Thằng Đầu Bò epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1 - "con Ma" Trong Buổi Học Nhóm
hông hiểu sao chiều nay bạn Hiếu đến trễ. Theo quy định của nhóm 4H, cứ đúng năm giờ rưỡi chiều thứ bảy và chủ nhật, bốn bạn phải có mặt tại nhà bạn Hóa để học nhóm, ôn bài vở trong tuần. Thế mà bây giờ đã sáu giờ kém mười lăm...
Hạnh ra sân ngóng về phía cuối đường. Người qua lại vẫn còn tấp nập. Chẳng lẽ Hiếu bận việc bất ngờ? Hay là "cô nàng" chưa kịp ăn cơm, giờ này đang vội vã lùa cho hết một hai chén trấn an cái bụng "xấu đói" của mình?
- Này bạn Hạnh! Tôi với Hóa thống nhất với nhau chỉ chờ bạn Hiếu tới đúng sáu giờ thôi.
Hùng buớc khệnh khạng cái thân hình hơi phát triển bề ngang của mình ra sân. Bạn giải thích thêm:
- Tối nay ti vi có kịch "Tôi và chúng ta". Ba tôi nói hay lắm. Sáu giờ học tới bảy rưỡi là ngon lành. Sau đó tôi còn phải đạp về nhà cho kịp coi kịch...
- Kịch người lớn, biết bạn có hiểu biết hết không mà coi?
- Sao không! - Hùng hơi hếch mặt lên tự hào - Bạn quên rằng tụi mình đứa thì mười ba, đứa đã mười bốn tuổi rồi, sắp xong lớp bảy lên lớp tám. Tụi mình đã biết tự quản lớp, đã biết tự tổ chức học nhóm... Vậy không phải đã lởn rồi a?
Đột nhiên một vật gì trăng trắng lấp lóa, vụt từ trên cao xuống chỗ Hạnh và Hùng đang đúng. Vật ấy đâm sầm xuống. Riêng Hạnh không tránh kịp, bị vật ấy vướng vào người. Thì ra đó là một con diều băng.
Từ ngoài đường phố, một bạn trai mặc quần đùi, da đen như lọ chảo đang cầm ống lon cuốn nhợ chạy đến. Thấy cái diều của mình vướng vào người Hạnh bị rách một mảng, nó hùng hổ:
- Bắt thường đi! Rách diều tao rồi!
Hùng tức quá bước tới:
- Bạn kia ăn nói ngang ngược chưa! Diều băng trúng người ta không biết xin lỗi còn bắt thường!
- Mắc mớ chi tới mày! Ồ! Ga lăng hả? Hí hí! Coi cũng đẹp đôi. Hí hi...
Hạnh đỏ mặt:
- Nè bạn! Tụi tôi không giỡn chơi với bạn đâu!
- Giỡn! Ai giỡn với tụi bay. Tụi bay ở đâu tới đây? Muốn gây sự với Si đèn đèn này hả?
Từ trong nhà. Hóa chạy ra can thiệp:
- Nè! Học hành không lo cứ lo thà diều lam trớ ngại giao thông đường phố lại còn gây sự, tôi méc thím Tám thì đừng có trách...
Si đèn đèn khuỳnh tay, trợn mắt:
- Hù tao há? Giỏi méc đi! Lại thêm một thằng ga lăng. Hí hí...
Vừa nói, Si đèn đèn vừa bỏ chạy.
Rầm! Nó té bổ ngửa vì đụng nhằm Hiếu đang dẫn xe đạp đi tới. Đang bực mình, nhưng cả ba bạn Hạnh, Hùng, Hóa đều phải che miệng cười khúc khích. Si đèn đèn lồm cồm đúng dậy, xoa chỗ đau rồi trợn mắt với Hiếu:
- Bộ mày đui hả?
Không ngờ Hiếu đâu có dễ bắt nạt như Hạnh:
- Ai đui? Anh đui thì có! Người ta đi thì ngó về phía trước, còn anh đi lại ngó ngang. Bộ anh là cua hả?
Cả bọn phá ra cười khiến Si đèn đèn giận lắm. Nó xông tới định xô té Hiếu thì Hùng và Hóa, đã chạy ra can thiệp. Nó đành phải rút lui, không quên hăm dọa:
- Rồi tụi bay sẽ biết tay tao!
° ° °
Theo kế hoạch học nhóm 4H, hôm nay bốn bạn ôn tập môn sinh vật. Hai bạn trai làm "thầy" trước, truy bài phần thực vật.
Bảy giờ tối, trời đã tối lắm. Đường phố vắng người, và mọi nhà đều đã lên đèn. Nhà Hóa có hai gian, gian chính trố cửa cái còn gian phụ chỉ có cửa sổ hướng ra mặt đường. Nhóm 4H học ở gian phụ, dưới ánh đèn nê-ông rất sáng. Lúc này bắt đầu qua phần hai bạn gái làm "cô".
Hạnh vốn là học sinh xuất sắc nhiều năm trong lớp, vừa đoạt giải thi "đố em" toàn trường. Bạn cũng vừa giải đáp trơn tru mọi câu hỏi thực vật mà Hóa và Hùng đặt ra, có câu còn trả lời đỡ cho Hiếu. Nét mặt Hạnh nghiêm lại chuẩn bị đặt câu hỏi.
Hóa ghé tai Hùng nói rất khẽ:
- Coi kìa! Bà cụ non dễ sợ chưa!
Hạnh biết là Hóa đang nói xấu mình nhưng vì không nghe rõ nội dung nên đành phải lờ đi. Bạn ra câu hỏi:
- Bạn Hóa hãy phân biệt trùng biến hình và trùng có.
Hóa đáp "trúng tủ".
- Trùng biến hình cũng là một tế bào như trùng cỏ nhưng cấu tạo đơn giản hơn. Nó không có màng dày và lông bơi bao bọc nên cơ thể luôn luôn thay đổi hình dạng để di chuyển.
Đến luợt Hiếu, bạn nhìn Hùng:
- "Chả" lời câu hỏi này của "cô" coi nè. em Hùng. Hệ tuần hoàn của giun đất thế nào?
Hóa huých tay Hùng nói nhỏ:
- Bà chằng tinh mà!
Hạnh liền chớp thời cơ, lên lớp Hóa:
- Yêu cầu bạn Hóa không được nói chuyện riêng!
Đúng lúc ấy một viên đất nhỏ rơi trên mặt bàn ngay trước mặt Hạnh. Hạnh đỏ mặt (Bạn Hạnh thì lúc nào cũng phản ứng bằng cách... đỏ mặt). Giọng Hạnh nghiêm nghị bảo Hóa:
-... và cũng yêu cầu không được giỡn trong giờ học!
Hóa phân bua:
- Nhưng mà...
Không ai tin lời Hóa. Hùng cũng nói:
- Thôi đừng giỡn nữa, để tôi trả lời câu hỏi ôn tập của bạn Hiếu.... Một lát sau, trong lúc Hóa đang trả lời, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn thì lại một viên đất nhỏ rơi trúng mình Hạnh. Không có lý do gì để nghi ngờ Hóa. Vậy... chỉ có thể là Hùng!
- Nè bạn Hùng...
- Tôi xin thề!
- Vậy không lẽ là Hiếu? Phải may không bà chằng?
Hiếu chưa kịp trả lời thì một viên đá nhỏ xíu đã rơi trúng vai Hiếu. Hiếu hốt hoảng:
- Chắc... chắc ma ném đá rồi!
Hạnh rùng mình, tự nhiên ngồi nép sát Hiếu lúc nào không hay. Bạn run run giọng:
- Ngoại tôi kể rằng ở dưới quê người ta ưa bị m.. ma n...ném...
Hùng rời khỏi ghế đi lại trong phòng quan sát:
- Tôi không tin có ma. Đây nè, các bạn coi. Cửa sổ nhìn ra đường, chắc chắn có người ngoài đường ném bọn mình.
Hóa reo lên:
- Tôi nhớ ra rồi. Thằng Si đèn đèn chớ chẳng ai khác. Chắc là nó trả thù tụi mình đó thôi. Tôi có cách giải quyết. Ta đóng cửa sổ lại, xong!
Cả nhóm bây giờ mới hoàn hồn và buổi học lại tiếp tục.
Được một lúc, bỗng...
Cạch!
Tiếng một viên đá rơi trên nên nhà.
Cạch!
Lại thêm một viên nữa.
Hạnh níu lấy Hiếu. Cả hai cùng nhìn về phía cửa sổ đã đóng. Cửa sổ không có khe hở, vậy đá từ đâu ném vào?
- M... ma đấy Hiếu ơi!
Hùng làm gan nói:
- Ma với cỏ gì! Tôi có nghe má tôi nói. Nếu là ma thiệt mình mà thách thức, nó sẽ ném liền. - Nói đến đây, Hùng lớn giọng
- Nè ma! Tụi tôi thách ma ném đá đó!
Trả lời Hùng là một viên sỏi được ném rơi ngay trên mặt bàn học nghe "cách" một tiếng. Hạnh và Hiếu líu cả lưỡi. Hóa cũng thối chí:
- Chắc là ma thật rồi. Tụi mình phải nghỉ học thôi. Để tôi báo cho ba má tôi biết.
Lạ thay, Hùng vẫn tỉnh bơ. Bạn nói trong lúc giơ tay ra hiệu cho các bạn không nên có ý kiến phản đối mình:
- Tôi đề nghị tụi mình vẫn tiếp tục học. Má tôi cũng nói ma nó chỉ phá phách thôi, chớ nó không hại ai đâu.
Rồi Hùng nói khẽ với Hóa:
- Các bạn ở lại tiếp tục học đi, tôi đi bắt "con ma". Đừng để lộ là tôi vắng mặt.
Hùng lẻn ra khỏi phòng, vòng qua gian chính, ra sân, núp vào một khoảng tối. Trong phòng, nhóm 4H (mà lúc này chỉ còn 3H) tiếp tục ôn tập. Hùng nhướng mắt về phía ô văng nhà Hóa xây dưới hàng gạch thông gió. Chỉ một chút xíu thôi, bạn đã thấy một cái bóng nhỏ con lom khom trên đó, với tay vào một lỗ thông gió. Liền đó trong phòng học vang lên tiếng Hạnh:
- Trời ơi! Ma nó lại ném đá nữa!
Hùnti đứng thắng người, lấy tay bắc loa kêu lớn:
- Bớ người ta! Ăn trộm!
Ba má Hóa, các em Hóa, mấy người lối xóm, mấy người qua đường, người chạy ra, kẻ xúm lại. Bóng đen trên ô văng bị rọi đèn pin nhận diện. Nhóm 4H cùng kêu lên:
- Thàng Si đèn đèn!
Si đèn đèn bị buộc phái leo xuống theo đường nó đã leo lên. Trông nó thật thảm hại. Khi bị ba Hóa hỏi, nó mếu máo trả lời:
- Cháu chỉ phá tụi nó chớ cháu đâu có rình ăn trộm nhà hác!
Thím Tám chạy qua túm tay Si đèn đèn kéo về nhà:
- Để cho ba mày ổng trị tội. Con ơi là con!
Nhóm 4H không học tiếp nữa. Bốn bạn hẹn nhau ngày mai chủ nhật sẽ gặp nhau sớm hơn để học bù thời gian Hiếu đi trễ và thời gian "con ma" quậy phá hôm nay.
Lúc chia tay, Hóa dặn Hùng mà chính là để trêu Hạnh và Hiếu:
- Bạn Hùng nhớ hộ tống hai bạn ấy cấn thận nghe chưa. Kẻo ma nó hắt!
Hiếu cười khúc khích:
- Giờ này chắc "con ma" đang bị đòn bét mông. Đáng đời! Người gì đâu mà đen sì sì...
Hạnh lại lên lớp:
- Tại vậy mới có tên là Si đèn đèn.
Hùng đề nghị:
- Nghe bạn Hóa nói Si đèn đèn cũng học lớp 7 như tụi mình, hay là ngày mai tụi mình qua xin chú thím Tám cho bạn ấy học chung nhóm đi.
- Hổng được đâu. Tui ghét "con ma" đó lắm! - Hạnh nhăn mặt.
- Tui cũng vậy! - Hiếu hùa theo.
- Được rồi, đó là tôi đê nghị. Các bạn cứ suy nghĩ thêm chiều mai tụi mình lại bàn. Bây giờ tôi phải về trước. Sắp tới giờ diễn kịch "Tôi và chúng ta" rồi.
Hùng "vọt" trước. Hạnh và Hiếu đạp xe song song sát lề đi sau. Được một quãng, Hạnh bỗng nói:
- Coi vậy chớ tôi thấy đề nghị của bạn Hùng có lý. Hiếu à.
- Ờ! Cũng có lý!
Hiếu đáp.
Thằng Đầu Bò Thằng Đầu Bò - Nguyễn Thái Hải