ mặt nôn nóng. Mười người chúng tôi đã bị mắc kẹt dưới lòng đất.
“Làm sao đây? Cứ thế này thì chúng ta không thể ra ngoài được sao? Thật đấy à?”
Hana oán hận lẩm bẩm.
“Không, xuống dưới xem sao đã. Có lẽ chúng ta sẽ làm được gì đó ở dưới đấy.”
Anh Shotaro dẫn đầu, chúng tôi đi tới chỗ cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ hai.
2.
Sau khi tôi nắm được tình hình, nỗi sợ hãi ập đến.
Tòa nhà này nằm dưới lòng đất và ở sâu trong núi. Không ai ngoài kia biết chúng tôi ở đây. Và di động thì hẳn nhiên nằm ngoài vùng phủ song.
Nếu vẫn không rời được tảng đá đi thì sao? Đương nhiên là chúng tôi sẽ chết gí trong “Tàu Noah” này.
Tôi chợt nhớ khi còn nhỏ, tôi đã cất cái lồng có nhốt một con bọ ngựa vào trong ngăn bàn và vô tình giết chết con bọ ngựa ấy. Khi phát hiện ra con bọ ngựa đã chết, tôi vô cùng kinh hoàng trước cái chết của nó, nên đã cất công đem nó chôn ngoài công viên. Thế nhưng, vì nó chỉ là một con côn trùng nên chỉ hai, ba ngày sau, tôi đã quên đi dư cảm khó chịu đó.
Giờ đây, tất cả những người trong tòa nhà ngầm này chắc hẳn đều đang hồi tưởng lại cuộc đời của chính mình, và thấy cuộn lên trong tâm trí một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Chúng tôi đến trước cánh cửa sắt ở tầng tầm thứ hai. Cánh cửa sắt đó dẫn đến một căn phòng giống như hang động ngay bên dưới lối ra. Nó quá hẹp nên tất cả không thể vào cùng lúc được. Anh Shotaro bước qua ngưỡng cửa trước, theo sau là tôi, Ryuhei và sau đó là ông Yazaki. Bước vào trong, tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trên trần nhà. Trần nhà thấp gần cửa sắt được làm bằng khung thép mỏng rồi ốp ván gỗ ép lên, nhưng tảng đá khổng lồ ở tầng trên đã xuyên thủng tấm ván và lọt cả xuống dưới. Hơn nữa, khung thép mỏng cũng bị biến dạng.
“Ôi không! Nó hoàn toàn bị chặn rồi!”
Ryuhei cố bám vào khung thép, nhìn lên tầng trên.
Qua những tấm ván thủng, có thể trông tháy cánh cửa sắt ở tầng hầm thứ nhất đã bị chặn. Một tảng đá khổng lồ với sợ xích quấn quanh đang ép sát vào cánh cửa.
Yazaki cẩn thận quan sát trần nhà, nói:
“Chúng ta không thể dỡ bỏ khung thép này và hạ tảng đá xuống đây sao? Được vậy thì hẳn là cánh cửa phía trên sẽ thông.”
Ý ông ta là liệu có thể làm gì để tảng đá rơi xuyên qua trần nhà xuống tầng hầm thứ hai được không. Các bu lông cố định khung thép mỏng lộ ra phía dưới. Có vẻ là sẽ tháo rời chúng ra được.
Anh Shotaro trả lời:
“Chỉ tháo khung thép không thôi thì chưa đủ đâu. Tảng đá này bị kẹt cứng giữa bức tường chỗ cửa sắt và sàn phía hang động rồi. Sau khi tháo khung thép, chúng ta phải kéo tảng đá xuống. Sẽ không thể làm được nếu không có đủ lực.”
Phải dùng một lực đủ lớn để kéo tảng đã xuống tầng dưới.
Nhưng chẳng phải chúng tôi có một thiết bị có thể làm được việc đó hay sao? Sợi xích quấn quanh tảng đá được gắn vào một cần trục. Chúng tôi chỉ cần xoay tay cầm của tời nâng là xong.
Tôi nghĩ thế, nhưng rồi lập tức nhận ra rằng để điều khiển tời thì lại xuất hiện một vấn đề về trình tự. Tôi nhìn về phía cuối phòng, anh Shotaro im lặng gật đầu.
“Nói cách khác, giờ chúng ta sẽ phải tháo khung thép và quay máy tời trong căn phòng này để kéo tảng đá rơi xuống. Nhưng nếu thế thì người quay tời sẽ bị nhốt lại chỗ này nhỉ?”
Nếu thả một tảng đá lớn xuống căn phòng nhỏ này, lối ra của căn phòng sẽ bị tảng đá chặn lại. Khu vực gần cửa sắt rất hẹp. Tảng đá rơi xuống sẽ bị kẹt ở đó. Đương nhiên, máy tời chỉ có thể được vận hành thì bên trong căn phòng nhỏ này. Vì vậy, để chúng tôi có thể rời khỏi tòa nhà ngầm, một người trong số chúng tôi sẽ phải ở lại căn phòng nhỏ dưới tầng hầm thứ hai này.
Anh Shotaro nhếch miệng nói:
“Đúng là vậy đấy. Có lẽ nhóm cực đaon xây dựng nơi này đã cố tình thiết kế sao cho khi thả tảng xuống tầng hầm thứ hai, nó sẽ chặn lối ra vào của căn phòng nhở này. Bởi vì kích thước của tảng đá quá hoàn hảo.”
Nói cách khác, tảng đá vốn được dùng để chặn cửa sắt ở tầng hầm thứ nhất, khi được thả xuống tầng dưới sẽ tạo thành chướng ngại vật văn cách tầng hầm thứ hai và tầng hầm thứ ba.
Nếu có đủ thời gian thì có thểphá vỡ tảng đá lớn chặn cửa sắt ở tầng hầm thứ nhất. Vì vậy, họ tạm thời bịt tầng hầm thứ nhất, còn người bên trong sẽ rút hết xuống tầng hầm thứ ba. Sau đó, họ mới thả tảng đá xuống tầng hầm thứ hai. Tảng đá rơi xuống đây rồi thì người bên ngoài sẽ không dễ dàng xông vào được. Đó là cơ chế phù hợp với một tòa kiến trúc ngầm dường như được xây dựng cho một mục đích hoang tưởng phô trương.
Căn phòng nhỏ này có một cầu thang duy nhất dẫn xuống tầng hầm thứ ba. Bình thường, người thả tảng đá có thể đi xuống tầng hầm thứ ba, nhưng nơi đó giờ đã bị ngập nước. Vì vậy, nếu xoay tời, người đó sẽ tự giam mình trongc ăn phòng nhỏ giống như hang động này.
Đã hiểu được tình hình, chúng tôi tời khỏi căn phòng nhỏ và quay trở lại hành lang.
Ryuhei rên rỉ:
“Vậy chúng ta phải làm gì đây? Ai đó sẽ quay tời, nâng và thả tảng đá xuống phải không? Sau đó, những người khác sẽ thoát ra ngoài, mau chóng đi tìm cứu việc rồi quay lại?”
Moi người đều rung mình. Người được giao nhiệm vụ này sẽ bị giam trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm thứ hai một mình, chờ đợi cứu viện. Hẳn là ai cũng muốn từ chối.
Yuya ra vẻ không có chuyện gì, nói:
“Được rồi, không cần hoảng sợ đến vậy đâu. Dù sao thì chúng ta cũng đã biết cách thoát ra ngoài rồi. Cứ suy nghĩ thật kỹ rồi hành động.”
Bên trong tòa nhà có rất nhiều đồ hộp, và tất nhiên là cả nước nữa. Chúng tôi sẽ không lo bị chết đói trong hai, ba tuần tới.
“Hay giờ ta cứ xem xét bên trong tòa nhà này xem sao? Biết đâu lại tìm thấy món đồ nào đso thả được tảng đá xuống mà không cần dùng tới mấy tời. Ra được ngoài hết thì vẫn tốt hơn chứ.
Hơn nữa, dù có làm gì thì chúng ta cũng cần đến cờ lê lục giác mà, phải không? Đằng nào chẳng phải tháo khung thép ra, trước tiên cứ tìm cờ lê đã.”
Yuya nói rất có lý. Ít nhất thì sẽ chẳng làm được gì cả nêu skhoong tìm thấy cờ lê lục giác.
Mọi người đều tán thành đề xuất của Yuya. Chúng tôi đều muốn trì hoãn để không phải nghĩ xem ai sẽ là người ở lại tầng hầm.
Phòng chứa đồ 207 trông giống một phòng để dụng cụ. Có rất nhiều dụng cụ, nào cưa nào búa chất lên kệ thép. Phòng này hẳn là dễ có cờ lê lục giác nhất. Trước tiên, mọi người dọn dẹp căn phòng bừa bộn sau trận động đất, nhân thể tìm cờ lê.
Tuy nhiên, chúng tôi không tìm thấy cờ lê.
Ở đay còn có một vài phòng chứa đồ khác. Đồ đạc không được sắp xếp quy củ nên cõ lẽ nó đang ở đâu đó khác ngoài phòng dụng cụ. Chúng tôi quyết định tách nhau ra. Mười người tản ra khắp bên trong tòa nhà. Chỉ có Hana đang bị đau đầu nên không tham gia tìm kiếm. Căn phòng Hana nghỉ cũng bị xáo trộn sau trận động đất nên cô quyết định nghỉ ngơi trong phòng ăn.
Tôi và Shotaro tìm kiếm ở phòng 205, cạnh phòng dụng cụ. Đây có vẻ là một kho chứa vật liệu, có vật liệu cách nhiệt và phụ tùng kim loại.
“Nếu không có cờ lê lục giác thì gay nhỉ? Chúng ta không thể nào vặn cái bu long đó bằng tay không được.”
“Chắc thế. Nhưng chắc chắn ít nhất họ cũng phải có cờ lê. Vì họ phải dùng nó khi xây nơi này.”
Có lẽ họ đã dùng cờ lê ở đâu đso khác rồi để luôn ở đấy.
“Thứ mà Yuya nói đến có thể là gì nhỉ? Thứ có thể di chuyển tảng đá mà không cần tới tời nâng…”
“Anh chịu.”
“Em chỉ nghĩ ra được mỗi thuốc nổ thôi. Ở đây mà có thuốc nổ thì cũng không lạ, anh nhỉ?”
“Không thể dùng thuốc nổ được. Tòa nhà có thể sẽ sập và giết chết tất cả chúng ta.”
Đúng thế thật.
“Vậy tóm lại vẫn cần ai đó ở lại đây? Làm sao để chọn ra người đó chứ?”
Chắc chắn không có ai tình nguyện đâu.
Có lẽ sẽ phải rút thăm? Gia đình Yazaki liệu có đồng ý không? Cậu con trai mới học cấp ba kia liệu có phải rút thăm không?
Anh Shotaro bày ra vẻ mặt chán chường.
“Chuyện đã được gác lại sau thì em nghĩ ngợi làm gì vội. Dù sao cũng sẽ đến lúc phải quyết định thôi.”
Anh ấy đóng cái thùng các tông đang lục lọi lại. Hình như đó là thùng đựng băng dính đục và băng dính dán nền.
“.. Cõ lẽ trong phòng này không có rồi. Shuichi, không cần đến hai người cùng tìm một phòng đâu. Còn đầy chỗ phải tìm. Chia ra sẽ hiệu quả hơn.”
“Ơ…vâng, cũng phải.”
Tôi đang canh cánh vụ rút thăm chọn người ở lại nên muốn có người nói chuyện, nhưng anh Shotaro chẳng quan tâm mà rời khỏi phòng trước.
Tôi quanh quẩn ở mấy phòng sinh hoạt có kê giường.
Những căn phòng có thể có cờ lê lục giác thì hình như đều có người tìm qua rồi. Mặc dù thấy mình như đang trốn việc, nhưng tôi cũng ngó xuống cả gầm giường vì nghĩ biết đâu bất ngờ nó lại nằm ở những nơi như thế. Nhưng tôi chỉ tìm thấy bao thuốc lá không cũ mà thôi.
Tôi ra ngoài hành lang, leo lên cầu thang tính đi vào căn phòng nào đó, rồi đến trước phòng máy.
Phải rồi… Tình hình trên mặt đất thế nào rồi nhỉ? Nếu camera giám sát không bị hỏng thì có thể kiểm tra được.
Tôi nhìn điện thoại. 6 giờ 13 phút sáng. Mặt trời đã mọc rồi. Tôi bật nguồn hai màn hình. Sau một hồi thấp thỏm, tôi cũng thấy hình ảnh hiện ra.
“Ồ… không biết có ổn không đây…”
Cả camera ghi hình chỗ lối vào và lối thoát hiểm đều không bị hỏng. Nhìn vào màn hình hiển thị chỗ lối vào, tôi thấy chỉ có vài viên đá nằm xung quanh gần nắp hầm, ngoài ra không có hư hại gì nặng.
Tuy nhiên, hình ảnh hiển thị chỗ lối thoát hiểm lại hoàn toàn khác.
Trên màn hình hiện ra cánh đồng khô cằn bị chôn vùi dưới một lượng lớn đất và cát. Cây đổ, những tảng đá khổng lồ ngổn ngang chồng đống lên đó. Chắc không thể tay không mà dọn dẹp được rồi.
Nắp hầm chỗ lối thoát hiểm bị chôn vùi. Lối thoát hiểm đó đang bị ngập, không dùng được nên cũng không thành vấn đề, nhưng cũng gây khó khan.
Chúng tôi phải đi qua đường gần lối thoát hiểm ấy mới tới được đây.
Nó bị vùi trong đất cát thế này nghĩa là ngay cả khi chúng tôi có thể an toàn thoát khỏi đây thì khả năng cao vẫn bị mắc kẹt. Cây cầu gỗ cũng có thể đã bị gãy. Để xuống núi, chúng tôi phải đi qua đó.
Di động nằm ngoài cùng phủ sóng nên chúng tôi sẽ không thể gọi cứu trợ.
Vậy thì, chẳng phải dù chúng tôi có lên được mặt đất thì người ở lại sẽ vẫn phải một mình đợi trong căn phòng chặt hẹp đó rất lâu hay sao? Cùng lúc, tôi lại càng không muốn bốc phải lá thăm xui xẻo ấy.
Nhưng dù sao cũng phải mau báo cho mọi người tin này mới được.
Đang nghĩ vậy và bước ra ngoài hành lang thì tôi chợt nghe thấy một giọng nửa như la hét, nửa như gầm rống từ xa vọng lại.
“Này! Mọi người, mau lại đây đi! Nguy hiểm quá!”
Đó là giọng của Ryuhei. Nó phát ra từ đâu đó quanh căn phòng nhỏ có tời nâng ở tầng hầng thứ hai.
Mọi người từ nhiều phòng khác nhau tụ về chỗ cánh cửa sắt ở tầng hầng thứ hai.
Anh Shotaro đang đứng phía trước tôi. Theo sau anh, tôi cũng đi qua cánh cửa sắp hẹp.
Ryuhei đang cúi xuống ở một góc căn phòng nhỏ. Cậu cầm một cái cờ lê lục giác bên tay phải. Tôi tự hỏi cậu đang làm gì, còn cậu thì nhìn chằm chằm cầu thang dẫn uống tầng hầm thứ ba.
Nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, Ryuhei đứng dậy, gí cái cờ lê lục giác xuống chân mình và nói:
“Nước đang dâng lên. Rõ ràng là nhiều hơn hôm qua.”
“Hả? Thật à?”
Nước ngập đầy cả tầng hầm thứ ba. Có lẽ nước đã tích dần trong một khoảng thời gian dài.
Mực nước đã tăng lên rõ ràng so với hôm qua. Tôi và anh Shotaro quỳ bên cạnh cầu thang, nhòm xuống tầng dưới.
“… Nước dâng lên à?”
“Dâng lên thật nhỉ. Có vẻ là vậy.”
Anh Shotaro nói.
Tôi buộc phải thừa nhận điều đó. Hôm qua mực nước chỉ đủ làm ngập bậc thang thứ tư và vừa chạm tới bậc thứ ba nhưng bây giờ bậc thứ ba đã hoàn toàn ngập trong nước.
Tôi quay lại, thấy mọi người đứng ở hành lang chăm chú theo dõi tình hình chỗ chúng tôi. Không hiểu sao Yuya vẫn chưa đến trong khi những người khác đã tập hợp đông đủ.
Sayaka nói như thế đang bám víu điều gì đó:
“Nước thực sự đã dâng lên à? Hay cầu thang bị lún sau động đất?”
“Không, có vẻ không phải vậy đâu. Mặt nước đang dao động. Rõ ràng là nước đang chảy. Tức là, nước vẫn đang chảy vào.”
Trận động đất đã làm ảnh hưởng đến địa tầng. Cường độ dòng nước trước đó chỉ thấm từ từ, giờ đã tăng lên.
Anh Shotaro rời căn phòng nhỏ rồi quay lại với một cái eke vuông. Anh căn nó vừa vặn theo phương thẳng đứng trên bậc cầu thang thứ ba.
Mọi người nín thở chờ đợi trong khoảng năm phút. Ryuhei soi đèn pin điện thoại của mình xuống mặt nước để nhìn rõ vạch kẻ hơn.
Cuối cùng, anh Shotaro kiểm tra vạch kẻ trên ê ke vuông.
“Mực nước đang dâng lên. Không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, nơi đây sẽ sớm chìm nghỉm trong nước.”
Anh Shotaro tuyên bố.
Ryuhei vô thức đánh rơi điện thoại xuống nước.
3.
Rời khỏi căn phòng nhỏ, chúng tôi tụ lại với nhau ở hành lang.
Có vẻ điện thoại của Ryuhei không thấm nước nên cậu nhặt nó từ bậc thang lên rồi lau vào quần áo.
“Tớ tìm thấy cờ lê rồi.”
Ryuhei ậm ừ nói. Cậu tới căn phòng nhỏ là để thử xem chiếc cờ lê vừa tìm được có vừa với mấy cái bu long trên khung thép hay không, sau đó vô thức nhìn xuống tầng dưới và nhận thấy mực nước đã dâng lên.
“Vậy có ai nghĩ ra cách nào để thả tảng đá này xuống mà không ai bị kẹt lại đây không? Hay có ai tìm thấy món đồ nào dùng được không?”
Cậu nghiêm túc hỏi nhưng mọi người đều im lặng. Không ai tìm được thứ gì như vậy cả.
“Vậy thì, tóm lại là vẫn phải có ai đỏ ở lại đây sao?”
Đó là những gì sẽ xảy ra.
Hana nói:
“Này, tớ không biết, nhưng nếu chúng ta định làm bất cứ điều gì thì tốt hơn là nên nhanh lên, đúng không? Vì trong trường hợp tệ nhất, nếu có ai đó phải ở lại đây thì những người khác nên nhanh chóng xuống núi và gọi người tới giúp trước khi nước dâng lên.”
“Nhưng cũng có thể là sẽ không kịp.”
Mai nói ra một điều đáng ngại. có một chuyện tôi cần phải báo cho mọi người biết. Tôi dẫn họ đi học hành lang, tới phòng máy.
Ai nấy đều la lên khi nhìn thấy hình ảnh từ camera giám sát.
Đất xung quanh lối thoát hiểm đang sạt lở. Anh Shotaro lấy bản vẽ “Tàu Noah” ra, so sánh vị trí của lối thoát hiểm và tình hình sạt lở trên màn hình.
“Với tình hình này, khả năng cao là cây cầu gỗ đã bị đất cát nuốt chửng và sập rồi.”
Hơn nữa, dù cây cầu gỗ còn đi chăng nữa thì dọc đường vẫn có nhiều đoạn dốc đứng nên tôi nghĩ sẽ có những khúc không thể đi qua được do động đất. Nếu không thể đi qua con đường đó thì dù có lên được mặt đất, chúng tôi cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi xuống núi.
“Tức là, dù có thoát ra ngoài thì cũng phải mất khá nhiều thời gian mới gọi được cứu hộ rồi quay lại đây, đúng không? Hoặc, dù có gọi được cứu hộ ngay thì việc giải cứu cũng cực kỳ khó khan. Tảng đá đó không dễ di dời, và lối thoát hiểm cũng đã bị lấp mất nên cũng không thể đi vào theo lối đó được.”
Hana than thở.
Trận động đất đó không chỉ làm dịch chuyển tảng đá lớn kia mà còn nhốt chúng tôi vào tòa kiến trúc ngầm này theo một cách thức cực kỳ tinh vi.
Động đất thường kéo theo các thảm họa khác theo phản ứng dây chuyền. Sau cơn rung chấn, có thể sẽ có sóng thần hoặc núi lửa phun trào. Tòa kiến trúc ngầm này đã trở thành một mô hình thu nhỏ cho những thảm họa liên tiếp như vậy.
Anh Shotaro nói:
“Tóm lại là thế này: Để thoát khỏi đây, một người sẽ phải chấp nhận bị mắc kẹt trong tòa kiến trúc ngầm sắp sửa ngập nước này, đúng không?
Và kể cả khi lên được mặt đất, chúng ta cũng sẽ mất một khoảng thời gian đáng kể để gọi cứu hộ. Mà trong lúc đó, tất cả những gì chúng ta có thể làm là im lặng nhìn tòa nhà chìm trong nước. Thế nên...
Để cứu những người khác, một ai đó trong số chúng ta ở đây sẽ phải hy sinh mạng sống của mình. Và chúng ta phải suy nghĩ xem ai sẽ ở lại tầng hầm này?”
Nỗi lo mỗi lúc một thêm sâu đậm và đè nặng lên trái tim chúng tôi.
Một ai đó trong số những người ở đây sẽ phải chết và đó còn không phải là cách chết thông thường. Người đó sẽ bị bỏ lại một mình trong một không gian tối tăm như hang động, chỉ có thể chờ đợi nước dâng ngập cả chỗ ấy.
Tôi nhìn kỹ vẻ mặt từng người. Anh Shotaro ủ rũ. Ryuhei cực kỳ căng thẳng, như thế đang chuẩn bị tấn công thứ gì đó, còn Mai thì cúi đầu và căn môi. Sayaka chực khóc còn Hana thì choáng váng như thế vẫn chưa chấp nhận được hiện thực.
Về phần gia đình Yazaki, ông Kotaro có phần không vừa ý. Bà Hiroko tỏ ra sợ hãi. Cậu con trai Hayato thì trông vẫn như đang nghe chuyện của người khác.
Cả ba người đều không nói gì. Có lẽ họ sợ rằng nếu nói năng bất cẩn thì người phải ở lại đây sẽ là mình.
Một trong những người này – hay chính là tôi? Ai sẽ ở lại tầng hầm này đây?
“Này, Yuya thì sao? Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?”
Ryuhei nói, như thế vừa chợt nhớ ra.
Phải rồi. Các tình huống phát sinh liên tiếp khiến tôi chẳng rảnh rang mà để ý, nhưng hình như đúng là từ nãy không thấy Yuya đâu cả. Từ lúc chúng tôi chia nhau ra tìm cờ lê lục giác. Nhưng chẳng lẽ cậu ấy không nghe tiếng Ryuhei hét lên sao?
“Trước tiên hay đi tìm Yuya đã. Chúng ta không thể nói chuyện này nếu không có đủ tất cả mọi người.”
Shotaro dẫn đầu, chúng tôi lần lượt rời khỏi phòng máy.
Mọi người đều tập trung tìm kiếm Yuya.
Ai cũng nhẹ nhõm vì tạm thời chưa phải chọn ra người hy sinh, nhưng có một vẫn đề: chúng tôi đều đang bực Yuya.
Vốn dĩ chúng tôi bị mắc kẹt ở đây là do Yuya đi nhầm đường. Nếu không phải vì thế, chúng tôi đã không qua đêm ở một ni như thế này. Mọi người đều đang muốn trách móc cậu ấy vài câu.
Chắc chắc Yuya cũng hiểu điều đó. Có lẽ cậu ấy đang lo lắng và sợ phải đối mặt với chúng tôi. Liệu họ có cưỡng chế lôi cổ Yuya đang ngồi ôm đầu trong một góc phòng nào đó ra ngoài không đây?
Cũng như khi tìm cờ lê lục giác, chúng tôi chia nhau ra tìm kiếm khắp tòa nhà. Yuya thì to lớn hơn cờ lê nhiều nên hẳn sẽ không mất nhiều thời gian.
Trong chốc lát, tiếng bước châm thô bạo của chín người vang vọng khắp tòa nhà. Tiếng hét gọi Yuya vọng lại từ khắp nơi. Cảm giác cứ như thế các thủy thủ đang náo loạn khắp con tàu vượt bão vậy.
Tôi đến xem phòng tra tấn số 209. Các dụng cụ tra tấn chất đống ở góc phòng văng rải rác trên sàn do trận động đất. Không thấy bóng dáng Yuya.
Tại sao mình lại đến căn phòng này trước nhỉ, tôi thắc mắc. Tôi cảm thấy mình phải kiểm tra nơi đáng ngại nhất trước tiên.
Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được Yuya.
Người tìm ra cậu ấy là Hayato, con trai nhà Yazaki. Tiếng hét của Hayato vang vọng khắp tòa kiến trúc ngầm.
“Ở đây! Anh ấy ở đây! Chết rồi, anh ấy chết rồi! Bị giết!”
Chương trước
Mục lục
Án Mạng Trên Tàu Noah
Yuki Haruo
Án Mạng Trên Tàu Noah - Yuki Haruo
https://isach.info/story.php?story=an_mang_tren_tau_noah__yuki_haruo