Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
U Minh Trinh Thám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1: U Hồn Ngày 14 Tháng 7
G
iới Thiệu
Một thám tử tư có được huyết mạch bị ô uế, trong nhà lại nuôi dưỡng một đại la lỵ cũng có huyết mạch ô uế tương tự như mình, trong những sự kiện linh dị thần bí của phương đông lẫn phương tây xen lẫn âm mưu thật lớn nằm ẩn sâu trong bóng tối... Quỷ hồn, yêu quái, khu ma sư, tà ác pháp sư, cửu vĩ thiên hồ, yêu vật thời Trung cổ, cương thi ngàn năm, ác ma Minh giới...lần lượt phơi bày trong những vụ án nhìn qua tưởng chừng là kẻ sát nhân điên cuồng biến thái gây ra, nhưng lại ẩn giấu những bí mật kinh thiên động địa như thế nào?
Ngày 14 tháng 7.
Ngày 14 tháng 7 trời mưa.
Năm Kỷ Sửu, năm Hỏa, ngày 14 tháng 7.
Ngày Nhâm Thân, tháng Canh Tuất, ngày sâm mãn.
Bổn nhật vật hậu: Hòa Nãi Đăng
Tuế sát bắt cẩu nhật trùng (Giáp Thần) long.
Cửu tinh: Bát Bạch – Thái Âm Tinh (Thổ)- Cát Thần.
Túc danh: Tây phương tham thủy viên – Hung lục diệu: Phật diệt.
Trị nhật: Ti mạng (ngày hoàng đạo)
Ngũ Hành: Sai Xuyến Kim.
Bành Tổ bách kỵ: (Canh bất kinh lạc Tuất bất thực khuyển)
Canh Tuất.
Mãn nhật nghỉ: Cầu phúc, tế tự, kết thân, khai trương, giao dịch.
Kỵ: Uống thuốc, cầu y, gieo trồng, động thổ, di chuyển.
Diệp Tiểu Manh rúc sâu trong chăn bông, mặc dù luôn tự nhủ bản thân đừng sợ hãi, nhưng thân thể vẫn run lên bần bật không ngừng.
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, sắp qua rồi, không có chuyện gì…
Không biết có phải do nguyên nhân trời mưa, Diệp Tiểu Manh cảm giác rất lạnh, không phải lạnh do khí trời, giống như hàn khí phát ra từ trong xương, trong không khí phảng phất có một cỗ khí tức vô cùng âm hàn.
- Chết tiệt Minh Diệu, tại sao không về ở cạnh mình, chẳng lẽ không biết hôm nay hàng năm mình khổ sở thế nào sao!
Linh lực quá mức nhạy cảm mà năng lực lại không đủ, Diệp Tiểu Manh chịu thật nhiều đau khổ, kể từ trận sốt cao lúc ba tuổi, hàng năm ngày 14 tháng 7 nàng phảng phất như ngày chịu cực hình khổ sở vô cùng, cảm giác không rét mà run vọng lại tận sâu trong đáy lòng đã làm bạn với nàng suốt mười lăm năm.
Dùng hết toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm, Diệp Tiểu Manh vươn đầu ra khỏi chăn hô hấp chút không khí thanh tân. Trên giường có một chú gấu mèo nhồi bông lớn cỡ một thân người đang ngồi an tĩnh ngay góc giường, khóe miệng khẽ nhếch lên, phảng phất như đang cười nhạo nàng quá nhát gan.
- Cười cái gì mà cười, cười nữa ngày mai tao đem mày ném vào trong máy giặt cho mày cười đủ luôn.
Nhìn vào con gấu nhồi bông, trong lòng nàng tựa hồ kiên định hơn rất nhiều.
- Hừ hừ, sợ chưa, tiểu Peter, cho mày nếm thử cái ôm mạnh mẽ này của tao…
Ôm gấu nhồi bông vào trong ngực, hương thơm ngào ngạt lan tỏa làm trong lòng nàng an ổn hơn rất nhiều.
Ánh đèn bàn yếu ớt trên đầu giường bỗng nhiên nhấp nhoáng chớp lóe.
- Không thể nào, tại sao mỗi lần đều phải đi ngang qua đây chứ, dọn nhà, nhất định phải dọn nhà!
Diệp Tiểu Manh lại chui rúc vào trong chăn run lẩy bẩy.
Một cỗ rét lạnh thấu triệt tim phổi đập vào mặt, nàng biết, lại bắt đầu rồi.
Một loạt quang ảnh màu xanh xuyên thấu qua vách tường, nhìn kỹ lại, giống như là có những bóng người đang bước tới, lại không cho người ta nhìn thấy rõ gương mặt. Quang ảnh cũng không hề dừng lại, tiếp theo lại đi thẳng ra cửa sổ, phảng phất như hết thảy xung quanh đều không liên quan tới bọn họ.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Manh cảm giác đã không còn lạnh lẽo như khi nãy.
- Hô…Rốt cục đã trôi qua, tôi không nhìn thấy các người, các ngươi cũng không nhìn thấy tôi, hừ hừ, không liên quan tới tôi, không liên quan tới tôi.
Lại vươn đầu ra khỏi chăn bông, Tiểu Manh không ngừng thở hổn hển hô hấp lấy không khí thanh tân.
- Hô…Ân!
Phảng phất như có người dùng cây kềm đột nhiên cắt ngang hơi thở.
Tiểu Manh nhìn thấy một quang ảnh đang trôi, tựa hồ là nữ tử, mặc dù không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng không biết tại sao có thể làm cho người ta cảm giác được vẻ mặt bi thương.
- Mình…phải đi đâu đây…mình đã không còn chỗ để đi…hắn ở nơi đâu…mình đang ở nơi nào…
Lại là một u hồn không có chỗ đi về, trong lòng Tiểu Manh mặc niệm:
- Không liên quan tới tôi, đi đâu cũng được, đi mau đi mau…
Tiểu Manh không dám thở mạnh, nàng sợ chỉ cần tạo ra chút âm thanh sẽ kinh sợ u hồn, nàng chầm chậm đem đầu rút vào trong chăn bông, phảng phất như một con đà điểu bị hù dọa đến chấn kinh.
- Linh linh linh…
Thanh âm chuông điện thoại reo lên không đúng lúc, một người một hồn giật nảy mình.
- Tên chết tiệt nào bây giờ lại gọi điện thoại cho mình, để cho mình biết mình nhất định phải bóp chết hắn.
Tiểu Manh vừa định bứt đứt dây điện thoại trên đầu giường, lại phát hiện u hồn của nữ tử kia đang nhìn chằm chằm vào chính nàng. Một người một hồn cứ nhìn nhau như vậy, điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
- Cô…tại sao sống…tôi đã chết vì sao cô lại sống…tại sao…tôi không cam lòng…tôi thương hắn sao hắn lại đối xử với tôi như vậy…đúng…nhất định là cô…cô câu dẫn hắn…nếu không hắn sẽ không bỏ mặc tôi…
- Chờ một chút!
Tiểu Manh cảm giác u hồn này bắt đầu có chút bệnh tâm thần mất rồi.
- Tôi không biết gì hết, tôi không biết cô đang nói ai, tôi còn chưa có bạn trai đâu, cô kia, cô nhất định tìm lộn người rồi, nơi này là nhà tôi, cô nhất định đi nhầm rồi, mau rời khỏi nhà của tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Tiểu Manh cảm giác mình đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, đương nhiên, mặc cho người nào ở ngày lễ Vu Lan ngay nửa đêm trong chính nhà mình nhìn thấy một u hồn, hơn nữa u hồn này còn là một nữ quỷ cấp oán phụ, cũng sẽ không biết làm sao.
- Là cô…nhất định là cô…trên người của cô có mùi vị thật kỳ quái…là mùi vị làm tôi rất muốn ăn…tôi muốn ăn cô…như vậy hắn sẽ trở lại bên tôi…
U hồn từ từ nhẹ nhàng lướt xuống, gương mặt càng ngày càng gần, từ giữa mái tóc thật dài có thể thấy được đôi môi đỏ như máu cùng đôi mắt vô thần.
Diệp Tiểu Manh cảm thấy vẻ lạnh lẽo tận sâu trong xương tủy lan tràn khắp toàn thân.
- Không nhúc nhích được nữa, Minh Diệu đáng chết, mau tới cứu tôi…
U hồn vươn tay, một cánh tay tái nhợt, móng tay rất dài, phảng phất như trăm năm chưa từng sửa sang qua, quanh co khúc khuỷu giống như có vô số con giun, nhìn kỹ tựa hồ còn đang ngọ nguậy.
Diệp Tiểu Manh muốn lui về phía sau, nhưng thân thể hoàn toàn không phối hợp với đại não:
- Thò tới rồi, thò tới rồi, đừng a, mình còn rất trẻ tuổi, mình không muốn chết khi còn là xử nữ, sớm biết vậy lúc trước làm với Minh Diệu cho rồi, mặc dù thân thuộc quá không tiện hạ thủ, nhưng so với bây giờ lại bị một con nữ quỷ oán phụ hút rụng hồn phách còn tốt hơn nhiều a, còn có ba tập nữa đã tới kết cục rồi, còn chưa xem xong kết cục mình chết không cam lòng a. Trình Tú còn thiếu mình bốn tháng tiền thuê nhà, tên thanh niên giao sữa còn chưa biết tên gọi là gì, sớm biết ngày hôm trước hỏi thăm hắn một chút còn hơn…
Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu của mình đã bắt đầu xảy ra vấn đề, ngay tại lúc này còn nghĩ tới những chuyện nhàm chán kia. Bàn tay tái nhợt đang từ từ vuốt ve mặt nàng, cảm giác lạnh lẽo còn lạnh hơn trong nội tâm nàng.
- Rất đẹp…không trách được hắn vứt bỏ tôi…tôi muốn ăn hết cô…rạch mặt cô…như vậy cô không còn đẹp nữa…hắn sẽ trở lại bên tôi thôi…
Nữ quỷ kháp lấy cổ Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh cảm giác không khí tựa hồ bị hút đi, vô luận miệng há hốc tới cỡ nào đều không hít được một chút dưỡng khí. Đầu bắt đầu trướng ra, phảng phất máu huyết toàn thân đều vọt lên trên đầu, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
- Mùi vị rất ngọt…ăn hết cô…hắn sẽ trở lại…
Nữ quỷ thò đầu lưỡi, đầu lưỡi đỏ như máu, đỏ tới mức như sắp nhỏ máu xuống dưới.
- Không nhìn thấy được nữa…thật là khổ sở…Minh Diệu…
Đầu lưỡi đỏ lòm lạnh như băng liếm lên trên mặt nàng, mang đến cảm giác không chỉ là buồn nôn, còn có nỗi sợ hãi khôn cùng vô tận.
Diệp Tiểu Manh cảm giác trong thân thể có thứ gì đó muốn bay ra ngoài, như tê liệt đau đớn từ toàn thân truyền lên đại não.
Ầm!
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người dùng một cước đá văng ra.
U hồn bị giật mình, quay đầu lại nhìn tới, thân thể cũng không động, tay vẫn kháp chặt cổ họng Diệp Tiểu Manh, phảng phất như cổ cùng đầu không liền một thể, xoay vòng một trăm tám mươi độ thật quỷ dị.
- Tật!
U hồn vừa nhìn thấy một mảnh bạch sắc cường quang, thân thể lạnh như băng tựa hồ chợt cảm nhận được ấm áp, không, không chỉ là ấm áp, là nóng, nóng rực, nóng tới mức không cách nào chịu đựng nổi.
- A…tại sao…tại sao…nóng quá…a…
Một đoàn hỏa diễm bao vây lấy u hồn, thoạt nhìn vô cùng nhiệt liệt, trong không khí truyền ra thanh âm xèo xèo, nhiệt lượng phảng phất như có thể hòa tan hết thảy quay chung quanh u hồn, mà Diệp Tiểu Manh lại bình yên vô sự.
Thời gian trôi qua, hỏa diễm biến mất, cùng hỏa diễm biến mất còn có nữ quỷ u oán, vẫn là gian phòng an tĩnh như trước, ánh đèn mờ mờ nơi đầu giường vẫn lẳng lặng lóe sáng, gấu mèo tên tiểu Peter nằm trên mặt đất, nhìn ra thanh niên đang đứng ngay cửa mỉm cười, phảng phất như hết thảy chưa từng phát sinh qua.
- Tiểu Manh, Tiểu Manh, cô không sao chứ?
Thanh niên ôm lấy Diệp Tiểu Manh đang nằm trên sàn nhà.
Tiểu Manh cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt đầy râu.
- Quái thúc thúc chết tiệt, chú phải đền cánh cửa cho tôi…
Phảng phất như hết thảy thế gian cũng không còn điều gì đáng để sợ hãi, cô bé đã ngủ, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười an tâm…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
U Minh Trinh Thám
Lão Thiên Thúc Thúc
U Minh Trinh Thám - Lão Thiên Thúc Thúc
https://isach.info/story.php?story=u_minh_trinh_tham__lao_thien_thuc_thuc