Xin Đừng Ốm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
orey! Đừng có đá vào lưng ghế! – Bố lên tiếng từ ghế ngồi đằng trước ô tô.
— Và hãy rụt cái cùi trỏ của em khỏi mạng sườn chị. – Chị Meg của tôi rên lên.
— Và hãy quay cánh cửa xe lên. – Mẹ đề nghị. – Nó làm tóc mẹ bay lung tung hết cả.
— Tại sao tất cả mọi người lại cứ chỉ nhằm vào mình mà kêu ca nhỉ? – Tôi than vãn. – Mình chẳng làm gì cả.
Tôi cuộn tròn người lại và gườm gườm nhìn ra cửa sổ. Tôi không muốn tham dự chuyến đi này. Tôi chỉ muốn ở lại nhà tại Shadyside với bạn bè của mình, với cô mèo mắt xám đen bên hàng xóm.
Nhưng không được! Chị Meg phải đi diễn thử ở một trường ba lê vớ vẩn nào đó. Vì thế mà chúng tôi phải tự lèn mình vào chiếc xe ngốc nghếch này và đang trên đường tới bang Pennsylvania trong cái nắng nóng như thiêu mà không có điều hoà nhiệt độ. Đây là lần thứ hai chúng tôi phải rời khu phố Fear.
— Nóng quá! – Tôi càu nhàu khi chúng tôi đã đi được hoảng hơn năm dặm. – Khi nào chúng ta mới tới nơi ạ?
— Tự con cũng biết tới nhà bà Marsha thì mất bao lâu mà. – Từ ghế trước mẹ xoay người lại nhìn tôi. – Chính xác là mất bốn tiếng tính từ cửa chính nhà mình đến cửa nhà bà.
Tôi tròn mắt nhìn mẹ.
— Bà Marsha? – Tôi đáp lại.
Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ mấy lần. Bà Marsha ư? Tôi không hề biết người mà mẹ nhắc đến. Đầu óc tôi hoàn toàn không có bóng dáng cái tên đó.
— Bà Marsha sẽ rất vui khi gặp con. – Mẹ lùa tay vào mái tóc vàng hoe của tôi trìu mến nói.
Tôi lại rất ghét mẹ làm vậy. Tôi đã mười hai tuổi rồi vậy mà mẹ cư xử như thể tôi mới lên bốn.
Tôi né đầu khỏi bàn tay mẹ và hỏi:
— Con gặp bà lần gần đây nhất là hồi nào mẹ nhỉ?
Mẹ ngờ vực nhìn tôi đăm đăm:
— Đừng có nói với mẹ là con đã quên đấy!
— Vâng con sẽ không quên đâu ạ.
Tôi nói khoác. Thực sự thì tôi chẳng nhớ ra.
Chị Meg đưa mắt nói:
— Corey…, chúng ta đã tới thăm bà Marsha tháng bảy năm ngoái nhân dịp sinh nhật em. Bà đã tặng em một đống quà còn gì.
Tôi cười ngượng nghịu và gật đầu:
— À, đúng rồi…
Thật là kỳ lạ. Làm sao mình có thể quên chính bà mình nhỉ?
Meg mở nắp một hộp sữa chua không béo và cắm thìa vào:
— Bà thường gửi cho em những món quà giá trị như ván trượt tuyết, những quả bóng rổ, cả tấm bia phi tiêu kia nữa. Còn chị bà chỉ gửi séc thôi.
— Bà đã gửi cho em tấm ván trượt ấy à? – Tôi giật mình. Tại sao mình vẫn không nhớ ra nhỉ? Mình đã dùng cái ván trượt đó suốt cả năm trời.
— “Bà Marsha” hẳn là một “vấn đề” đó, Corey nhỉ? – Bố cười thích thú.
— Hê hê… Đúng rồi, đúng như vậy. – Bà là một “ vấn đề”, đúng thế. Một người hoàn toàn xa lạ. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi không thể tin được điều này! Tôi hoàn toàn không có một ý tưởng nào trong đầu rằng bà Marsha là ai.
Mẹ vỗ vào đầu gối tôi:
— Thôi nào, Corey. Con đừng đùa cợt nữa.
— À vâng. – Tôi ngồi ngay ngắn lại. – Con chỉ đùa thôi mà.
Làm sao tôi có thể nói với gia đình mình rằng tôi không thể nhớ ra chính bà ngoại mình nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ mình gàn dở. Tôi liếc sang phía chị Meg. Chị ấy đang nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực.
— Đó là em đùa đấy mà! – Tôi khẳng định với một giọng hơi to. – Được chứ? Đùa thôi mà!
Chị Meg nhăn nhó:
— Em không phải la như thế. – Chị đập nhẹ vào vai mẹ. – Mẹ! Mẹ bảo em Corey đừng có la toáng lên với con.
Tôi quay cánh cửa ô tô xuống. Có thể không khí trong lành sẽ khiến đầu óc tôi nghĩ ra cái gì đó. May chăng tôi sẽ nhớ ra.
— Corey! – Mẹ lên tiếng, mắt nhướn ra phía cửa xe.
— Ồ vâng. Tóc mẹ. – Tôi lại kéo cửa sổ về chỗ cũ.
Trong xe như một cái lò. Mồ hôi tôi đang vã ra. Tôi ngả đầu ra ghế sau.
— Mẹ, mẹ sờ trán con này. Con sốt rồi hay sao ấy.
— Chuyện ốm đau đừng có bao giờ nói đùa. – Bố nói. Bố nghiêm khắc nhìn tôi qua chiếc gương chiếu hậu.
— Con không đùa đâu. – Tôi rên rỉ, ngả phịch người ra phía sau. – Con nóng lắm.
Bố mẹ nhìn nhau lo lắng:
— Có thể con đã phải ngồi xe quá lâu. – Mẹ nói.
— Bố nghĩ chắc đúng như thế đấy. – Bố đồng tình. Bố đánh tín hiệu xi nhan rẽ. Chúng tôi rẽ khỏi đại lộ Pennsylvania để đi vào một con đường khác gồ ghề.
Kế hoạch là bố mẹ sẽ gửi tôi lại nhà bà Marsha ở vùng quê. Sau đó bố mẹ sẽ đưa chị Meg thẳng tới Philadelphia tham dự buổi diễn thử tại trường ba lê bang Pennsylvania. Họ sẽ ở khách sạn. Có bể bơi.
— Sao con lại không được ở khách sạn với cả nhà? – Tôi than vãn. – Sao con lại phải đến ở nhà bà Marsha?
— Thôi nào, chúng ta đã nói cả trăm lần về việc này rồi mà. – Mẹ nói. – Đây là một sự kiện rất lớn đối với chị Meg. Nếu chị ấy được nhận vào trường thì hầu như chắc chắn công ty ba lê Pennsylvania cũng sẽ nhận chị ấy. Bố mẹ không thể để con đi lang thang trong phòng tập múa được. Con sẽ làm chị Meg phải để mắt chú ý đến con mà mất tập trung.
— Chị Meg không thể có bất cứ một sự phân tán nào. – Bố nói thêm vào.
Tôi liếc sang phía chị. Chị Meg ngồi gếch cằm lên, lọc tóc đỏ cột chặt trên đỉnh đầu.
Tôi làm bộ mặt lợn trêu chị.
Chị Meg lè lưỡi ra với tôi.
— Để xem, con cũng chẳng thèm đến chỗ đám tập diễn ấy làm gì. – Tôi nài. – Con sẽ chỉ giam mình trong khách sạn mà thôi.
— Thôi nào Corey. – Mẹ phẩy tay. – Con thừa biết không thể làm vậy được.
Tôi ngả phịch ra phía sau. Thật không công bằng. Tại sao tôi lại không được đi cùng gia đình mình tới khách sạn?
Bố đang nhìn tôi qua gương chiếu hậu:
— Nào Corey, đừng quan trọng hoá lên như vậy. – Bố dịu dàng nói. – Con yêu bà Marsha. Cả hai con đều sẽ có khoảng thời gian thú vị.
Bố lại đánh tín hiệu xi nhan rẽ vào một con đường rải sỏi.
— Nhìn kìa Corey! – Mẹ nói. – Chúng ta đến nơi rồi.
Chiếc xe rẽ vào phía một ngôi nhà màu xám, trang trí màu trắng và cửa sổ đỏ tươi. Một thảm cỏ hẹp trải dọc suốt đường vào. Tôi nghểnh cổ hy vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng bà. Có thể khi đã nhìn thấy bà rồi, tôi sẽ nhớ ra chăng.
Mẹ bẻ cụp chiếc gương chiếu hậu xuống và đưa nhanh tay chải lại mái tóc bị gió thổi rối tung. Vừa chải tóc, mẹ vừa dặn dò tôi lần cuối:
— Bây giờ mẹ mong con tỏ ra lịch sự, đừng có đụng chạm vào đồ đạc và hãy tự chăm sóc bản thân. Bà Marsha sẽ đánh giá cao điều đó đấy.
— Phải thận trọng một điều. – Bố nói khi đánh xe vào bãi đỗ.
Tôi muốn biết ngay:
— Một điều gì ạ?
Bố và mẹ chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Cử chỉ của họ khiến tim tôi đập mạnh. Phút chốc, tôi như không còn nhận ra họ. Khuôn mặt bố mẹ tôi cứng đờ ra với một vẻ sợ hãi rất lạ.
Mẹ từ từ gật đầu còn bố nheo mắt lại nhìn xa xăm. Giọng bố hạ thấp xuống nghe như thì thầm.
— Đừng bao giờ ốm ở nhà bà.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm