Chương 1: Thiên Chi Kiêu Tử Bị Ngã Xuống
ùi Đông Lai, tổng điểm 280, đứng nhất từ dưới đếm lên!
Trong phòng học yên tĩnh, một người phụ nữ trung niên mang mắt kính đen, đứng ở trên bục giảng, cầm lấy phiếu điểm, đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi ở cuối phòng học, chậm rãi mở miệng, giọng nói hờ hững, thanh âm chói tai.
- Bá!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của lão sư chủ nhiệm lớp..., những học sinh khác trong lớp rối rít đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Bên tai quanh quẩn lời chói tai của chủ nhiệm, các bạn đồng học thì nở nụ cười chế giễu, nhưng mặt Bùi Đông Lai lại không chút thay đổi, khóe miệng hiện lên vẻ tự giễu, thân thể không nhịn được mà run lên.
Run lên một chút.
Rất nhỏ.
Thấy bộ dáng Bùi Đông Lại, vốn là không khí trong phòng học đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một trận giễu cợt xôn xao.
- Hắc, 280 điểm, thật là mắc cỡ chết người!
- 280, đừng bảo là ở lớp 12/1 chúng ta, cũng chỉ sợ trong tất cả các lớp thì hắn là người thi ít điểm nhất a
- Cái đó thì khẳng định rồi, lớp chúng ta chính là lớp tốt nhất, đừng nói thi 280 điểm, ta đây thi được 480 thì cảm thấy không có mặt mũi để gặp người khác.
- Hắn lần này là đem thể diện lớp 12/1 chúng ta mất hết!
- Haizz, thật không nghĩ tới, từng là học sinh giỏi nhất lớp mà lại trở nên nông nổi như thế này!
- Theo ta thấy a, các thầy giáo cũng không cần hy vọng đối với hắn nữa, tốt nhất là đem hắn vứt đi!
- Không sai, cho dù hắn đã từng là học sinh giỏi nhất thì đã làm sao? Tất cả các thứ đó đều là quá khứ rồi!
Bên tai vang lên nghị luận của các bạn học, Bùi Đông Lai không nhịn được đem ánh mắt nhìn về phía những người mở miêng kia, nụ cười tự giễu trên khóe miệng càng đậm, lúc này không thể dùng ngôn từ nào để hình dung sự thống khổ trong lòng hắn, hắn hết sức khống chế tâm tình của mình, hai tay nắm chặt lại... Nắm chặt lại!
Mặc dù hắn sớm đã biết, trong quá khứ một năm trước đây, bởi vì chính mình gặp được một số sự việc không thể nào tưởng tượng nổi, thành tích cứ như vậy mà rớt xuống, đã từng những người bạn học trước đây đều từng ngưỡng mộ mình nhưng hôm nay lại giễu cợt mình, chính là... Hắn không nghĩ tới, khi hắn thi được 280 điểm này, thì hắn đã làm trò cười trước mặt mọi người, thấy được biểu hiện bạc bẽo của mọi người như thế này.
Phải biết rằng... Ban đầu, mặc dù hắn vững vàng chiếm vị trí thứ nhất này, trở thành một thiên kiêu chi tử của lão sư thậm chí hiệu trưởng, cũng chưa từng có đồng học nào trước mặt phóng ra một chút xíu thần thái kiêu ngạo.
Đúng vậy, chỉ một chút cũng không có!
Nếu như bản thân mình không xảy ra việc ngoài ý muốn, luân lạc tới bộ dáng hiện tại, nói vậy bọn họ những người này còn có thể giống như trước đây sao, có thể ngưỡng mộ chính mình sao?
Khổ sở cười một tiếng, Bùi Đông Lai buông hai tay ra, đứng lên, ở trước mặt không ít học sinh đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hướng bục giảng bước lên để lấy phiếu điểm. Vẻ măt của lão sư chủ nhiệm lớp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lấy xong, hắn xoay người trở về, về lại vị trí của mình.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Chẳng qua là ——
Hắn bình tĩnh nhưng hắn lại không cam lòng, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ!
Bùi Đông Lai ngồi xuống, bọn học sinh cũng thu hồi ánh mắt, hắn giống như là bị cô lập, cùng với mọi thứ xung quanh hết thảy đều trở nên xa lạ.
- Cố Mỹ Mỹ, Ngữ Văn 134, Toán Học 130, Anh Văn 146, Lý 276, tổng điểm 686, cả lớp xếp hạng thứ năm, niên cấp xếp hạng thứ mười!"
Bùi Đông Lai vừa mới ngồi xuống, lão sư chủ nhiệm lớp lại mở miệng lần nữa rồi, lúc nàng mở miêng giọng nói không giống lúc trước, xem ra là vẻ mặt thoa phấn đầy kia đã nở nụ cười xán lạn
- Chúng ta hãy cùng nhau vỗ tay để chúc mừng Cố Mỹ Mỹ đồng học, hi vọng nàng có thể không ngừng cố gắng, cố gắng hơn nữa!"
- Ba, ba...
Trong lúc nhất thời, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay, cơ hồ tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Cố Mỹ Mỹ.
Bị bình luận làm một trong những đóa hoa của trường Trầm Thành Nhất Trung Cố Mỹ Mỹ, đối mặt tiếng vỗ tay cùng ánh mắt hâm mộ của các bạn học, giống như là một con Khổng Tước kiêu ngạo bình thường, ngẩng đầu lên, khóe miệng nở lên một nụ cười.
Trong tiếng vỗ tay, Cố Mỹ Mỹ đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lắc lắc cái eo thon nhỏ khêu gợ của mình giống như là người mẫu đi trên sân khấu, chậm rãi đi về phía bục giảng.
- Cảm ơn Vương lão sư, cám ơn mọi người!"
Nhận lấy phiếu điểm trong tay của chủ nhiệm lớp, Cố Mỹ Mỹ mỉm cười nói cảm ơn, ánh mắt không biết là có phải cố ý nhìn về phía Bùi Đông Lai đang ngồi ở cưới lớp hay không? Rõ ràng thấy Bùi Đông Lai cúi đầu, không nhúc nhích ngẩn người nhìn phiếu điểm kia.
Phát hiện này, làm cho khóe miệng của nàng vểnh cao thêm, cảm giác hận không thể vểnh đến tận trời.
Thấy cử động của Cố Mỹ Mỹ, bọn học sinh lần nữa đem ánh mắt hướng về phía Bùi Đông Lai, trong đó một số trong ánh mắt của học sinh đều là khinh thường cùng giễu cợt không có bất kỳ sự che dấu nào, cảm giác kia phảng phất đang nói: Con cóc cuối cùng là con cóc, cũng không thể ăn được thịt thiên nga.
Cũng có không ít học sinh cảm thấy Cố Mỹ Mỹ có chút quá đáng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai có chút đồng tình.Bởi vì... Bọn họ đều cho rằng, Bùi Đông Lai sở dĩ gặp luân lạc tới trình độ ngày hôm nay hoàn toàn là bởi vì Cố Mỹ Mỹ!
Một năm trước, thân là một trong những đóa hoa của Trầm Thành Nhất Trung Cố Mỹ Mỹ cao giọng tuyên bố, Bùi Đông Lai hướng nàng biểu lộ, lại bị nàng cự tuyệt.
Vừa bắt đầu lúc, rất nhiều học sinh cũng không tin Cố Mỹ Mỹ—— ngay lúc đó Bùi Đông Lai thành tích học tập vẫn giữ vững, vẫn đứng đầu niên cấp hơn nữa chơi bóng rỗ rất khá, là nhân vật phong vân của trường, là bạch mã vương tử của rất nhiều nữ sinh, làm cho xuân tâm rất nhiều nữ sinh nhộn nhạo, các nữ sinh viết thư tình cho hắn đủ để nhét vào mấy bàn đọc sách.
Mà lúc ấy Cố Mỹ Mỹ chính là một trong những người ái mộ Bùi Đông Lai.
Ở tình hình như vậy, Bùi Đông Lai hướng Cố Mỹ Mỹ biểu lộ, Cố Mỹ Mỹ lại cự tuyệt, hơn nữa chính Cố Mỹ Mỹ lại cao giọng tuyên bố điều này.
Sau đó, Bùi Đông Lai biến hóa, làm bọn hắn không thể không tin sự thật này.
Từ sau việc đó, Bùi Đông Lai giống như là đã thay đổi, trên sâb bóng rổ tìm không tìm được thân ảnh phiêu dật trước kia, càng không nói thành tích học tập một đường rơi xuống, một thiên chi kiêu tử biến chuyển thành đối tượng cho mọi người nhạo báng, cuối cùng luân lạc tới trình độ như ngày hôm nay, thi được 280 điểm, khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi đến tột cùng.
Có một người không cho là như vậy.
Tần Đông Tuyết.
Cùng Cố Mỹ Mỹ giống nhau cũng được xưng là một trong những đóa hoa của Trầm Thành Nhất Trung, Tần Đông Tuyết mặc dù không biết Bùi Đông Lai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính là nàng cho là biến hóa của Bùi Đông Lai cùng với Cố Mỹ Mỹ không có bất kỳ quan hệ nào!
Hết thảy, là nàng hiểu rõ Bùi Đông Lai.
Nàng biết một nam hài không cúi lưng xuống ở Trầm Thành kia bằng vào bản thân của mình cố gắng hết sức để có thể xếp hạng thứ nhất của niên cấp, hơn nữa còn vượt qua cả nàng, nam hài kìa ở trên sân bóng rổ thì có khí phách tự tin của nam nhân, hắn... Không một ai có thể hiểu được sự ngông nghênh của hắn.
Một người ngông nghênh như vậy thông qua cố gắng của bản thân mà khiêu chiến với vận mệnh của mình, tuyệt đối không thể nào bởi vì thất tình mà không thể nào gượng dậy nổi.
Hơn nữa... Tần Đông Tuyết biết rằng, lấy tính tình của Bùi Đông Lai, tuyệt đối sẽ không hướng Cố Mỹ Mỹ biểu lộ, lui một bước mà nói đã từng, Cố Mỹ Mỹ đối với Bùi Đông Lai đã có ý ái mộ, Tần Đông Tuyết biết rõ như lòng bàn tay, nếu là Bùi Đông Lai tự mình biểu lộ, Cố Mỹ Mỹ làm sao lại có thể cự tuyệt được?
- Ban đầu Cố Mỹ Mỹ không có đáp ứng Bùi Đông Lai theo đuổi, thật là một quyết định sáng suốt a!
- Cái kia, không phải là nói nhảm sao? Người ta Cố Mỹ Mỹ muốn diện mạo thì có diện mạo, muốn vóc dáng thì có vóc dáng, muốn gia thế thì có gia thế, Bùi Đông Lai làm sao có thể với tới được?
- Chính là, cũng chỉ có loại người như Trịnh Phi này mới có thể xứng đôi Cố Mỹ Mỹ, hai người bọn họ quả thực chính là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi.
...
Mắt thấy Cố Mỹ Mỹ một lần nữa trở lại chỗ ngồi, ba tên nam sinh từng đối với Bùi Đông Lai có hâm mộ, ghen tỵ lại cười lạnh nghị luận nói.
Nghe được ba người nghị luận, đôi mi thanh tú của Tần Đông Tuyết khẽ mặt nhăn một chút.
- Tốt lắm, yên lặng!
Lão sư chủ nhiệm lớp mở miệng ngăn lại ba người nghị luận, tiếp tục phát bảng thành tích.
- Tần Đông Tuyết, Ngữ Văn 138, Toán Học 142, Anh Ngữ 150, Lý 298, tổng điểm 722, đứng nhất cả niên cấp!
Hai phút sau, chủ nhiệm lớp lão sư lần nữa lên giọng, sắc mặt mỉm cười, đem ánh mắt nhìn về Tần Đông Tuyết.
- Tổng điểm 722 a, thật sự là quá kinh khủng.
Cơ hồ vào cùng một lúc, ngọai trừ Bùi Đông Lai ra thì những khác học sinh khác trong lớp rối rít đem ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, trong đó phần lớn ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục.
Chỉ có một số người ganh tỵ.
Cố Mỹ Mỹ chính là một người trong số đó.
Giờ khắc này trên mặt nàng không còn chút đắc ý nào thay vào đó là vẻ khó chịu.
Cùng với Tần Đông Tuyết đều là hoa khôi của trường, từ khi bắt đầu vào Trầm Thành Nhất Trung, nàng liền triển khai cùng Tần Đông Tuyết cạnh tranh, cạnh tranh vẫn kéo dài từ đó đến bây giờ.
Ở tình hình như thế này mà thành tích của Tần Đông Tuyết lại vượt qua nàng, nàng có thể thoải mái sao?
- Hừ, lại không phải bởi vì đề của cuộc thi lần này đơn giản, nếu không thì làm sao có thể thi được điểm cao như vậy?"
Khó chịu, Cố Mỹ Mỹ đem bút để trên bàn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ghen tỵ.
Cùng lúc đó, Tần Đông Tuyết chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh đối diện hướng bục giảng đi tới, tầm mắt bọn học sinh cứ như vậy mà ngó theo nhịp bước chân của nàng, nhất là bọn nam sinh.
Mặc dù Tần Đông Tuyết cùng Cố Mỹ Mỹ được xưng là một trong những hoa khôi của Trầm Thành Nhất Trung nhưng mà ở toàn trường, trong lòng tất cả các nam sinh, Cố Mỹ Mỹ cũng chỉ là hoa khôi của trường, mà Tần Đông Tuyết lại là nữ thần!
Hết thảy, ngoài thành tích học tập vẻ vang của Tần Đông Tuyết ra thì dung mạo cùng khí chất của Tần Đông Tuyết còn hơn hẳn so với Cố Mỹ Mỹ
Dung mạo của Tần Đông Tuyết không giống Cố Mỹ Mỹ, không phải loại mà mới gặp gỡ thì kinh diễm, xem nhiều sẽ cảm thấy nhạt nhẽo mà là thuộc về loại càng xem càng xem kỹ thì càng thấy đẹp điều này hợp với khí chất lạnh nhạt trên người nàng, giống như là một đóa Tuyết Liên trên Tuyết Sơn vậy, cao quý mà thánh khiết, làm cho người ta chỉ có thể nhìn lên mà không dám khinh nhờn.
- Đông Tuyết, chúc mừng em, hi vọng ngươi tiếp tục cố gắng, ráng lấy được vòng nguyệt quế, giành chức Trạng Nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay ở Liêu Ninh.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết đã bước lên đây, lão sư chủ nhiệm lớp cúi người đem phiếu điểm đưa cho Tần Đông Tuyết, thái độ so với Bùi Đông Lai lúc trước quả thật là giống hai người khác nhau.
- Cảm ơn lão sư.
Sắc mặt Tần Đông Tuyết bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó nhận lấy phiếu điểm rồi trở về chỗ ngồi.
Trong khi trở về chỗ ngồi thì ánh mắt của Tần Đông Tuyết không biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Chỗ ngồi, hàng cuối cùng.
Bùi Đông Lai cũng không có nhận thấy được ánh mắt của Tần Đông Tuyết.
Hắn chẳng qua là lẳng lặng đối diện nhìn bảng điểm kia, suy nghĩ xuất thần.
- Các bạn học, còn có ba tháng, các bạn sẽ thi tốt nghiệp trung học đây sẽ lần khiêu chiến đầu tiên trong đời của các bạn. Ta hi vọng ở ba tháng kế tiếp, tất cả các bạn, mọi người đều lên tinh thần, tiếp tục cố gắng, cố gắng thi tốt nghiệp trung học đạt được thành tích xuất sắc!
Không biết qua bao lâu, trên bục giảng lão sư chủ nhiệm lớp đã phát xong phiếu điểm, mở miệng nói lần nữa nói:
- Còn nữa, trường học quyết định tuần này sẽ triển khai mời họp gia trưởng hội (**) chắc rằng mọi người cũng biết, cuộc họp này hết sức quan trọng cho nên tất cả mọi người không được phép vắng mặt!
Nói xong thì ánh mắt lão sư chủ nhiệm lớp vô ý nhìn vào trên người Bùi Đông Lai
Cảm giác kia, phảng phất như là câu nói sau cùng nàng nói cho Bùi Đông Lai nghe.
(*) Thiên chi kiêu tử: Ở những năm 80 bên TQ Thiên chi kiêu tử dùng để tán dương những sinh viên nhất là sinh viên tốt nghiệp đại học, 1977 - 1989 đó là danh bài nổi tiếng củ các sinh viên tốt nghiệp đại học. Thể kỷ 21 từ này còn mở rộng ra là những sinh viên đại học không ngừng vươn cao lên, kiêu ngạo hơn người khác.
(**) Gia trưởng hội: Giống như là họp phụ huynh ở VN vậy.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng