Chương 1 -
ác điện thoại, Bảo Nhi chạy vội vào bếp, lờ cái nhìn nghiêm khắc của ông Trứ, cô xuýt xoa liền miệng:
-Canh chua thơm quá! Nói chuyện mà bụng con nó đánh lô tô... đói ơi là đói!
Tuệ vừa gắp miếng xườn chiên vừa bảo:
-Than đói mà còn lắm điều. Bọn con gái chúng bây đúng là dư hơi.
Ông Trứ hất mặt:
-Đứa nào vậy?
Bảo Nhi ấp úng:
-Dạ! Ngự Bình con bác Toản ạ...
Ông Trứ liếc xéo bà Thụy rồi gằn giọng:
-Toản nào tao không quen. Nhưng đúng là không biết dạy con. Nhắm giờ cơm mà gọi đến... nói láo.
Bảo Nhi lí nhí:
-Tụi con trao đổi bài mà.
Ông Trứ cười gằn:
-Có trời mới biết tụi bây trao đổi cái gì. Nhưng liệu mà bảo với đám bạn. Điện thoại phải có giờ có giấc. Cả bạn thằng Tuệ cũng thế...
Buông đũa, đứng dậy, Tuệ cau có:
-Con vô tội! Bạn con toàn gọi di động, chẳng phiền ai trong nhà này hết.
Dứt lời, Tuệ tót lên lầu, ông Trứ bực dọc:
-Con với cái. Nói chưa được hai câu nó đã biến mất. Nó chẳng coi cha mẹ ra gì cả.
Nãy giờ ngồi im lặng với chén cơm còn nguyên, bà Thụy lên tiếng:
-Cứ gặp mặt là mắng, bảo sao chúng nó không biến.
Dằn đũa xuống mâm, ông Trứ nói như quát:
-Con hư tại mẹ. Bà không dạy mà còn binh chúng nữa. Hừ! Mẹ con bà một lũ như thế bảo sao tôi thích ở nhà cho được.
Đứng dậy, ông ào ào bước ra cửa trước cái nhìn sợ hãi của Nhi.
Cô rầu rĩ:
-Con xin lỗi...
Bà Thụy nhếch môi:
-Không phải con thì ổng cũng kiếm chuyện khác để có cớ rời khỏi nhà.
-Mẹ không có cách giữ chân ba sao?
-Ổng đã muốn đi, giữ lại làm gì?
Bàn ăn tẻ ngắt. Nhi nuốt không nổi món canh chua cô thích nhất. Bà Thụy buông đũa quay về phòng riêng. Nhi cũng ngao ngán đứng lên. Buổi cơm chiều đã xong. Ai cũng có một cõi riêngđể ẩn nấu. Anh Tuệ thì ngồi trước máy vi tính để truy cập Internet. Mẹ thì chăm chú trước hàng đống sổ sách hay chứng từ, hóa đơn gì đó. Sau một ngày làm việc căng thẳng, dường như mẹ muốn thư giãn cũng không được. Rốt cuộc bà lại phải đắm mình vào công việc. Thôi thì mỗi người có thú... tiêu khiển riêng. Bảo Nhi cũng thế. Đừng chán nản vì ngày vui ngắn ngủi còn nỗi buồn thì muôn trùng. Hãy cố rút ngắn nỗi buồn đi nhóc! Tắm, thay bộ quần áo đắt tiền nhưng giản dị, Nhi đeo ba lô bằng da, quà từ Singapor mẹ mang về tháng trước vào rồi dắt chiếc Dream ra.
Buổi chiều đã tắt nắng. Buổi tối bắt đầu bằng cua sinh ngữ ở các trung tâm. Bảo Nhi rất siêng, cô học rất đều. Nhưng tối nay cô không muốn học chút nào mới khổ. Rẽ vào con hẻm nhỏ, Nhi dừng xe trước một ngôi nhà có hàng rào hoa tigon và nhấn chuông.
Ngự Bình chạy chân không ra:
-Sớm vậy sao?
Dựng chống xe, Nhi buông từng tiếng:
-Ở nhà chán phèo!
Ngự Bình tròn mắt:
-Xời! Nhà mày mà chán! Chuyện khó tin thật! Nhưng tại sao chán?
Bảo Nhi chép miệng:
-Lúc nãy Thưởng gọi điện tán dóc ngay giờ ăn. Thế là tao bị giũa vì... bạn bè mất dạy, gọi điện vô trật tự, không giờ giấc.
Hạ giọng xuống, Nhi tỏ vẻ ân hận:
-Ba tao hỏi ai gọi. Tao đành nói mày... chậc! Thành thật xin lỗi vậy.
Ngự Bình phì cười:
-Chuyện nhỏ! Chuyện lớn là Thưởng tán dóc vấn đề gì?
Bảo Nhi chống tay dưới cằm:
-Hắn đọc thơ cho tao nghe. Những bài thơ hắn khoe đã được đăng trong Mực Tím, Áo Trắng.
Ngự Bình tò mò:
-Hay không?
Nhi ngẫm nghĩ:
-Có thể là hay. Khổ nỗi tao không thích.
Ngự Bình hóm hỉnh:
-Nếu mày thích, Thưởng sẽ không thành thi sĩ vì hắn đạt được mục đích rồi, cần chi phải ì ạch ráp nối câu chữ để thành thơ.
Để mặc Nhi ngồi một mình trên yên xe, Bình vào trong thay quần áo và xách túi chạy ra.
Nhi ậm ự:
-Tối nay tao không muốn học. Mày dám lang thang cùng tao không?
Ngự Bình huýt gió như con trai:
-Lang thang hả? Ok liền. Nhưng đi đâu?
-Tùy mày!
-Tao chỉ thích đi vòng vòng. Hít bụi thật, nhưng tự do chớ không bị ép xác như vào quán.
Nhi ơ thờ:
-Vậy thì vòng vòng. Nhưng mày chở à nghen!
Ngự Bình nghêng ngang:
- Không thành vấn đề.
Bình rồ ga:
- Mày vẫn chưa nói vì sao không thích Thưởng. Tao thấy hắn cũng sáng sủa, thông minh ấy chớ. Hơn nữa còn có tâm hồn thi sĩ.
Bảo Nhi nhún vai:
- Tao chúa ghét mấy gã công tử bột. Trắng trẻo đẹp trai, mang hai mảnh đít chai là không hạp với tao rồi. Còn vấn đề tâm hồn thi sĩ ấy hả? Thơ gì rỗng tuếch. Toàn chữ với chữ, chả thấy hồn đâu, ý đâu. Câu nào nghe được lại là thơ ăn cấp...
Ngự Bình hơi nghiêng đầu ra sau:
-Vậy sao mày vẫn nghe đến mức bị mắng?
Nhi thản nhiên:
- Con gái là thế! Nghe tán tỉnh cũng... khoái tai chứ bộ.
- Mày đúng là hồ ly tinh, vừa kênh vừa độc. Rất... lẳng lơ nhưng giả bộ hiền ngoan.
Bảo Nhi cấu vào vai Ngự Bình:
- Có cần nặng lời với tao dữ vậy không?
Ngự Bình cười cười:
-Nhận xét này là chính xác. Mày kiêu căng, bọn con trai đứa nào cũng biết, nhưng tụi nó vẫn thích làm cái đuôi của mày mới kỳchứ!
Nhi gân cổ lên:
- Tao đâu có lỗi trong vấn đề này.
-Điều ấy cần xét lại. Nhưng ngày nào đó mày sẽ khổ vì một gã trời gầm nào đấy. Tao dám cá như thế!
Bảo Nhi hầm hừ cù vào eo Ngự Bình làm cô chao tay lái. Ngay lúc đó từ trong hẻm một chiếc xe đâm thẳng vào xe của Nhi. Hai cô gái té lăn ra đường. Bảo Nhi hét to kinh hoàng khi thấy một bánh xe thắng rít lên ngay đầu mình.
Run lẩy bẩy cô ráng ngồi dậy nhưng không nổi, cô đành nhắm mắt, nằm dài như ăn vạ giữa đường và nghe giọng Ngự Bình gọi mình lanh lảnh. Mãi đến lúc có ai đó xốc cô lên, Nhi mới gượng theo lực đỡ của họ mà đứng dậy. Một giọng đàn ông chát chúa vang lên làm Nhi đang mụ mẫm cũng phải tỉnh hồn:
-Có bị gì đâu mà định làm reo.
Chống tay lên hông, Bảo Nhi quắc mắt nhìn kẻ vừa dám chì chiết mình:
-Hừm! Đụng người té lăn ra đường mà còn không có gì à?
Gã thanh niên có đôi mắt tí rị sưng lên:
-Ai đụng cô em hồi nào? Đừng có vu khống để chạy tội nghen. Xe tôi bể đèn si nhan rồi kìa!
Bảo Nhi sấn tới:
-Anh nói cái gì? Ai vu khống hả?
Ngự Bình kéo cô lại:
-Cái thằng đụng mình chạy mất rồi. Họ là người đàng sau trờ tới. Nếu lúc nãy họ thắng không kịp là cái sọ khỉ của mày tiêu rồi.
Ngự Bình cố dựng chiếc xe Dream lên và dắt vào lề. Lúc này Bảo Nhi mới nhận thấy ngoài chiếc xe Dream của cô, bên lề còn một chiếc phân khối lớn và một gã tướng tá bậm trợn, mặt mày lầm lì đứng kế bên. Hắn ta đang loay hoay xem xét con chiến mãcủa mình với vẻ cau có bực dọc. Gã mắt hí hất hàm:
-Bẻ đèn xe tụi này rồi. Tính sao đây?
Bảo Nhi khinh khỉnh:
-Tính quái gì? Tôi đâu có đụng xe mấy người?
Gã mắt hí nhấn mạnh:
-Nhưng nếu không thắng gấp, xe của tui này không bị ngã và thằng bạn tôi cũng chẳng lã đầu gối như vầy. Đền tiền thuốc men đi chứ!
Bảo Nhi bối rối nhìn cái gã lầm lì bên chiếc phân khối lớn và thấy đúng là chiếc quần jean gã đã bị rách đầu gối. Chẳng biết chân gã thế nào mà tên mắt hí này lại rộng mồm đòi tiền. Lúc Bảo Nhi đưa mắt nhìn Ngự Bình dè... hỏi ý. Gã bậm trợn chợt lên tiếng:
-Mình đi cho rồi! Va quẹt chút xíu, trầy trụa sơ sơ là đều khó tránh và không ai muốn. Đền bù cái gì chứ!
Nhìn Nhi và Bình, giọng gã dịu lại:
-Hai... em không sao thì cứ đi trước.
Bảo Nhi chợt nóng bừng vì cái nhìn của gã, cô vội quay lưngbước đến chiếc Dream. Khi sang số xe, Nhi mới phát hiện cái cần số bị đẩy qua một bên, cứng ngắc. Nhi kêu lên:
-Xe hư rồi Bình ơi!
Bình vội nhảy xuống:
- Hư ở đâu?
Hai cô lại kéo xe vào lề. Ngồi phịch xuống vỉa hè, Bảo Nhi than:
-Hôm nay đúng là xúi quẩy. Không biết có bẻ hộp số không nữa?
Bình nhăn nhó:
-Giờ tính sao?
Nhi ngóng cao cổ:
-Chẳng biết gần đây có chỗ nào sửa xe không? Nếu không chắc phải tống nó lên xe xích lô, chớ ai dắt bộ cho nổi.
Gã mắt hí mon men đến gấn:
-Con gái con nửa đứng nửa ngồi ở vỉa hè ban đêm thế này không nên đâu.
Thấy hai cô làm thinh, gã khịt mũi:
-Hư xe à?
Ngự Bình thiểu não:
-Quẹo cần số rồi!
Gã mắt hí hất mặt về phía tên bạn:
-Xe tụi này cũng trở chứng đạp không nổ. Cứ dắt xe đến, hắn sửa luôn cho. Mát tay lắm đó!
Ngự Bình thì thào:
-Coi chừng! Hắn giả vờ sửa rồi lên xe mình vọt luôn thì chết!
Bảo Nhi lạnh lùng:
-Cám ơn! Tụi tôi tìm chỗ sửa được mà!
Đứng dậy cô dẫn xe đi. Được một đoạn Ngự Bình lại thay phiên. Nhi nhăn nhó càu nhàu:
-Đường gì bới không ra một chỗ sửa xe.
Ngự Bình tủm tỉm:
-Đúng là “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”. Phải lúc nãy đi học chắc sướng hơn.
Bảo Nhi làm thinh. Cô dừng lại:
-Kêu xích lô thôi!
Đứng ra giữa đường cô đón, nhưng chẳng thấy chiếc xích lô nào mà chỉ thấy một chiếc gắn máy tấp vô.
Gã mắt hí nhảy xuống:
-Biết ngay là không tìm được chỗ sửa mà... Quẹo cần số đâu có khó trị.
Bảo Nhi uể oải dựng chống lên, Ngự Bình mau miệng:
-Vậy nhờ ra tay giùm đi.
Hất mặt về phía gã lầm lì, gã hí bảo:
-Nhờ hắn ấy! Hắn mới là thợ...
Ngự Bình chép miệng. Cô ngần ngừ một chút và bước tới, giọng ngọt sớt:
-Anh làm ơn sửa hộ bọn em cấi cần số...
Môi hơi nhếch lên đầy phách lối, gã lầm lì nhảy xuống xe. Mở yên, gã lấy bọc đồ nghề rồi bước đến chiếc Dream của Nhi. Rút chìa khóa ra đưa cho Ngự Bình, gã nói bằng giọng lạnh tanh:
-Cất đi cho an tâm.
Cô ấp úng:
-Bọn em không nghĩ thế đâu!
Tự nhiên Nhi khó chịu vì gã không hề để mắt tới mình. Thay vì tới gần xem gã sửa ra sao, Nhi bước lên ngồi dựa vào tường một ngôi nhà đã đóng cửa.
Gã mắt hí ngồi xuống kế bên:
-Chắc tụi em đi học thêm?
Bảo Nhi gật đầu. Hắn hỏi tiếp:
-Vậy là trễ rồi?
Nhi trả lời nhát gừng:
-Vâng! Trễ nên mới phóng hơi nhanh, mới bị người ta đụng. May mà không sao.
Gã hí mắt cười:
-Nếu lúc nãy anh lái xe, chắc em tiêu rồi.
Nhìn gã bạn với vẻ ngưỡng mộ, gã nói tiếp:
-Hắn chạy xe cừ lắm đó. Nhưng rốt cuộc cũng bị sưng đầu gối, đứt dây thắng, bẻ đèn.
Bảo Nhi tò mò:
-Xe của anh ta à?
-Ờ!... Hắn cưng xe còn hơn cưng bồ nữa. Chắc đang xót, nên quạu quọ không nở nỗi nụ cười.
Bảo Nhi ái ngại: -Tụi tôi cũng đâu muốn thế.
Phác một cử chỉ, gã mắt hí múa mép:
-Hiểu! Hiểu! Bọn... anh hiểu mà! Bọn anh hoàn toàn thông cảm.
Bảo Nhi bĩu môi:
-Xí! Thông cảm mà mặt mày trông thấy ớn. Cứ như dân bảo kê chánh hiệu.
- Trời! Em đừng chấp nhất. Hắn là thế đó!
Bảo Nhi im lặng. Gã mắt hí biết cô không muốn nói chuyện nên tự động đứng dậy. Vừa bước về phía gã bạn và Ngự Bình, gã vừa lớn tiếng:
-Đễ tao phụ cho một tay!
Hai gã đàn ông loay hoay bên chiếc xe, Ngự Bình đứng kế cười cười nói nói gì chả hiểu. Bảo Nhi cũng muốn đến gần xem,nhưng lại tự ái khi thấy mình như bị bỏ quên. Cuối cùng xe cũngđược sửa xong. Gã lầm lì khó chịu bảo Ngự Bình:
-Tự thử xe lấy xem!
Cô sang số và kêu lên:
-Được rồi!
Quay sang hai gã đàn ông, Bình mừng rỡ:
-Cám ơn anh nhiều lắm!
Gã lầm lì không hề nhếch mép. Gã mắt hí khoát tay như một đại ca:
-Chuyện nhỏ mà!
Bảo Nhi bước đến gần gã lầm lì, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết:
-Cám ơn anh!
Nhìn cô bằng cái nhìn nửa mắt, gã thản nhiên nổ máy chiếc phân khối lớn như chực phóng vút đi. Gã mắt hí vội giơ tay lên:
-Bọn này biến nghen! Hy vọng sẽ gặp lại.
Bảo Nhi thẫn thờ ngồi sau lưng Ngự Bình. Con bé tấm tắc:
-Hắn trông hay đấy chớ!
Nhi vờ vịt:
-Mày nói ai vậy?
-Cái tên sửa xe giùm mình ấy. Lạnh lùng, ngạo mạn khiến người ta phải từ chết tới bị thương.
Nhi cay độc:
-Mày trúng phải gió rồi à?
Ngự Bình thở hắt ra:
-Nếu được tao cũng sẵn sàng. Khổ nỗi, gió không thổi về phía tao.
Bảo Nhi không cười vì câu nói đùa của Bình. Cô lơ đãng nhìn quanh. Dòng xe, dòng người mải mê di chuyển. Cuộc đời không ngừng một chỗ và cô đang bị cuốn theo cuộc đời đó.
Tượng Gỗ Hoá Trầm Tượng Gỗ Hoá Trầm - Trần Thị Bảo Châu