Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trên Đồi Cỏ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
- M
ai ơi! Đưa anh xem cái hộp đi?
- Thôi chết! Mai để quên rồi!
- Cái gì Mai cũng quên hết à!
Tuấn càu nhàu khó chịu. Tuấn không hiểu tại sao Mai, em gái nó, có thể quên cái hộp quan trọng đó được. Mọi khi Mai nhớ dai lắm. Mai tinh nhanh và luôn luôn hữu ích bên đứa anh chỉ hơn nó hai tuổi.
Tuấn thắc mắc:
- Thế Mai quên nó ở đâu? Ở trên gác xép hay ở chỗ nào thì nói cho anh biết để anh đi lấy cho.
Mai quay lại khẽ bĩu môi xì một cái tỏ vẻ không tin lời nói của anh. Phải, nếu Tuấn biết cái hộp đó để ở đâu chắc Tuấn đã không dám mạnh miệng như vậy.
Mai nói:
- Cái hộp đó hả? Em để nó ở sân sau nhà, dưới lu nước mưa đó…
Tuấn lẩm bẩm:
- Dưới lu nước mưa! Sân sau nhà…
Mới nghe hai tiếng “sân sau”, Tuấn đã thấy rợn cả người. Trời tối mà phải mò mẫm xuống tới sân sau cái trang trại hẻo lánh giữa vùng núi rừng heo hút này, mới nghĩ đến cũng đủ làm Tuấn sởn gáy rồi. Cậu bé tìm cách lảng:
- Ai bảo em đem tuốt xuống tận dưới ấy làm chi? Sao không để yên trên gác xép cho rồi!
- Ai chẳng muốn vậy. Này nhé, chúng mình vừa tìm thấy cái hộp lạ thì Xuân gọi xuống ăn chuối. Mai đành mang theo chứ biết để đâu lúc bấy giờ? Xuống nhà dưới, Mai lại sợ người lớn thấy rồi hỏi lôi thôi, mới đem giấu tạm dưới lu nước… Thôi, mình chờ cho cô, chú Bảy ngủ đã, chừng đó anh xuống khỏi sợ gì hết.
Tuấn không nói gì. Mai bồi thêm:
- Tuấn nên nhớ là nếu anh Minh và anh Danh biết chúng mình đã tìm thấy cái hộp lạ, mà trong đó không rõ chứa đựng vật gì, họ sẽ kiếm cách tước đoạt của tụi mình ngay.
Tuấn bực mình càu nhàu:
- Tại sao lúc nào cũng Tuấn? Tuấn làm cái này, Tuấn đi chỗ nọ, làm cái kia dùm Mai? Bao giờ Tuấn cũng lãnh đủ… Như trưa nay cũng vậy, lúc ở trên gác xép…
- Thôi, thôi! Thế ai vừa nói “dù ở đâu, trên gác xép hay nơi nào” cũng sẽ đi lấy cho bằng được mới thôi? Ai nói đó? Có phải Mai đâu?... Nhưng thôi, nơi nào đó không phải là gác xép mà là sân sau thì cũng vậy à!
Nghe giọng nói chế riễu, nhìn gương mặt vênh vênh của em gái, Tuấn thấy khó chịu. Nhưng cậu bé không muốn bị chê là nhát sợ không dám xuống sân. Bỗng có tiếng động lạch cạch dưới bếp, giúp Tuấn có cơ hội thoái thác:
- Không được rồi, cô Bảy với chị Tư còn ở dưới bếp kìa, làm sao mà xuống được. Nếu cô Bảy hỏi anh xuống dưới sân làm gì vào giờ này, anh biết trả lời làm sao? Đằng khác, nếu thấy cái hộp, chắc chắn cô sẽ biết là chúng mình lục lọi đồ đạc của ông Bách mất!
Ngẫm nghĩ một lát rồi Mai nói:
- Dễ ợt! Cứ chờ cho mọi người đi ngủ hết là xong! Chừng đó anh tha hồ tung hoành, khỏi sợ chi hết.
Tuấn tìm cách chống chế, vờ ngáp một cái thật dài, nói:
- Thôi, anh buồn ngủ lắm rồi. Không ai đụng đến cái hộp ấy đêm nay đâu! Sáng mai dậy tìm sớm cũng được.
Mai cố gắng thuyết phục anh:
- Anh nên nhớ là cái hộp ấy không phải của riêng ai, mà là của chung hai đứa. Anh muốn biết bên trong đựng gì phải không? Em cũng đâu biết bên trong có gì? Có thể là một vật quý giá không chừng!
Tuấn im lặng đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu sáng trên những hàng cây xa xa. Giá vào lúc khác, chắc nó sẽ thức thật khuya để ngắm trăng. Nhưng đêm nay, ánh trăng êm dịu tạo thêm những bóng đen ma quái làm cho nó rợn cả người.
Có tiếng động ở chân cầu thang, rồi tiếng lanh lảnh của cô Bảy:
- Tuấn, Mai chưa ngủ hả? Khuya rồi đó!
- Dạ, chúng cháu ngủ ngay đây ạ!
- Đừng quên tắt đèn nghe cháu!
- Vâng, cháu tắt liền đây.
Mai ra tắt đèn. Tiếng chân xa dần, tiếng khép cửa nhè nhẹ. Cảnh vật lại chìm vào yên lặng. Mai chờ một lúc rồi khẽ thì thầm vào tai Tuấn:
- Đến lúc rồi đó, đi đi!
Hai anh em ra phía cửa sổ nhìn xuống sân, cảnh vật như âm u đe dọa. Sân sau vắng lặng. Bóng các lu nước lố nhố như những bóng người ngồi. Căn nhà ngang tối thui. Tuấn quay lại nhìn Mai, thấy nụ cười nửa khiêu khích nửa thách đố của em, nó lần xuống cầu thang.
Tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, miệng khô rang, Tuấn bước nhẹ từng bậc một vì sợ gây tiếng động. Bỗng “binh” Một cái. Tuấn đứng khựng lại. Đầu nó vừa va vào xà ngang một cái mạnh.
- U đầu rồi! Tại Mai hết!
Tuấn phải ý tứ hết sức để khỏi phải va chạm và gây tiếng động. Chân nó vừa đạp xuống nền gạch hoa mát lạnh. Tuấn biết mình đã xuống tới bếp, vội lần ra phía cửa, tìm chiếc chìa khóa. Thu hết can đảm, Tuấn vặn khóa. Cánh cửa xịch mở, Tuấn lách vội ra ngoài. Đứng dựa lưng vào tường, nó đưa mắt nhìn quanh để định hướng. Bốn bề yên lặng như tờ. Tuấn lần mò về phía cuối sân.
Mặt trăng vừa bị bóng mây che khuất làm tối hẳn cảnh vật. Tuấn quờ quạng trong bóng tối. Tay nó như đụng phải cái lu nước. Đúng đây rồi! Tuấn mừng rỡ đưa tay lần quanh lu tìm kiếm. Nhưng nó không thấy gì cả. Tuấn chợt thấy hiện ra trước mắt gương mặt ngạo nghễ với nụ cười chế riễu của Mai. Nó cúi xuống tìm lại một lần nữa cho chắc ăn. Tay nó đụng phải một vật gì cưng cứng. Nhưng đó chỉ là một mảnh gạch vỡ. Bỗng một tiếng kẹt cửa nhè nhẹ vang lên làm Tuấn giật mình quay lại. Cánh cửa nhà ngang đã mở ra tự bao giờ. Bên trong nhà tối đen. Trong khoảnh khắc, Tuấn có cảm tưởng như có ai đang rình mình. Nó vội vàng quay lại chuồn lẹ vào trong bếp và đóng cửa thật mau như sợ bị đuổi theo.
Đứng trong bếp, Tuấn thấy vững tâm hơn, và hít một hơi dài để trấn tĩnh lại. Nó đưa tay lên trán vuốt những giọt mồ hôi lạnh. Chờ cho bớt run, Tuấn lặng lẽ lên lầu. Mai đã đứng ngay đầu cầu thang:
- Sao? Có thấy không?
Tuấn cố gắng lắm mới lắp bắp được mấy câu:
- Không… Nó biến đâu mất rồi!
Mai tròn con mắt ngạc nhiên, giọng ngờ vực:
- Có thật anh đã ra tới lu nước mưa không?
Tuấn quả quyết, sau khi đã lấy lại bình tĩnh:
- Thật mà! Anh còn đụng đầu vào đó u cả trán lên đây nè.
- Đêm sáng trăng như thế này mà anh không trông thấy gì sao? Thế anh có luồn tay tìm quanh phía dưới cái lu không?
- Có chứ!
Biết Tuấn nói thật, Mai chán nản kết luận:
- Nếu vậy chắc có người đã thấy và lấy mất rồi.
- Nhưng ai lấy?
- Có thể là anh Minh, anh Danh, hay cô chú Bảy, chị Tư, anh Mạnh, hay là… ừ, biết đâu chừng…
- Hay ai nữa?
- Anh chứ còn ai vào đây nữa. Anh giấu cái hộp để chọc quê Mai và để coi một mình.
Thấy vẻ thiểu não, không biết biện bạch cách nào của Tuấn, Mai bật cười, nói:
- Đùa chơi vậy thôi, chứ có bao giờ anh giấu Mai điều gì! À mà lúc ra sân, anh có thấy gì lạ không?
- Có…
Tuấn được dịp kể lại cuộc phiêu lưu, không quên phóng đại những chi tiết như cánh cửa vụt mở rộng, rồi như có người bí mật rình rập đâu đây. Nhưng Mai giải thích:
- Người bí mật không ai khác ngoài anh Mạnh. Anh Mạnh ngủ ở đầu nhà ngang. Chắc anh ấy mở cửa đi ra ngoài chứ gì. Thế mà cũng sợ!
Tuấn thấy Mai luôn luôn có lý. Nó vội vã buông màn rồi ngáp vài cái thật dài, cốt ý cho Mai nghe thấy. Tuấn làm bộ như vậy vì sợ Mai lại bắt xuống lần nữa xem có thật anh Mạnh đã mở cửa và cái hộp có thật sự mất rồi hay chưa?
Mai còn đứng tựa bên cửa sổ ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Gió thổi nhè nhẹ, cây cối rì rào. Hình như mỗi lúc gió thổi một mạnh hơn vì bỗng nhiên Mai nghe tiếng cánh cửa mở tung đập vào vách. Mai hốt hoảng quay lại gọi:
- Anh Tuấn, lại đây xem!
Tuấn chạy lại bên cửa sổ, vừa kịp nhìn thấy một bóng đen lủi nhanh về phía nhà ngang. Tuấn chỉ kịp nhận ra bóng một người đàn ông có mái tóc dài, bạc phơ, bay lất phất theo chiều gió.
Mai hồi hộp hỏi nhỏ:
- Anh thấy không?
- Một ông già… chạy thật lẹ.
Mai quả quyết:
- Chắc chắn ông ấy vào trong nhà ngang rồi.
Tuấn chợt rùng mình trước hình bóng ma quái vừa thoáng gặp, lo lắng hỏi:
- Bóng người ấy lủi nhanh vào nhà ngang làm gì nhỉ?
Suy nghĩ giây lát Mai nói:
- Có thể lão già ấy đến đây vì cái hộp…
- Cái hộp của tụi mình?
Mai gật đầu:
- Ừ. Theo Mai nghĩ thì xưa kia ông già Hách – chủ cũ trang trại nầy – là người hà tiện vì ông chỉ sống có một mình, không muốn giao du, gặp gỡ ai hết. Những người hà tiện thường giấu những của cải họ thu tích được. Vậy cái hộp được giấu kỹ trên gác xép mà chúng ta tìm thấy có thể chứa kho tàng của ông Hách. Còn ông già lúc nãy chắc biết trong hộp có gì nên mới tới đây lấy mất của tụi mình.
Tuấn hỏi vặn:
- Cái hộp nhỏ xíu mà chứa kho tàng gì được?
- Phải rồi. Nhưng Mai muốn nói trong đó chứa vật gì quý giá hay… hay… tấm bản đồ chỉ chỗ giấu kho tàng chưa biết chừng.
Cả hai cùng yên lặng nghĩ đến khám phá quan trọng vừa qua. Thích thú với ý nghĩ kho tàng bí mật với bản đồ tưởng tượng, hai anh em quên hẳn cái hộp đã mất. Tuấn tưởng tượng mình đang lao mình vào một cuộc phiêu lưu kỳ thú và hai anh em sẽ tìm ra một kho tàng giấu kỹ ở một nơi bí mật nào đó. Chắc chắn anh Minh, anh Danh sẽ lé mắt vì hành động của hai em. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi, hai đứa đã tạm thấy hãnh diện lắm rồi.
Lên giường ngủ, Tuấn còn dặn:
- Tụi mình nhớ giữ kín chuyện nầy nghe Mai!
Mai hăng hái:
- Được rồi. Yên chí đi mà.
Cả hai cùng cười. Mai nói thêm:
- Thật tức cười. Nếu chú Bảy không phạt bọn mình phải dọn cái gác xép, sức mấy mà mình tìm ra cái hộp. Trong cái xui bao giờ cũng có cái hên, phải không anh Tuấn!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trên Đồi Cỏ
Linh Vũ
Trên Đồi Cỏ - Linh Vũ
https://isach.info/story.php?story=tren_doi_co__linh_vu