Một - Ngôi Làng Dưới Nước
ọi thứ đều bắt đầu với sáng kiến của Gnafron với sự phụ họa của Guille.
Hề Xiếc nói:
- Tao nghe thiên hạ đồn hồ Maubrac ở vùng đồi núi miền Trung nước Pháp phong cảnh kỳ tuyệt. Nhiều người lớn từng đến nơi ấy lúc trở về da thịt đều đẹp đẽ, chắc nhờ họ tắm nước hồ.
Tondu gạt phăng:
- Nước hồ đâu mát bằng nước khoáng, mày muốn cãi lão hoàn đồng thì chớ mạo hiểm đi xa.
Nghệ Sĩ lặng lẽ huýt sáo một bài nhạc du dương mà không cần đến cây kèn armonica. Bài nhạc chấm dứt cùng với tiếng phát biểu:
- Làm tham tử mà không phiêu lưu thì giai nghệ là vừa. T ao ủng hộ thằng Hề Xiếc. Vả lại chúng ta trong thời gian được nghỉ hè, lý nào chịu tù chân hả Giác Đấu.
Bisteque gào lên:
- Bỏ phiếu đi. Thằng Guille đang muốn tìm thi hứng ở hồ Maubrac, ai đồng ý với nó thì giơ tay lên.
Sáu cánh tay đều giơ cao trong đó có cả Giác Đấu. Thằng trọc cười ha hả:
- T ao đùa với thằng Hề chút xíu vậy mà, càng đi bụi xa càng tốt. Hà hà, mình ghé tiệm sách mua cái bản đồ cao nguyên đây...
Coi, Lục thám tử và vệ sĩ Kafi đã lên đường trong tình trạng ngẫu hứng như vậy. Thử hỏi trên đời này còn món giải trí nào bảnh hơn các cuộc phiêu lưu mạo hiểm chứ?
Nhưng bây giờ thì khác à nghe, hàng trăm cây số đường trường đã làm chúng khát khô cổ họng. Chúng đã nghỉ ngơi khá nhiều chặng nhưng mồ hôi vẫn túa ra đều đều.
Sau khi đổ bộ xuống con suối ven đường cho Kafi uống nước, năm thằng con trai mặc quần cụt tha hồ ngụp lặn đủ kiểu bỏ mặc Nữ Tiên Tri Mady mơ màng ngồi canh xe cho cả đám. Dĩ nhiên cô bé chẳng dư thì giờ để thả hồn thơ như... Guille, cô bận tâm đến một chuyện khác. Chỉ nghe cô lẩm bẩm:
- Không hiểu ngôi nhà nghỉ vùng quê mà mình đã đặt cọc thuê trước qua điện thoại sẽ đón tiếp mình và các bạn ra sao. Chứ căng lều, ngủ dã chiến muỗi đốt dữ quá.
Tidou từ trong bụi rậm tiến ra với y phục chinh tề. Hắn lúc lắc mái tóc cho khô nước rồi ngồi bệt xuống cạnh Mady. Ngón tay Thủ lĩnh đảo một vòng trên tấm bản đồ.
- Còn 30 cây số leo đèo nữa là đến Maubrac.
- Vậy thì khoảng một tiếng chạy xe ga.
Những người bạn đồng hành tức tốc nhổ neo sau khi đã tẩy trần sạch sẽ. Kafi nhảy tót lên chiếc rơ-moóc sau xe kéo của cậu chủ. Trời nắng đến mức khỏi cần lau người, thằng nào thân thể cũng khô queo.
o O o
Đoàn quân lầm lũi đổ đèo, khi chiếc xe dẫn đầu ngoặt sang trái, Tidou hét lớn:
- Cái hồ kìa, các bạn cá...
Hắn tăng ga chạy thật nhanh đến sát mép hồ rồi tắt máy. Sau lưng hắn, các chiến hữu xúm xít. Hề Xiếc khum tay che bớt nắng, cất giọng háo hức
- Quý vị thấy chưa, cái hồ tuyệt vời.
Tonđu cười ngất:
- Tuyệt lắm, nhưng cạn queo. Mày coi, nước lúp xúp thế kia cách gì lặn hả?
- Ơ…ờ...
Đám nhóc đứng thành một hàng ngẩn ngơ suốt mười lăm phút. Guille thở dài:
- Mình đã bị phản bội, bài thơ làm trong đầu đầy thi tứ mênh mông ai dè thực tế quá phũ phàng. Uổng công.
Mady vỗ về:
- Bạn đừng rên rỉ nữa, Nghệ Sĩ. Chuyện mưa nắng thời tiết mà. Bản thân cái hồ không có tội, tại trời không chịu đổ mưa nên nó chưa hóa kiếp thành hồ Maubrac đó thôi.
- Mình hiểu. Nhưng kiểu này Hề Xiếc khó có làn da đẹp sau khi trở về thành phố mới tức.
Hề Xiếc la oai oái:
- Thà chịu ở bẩn chứ còn lâu tao mới nhảy xuống bơi. Nước gì đục thấy mồ tổ.
Sáu đứa phóng tầm mắt nhìn về phía những ngôi nhà mái lợp kiểu La Mã xa xa bên kia hồ. Dù sao chúng cũng được an ủi là ở đây vẫn còn có một ngôi làng thực sự, giọng Mady phấn chấn:
- Nào, chúng ta lên xe phóng về làng. Ngôi nhà nghỉ nông thôn của ông bà Pougeat đang chờ chúng ta ở đó.
Ngôi làng ven hồ Maubrac này chỉ lớn bằng … một nắm tay với cư dân thưa thớt. Không khó khăn gì lắm, Lục thám tử mò dễ dàng tới trang trại cần tìm.
Mady mới thò tay giật chuông, hai người lớn một nam một nữ đã hối hả bước ra khỏi cửa.
Cô bé hướng về ông chồng lễ phép:
- Có phải bác Pougeat không ạ?
- Chính tôi đây.
- Cháu là Mady và các bạn. Tụi cháu mới từ Lyon tói, hẳn bác còn nhớ cuộc nói chuyên trước trong điện thoại...
- Ồ, tôi nhớ cô bé ạ. Căn phòng các cháu thuê vẫn còn nguyên si. Cháu dễ thương quá, Mady. Và cả con chó của cháu nữa...
- Con sói Kafi là tài sản chung của tập thể và là cận vệ của anh bạn Tidou ấy.
Người đàn ông chắt lưỡi:
- Vậy hả, chậc chậc, con chó thật ngon lành. Bác bảo đảm con chó của tụi cháu dư sức quản lý lũ cừu và bò ngựa vùng này. Hãy coi bốn bàn chân màu đỏ, và cái lưỡi có đốm của nó. Nó là vua loài cẩu đó.
- Bác biết coi tướng chó ư?
- Còn phải hỏi, trước kia nhà bác từng nuôi chó bẹcgiê.
Lúc này bà vợ chủ nhà mới cất tiếng:
- Thôi nào, tụi nhỏ mới đi xa nên mệt đứ đừ, để tôi dẫn các cháu đi xem phòng đã.
Người đàn bà hướng dẫn đám trẻ ra khu nhà phụ của trang trại.
- Các cháu thấy đó, khí hậu ở đây trong lành hơn ở Lyon nhiều. Giường nệm tôi đã chuẩn bị cho các cháu đầy đủ, chỉ e con chó...
Tidou trấn an bà:
- Bác đừng lo, tụi cháu vốn là dân du lịch balô nên ai nấy đều đem theo túi ngủ ngoài trời. Bác cứ để mặc tụi cháu.
Ngôi nhà nghỉ tuy mang tiếng là nhà phụ nhưng khá đầy đủ tiện nghi khiến đám trẻ rất hài lòng. Trong lúc bà Pougeat mở tung các cửa sổ có treo rèm cho sáu vị khách tí hon thưởng thức thì giọng ông chủ nhà vang lên:
- Bà mời sấp nhỏ đến phòng khách giùm tôi. Tôi muốn uống chút gì với chúng.
o O o
Ông Pougeat vốn khoái khẩu màn lai rai rượu đế với khô mực khiến đám trẻ đứa nào cũng lè lưỡi. Chúng đã quen "xỉn" với nước ngọt chứ sao. Cũng may mà bà Pougeat đã bưng ra mấy ly nước đá chanh. Trong cơn ngà ngà, ông chủ nhà hứng chí:
- Các cô cậu là những đại thượng khách, e hèm, từ đầu năm đến nay tôi chẳng thấy ma nào chọn nhà tôi để nghỉ hè cả.
Nghệ Sĩ ngạc nhiên:
- Sao vậy bác?
- Rất đơn giản, e hèm. Lúc trước ở đây còn cái hồ nhân tạo Maubrac nước trong vắt, chữa bịnh rất tốt nên thiên hạ đến đông như kiến. Từ khi các chuyên gia địa chất hút cạn nước hồ để sửa chữa cái khỉ khô gì đó, du khách nản chí không thèm đến nữa. Thử hỏi, hồ không có nước làm sao bơi.
Mady tò mò:
- Hồ nhân tạo à? Thế trước kia hồ nguyên là gì vậy bác?
- À, trước đây ở đáy hồ đã từng có một ngôi làng thực sự. Gọi là Maubrac - Già.
Mắt Hề Xiếc sáng rực:
- Hay quá, bác kể cho tụi cháu đi!
- Thế này nhé, hồ Maubrac nguyên là ngôi làng. Cách đây 15 năm, người ta cho cho đắp đập cho chìm ngôi làng dưới hồ nước để xây một nhà máy thủy điện trên núi. Khoảng 80 nóc nhà đều chịu chung số phận, kể cả nhà thờ. Nước từ thượng lưu tràn xuống chỗ trũng và điều hòa theo hệ thống đập. Tất cả dân làng Maubrac đều được nhà nước di tản đi nơi khác, chỉ trừ một thanh niên. Không hiểu anh ta có phải do tiếc của hay lưu luyến tình xưa nghĩa cũ mà cứ trụ lại trong căn nhà đổ nát để làm mồi cho Hà Bá. E hèm, kinh khủng thiệt. Hên là đội cấp cứu người nhái đã cứu được anh la. Anh chàng thoát chết nhưng bị què giò, hai chân khập khiễng bước thấp bước cao. Ở làng này bà con thường gọi anh ta là ông...: "Xi Cà Que" đó các cháu à.
Bà vợ đằng hắng bổ sung:
- Ông phải kể thêm là kể từ hôm đó, Xi Cà Que dựng lều sống như người rừng kế cái hồ ngập nước nữa.
- Ờ. Anh ta để râu tóc dài như người rừng và lảm nhảm mỗi ngày về quá khứ. Chậc, quá khứ Xì Cà Que đâu phải nhà nghèo. Cha mẹ nuôi anh ta đã bị bọn cướp chặn đường vét sạch tài sản trong khi di tản, hai ông bà lại bị xe hơi tông chết trước khi đập nước ngăn hồ Maubrac được khánh thành một tuần. Xi Cà Que điên là phải.
- Phải nói là định mệnh quá cay nghiệt với anh ta, ông ạ.
Ông chủ trang trại liếm mép rồi chuyền xị đế cho Tidou. Hắn hoảng quá xin phép đứng lên.
Mady hiểu ý thủ lãnh, cô nhỏ nhẹ:
- Tụi cháu lên phòng, thưa hai bác.
Phòng nghỉ của chúng thực chất chỉ là một dạng gác xép được chia làm hai buồng. Buồng nhỏ dành cho Mady, lũ con trai và Kafi có quyền đóng đô trên giưòng, dưới đất tùy hỉ trong cái buồng lớn.
Hê Xiếc ngồi trên giường rung đùi than vãn:
- Vì một đập thủy điện mà người ta chôn vùi cả một ngôi làng. Hèn chi giá thuê nhà ở đây rẻ mạt.
Tidou hít một hơi dài đón gió ở cửa sổ.
- Tự nhiên tao thấy tội nghiệp anh chàng Xi Cà Que kia.
- Hừm, rồi tụi mìng cũng có dịp gặp anh ta thôi. Vấn đề là phải kiếm cái gì ăn đã. Kiến bò bụng nãy giờ.
Đầu Bếp Bistèque rổn rảng:
- Hôm nay tao nghỉ làm hậu cần. Gõ cửa buồng Mady rủ nhau ra quán cơm bình dân đi.
o O o
Bảy giờ tối, sau khi đã làm một vòng tham quan ngôi làng nhỏ bé, đám trẻ bắt đầu rã cẳng, Đầu Bếp chỉ tay vào một quán trọ đìu hiu bên bờ hồ.
- Quán trọ kiêm quán ăn kìa các bạn. Tấm bảng đề hai chữ "Quán Trọ Bên Hồ” thật bắt nhãn.
Hề Xiếc lắc đầu:
- Chú quán chắc chịu chơi đây, tụi mình đợi gì mà không vô.
Giác Đấu cứ chăm bẳm nhìn tấm bảng banô kê các thực đơn như bị thôi miên. Nó gỡ chiếc mũ bêrê.
- Tao phải nghiêng mình chào món khoai tây rán.
Sáu đứa đẩy cửa. Trời đất, chủ quán Bên Hồ không phái là một tay bợm lãng tử mà là một phụ nữ trẻ trung có phần nào dịu dàng mới kỳ cục. Chị đon đả:
- Chào các em.
- Chào chị, tụi này muốn dùng bữa tối.
- Mời các em vào phòng ăn.
Lũ nhóc nhanh chóng chọn cái bàn gần cửa sổ để ngắm thiên nhiên. Chúng điểm danh sơ sơ chỉ thấy có hai tửu khách đang ngồi lai rai bia bọt. Hề Xiếc ghé tai Nữ Tiên Tri rù rì:
- Quán có vẻ ế nhỉ...
Bà chủ đính chính cấp tốc:
- Các em thông cảm, chỉ tại người ta tát cạn cái hồ đó. Mấy năm trước, phòng ăn 40 chỗ này không còn ghế ngồi cho du khách, chị nói thật dấy.
Hề Xiếc ngượng ngùng, tuy nhiên bà chủ quán đã giúp nó tự nhiên.
- Các em là khách du lịch ba lô hả?
- Dạ, tụi em nghỉ hè ở trang trại ông bà Pougeat.
- Ồ trang trại ấy cực kỳ thơ mộng. Nhưng chị bảo đảm bữa ăn giá mềm ở quán chị còn thơ mộng hơn.
Đám trẻ cười ha hả và bắt đầu kêu các khẩu phần. Bà chủ vừa quay gót là Mady nói nhỏ:
- Các bạn nhìn hai ông khách kia kìa, họ có vẽ rầu rĩ lắm!!
Guille bình phẩm:
- Chác họ là kỹ sư đắp đập, họ nghe chủ quán tả oán cái hồ cạn nước quá, nên chán nản đó thôi.
- Cũng có thể, chỉ có điều hơi lạ là hai người đều không đem theo gia đình họ.
Cô bé mang sự thắc mắc ấy thăm dò chị chủ quán. Bà chị hay chuyện cười toe toét:
- Họ là khách trọ nguyên tháng của chị, năm ngoái lúc người ta khởi sự tát hồ, họ cũng đã trọ ở đây nửa tháng. Hình như hai ông ấy đều là nhà địa chất học. Chị thấy họ rất quan tâm đến việc rút cạn nước hồ để tận mắt chứng kiến ngôi làng Maubrac - già chìm dưới nước.
Mắt Mady sáng lên:
- Cám ơn chị.
Bữa ăm thịnh soạn với giá mềm chấm dứt. Trời lúc này cũng đã khuya, đường về trang trại ở Cabrette không ngắn chút nào. Sáu mạng vừa đi vừa nói chuyện tiếu lâm hà rầm. Chỉ riêng Nữ Tiên Tri là tư lự. Cô lẩm bẩm:
- Ông Pougeat nói rằng dưới đáy hồ tồn tại một cái làng. Quả là một điều hấp dẫn.
- Gấu, gấu, gấu...
Ý nghĩ của cô bé bị cắt đứt bởi tiếng sủa hùng hổ của Kafi. Coi, con chó xung phong đi trước thành thử phát giác người lạ sớm hơn các cô cậu chủ. Nó nhe răng gầm gừ muốn sút dây xích khỏi bàn tay Tidou để xáp lá cà với một... dị nhân vung gậy lia lịa. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đám trẻ bàng hoàng trước một "người rừng" râu tóc xồm xoàm.
- Im ngay Kafi.
Tiếng quát của Tidou vang lên. "Người rừng" lợi dụng lúc con sói lùi lại liền co cặp giò khập khiễng biến vào bóng tối.
Mady thốt lên:
- Đúng là gã. Anh chàng được mệnh danh là “Xi cà Que”
Đêm hôm đó, trong căn buồng nhỏ có cận vệ Kafi canh gác ngoài cửa, Mady vẫn khó ngủ. Cô cố dỗ giấc ngủ nhưng chỉ gặp toàn ác mộng. Trong cơn mơ cô thấy người rừng Xi cà Que tử chiến vói "hai nhà địa chất” chứ sao.
o O o
Thấm thoát mà các thám tử làm quen với ngôi làng Maubrac – Trẻ trên cạn được một tuần. Ngày nào chúng cũng giải trí bằng cách quan sát ngôi làng chìm dưới nước, mỗi ngày nước rút khoảng một mét, nhường chỗ cho các thân cây, tường rào bằng đá hộc và đường nhựa hiện ra. Bistèque thất nghiệp là chuyện đương nhiên, thằng Đầu bếp tha hồ xả hơi bởi ngày nào các chiến hữu và nó cũng đến quán trọ Bên Hồ. Và đương nhiên, hai nhà địa chất vẫn còn ở trọ ở đó.
Sáng nay vừa chui khỏi túi ngủ là Tidou mở toang cửa sổ nhìn về phía cái hồ. Hắn há hốc mồm kinh ngạc trước một tháp nhọn của ngôi nhà thờ đã nhô lên khỏi mặt nước không biết tự lúc nào.
- Lạy chúa, ngôi nhà thờ...
Hắn lẹ làng huýt sáo gọi Kafi. Ê, hai thầy trò vừa mở cửa trang trại bước ra là khựng lại gấp. Kia kìa, trước mặt Tidou rõ ràng một bóng người chân thấp chân cao đâm sầm về hướng hồ cạn như muốn... tự tử.
- Xi Cà Que!
Tidou thốt lên khe khẽ. Hắn ra hiệu cho Kafi theo anh ta bén gót. Người đàn ông có râu tóc rừng rú ấy tưởng khập khiễng mà lại nhanh như vượn. Gã lê tấm thân hoang dã xuống hồ, bất chấp nước ngập từ từ đến thắt lưng rồi đến phần ngực, hình như con mắt của gã đã bị ngọn tháp nhà thờ thôi miên. Đột nhiên Xi Cà Que hẫng thân, chao đảo, hai tay chới với, quẫy loạn xạ như không biết bơi.
Tidou núp phía sau chới với. Trời ạ, gã đâu có muốn tự trầm, chẳng qua là gã tò mò thôi. Hán hét to:
- Trời! Xi Cà Que sắp chết đuối.
Thủ lãnh Lục thám tử cởi áo quần chớp nhoáng. Hắn băng qua vũng sình một cách ì ạch, chậm chạp kiểu này Xi Cà Que bị chết đuối trước khi hắn kịp bơi ra. Tidou gào ỏm tỏi:
- Xông lên trước đi Kafi, mày ráng giữ thân hình anh ta nổi trên mặt nước...
Con sói hộc lên mội tiếng rồi thực hiện mệnh lệnh cấp kỳ. Nó phóng nhanh, nhảy vọt qua những vũng sình để lao vun vút trên nền đất không bị lún. Nó bơi "chó" về phía gã đàn ông sắp chìm lỉm nhưng giâv phút cuối cùng lại "chứng" không chịu ngoạm cổ áo gã kéo đi. Thì gã đã từng có lần quơ gậy đuổi nó chứ sao.
Tidou hoảng hốt hét thất thanh:
- Cứu người ta mau! Tóm lấy cổ áo anh ta.
Tidou đã vượt qua vũng hùn. Lúc hắn tung nước rút môn bơi sải cũng là lúc con chó há mõm lôi cổ áo gã đàn ông dị dạng. Coi, hai thầy trò mỗi người một bên kè Xi Cà Que vô bờ. Do đã học qua lớp sơ cứu y tế, Tidou lật gã nằm úp sấp. Nước từ miệng nạn nhân ồng ộc trào ra.
Gã tà tà mở mắt:
- Tôi… tôi đang ở đâu vậy?
- Ông anh đang ở trên mặt đất an toàn, hiểu chưa? Này, ông anh không biết bơi sao dám đùa với Hà Bá chớ?
- Thế... thế chú mày đã cứu ta à? Ôi... ta cứ tưởng nước hồ cạn queo.
- Anh định đi đâu vậy?
- Tôi định vồ nhà tôi chỗ bức tường đá đó.
- Anh bị ướt hết rồi, về thay quần áo đi.
Thọt nhìn Tidou. Đôi mắt xanh thẫm, khá đẹp, khác hẳn với nước da sạm nắng, mái tóc bù xù và bộ râu xồm xoàm màu hung của anh ta.
Xi Cà Que có vẻ xúc động. Gã níu tay Tidou:
- Cậu về nhà tôi chơi. Tôi buồn thúi ruột chú mày ạ.
Tidou chẳng những đỡ mà còn dìu anh ta về túp lều bên bờ hồ. Hắn khấp khởi mừng thầm trong bụng vì sắp bước chân vào một thế giới khác, thế giới của một nhân vật bí ẩn bị lãng quên trong ánh mắt mọi người.
Căn lều của Xi Cà Que bên ngoài bẩn thỉu nhưng bên trong cực kỳ ngăn nắp vệ sinh. Một gã nửa điên nửa khùng không thể tỉnh táo để xếp đặt cuộc sống của mình như vậy.
Gã đàn ông chỉ một chiếc ghế đẩu:
- Ngồi đó di. Tôi thay đồ chút xíu.
Tidou lặng lẽ chiêm ngưỡng những đồ đạc xưa cũ trong căn lều chật hẹp. Thứ nào cũng được lau chùi cẩn thận. Té ra cửa hàng đồ cổ tại gia của anh ta cũng đáng giá chứ sao.
Hắn giật mình bởi tiếng chân bước nặng bước nhẹ ở sau lưng.
- Cậu làm gì bên hồ lúc sáng sớm vậy?
- Em có thói quen đi dạo buổi sáng sớm với Kafi. Anh đã từng quơ cây gậy "đả cẩu bổng" hăm he đập nó, anh nhớ chứ. Vậy mà Kafi vẫn lao xuống nước cứu anh đấy. Anh phải chịu ơn nó.
Xi Cà Que lặng ngựời. Gã ngước mặt nhìn con chó, rồi tiến lại gần vuốt ve nó. Con chó vui mừng vẫy đuôi rốt rít. Gã ấp úng:
- Cám ơn tất cả. Mà này, tôi vẫn thường bắt gặp sáu mạng của chú em lảng vảng khắp vùng đồi núi Maubrac. Các… các vị muốn gì ở khu vực hẻo lánh này hả?
Tidou nhún vai:
- Tụi này đi dạo chơi. Ở đâu có cảnh đẹp là ở đó có Sáu người bạn đồng hành.
- Xạo hoài! hay chú mày cũng giống … như họ…
Tidou ngơ ngác:
- Họ nào?
- Hừm, họ là hai thằng “Đầu gấu”, trọ ở quán Bên Hồ ấy. Chúng đang canh nước hồ rút để thi hành một âm mưu.
- Hì hì, ông anh lầm to. Đó là hai nhà địa chất.
Xì Cà Que đột nhiên biến đổi, cặp mắt gã long sòng sọc. Gã gầm gừ:
- Chú mày đã bị vẻ ngoài của chúng đánh lừa. Tôi nào lạ gì chúng, năm ngoái cũng hai tên khốn khiếp ấy đến Maubrac để canh me đợt đấp đập. Chúng thèm khát báu vật dưới đáy hồ lắm mà.
Hai nắm tay của Xi Cà Que run bần bật như sắp bóp cổ... không khí. Tidou chưa kịp có lời thanh minh thì gã gào lên:
- Té ra chúng mày cũng như hai thằng địa chất dỏm. Xéo khỏi lều tao, nhanh...
Gã giơ gậy lên. Kafi nhe răng gầm gừ, nhưng không có lệnh của chủ, nó đành đứng yên. Tidou nói:
- Nếu anh có điều gì bí mật thì hãy ôm lấy. Tôi không thèm hỏi đâu mà sợ. Thôi tôi về.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt