Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vô Thường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1: Đường Phong
G
iới Thiệu:
Thà gặp Diêm La Vương, đừng chọc Đường Môn lang!
Hành tẩu trong bóng đêm, hèn hạ nhưng không mất bản tính, vô sỉ cũng không bỏ đi phong độ chính là Câu hồn sứ giả!
Phân chia cảnh giới: Luyện Cương kỳ, Huyền giai, Hoàng giai, Địa giai, Thiên giai, Linh giai!
Luyện Cương kỳ chia làm cửu phẩm, từ nhất phẩm tới cửu phẩm.
Huyền giai, Hoàng giai, Địa giai, Thiên giai, Linh giai mỗi cảnh giới chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm!
Đánh giá chung:
Truyện bên qidian được đánh giá 9,4 điểm/ 10 điểm, tổng số lượt view là 7,2 triệu! Chỉ đơn thuần lượng người đọc đã đủ thấy truyện hot đến thế nào.
Đánh giá của người dịch:
Đảm bảo hay, thuộc thể loại tu luyện và hài! Trên trụ cột là tu luyện, nhưng ko đi quá sâu vào tu luyện, mà là xử lý thắt mở xung quanh, mỹ nữ đặc biệt nhiều, nhưng thằng này mới chỉ chấp nhận 3 em (1 con bồ giấu kỹ lắm), 1 con mỹ nữ thích nó, nhưng nó chưa chấp nhận, bị con này nó săn tới tận nhà, đe thịt hết 3 vợ để lấy nó, à còn 2 em tình cảm khá tốt, rất mập mờ nhưng chưa đi đến đâu!
Đặc biệt nhất của truyện này là miêu tả tâm lý nhân vật khá sâu sắc, lời văn mượt mà, trình độ rất cao, tạo tiếng cười rất tự nhiên! Đồng thời nvc không thuộc loại vô sỉ mà tự cho rằng mình thẳng thắn khiến khá nhiều vip tâm sự là phát ói với thể loại này!
Truyện được viết khá kỹ, bởi vì sử lý thắt mở rất cẩn thận nên tiết tấu không được nhanh, truyện thích hợp cho những ai đã bắt đầu chán thuần tu luyện, muốn hướng tới tiếng cười giải trí sau những ngày lao động mệt nhọc!
Đường Phong cảm thấy bản thân mình vô cùng xui xẻo.
Mười lăm năm trước Đường Phong mang một thân công phu rời khỏi Đường gia chu du thiên hạ, trên đường vì tình cờ cứu một đứa trẻ khỏi cảnh bị cán chết dưới vó ngựa mà tự rước họa vào thân.
Lần tai nạn đó khiến hắn trở thành phế nhân, suốt mười lăm năm qua chỉ có thể nằm yên trên giường. Tuy rằng các vị trưởng lão trong môn nhiều lần truyền cho hắn nội lực tinh thuần của chính mình, nhưng vẫn không thể khiến hắn một lần nữa có thể đứng dậy được.
Chuyện này khiến cả Đường môn từ cao đến thấp tiếc nuối khôn nguôi, Đường Phong là kỳ tài trăm năm mới gặp của Đường Môn, chỉ cần một quãng thời gian nữa thôi thì không ai dám nói trước thành tựu của hắn có thể cao đến đâu, thế nhưng một phân hy vọng này lại sớm lụi tàn.
Suốt mấy năm nằm trên giường, Đường Phong từng tự vấn lương tâm của mình vô số lần, nếu có thể quay ngược lại thời điểm đó liệu hắn có ra tay cứu đứa trẻ kia hay không?
Đáp án là có! Nếu không cứu, e là hắn sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, thành tựu ngày sau có cao đến mấy cũng ích lợi gì? Hiện tại, tuy nửa thân dưới của hắn bị liệt nhưng đổi lấy nửa đời thanh thản.
Mạng người quý như trời, nhân tính không thể mất!
Mười lăm năm qua, Đường Phong không ngừng nghiên cứu y khắp thiên hạ, kết hợp cùng hiện trạng của mình, nghiên cứu ra một phương pháp chữa bệnh bằng ngân châm, lúc này mới cảm thấy có chút khởi sắc, khó khăn lắm mới cảm nhận được nửa thân dưới của mình có chút phản ứng, một đạo sấm sét rạch ngang trời cứ thế bổ trúng vào người hắn, Đường Phong còn đang mơ mơ màng màng đã bị ngưu đầu mã diện áp tới Diêm La điện.
Đường Phong nghĩ đến nát óc cũng không hiểu, rõ ràng mình đang nằm trên giường, chẳng chọc đến ai, thế nào lại xuất hiện một đạo sấm sét kì quái từ cửa sổ đánh vào, lại còn vô cùng xảo diệu đánh trúng vào mình.
Đường Phong cố nén giận ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vị tráng hán mặt đen đang ngồi ngay ngắn như một ngọn núi đá sừng sững trên đài cao.
Chính là hắn, Diêm La vương, kẻ được xuy tôn là người nắm giữ vận mệnh của người sống, chưởng quản lục đạo luân hồi.
- Đường Phong!
Diêm vương vỗ mạnh án mộc trên bàn, hét lớn một tiếng.
Đường Phong bước lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Nhà ngươi có biết tội của mình chưa?
Diêm vương rung đùi đắc ý, lại quát thêm một tiếng.
- Ta có tội gì?
Đường Phong giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, rống lên một tiếng.
- Ngươi có biết thọ mệnh của ngươi chỉ có mười lăm năm hay không? Lẽ ra mười lăm năm trước hồn phách của ngươi phải xuống địa phủ chịu mệnh, tiến nhập luân hồi mới phải chứ.
Diêm vương ho nhẹ một tiếng, khẩu khí tuy cường ngạnh nhưng cũng đã hòa hoãn ít nhiều.
- Diêm vương muốn ngươi chết lúc canh ba, ai dám giữ ngươi lại đến canh năm?
Đường Phong trừng mắt nhìn Diêm La đang ngồi trên đài:
- Sống chết của ta vốn nằm trong tay ngươi! Sao bỗng nhiên ta lại sống thêm được mười lăm năm?
- Khụ, chuyện này...
Vẻ mặt Diêm vương thoáng chút ngượng ngùng.
- Bổn vương bận rộn trăm bề, đôi khi cũng phạm chút sai lầm là điều khó tránh khỏi.
- Chuyện này thì liên quan gì đến ta?
Đường Phong càng nghĩ càng tức giận.
- Mười lăm năm trước ta liều mình cứu người khác, chỉ đổi được nỗi khổ tàn phế suốt mười lăm năm, vất vả lắm mới có được chút khởi sắc, ngươi lại phái ngưu đầu mã diện bắt ta đến đây như thế, vậy tội của ta là gì? Ngươi làm Diêm vương kiểu gì vậy hả?
Ngưu đầu mã diện đứng một bên nhìn Đường Phong nổi cơn thịnh nộ, liền chạy đến giữ chặt hắn lại, vừa cười xoa dịu hắn vừa nói:
- Xin nhân huynh bớt giận, bớt giận!
Mặt Diêm vương đã đen nay lại đen thêm một phần, yếu ớt lên tiếng:
- Mặc kệ ra sao, chuyện ngươi sống lâu hơn mười lăm năm cũng là sự thật.
- Ngươi muốn thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Đợi ta tính một chút đã…
Diêm vương giả vờ bấm mấy đốt ngón tay rồi kinh ngạc hô to:
- Ái chà, chúc mừng ngươi, kiếp sau ngươi vẫn được làm người, vậy cũng dễ làm việc hơn.
- Ý ngươi là sao?
- Kiếp này ngươi sống lố mười lăm năm, vậy thì trừ đi mười lăm năm tuổi thọ ở kiếp sau của ngươi coi như bù lại, như vậy đã công bằng chưa?
Diêm vương xoa xoa tay, vừa hỏi vừa cười đến mức hèn mọn, bộ dạng giồng hệt mấy kẻ bán hàng ngoài chợ.
- Tại sao?
Đường Phong nổi giận.
- Rõ ràng đây là do ngươi làm sai, tại sao lại bắt ta phải gánh?
- Xét thấy mười lăm năm trước ngươi cứu một người, coi như cũng có chút công đức, bổn vương miễn cho ngươi phải chịu nỗi khổ trở thành hài nhi được sinh ra một lần nữa. Ngưu đầu mã diện, dẫn hắn đến thông đạo luân hồi, tìm nhà nào có con trai chừng mười lăm tuổi cho hắn thác hồn chuyển thế đi.
Diêm vương phất phất tay, không màng đến tiếng rống giận của Đường Phong.
Ngưu đầu mã diện vất vả lắm mới lôi được Đường phong ra khỏi Diêm La điện, dẫn hắn đi đến đài luân hồi.
- Tiểu huynh đệ, tái ông mất ngựa chưa hẳn là xui xẻo!
Ngưu Đầu đứng một bên tận tình khuyên giải.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mã Diện vội gật đầu phụ họa.
Đường Phong trợn mắt:
- Vậy thì thế nào mới gọi là xui xẻo? Vô duyên vô cớ bị mất đến mười lăm năm tuổi thọ, đổi lại là ngươi thì ngươi vui vẻ chấp nhận được à?
- Nói thế cũng không đúng.
Ngưu Đầu áp sát tai của Đường Phong, nhỏ giọng thì thầm:
- Diêm vương đối xử với ngươi như vậy là tốt lắm rồi, tuy đây không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi sống lố mười lăm năm cũng là sự thật không thể bàn cãi. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Diêm vương không bắt ngươi phải uống canh Mạnh Bà rồi đi qua cầu Nại Hà sao, việc này cũng coi như là cố ý bồi thường cho ngươi.
Mã Diện cũng nói thêm:
- Lần này ngươi tái nhập luân hồi, thực chất là thác hồn chuyển thế, thân thể kia cũng không phải trường thành theo ý muốn của ngươi. Diêm vương sợ ngươi không thích, cố ý dặn dò hai huynh đệ bọn ta tặng thêm cho người một phần lễ vật.
- Lễ vật gì?
Đường Phong nghi hoặc hỏi. Trải qua cơn giận lúc đầu, Đường Phong cũng đã bình tĩnh lại đôi chút, cả đời này của mình, có đến mười lăm năm nằm liệt trên giường, tuy nói hiện tại có chút khởi sắc, nhưng ai biết được liệu mình thật sự có khả năng hồi phục hay không.
Thay vì tiếp tục nằm trên giường chịu đủ loại tra tấn dày vò, việc gì cũng phải có người hầu hạ giúp đỡ, không bằng được giải thoát sớm một chút, sớm chết sớm siêu sinh.
Ngưu đầu mã diện cười cười nhìn hắn, mã diện duỗi tay điểm nhẹ trên trán Ddường Phong, một chuỗi tin tức kỳ quái lập tức tiến nhập vào đầu của Đường Phong, Đường Phong còn chưa kịp thích ứng liền thấy Ngưu Đầu xòe tay ra, một cỗ âm phong nổi, kéo theo vô số tiếng khóc than nức nở cực kì hỗn loạn, một luồng sáng màu lục mờ ảo hiện ra trên lòng bàn tay của hắn.
Ngưu Đầu nói:
- Đây là tu vi quỷ thần mười năm của ta, nếu nhiều hơn thì ngươi không thể chịu nổi, thứ này sẽ giúp ích cho thân thể kiếp sau của ngươi.
Vừa nói, Ngưu Đầu liền bắn luồn sáng màu lục kia tiến nhập vào cơ thể Đường Phong.
- Đa tạ hai vị.
Đường Phong chắp tay nói.
Đường Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nhịn không được liền hỏi:
- Diêm vương có hay quên thu hồn của người khác như vậy không?
Mã Diện ngập ngừng:
- Cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên mới có một lần.
Đường Phong vừa cười vừa nói:
- Xem ra ta cũng không cô đơn.
Ngưu Đầu cảm khái không ngừng:
- Tiểu huynh đệ ngươi coi như may mắn. Ta nhớ có tên kia mới gọi là bi thảm. Sống đến một trăm linh tám tuổi Diêm Vương mới nhớ đến phải thu hồn của hắn, vốn là trong mấy chục kiếp luân hồi còn lại của hắn cũng còn được làm người vài lần, nhưng vì việc này mà tới tận bây giờ hắn vẫn còn luẩn quẩn ở súc sinh đạo để trả nợ kia.
- Đúng vậy!
Mã Diện thổn thức:
- Ta còn nhớ người nọ tên Bành Tổ!
…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vô Thường
Mạc Mặc
Vô Thường - Mạc Mặc
https://isach.info/story.php?story=vo_thuong__mac_mac