A Múi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 2
huyện ấy xảy ra hai tháng trước, lúc đầu tháng tư, vào một ngày có đầy sự dịu dàng vô tả, một sự uể oải ngoài sức chịu đựng và một nỗi lâng lâng làm người ta lờ đờ mơ mộng, ngây ngất như là uống một thứ rượu kỳ diệu.
A Múi đang trên đường về nhà vào một buổi chiều từ làng Dự bên cạnh. Nàng nghĩ nàng chưa bao giờ biết một ngày đẹp rực rỡ như thế. Trong cơ thể nàng có một hương ấm mới, một khí lực lạ lùng trong nàng như thể nàng vừa bắt đầu biết sống. Cánh đồng hai bên đường đã đổi từ màu vàng úa héo sang một màu xanh mới đầy nhựa sống, cây cối bừng sống dậy và trên cành cây đầy nụ mới, chim chóc đậu đầy và hót líu lo vui vẻ. Tất cả thế giới mà nàng có thể trông thấy được đều trẻ trung, tươi mát, nở hoa, thức dậy và mong chờ. Mong chờ gì? Nàng không biết, nhưng nàng bỗng thấy mình bước đi chậm lại. Mặt nàng nóng bừng từ một ngọn lửa bên trong, và nàng bỗng nhiên biết đến cơ thể của mình, rung động và ấm áp căng đầy dưới quần áo.
"A Múi!" một tiếng gọi vang lên từ đâu đó.
Ngạc nhiên và hơi sợ hãi, nàng dừng lại, nhìn quanh, ngó qua cánh đồng tới những bụi thông và cả con đường đèo trên núi, nhưng không thấy ai. Trên đầu nàng một đôi chim ó bay lượn vòng tròn. Nàng đỏ mặt, xoa bộ mặt nóng bừng và bước đi.
"A Múi!" có người lại gọi nữa, lần này gần hơn. Nàng đứng lại, phân vân hơn, nhưng vẫn không trông thấy ai và lại bắt đầu bước đi thì nàng lại nghe tiếng gọi một lần nữa, lần này thật là gần: "A Múi, tôi đây mà!”
Quay vội lại, nàng trông thấy một cái đầu nhô ra từ một bụi cây. Rồi từ từ một thanh niên mặc áo choàng dài bước ra, kể cả chiếc nón có nút đỏ đẹp đẽ. Gã con trai chừng hai mươi tuổi, trông không tệ lắm, và khuôn mặt hớn hở tươi vui. A Múi nhận ra thanh niên đó ngay. Ðó là con trai nhà họ Lý, có cửa tiệm trong làng bên cạnh. Nàng biết tên gã là A Tiến.
A Múi nói, "Ái chà! Là anh hả? Anh làm tôi sợ gần chết. Anh đi đâu về vậy?" Tuy nhiên nàng không có vẻ bực mình khi gã con trai xuất hiện.
"Tôi ư?" gã hỏi. "Tôi ư? Tôi vừa đi tỉnh về và tình cờ trông thấy cô từ đằng xa, và nấp ở đây định chọc cô."
"Anh thực là một người trơ trẽn quái quỷ!" Nàng la to một cách vui vẻ, giơ tay lên như muốn đập gã. "Làm người ta sợ muốn chết.”
"Tôi thành thực xin lỗi, A Múi. Sự thực là tôi có một điều quan trọng muốn nói với cô."
"Cái gì vậy?"
Nhưng gã con trai bỗng nhiên yếu đuối hoặc e thẹn. Gã nói thì thầm "Tôi...tôi...tôi--", rồi nắm lấy tay nàng.
"Cái gì thế này?" A Múi vội giật người lại, nhưng hai chân nàng từ chối không chịu nhúc nhích. Thân thể nàng run rẩy, như bị một khích động, và nàng lại cảm thấy da thịt nàng rạo rực bên dưới quần áo. Tất cả sức mạnh của nàng dường như mất hết. Gã con trai quàng tay ôm lấy nàng, kéo nàng sát vào hắn, và rồi dẫn nàng vào trong rừng. Nàng không thể tập trung được một sự kháng cự, trí óc nàng dường như không làm việc như thường lệ, nàng hầu như không biết hai người đang di chuyển; và nàng không nói lên một lời. Nàng chỉ biết rằng bên trong, nàng cảm thấy bừng bừng và hân hoan lạ lùng.
Hai người ngồi xuống bên dưới một cành cây rậm lá, đầu nàng tựa vào vai gã con trai. Mắt nàng nhắm lại và nàng thở hổn hển. Nàng cảm thấy bàn tay của gã con trai úp nhẹ lên vú nàng, trên trái tim đang đập mạnh của nàng. Môi hắn đụng vào môi nàng, và bỗng nhiên nàng cảm thấy một sự rạo rực của thân thể mà nàng chưa bao giờ được biết.
"Quạ!”
Một con chim ác là bay trên đầu làm nàng giật mình, và trong một giây, đánh thức nàng biết rằng thế giới vẫn còn tồn tại. Nàng rùng mình.
"A Tiến! Không, không! Thôi đừng! Má sẽ đánh tôi chết!"
"Ðừng! Cô đừng lo. Hãy tin tôi. Mọi việc rồi sẽ tuyệt diệu, như thế này mãi
Giọng nói của gã con trai cũng run run, và một sự rung động kỳ lạ, một sự kêu gọi mà nàng chưa bao giờ nghe thấy, và sự mời gọi ấy không thể từ chối được, đã hoàn toàn chiếm đoạt nàng. Hắn mân mê cánh tay nàng, mặt nàng và cổ nàng. Nàng không còn chống lại nữa.
A Múi A Múi - Nguyễn Vạn Lý A Múi