Pháp Y Tống Từ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Dẫn Truyện: Tân Nương Ma
ẪN TRUYỆN
Tân nương ma
Màn sương dày đặc, dày đến mức gần như che khuất cả ánh trăng.
Ánh sáng phát ra từ hai ngọn nến trên bàn không ngừng lay động, sáp nến chầm chậm trượt dọc xuống theo thân nến đỏ dát vàng, tựa như nước mắt của người thiếu nữ đa tình nào đó, say đắm lòng người, đồng thời phá tan đêm dài.
Y mặc hỉ phục ngồi trên giường thêu trải bằng lụa gấm. Đêm nay, là đêm tân hôn của y.
Nhưng làm thế nào y cũng chẳng thể vui được.
Trước giường có một cỗ quan tài được làm bằng loại gỗ mun hảo hạng, thân khắc hoa văn chìm, tất cả đều cho thấy được làm từ tay nghề tinh xảo và vật liệu thượng hạng.
Người nằm trong cỗ quan tài kia chính là tân nương của y.
Y không biết nàng đã chết thật hay chưa, điều duy nhất y biết là mình không thể sống sót qua đêm nay.
Trong một đêm vào ba ngày trước, y nhận được một bức hôn thư.
Không có lệnh của cha mẹ, không có lời của mai mối, bức hôn thư này thông báo với y rằng ba ngày sau y phải thành hôn với vị Phương tiểu thư nằm trong cổ quan tài này.
Phương tiểu thư tên là Ngọc Đình, vốn là thiên kim của nhà phú thương họ Phương giàu có nhất thành, nhưng mười năm trước, nàng bị kẻ phụ tình lừa gạt, đã dùng ba thước lụa trắng để kết liễu sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Tuy rằng đáng thương, song những chuyện tương tự chẳng hiếm lạ gì, thế nên sau khi bị người đời đem ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu một thời gian cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Nhưng nào ai có ngờ, mười năm sau Phương Ngọc Đình này lại đội mồ sống dậy, từ một cô gái yếu đuối bị lừa gạt, bị vứt bỏ, trở thành tân nương ma có thể hỗ mưa gọi gió, nắm quyền sinh sát con người.
Trong vài tháng ngắn ngủi, trước sau nàng ta đã được gả cho ba người. Y chính là người chồng thứ tư của nàng ta.
Ba người trước đều mất mạng vào ngày thứ hai sau hôn lễ.
Ai nấy đều chết rất thảm, bị mổ phanh bụng, cả tim cũng bị móc ra.
Nên khi y nhận được hôn thư, người trong nhà đã bắt đầu lo liệu hậu sự cho y. Ánh nến lay động, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Ngoài tiếng tim đập của bản thân ra, y không nghe được bất cứ âm thanh nào khác. Sắc đêm đậm dần, thoáng chốc đã đến canh ba.
Nỗi sợ cuối cùng hóa thành cơn phẫn nộ, y vẫn còn trẻ, y không cam tâm, cho dù phải chết thật, y cũng không muốn tiếp tục chờ đợi trong im lặng như thế.
Thế nhưng, ngay khi y vừa đứng dậy, cỗ quan tài kia bỗng phát ra tiếng “cót két”, bị nhẹ nhàng đẩy từ bên trong, hé ra một khe hở.
Y điếng người, máu trong người đồng lại trong nháy mắt. Y không dám tưởng tượng mình sắp nhìn thấy gì, một hồn ma vô hình, hay là một bộ xương trắng toát...
Kế tiếp, y nhìn thấy một bàn tay.
Một bàn tay móng sơn đỏ thuôn dài trắng ngần, mềm mại như thể không có xương.
Bàn tay ấy đẩy mở nắp quan tài, một bóng hình màu đỏ tươi đứng lên từ bên trong. Giá y màu đỏ, còn đội khăn trùm màu đỏ thêu hình long phượng bằng chỉ vàng trên đầu. “Quan nhân.” Giọng nói như gần như xa, dáng người thướt tha, tựa như tiên nữ chỉ có trong giấc mộng.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn một góc khăn trùm đầu lên, y không thấy dung mạo của nàng ta, nhưng chỉ làn da trắng ngần và cánh mối đỏ rực như lửa kia đã đủ để khơi dậy ham muốn nguyên thủy nhất trong lòng y.
Đây chắc chắn là một cô gái có thể khiến đàn ông điên cuồng, tại thời khắc này, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ duy nhất...
Y muốn nhìn thấy khuôn mặt này, khuôn mặt đã làm cho ít nhất ba người đàn ông phải bỏ mạng. "Ta, ta...” Y nhìn nàng ta, thấy cổ họng mình khô khốc, cả một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.
Nàng ta bỗng bật cười.
Tay áo đỏ khẽ khàng nhấc lên, ngón tay thuôn dài trong ống tay áo lộ ra ngoài, phất nhẹ về phía y.
Ngọn nến đỏ rực kia bỗng vụt tắt, trong phòng chẳng còn lấy một tia sáng nào, chỉ còn làn khói lững lờ tan theo cơn gió.
Ngay sau đó ánh trăng luồn qua song cửa, xua đi màn sương mỏng, y gom hết dũng khí tháo khăn trùm đầu trên mặt nàng ta xuống.
Trong ánh trăng, y nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến y sẵn lòng dâng tặng sinh mạng của mình. “Quan nhân,” môi son hé mở, nàng ta nở nụ cười dịu dàng nói “cảnh đẹp ngày vui thế này, cho phí phạm đêm xuân...”
Pháp Y Tống Từ Pháp Y Tống Từ - Vương Phương Pháp Y Tống Từ