Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thương Nhớ Người Dưng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
T
iếng chuông đồng hồ gõ vang mười hai tiếng làm cho cả nhà ông Thành Đạt càng thêm sốt ruột. Giọng bà Thành Đạt đầy vẻ lo âu:
- Mười hai giờ rồi. Tại sao nó vẫn chưa về thế nhỉ?
Một cô gái rất đẹp, có mái tóc dài thật dài, đôi môi đỏ mọng và gương mặt với làn da mịn màng lên tiếng:
- Không sao đâu mẹ. Nó về ngay bây giờ thôi.
Cả nhà lại im lặng. Không ai muốn nói thêm điều gì. Phía xa xa vẫn còn nhiều tiếng ồn ào của buổi trưa nắng gắt của con đường thành phố nhộn nhịp người xe. Thật lâu, một chiếc xe dừng lại trước cổng của ngôi nhà to và đẹp. Điều khiển chiếc xe ấy là một cô gái trẻ. Dắt chiếc xe vào nhà để xe rồi đủng đỉnh từng bước lên phòng khách. Bấy giờ, mới có tiếng nói:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Cô gái trẻ cúi đầu:
- Con xin lỗi vì về muộn.
Vẫn cái giọng noí bực bội:
- Con biết là muộn sao? Con đi đâu mãi đến giờ mới về.
Cô gái vẫn nhỏ nhẹ:
- Dạ thưa ba, bạn con có buổi liên hoan cuối năm, vì vậy...
Chưa đợi hết câu, ông Thành Đạt đã gắt:
- Bạn với bè, con chỉ biết có vậy thôi. Vậy sao con không gọi điện thoại về báo cho ở nhà một tiếng, làm cả nhà phải nhốn nháo vì con?
Cô gái cắn môi đáp:
- Thôi đi, đừng có lần sau là được rồi. Con đi tắm đi.
- Dạ.
Đợi dáng cô gái khuất dần trên chiếc cầu thang hình xoắn ốc, ông Thành Đạt lại noí:
- Biêt'' bao giờ nó mới bằng chị Hai nó?
Bà Thành Đạt ôn tồn:
- Nói gì vậy ông, con gái mà nghe được thì nó lại buồn.
- Buồn gì! Nếu biết buồn, nó phải biết phấn đấu chứ.
Bà Thành Đạt quay sang cô gái đẹp:
- Con làm gì mà im lặng vậy Như Ngọc?
Cô gái đẹp có tên là Như Ngọc khẽ cười nhìn mẹ:
- Con không biết phải nói gì hết. Em con nó cũng rất ngoan rồi.
- Tôi tính thế này, hay ta gả bé Đồng cho cháu DT.
Bà Thành Đạt ngạc nhiên:
- Anh noí gì vậy? Cái Đồng mới hai mươi hai tuổi thôi mà.
- Thì hai mươi hai tuổi cũng gả được rồi. Cháu DT cũng đâu có tệ.
- Biết rồi, nhưng con gái chúng ta còn quá trẻ. Vả lại, tính nó bướng thế...
- Thì đó. Bướng quá nên tôi mới gả cho xong.
- Bộ ba ghét con lắm sao mà đòi gả cho xong?
Giọng cô gái trẻ đầy vẻ trách móc, ông Thành Đạt nhìn con:
- Thể Đồng à! Ba thương con không hết, ở đó mà ghét bỏ gì con.
Cô gái nũng nịu:
- Thương mà ba nỡ đem gả con.
- Ba trông cháu Thịnh có vẻ yêu mến con lắm, không tìm đâu ra một thanh niên vừa có tài vừa có đức thế đâu, con gái ạ.
- Thế sao ba không gả chị Hai cho ảnh đi?
Lườm em gái, Như Ngọc mắng:
- Rõ điên. Anh ta yêu em chứ đâu có yêu chị.
Bà Thành Đạt lên tiếng:
- Như Ngọc! Sao con lại noí em như vậy?
- Không phải sao mẹ? Nó noí toàn chuyện quàng xiên gì không n.
Thể Đồng chu môi:
- Chuyện em, em không cần chị nói.
- Thể Đồng không được vô lễ! Chị Hai quan tâm con mà, con không được nói năng thế chứ.
- Ba!
- Ba gì! Con mỗi ngày mỗi hỗn.
- Có đâu?
Như Ngọc lên tiếng:
- Không có ư? Ai mới nói hỗn với chị đó.
- Thể Đồng à, nghe lời ba đi, ba sẽ không làm khổ con đâu.
- Nhưng con còn nhỏ mà ba. Vả lại, chị Ngọc đã hai mươi lăm tuổi rồi, ba tính cho chị ấy trước đi.
- Như Ngọc thì ba đã yên tâm hoàn toàn. Ba chỉ không an tâm vì con thôi.
- Con có gì đâu?
- Con có vâng lời ba đâu.
- Về lĩnh vực nào, thưa ba?
- Trên mọi lĩnh vực. Ngay cả cách ăn mặc của con cũng thế.
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Ba không hài lòng ư?
- Con biết rõ ba thích con gái mặc váy, đầm. Nhưng con thì sao? Toàn jean, tây và pull.
- Mặc thế vừa thoải mái vừa tiện lợi. Ba thật lạ! Mỗi người một sở thích mà ba.
Ông Thành Đạt có vẻ bực:
- Con có bao giờ cùng sở thích với ba? Noí chuyện với con một lát là ba cảm thấy bực mình rồi. Ba lên phòng đây.
Ông noí và đứng lên. Bà Thành Đạt liếc chồng, thở dài:
- Mẹ cũng lên nghỉ trưa.
- Dạ.
Như Ngọc lên tiếng như đáp lại lời mẹ. Thể Đồng ngả người ra ghế:
- Gò bó!
Nhìn em Như Ngọc noí:
- Gò bó thế mà em còn quậy. Không gò bó không biết em ra sao nữa?
Thể Đồng nhướng mày:
- Em quậy?
- Không đúng à? Em đi sớm về trưa, mặc cả nhà chờ đợi.
- Em còn bạn bè, chị phải thông cảm cho em chứ.
- Bạn bè gì? Em toàn vẽ chuyện.
Thể Đồng bực bội:
- Thế lúc chị tốt nghiệp chị có liên hoan chia tay không? Chị được thì tại sao em không được chứ?
- Ý chị là em có vui gì thì cũng phải báo trước với gia đình chứ. Làm cả nhà phải lo lắng cho em.
- Em lớn rồi.
- Lớn xác thì có. Xem kìa, càng lúc chị thấy em càng béo ra.
Thể Đồng chu môi:
- Mặc em. Ai như chị? Lúc nào cũng sợ xấu, sợ mập. Thoải mái như em có phải dễ chịu hơn không?
Như Ngọc so vai:
- Hao hơi với em quá.
Thể Đồng so vai, tỏý không thèm tranh luận nhiều với chị.
Thể Đồng thấy lòng mình vô cùng dễ chịu khi ngắm cảnh công viên, một gịng noí trong trẻo cất lên:
- Bạn thấy thích không, Thể Đồng?
Thể Đồng cười thật tươi:
- Thích lắm, Du Anh ạ. Lần đầu tiên ta mới thấy mình tự do như vậy đó.
Du Anh nhìn bạn cảm thông:
- Đi làm rồi, cậu tha hồ mà đi chơi.
- Chỉ sợ lúc ấy bận rộn luôn.
Du Anh thở dài:
- Nghĩ cũng lạ. Tại sao ba cậu lại khó thế nhỉ? Mỗi lần đến nhà cậu, tớ sợ ba cậu thấy mồ.
Thể Đồng vỗ vai bạn:
- Ba mình thấy vậy chứ ông rất thương yêu mình.
Du Anh cười mỉm:
- Chị Như Ngọc có vẻ được ba cậu yêu chiều nhỉ?
- Ờ, chị Ngọc mình ngoan lắm. Ba mình luôn khen ngợi chị ấy.
- Chị ấy cũng vừa tốt nghiệp, phải kh^ng?
- Phải. Chị ấy tốt nghiệp Y Khoa.
- Hay nhỉ? Trông chị ấy dễ thương sao ấy.
Thể Đồng lườm bạn dò xét:
- Ganh tị hả?
Du Anh vồ bạn:
- Ờ, ganh đó.
Hai cô bạn nhìn nhau mỉm cười, tiếng cười trong veo hoà tan trong buổi chiều nhạt nắng. Họ thật vui vẻ, và hạnh phúc. Hạnh phúc của những cô gái con nhà giàu, sống đầy đủ cả tinh thần lẫn vật chất. Với họ, cuộc đời chỉ toàn màu hồng, màu xanh và màu của niềm tin...
Về đến nhà, Thể Đồng đã thấy Như Ngọc ngồi một mình ở phòng khách. Lấy giọng thật tự nhiên, Thể Đồng hỏi:
- Chị ngồi đây chi vậy?
- Chiều nay nhà mình có khách, chị ngồi chờ.
Thể Đồng trợn mắt:
- Chị rảnh vậy sao? Có lẽ ba mời người ta về xem mắt chị quá?
Như Ngọc quát:
- Thôi, đừng nhiều chuyện nữa, lên phòng đi! Nhớ đừng xuống đây nghe.
- Hứ! Ai mà thèm xuống. Có dở hơi mới ngồi đó.
- Em noí gì vậy? Mỗi ngày em mỗi điên thêm.
Thể Đồng so vai:
- Mình là chị em mà, há.
Rồi cô mỉm cười đi thẳng lên lầu. Như Ngọc không biết phải làm sao, cô chỉ biết nhìn theo và ném cái nhìn khó chịu.
Không giống như mọi hôm, Thể Đồng chỉ toàn quần jean áo pull hoặc sơ mi, thì hôm nay cô lại diện cho mình một chiếc váy thân dài thật đẹp. Chải lại mái tóc chấm bờ vai, ngắm mình trong gương, Thể Đồng nở một nụ cười ưng ý. Tiếng Như Ngọc vang lên:
- Hôm nay trông em thiếu nữ quá.
Mỉm cười, Thể Đồng đáp:
- Thì em là con gái chứ là gì? Chị không đi làm sao?
- Đi chứ.
- Vậy chị lên phòng em làmgì?
- Khuyên em lần cuối.
Thể Đồng nhướng ày tỏ vẻ không hiểu. Như Ngọc lườm em:
- Thì chuyện ba bảo em đến công ty anh Thịnh làm việc đó. Tội tình gì mà đi xin việc cho phí thời gian.
- Em thích thế. Em không muốn nhờ cậy ai hết.
- Em rõ là bướng. Thời buổi này bộ dễ tìm việc lắm sao?
Thể Đồng nhìn chị, tự tin:
- Em tin là với bằng tốt nghiệp loại giỏi của mình, em sẽ tìm được việc.
Thở dài tỏ vẻ chịu thua tánh bướng bỉnh của em, Như Ngọc khẽ nhếch môi:
- Vậy chị chúc em may mắn.
- Cám ơn bà chị già cỗi của em
- Này... đúng đồ là tiểu yêu mà.
- Ha... ha... ha...
Vừa dẫn xe ra khỏi nhà, Thể Đồng đã nghe tiếng gọi của Du Anh:
- Cậu đi phỏng vấn hả?
- Ờ. Còn cậu, đi làm à?
Không trả lời câu hỏi của bạn, Du Anh noí:
- Hay để mình giới thiệu cậu đến công ty của ba mình nghe.
- Thôi khỏi đi, Du Anh. Mình muốn tự mình tìm việc, cám ơn cậu nhiều lắm.
- Ơn nghĩa gì, tụi mình là bạn mà.
- Thôi, cậu không muốn thì mình không ép. Mình đi làm nghe. Bye.
- Bye.
Ngồi đợi đến lượt mình phỏng vấn, Thể Đồng thấy mệt mỏi, tựa người vào chiếc ghế. Thể Đồng muốn ngủ một giấc cho thỏa lòng. Số người đến xin việc rất đông. Phần lớn trong số họ, ai cũng có kinh nghiệm và tài năng. Dẫu vậy, Thể Đồng tin tưởng vào khả năng của mình. Cô chỉ thấy chán khi phải chờ lâu chứ không hề lo mình không được nhận. Với Thể Đồng, được nhận hay không chẳng có gì đáng lo, vì tiền bạc đối với cô không phải là điều quan trọng. Vừa duỗi ngay chân ra, Thể Đồng đã nghe tiếng quát:
- Cô ngồi kiểu gì vậy? Suýt nữa là tôi đã bị ngã rồi.
Không quan tâm cho lắm với người cáu gắt với mình, Thể Đồng đáp:
- Ngồi lâu tôi mỏi quiá. Tôi xin lỗi anh.
Người thanh niên khẽ nhíu mày:
- Cô đến xin việc à?
Thể Đồng khẽ cười:
- Chắc anh cũng vậy thôi.
Người thanh niên cười khẩy:
- Trông cô trạc mười chín, hai mươi. Cô muốn làm thêm hả?
Thể Đồng muốn bưng miệng cười vì cách đoán mò của ông bạn lạ. Cô đáp:
- Sao cũng được. Còn anh, đã tốt nghiệp đại học chưa? Anh vận bộ đồ cứ như ca sĩ vậy.
Người thanh niên chưa kịp nói gì thì đã nghe một người khác nói:
- Đi thôi cậu Hai. Ông chủ đợi cậu lâu rồi đó.
- Được. Chúc cô may mắn nghe.
- Cảm ơn anh.
Thể Đồng so vai tỏ vẻ tự tin. Cô khẽ cười một mình vì có cảm giác mình được trẻ hơn lúc nãy.
Đang mệt mỏi ngả người ra ghế, Thể Đồng đã nghe giọng cha cáu gắt:
- Con gái con đứa mà ngồi kiểu vậy đó hay sao?
Thể Đồng dụi mắt:
- Con mệt mà ba.
- Mệt thì về phòng nghỉ, ở nhà này không có phòng cho con hay sao?
- Nhưng con vừa đi làm về, con mệt quá nên...
- Nên cái gì, chỉ tự chuốc khổ vào thân. Phải chi đến chỗ Đông Thịnh làm thì đâu có vất vả thế.
- Con muốn tự lực cánh sinh. Tại sao ba cứ bắt ép con?
Ông Thành Đạt nhìn con giận dữ:
- Con nói cái gì? Ba bắt ép con?
Thể Đồng xuống giọng:
- Con, con xin lỗi.
Ông Thành Đạt thở dài:
- Ngày kia, con ở nhà phải không?
- Dạ.
- Hôm đó, con phải ở nhà vì có cháu Thịnh đến chơi.
Thể Đồng có vẻ khó chịu:
- Ảnh đến thì mắc mớ gì con?
- Ba sẽ gả con cho nó.
- Con không chịu đâu. Con chưa muốn lấy chồng.
Ông Thành Đạt tỏ vẻ dứt khóat:
- Ba đã quyết định thế, con đừng có ở đó mà cãi.
Thể Đồng hậm hực nhìn cha. Xưa nay, ông không bao giờ nói mà không làm, dù chuyện ấy có to hay nhỏ.
Đọc bản hợp đồng, giám đốc Anh Hào tỏ vẻ khó chịu:
- Thể Đồng à! Bản hợp đồng này cô đánh sai rồi.
Thể Đồng giật mình.
- Vậy sao?
Anh Hào nhìn Thể Đồng chăm chú:
- Hôm nay cô có vẻ không tập trung làm việc.
- Đâu có.
- Cô không vui à?
Thể Đồng gắt:
- Vui hay không thì liên quan gì đến giám đốc?
Anh Hào bực bội:
- Nếu cô buồn thì cứ đem nó về nhà, còn ở đây là công ty.
- Đánh sai thì đánh lại, giám đốc có cần nhỏ mọn vậy không?
Anh Hào nhìn như nổ lửa vào Thể Đồng:
- Cô có bị "man" tự do hay sao mà tự dưng lại cáu với tôi vậy?
- Ờ, tôi "man" đó! "Man" mới làm việc cho ông giám đốc dở hơi như ông.
Anh Hào thở dài:
- Thôi, thôi. Tôi sợ cô rồi. Để tôi tự đánh lại bản hợp đồng này lại vậy.
Thể Đồng hậm hực ngồi tránh chỗ Anh Hào. Anh Hào chỉ biết nhìn cô và tự mình làm cái công việc của cô thư ký. Có lẽ Thể Đồng nói đúng, chỉ có những ông giám đốc dở hơi mới dễ chịu với người làm thuê như vậy.
Đánh xong bản hợp đồng, Anh Hào thở dài dễ chịu. Giọng Du Anh cất lên đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, anh Hào! Sao đây, sao lại tự đánh máy vậy?
Anh Hào so vai:
- Cô thư ký giận bỏ ra ngoài rồi. Anh không đáng sao được?
- Có phải không đó? Thư ký mà đối đãi với giám đốc như vậy sao?
- Biết sao hơn, cô thư ký đó có "cơn".
Du Anh lườm anh:
- Anh cũng có "cơn". Nếu là em hả, cô thư ký đó khỏi đi làm nữa.
Mỉm cười nhìn em gái, Anh Hào vui vẻ noí:
- Thôi đi, người ta không vui thì mình nên dễ chịu một chút.
- Vui hay không là việc của cô ấy. Còn đến đây thì phải làm việc chứ.
Anh Hào rót cho em ly nước:
- Em đến tìm anh hả?
- Không. Em tìm nhỏ bạn.
- Bạn em?
- Phải. Nó vào làm gần một tuần rồi. Hôm nay nó khao em một chầu.
Anh Hào đưa nước cho em:
- Em giới thiệu cô ta hả?
Du Anh so vai:
- Ba đời. Tự nó xin được việc đấy.
Anh Hào gật gù:
- Xem ra cô ta cũng giỏi nhỉ? Nếu không, chẳng vào được công ty này.
- Dĩ nhiên.
Vừa lúc Thể Đồng đi vào, gặp Du Anh, cô mừng rỡ:
- Bạn đến rồi hả Du Anh? Mình chưa hết giờ làm việc mà.
Anh Hào ngạc nhiên:
- Bạn em dây hả?
- Phải.
Du Anh gật đầu và hỏi lại:
- Đừng noí với em là thư ký riêng của anh nghe.
Anh Hào thở dài:
- Chứ còn ai vào đây nữa.
Du Anh trợn mắt nhìn Thể Đồng. Thể Đồng so vai tỏ vẻ không hiểu ý của anh em nhà giám đốc.
Ngồi chống cằm, Thể Đồng liên tục buông tiếng thở dài. Nhìn bạn, Du Anh pha trò:
- Này, khao mình rồi tiếc tiền hả?
Thể Đồng lườm bạn:
- Điên quá đi. Có bao nhiêu đâu?
- Vậy sao cậu cứ than vắn thở dài hoài vậy?
- Mình đang có chuyện buồn.
Như chợt nhớ ra điều gì, Du Anh lườm Thể Đồng:
- Ờ, cậu không vui nên trút giận cho anh Hai mình đó hả?
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Sao cậu noí vậy?
- Thì cậu bỏ ra ngoài, báo hại anh Hai mình phải ngồi đánh máy thay cậu.
Như chợt tỉnh, Thể Đồng cười giả lả:
- Chết chưa! Mình quên mất.
- Cũng may, anh mình thuộc dạng người dễ chịu. Nếu là ai hả, cậu mất việc như chơi.
Thể Đồng mỉm cười:
- Phải. Anh Hào đúng là vui vẻ và dễ chịu. Nhớ lần đầu gặp anh ấy, mình còn bất ngờ đến giờ luôn.
Du Anh tò mò:
- Chuyện gì mà ly kỳ vậy?
- Thì chuyện anh ấy là giám đốc đó. Trời ơi! Lúc đó, mình tưởng anh như mình đi xin việc. Ai ngờ, cậu biết không? Khi biết mình làm thư ký cho ảnh đó, mình cứ hỏi hoài luôn.
Du Anh cũng cười:
- Ảnh bảo sao?
Lắc vai khẽ một cái, Thể Đồng noí:
- Anh ấy bảo: "Cô cứ yên tâm, tôi bảo đảm là mình có khả năng để ngồi chiếc ghế giám đốc này".
Du Anh nhìn bạn:
- Trông anh mình tệ lắm sao mà cậu noí vậy?
- Không phải. Tại mình thấy anh ấy còn trẻ quá đấy chứ.
- Anh Hai mình đã hăm tám tuổi rồi.
Thể Đồng mỉm cười:
- Trông ảnh cứ khoảng hăm bốn, hăm lăm tuổi thôi.
- Thể Đồng này! Cậu thấy anh Hai mình thế nào?
- Đẹp rai, vui vẻ và có năng lực.
Du Anh mỉm cười tự hào:
- Dĩ nhiên là có năng lực rồi. Anh trai mình vừa du học ở Mỹ về chứ bộ.
Thể Đồng chu môi:
- Biết rồi, khỏi khoe.
Du Anh bật cười:
- Này nhé! Lầ sau cậu đừng có hành anh mình nữa nghe. Nếu là ai hả, mình sẽ cho một trận nên thân.
Thể Đồng vòng tay ra vẻ như sợ sệt:
- Dạ, tiểu nữ biết rồi, xin đại cô nương dung thứ ạ.
Du Anh khẽ cười nhìn bạn:
- Thể Đồng này! Nhìn cậu dễ thương làm sao ấy.
Thể Đồng bật cười:
- Gì vậy "bà"?
Du Anh vui vẻ:
- Nếu mình là con trai, mình nhất định sẽ đeo đuổi cậu.
Thể Đồng nhướng mày:
- Cậu không phải con trai, nhưng anh Hai cậu thì phải đó.
Du Anh bật cười khanh khách:
- Muốn gì đây? Được thôi, có người chị dâu dễ thương như vậy cũng thích.
Thể Đồng cũng cười:
- Giỡn thôi nghe, ta có mối rồi đó.
Du Anh lắc đầu:
- Ta chơi với nhỏ biết bao lâu rồi, ít nhất là bốn năm. Nhỏ có chỗ rồi sao ta không biết?
Thể Đồng cùng xuống:
- Do ba ta sắp đặt. Ngày mai là người ta đến nhà ta rồi đó.
Du Anh cũng buồn theo bạn:
- Anh ấy tốt không?
- Tốt lắm. Nhưng ta không thích lấy chồng bây giờ.
- Thì nhỏ nói với gia đình, ta tin là ba nhỏ sẽ đồng ý.
Thể Đồng thở dài:
- Ta cũng không biết nữa. Bây giờ lòng ta rối bù cả lên.
Du Anh nhìn bạn, buông tiếng thở dài. Trong quán vắng, tiếng cười bỗng dưng im bặt. Ở nơi đó, chỉ còn lại sự lo âu của những niềm vui, nỗi nhớ của những cô gái mộng mơ xinh đẹp.
Ngồi im lặng như đợi chờ tiếng nói, nhưng không ai nói gì cả. Họ không biết phải nói gì hay họ không muốn nói. Ở phòng khách, đó là Thể Đồng và Đông Thịnh. không biết họ im lặng từ bao giờ, cho đến khi nghe Thể Đồng nói:
- Anh Thịnh nói gì đi chứ?
Đông Thịnh mỉm cười:
- Em nói đi, anh muốn nghe em nói.
- Anh muốn em nói gì?
- Chuyện gì cũng được. Chỉ cần em nói là anh nghe.
Thể Đồng khẽ cười. Lưỡng lự một chút, Thể Đồng hỏi:
- Anh định cưới em thật sao?
Đông Thịnh ngạc nhiên:
- Tại sao em lại hỏi anh như thế?
Thể Đồng chần chừ:
- Em..em chưa muốn kết hôn. Em mới ra trường, em muốn đi làm một thời gian.
Đông Thịnh khuyến khích:
- Cưới nhau rồi, em có thể đi làm mà.
Thể Đồng tỏ vẻ khổ sở:
- Nhưng em muốn được tự do. Vả lại, em và anh có hiểu gì về nhau đâu. Em muốn lấy người mình yêu.
Đông Thịnh hốt hoảng:
- Chẳng lẽ em không yêu anh? Em có người yêu rồi sao?
Thể Đồng ôn tồn:
- Anh Thịnh! Em rất mến anh nhưng em chưa bao giờ yêu anh hết.
Nỗi thất vọng trải dài trên gương mặt hiền lành của Đông Thịnh. Giọng anh run run:
- Em có người yêu rồi, phải không?
Thể Đông thấy lòng mình xốn sang.Cô dịu dàng:
- không. Nhưng em...
Đông Thịnh ôn tồn:
- Không sao đâu. Chỉ cần em chưa có người yêu, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
Thể Đồng xúc động:
- Anh...
Một cách tự tin, Đông Thịnh nói:
- Anh tin rồi có một ngày em sẽ chấp nhận anh.
Khẽ cười. Thể Đông không biết phải nói gì hơn. Tự hỏi mình, Thể Đông không hiểu vì sao mình lại từ chối một chàng trai như thế. Rất muốn đáp lại tình anh, nhưng Thể Đồng không thể, dù cô biết trên đời này khó tìm ra một người như Đông Thịnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thương Nhớ Người Dưng
Dạ Miên
Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên
https://isach.info/story.php?story=thuong_nho_nguoi_dung__da_mien