Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Yêu Chân Thật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
N
gồi trong quán cà phê "Hoàng Hôn Tím" sang trọng, Lâm Hoàng ung dung mở chiếc máy vi tính xách tay đắt tiền ra xem. Anh sử dụng dịch vụ Internet không dây vừa chát, vừa nhâm nhi ly cà phê trong khói thuốc thơm, Dáng điệu anh thật nhàn tản.
Lâm Hoàng gõ phím:
- Hello, ''Sao Hôm'' đây!
Chỉ một phút, điện thoại hiện ngay lời đáp:
- Hello, Sao Mai nè! Anh rảnh rang hả?
- Mau đến cà phê Hoàng hôn tím, Sao Hôm chờ Sao Mai đấy.
- Có chuyện gì gấp hả?
- Không anh muốn cùng em đi dạo, đồng ý chứ?
- Đồng ý, chờ em nha, sẽ đến ngay.
Lâm Hoàng tắt máy, miệng anh nở nụ cười nhẹ. Anh ngã người tựa vào thành ghế xoãi chân ra vẻ chờ đợi. Chỉ mười phút sau, một cô gái xinh đẹp duyên dáng bước vào quán nhìn quanh. Lâm Hoàng vẫy cô:
- Lại đây ngồi với anh đi, Thuý Ai!
Cô gái mỉm cười duyên:
- Xem ra anh nhàn tản thật. Vậy mà em cứ tường anh đang gấp gáp lắm. Gọi em có chuyện hả Sao Hôm?
Lâm Hoàng bật cười:
- Đừng gọi nick mane ra người ta nghe cười chết.
Cô gái tỏ ra nghiêm túc:
- Anh định đi đâu mà rủ em?
- Em lúc nào cũng hiểu ý anh cả. Nếu...
Lâm Hoàng ngưng bặt kèm theo nụ cười ý vị Thuý Ái nhìn anh hồn nhiên:
- Giờ này đi đâu hả anh?
- Em có thích không đã?
- Anh phải nói trước, em mới trả lời được! Đi đâu cũng thích cả ở nhà buồn lắm.
- Anh biết em thích mà. Chúng ta đến vũ trường "Đêm màu hồng'' khiêu vũ thoả thích tối nay nha!
Không hiểu sao Thuý Ái gật đầu ngay. Có lẽ vì buồn nên khi Lâm Hoàng mời đi chơi, cô đến ngay không chút chần chừ. Đối với Thuý Ái, Lâm Hoàng là một người bạn thân của cô hiện giờ.
- Đồng ý! Chúng ta đi ngay chứ?
Lâm Hoàng đứng lên bước ra khỏi Hoàng hôn tím sánh vai cùng Thuý Ái.
Anh bước lên chiếc nouvo bóng loáng.
- Lên đi, cô bé!
Chiếc điện thoại di động của Lâm Hoàng kêu lên. Anh nghe điện thoại, Thuý Ái lịch sự quay chỗ khác khi hai người vừa ngồi xuống bàn trong vũ trường Đêm màu hồng. Cô nghe loáng thoáng lời Lâm Hoàng:
- Sao? Có chuyện gấp à?
- Thôi được để tôi về ngay!
Nói xong anh vội vã tắt điện thoại và gọi nhỏ Thuý Ái vẻ mặt mất hứng:
- Thuý Ái cho anh xin lỗi nha!
- Chuyện gì hả anh?
- Anh phải về nhà gấp vì có chuyện quan trọng.
Thuý Ái nói giọng hơi buồn buồn:
- Nếu gấp thì anh cứ về chứ biết làm sao!
- Nhưng lỡ hẹn với em anh áy náy quá!
Cô thở dài:
- Không sao đâu!
Lâm Hoàng ngồi lên xe nhướng mắt nhìn Thuý Ái. Cả hai cùng quay ra ngoài:
- Lên xe anh đưa về.
Chính vì t â m trạng hơi nặng nề mà Thuý Ái muốn tìm người tâm sự hoặc đi dạo cho đỡ buồn. Không ngờ bị cụt hứng. Thuý Ái rất vui khi Lâm Hoàng đưa cô đi chơi. Cô nghĩ đêm nay được khiêu vũ bên nhau thật ấn tượng thế mà... Cô thấy Lâm Hoàng hơi khó xử. Dường như anh nhìn cô với vẻ tiếc nuối cuộc hẹn đêm nay:
- Xin lỗi anh hẹn rồi lỡ hẹn, không giận anh chứ Thuý Ái!
Cô đành chia tay anh trong lưu luyến và nuối tiếc. Lắc nhẹ đầu cho Lâm Hoàng yên lòng. Thuý Ái cố cười tươi:
- Có chuyện gì gấp anh cứ về kẻo lại lỡ việc. Mai mốt chúng ta đi khiêu vũ sau cũng được. Anh đừng lo cho em nữa, em đi dạo một chút rồi về sau.
Lâm Hoàng hơi sững lại nhỏ nhẹ:
- Nè, em đừng có đi dạo một mình ban đêm nguy hiểm lắm.
Thấy anh không yên tâm Thuý Ái cười khúc khích:
- Đừng lo cho em. Không ai dám bắt cóc em đâu mà sợ.
Lâm Hoàng vẫn chưa yên tâm nhưng cú điện thoại vừa rồi anh khó mà cưỡng lại. Anh đành chào cô rồi lái vọt đi. Thuý Ái vẫy tay đứng nhìn theo cho đến khi bóng anh mất hút ở cuối đường:
Một mình bước ra khỏi vũ trường "Đêm màu hồng" đang ồn ào, náo nhiệt, sôi động với tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói ồn ào đầy vui nhộn, tự nhiên Thuý Ái nghe trong lòng buồn không thể tả. Cô đứng chờ taxi bên lề đường nhưng không thấy chiếc nào.
Một chiếc taxi đậu phía bên kia đường, Thuý Ái đưa tay định vẫy. Cô muốn trở về biệt thự Hoa Cúc ngay để gặm nhắm nỗi buồn một mình. Cô không thể nào vui nổi vì cha mẹ cô đã qua đời. Cô đang sống rất cô đơn nếu không có ông chú Minh Hữu và bà vú già, cô không hiểu mình bơ vơ, cô độc biết bao nhiêu.
Chiếc xe lại trờ đi tới và chạy luôn, Thuý Ái hơi thất vọng, cô đứng loay hoay mắt dõi vào bóng đêm phía xa dưới ánh đèn đường sáng rực. Chợt một thanh niên chạy sượt ngang qua mặt cô và cô thấy cổ mình bị đau. Hắn ta giật mất sợi dây chuyền bạch kim của cô. Cô vội đưa tay lên cổ, hét lên thất thanh:
- Á! bớ... bớ... người ta... ăn cướp.
Thuý ải chạy theo bóng tên thanh niên, đôi chân run rẩy theo phản xạ tự nhiên. Cô không hiểu sao mình lại dám chạy theo hắn.
Nghe tiếng gọi lớn của Thuý Ái, một anh lễ tân mặc đồng phục trắng đang đứng trước cổng vũ trường lao theo tên cướp. Anh ta chộp được cổ hắn định quật xuống đất nhưng tên cướp đã quay lại chống trả.
Một làn máu đỏ chảy trên má anh làm cho Thuý Ái kinh khiếp đứng chết lặng. Mọi người vây quanh, kết quả tên nghiện ngập hung dữ bị bắt. Anh chàng lấy lại sợi dây chuyền cho Thuý Ái đang run rẩy trố mắt nhìn anh.
- Có phải nó cướp vật này không?
Thuý Ái vô cùng cảm kích trước hành động hào hiệp cứu người của anh lễ tân. Cô chớp mắt cảm động:
- Dạ cảm ơn anh... nếu không có anh thì...
- Cô đừng nói nữa, tại sao lại đi một mình trên phố gì này nguy hiểm lắm.
Thuý Ái mặt vẫn còn xanh xám vì sợ, cô lên lên:
- Anh bị thương, máu chảy nhiều quá kìa. Mau vào trong đi!
Mọi người xúm lại bên anh lễ tân giúp anh. Mấy anh lễ tân chạy đến kêu lớn khi thấy mí mắt anh tét một bên.
- Kỳ Nhiên, cậu đánh lộn hả?
Anh chàng Nhiên vội lắc đầu:
- Không có! Chỉ là một vụ giật đồ.
Máu chảy ướt cả chiếc áo veston trắng trên người Kỳ Nhiên làm cho Thuý Ái lo lắng:
- Anh làm ơn giúp anh ấy đi, Kỳ Nhiên bị tên cướp đánh trọng thương đó.
Bác bảo vệ cùng hai chàng lễ tân đưa Kỳ Nhiên vào trong. Thuý Ái định đi theo cảm ơn anh, nhưng mọi người đông đúc chen lấn làm cho cô bật trở ra.
Thuý Ái đành đứng ở cổng nhìn theo. Sợi dây chuyền bạch kim nằm trong tay cô lấp lánh, cô vội bỏ vào chiếc ví xách tay, dáng tần ngần lẫn lo sợ.
Một chiếc Taxi trờ tới, cô vội lên xe nỗi kinh hoàng vẫn chưa hết làm cô run rẩy nhắm mắt lại. Anh tài xế Taxi hỏi cô mấy lần, cô vội trả lời thật gọn, rồi lặng im, dáng cô thẫn thờ khó hiểu. Anh tài xế hơi mỉm mỉm cười lái xe vọt đi, anh còn nghe tiếng thở dài của cô.
Một thời gian ngắn sau đó anh sinh viên nghèo Kỳ Nhiên đã chiếm được cảm tình của Thuý Ái gần như trọn vẹn.
Buổi sáng Thuý Ái bước ra vườn hoa để thư giãn, đêm qua cô khó ngủ vì hình ảnh Kỳ Nhiên cứ chập chờn trong đầu cô mãi. Chiếc áo nhuộm máu vì cô gương mặt anh chàng hiền hiền dễ mến và nụ cười của anh làm cô nhớ không nguôi. Không hiểu vết thương của anh đã lành chưa nhỉ, đã ba hôm nay cô chưa ra khỏi nhà.
Minh Hữu chạy tập thể dục vòng quanh biệt, thấy cô cháu gái thẫn thờ mệt nhọc, anh dừng lại nghiêng đầu nhìn cô:
- Ê, mới sáng sớm sao có bánh bao ế nhỉ?
Thuý Ái ngước mắt mệt mỏi nhìn ông chú còn trẻ măng:
- Bộ mặt con khó coi lắm hả chú?
Minh Hữu cười cười:
- Có phải nhớ Lâm Hoàng không? Hình như hai hôm nay hắn bận việc gì đó nên không đến chơi.
Thuý Ái hơi buồn bã:
- Anh Lâm Hoàng không có dính dáng gì đến việc này... à mà có...
Minh Hữu ngạc nhiên vì cách nói nhát gừng của cô cháu gái. Lâm Hoàng là bạn của anh, anh chàng hai chín tuổi điển trai, có nghề nghiệp. Minh Hữu thấy gần đây thấy Lâm Hoàng có vẻ thích cô cháu gái của mình, nên cũng yên dạ, anh ngồi xuống cạnh Thuý Ái bên bồn hoa cúc sắp tàn:
- Này, cháu có vấn đề hả Thuý Ái?
Cô bé đan hai bàn tay vào nhau đỡ lấy cằm:
- Anh Lâm Hoàng đưa con đi chơi rủ đến vũ trường rồi bận việc gì bỏ về, báo hại suýt chút nữa...
Thuý Ái ngưng lại vì cô mãi đuổi theo những suy nghĩ trong đầu, Minh Hữu vẫy tay trước mặt cô:
- Cháu ghen à?
Thuý Ái giật mình ngó sững ông chú không hiểu:
- Chú nói gì vậy cháu không hiểu, ghen với ai hả?
Minh Hữu bật cười vì sự ngây ngô của cháu:
- Cháu giả vờ hay lắm, lẽ nào cháu không biết Lâm Hoàng có người yêu.
Chú báo trước cho cháu biết nha. Người yêu của hắn rất giống cháu nên có lẽ cháu sẽ được hắn yêu đấy.
Tự nhiên Thuý Ái thấy ghét Lâm Hoàng ghê. Thật ra anh ta yêu cô hay yêu hình bóng của người yêu cũ qua cô. Nếu vậy, thật là đáng chán vô cùng. Bất giác cô trề môi:
Chú bảo cháu hưởng tình yêu thừa của người khác hả? Không thèm đâu.
- Ơ hay, cô bé này... sao cháu buồn?
- Buồn chuyện khác.
- Chuyện gì nữa?
- Lâm Hoàng về trước, cháu định đón Taxi quay về nhà thì một tên cướp nhảy bổ đến bên cạnh giật sợi dây chuyền của cháu đó.
- Trời ơi! Rồi có sao không, sao về nhà im lặng hai ngày nay, hèn gì mà chú thấy cháu cứ dàu dàu tưởng giận Lâm Hoàng chứ.
- Lâm Hoàng có đến chú bảo cháu giận không thèm đi chơi với anh ấy nữa.
- Chú hỏi cháu việc này nha.
- Việc gì hả chú?
- Sợi dây chuyền mất rồi à? Có phải cháu buồn tiếc không? Để chú mua cho cháu sợi dây chuyền khác.
Minh Hữu rất thương cô cháu gái mồ côi, mồ cút nên anh rất chiều chuộng cô. Thấy Vú Năm đi chợ, Minh Hữu gọi:
- Hôm nay nhớ làm thêm vài món có khách nha vú!
Vú Năm cười khẽ đẩy cánh cổng:
- Dạ, tui biết thưa cậu. Ủa Thuý Ái làm gì ra đây sớm vậy?
Cô uể oải đứng lên:
- Con không ngủ thêm được, vú nhớ mua bánh bao cho con nha.
Minh Hữu bật cười giòn tan:
- Lúc nào cũng mê bánh bao, hèn gì mới sáng sớm chú đã thấy cái bánh bao ế chiều hôm qua.
Thuý Ái véo mạnh vào vai chú:
- Nè, chú chọc con mãi hả, con ghét luôi chú đó.
Minh Hữu nhăn nhó:
- Ái chà, ghét chú không có vấn đề gì chú chỉ ngại cháu ghét Lâm Hoàng chú hơi phiền.
- Sao kỳ lạ vậy?
- Vì chú mất cái đầu heo chứ sao.
Thuý Ái ỉu xỉu:
- Xí cho chú ăn đầu chuột thì có, chú dẹp anh Lâm Hoàng sang bên đi, cháu kể cho chú nghe chuyện này hay lắm.
Minh Hữu cố lắng tai nghe Thuý Ái kể, giọng cô liếng thoắng:
- Cháu không có mất dây chuyền.
Minh Hữu lại ngạc nhiên:
- Lạ vậy, thằng ăn cướp đi tu hả? Hay là nó bị gà mờ tưởng đồ đeo là đồ giả?
Liếc nhẹ ông chú, Thuý Ái bật cười khúc khích:
- Chú thật biết đùa, thằng ăn cướp ấy không nhân từ như chú nghĩ đâu. Cháu bị nó giật trầy cổ nè, cháu đuổi theo và la làng.
- Mọi người không ai giúp cháu sao?
- Quá bất ngờ, cháu còn không nghĩ ra cách. Hắn giật ngay trước cổng vũ trường chú ạ.
Minh Hữu nôn nóng:
- Rồi sao nữa?
- Rất may có một trang hảo hán hiện như trong phim vậy.
Thuý Ái cất giọng đùa đùa, làm cho Minh Hữu không tin:
- Ý cháu nói là có chàng Vân Tiên nhảy vào đánh cướp cứu mạng cho cháu, chuyện như mơ vậy.
Thuý Ái gật đầu:
- Cháu cũng nghĩ là mình đang mơ đấy. Ngay lúc cháu chạy theo tên cướp một anh chàng lễ tân mặc bộ đồ trắng tinh tươm rượt đuổi theo tên cướp nắm cổ hắn lại.
- Thế à, anh chàng này liều mạng cứu mỹ nhân ư?
Thuý Ái lại liếc chú mình thật sắc:
- Chú cứ đùa mãi. Anh ta bị tên cướp đánh tơi bời, tét mí mắt, máu đỏ cả chiếc áo đang mặc.
Đến đây Minh Hữu không còn đùa được nữa, cái miệng anh tròn vo kêu lên:
- Trời đất, anh ta có sao không Thuý Ái?
Cô hơi lắc đầu:
- Có mọi người giúp sức bắt tên cướp, cháu không mất của nhưng hình ảnh ấy làm cháu khiếp đảm không dám ra đường hai ngày nay.
- Ờ, có lý, cháu sợ là đúng. Chỉ nghe thôi chú cũng toát mồ hôi rồi. Như vậy cháu có cảm ơn người ta không?
Thuý Ái nhìn xuống, cô vẽ những vòng tròn vô nghĩa lên nền cát:
- Cháu chưa kịp nói gì cả. Lúc đó có quá nhiều người xem và anh ấy được đưa đi cứu chữa nên...
Minh Hữu hiểu ý Thuý Ái, anh cười xoà:
- Có phải cháu buồn vì áy náy, khó chịu trong lòng không?
Cô bé gật đầu, Minh Hữu cười to:
- Có gì đâu, cháu cứ đến đó tìm thăm anh ta cho phải lẽ, đi đi!
- Thật hả chú?
- Sao lại không thật!
- Vậy cháu đi nha!
- Ừ!
Thuý Ái không biết cứ xử thế nào cho phải, cô đành hỏi ý kiến của chú Minh Hữu. Cô vội thay bộ đồ và lên xe đến vũ trường tìm Kỳ Nhiên.
Ban ngày vũ trường thật im vắng. Cô nhìn vào trong, may quá gặp bác bảo vệ:
- Cô muốn tìm ai?
- Dạ cháu muốn tìm Kỳ Nhiên?
- À, chiều cậu ta mới đến làm việc ở đây, cô bé ạ.
Lủi tủi định đi, Thuý Ái chợt nhớ ra liền quay lại hỏi bác bảo vệ:
- Bác có biết anh ấy ở đâu không?
Bác bảo vệ nheo mắt nhìn cô cười đùa đùa:
- Chà! Kỳ Nhiên đào hoa thiệt, hết cô này đến cô khác tìm. Nhưng bác không biết anh ta ở đâu, chỉ biết cậu ấy là một sinh viên nghèo, ban đêm đến đây làm việc kiếm tiền thêm trang trải cho việc học. Và hai hôm nay cậu ấy nghỉ việc.
Thuý Ái lại thất vọng, cô chào người bảo vệ rồi bước nhanh ra ngoài. Gió thổi lồng lộng mái tóc mát rượi khiến Thuý Ái dừng chân ở siêu thị Coop Mart.
Cô muốn lang thang giải sầu.
Thuý Ái dừng chân trước quầy sách, cô chăm chú lựa từng đầu truyện dịch.
Có những truyện mới in vừa đẹp, tên lại hay. Cô cầm lên xem vô tình làm ngã mấy quyển sách trên kệ.
Chàng trai đứng kế bên nhẹ nhàng dựng lên cho cô. Thuý Ái bối rối xin lỗi:
- Ơ! Tôi không có ý.
Cô bỗng tròn mắt nhìn anh chàng nhân viên giữ quầy sách giật mình:
- Anh là Kỳ Nhiên?
Chàng trai khẽ nở nụ cười. Trên trán còn băng một đường dài, anh nói nhẹ nhàng:
- Sao cô biết tôi? Hình như tôi gặp cô ở đâu thì phải.
Thuý Ái mừng rỡ như bắt được của, cô nhẹ nắm cánh tay anh một cách tự nhiên:
- Anh quên rồi sao? Chúng ta gặp nhau ở cổng vũ trường. Tôi là Thuý Ái, nhờ anh mà tôi không mất sợi dây chuyền. Tôi đang tìm anh đây!
Kỳ Nhiên chỉ nhếch môi cười rồi bảo:
- Tôi nghỉ việc ấy cũng bình thường, cô đừng để tâm, giúp người đâu cần trả ơn.
Anh thật tốt Kỳ Nhiên ạ. Vì tôi mà anh bị thương, tôi áy náy vô cùng.
Anh dựng lại mấy quyển sách không nhìn Thuý Ái:
- Tôi không ngờ việc ấy làm cô bận tâm, tôi có lỗi.
- Ơ! Sao anh nói như vậy. Tôi đâu phải là kẻ vô tâm.
Kỳ Nhiên cười nhếch môi:
- Tôi không ngờ gặp lại cô ở đây. Cô mua hả?
Thấy Kỳ Nhiên cố ý nói lảng sang chuyện khác, Thuý Ái ngạc nhiên:
- Vết thương anh còn đau không? Hôm ấy tôi không kịp nói lời cảm ơn anh.
- Có gì đâu, cô ủng hộ sách giùm chúng tôi là được rồi.
Thuý Ái nhìn anh chăm chú:
- Dĩ nhiên là tôi sẽ mua giúp anh. Nhưng anh có thời gian rảnh không Kỳ Nhiên?
Vẫn xếp ngay ngắn những quyển sách trên kệ luôn tay, Kỳ Nhiên đúng là mẫu người của công việc, hay anh không nói chuyện với Thuý Ái? Cô nhận ra trong ánh mắt anh có nỗi buồn sâu lắng không nói ra:
- Tôi bận túi bụi, cô thấy đó ban ngày ở nhà sách, ban đêm đến vũ trường.
Thuý Ái che miệng cười:
- Anh sung sướng thiệt.
Đến lúc này Kỳ Nhiên mới nhìn cô chăm chăm, anh ngạc nhiên vô cùng:
- Cô nghĩ là tôi sung sướng hả? Ngược lại thì có.
- Sao lại ngược lại, được làm việc cuộc sống sẽ thoải mái hơn, không có việc buồn chết đi được.
Thấy Thuý Ái xinh đẹp lại nói chuyện vui vẻ không có vẻ kiêu kỳ của các nàng tiểu thư, Kỳ Nhiên bắt đầu thích cách nói chuyện của cô:
- Dĩ nhiên, nhưng tôi làm việc là muốn kiếm tiền cô ạ, không có vui vẻ gì đâu.
- Trưa anh nghỉ chứ?
Kỳ Nhiên gật đầu:
- Nghỉ nhưng nghỉ tại chỗ cô ạ.
Thuý Ái hồn nhiên:
- Bao giờ tôi gặp được anh. Tôi muốn nói chuyện với anh.
- Vậy hả? Cô chắc rảnh rang lắm phải không?
Thuý Ái lắc đầu:
- Không hẳn như vậy, tôi cũng muốn làm cái gì đó cho đỡ buồn nhưng chưa có công việc phù hợp.
Kỳ Nhiên mỉm cười:
- Chắc nhà cô giàu lắm hả?
- Sao anh nghĩ như vậy? Chỉ tại ba mẹ tôi mất nên tôi buồn lang thang thế thôi.
Kỳ Nhiên chối:
- Ý tôi là muốn hỏi cô xem có chỗ nào giúp tôi tìm việc làm thêm. Làm ở đây chẳng có mấy đồng bạc, canh giữ cả ngày rất mệt.
Thuý Ái mím đôi môi mình lại:
- Anh có thể làm việc gì, tôi sẽ giúp anh, coi như tôi muốn đền công ơn anh cứu tôi đó.
- Làm bất cứ công việc gì?
- Kể cả việc nhà ư?
Kỳ Nhiên gật đầu. Anh lại phải kiểm lại sách, quan sát người mua hàng.
Thuý Ái thấy ngại chào anh ra về với lời hứa:
- Tôi sẽ giúp anh. Anh nhớ điện thoại cho tôi nha Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói trên môi chào cô gái xinh đẹp mới quen. Thuý Ái bước ra ngoài còn quay lại nhìn anh lần nữa.
Chỉ một thời gian ngắn anh chàng sinh viên nghèo đã chiếm được cảm tình của Thuý Ái. Hình ảnh Lâm Hoàng trong lòng cô như mờ nhạt hẳn đi.
Lâm Hoàng bước vào phòng khách nhìn quanh quất rồi cất tiếng hỏi:
- Minh Hữu cậu đi đâu tôi gọi điện thoại mà không có tín hiệu?
Minh Hữu đặt hai tách cà phê vừa pha lên bàn:
- Nhâm nhi thử xem, cả phê Buôn Mê Thuộc đấy.
Lâm Hoàng ngã người tựa vào salon nheo mắt nhìn bạn:
- Nè, cậu đang né tránh câu hỏi của tớ phải không?
Minh hữu lắc đầu:
- Cậu thật nôn nóng. Cậu có biết việc làm tai hại của mình chưa?
Ngạc nhiên, Lâm Hoang ngồi dậy:
- Việc gì, tai hại thế nào? Tự dưng cậu lại kết tội tớ.
Minh Hữu cười to:
- Ai dám kết tội cậu nếu cậu không có tội thật sự.
- Thôi, cậu đừng lấp lửng mãi, chán lắm. Thuý Ái tại sao lại không nghe máy của tôi gọi hả?
Lâm Hoàng đẩy bao thuốc lá sang chỗ Minh Hữu nói vẻ bực dọc:
- Cậu đi mà hỏi con bé ấy, nó giận cậu thì phải.
- Ơ, cậu này không đùa chứ. Tôi chỉ thích cậu trả lời tôi, tại sao cô ấy né tránh gặp mặt tôi.
- Tại cậu chứ ai. Rủ người ta đi chơi rồi bỏ lại, về một mình Thuý Ái suýt bị....
Lâm Hoàng hết hồn, linh tính anh thấy có điều không lành. Anh đưa mắt nhìn Minh Hữu:
- Nói đi, cô ấy thế nào rồi?
- Không sao cả chỉ suýt mất của thôi.
- Cô ấy bị giật đồ nên tinh thần không ổn định, tôi chưa bắt đền cậu là may.
Vậy mà còn đến đây bắt lỗi bắt phải.
Lâm Hoàng có vẻ bồn chồn:
- Tại tôi bận công việc nhà nên... Thuý ái đâu rồi?
Minh Hữu nói tỉnh bơ:
- Con bé đi trả ơn người ta.
- Ơn gì?
- Thì ơn cứu mạng đó, cậu không biết cũng phải.
Thật không thể chịu nổi cách nói nhát gừng của Minh Hữu, Lâm Hoàng nín lặng ngồi yên mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.
Bỗng có tiếng cười nói ngoài cổng, Minh Hữu hơi nhón người lên xem.
- Thuý Ái về kìa, cậu muốn nói gì thì nói đi tớ không can thiệp vào chuyện của hai người.
Minh Hữu chưa dứt lời đã thấy Thuý Ái đứng ngay ngưỡng cửa nhìn chú cười rạng rỡ. Chợt nụ cười ấy tắt ngay khi cô phát hiện ra sự có mặt của Lâm Hoàng.
- Chú Hữu, cháu vừa tìm thấy... ơ! Anh Lâm Hoàng đến bao giờ vậy?
Minh Hữu khẽ liếc về phía Thuý Ái rồi nhếch môi cười:
- Hai người nói chuyện nha. Chú có việc phải đi đây.
Thuý Ái chợt nũng nịu với chú:
- Chú tiếp khách của chú đi. Cháu xin lỗi cháu bận lắm.
Lâm Hoàng không lên tiếng chỉ theo dõi thái độ trẻ con của Thuý Ái mà thôi. Anh vờ như không để ý đến cô. Minh Hữu nháy mắt ra hiệu cho Lâm Hoàng:
- Cậu cứ ở chơi đi. Thuý Ái tiếp khách giùm chú.
Thuý Ái đành lên tiếng:
- Dạ.
Không đợi Lâm Hoàng có phản ứng gì, cô bỏ đi tìm vú Năm ở sau nhà. Lát sau, Minh Hữu dắt xe đi ra. Lâm Hoàng vẫn ngồi yên nghe nhạc xem như nhà của mình.
Mãi không thấy Thuý Ái lên nhà, anh tắt nhạc đi ra vườn một mình Thuý Ái đang ngồi trên chiếc xích đu đùa giỡn với con Tony một cách vô tư. Tự nhiên anh thấy giận cô vô cùng, anh định quay gót.
Chợt Thuý Ái gọi giật lại:
- Anh Lâm Hoàng!
- Chuyện gì?
Cô ngồi nhích sang bên nhường chỗ cho anh, con Tony ''ăng ẳng" mừng anh rối rít:
- Ngồi đây với em!
Anh đáp vẻ miễn cưỡng:
- Nghe nói em rất bận không có thì giờ tiếp anh mà.
- Có lẽ như vậy.
Thuý Ái khó chịu cô nhíu đôi mày cong trả lời. Nhìn đôi mắt đẹp trong veo của cô tự nhiên lòng anh dịu lại ngay. Hình như đôi mắt ấy gợi cho anh nhớ đến Nhã Hân, người yêu cũ của anh cách đây 10 năm. Anh chợt nắm lấy bàn tay của Thuý Ái nhìn cô đăm đắm. Thuý Ái hơi lo trước cái nhìn ấy.
- Anh yêu em Thuý Ái à?
Cô hơi ngỡ ngàng trước sự thú nhận của Lâm Hoàng. Cô cảm nhận điều này từ lâu nhưng chờ anh nói ra cũng là lúc lòng cô đang nhạt dần cái mối tình mờ mịt ấy:
- Anh yêu em thật không?
- Thật.
- Em không tin. Anh đừng nhầm lẫn giữa người này và người khác em không muốn làm cái bóng của người yêu anh.
Lâm Hoàng nhìn cô lạ lẫm. Không ngờ Thuý Ái đọc được suy nghĩ của anh:
- Sao em nghĩ về anh như vậy? Anh thật lòng với em mà.
Thuý Ái mân mê đầu Tony:
- Anh từng nói em rất giống chị Nhã Hân, giống đôi mắt, giống tính tình. Em không muốn làm bản sao của ai cả. Xin anh hiểu cho.
Lâm Hoàng hơi bất ngờ trước thái độ cứng rắn của cô hôm nay. Điều gì đã làm cho Thuý Ái thay đổi? Cô vốn hiền lành, yếu đuối mà.
Anh hơi sửng sốt:
- Anh không có ý như vậy. Anh hiểu rõ tình cảm của mình, Thuý Ái đừng làm anh buồn.
Thuý Ái chợt ngẩng lên. Cô bắt gặp đôi mắt buồn bã của anh liền đổi giọng:
- Em đang buồn chuyện gia đình, có lẽ không còn tầm trí nghĩ đến việc xa xôi. Xin anh đừng nói chuyện tình cảm với em vào lúc này.
Lâm Hoàng cảm thấy yêu Thuý Ái hơn bao giờ hết. Anh thấy cô rất đẹp, một nét đẹp dịu dàng dễ mến đi vào lòng anh tự lúc nào, anh không hay biết. Và bây giờ anh không muốn rời xa cô.
- Mấy hôm trước em còn đối xử với anh rất tốt. Sao hôm nay em lại thay đổi vậy Thuý Ái?
Cô ngước đôi mắt đẹp buồn nhìn anh. Trái tim anh chao đi mấy nhịp vì cái nhìn ấy:
- Anh cũng biết gia cảnh em hiện nay...
Lâm Hoàng ủ bàn tay cô vào đôi bàn tay ấm áp của mình. Thuý Ái hiền quá, cô còn ngây thơ trong trắng trong khi anh đã hai mươi chín tuổi, anh cũng muốn lập gia đình nhưng hình bóng người yêu cũ vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm.
Lâm Hoàng thổ lộ nỗi lòng với Thuý Ái nhưng anh vẫn chưa dứt khoát được mối tình xưa. Tâm trạng phân vân khiến anh khó xử. Anh rất muốn chúng ta là của nhau. Em không từ chối chứ!
Thuý Ái ngập ngừng:
- Em chưa hiểu hết lòng mình, hãy chờ một thời gian nữa anh ạ.
- Anh rất tin em Thuý Ái! Anh sẽ chờ em. Bây giờ đi chơi nghe cô bé.
Thuý Ái nhăn nhó:
- Thôi em không thích.
Lâm Hoàng ngọt ngào:
- Có phải chuyện hôm đó làm em sợ không?
Thuý Ái điềm nhiên:
- Sao anh biết? ông chú của em nhiều chuyện ghê!
Lâm Hoàng cười cười:
- Anh còn biết em giận anh vì bỏ em ở lại một mình.
Cô cong đôi môi lên:
- Suýt chút nữa tên cướp ấy hù em chết rồi, còn đâu ngồi đây nói chuyện với anh hả?
- Anh biết anh có lỗi nhưng hôm đó anh đòi đưa em về, em không chịu.
- Thôi chuyện đã qua anh đừng nhắc lại nữa. Anh Lâm Hoàng nè, vài hôm anh Kỳ Nhiên sẽ đến đây giúp việc cho nhà em đó.
Lâm Hoàng gương mắt nhìn Thuý Ái hỏi:
- Kỳ Nhiên là ai vậy hả Ái?
Thuỷ Ái bật cười:
- Anh ta cứu em đó. Anh ấy giỏi lắm làm đủ việc. Em giúp anh ta.
- Hả? Anh ta nghèo lắm à. Việc gì em phải dây dưa vào chuyện người khác.
Anh ta đâu có quen biết với em.
Thuý Ái bất mãn với cách nói chuyện của Lâm Hoàng. Bất giác cô lại so sánh anh và Kỳ Nhiên. Hai người rất khác nhau về tính cách lẫn cuộc sống. Ở Lâm Hoàng có vẻ của một chàng trai giàu có, điềm đạm, từng trải. Hình như tình cảm của anh dành cho cô là không thật. Còn Kỳ Nhiên, một chàng trai nghèo nhưng dũng cảm và chân thật. Anh ta sẵn sàng cứu người...
Tự nhiên hình ảnh Kỳ Nhiên lại hiện lên trong tim cô thật đẹp. Cô ngồi lặng im. Trong lòng cô hình ảnh Lâm Hoàng như mờ nhạt hẳn đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Yêu Chân Thật
Hoàng Thu Dung
Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=tinh_yeu_chan_that__hoang_thu_dung