Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Pho Tượng Rồng Vàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1 Khám Phá Một Bí Mật
T
ôi tên là Hương, hiện ở tại Bàn Cờ, một khu phố đông dân nhất của Sài Gòn. Tôi chỉ mặc áo dài trắng, không bao giờ mặc mini duýp. Nhưng điều trên không phải là điểm đặc biệt của tôi vì đó là điều tự nhiên quá đi, bất cứ một người con gái Việt Nam nào nếu có dòng máu tự hào con cháu Hai bà Trưng Triệu trong người cũng đều có cả. Điểm đặc biệt của tôi: tôi chính là một nhà thám tử. Xin các bạn chớ vội nghi ngờ: Con gái tuổi lại còn nhỏ mới mười lăm như tôi làm sao đủ sức dám xen vào các chuyện bí mật nguy hiểm của người lớn được?! Khi tôi thuật lại cho các bạn nghe những cuộc hành trình bí mật của tôi với người chỉ huy tôi và những giây phút kinh sợ mà tôi đã trải qua, lúc bấy giờ các bạn sẽ rõ.
Một buổi sáng mát rượi gió thổi hiu hiu, những giọt mưa dìu dịu đầu mùa lất phất bay, tôi thức dậy hơi trễ vội sửa soạn ăn sáng và đi học sau một đêm ngủ ngon đầy mộng đẹp. Trong lúc tôi đang sửa soạn thì chuông điện thoại nhà tôi bỗng reo vang dồn dập. Tôi thấy ba tôi chạy ra bàn nhấc điện thoại lên. Tôi cố lắng tai nghe xem có phải... của tôi không?
Ba tôi nói:
- A lô!
Rồi ba tôi im lặng. Một lúc sau, tôi lại nghe ông nói với một giọng giận dữ bất mãn:
- Cái gì? Thế nào? Ông nói gì vậy? Ông là ai? A lô! A lô!
Tôi thấy ông ngó điện thoại với vẻ hết sức lạ lùng. Ông đặt điện thoại xuống bàn một cái cụp rồi nói với má tôi:
- Này bà! Có lẽ một thằng điên nào mới gọi điện thoại cho tôi đấy!
Má tôi hỏi:
- Nó nói gì vậy?
- Nó nói với giọng hết sức nhẹ nhàng là Thần Kim Quy đã xuất hiện và sẽ lần lượt đi đánh đòn những người Việt Nam vong bản. Vừa nói xong nó cúp máy ngay.
Nói xong, ba tôi khẽ nhún vai và bỏ vào nhà trong.
Thần Kim Quy đã xuất hiện và sẽ lần lượt đi đánh đòn những người Việt Nam vong bản.
Hai tay tôi bỗng run lên. Đúng là mật hiệu của A rồi. Tim tôi đập thình thịch. Khi nào A gửi cho tôi mật lệnh này thì nhất định thế nào cũng có chuyện lạ. Tôi vội ăn sáng thật nhanh, nhanh hơn thường lệ rồi xin phép ba má tôi đi học.
Tôi cố rồ xe Honda thật nhanh về hướng nhà A. Tôi chỉ nghĩ đến mật lệnh của A. Nhà A không cách nhà tôi bao xa. Tôi lái xe xuyên qua nhiều ngõ hẻm đến phía sau nhà A. Sau nhà A là nhà để xe. Tôi dẫn xe Honda giấu vào một bụi rậm. Với sự cẩn thận phải có của một thám tử, tôi ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải xem có ai theo dõi không rồi bấm một cái nút bí mật ở cửa. Một tiếng động rè rè nổi to lên nhờ một cái máy khuếch đại giấu trong nhà. Liền lúc đó, một giọng thì thầm phát ra:
- Ai đó? Tên gì? Muốn gì?
Tôi trả lời:
- Nhân viên 09. Lý do công tác.
Tôi chờ một lúc.
- Đọc mật khẩu.
Tuân lệnh, tôi đọc nho nhỏ:
- Tiếng sáo vi vu... rừng núi âm u... buồn khóc hu hu...
- Mặc áo gì?
- Áo dài.
- Tốt!
Lúc bấy giờ, một phần tường nhà xe bỗng chuyển động để lộ ra một khoảng trống. Tôi đi nhanh vào. Bức tường ấy liền khép ngay ở sau lưng tôi. Bên trong tối om.
Nhưng nhờ một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng xanh, tôi thấy một cầu thang bằng sắt. Tôi tiến tới cầu thang và leo lên. Khi tôi vừa leo lên hết, cầu thang liền bị rút lên và một tấm vỉ sắt liền lấp ngay lỗ cầu thang. Tôi lọt vào một gian phòng lớn. Tôi đã đến phòng này nhiều lần và lần nào cũng qua các giai đoạn trên. Tôi đã đứng trước mặt A. A đang ngồi trên ghế ngó tôi đăm đăm. A nói với tôi:
- 09! Anh nhận thấy em đến đây hết sức vội vã phải không? Em đã dậy trễ và đã ăn sáng thật nhanh. Nhưng may mắn, hôm nay trứng luộc rất ngon và dễ tiêu nên dù ăn nhanh vẫn không hại bao tử.
Trời! Làm sao A biết hết vậy? Tôi hỏi ngay:
- Anh nói đúng! Em dậy trễ nên rất vội nhưng làm sao anh biết được? Và nhất là làm sao anh biết được hôm nay em đã ăn một quả trứng luộc?
Nghe tôi hỏi, A mỉm cười, từ từ lấy kính đeo mắt ra lau và nói:
- Có gì khó khăn đâu! Anh nhận thấy tóc em không được chải kỹ lưỡng như mọi ngày. Quần áo em mặc có vẻ xốc xếch không được chăm sóc. Hơn nữa, em đã không đích thân trả lời điện thoại ở giờ anh định trước. Còn về trứng luộc, anh nhận thấy có một vết vàng dính ở môi em. Lẽ dĩ nhiên có thể đó là vết trứng ốp-la hay trứng chiên. Nhưng nếu nhận xét kỹ, ta cũng có thể phân biệt được sự khác màu giữa các loại trứng đó.
A đã nhận xét thật đúng. Tôi không thể chối cãi được. Nhớ lời nói của A, tôi hơi mắc cỡ, khẽ quay mặt chỗ khác liếm nhẹ môi... Lúc nào A cũng vậy, cũng chứng tỏ cho mọi người thấy A đúng là người số một về suy diễn và một thám tử tài ba.
A chỉ lớn hơn tôi có mấy tháng, nhưng trông A có vẻ già dặn hơn tôi nhiều, nhất là cặp kính cận trên mặt càng tăng thêm vẻ đạo mạo của A nữa. Thực ra, tên thật của A là Đông và A chính là anh họ của tôi. Tôi và A học chung một lớp. Ba A tức là bác tôi hiện đang dạy học. A là con một nên được bác tôi cưng chiều không thể nào tưởng tượng nổi. Bác tôi đã để A tự do làm theo ý muốn của mình. Bác tôi đã dành riêng cho A gian phòng lớn phía trên nhà để xe để A muốn làm gì thì làm. Nhờ thông minh và tháo vát, A đã tạo gian phòng này thành một phòng nghiên cứu các vấn đề phạm pháp và bác tôi cho đó là chuyện thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả. A đã tự tay trang bị trong gian phòng này một hệ thống an ninh: nào là ngõ vô bí mật, nào là thang rút. Ngoài ra A còn có một máy ghi âm và đồng thời sáng chế một hệ thống báo động bởi tế bào quang điện.
Tới đây, chắc các bạn tưởng anh Đông của tôi có nhiều tiền lắm. Thực ra, anh rất ít tiền, anh đã dùng các động cơ cũ bị phế thải để chế tạo các dụng cụ trang bị gian phòng bí mật. Anh kiếm tiền riêng bằng cách đi sửa chữa điện cho các nhà hàng xóm.
Trước kia, tôi và anh Đông lâu lâu chỉ liên lạc nhau bởi liên hệ gia đình mà thôi. Chúng tôi chỉ liên lạc mật thiết từ khi chúng tôi khám phá ra ý thích chung: sự mê say các vấn đề phạm pháp bí mật. Lẽ dĩ nhiên, sự liên kết của anh em chúng tôi hoàn toàn bí mật, không ai biết hết kể cả anh chị em trong gia đình. Vì thế, chúng tôi đã chọn các tên bí mật A và nhân viên 09. A là đầu não chỉ huy và 09 là nhân viên thừa hành. Chính tôi đã theo dõi để tìm dấu vết (A và 09 đã giữ bí mật dấu vết của tất cả các bạn trong trường mà các bạn đó không hay biết gì hết). Người ta nói một thám tử phải là người muốn đi đâu thì đi, muốn vào đâu thì vào không ai có thể biết được. Tôi cũng vậy. Tuy là thám tử, tôi không có cái gì khác hẳn với các người con gái trạc tuổi tôi cả, như trên tôi đã nói, tôi luôn mặc áo dài trắng, tôi có một mái tóc dài với vài sợi tóc mây lõa xõa trước trán, tôi có khuôn mặt trái xoan và tôi cười có má lúm đồng tiền. Còn về phần anh Đông, anh cao lênh khênh, ốm nhom, tôi chỉ đứng đến vai anh. Mặt anh càng tăng thêm vẻ thám tử bởi cặp kính cận đeo trên mắt. Anh rất hoạt bát, nhiều lúc nói như sách vậy. Anh là một người khá lạ kỳ, lúc thì hết sức đứng đắn trang nghiêm đến độ khó chịu và độc đoán, lúc thì dễ dãi vui đùa. Tuy nhiên anh là một người bình thường không có vẻ gì mất thăng bằng cả.
Anh ngó tôi đăm đăm làm tôi phát sợ. Chắc có biến cố gì quan trọng lắm?
Tôi hỏi:
- Có gì quan trọng không anh? Em đã nhận được mật lệnh của anh...
- Gà! Gà! Người ta đã tìm được gà rồi!
Buồn quá, chả có gì quan trọng cả. Từ mấy tháng nay, không có gì bí mật xảy ra ở Bàn Cờ, nhưng thình lình sáng hôm qua, các báo loan tin một bà tai mắt có một đàn gà mập béo và bà ấy đã nói là bà bị mất cắp.
Tôi hỏi:
- Ai là thủ phạm ăn cắp gà vậy anh?
- Không có ai là thủ phạm cả. Đàn gà đã đi lạc vào các nhà lân cận. Bà ấy đã tìm được đầy đủ hồi sáng nay.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, chán nản:
- Có vậy mà anh cũng gọi em!
- Phải gọi chứ! Cho em biết là đừng nên dính vào một vụ không có gì hết, uổng công, phí sức… Ngoài ra anh muốn dặn em một điều...
Mắt tôi sáng lên. Có lẽ A đã tìm ra được một bí mật?
- 09! Sáng nay em phải khám phá ra một bí mật vì anh vừa hoàn thành công tác nghiên cứu làm khuôn bằng thạch cao các dấu vết chân in lún xuống đất mềm.
Tôi ngạc nhiên:
- Anh đùa em phải không? Làm thế nào mà em khám phá ra một bí mật được?
A ra lệnh:
- Em phải tìm cho được! Nếu em chú ý, có thể em sẽ khám phá ra một điều gì. Em nên nhớ một nhà thám tử luôn luôn phải mở to mắt để quan sát khắp nơi.
Tìm một bí mật! Thật là một việc khó! Để cải lại lệnh của A, tôi chỉ còn có cách là làm bộ hờn dỗi nhõng nhẽo. Tuy khó tính, nhưng mỗi lần tôi dỗi, nhõng nhẽo là anh chiều tôi ngay vì anh cưng em gái của anh lắm. Anh nào mà lại không cưng em, nhất là em gái, phải không các bạn?
Tôi phụng phịu nói:
- Anh luôn luôn ăn hiếp em hoài! Em không chịu đâu! Em giận anh rồi!
Vừa nói xong, tôi làm bộ đi ngoe nguẩy đến chỗ cầu thang. Anh Đông bèn nắm tay tôi kéo lại. Anh nói ngọt xớt:
- Có vậy mà em cũng giận à? Cho anh xin! Anh nói thế chứ anh cũng đi tìm bí mật với em mà! Anh đâu có bắt em đi tìm một mình.
Được thể, tôi càng làm già:
- Chút là ra lệnh! Chút là ra lệnh! Anh tìm một mình đi, em không tìm đâu!
Anh Đông cười chịu thua:
- Thôi! Đi học! Sắp tới giờ rồi… Sáng nay anh đền cho một tô phở chua, chịu không?
Nghe phở chua, một món ăn khoái khẩu đặc biệt ở Bàn Cờ, tôi thích mê đi dù đã ăn quà sáng ở nhà. Tôi im lặng không nói gì hết, con gái mà im lặng tức là bằng lòng. Anh Đông biết ý, anh mỉm cười, bấm nút cho tấm vỉ sắt tách ra một bên rồi bấm một nút nữa cho cầu thang hiện ra. Anh em chúng tôi xách cặp bước xuống.
Khi anh em chúng tôi ra khỏi nhà, anh Đông thòng thêm một câu:
- Ôi chao! Nhân viên 09 gì mà hơi chút là dỗi, hơi chút là nhõng nhẽo. Lêu lêu mắc cỡ!
Nhớ đến tô phở chua ngon ơi là ngon, tôi cười lỏn lẻn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Pho Tượng Rồng Vàng
Hoàng Đăng Cấp
Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp
https://isach.info/story.php?story=pho_tuong_rong_vang__hoang_dang_cap