Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truyện Ngắn Chọn Lọc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bây Giờ Con Mới Hiểu - Y Lan
K
hoanh tròn trong chiếc kén thiếu nữ của ngày cuối cùng tôi nhìn theo mẹ. Mẹ còn trẻ quá. Tóc mẹ chưa bạc sợi nào. Lưng mẹ thẳng và dáng đi nhanh nhẹn. Mẹ trân trọng bưng lễ vật để lên bàn thờ bố. Mắt mẹ dịu dàng vô biên. Và một nét cười bừng lên trong ánh mắt mẹ - "Con gái chúng mình đi lấy chồng rồi đấy". Rồi đột ngột nước mắt đã dâng đầy. Mẹ quay nhìn xuống ngực mình, rồi mẹ nhìn trải khắp căn phòng. Ngày mai, khi tôi chịu ra khỏi kén, tôi thành ngài sinh con đẻ trứng, mẹ chỉ còn một mình với căn phòng trống vắng. Mẹ còn trẻ quá, nỗi cô quạnh sẽ trùm lên mẹ trong quãng đời còn lại. Ai sẽ làm thay đổi được điều đó?
Sẽ chẳng thay đổi được số phận đâu. Chiến tranh qua đi và để lại muôn vàn những goá phụ như mẹ tôi. Nhưng có lẽ một đứa con, một giọt máu yêu thương để lại giữa hai điểm ngắm sẽ làm dịu bớt phần nào. Và chính tôi, một cô bé bảy tuổi ngày ấy đã không mang lại cho mẹ cơ may cuối cùng.
*
* *
Bố nhập ngũ tôi còn bé lắm. Nỗi nhớ bố chỉ cất thành tiếng khóc chứ chưa biết nói lên lời. Người vợ trẻ nhớ chồng không biết san sẻ cùng ai cũng hoà thành tiếng khóc.
Hai mẹ con sống trong một căn hộ tập thể. Ban ngày mẹ đi làm, tối về hai mẹ con thủ thỉ nói chuyện về bố. Tôi lớn hơn một chút, mẹ thường mang tập anbum ra chỉ cho tôi ảnh bố. Như vậy, bố chỉ vừa mới sang hàng xóm và sắp về đó thôi. Sự thực thì hai mẹ con mang hai nỗi niềm nhớ thương bố khắc khoải.
Buổi trưa hôm ấy bố về nhà đột ngột. Hai mẹ con đang ngồi ăn cơm. Mẹ sững sờ buông rơi chiếc bát. Con trân trân nhìn bố một lúc. Thấy đúng bố rồi, oà reo lên nhưng vẫn bẽn lẽn nấp vào vai mẹ. Bố bế bồng con lên, quay cuồng:
- Chao ôi, lớn thế này rồi kia à? Mà bảy tuổi rồi phải không? Bố vẫn đếm mà!
Rồi bố ôm lấy mẹ. Bố hít mãi vào tóc mẹ, thì thầm - "Hai giờ thôi em ạ". Tàu đỗ ngoài ga hai tiếng nữa.
Mẹ rối rít cứ chạy xung quanh bố. Mẹ bế lấy con lại đưa cho bố. Ngoài cửa có mấy người đi qua thì thào:
- Hình như chú Quân nhà cô Nga về thì phải?
Mẹ như sực tỉnh. Mẹ chạy ra đóng chặt cửa.
Tôi ngồi trong lòng bố sung sướng. Nỗi sung sướng của con như muốn trào ra ngoài. Con muốn chạy ra bảo cho cái Hoa, thằng Tíu biết bố đã về. Tôi tụt khỏi lòng bố. Tôi chạy ra mở cửa. Mẹ không bằng lòng kéo tay tôi lên. Mẹ bế tôi ôm chặt vào lòng ngồi xuống bên cạnh bố. Mẹ áp mặt vào lưng bố. Bố ôm mẹ vào ngực. Mẹ thổn thức:
- Đừng khóc em ạ.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ. Sao phải khóc kia chứ. Vì sao lại phải đóng cửa thế kia. Mở to ra cho các bác hàng xóm vào chơi, uống nước. Các bác ấy nói cười vui lắm, mẹ sẽ hết khóc ngay. Con sẽ ngồi vào giữa lòng bố thế này, cho cái Hương hết hãnh diện nhé. Nó làm như chỉ có một mình bố nó về hôm nọ.
- Sao mẹ lại khóc. Con chạy ra mở cửa gọi các bác ấy sang chơi cho vui mẹ nhé.
Xong tôi tụt ra khỏi lòng mẹ chạy ra mở cửa. Mẹ chạy ra định nắm tay tôi lại - Đừng con! Rồi như mẹ chợt nghĩ ra điều đó:
- à mẹ cho con năm hào này. Con sang rủ cái Hoa ra đầu phố mua kem mà ăn.
- Vâng ạ.
Tôi cầm tiền vung vẩy chạy. Cái kem trong phút chốc đã làm tôi quên bố. Tôi chạy ù sang rủ cái Hoa. Hai đứa vừa ra đến cổng gặp ngay bác bán kem rong. Tôi mua cho nó một chiếc, tôi một chiếc. Tôi đưa kem lên miệng rồi chợt nghĩ ra.
- Bố tớ về rồi đấy!
- Bố cậu về à? Sao không gọi cho tớ biết với.
- Vừa về xong. Sang nhà tớ đi.- Để tớ về bảo mẹ tớ biết đã
Thế rồi mồm nó hét toáng lên từ cổng
- Mẹ ơi, bố bạn Loan về rồi. Chú Quân đi bộ đội về rồi.
Tôi cũng chạy ào về nhà. Tôi muốn chạy vào lòng bố ngồi chỗm chệ trước khi mọi người đến. Tôi muốn mọi người biết rằng, tôi có bố đây này, bố tôi về đây này. Bao nhiêu lần tôi thèm cái cảnh cái Hương ngồi giữa lòng bố nó.
Cánh cửa đóng kín sừng sững trước mắt tôi. Tôi đẩy cửa, cửa sổ cũng cài kín. Tôi căng mắt nhìn qua lỗ khoá. Trong nhà tối om tôi không sao nhìn thấy gì. Tôi đứng im băn khoăn, hay là bố mẹ đi vắng. Tôi nhìn chiếc khoá vẫn lủng lẳng một bên. Nếu bố mẹ đi đâu sẽ khoá cửa chứ. Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng. Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ nho nhỏ. Thế là tôi biết bố mẹ vẫn ở trong nhà. Một nỗi dỗi hờn con trẻ ập vào lòng tôi. Tôi bị bỏ rơi. Tôi đập vào cánh cửa.
- Mẹ ơi, mở cửa cho con vào với.
Im lặng
Tôi đập mạnh hơn
- Mẹ ơi, mở cửa cho con vào với.
Im lặng
Tôi gào lên và chợt nhớ ra có cả bố ở trong ấy nữa
- Bố mẹ ơi mở cửa cho con vào với.
Cái Hoa đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Nó ngơ ngác nhìn tôi.
- Sao bố mẹ cậu lại đóng cửa không cho cậu vào.
Loáng thoáng vài ba người hàng xóm đi qua trước cửa nhà xem có chuyện gì. Tôi uất ức trào nước mắt. Tôi khóc ầm lên.
- Bố mẹ ơi cho con vào với.
Bố tôi chạy xô ra trước. Bố ôm lấy tôi, úp mặt vào bụng tôi cù. Tôi đẩy bố ra. Mẹ đang vấn tóc cho gọn, rồi mẹ chạy ra mở toang cửa. Mẹ nhìn thấy cái Hoa đang ngơ ngác nhìn mẹ và mấy người hàng xóm nhìn mẹ cười. Mẹ cáu bất ngờ. Mẹ xông vào tôi phát lấy phát để, rồi oà khóc. Thế là hai mẹ con tôi khóc. Cái Hoa thấy thế cũng chạy lại bên tôi khóc. Bố bật cười gỡ mẹ ra:
- Bình tĩnh lại nào, con có lỗi gì đâu.
Mẹ ôm mặt khóc nức nở. Tôi bỗng sợ hãi. Tôi không khóc nữa. Tôi ngước nhìn bố. Mắt bố sạm đen, sắt lại như đang dồn nén một điều gì đó. Bố bỗng nhìn ra xa, vút ra khỏi cửa. Tôi khẽ kéo áo bố. Bố như bừng tỉnh. Bố cúi xuống cười với tôi:
- Con ngoan của bố, con có nhớ bố không?
- Con yêu bố.
Mẹ vẫn khóc. Bố quàng tay ôm mẹ vào ngực. Bố ôm gọn cả mẹ và tôi
- Đừng khóc nữa nào. Em yêu của anh. Sắp đến giờ anh phải đi rồi. Đừng làm cho con sợ.
- Em mong anh từng ngày. Em muốn có thêm một thằng cu... bom đạn nhỡ anh có mệnh hệ nào. Con bé này lớn sẽ đi lấy chồng... Còn có một mình em...
Bố cười rất tươi, bố thì thầm vào tai mẹ:
- Anh sẽ quay về khi em còn rất trẻ. Sẽ không lâu nữa đâu.
- Vâng lần trước anh cũng bảo em thế. Vậy mà đã năm năm rồi. Năm năm nữa sẽ ba hai
Bố lại cười:
- "Gái ba mươi tuổi đang xoan".
- Anh, mẹ dụi đầu vào ngực bố cười.
- Nàc chúng ta cùng vui lên chứ.
Bố vòng tay khép đầu con, đầu mẹ vào bố, ba cái đầu đạp nhẹ vào nhau. Cả nhà phá lên cười. Như chờ tiếng cười ấy hàng xóm bắt đầu kéo nhau vào. Họ đã ngấp nghé cả ở ngoài. Phút chốc cả nhà đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ. Mỗi người góp một câu. Mắt mẹ long lanh sung sướng.
Hai tiếng đồng hồ trôi như một cơn mơ. Mẹ thảng thốt không biết xếp thứ gì vào ba lô bố. Bố bế tôi và hàng xóm đưa tiễn, cả một đoàn người dài. Mẹ con tôi đi với bố ra tận bến tàu: Bố cứ liếc mẹ như định nói điều gì, mẹ lại đưa mắt nhìn tôi, nên bố chỉ cười. Lúc bố lên tàu mẹ lại oà khóc. Tôi an ủi mẹ:
- Mẹ khóc làm gì, bố không chết đâu.
- Em nghe thấy không? Anh không chết được đâu. Lời nói con trẻ như lời tiên tri em ạ. Chờ anh nhé.
Rồi bố giơ ngón tay trái sát mặt mẹ
- Một thằng con trai!
Chiến tranh không có ngoại lệ. Bố đã đi vĩnh viễn. Thế là đã ba lần năm năm bố không về nhà và đây cũng chính là thời gian để cho tôi lớn khôn.
Sẽ trọn mười lần, hai mươi lần năm năm nữa, bố mãi mãi không bao giờ trở về để lại mẹ suốt đời với một niềm khao khát thiếu phụ dở dang.
Hà nội, ngày 26 tháng 11 năm 1993
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truyện Ngắn Chọn Lọc
Nhiều Tác Giả
Truyện Ngắn Chọn Lọc - Nhiều Tác Giả
https://isach.info/story.php?story=truyen_ngan_chon_loc__nhieu_tac_gia