Một - Nhịp Tim 39 Lần Một Phút
ái tên Antonin Aubanel đoạt chức á quân cuộc đua xe đạp Milan - San Remo làm chấn động thủ lãnh Tidou. Coi, buổi trưa hôm ấy tan học xong là hắn cầm tờ nhật trình nóng hổi chạy như bay về cư xá Chữ Thập Hung. Còn phải hỏi, Antonin Aubanel chỉ chịu thua quán quân Rodolfi người Ý trong gang tấc ở chặng nước rút, chuyện động trời ấy mà không tri hô lên cho mọi người biết thì quả là chẳng đáng mặt... đồng hương của á quân chút nào. Hắn chạy một lèo lên tầng năm. Vừa thoáng thấy bà mẹ đứng nơi ngưỡng cửa, Tidou la làng:
- Mẹ ơi, mẹ còn nhớ anh Antonin Aubanel không?
- Biết. Thằng Aubanel cùng quê Reillanette với nhà mình, hồi nhỏ hay nói ngọng phải không? Mẹ còn nhớ nó cứ bập bẹ cái tên Aubanel thành... Aubaba ấy. Nó là anh ruột thằng Frederic bạn con chớ gì?
- Đúng rồi, hồi con mới tập đi anh ấy chuyên môn cõng con lên cổ làm kiệu.
- Mẹ vẫn nhớ “Aubaba” là trưởng nam ông chủ lò bánh mì ngon nhất trong làng. Do tật cà lăm của cu cậu nên ai cũng gọi nó là... Baba thay cho cái tên Antonin Aubanel.
Tidou đắc chí hỏi lại:
- Mẹ chỉ biết có vậy thôi sao?
Bà mẹ cười tủm tỉm:
- Mẹ còn biết hơn nhiều ấy chứ. Sáng nay mẹ và ba con vừa thấy ảnh của nó đăng trong mục Thể Thao báo Tiến Bộ. Người ta đã đưa Baba lên tít chín tầng mây.
Thế là bí mật của Tidou đã bị... bật mí trước người lớn. Hắn tiu nghỉu đưa tờ báo mới mua cho mẹ.
- Con mới mua tờ Thời Đại có hình cuarơ Antonin Aubanel mình mẩy đầy bùn đất đang tu một chai nước khoáng có dán nhãn quảng cáo tiếp thị đây. Con đọc cho mẹ nghe nhé.
- Ồ, đọc di nào.
Tidou rổn rảng:
- “Nước Pháp đang có một siêu vô địch sau cuộc tranh tài Milan - San Remo. Có lẽ không ai có thể ngờ được vùng nắng ấm quanh năm Reillanette lại sản sinh ra một ngôi sao cho làng xe đạp Pháp. Cách đây sáu tháng, chàng trai Antonin Aubanel chưa hề được ai biết đến bỗng trở thành đề tài cho các trang báo thể thao sau cuộc đua Milan - San Remo. Antonin Aubanel mới 20 tuổi, đã bứt lên ở 40 cây số cuối cùng, thoát khỏi sự đeo bám của hơn 50 cuarơ có hạng là một kỳ tích không phải ai cũng làm được.
Tidou thở mạnh.
- Cuối bài báo, người ta cho rằng anh Baba sẽ là một siêu sao trong tương lai. Mẹ nghĩ sao?
- Mẹ cũng nghĩ như họ. Báo chí thường làm nhiệm vụ tiên tri mà.
Bữa ăn trưa được dọn ra. Người lên tiếng bây. giờ không phải là cổ động viên cuồng nhiệt Tidou mà là ba hắn. Ông chắt lưỡi:
- Những buổi leo đèo đi đưa bánh mì của Baba từ nhỏ đã luyện cho nó trở thành một cuarơ có sức khỏe bền bỉ. Đối với nó, chinh phục đỉnh cao không phải là khó.
Dĩ nhiên người vợ và Tidou không hề phản đối. Bữa ăn ngon miệng lạ lùng. Chiến công của Baba kéo dài từ tầng 5 nhà Tidou tới tận trường học. Đầu giờ chiều, Khi Tidou xách tờ báo đến trường thì ba chiến hữu Tidou, Guille, Gnafron đã ùa đến vây quanh. Chúng đồng loạt la lên:
- Mày đã dọc báo rồi chứ?
- Rồi.
- Một quái kiệt đồng hương của mày vừa đăng quang đó.
- Tao biết
- Biết thì làm gì đi chứ?
- Thì tối nay tụi mình sẽ chia sẻ niềm vui với ảnh ở căn cứ chứ sao.
o O o
Buổi tối, dưới chân dốc Kẻ Cướp, lũ nhóc ngồi đủ tư thế thoải mái quanh chiếc bàn bày đậu phụng rang, trái cây và nước ngọt. Duy nhất nắp chiếc thùng gỗ dành cho Bistèque trụ trì thì trống trơn vì thiếu chủ nhân.
Mady hào hứng hơn ai hết. Cô bé xúc động:
- Không bao giờ mình quên được anh Baba. Cái hồi mình mắc căn bệnh thiếu hồng huyết cầu phải điều trị ở quê Tidou ấy, chính anh Baba ngày nào cũng đem bánh mì đến và thường xuyên an ủi mình. Vùng Reillanette ngập tràn ánh nắng nên mặt mũi anh chàng lúc nào cũng đỏ ửng.
Tidou cười hì hì.
- Anh Baba hãi con gái lắm, có khi anh ấy mắc cỡ đó Mady à.
- Ôi, mình chỉ nhớ đến chiếc xe đạp có tên là “Ngựa Bay” của anh ta. Chiều nào nó cũng cùng anh ấy leo lên đỉnh Ventoux cao khủng khiếp.
Gnafron gật gù:
- Tóm tắt lại anh Baba là một người sinh ra để làm anh hùng ngựa sắt, nhưng không biết sự thành danh quá sớm này có làm anh ta thay đổi tính tình không?
Tidou lắc đầu:
- Tao dám bảo đảm là không. Bao giờ Baba cũng là một con người khiêm tốn.
Tondu lúc này mới chịu phát biểu:
- Nếu lũ nhóc chúng ta đứa nào cũng có lòng hâm mộ tài năng anh Baba thì tại sao không ghé Reillanette một lần chớ. Sắp tới là kỳ nghỉ lễ hội Pentecôte...
Guille huýt sáo.
- Đó là ý kiến hay nhất nãy giờ. Chúng ta vừa thăm nhà vô địch tương lai Antonin Aubanel vừa du ngoạn vùng quê thanh bình của thủ lãnh Tidou. Tao sẵn sàng giơ cả hai tay.
Khuôn mặt xinh xắn của Mady chùng xuống, Nữ Tiên Tri nói nhỏ:
- Đáng tiếc là không có mặt Bistèque trong chuyến đã ngoại tuyệt vời này. Mình đâu ngờ Đầu Bếp bị cúm nặng thế.
Guille chớp mắt.
- Ờ há, tội nghiệp thằng béo, mới nhập viện một tuần mà thân thể đã ngót rồi.
Gnafron Hề Xiếc ngậm ngùi:
- Lục Thám Tử chỉ thành công khi có mặt đủ sáu đứa, vắng một mạng coi như tiêu tùng.
Mady cau mày:
- Chúng ta đề cập đến Đầu Bếp không phải để tạo không khí bi quan cho cả nhóm, đúng là thiếu Bistèque trong chuyến rong chơi này thì buồn thiệt nhưng tại sao chúng ta không nhân cơ hội này lập một chiến công gì đó làm quà tặng cho Bistèque. Món quà tinh thần ấy sẽ giúp cu cậu lành bịnh còn hơn phép tiên.
- Làm gì có món quà từ trên trời rơi xuống như thế hả Nữ Tiên Tri?
- Có đó. Sự khải hoàn của anh Baba sẽ kéo theo vô số kẻ thù và chúng ta sẽ có việc làm tức khắc. Bạn nghĩ sao Tidou?
Thủ lãnh những người bạn đồng hành gục gặc đầu:
- Tôi đồng ý với trực giác của Mady. Chính vì thế, chuyến về thăm quê lần này quái cẩu Kafi sẽ được tham dự. Con sói sẽ ngự trong cái rờ-moóc sau xe ga trước khi nếm những trái nho mọng tại làng quê nó mở mắt chào đời.
o O o
Trải qua sương gió bể dâu mà căn nhà cũ của gia đình Tidou không hề thay đổi. Chủ nhân mới của căn nhà chỉ sử dụng nó vào mùa hè còn lúc này tạm thời Ngũ Thám Tử trưng dụng làm sào huyệt chứ sao.
Khi lũ nhóc và Kafi dọn đồ vô thì Frederic Aubanel đã đợi sẵn trong khu vườn um tùm cây lá. Coi, thằng bạn nối khố từ thời cởi truồng tắm mưa với Tidou ngay lập tức bị Kafi lao tới, xổ lăn lông lốc dưới đất.
- Ẳng, ẳng...
- Trời ạ, mày lớn như thổi ấy, Kafi.
Con sói sung sướng rít lên liếm lia lịa vào mặt người chủ thứ hai. Chứ gì nữa, thuở gia đình Tidou dọn về Lyon, nếu không có sự chăm sóc tận tình của “lò bánh mì Aubanel” mà cụ thể là cậu út Frederic thì còn lâu Kafi mới “đô con” như cỡ bây giờ.
Frederic cười toe toét:
- Quý vị quăng túi ngủ vào nhà đi và ráng đợi đến hai giờ chiều. Cả nhà mình đều biết lý do ghé Reillanette của các bạn, nhưng anh Antonin của mình bị kẹt.
Đám trẻ chưng hửng:
- Kẹt gì Frederic?
- Ban huấn luyện đội đua đã triệu tập anh ấy sáng nay không biết chuyện gì. Tuy nhiên anh Baba có hứa rằng chiều nay sẽ thân chinh đến căn nhà mà... Mady đã từng sưởi nắng.
Thời gian trôi qua lâu như cả thế kỷ. Đúng hai giờ chiều, thằng bạn nối khố Frederic của Tidou đã kéo tay người hùng vòng đua Milan - San Remo vô khu vườn.
Còn phải hỏi, đám trẻ ngắm Antonin Aubanel không chớp mắt. Có lẽ Tidou là đứa rạo rực nhất, hắn hồi hộp ngó cái nốt ruồi trên má trái của Baba và nhớ đến cái nốt ruồi ấy đã từng cọ lên trán hắn hồi 6 tuổi lúc anh cứu thằng nhóc khỏi chết đuối dưới sông và cái dáng hơi thô của người nhà quê. Anh nói bằng giọng cảm động:
- Chào các em, Frederic đã nói với anh rằng các em hỏa tốc tới Reillanette với mục đích là để gặp anh. Anh thực là may mắn.
Không khí trở nên thân thiện. Dĩ nhiên Tidou đáp lễ rất đàng hoàng:
- Xin giới thiệu với anh Baba, đây là Mady, thám tử nữ duy nhất của tụi em.
Baba có bộ nhớ “nhạy” hơn Tidou tưởng nhiều. Hắn chưa giới thiệu hết bạn bè thì chàng trai á quân vòng đua Milan-San Remo đã kể liền một mạch:
- Anh đã từng đọc báo nói về chiến công hình sự của tụi em, anh còn xem kỹ cả hình 6 đứa chụp tại Lyon nữa. Bữa nay thiếu một người phải không? Để anh đoán coi, có phải tên đầu trọc đội bêrê là cu cậu Tondu, có phải tên tóc xù này là Gnafron Hề Xiếc, còn anh chàng tóc đỏ với cây kèn armonica này là Guille. Á à, vậy là mất tiêu Bistèque có phải vậy không?
Mady cười:
- Người phụ trách hậu cần của tụi em bị cúm, anh Baba ạ.
Antonin Aubanel mỉm cười:
- Em vẫn còn nhớ cái tên “Baba” cà lăm của anh sao Mady, em khỏe ra nhiều lắm rồi. Nào, em và các bạn nhỏ muốn gì?
Mady hơi lúng túng.
- Tụi em muốn biết nhiều hơn nữa sau những bài báo, anh Baba ạ.
- Ồ, anh nghĩ là chẳng có gì hơn. Đơn giản là anh có khả năng vượt qua mọi người ở các chặng đường đèo, chẳng hạn như đèo Ligurie ở cuộc đua Milan - San Remo và về hạng... nhì. Vậy thôi.
Hề Xiếc hỏi:
- Sao anh không ghi tên tham dự vòng đua nước Pháp?
Baba sững sờ trong vài giây rồi lắc đầu:
- Vòng đua nước Pháp ư? Có tới 21 chặng mà chỉ có 2 ngày nghỉ dưỡng sức. Anh làm sao đủ khả năng cầm cự, đó là chưa nói đến việc tài nghệ mới nổi của anh không thể được ban huấn luyện tuyển chọn để tranh giải “Thắt Lưng Lớn”.
Bằng thái độ nghiêm trang, Baba nói tiếp:
- Đua xe đạp không phải là một trò chơi... thám tử như những cuộc mạo hiểm của các em đâu. Bao nhiêu đội tham gia là bấy nhiêu đấu pháp chiến thuật, đội nào cũng muốn giành vinh quang về mình, rồi còn các tay đua trong mỗi đội gầm ghè với nhau nữa chứ. Anh đã từng nếm mùi thê thảm đó. Chỉ mới hôm qua ở chặng Aveyron chớ đâu, anh đã bị một đối thủ ép văng xuống hố trong lúc những vị giám sát cuộc đua quay mặt đi chỗ khác. Thế là... hòa cả làng.
Tondu gãi cái đầu trọc:
- Chán nhỉ.
- Thôi đi mấy đứa nhỏ ơi, đừng chán nữa. Đến đây là anh vui lắm rồi.
Đúng lúc đó, chó Kafi sủa vang khiến Frederic Aubanel ba chân bốn cẳng chạy ra mở cổng. Một phút sau, nó dẫn vào một người đàn ông trạc ngũ tuần mặc áo bluson da, đội đầu mũ cát két. Cu cậu nói:
- Ông này tìm anh nè anh Baba.
Anh Baba đã mau mắn chìa tay mời khách ngồi xuống một chiếc ghế mây trống cùng với đám nhóc rồi nói:
- Chú tìm cháu? Có việc gấp à?
Rồi anh giới thiệu:
- Đây là chú Louis Morand, ông bầu của anh đó.
Louis Morand gật gù:
- Những bạn trẻ này là ai vậy?
- A, tại chú chưa biết đó thôi. Năm cô cậu nhóc tì ngộ nghĩnh này là năm thành viên của băng Lục Thám Tử mới từ Lyon tới. Họ tài nghệ cũng chẳng thua gì cháu. Họ đến đây vì lòng say mê môn đua xe đạp đó chứ.
- Hả? Họ là những cuarơ bá phát à?
- Ồ không... Này các em, chú Morand đây là cựu vô địch vòng đua Paris - Roubaix, á quân vòng đua nước Pháp... nhưng lúc đó còn chưa có các em trên đời cơ.
Louis Morand cười thân thiện:
- Tôi là một con ngựa chiến đã về già, giới thiệu làm gì. Vấn đề là chú mày đấy, Baba.
Baba sửng sốt:
- Chú nói sao?
- Tôi không thích gọi điện đến lò bánh mì làng Reillanette mà phải cuốc bộ tìm chú mày tận đây là chú mày hiểu rồi. Sếp lớn Pierre Bréaux đã quyết định chú mày sẽ tham gia giải “Thắt Lưng Lớn”.
- Vòng đua nước Pháp sao?
- Còn sao nữa. Sau chiến công kỳ diệu của chú mày vừa rồi ở vòng Milan - San Remo, sếp lớn Pierre Bréaux đã mạnh dạn thay 2 cuarơ Ý trong đội mình là Guillon và Martelli. Trước mắt Chauveau sẽ thế Guillon và chú mày: Antonin Aubanel sẽ thay sắc áo của Martelli.
- Không, thể thế được. Tuần trước ông ấy có nói với cháu rằng cháu còn quá trẻ, không thể tham gia cuộc đua dài, nhiều chặng như thế.
- Quá trẻ khác với quá... đát, hiểu chưa. Guillon và Martelli hết thời rồi trong khi chú mày tương lai đầy hứa hẹn. Sếp lớn nói với tôi rằng nếu chặng đua Aveyron hôm qua chú mày không bị chơi xấu thì đã được mặc áo vàng.
Baba lặng người. Chàng trai nông thôn đưa mắt ngó Ngũ Thám Tử. Ánh mắt sáng ngời của chúng làm anh tỉnh táo đôi chút. Anh nhún vai:
- Vậy chú nghĩ sao?
- Lúc đầu chú thấy lúng túng. Song bình tĩnh lại, chú thấy rằng không ai có trái tim đập nhịp 39 lần một phút như cháu cả.
- Cháu hiểu, nhờ trái tim đập chậm rì này mà cháu đã vượt đỉnh Ventoux một cách dễ dàng, nhưng đáng tiếc là vòng đua nước Pháp dài đến 21 chặng...
- Chú chỉ cần sau ba tuần rong ruổi trên đường đua, chú mày đừng nản chí bỏ cuộc, và cố lọt vào vị trí nào được người ta để mắt tới và lăng xê trên báo.
- Cháu không thích kiểu quảng cáo đó đâu.
- Tôi không biết, tôi không thể cãi lời sếp lớn Pierre Bréaux. Nhưng tôi tin rằng sếp lớn quyết định đúng đắn, bởi sau chức á quân Milan - San Remo, chú mày thu hút khá nhiều hợp đồng quảng cáo cho đội đua. Điều này có lợi về tiền bạc khi chú mày tham dự giải Thắt Lưng Lớn.
- Cháu không muốn là một con vật kỳ lạ để báo chí khai thác đâu.
- Cái gì?
- Cháu từ chối cuộc đua này.
Không riêng gì ông bầu Louis Morand mà đám trẻ đều bàng hoàng. Baba quả là một cuarơ độc đáo, anh cương quyết không mua bán tên tuổi trong sự đạo diễn của người khác. Ái chà, khí phách nam nhi ấy đương nhiên được đám trẻ tán đồng nhiệt liệt chứ sao, chỉ có điều là chúng không thể ủng hộ anh trong lúc này được.
Mady là người đầu tiên phá tan sự im lặng:
- Hãy suy nghĩ lại đi anh Baba. Ông bầu của anh có lý đó. Anh phải tham gia khi họ đề nghị chứ.
Tondu Giác Đấu bồi tiếp:
- Chẳng có ai trải nệm hoa cho mình cả, anh Baba ạ. Nhân dịp này anh càng phải chứng minh cho họ thấy là anh có khả năng tham gia cuộc đua lớn nhất thế giới. Nếu không đoạt giải Thắt Lưng Lớn, anh cũng có kinh nghiệm bổ ích cho lần sau.
Gnafron Hề Xiếc hét lớn:
- Em từng nghe Mady kể về chiếc xe đạp “Ngựa Bay” hồi đó của anh. Em tin rằng anh sẽ bay tận mây xanh trong ba tuần sắp tới.
Guille phát biểu triết lý hơn.
- Một ngôi sao mới nổi có thể bị lợi dụng nhưng một siêu sao thì không bao giờ. Tụi em tin rằng anh sẽ có vị trí quan trọng trong đội sau cuộc đua này.
Ông bầu Morand thích thú trước những suy nghĩ của đám nhóc. Ông ủng hộ:
- Đó chính là điều chú quan tâm. Cuộc đua này sẽ là một thử thách đối với cháu. Aubanel ạ.
Bọn trẻ cố nài nỉ. Tidou có cảm giác rằng anh Baba bị dao động. Anh nhạy cảm với niềm phấn khích của bọn trẻ hơn là lời khuyên của ông Morand. Anh trả lời:
- Được rồi. Cháu nhận lời, chú Morand ạ.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 4 - Vòng Đua Nước Pháp