Chương 1
ũ chó săn bu lấy cô khi cô bước chân ra ngoài vào buổi chiều muộn tháng Tư. Ban nãy khi Georgie trốn vào cửa hàng nước hoa trên đại lộ Beverly, chỉ có ba gã theo đuôi cô, nhưng giờ có đến mười lăm - hai mươi gã - có khi còn nhiều hơn - như một bầy chó hoang gào rú thả rông ở L.A., máy ảnh bật lên, sẵn sàng xé đến mẩu thịt cuối cùng khỏi xương cô.
Ánh đèn nhấp nháy của máy ảnh làm cô chói mắt. Cô tự nhủ mình có thể xử lý bất kỳ trò gì bọn họ ném vào cô. Chẳng phải cô đã làm đúng như vậy suốt năm vừa qua sao? Bọn họ bắt đầu hét lên những câu hỏi thô lỗ - quá nhiều câu hỏi, quá nhanh, quá ầm ĩ, từ ngữ cứ lẫn lộn với nhau cho đến khi chẳng câu nào còn có nghĩa. Một gã nhét thứ gì đó vào tay cô - một tờ báo lá cải - và hét vào tai cô. “Cái này vừa lên kệ, Georgie ạ. Cô có gì để nói chứ?”
Georgie vô thức liếc xuống, và kia trên trang bìa tờ Flash là ảnh siêu âm một em bé. Con của Lance và Jade. Đứa bé mà đáng lẽ phải là của cô.
Máu rút hết khỏi đầu cô. Ánh đèn nháy lên, máy ảnh tanh tách, và cô đưa vội mu bàn tay lên che miệng. Sau bao nhiêu tháng trời kìm nén, cô đã mất phương hướng, và mắt cô đẫm lệ.
Đám máy ảnh chớp được mọi thứ - bàn tay ở miệng, những giọt lệ trên mắt cô. Cuối cùng cô cũng trao cho lũ chó săn những gì chúng dành cả năm qua rình mò hòng mong tóm được - những bức ảnh của Georgie York vui nhộn, ba mươi mốt tuổi với cuộc sống vỡ vụn quanh mình.
Cô thả tờ báo xuống và quay người bỏ chạy, nhưng bọn họ đã cài bẫy cô. Cô cố lui ra sau, nhưng họ ở sau cô, trước mặt cô, bao vây cô bằng ánh đèn nóng rực và những tiếng la hét tàn nhẫn. Mùi của bọn họ làm ngạt mũi cô - mùi mồ hôi, thuốc lá, nước hoa hăng nồng. Một gã giẫm lên chân cô. Một khuỷu tay thúc vào sườn cô. Bọn họ ép sát hơn, cướp lấy không khí của cô, bóp ngạt cô...
Bramwell Shepard quan sát cảnh tượng kinh tởm bày ra trước mắt từ bậc tam cấp của nhà hàng bên cạnh. Anh vừa rời khỏi tiệm sau khi ăn xong bữa trưa thì cảnh náo loạn ấy diễn ra, và anh dừng lại ở bậc thềm trên cùng để quan sát. Anh đã không gặp Georgie York đôi ba năm nay rồi, thế mà chỉ mới như trong chớp mắt. Giờ đây khi anh quan sát lũ paparazzi tấn công, cảm giác cay đắng xưa cũ lại quay về.
Vì đứng cao hơn nên anh có thể dễ dàng theo dõi đám lộn xộn. Vài tên thợ săn ảnh giơ máy cao quá đầu; những kẻ khác xô thẳng ống kính vào mặt cô. Cô đã quen xử lý đám báo chí từ khi còn bé, nhưng chẳng gì có thể chuẩn bị cho cô đủ sức đối phó với cảnh địa ngục năm vừa qua. Quá tệ là cũng chẳng có người hùng nào chờ đợi quanh đó để giải cứu cô.
Bram đã mất tám năm khốn khổ để giải cứu Georgie khỏi những tình huống oái oăm, song những ngày đóng vai Skip Scofield ga lăng với Georgie trong vai Scooter Brown can đảm đã ở sau anh rất xa rồi. Lần này Scooter Brown có thể tự cứu lấy thân mình, hoặc khả năng lớn hơn là ngồi chờ ông bố thân yêu tới giải cứu.
Đám paparazzi không phát hiện ra anh. Dạo gần đây anh không còn nằm trên màn hình ra đa của chúng nữa, nói vậy không có nghĩa là anh sẽ vẫn được như thế nếu có ngày chúng tóm được anh trong cùng khung hình với Georgie. Skip và Scooter từng là một trong những bộ phim sitcom thành công nhất trong lịch sử truyền hình. Tám năm lên sóng, tám năm sau ngày kết thúc, nhưng công chúng vẫn không quên, đặc biệt là không quên cô gái ngoan được người Mỹ yêu thích nhất, Scooter Brown, do Georgie York trong đời thực thủ vai.
Một người đàn ông tử tế hơn có thể sẽ thấy thương cảm cho tình thế khó khăn hiện giờ của cô, còn anh chỉ đeo băng người hùng trên màn hình mà thôi. Miệng anh nhếch lên khi nhìn xuống chỗ cô. Dạo này cái thái độ hăng hái quyết thắng của cô giúp ích được gì cho cô hả Scooter?
Mọi chuyện đột ngột chuyển biến xấu hơn. Hai gã săn ảnh xô đẩy nhau, và một trong hai tên thụi phải cô rất mạnh. Cô mất thăng bằng ngã dúi dụi, khi ngã đầu cô ngóc lên, và đó cũng chính là lúc cô phát hiện ra anh. Qua đám đông đang phát rồ, nhảy chồm chồm lên nhau và điên cuồng huých đẩy, qua cảnh ầm ĩ và loạn xị, bằng cách nào đó cô phát hiện ra anh đang đứng cách cô chưa đầy mười mét. Mặt cô lộ vẻ choáng váng, không phải vì bị ngã - cô đã trụ lại được trước khi hai đầu gối đập xuống - mà là vì nhìn thấy anh. Mắt họ dán vào nhau, đám máy ảnh ép sát hơn, và lời nài nỉ xin giúp đỡ hiện trên mặt cô khiến cô lại trông như một đứa bé. Anh nhìn thẳng vào cô - không nhúc nhích - chỉ đơn giản quan sát đôi mắt xanh lục như màu kẹo gôm ấy, đôi mắt tới giờ vẫn chứa chan hy vọng có thêm một món quà nữa được để lại cho mình dưới cây thông Giáng sinh. Rồi mắt cô tối sầm lại, và anh nhìn thấy chính xác khoảnh khắc cô nhận ra rằng anh sẽ không giúp cô - rằng anh vẫn là tên đê tiện ích kỷ như vẫn luôn thế.
Cô mong chờ cái quái gì cơ chứ? Đã bao giờ cô dựa dẫm được gì vào anh chưa? Khuôn mặt cô nàng vui nhộn của cô nhăn nhó đầy khinh miệt, và cô tập trung trở lại vào việc chống cự đám máy ảnh.
Anh nhận ra một cách muộn mằn rằng mình đang bỏ lỡ một cơ hội vàng, và anh bắt đầu bước xuống bậc thềm, nhưng anh đã đợi quá lâu. Cô đã tung ra nắm đấm đầu tiên. Không phải là một cú đấm tốt lắm, nhưng nó vẫn được việc, và hai tay săn ảnh nhảy bổ ra tạo thành khe hở để cô có thể vào ô tô của mình. Cô quăng mình vào trong và vài giây sau lái xe khỏi chỗ đỗ. Khi cô phóng bừa vào dòng xe cộ nườm nượp ở L.A. chiều thứ Sáu, đám paparazzi chạy như bay tới mấy chiếc SUV đen đỗ trái phép của bọn họ và lao theo phía sau cô.
Nếu dịch vụ trông xe của nhà hàng không chọn đúng thời điểm ấy để đưa chiếc Audi của anh ra, Bram chắc sẽ bỏ qua ngay vụ lộn xộn kia, nhưng khi anh đã ngồi vào sau tay lái, sự tò mò lại lấn át anh. Một bà hoàng báo lá cải có thể đi đâu để liếm láp các vết thương của mình khi cô ta không còn chỗ nào để mà trốn nhỉ?
Bữa trưa anh vừa ăn thật chán ngấy, và anh chẳng có gì hay ho hơn để giết thời gian, nên anh quyết định xếp hàng theo sau đoàn xe paparazzi. Mặc dù anh không thể nhìn thấy chiếc Prius của cô, song qua cái lối đoàn thợ săn ảnh luồn lách giữa dòng xe anh cũng có thể biết rằng Georgie đang lái bừa. Cô tạt ngang hướng về Sunset. Anh bật radio lên, rồi lại tắt đi, cân nhắc tình huống hiện tại của mình. Tâm trí anh bắt đầu chơi đùa với một kịch bản đầy hấp dẫn.
Cuối cùng, đoàn xe chạm đến đầu Bắc của đường cao tốc ven Thái Bình Dương, và đó là lúc anh nhận ra. Nơi cô có khả năng đến nhất. Anh xoa ngón tay cái trên đầu bánh lái.
Chẳng phải cuộc sống luôn đầy những trùng hợp thú vị hay sao...
Georgie ước gì cô có thể lột da mình ra rồi vứt luôn lớp da ấy đi. Cô không muốn là Georgie York thêm tí nào nữa. Cô muốn là một người có phẩm giá và tự trọng.
Sau các ô cửa kính đen của chiếc Prius, cô đưa mu bàn tay quệt mũi. Từng có thời cô làm cả thế giới bật cười. Giờ thì, bất chấp mọi nỗ lực của bản thân, cô đã trở thành cô nàng biểu trưng cho cảnh thất tình và nhục nhã. Niềm an ủi duy nhất cô có trong suốt vụ ly dị thảm hại của mình là việc biết rằng máy ảnh của lũ paparazzi không bao giờ, không đời nào chụp được cô không ngẩng cao đầu. Thậm chí trong cái ngày tồi tệ nhất của cuộc đời cô - cái ngày chồng cô rời bỏ cô đến với Jade Gentry - Georgie vẫn xoay xở nở được một nụ cười toe toét đặc trưng của Scooter Brown và tạo một tư thế gợi cảm ngu si cho lũ chó săn theo đuôi. Nhưng hôm nay chút kiêu hãnh cuối cùng còn sót lại cũng đã bị cướp mất. Và Bram Shepard đã chứng kiến tất cả.
Dạ dày cô nôn nao. Cô gặp anh ta lần cuối cùng ở một bữa tiệc cách đây vài năm. Bao nhiêu phụ nữ vây quanh anh ta - cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cô đã bỏ đi ngay lập tức.
Một tiếng còi réo lên. Cô không thể đối diện với ngôi nhà trống không hoặc cảnh thương hại của công chúng, những thứ đã trở thành cuộc sống của cô, và cô thấy mình hướng về ngôi nhà bên bờ biển của anh bạn thân Trevor Elliott ở Malibu. Dù đã ở trên đường gần một tiếng đồng hồ, nhịp tim của cô vẫn không hề chậm lại. Từng chút từng chút một, cô đã mất đi hai thứ quan trọng nhất đối với mình - người chồng và lòng kiêu hãnh. Ba thứ, nếu cô tính cả sự nghiệp đang dần dần tàn lụi. Và giờ lại chuyện này nữa. Jade Gentry đang mang thai đứa bé mà Georgie vẫn luôn khao khát.
Trevor ra mở cửa. “Em điên à?” Anh tóm lấy cổ tay cô, lôi cô vào tiền sảnh mát lạnh, rồi thò đầu trở ra ngoài, nhưng lối vào hình chữ L của nhà anh đủ kín đáo để che chắn cô khỏi những tay săn ảnh đang tấp vào lề đường cao tốc ven Thái Bình Dương.
“An toàn mà,” cô nói, một lời phát biểu mỉa mai, khi mà ngày nay chả có gì mang lại cảm giác an toàn hết.
Anh xoa tay trên quả đầu đinh. “Trên tờ E!News tối nay họ sẽ cho chúng ta cưới nhau và em có thai mất.”
Giá mà được thế, cô nghĩ khi theo anh vào trong nhà.
Cô gặp Trevor mười bốn năm trước trong bộ phim Skip và Scooter khi anh đóng vai anh bạn thân Harry ngu ngốc của Skip, nhưng từ lâu anh đã bỏ những vai thứ củ chuối của mình lại sau lưng để thành ngôi sao trong một bộ phim hài kịch dài tập nhắng nhít rất thành công yêu cầu người xem phải là nam trên mười tám tuổi. Giáng sinh năm ngoái cô tặng anh một cái áo phông ghi dòng chữ TÔI XIN ĐỦ MẤY CÂU ĐÙA THÔ TỤC.
Mặc dù cao chưa đến một mét tám, anh có một cơ thể cân đối đẹp đẽ, và những đường nét dễ chịu, hơi vênh vênh khiến anh hoàn hảo để vào vai một kẻ thất bại ngớ ngẩn lúc nào cũng xoay xở để trèo lên chỗ cao nhất. “Đáng lẽ em không nên xộc vào đây,” cô nói mà không hề có ý hối hận.
Anh tắt tiếng cái TV plasma đang chiếu trận bóng chày, rồi cau mày trước bộ dạng của cô. Cô biết mình đã hao mất nhiều cân hơn cơ thể vũ công mảnh mai bẩm sinh của cô có thể thừa ra. Chính sự đau đớn, chứ không phải chứng biếng ăn, là thứ khiến dạ dày cô nổi loạn.
“Có lý do gì để em không trả lời hai cuộc gọi gần đây nhất của anh không?” anh nói.
Cô bắt đầu tháo kính râm ra, rồi nghĩ kỹ lại. Chẳng ai muốn nhìn nước mắt của nàng hề, dù là bạn thân của nàng hề đi nữa. “Này, em quá mải mê chăm sóc bản thân đâu có thời gian quan tâm được đến một ai khác ngoài em.”
“Không đúng.” Giọng anh ấm áp đầy cảm thông. “Trông em có vẻ cần dùng rượu giải sầu đấy.”
“Bao nhiêu cồn trên cả thế giới cũng không đủ đâu... Nhưng thế cũng được.”
“Anh không nghe thấy tiếng máy bay trực thăng nào hết. Ra hiên ngồi đi. Anh sẽ pha margarita.”
Khi anh biến vào trong bếp, cuối cùng cô cũng gỡ hẳn kính râm ra rồi lê mình qua sàn nhà ốp đá tới phòng vệ sinh để chỉnh sửa lại vẻ ngoài xộc xệch do bị đám thợ săn ảnh tấn công.
Do sút cân, khuôn mặt tròn trịa của cô đã bắt đầu hõm xuống dưới xương gò má, và đôi mắt to bự của cô hẳn sẽ nuốt chửng mặt cô nếu miệng cô không rộng tới vậy. Cô gài một lọn tóc thẳng đuột màu nâu đỏ ra sau tai. Trong nỗ lực nâng cao tinh thần và làm dịu những góc cạnh cứng rắn trên mặt, cô đã làm kiểu đầu bát bồng bềnh, với phần mái suôn dài và hai bên ốp lại quanh má. Dạo còn đóng Skip và Scooter, cô đã buộc phải nhuộm mái tóc sẫm màu thành màu vàng cà rốt quê kệch và uốn xoăn tít vì nhà sản xuất muốn lợi dụng vai diễn thành công vang dội của cô trong vở Annie do Broadway dàn dựng lại. Kiểu tóc đáng xấu hổ đó cũng làm nổi bật sự đối lập giữa vẻ ngoài kiểu cô-bé-vui-tính của cô với vẻ bảnh bao lý tưởng của Skip Scofield.
Cô luôn vừa yêu vừa ghét đôi má búp bê, đôi mắt màu xanh lá to tròn, và cái miệng ngoác rộng của mình. Một mặt, những đường nét khác thường của cô đã mang đến cho cô sự nổi tiếng, nhưng trong một thành phố như Hollywood, nơi cả nhân viên thu ngân siêu thị cũng đẹp mê hồn, thì chuyện không xinh đẹp thật chẳng dễ chịu gì. Nói như thế không có nghĩa lúc này cô vẫn bận lòng. Nhưng thời còn là vợ của Lance Marks, siêu sao phim hành động nổi nhất thành phố, cô đã rất bận lòng.
Cảm giác kiệt sức lan khắp người cô. Cô đã không tham gia một lớp học nhảy nào suốt sáu tháng nay - cô hầu như không thể rời khỏi giường.
Cô ra sức chỉnh sửa lớp trang điểm mắt nhòe nhoẹt, rồi quay lại phòng khách. Trevor chỉ mới chuyển tới ngôi nhà mà anh đã trang trí bằng đồ nội thất hình amip kiểu thập niên năm mươi này. Anh hẳn đang thực hiện một chuyến du ngoạn dọc con đường ký ức bởi có một quyển sách đang mở ra trên bàn cà phê, một cuốn lịch sử phim sitcom Mỹ. Bức hình dàn diễn viên gốc của phim Skip và Scooter nhìn thẳng vào cô. Cô ngoảnh đi.
Ngoài hiên, các chậu thạch cao trắng trồng cây xanh cao ngất mang đến chút riêng tư tách biệt khỏi những người đang nhàn hạ dạo chơi trên bãi biển. Cô hất đôi xăng đan ra rồi ngồi phịch xuống một chiếc ghế bành sọc xanh sọc nâu. Đại dương trải rộng bên kia hàng rào bằng ống thép trắng. Vài người lướt sóng đã lướt qua đường sóng đổ, nhưng hôm nay biển quá lặng cho một chuyến chèo sóng đúng nghĩa, ván của họ cứ dập dềnh trên nước như bào thai bập bềnh trong nước ối.
Một cơn đau trào dâng cướp đi hơi thở của cô. Cô và Lance từng là một cặp đôi cổ tích. Anh là chàng hoàng tử nam tính đã nhìn thấu tâm hồn xinh đẹp dưới vẻ ngoài vịt con xấu xí của cô. Cô là người vợ tận tâm đã trao cho anh tình yêu bền chặt mà anh cần. Trong suốt hai năm hẹn hò và một năm hôn nhân của họ, đám lá cải bám riết họ khắp nơi, nhưng cô vẫn không được chuẩn bị tinh thần cho cảnh điên cuồng nổ ra lúc Lance bỏ cô để đến với Jade Gentry.
Khi có một mình, cô nằm trên giường, hầu như không nhúc nhích nổi người. Ở chốn đông đúc, cô trát một nụ cười trên mặt. Nhưng bất kể cô giữ đầu mình ngẩng cao đến đâu, những câu chuyện đáng thương chỉ mỗi lúc một tồi tệ thêm.
Đám lá cải gào lên:
Trái tim tan vỡ của Georgie dũng cảm
Georgie gan dạ muốn tự tử khi Lance tuyên bố,
“Tôi chưa từng biết đến tình yêu thực sự cho tới khi tôi gặp Jade Gentry”
Georgie ngã quỵ! Bạn bè lo lắng cho cuộc sống của cô
Dù Lance có một sự nghiệp điện ảnh thành công hơn nhiều, cô vẫn là Scooter Brown, bé cưng của người Mỹ, và công chúng ồ ạt quay sang chống lại anh vì ruồng rẫy một biểu tượng truyền hình vô cùng được yêu quý. Lance tung ra đòn phản công của chính mình. “Những nguồn tin bí mật nói rằng Lance muốn có con đến tuyêt vọng, nhưng Georgie còn quá bận rộn với sự nghiệp của cô ấy để dành thời gian cho gia đình.”
Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta vì lời dối trá đó.
Trevor bước ra ngoài hiên, tay cầm chắc một cái khay bọc da trắng với hai cốc margarita và một bình cocktail đồng bộ. Anh lịch sự vờ như không để ý thấy dòng nước mắt đang nhỏ xuống dưới cặp kính râm của cô. “Quầy bar chính thức mở cửa.”
“Cảm ơn anh bạn.” Cô cầm cốc margarita lạnh từ chỗ anh rồi chùi má khi anh quay người đặt khay lên chiếc bàn tròn màu trắng. Cô không thể nói với anh về hình siêu âm đó được. Ngay cả những người bạn thân nhất của cô cũng không hề nhận ra chuyện có con có ý nghĩa lớn lao thế nào với cô. Nỗi đau ấy là bí mật. Một bí mật mà các bức ảnh ngày hôm nay sẽ phơi bày cho cả thế giới.
“Bọn em đã đóng máy phim Cuộc dạo chơi của bánh ngọt thứ Sáu vừa rồi,” cô nói. “Một quả bom nữa.” Cô không thể chịu nổi ba cú xịt doanh thu phòng vé liên tiếp nhau, và đó là thứ cô sẽ có khi Cuộc dạo chơi của bánh ngọt được tung ra. Cô đặt cốc rượu lên sàn mà chưa hề nếm thử. “Bố thực sự khó chịu về kỳ nghỉ dài sáu tháng này của em.”
Anh ngồi phịch xuống một cái ghế tulip bằng nhựa đúc. “Em gần như đã làm việc từ lúc ra khỏi bụng mẹ. Chú Paul cần cho em xả hơi một chút chứ.”
“Vâng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Em biết anh cảm nhận thế nào về cách ông ấy thúc ép em rồi đấy. Anh sẽ không nói thêm từ nào nữa.”
“Đừng.” Cô đã quá quen thuộc với quan điểm nhìn chung là chính xác của Trev về mối quan hệ khó khăn giữa cô với bố cô rồi. Cô khoanh tay quanh đầu gối và kéo chân vào sát bụng. “Làm em phân tâm với tin đồn hay ho nào đó đi.”
“Bạn diễn của anh ngày càng điên hơn. Chỉ cần anh nghĩ đến việc đóng chung một bộ phim khác với cô ta thì cứ việc giết anh đi nhé.” Anh điều chỉnh ghế để quả đầu đinh khuất vào trong bóng râm. “Em có biết cô ta và Bram từng hẹn hò không?”
Dạ dày cô thắt lại. “Nồi nào vung nấy.”
“Cậu ta đang trông nhà...”
Cô giơ tay lên. “Ngừng. Em không thể nói chuyện về Bramwell Shepard. Đặc biệt không phải hôm nay.” Lúc chiều Bram hẳn sẽ giương mắt nhìn cô bị giẫm đạp tới chết mà chẳng hề lạc mất nụ cười trên mặt. Chúa ơi, cô ghét anh ta, thậm chí sau từng ấy năm.
Trev tử tế đổi chủ đề mà không chất vấn cô. “Em đã xem bảng thăm dò của tờ USA Today tuần trước rồi chứ gì? Scooter Brown về thứ ba sau Lucy và Mary Tyler Moore đấy. Em thậm chí còn đánh bại Barbara Eden.”
Cô đã xem bảng thăm dò ấy và không thể ép mình quan tâm cho được. “Em ghét Scooter Brown.”
“Em là người duy nhất thấy ghét đấy. Cô ấy là một biểu tượng. Không yêu cô ấy là chống lại nước Mỹ.”
“Bộ phim đó đã kết thúc tám năm rồi. Sao mọi người lại không thể cho nó chìm vào quên lãng đi chứ?”
“Có lẽ việc phát đi phát lại không ngừng trên khắp thế giới có liên quan gì tới điều đó chăng?”
Cô đẩy kính râm lên đỉnh đầu. “Khi chương trình đó bắt đầu em chỉ là một đứa trẻ, mới mười lăm. Và chưa đầy hai ba khi nó kết thúc.”
Anh nhận thấy đôi mắt đỏ của cô nhưng không bình luận về nó. “Scooter Brown là bất diệt. Bạn thân của mọi phụ nữ. Cô gái trong trắng đáng yêu của mọi đàn ông.”
“Nhưng em không phải Scooter Brown. Em là Georgie York. Cuộc sống của em thuộc về em, không phải thuộc về thế giới.”
“Chúc may mắn với điều đó.”
Cô không thể để bản thân làm thế này thêm nữa. Cứ mãi đối phó với các tác động bên ngoài. Không thể phản kháng. Luôn nghe lời. Không bao giờ chống đối. Cô kéo đầu gối lại gần hơn và săm soi những hình cầu vồng mà cô đã bảo thợ làm móng vẽ lên móng chân cô với hy vọng hão huyền như thế sẽ làm mình vui lên. Nếu cô không làm việc này ngay bây giờ, cô sẽ không bao giờ làm được. “Trev, anh nghĩ sao về chuyện em và anh nhẹ nhàng - à, mãnh liệt yêu đương?”
“Yêu đương sao?”
“Hai chúng ta.” Cô không thể nhìn anh, cô dán mắt vào các hình cầu vồng. “Công khai yêu nhau. Và... có thể...” Cô nặn ra từng từ. “Trev, em đã nghĩ rất lâu về chuyện này... em biết anh sẽ nghĩ nó điên rồ. Nó điên thật. Nhưng... nếu anh không ghét ý tưởng này, em đã nghĩ... ít nhất chúng ta nên cân nhắc đến khả năng... kết hôn.”
“Kết hôn?” Chân Trevor đập xuống sàn.
Anh là một trong những người bạn thân nhất của cô, nhưng má cô vẫn bỏng rát. Tuy vậy, có thêm một khoảnh khắc bẽ bàng khủng khiếp trong một năm đầy những khoảnh khắc như vậy thì có là gì? Cô gỡ tay khỏi đầu gối. “Em biết mình không nên bất thình lình đổ chuyện này lên đầu anh. Và em biết nó kỳ cục. Rất kỳ cục. Em cũng cảm thấy thế khi thoạt nghĩ về nó, nhưng khi xem xét nó một cách khách quan, em không thấy mặt nào là quá tệ.”
“Georgie, anh là gay.”
“Anh bị đồn là gay.”
“Anh cũng thực sự là gay.”
“Nhưng anh ẩn sâu đến mức hầu như không ai biết.” Vết xước còn mới trên mắt cá chân cô nhói lên khi cô thả chân qua thành ghế. “Chuyện này cuối cùng sẽ đặt dấu chấm hết cho các tin đồn. Đối mặt với nó đi, Trev. Nếu đám pê đê có ngày phát hiện ra anh đồng hội đồng thuyền với họ, sự nghiệp của anh sẽ đi tong.”
“Em nghĩ là anh không biết điều đó à?” Anh xoa tay trên mái đầu ngắn ngủn. “Georgie, đời em là một màn xiếc, và anh ngưỡng mộ em nhiều bao nhiêu thì cũng không muốn bị kéo vào giữa sân khấu bấy nhiêu.”
“Vấn đề nằm ở đó. Nếu em và anh ở cùng nhau, màn diễn xiếc sẽ chấm dứt.” Khi anh ngồi xuống trở lại, cô đi tới bên anh và quỳ ở đó. “Trev, nghĩ về chuyện đó xem nào. Chúng ta luôn hợp nhau. Chúng ta sẽ có thể sống đời mình theo cách chúng ta muốn - mà không có sự can thiệp lẫn nhau. Nghĩ xem anh sẽ có thêm bao nhiêu tự do - cả hai chúng ta chứ.” Cô tựa má vào đầu gối anh, chỉ một khoảnh khắc, rồi lại ngồi quỳ gối. “Anh và em không phải là một cặp đôi cọc cạch như Lance và em trước đây. Trevor và Georgie là một cặp tẻ nhạt, và sau vài tháng đầu tiên, báo chí sẽ để chúng ta yên. Chúng ta có thể sống kín đáo. Anh sẽ không cần tiếp tục đi chơi với tất cả những cô gái mà anh phải giả vờ có hứng thú ấy nữa. Anh có thể gặp gỡ người anh muốn. Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là vỏ bọc hoàn hảo cho anh.” Và với cô, đó sẽ cách khiến cả thế giới ngừng trò thương hại của họ. Cô sẽ lấy lại được phẩm giá trước công chúng và có một chính sách bảo hiểm giữ cho cô không bao giờ quăng mình qua bờ vực cảm xuc vì một tên đàn ông nào nữa.
“Nghĩ về nó đi, Trev. Đi mà.” Cô cần để anh làm quen với ý tưởng đó trước khi đề cập đến con cái. “Nghĩ xem nó sẽ mở rộng cửa biết bao nhiêu.”
“Anh sẽ không cưới em.”
“Cả tôi cũng không.” Một giọng nói quen thuộc khủng khiếp vẳng qua hiên nhà. “Tôi thà bỏ rượu còn hơn.” Georgie bật thẳng dậy và nhìn Bramwell Shepard thong dong đi lên cầu thang từ bãi biển. Anh ta dừng ở đầu cầu thang, miệng cong lên đầy vẻ thích thú tính toán. Cô hít mạnh một hơi.
“Đừng để tôi cắt ngang.” Anh ta dựa người vào lan can. “Đây là cuộc trò chuyện thú vị nhất tôi từng nghe lỏm được kể từ lần Scooter và bạn bè cô ta tranh cãi chuyện nhuộm lông vùng kín. Trev, sao cậu không bảo tôi cậu đồng tính? Giờ thì chúng ta không bao giờ có thể để bị nhìn thấy đi cạnh nhau ở nơi công cộng nữa rồi.”
Không như Georgie, Trevor có vẻ nhẹ nhõm vì sự xen ngang này, anh giơ cốc margarita của mình chỉ về hướng mái đầu ngập nắng của Bram. “Cậu đã làm mối cho tôi với anh bạn trai gần đây nhất của tôi mà.”
“Hẳn là khi ấy tôi đã say thuốc.” Bạn diễn cũ của cô chú ý tới cô. “Nói đến say thuốc... trông cô thảm hại thế.”
Cô phải ra khỏi đây. Cô liếc về hướng cánh cửa dẫn vào trong nhà, nhưng vẫn còn chút tàn dư kiêu hãnh nấn ná trong đám tro tàn lòng tự trọng của cô, và cô không thể để anh ta thấy cô bỏ chạy. “Anh đang làm gì ở đây?” cô nói. “Chuyện này không phải ngẫu nhiên.”
Anh ta hất đầu về hướng bình cocktail. “Không phải hai người đang uống thứ nhạt toẹt đó đấy chứ?”
“Tôi tin chắc cậu nhớ tôi cất đồ uống nặng ở đâu.” Trev nhìn cô đầy quan tâm.
“Để sau.” Bram gập tấm thân dài của mình vào chiếc ghế bành đối diện chiếc Georgie đã ngồi. Lớp cát dính ở bắp chân anh ta sáng lên như những viên kim cương bé xíu. Làn gió nô đùa trên mái tóc nâu vàng chải chuốt của anh. Dạ dày cô quặn lại. Một thiên thần trụy lạc tuyệt đẹp.
Hình ảnh đó đến từ bài báo do một nhà phê bình phim nổi tiếng viết không lâu sau vụ bê bối chấm dứt một trong những chương trình truyền hình thành công nhất trong lịch sử. Cô vẫn nhớ.
Chúng ta có thể tưởng tượng ra Bram Shepard ở thiên đường, khuôn mặt anh ta hoàn hảo đến mức những thiên thần khác không nỡ tống cổ anh ta đi dù anh ta đã nốc sạch rượu thánh, quyến rũ các thiên thần trinh trắng xinh đẹp, và đánh cắp một chiếc đàn hạc để thay thế chiếc anh ta thua bạc khi chơi poker ở thiên đường. Chúng ta thấy anh ta gây nguy hiểm cho toàn bộ con chiên bởi việc bay quá gần mặt trời, rồi liều lĩnh đâm ra biển. Nhưng cộng đồng thiên thần bị thôi miên bởi cánh đồng hoa oải hương tím ngát trong mắt anh ta, những tia sáng mặt trời dệt trên tóc anh ta, nên họ tha thứ cho mọi hành vi phạm giới của anh ta... cho tới khi cú trầm mình liều lĩnh cuối cùng của anh ta dìm tất cả họ vào bùn lầy.
Bram ngả đầu ra lưng ghế bành, tư thế ấy phác hình dáng hoàn mỹ của anh ta lên nền trời. Ở tuổi ba mươi ba, những đường nét mềm mại của tuổi trẻ theo đuổi khoái lạc của anh ta đã trở nên rắn rỏi, khiến cho vẻ đẹp trễ nải hào hoa ấy càng có sức phá hoại hơn. Chỉ đồng dệt trên mái tóc vàng óng, vẻ nhạo báng bôi bẩn đôi mắt màu oải hương thánh thiện, và vẻ mỉa mai ẩn núp nơi hai khóe miệng đối xứng hoàn hảo của anh ta.
Chuyện một kẻ vô đạo đức hết sẩy như thế nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cô với Trevor làm cô thấy phát ốm. Cô không thể bỏ chạy, chưa thể, nhưng chân cô đang cứng đờ. “Sao anh lại ở đây?” Cô ngồi phịch xuống một cái ghế tulip.
“Anh đã định nói với em,” Trev nói. “Thỉnh thoảng Bram dùng một ngôi nhà khác của anh dưới bãi biển, ngôi nhà mà anh đang cố bán ấy. Từ khi cậu ta chủ động thất nghiệp, cậu ta không có gì hay ho hơn để làm ngoài lang thang quanh đây để quấy nhiễu anh.”
“Tôi không hẳn là thất nghiệp.” Bram vắt chéo hai mắt cá chân đầy cát. Ngay cả đường vòm của bàn chân anh ta cũng uốn cong duyên dáng như lưỡi mã tấu. “Chỉ mới tuần trước tôi nhận được một lời đề nghị tự làm bẽ mặt mình trên một chương trình thực tế mới. Nếu không say xỉn khi nhận cuộc gọi đó, tôi chắc mình đã chấp nhận rồi. Cũng tốt thôi.” Anh ta khua một bàn tay thanh tú. “Quá nhiều việc rồi.”
“Rõ rồi,” Trev nói.
Cô điên cuồng nhìn khắp lượt bãi biển xem có đám thợ ảnh không. Đây là một bãi biển riêng, nhưng giới báo chí sẽ làm bất kỳ chuyện gì để lấy được một bức ảnh cô một lần nữa ở cùng Bram. Skip và Scooter công khai tái hợp sau từng ấy thời gian. Dạ dày cô sôi lên trước ý nghĩ một người bản tính xấu xa như Bram Shepard lại trở thành một phần cơn ác mộng truyền thông của cô.
Anh ta tựa người ra sau và lại nhắm mắt lại. Anh ta trông như một quý tộc buồn chán đang tận hưởng ánh nắng - một hình ảnh bịp bợm, khi mà anh ta chỉ là một kẻ chưa tốt nghiệp nổi bậc trung học, lớn lên ở khu Bờ Nam ở Chicago dưới sự nuôi nấng của ông bố vô công rồi nghề. “Trev, tôi hy vọng cậu đã giấu lưỡi dao cạo đi rồi. Có tin đồn là Scooter của chúng ta đang mong được chết khi cuộc sống giáng xuống cô ấy một cú đòn nghiệt ngã đến vậy. Riêng tôi thì nghĩ cô ấy nên ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát được khỏi tên khờ mà cô ấy đã cưới. Jade Gentry hẳn đã mất trí mới để mình bị quý ngài đặc Mỹ đó lừa gạt. Nói với tôi sự thật đi, Scoot. Lance Marks không thể dựng đứng được, phải không?”
“Tôi thấy rằng anh vẫn là một quý ông hoàn hảo. Nhẹ nhõm làm sao.” Cô phải thoát đi sao cho không giống vẻ đang bỏ chạy. Cô chậm rãi nhỏm dậy khỏi ghế và thơ thẩn ngó quanh tìm đôi xăng đan. Quá muộn, cô nhận ra rằng mình không thể nhớ nổi đã bỏ nó ở đâu.
Anh ta mở mắt và trao cho cô nụ cười chế nhạo uể oải vốn đã hủy diệt được vô khối phụ nữ nhạy cảm khác. “Tôi đọc thấy rằng cặp đôi hạnh phúc đang quay lại các bãi biển nước ngoài thực hiện thêm nhiều hoạt động từ thiện được tuyên truyền rộng rãi của mình.”
Lance và Jade đã dành tuần trăng mật vào một chuyến hoạt động nhân đạo tới Thái Lan. Cô sẽ không bao giờ quên thông cáo báo chí của họ. “Chúng tôi muốn dùng danh tiếng của mình để thu hút sự chú ý tới dự án từ thiện của Jade, tình trạng bóc lột trẻ em trong ngành công nghiệp tình dục.”
Georgie chẳng có một dự án từ thiện nào, ít nhất cũng chẳng có gì vượt quá việc viết vài tờ séc hậu hĩnh. Cô điên cuồng ngó nghiêng tìm dép.
Bram chĩa ngón tay thanh mảnh về phía chân chiếc ghế cô ngồi lúc trước. “Chiến dịch nhằm tăng cường các điều luật chống lại những du khách quan hệ với trẻ em của họ thật đáng cảm động. Và trong lúc họ đang tranh cãi với quốc hội, tôi nghe nói cô đang mạnh tay mua sắm ở Fred Segal.”
Đột ngột, khả năng tự kiềm chế của cô vụn vỡ. “Tôi thực sự ghét anh.”
“Không thể. Scooter chẳng đời nào lại đi ghét Skip yếu dấu của mình. Không thể ghét anh ta khi mà anh ta đã mất tám năm cuộc đời để cứu cô ta thoát khỏi những bế tắc vụn vặt điên rồ.”
Cô cầm đôi xăng đan và xỏ một chân vào.
“Thôi đi, Bram,” Trev nói.
Nhưng Bram chưa xong với cô. “Nhớ lúc cô rơi xuống hồ khi đang mặc áo lông thú của mẹ Scofield chứ? Hay lần cô mở lồng chuột ở bữa tiệc sinh Giáng sinh thường niên của bà ấy?”
Nếu cô không phản ứng trước mồi nhử của anh ta, anh ta sẽ dừng lại.
Nhưng Bram vẫn luôn thích thú với trò tra tấn từ từ. “Thậm chí trong ngày kết hôn của chúng ta, cô cũng vướng vào rắc rối. May là chúng ta chưa bắt tay vào quay cảnh đó. Nghe đâu tôi sẽ làm cô có bầu trong tuần trăng mật của chúng ta. Nếu không bị ngừng phát sóng, tôi chắc đã đẻ ra một Skip con rồi.”
Cơn giận của cô phun trào. “Không phải là một Skip con! Mà là một cặp sinh đôi! Chúng ta đáng lẽ sẽ có một cặp sinh đôi - một trai một gái. Rõ ràng là anh quá cao quý để có thể nhớ được chi tiết nhỏ bé ấy.”
“Tôi tin chắc đó sẽ là một ý tưởng hoàn mỹ. Cô có thể tưởng tượng được Scooter trần truồng và...”
Cô không thể chịu thêm được nữa liền quay ngoắt vào nhà trong, một chiếc xăng đan trên chân, một chiếc trên tay.
“Nếu là cô thì tôi sẽ không bỏ đi đâu,” anh thủng thẳng nói. “Cách đây mười phút, tôi đã phát hiện thấy một tay thợ săn ảnh trườn vào mấy bụi cây bên kia đường. Chắc có ai đó đã thấy xe của cô.”
Cô mắc kẹt.
Anh ta nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, một trong nhiều thói quen đáng ghét của anh ta. “Cô không tình cờ bắt đầu thích hút thuốc chứ, Scoot? Tôi cần một điếu thuốc, mà Trev từ chối trữ một bao trong nhà cho khách. Cậu ta đúng là một Hướng Đạo Sinh.” Bram nhướng một bên cặp mày hoàn mỹ. “Ngoại trừ những thói quen tệ lậu của cậu ta với những người cùng giới.”
Trevor cố xoa dịu căng thẳng. “Em biết là anh chỉ chịu đựng được cậu ta vì anh thầm thèm khát cơ thể trần truồng của cậu ta thôi mà. Tiếc là cậu ta lại không gay.”
“Anh quá kén chọn làm sao mà thèm khát anh ta được,” cô bắt bẻ.
“Xem lại đi,” Trev nói gọn.
Thật không công bằng. Đáng lẽ giờ Bram phải chết rồi mới phải, bị chính thói vô độ của anh ta giết ngoéo, nhưng cơ thể còm nhom mà cô nhớ từ thời Skip và Scooter đã trở nên vạm vỡ, vẻ thanh nhã gầy gò của nó đã chuyển thành cơ múi cứng cáp và bắp thịt dẻo dai. Ngay dưới một bên ống tay áo phông trắng của anh ta là một hình xăm kiểu bộ lạc vòng quanh bắp tay cuồn cuộn, và quần soóc đi biển màu xanh dương của anh để lộ cặp chân với những gân cơ căng dẻo, dài rộng của một vận động viên chạy đường dài. Anh ta để mái tóc dày màu đồng lộn xộn, và làn da trắng bệch cùng vẻ rượu chè vốn từng là những phần không thể thiếu của anh ta đã biến mất. Ngoại trừ bầu không khí suy đồi bao quanh anh ta như thứ tiếng tăm hư hỏng, Bram Shepard trông khỏe khoắn đến đáng kinh ngạc.
“Giờ cậu ta tập thể hình,” Trev xen ngang với một câu thì thầm cường điệu, như thể đang tiết lộ một vụ bê bối lý thú.
“Bram chưa từng tập thể hình một ngày nào trong đời cả,” cô nói. “Anh ta có được những cơ bắp đó là nhờ bán đi chỗ linh hồn còn sót lại của mình.”
Bram mỉm cười và quay khuôn mặt thiên thần đê tiện của anh ta về phía cô. “Kể thêm cho tôi về kế hoạch lấy lại lòng kiêu hãnh bằng cách cưới Trev của cô đi. Không thú vị được bằng câu chuyện nhuộm lông vùng kín, nhưng mà...”
Cô nghiến răng. “Tôi thề có Chúa, nếu anh thốt ra một từ với bất kỳ ai...”
“Cậu ta sẽ không làm thế đâu,” Trevor nói. “Bramwell của chúng ta chưa từng có hứng thú với bất kỳ ai trừ chính cậu ta.”
Điều đó quá đúng. Nhưng cô vẫn không thể chịu nổi khi biết anh ta đã nghe lỏm được một chuyện đáng xấu hổ như thế. Cô và Bram đã làm việc cùng nhau từ lúc anh ta mười bảy cho tới khi anh ta hai lăm tuổi. Ở tuổi mười bảy, sự ích kỷ của anh ta chỉ do tính vô tâm, nhưng khi danh tiếng lan rộng, hành vi của anh ta đã trở nên cố tình khinh suất. Không khó để thấy rằng anh ta chỉ ngày càng thêm hoài nghi và coi trọng bản thân hơn mà thôi.
Anh ta co một đầu gối lên. “Không phải là cô còn hơi trẻ để từ bỏ tình yêu thực sự sao?”
Cô cảm thấy như mình đã một trăm tuổi. Cuộc hôn nhân cổ tích của cô đã thất bại, đặt dấu chấm hết cho giấc mơ được có một gia đình của riêng mình và một người đàn ông yêu cô vì chính bản thân cô chứ không phải những gì cô có thể làm cho sự nghiệp của anh ta. Cô đẩy kính râm xuống mắt, ước lượng hiểm họa từ lũ chó săn ẩn núp bên ngoài so với hiểm họa từ tên quái vật trước mặt. “Tôi sẽ không nói về chuyện đó với anh.”
“Dịu xuống đi, Bram,” Trevor nói. “Cô ấy đã có một năm khó khăn.”
“Mặt trái của việc được tôn thờ,” Bram đáp lại.
Trev khịt mũi. “Chẳng phải chuyện có ngày cậu cần lo đến.”
Bram nhặt cốc margarita bị bỏ quên của cô lên, uống, và rùng mình trước vị của nó. “Tôi chưa bao giờ thấy công chúng phản ứng gay gắt đến thế trước vụ ly dị của một người nổi tiếng. Tôi ngạc nhiên là chưa có người hâm mộ cuồng nhiệt nào của cô thiêu mình trên lửa đấy.”
“Người ta cảm thấy mình như gia đình của Georgie,” Trevor nói. “Họ lớn lên cùng Scooter Brown.”
Bram đặt cốc rượu xuống. “Họ cũng lớn lên cùng tôi.”
“Nhưng Georgie và Scooter về cơ bản là cùng một người,” Trevor chỉ ra. “Cậu và Skip thì không.”
“Tạ ơn Chúa.” Bram nhỏm dậy khỏi ghế. “Tôi vẫn ghét cái tên công tử bột cứng nhắc ngu si đó.”
Nhưng Georgie đã yêu Skip Scofield. Cô yêu tất cả mọi thứ về anh ấy. Trái tim bao la, tính trung thành, cách anh ấy cố bảo vệ Scooter khỏi gia đình Scofield. Cách anh ấy cuối cùng cũng đã yêu khuôn mặt tròn trịa ngớ ngẩn và khuôn miệng như dải cao su của cô ấy. Cô yêu tất cả mọi thứ trừ người đàn ông Skip biến thành khi máy quay ngừng chuyển động.
Ba người họ lại rơi vào khuôn mẫu cũ - Bram tấn công còn Trevor bảo vệ cô. Nhưng cô không còn là một đứa trẻ nữa, và cô cần phải tự bảo vệ mình. “Tôi không nghĩ anh ghét Skip đâu. Tôi nghĩ anh luôn muốn trở thành Skip, nhưng anh thua kém quá xa đến mức anh phải giả bộ khinh miệt anh ấy.”
Bram ngáp. “Có lẽ cô đúng. Trev, cậu chắc không có ai bỏ lại tí thuốc lắc nào lăn lóc quanh đây chứ? Hoặc một điếu thuốc cũng được?”
“Chắc chắn là thế,” Trevor nói, vừa lúc điện thoại reo. “Đừng giết nhau trong lúc tôi trả lời điện thoại đấy.”
Trevor đi vào trong.
Cô muốn trừng phạt Bram vì là một kẻ như thế kia. “Hôm nay tôi hẳn có thể bị giẫm đạp tới chết. Cảm ơn chẳng vì gì cả nhé.”
“Cô đang xử lý được mà. Mà không cần đến ông bố thân yêu. Đó mới là chuyện ngạc nhiên thực sự đấy.”
Cô trừng mắt nhìn xuống anh. “Anh muốn gì, Bram? Chúng ta đều biết việc anh xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên.”
Anh nhỏm dậy, thơ thẩn đi về hướng lan can, và nhìn xuống bãi biển. “Nếu Trev ngốc nghếch đến nỗi nhận lời đề nghị quái đản của cô, cô sẽ làm gì với đời sống tình dục của mình?”
“Đúng rồi. Đó là chuyện tôi định nói với anh đấy.”
“Còn ai tốt hơn để tâm sự nữa?” anh ta nói. “Tôi đã ở đó ngay từ đầu, nhớ không?”
Cô không thể chịu nổi một giây nào nữa nên liền quay ngoắt về hướng cánh cửa kiểu Pháp.
“Chỉ vì tò mò thôi, Scoot...” anh ta nói từ sau lưng cô. “Giờ khi Trev đã từ chối cô, ai sẽ là người kế tiếp làm ngài Georgie York thế?”
Cô trưng ra một nụ cười đầy giễu cợt và quay lại. “Anh thật tử tế làm sao khi đè nặng thêm vào cái đầu xấu xa bự chảng của anh việc lo lắng cho tương lai của tôi khi mà cuộc đời của chính anh đã là một mớ hổ lốn luộm thuộm kinh hoàng.” Tay cô đang run rẩy, nhưng cô vẫn vẫy tay một cái, thầm hy vọng nó đủ được coi là một cái vẫy tay lịch sự, rồi đi vào trong. Trev vừa nghe xong điện thoại, nhưng cô quá kiệt sức để làm gì hơn ngoài việc xin anh ít nhất cũng hãy cân nhắc ý tưởng của cô.
Đến lúc tới được quận Pacific Palisades, cô đã giận dữ tới nhức cả người. Cô lờ tay thợ săn ảnh đỗ ở cuối phố nhà cô và quành vào một con đường hẹp vòng xuống một ngôi nhà mô phỏng kiểu Địa Trung Hải nhỏ bé khiêm tốn hẳn có thể đặt vừa vặn trong cái bể bơi ở ngôi nhà trước của cô. Cô đã không thể chịu nổi cảnh ở lại trong ngôi nhà cô và Lance từng sống. Ngôi nhà thuê này có đầy đủ những món đồ kềnh càng vốn quá nặng nề đối với những căn phòng nhỏ, trần nhà thì quá thấp để mang những xà gỗ xù xì như thế, nhưng cô không đủ sức tính chuyện đi tìm một chỗ khác.
Cô mở một cửa sổ phòng ngủ ra, rồi lê thân tới kiểm tra thư thoại.
“Georgie, tớ đã thấy tờ báo ngu ngốc đó, và...”
Xóa.
“Georgie, tớ rất tiếc...”
Xóa.
“Hắn đúng là đồ tởm lợm, nhãi nhép, mà cậu thì...”
Xóa.
Các bạn cô đều có ý tốt - dẫu sao cũng là phần lớn - nhưng sự thông cảm liên miên của họ làm cô phát nghẹn. Cô muốn đổi lại được làm người ban phát sự thông cảm, không cứ lúc nào cũng phải nhận lấy nó.
“Georgie, gọi cho bố ngay.” Giọng dứt khoát của bố cô vang khắp phòng. “Có một bức hình trên tờ Flash mới ra chắc chắn sẽ làm con buồn bã. Bố không muốn con bị đột kích.”
Quá muộn rồi, bố ạ.
“Quan trọng là con phải đối phó được với tình huống này. Bố đã email cho Aaron một thông báo để đưa lên trang web của con nói với cả thế giới rằng con rất mừng cho Lance. Bố chắc chắn con biết...”
Cô đập mạnh vào nút xóa. Sao bố cô không thể dù chỉ một lần cư xử giống một ông bố thay vì một quản lý? Ông đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp cho cô khi cô năm tuổi, chưa đầy một năm sau cái chết của mẹ cô. Ông hộ tống cô tới mọi buổi thử vai, bố trí phim quảng cáo đầu tiên cho cô, và ép cô tham gia các lớp học hát và múa mà nhờ đó cô giành được vai chính trong vở Annie do Broadway dàn dựng lại, chuyện này đã dẫn cô tới buổi thử vai Scooter Brown. Không giống rất nhiều bậc cha mẹ của các sao nhí khác, bố cô đã đảm bảo cho tiền của cô được đầu tư khôn ngoan. Nhờ ông, cô sẽ không bao giờ phải làm việc nữa, nhưng dù thấy biết ơn vì ông đã chăm nom tiền bạc của cô vô cùng cẩn thận, cô sẵn sàng vứt bỏ đến đồng xu cuối cùng để có một người bố thực sự.
Cô lùi bước khỏi điện thoại khi nghe thấy giọng Lance. “Georgie, anh đây,” anh ta nói nhẹ nhàng. “Hôm qua bọn anh đã đến Philippine. Anh vừa nghe về bài báo trên tờ Flash... Anh không biết em đã xem nó chưa. Anh... anh muốn tự mình báo với em trước khi em đọc nó. Jade có bầu...”
Cô nghe tin nhắn của anh ta từ đầu tới cuối. Cô nghe thấy cảm giác tội lỗi trong giọng anh ta, lời khẩn nài, vẻ kiêu hãnh mà anh ta chưa diễn đủ giỏi để che giấu. Anh ta vẫn muốn cô tha thứ cho chuyện anh ta bỏ đi, tha thứ cho anh ta vì nói dối trước giới truyền thông chuyện cô không muốn có con. Lance là một diễn viên, với mong muốn tất cả mọi người đều yêu anh ta, kể cả những phụ nữ mà anh ta đã làm tan nát trái tim. Anh ta muốn cô trao cho anh ta giấy miễn tội. Nhưng cô không thể. Cô đã trao cho anh ta tất cả mọi thứ. Không chỉ tim cô, không chỉ cơ thể cô, mà là tất cả mọi thứ cô có, và hãy xem nó đã đưa cô tới đâu.
Cô ngồi phịch xuống ghế. Đã một năm rồi mà cô vẫn như thế này đây. Lại khóc lóc. Khi nào thì cô mới thoát khỏi nó được? Khi nào thì cô mới ngừng cư xử đúng như kẻ thảm hại cả thế giới vẫn nghĩ về cô? Nếu cô cứ tiếp tục thế này, nỗi cay đắng đang ăn mòn tâm cô sẽ chiến thắng, và cô sẽ biến thành một người mà cô không hề muốn thành. Cô cần làm gì đó - gì cũng được - để khiến cô trông giống - để khiến cô cảm thấy - như người chiến thắng.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối