Chương 1
ại Mỹ:
Nana: trùi ui chán chết rùi mấy bà có còn trò gì nửa để chơi hay ko? tui bùn sắp phát khùng òi
Rannie mặt mày bí xị: hết rùi, những trò mình có thể chơi được phá được tụi mình đã chơi qua hết rùi
Ariel: thui đi máy bà đừng có than thở nữa được hem? thà ngồi nghĩ cách náo để chơi còn hay hơn a'
Bỗng nhiên Nana hét lên, rùi mắt sáng rỡ nhìn sang hai con bản thân yêu của mình.
- Tui nghĩ ra mình nên làm gì òi
Rannie & Ariel mừng húm: làm gì?làm gì?nói lẹ
Nana nở một nụ cười tinh quái và nói: tụi mình sẽ về Đài Loan
Rannie và Ariel há hốc nhìn Nana: về Đài Loan?
Ariel: nè bà nói nhầm hay tụi tui nghe nhằm vậy? Bà có biết về Đài Loan là chuyện lớn thế nào ko?
Rannie: phải đó, muốn về đó còn khó hơn lên trời làm sao mà về được?
Ba cô gái mỗi người một suy nghĩ rồi đột nhiên Nana búng tay cái " chóc": bây giờ tui với mấy bà về xin papa đi nếu ko được thì chỉ còn một cách thui
-Cách gì? - Rannie và Ariel đồng thanh
Nana nở một nụ cười bí hiểm rồi kéo hai con bạn lại to nhỏ một hồi khá lâu rùi cả ba cùng phá ra cười một nụ cười đầy nguy hiểm
Rannie cao giọng: cứ vậy mà làm đi nha tới lúc đó thì... hehehe (trui ui sắp có chuyện òi) + Nhà của Nana:
-Papa con có chuyện muốn nói papa nghe nè - Nana vừa nói vừa cười nhìn ông Chu với ánh mắt long lanh
-Chuyện gì nói đi! Lần này lại muốn gì nữa đây?
-Hihihi sao papa biết hay dza?
-Còn ko biết tính con nữa sao? Nào có gì thì nói mau ba còn nhiều việc lắm
-Papa lúc nào cũng công việc công việc ko à - nó vừa nói vừa phụng phịu- chuyện là vầy, tụi con định xin papa cho tụi con về Đài Loan học có được hông papa?
- Không được -papa của nó trả lời một cách dứt khoát mà ko hay rằng con gái yêu của ông đang mếu mếu sắp khóc ( trùi ui ss nhà ta mà khóc cái gì, ss nhà ta đang giả vờ làm nũng đây mà)
-papa à Đài Loan thì có gì mà ko tốt chứ, con qua bên đó có thể tiếp tục học mà với lại về đó có anh hai nữa. Anh hai có thể lo cho con mà có gì đâu pa, cho con đi đi pa, người ta thường nói " đi cho biết đó biết đây" mà. Chẳng lẻ cả anh hai pa cũng ko tin tưởng hay sao? Cho con đi đi, con hứa là ko quậy đâu mà- nó sổ một tràng làm cho papa nó cũng phải phát hoảng
-Anh hai con thì dĩ nhiên pa tin nhưng con thì pa ko tin với lại anh con còn nhiều việc ở bên đó lắm ko có thời gian đâu mà chăm sóc cho con.
-Con lớn rồi mà con có thể tự chăm sóc ình - nó cố gằn dùng hết sức bình sinh để thuyết phục papa nó
- Thôi đi bản thân con còn lo ko xong kìa, ở nhà ko nói năng gì nữa hết.
Ba nó nói xong rồi bỏ đi một mạch để lại nó một cái nhìn cảnh cáo nhưng papa nó nào có hay đâu tụi nó đã chuẩn bị kế hoạch hết rùi nên việc thuyết phục này bị thất bại cũng nằm trong dự đoán của tụi nó. Đợi khi papa nó ra khỏi nhà, nó tức tốc bay tới bàn điện thoại gọi cho hai "đông minh" của mình.
- Alo! dạ cho cháu xin gặp Rannie
-Tui đây nè! Bên bà sao rồi?
-Thất bại rùi, còn bị nghe giảng một trận nè, bên đó sao rồi?
-Tui cũng có hơn gì bà đâu, bây giờ tính sao?
- Tính gì nữa bây giờ theo kế hoạch thôi,nhưng để coi bên Ariel thế nào đã
- Uhm được òi nhưng tui nghĩ chắc cũng ko mấy khả quan gì cho lắm đâu mình nên chuẩn bị hết đồ đạc đi là vừa.
-Biết òi, nhưng lấy càng ít đồ càng tốt tụi mình đang " chạy nạn " chứ ko phải đi chơi bình thường như người khác
-Ok bây giờ tui gọi cho Ariel còn bà thì chuẩn bị mọi thứ đi nha.
-Bye bye- nói rùi Nana cúp máy bay thẳng lên phòng chuẩn bị mọi thứ cho cuộc "đào tẩu" của mình
Cuộc nói chuyện của Rannie và Ariel cũng đang bắt đầu
-Là tui đây Rannie đây bên bà sao rồi Ariel? Tui với Nana thất bại rùi
-Tui chưa kịp nói hết câu papa tui đã đành đoạn trả lời là " không" rùi (tội nghiệp ss )
-Vậy tối nay lúc 11g bắt đầu hành động theo kế hoạch nha?
- Ok nhưng tui chưa kịp chuẩn bị gì cả mà- chị Ariel ngây thơ hỏi
-Bá làm ơn dùm tui lần này ko giống những lần trước mình đi du lịch đâu nên càng gọn càng tốt, tốt nhất đem theo những gì quan trọng thôi quần áo thì lấy vài bộ rồii sang đó tha hồ mà bà mua- Rannie nha ta sổ 1 tang làm chị Ariel ko biết nói gì hơn ngoài chữ " Uhm"
- Được òi!được òi! Bà làm gì dữ vậy, tối nay mình gặp lại nha.
-Uhm! Tối nay tui và Nana đến đón bà -Bye bye tối gặp giờ tui đi chuẩn bị đồ đây
Tối hôm đó khi mọi vật đã chiềm sâu vào trong bóng đêm, môi người đang say giấc thì tại ba ngôi biệt thự đã có mấy bóng đen từ trong nhà đi ra nhưng nói chính xác hơn là ko phải " đi ra " mà là " trèo ra". Các cô phải trèo tường ra để tránh gây tiếng động làm mọi người trong nhà phải thức giấc. Hành động của họ phải nói là " thần ko biết quỷ ko hay".Rannie va Nana ngồi taxi đến biệt thự nhà họ Lâm để đón Ariel.
Trong khi đó Ariel thì đang vừa đừng ngủ vừa đợi hai cô bạn mình đến đón ( ma' ơi giờ phút nì mà ss nhà ta còn có tâm trí để ngủ nữa chứ). Đang dựa cột đèn mơ màng từ đàng xa Ariel thấy cóa ánh sáng đèn xen lao đến.
Nana: Nè lên nhanh đi
Ariel cho hànnh lí mình vào cốp xe rùi lật đật chui vào xe. Vừa vào trong thì Ariel đã bị Rannie và Nana thay phiên nhau chọc
Rannie: Tui bái phục bà luôn a' trong lúc nguy hiểm vậy mà bà còn có tâm trí để ngủ nửa hay sao?
Nana: Bà ko biết Ariel nhà ta sao? Dù gặp hoàn cảnh nào vẩn có thể ngủ được hay sao? Chẳng những vậy tui chỉ sợ có thể nằm thấy một giấc mơ luôn a'!
Nói rồi cả hai cùng phá ra cười để mặc cho Ariel đang hờn dỗi hai con bạn đang chọc quê mình
-Hai bà quá đáng quá con người ai mà chẳng cần ngủ chứ, tui cũng đâu ngoại lệ đâu?
Thấy Ariel sắp nổi giận hai người kia mới chịu buông tha. Bỗng như sực nhớ điều gì Ariel quay sang hỏi bạn:
- Mình đi vậy rồi nhà đâu mà ở?
- Ở nhà mình- Nana đã giải đáp thắc mắc cho cô bạn ngây thơ của mình
+ Tại Sân bay:
- Nè bà mua vé máy bay chưa vậy? - Rannie nghi ngờ hỏi lại Nana
- Đây nè, còn là vé VIP đó - vừa nói Nana vừa chìa ra 3 chiếc vé máy bay thuộc loại VIP ra trước mặt
- Thui thui đi lẹ lên đi máy bay sắp cất cánh rồi đó- Vừa nói Ariel vừa lôi hai con bạn vào làm thủ tục.
Sau khi cân đồ và check lại hành lí thì 3 cô gái đã an tâm ngồi vào chiếc ghế bọc nệm êm ái của khoang hạng nhất. Rannie thì đã thấm mệt nên nằm lăn ra ngủ, Nana thì ngồi lướt web vừa nghe nhạc còn Ariel thì thong thả ngồi nhăm nhi thức ăn và thưởng thức ly nuớc ép trái cây đặc biệt mà cô đã order. Trải qua mười mấy tiếng ngồi máy bay cuối cùng họ cũng đặt chân đến Đài Loan. Vừa bước ra khỏi sân bay các cô đã phấn khởi ra mặt
- Cuối cùng cũng tới nơi òi - Nana hét toáng lên- Ôi! Đài Loan thân yêu
Mọi cặp mắt đều hướng về phía các cô, một phần là vì tiếng la của Nana một phần khác vì các cô quá xinh đẹp nên mới gây sự chú ý như thế. Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, bao nhiêu lời khen ngợi đều đổ dồn về cho các cô.
-Suỵt- Rannie chạy lại bịt miệng Nana lại - bà làm gì vậy? mới về mà định gây chú ý vậy sao?
Đến giờ Nana mới nhận ra bầu không khí bất thường ở đây nên lí nhí nói: Sorry tại tui vui quá!
- À mà giờ này ở bển chắc mọi người đã dậy rồi ha? Không biết nếu biết chuyện sẽ thế nào nữa- Ariel lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng
-Thui kệ đi chuyện cũng đã lở rồi tới đâu thì tới, dẫu sao ở đây còn có anh hai của Nana nên chắc cũng ko Uhm! Tui đã có viết một lá thư để lại cho papa tui òi, chắc ổng đang nổi trận lôi đình òi- Nana nói với vẻ mặt lo lắng
- đến nỗi nào đâu.
Nói rồi ba cô gái leo lên một chiếc taxi trực chị đến biệt thự nhà họ Chu.
+ Tại Nhà Nana bên Mỹ: -Tiểu thư ơi dậy đi! Xuống ăn sáng rồi còn đến trường nữa-Bà quản gia và một đám tùy tùng vào phòng đánh thức cô chủ nhỏ của mình, người thì đem bàn chải, người thì đem khăn, người thì đem quần áo. tùm lum mọi thứ vào phòng
- Tiểu thư! Già bảo dậy nhanh lên lão gia đang đợi đó - Bà quản gia lên tiếng gọi lần thứ hai mà vẫn ko có phản ứng. Tức giận quá bà quay sang bảo đám tùy tùng- Tốc mền của tiểu thư đi, bằng mọi cách phải làm cho tiểu thư thức dậy
Thế là một đám gia nhân kéo đến bắt đầu một cuộc đánh thức khủng bố. Nhưng khi chiếc mền hồng được tốc lên thì mọi người đều kinh hoàng vì ko thấy cô tiểu thư của họ đâu mà chỉ có một lá thư được viết nguệch ngoạc nằm chễm chện trên giường. Bà quản gia quýnh quáng cầm bức thư đi như bay xuống phòng ăn đưa cho ông Chu. Sau khi đọc xong bức thư mà cô con gái yêu để lại thì ông nổi trận lôi đình hét lên:
- Cho người qua Đài Loan lôi đầu nó về đây! Nhanh lên! - Tiếng hét của ông làm cho cả cái biệt thư như rung lên. Mọi người ai nấy mặt mày tái méc cắt ko còn giọt máu chỉ biết líu ríu đi làm theo lệnh ông chủ.
Ông Chu bảo: Lập tức gọi cho cậu chủ đi
Nói rồi ông hầm hầm đi lên lầu, tất cả mọi người giờ này mới có thể thở phào nhẹ nhỏm họ chưa bao giờ thấy ông Chu giận đến thế đây là lần đầu tiên trong lịch sử nhà họ Chu đó.
+ Tại Đài Loan:
Ba cô gái bây giờ đang ngồi trên xe bàn tán về những chiến công mà mình mới vừa gầy dựng. Họ ko hề biết rằng bên kia trái đất mấy vị gia trưởng đang nổi cơn tam bành và ra lệnh bắt họ về đâu.
Rannie: Nè Nana, bà gọi điện cho anh hai bà biết trước đi để có gì ổng còn biết đường để che ình chứ.
Nana: Uhm! Bà nói đúng đó để tui gọi cho ổng
Tại tổng công ty thời trang D&D ở phòng tổng giám đốc có một người thanh niên trẻ, gương mặt đầy nam tính đang cắm đầu vào trong đống hồ sơ bùi nhùi thì tiếng điện thoại trong túi vang lên cắt đứt mọi hành động của anh
- Alo! Sao hả nhóc con sao hôm nay rảnh rổi gọi điện cho anh vậy?
- Anh à! Có chuyện này em cần nhờ anh giúp đỡ đây
- Cái con nhỏ này lâu ngày gọi điện mà đã nhờ giúp đỡ rồi a'? Nói đi muốn anh giúp chuyện gì đây?
- Tụi em đã Đến Đài Loan rồi nè, bây giờ đang trên đường về nhà. Anh đừng nói cho ba biết nha
- Cái gì? Chẳng lẽ em trốn nhà? Nhưng sao lại là " tụi em " bộ còn có " đồng phạm " hay sao?
- Uhm hihihi anh hai giỏi ghê cũng ko phải người nào xa lạ là Rannie và Ariel
- Hai đứa đó cũng có phần nữa sao? Thui thui được rồi bây giờ 3 đứa về nhà trước đi anh sẽ lập tức về ngay
- Ok Thank you anh hai, iu anh hai nhất a'
Cúp máy Ken lập tức phóng như bay ra khỏi công ty nhưng cũng ko quên dặn dò cô thư kí của mình:
- Hủy hết các cuộc họp chiều nay cho tôi
Nói rồi Ken bỏ đi một nước để lại cô thư kí với một đống ngạc nhiên vì vị tổng giám đốc nổi tiếng điềm tĩnh mà hôm nay sau khi nghe xong một cú điện thoại bỗng trở nên quýnh quáng thế này chắc chắn người đó rất quan trọng với TGD
Ariel quay sang hỏi Nana: Sao rùi anh Ken nói sao?
- Anh hai nói là mình cứ về trước đi bây giờ anh hai lập tức về nhà
- Uhm- Rannie và Ariel bây giờ mới yên tâm được phần nào
Nhân vật mới:
Ken Chu: Anh trai của Nana, là một người điềm tĩnh trong công việc nhưng chuyện gì là có liên quan đến em gái mình là anh ko còn điềm tĩnh được nữa. Vỹ Luân: Chị hai của Rannie, là vợ sắp cưới của Ken hiện đang làm việc ở Anh quốc, nếu Rannie lém lĩnh bao nhiêu thì chị dịu dàng hiền lành bấy nhiêu, hiểu ý người khác.
+ Tại nhà họ Chu ở Đài Loan:
Nana vui mừng la lên: Cuối cùng cũng về nhà rồi ôi sướng mê ly
Rannie nhăn nhó nói: Nè bà có vui đi nữa thì cũng phải phụ tụi tui xách hành lý vào nhà đã chứ
- Oh sorry tui quên mất, bà để tui xách cái đó cho- Nana cười tươi nhìn Rannie
- Ủa mà sao hôm nay nhà thấy lạ quá vậy?- Nana cứ nhìn lom lom cửa nhà mình
- Hey bà đừng có nói là bà lộn nhà rồi nha? - Ariel trợn to mắt nhìn con bạn
- Ko phải, ý tui là mọi thường cửa nhà đều đóng kín mít ruồi bay vào cũng ko lọt mà sao hôm nay lại có thể để cửa mở như vậy?- Nana ra chiều thắc mắc
- Hay là có ma? - Ariel sợ sệt hỏi
- Ma cái đầu bà, chẳng lẽ. - Rannie cốc đầu Ariel một cái đau điếng rồi nhìn Nana với ánh mắt nghi ngờ
- Thui vào đi rồi biết liền chứ gì - Nana hí hửng vừa lôi hành lý vào vừa nói với hai con bạn - chưa gì mới về mà đã cóa trò để chơi rùi ( má ơi ss nhà ta ko bit sợ hau seo?)
Tra chìa khóa vào mở cửa thì 3 cô mới biết là cánh cửa đã bị khóa trái rồi ko thể dùng chìa khóa để mở được.
Rannie lo lắng hỏi: Tính sao đây? nếu ko vào được chẳng lẽ đứng đây hoài sao?
- Bà yên tâm đi có tui ở đây bảo đảm bà ko có ở ngoài đâu mà lo - Vừa trấn an bạn Nana vừa bấm vào mật mã của khóa tự động, chưa tới ba giây cánh cửa đã được mở ra
- Sao hả? Bà thấy tay nghề tui thế nào? - nghênh bộ mặt đắc thắng lên Nana hỏi Rannie
- Mấy bà cho tui xin đi giờ này mà còn vậy nữa sao? còn ko mau vào nhà à? - Ariel phá tan bầu ko khí ghê rợn mà hai con bạn tạo ra rồi đẩy đồ đạc vào nhà
Vừa bước vào nhà ba người ai nấy cũng sững sốt, mắt chữ A mồm chữ O nhìn nhau há hốc nhìn quanh căn nhà. Mọi vật quý giá trong nhà tự nhiên ko cánh mà bay
- Trời ơi có ai giải thích cho tui chuyện này ko vậy? - Nana kinh hoàng nhìn ngôi nhà yêu dấu của nó
Đang trong giây phút sững sờ thì " Soảng" tiếng vỡ đồ phát ra từ trên lầu đã đánh thức ba cô gái. Tức thì ba cô phóng nhanh lên phòng. Tiếng vỡ đồ phá ra từ phòng trưng bày đồ cổ, khi đến nơi thì 3 cô gái lặng lẽ theo dõi một sự việc đang diễn ra trước mắt họ.
Một cô gái trạc hai mươi mấy tuổi đang lui cui gom mấy bình đồ cổ cho vào trong túi mà ko hề hay rằng có sự hiện diện của chủ nhân căn nhà.
- Ariel bà ra ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát đi ở đây để tụi tui lo cho - Rannie nói nhỏ với Ariel.
Còn Nana thì tiếp tục quan sát xem cô gái đó giở trò gì mà dám vào nhà cô trộm đồ. Như chợt nhớ ra cô vội vàng lôi trong giỏ của mình ra một cái máy quay phim quay lai hết mọi hành động của tên trộm.
- Bà làm gì vậy? - Rannie thắc mắc hỏi
- Bà ko thấy sao hỏi tui, muốn bắt trộm cũng cần phải có bằng chứng chứ- Nana trả lời bạn mà ko quên tiếp tục công việc của mình
Được một lúc như đã có đầy đủ chứng cứ nên Nana đã cất chiếc máy quay vào giỏ trở lại.
Đột nhiên Nana lên tiếng làm cho tên trộm cũng phải giật mình quay lại
- Cô còn quên chưa lấy chiếc bình cổ đời nhà Trần giá trị liên thành đấy- vừa nói vừa cười làm cho Rannie cũng ko hiểu Nana đang tính giở trò gì
- Cô.. cô là ai? Tại sao cô vào được đây? chẳng phải tui đã..- tên trộm lắp bắp hỏi Nana như hiều ý nên bình thản trả lời - cô định nói là cửa đã bị khóa trái làm sao mà tôi có thể vào đúng vậyko?- Nana nói rồi cười khẩy nhìn thẳng vào mắt tên trộm mà nói- Cô cũng to gan quá ha dám vào nhà này để mà trộm?
Nghe đến đây cô gái kia càng xanh mặt, thở ko ra hơi hỏi lại Nana một lần nữa:
- Thật..ra..cô..là.. ai?
- Tôi a'? Tôi là chủ nhà này như thế được chưa?- Nana nhướng mắt trả lời cô gái kia
- Nói láo, chủ nhà này là một chàng trai chứ ko phải là cô- cô gái kia vẫn ko tin lời Nana
- Thế ko phải chủ nhà thì làm sao tôi biết mật mã mở cửa để vào?- Nana vẫn điềm nhiên trả lời
Đến nước này thì cô gái kia ko còn lời nào để mà nói nữa. Còn Rannie thì thầm phục con bạn trông lí lắc vậy mà xử sự điềm tĩnh thiệt( hehehe anh em giống nhau muh)
Rannie cất giọng nói: Cô còn ko mau để những gì cô ăn cắp được vào chỗ cũ à? hay là muốn tôi đưa cô ra cảnh sát cô mới chịu?
NGhe thế cô gái kia khúm rúm lôi tất cả những gì trong chiếc túi ra đặt vào chỗ cũ. Sau khi " vật hoàn cố chủ" xong thì cũng vừa lúc Ken về đến. Anh hết sức ngạc nhiên vì những sự việc đang sảy ra trước mắt anh.
- Chuyện này là sao vậy hả?- Ken quay qua hỏi em gái mình
Không trả lời câu hỏi của anh mình Nana nói với cô gái kia bằng giọng sắc lạnh:
- Cô theo tôi xuống phòng khách
Nói rồi nó đi một mạch xuống để lại cho anh nó biết bao điều ngơ ngác.
-Đi thôi anh Ken- Rannie vừa nói vừa lôi Ken đi theo
Sau khi mọi người đa "an tọa " hết rồi Rannie mới nói
- Bây giờ cô hãy khai ra sự thật đi
Trước mặt mọi người như thế này cô ta ko còn gì mà có thể che giấu nữa cả. Cô ta đã kể hết sự thật và mong được tha thứ
--------------------------------------------------------------------------------
Nhã Trúc thật ra sao em lại làm như vậy? - Ken nhìn nó trân trối
- Anh hai à anh nói cho em biết cô gái này là ai được ko? - Nana chiếu đôi mắt to tròn nhìn anh mình
Ken giọng trầm ấm bắt đầu kể lại mọi chuyện cho 3 cô gái nghe.Anh và Nhã Trúc tình cờ gặp nhau thôi. Chuyện là hôm đó sau khi tan sở về, đang chuẩn bị quẹo cua vào đường XXXX thì anh vô tình đụng trúng một cô gái, đó chính là Nhã Trúc. Ken hốt hoảng chạy xuống xe xem cô gái có bị sao ko thì thấy cô gái đã ngất xỉu trước xe của mình rồi. Không còn cách nào khác nên Ken đã mang cô gái ấy về nhà sức thuốc và băng bó cho cô ấy. Trong khi băng vết thương cho cô gái lạ Ken hết sức ngạc nhiên vì trên người cô gái này ko chỉ có một vết thương mà còn có nhiều vết thương khác nữa, mới cũng có mà cũ cũng có. Đợi khi Nhã Trúc thức dậy Ken mới bắt đầu hỏi cô.
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...