Chương 1.1
ục ngữ nói, đời người có bốn chuyện đáng buồn.
Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, có một giọt.
Nơi đất khách quê người gặp lại ngươi quen cũ, mượn tiền.
Đêm động phòng hoa chúc, không “động đậy”.
Danh sách những người đỗ đạt, là người khác.
Mà nay, cô lại nhớ ra điều đáng buồn thứ năm.
- Chuyện gì?
Ở một chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê, Tôn Phái Tình nhấp một ngụm đồ uống thật lớn, ngồi đợi bạn tốt “phát biểu cao kiến”.
- Công việc lương cao thì…
Lười biếng quấy cốc cà phê, Chân Như Ý nói ra điều đáng buồn thứ năm của đời cô.
- …vô vị.
“Phụt” một tiếng, Tôn Phái Tình mở miệng mắng:
- Xương gà cái gì? ( trong tiếng Trung, từ “vô vị” đồng âm và cùng cách viết với từ “xương gà” => ngất ngây con gà tây ) Công việc bây giờ của cậu đãi ngộ rất tốt, lương lại cao, bao nhiêu người muốn giành giật, cậu còn than thở gì nữa?
- Cũng là vì đãi ngộ tốt, tiền lương cao, bỏ thì vương, mà thương thì tội, chính thế tớ mới nói là vô vị.
Lấy tay chống cằm, Chân Như Ý bất đắc dĩ nói.
- Cậu vẫn đang nói tiếng người sao?
Trố mắt nhìn, Tôn Phái Tình đầy bi phẫn.
- Có ai mau mang người phụ nữ này ra ngoài chém chết đi!
Ôi….. lời nói này làm cô ấy thấy công việc của mình thu nhập rất bấp bênh, nhiều năm liền cuối cùng tiền thưởng cũng không có, muốn có quyền lợi và hưởng đãi ngộ tốt thì phải tự dựa vào chính mình, chứ ở cái văn phòng nhỏ như cái nhà này thì chế độ giai cấp để ở đâu, hả, hả, hả?
So với quảng cáo dầu gội đầu thì mái tóc vừa dài vừa bóng, lại còn mềm mượt, Chân Như Ý nếu miễn cưỡng cũng có thể coi là thanh tú ở mức độ bình thường, khuôn mặt thản nhiên nở nụ cười nhạt, không rạng rỡ lắm nhưng đôi mắt lại thông minh, trong suốt sáng ngời, giờ phút này có vẻ cô không hứng thú lắm nên giọng nói tuy có khí nhưng lại vô lực.
- Chém thì chém đi! Như thế tớ không còn bị biến thành bò để bóc lột nữa, quá tốt!
Cô nhớ lại quãng thời gian trước cái ngày được gọi vào phòng Tổng tài, không cần dốc toàn bộ sức lực hoàn thành tốt công việc, thậm chí có thể làm việc khác, hai năm đó đã đi xa thật rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Thật sự là cô ấy hiểu rõ người bạn thân này không cầu tiến thân, chỉ mong được vui vẻ sống an nhàn, công việc này đối với cô mà nói, trừ tiền lương cao, đãi ngộ tốt ra thì thật là đau khổ đến mức không chịu nổi, khó trách cô lại đánh giá là nó vô vị, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Nghe bạn tốt oán giận kể chuyện hai năm qua được thăng chức, Tôn Phái Tình chỉ có thể cố mà nén cười, an ủi nói:
- Nghĩ về mặt tốt đi, ít nhất mỗi ngày cậu có thể ngắm anh chàng đẹp trai, tốt quá còn gì!
Hơn nữa trong hai năm qua, cô còn là bảo vật của một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại độc thân, gia thế, tiền tài đều không chê vào đâu được.
- Tớ không có cảm giác với những người đẹp trai.
Thản nhiên liếc mắt nhìn bạn mình đang nói mát mẻ, lời nói Chân Như Ý có chút buồn bực.
- Cậu nói thử xem, nếu mỗi ngày cậu đều phải tăng ca, người đó biến cậu thành một con bò để bóc lột, cho dù có đẹp trai đến mấy đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ thấy trên đầu hắn có sừng và ở sau lưng mọc thêm đôi cánh dơi mà thôi.
Lời nói đã đến nước này, tuy cô làm việc trong một văn phòng nhỏ như nhà ở, mặc dù công việc không mang lại lợi ích gì, thu nhập thì không ổn định nhưng mỗi ngày trôi qua đều vô cùng vui vẻ. Tôn Phái Tình chỉ có thể vỗ vai đồng cảm với cô bạn thân đang vẽ ra bộ mặt đau khổ kịch liệt, không kìm được mà hỏi một câu rất kỳ quái:
- Nói đến làm thêm, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi để đi tìm tớ thế này?
Tuy hôm nay là thứ bảy, đối với người đi làm công ăn lương bình thường là một trong hai ngày nghỉ cuối tuần, nhưng bắt đầu từ hai năm trước, những ngày nghỉ ngơi với cô mà nói chỉ như một giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật, nghĩ đến mà lòng lại thấy chua xót!
- Nhờ một tý nhé!
Thoải mái duỗi mình, uốn éo trên trên ghế dựa, khóe miệng Chân Như Ý biến hóa vẽ ra một đường cung kỳ lạ.
- Cậu lấy lý do gì?
Cô ấy nhớ rõ mỗi lần bạn mình muốn xin nghỉ là bấy nhiêu lần bị từ chối thẳng thừng, không biết lần này lấy lý do gì mà làm hắn động lòng từ bi không thể không đáp ứng?
Đường cung trên khóe miệng càng sâu hơn, Chân Như Ý chậm rãi tuyên bố đáp án:
- Bà nội bị bệnh nặng.
Aizzz… cô ấy không tin có người dám nói cái lý do này là giả.
- Phụttttttt…..
Vừa mới uống được một ngụm nước, trong nháy mắt Tôn Phái Tình đã phun ra hết sạch, không thể tin nổi mình vừa được nghe chuyện gì, cô trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, thần sắc cô bạn vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy xấu hổ, cuối cùng không nhịn được mà cười thật to.
- Ha ha ha…. Bà nội của cậu đã sớm gia nhập vào câu lạc bộ thế giới Tây phương cực lạc rồi, thế mà cậu vẫn không biết xấu hổ mà đỏ mặt, nói dối không chớp mắt? Thật đáng buồn cho bà nội của cô Chân đây, qua đời rồi mà vẫn không được nhắm mắt, đến Tây phương rồi còn bị cháu gái lôi lên bằng được, ha ha ha…
- Việc này chỉ có cậu biết, tớ biết, ông đất đen ở quê nhà biết, nhưng … (ông đất đen này là đất đấy)
Dừng lại một chút, đứa cháu gái bất hiếu này cười không hề chột dạ, chậm rãi mở miệng:
- Tổng tài đại nhân của chúng ta không biết.
Cô vừa nói đến đây thì Tôn Phái Tình đã cười đến mức không thể chịu được, cười đến cả cái bàn cũng rung rung, hơn nữa còn không quên nói một câu độc ác:
- Cậu nhọc tâm để lừa Tổng tài, đến lúc bị phát hiện thì cậu sẽ chết rất thảm.
- Tớ nghĩ Tổng tài của chúng ta chắc không nhàn rỗi tới mức có thời gian đi điều tra xem bà của nhân viên đã qua đời hay chưa đâu.
Trong khi Tôn Phái Tình cười đến vỡ cả bụng thì Chân Như ý vô cùng bình tĩnh, tuyệt đối không lo lắng chút nào.
- Hẳn là, hẳn là như vậy rồi…
Đắc ý gật gù cười nhạo, tôn Phái Tình vô cùng vui vẻ.
Ha ha, chuyện càng không có khả năng xảy ra lại càng xảy ra, cô mong chờ chuyện đó xảy ra lần nữa để có thể xem kịch hay.
Biết bạn tốt đang nghĩ xấu, Chân Như ý liếc mắt một cái, nhưng chuyện này cũng không thể phá được tâm tình đang vui vẻ, dù sao thì bà nội cũng là một bầu trời rộng lớn che chở cho cái ngày nghỉ hiếm hoi của cô, tuyệt đối không thể lãng phí được.
Nghĩ như vậy, cô thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phong tình mỹ lệ khác thường đến mê người.
Mỗi khi cô lơ đãng lộ ra vẻ mặt này, tâm Tôn Phái Tình luôn luôn kêu “đùng” một tiếng, bây giờ cũng không phải là ngoại lệ, ngay sau đó lập tức ôm lấy ngực kêu lên:
- Thôiii… Đừng ở trước mặt tôi lộ ra cái vẻ mặt này, tôi không muốn làm người đồng tính!
Thật đáng chết! Rõ ràng là cô chỉ yêu nam giới nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy cái vẻ mặt đó của cô bạn là cô lại thấy thật mê người, thậm chí còn không hiểu tại sao mặt đỏ tim run, xúc động muốn nhào tới?
Ánh mắt kỳ lại nhìn kỹ cô bạn, Chân Như Ý không hiểu gì:
- Cậu kỳ quái thật đấy, tớ cũng chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ gì nhưng sao cậu lại kích động đến thế hả?
Có nhiều cô gái rất đẹp, đẹp đến nỗi những cô gái khác không nhịn được mà phải gật đầu tán thưởng, nước miếng chảy ròng ròng, dù sao cũng chỉ là con người, đều yêu thích cái đẹp, nhưng diện mạo của mình thật sự bình thường, không biết bạn tốt “kích động” nhìn ra những điểm nào?
Hai người gặp nhau chưa được bao lâu thì đột nhiên bạn tốt “kích động” nhìn mình chằm chằm, hơn nữa từ trước đến nay thỉnh thoảng bạn mình vẫn có biểu hiện này, nghĩ lại thì cũng đã rất nhiều năm rồi!
- Tuy cậu không phải là mỹ nữ, nhưng… nhưng cậu có một hương vị rất mê người chứ sao…
Vội vàng lau nước miếng ở bên miệng, Tôn Phái Tình cảm thấy tuy ngũ quan trên mặt Chân Như Ý không xuất chúng nhưng lại có một khí chất không nói ra được, làm người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa đối với những người quen biết đã lâu lại càng hấp dẫn.
- Hương vị?
Chân Như Ý nhướn mày, không chút tình cảm nói:
- Chỉ cần không phải hôi nách là tốt rồi!
- Cậu đi chết đi!
Tâm tình đang xúc động trong nháy mắt bị hai chữ ‘hôi nách” làm cho đóng băng hoàn toàn, Tôn Phái Tình không nhịn được cười sằng sặc.
- Tiểu thư Chân Như Ý, cậu phá tan thành công hứng thú của tôi rồi đấy!
- Vì không muốn cậu trở thành người đồng tính, tớ làm như vậy cũng không dễ dàng.
Còn làm ra vẻ cảm thán.
- Đủ rồi!
Cười mắng một tiếng, Tôn Phái Tình quay lại chủ đề chính, hơn nữa còn hưng phấn bừng bừng đập bàn một cái, sôi nổi kêu lên:
- Tớ biết vì sao Tổng tài đại nhân nhà cậu lại vùi đầu vào làm việc, liên lụy đến cấp dưới phải theo hắn tăng ca rồi, sau nhiều ngày nghiên cứu cuối cùng cũng tìm ra, là vì hắn thiếu tình yêu ướt át, thiếu đi con gái làm tiêu hao thời gian của hắn.
- Suy luận của cậu tốt thật!
Vẻ mặt nể phục, Chân Như Ý khiêm tốn chuẩn bị nghe bạn thân phát biểu cao kiến chỉ giáo:
- Cho nên?
- Đương nhiên là phải nỗ lực, cố gắng đẩy hắn ra ngoài, tìm cô gái thỏa mãn hắn, tiêu bớt thời gian ngày nghỉ của hắn, miễn luôn chuyện làm việc tăng ca, như vậy cậu cũng được giải thoát.
Càng nói càng hưng phấn, Tôn Phái Tình cảm giác mình cực kỳ thông minh mới có nghĩ ra biện pháp quá tốt để xử lý chuyện này.
Thản nhiên liếc mắt nhìn bạn một cái, Chân Như Ý chẳng muốn nói chuyện trong hai năm qua, không biết bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp, thùy mị là đồng nghiệp với cô muốn quyến rũ cái người kia, người trước ngã xuống lại có người sau đến tiếp, tre già măng mọc, người kia thật là ác độc, chỉ có điều…
Haizzzz… nếu như những biện pháp chân chính mà không thành thì phải dùng những biện pháp đen tối thôi, đây là biện pháp tốt nhất!
Như nghĩ ra chuyện gì, cô bỗng nhiên bật cười, Tôn Phái Tình nhìn thấy cô cười, cũng cười theo.
Vì thế ở chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê, chỉ thấy có hai cô gái chẳng biết tại sao ngồi cười rất vui vẻ, cười đến mức không chú ý đến chỗ lối đi dành cho người đi bộ có một chiếc ô tô đen đột nhiên giảm tốc độ, chậm rãi đi tới gần…
- Tổng tài?
Nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy người đàn ông, lái xe tên Tiểu Trương có chút khẩn trương dò hỏi, không hiểu đột nhiên vì sao sếp muốn xe đi chậm lại?
Hỏng rồi! Lúc nãy mình đi nhanh không được sao? Sao lại phải đi chậm thế này? Loại tốc độ thế này mà cũng được à?
Không có tiếng trả lời, người đàn ông trẻ tuổi ngồi phái sau híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ phía ngoài cửa sổ xe thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần, diện mạo của bóng dáng kia hiện càng ngày càng rõ trong mắt thì hắn không khỏi nhướn mày, vẻ mặt như đang suy nghĩ chuyện gì.
Phần đầu xe chạy quá chỗ ngồi ngoài trời của quán cà phê một chút, hình ảnh hai cô gái cười nắc nẻ đến bất thường lùi về phía sau, hắn mới chậm rãi thu lại tầm mắt, ánh mắt không hề thay đổi, mở miệng nói:
- Được rồi, đi thôi!
Tổng Tài Đại Nhân Tổng Tài Đại Nhân - Trạm Lượng