Ôn Nhu Nữ Phụ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1: Trùng Sinh
ạn phản ứng sao khi gặp một người mặc váy trắng, mái tóc đen dài rủ che trước mặt, gương mặt trắng bóc ghê rợn?
Sẽ hét lên và bỏ chạy, hay tò mò tìm hiểu xem đó là thật hay giả...
Khi Thiên Lam chứng kiến gương mặt lạnh tanh rùng rợn đó, cô chưa kịp làm gì, thân thể đã trả lời mà ngã xuống. Hơn 20 năm là một cô gái ôn nhu, bình tĩnh, cuối cùng vì trái tim thiếu hụt, sự sợ hãi đã để cô tạm biệt thế giới này....
Lần nữa tỉnh lại, Thiên Lam đang ở trong phòng bệnh. Trong màu trắng hào quang của thiên sứ, bác sĩ hiền lành nở nụ cười cùng cô.
" Cô bé tỉnh rồi, có thấy khó chịu đâu không?"
Thiên Lam sờ lên đầu. Trên trán quấn một vòng băng vải. Không phải là cô bị dọa ngất đi sao? Tại sao lại quấn băng trên đầu? Còn ẩn ẩn làm đau.
" Đau đầu?" Bác sĩ mỉm cười nhìn hành động của cô " Hai hôm trước trán cô bé bị hở một chút. Tôi đã giúp bé vá lại rồi. Mấy ngày nữa hết đau sẽ không có sẹo."
Trán... hở...
Vá lại...
Không phải chỉ là ngã một chút. Tại sao trán cũng bị rách, còn phải khâu nữa?
Thiên Lam ngu ngơ nhìn vị bác sĩ hài hước, miệng nhỏ nhắn khép khép, mở mở không biết phải nói gì.
Tiếp nhận kết quả từ y tá, thấy không có vấn đề, 'vui tính bác sĩ' lại nhìn Thiên Lam.
" Cô bé phục hồi rất tốt. Tuần sau có thể xuất viện về nhà."
Thiên Lam ngây ngốc nhìn bác sĩ, y tá đi ra khỏi phòng. Hơn 20 năm thói quen, dù trong lòng có nhiều suy nghĩ, bên ngoài Thiên Lam vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.
Nằm thêm một lát thấy không còn ai bước vào, Thiên Lam hơi thất vọng thở dài. Mấy hôm trước ba mẹ du lịch Thái Lan. Chắc là không ai báo cô nhập viện nên chưa biết đi.
Từ khi biết bệnh tim của cô không thể chữa khỏi, ba mẹ liền giữ khoảng cách với cô. Lúc đầu, Thiên Lam rất buồn vì ba mẹ không giành nhiều thời gian quan tâm, chơi đùa cùng cô. Nhưng lớn lên, Thiên Lam hiểu, ba mẹ không phải không yêu, chỉ là họ sợ dành cho cô quá nhiều tình cảm, khi cô ra đi, họ sẽ càng thương tâm hơn mà thôi...
Có thể là nằm lâu quá nên tay chân nhũn ra, vô lực. Thiên Lam nhẹ cử động một chút, thích ứng thân thể rồi mới bước xuống giường.
Phòng bệnh Vip chính là thoải mái, mọi thứ đầy đủ, tiện nghi, nhất là có phòng vệ sinh riêng, không cần ra khỏi phòng, chen lấn chờ đợi.
Trong phòng vệ sinh cũng để sẵn khăn mặt và bàn chải sạch. Đầu tiên, cô muốn rửa một chút khuôn mặt rồi đánh răng. Nhìn trong gương, Thiên Lam trợn tròn mắt. Nếu không phải cô quen bình tĩnh, chắc chắn đã thất thanh la to.
Trong gương là một khuôn mặt xa lạ, da trắng, môi anh đào nhỏ, mũi cao thẳng và một đôi mắt to tròn. Nếu nhìn lướt qua, mọi người sẽ nói đó là một búp bê hình người cỡ lớn. Nhưng thực tế lại là một cô gái có gương mặt quá búp bê.
Thiên Lam trợn mắt nhìn 'búp bê', nó cũng trợn mắt nhìn lại. Cô giơ hai tay, nó cũng giơ hai tay... Cuối cùng, Thiên Lam đành chấp nhận. Đó thực sự là cô, chỉ là, thay một thân thể mới và một gương mặt babie.
Chẳng lẽ khi đó cô không phải dọa ngất đi, mà thật sự đã chết. Bây giờ lại sống lại trong thân xác này.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có xuyên không? Không biết thân phận của cô gái này ra sao?...
* * *
Thiên Lam ngạc nhiên nhìn đôi trai gái xa lạ trong phòng. Đó là một đôi nam nữ thanh niên rất xinh đẹp. Khi cô vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, liền thấy hai người họ ngồi bên giường nhỏ giọng nói chuyện. Bởi vì không biết họ là ai nên Thiên Lam chỉ im lặng lắng nghe họ nói.
Câu chuyện của họ là về một người tên Vi Vi. Cô gái nói.
" Hạ Vi Vi thật đáng ghét, không những mờ ám với anh Nam, còn quyến rũ Ngọc Minh nữa."
Chàng trai nhìn cô gái nhăn nhó, trong đôi mắt nghiêm nghị chợt lóe lên ý cười, nhẹ vỗ đầu cô an ủi.
" Nếu em không thích thì đừng để ý cô ta, còn Tử Nam và Minh Ngọc, anh sẽ nói chuyện sau."
Hạ Vi Vi.Tử Nam. Minh Ngọc.
Thật quen thuộc.
" Thiên Lam, em tỉnh rồi"
Thiên Minh cảm thấy có ánh mắt ai đó nhìn mình, vừa quay lại đã thấy một đôi mắt đen láy, tròn vo. Không biết Thiên Lam đã tỉnh từ lúc nào, đang mở to mắt, tò mò nhìn hắn cùng Thiên Tuyết.
"Em thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?"
Trông hai gương mặt lo lắng, Thiên Lam thấy trong lòng ấm áp. Hai người này chắc là người thân hoặc bạn bè của ' Thiên Lam'.
Lúc trưa, y tá tới đưa cơm và thuốc, cô cũng thử dò hỏi thân phận hiện giờ, nhưng y tá cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết cô tên Dương Thiên Lam, hai ngày trước bị tai nạn giao thông nhập viện. Khi hôn mê, ba mẹ cô cũng ở đây, sáng nay có việc gấp mới trở về. Như vậy, bây giờ cô cũng có thân nhân và gia đình, có vẻ còn rất yêu thương cô. Khi nào họ tới, cô có thể giống trong tiểu thuyết, giả vờ mất trí nhớ rồi tìm hiểu tình hình sau.
Như vậy, lúc này cô nên biểu hiện sao?
"... không sao... hai người là..."
Ánh mắt rất xa lạ giống như không biết hai người họ vậy? Thiên Minh nghi hoặc nhìn cô.
" Anh là Thiên Minh, mấy năm không gặp, em lại quên rồi à?" Rồi chỉ cô gái bên cạnh " Đây là Thiên Tuyết"
Nghe anh trai nói vậy, Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn cô.
" Chị, chị thực sự quên em cùng anh trai rồi sao?"
Thiên Lam rũ mắt xuống, không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ nói, chủ nhân thân xác này đã chết, cô chỉ là một u hồn sống lại trong thân xác này. Khi đó, cô không bị cho là thần kinh cũng sẽ được đi gặp thầy cúng đuổi hồn.
" Tôi không nhớ rõ" Nhìn hai người ỉu xìu thất vọng, cô ôm mặt " tôi không nhớ hai người, không nhớ bản thân là ai, nhà ở đâu... Tôi không nhớ gì cả"
Nhìn cô như vậy, Thiên Minh, Thiên Tuyết đều hốt hoảng.
Thiên Minh nhíu mày nhìn Thiên Lam rồi nhìn Thiên Tuyết.
" Anh gọi bác sĩ, em ở lại đây"
Vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi phòng.
Thiên Tuyết nhìn anh trai ra ngoài, luống cuống không biết nên làm sao bây giờ. Lại thấy Thiên Lam vẫn ôm mặt, vẻ khó chịu, cô nhẹ giọng an ủi.
" không sao đâu chị, anh Minh đã gọi bác sĩ rồi."
phản ứng sao khi gặp một người mặc váy trắng, mái tóc đen dài rủ che trước mặt, gương mặt trắng bóc ghê rợn?
Sẽ hét lên và bỏ chạy, hay tò mò tìm hiểu xem đó là thật hay giả...
Khi Thiên Lam chứng kiến gương mặt lạnh tanh rùng rợn đó, cô chưa kịp làm gì, thân thể đã trả lời mà ngã xuống. Hơn 20 năm là một cô gái ôn nhu, bình tĩnh, cuối cùng vì trái tim thiếu hụt, sự sợ hãi đã để cô tạm biệt thế giới này....
Lần nữa tỉnh lại, Thiên Lam đang ở trong phòng bệnh. Trong màu trắng hào quang của thiên sứ, bác sĩ hiền lành nở nụ cười cùng cô.
" Cô bé tỉnh rồi, có thấy khó chịu đâu không?"
Thiên Lam sờ lên đầu. Trên trán quấn một vòng băng vải. Không phải là cô bị dọa ngất đi sao? Tại sao lại quấn băng trên đầu? Còn ẩn ẩn làm đau.
" Đau đầu?" Bác sĩ mỉm cười nhìn hành động của cô " Hai hôm trước trán cô bé bị hở một chút. Tôi đã giúp bé vá lại rồi. Mấy ngày nữa hết đau sẽ không có sẹo."
Trán... hở...
Vá lại...
Không phải chỉ là ngã một chút. Tại sao trán cũng bị rách, còn phải khâu nữa?
Thiên Lam ngu ngơ nhìn vị bác sĩ hài hước, miệng nhỏ nhắn khép khép, mở mở không biết phải nói gì.
Tiếp nhận kết quả từ y tá, thấy không có vấn đề, 'vui tính bác sĩ' lại nhìn Thiên Lam.
" Cô bé phục hồi rất tốt. Tuần sau có thể xuất viện về nhà."
Thiên Lam ngây ngốc nhìn bác sĩ, y tá đi ra khỏi phòng. Hơn 20 năm thói quen, dù trong lòng có nhiều suy nghĩ, bên ngoài Thiên Lam vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.
Nằm thêm một lát thấy không còn ai bước vào, Thiên Lam hơi thất vọng thở dài. Mấy hôm trước ba mẹ du lịch Thái Lan. Chắc là không ai báo cô nhập viện nên chưa biết đi.
Từ khi biết bệnh tim của cô không thể chữa khỏi, ba mẹ liền giữ khoảng cách với cô. Lúc đầu, Thiên Lam rất buồn vì ba mẹ không giành nhiều thời gian quan tâm, chơi đùa cùng cô. Nhưng lớn lên, Thiên Lam hiểu, ba mẹ không phải không yêu, chỉ là họ sợ dành cho cô quá nhiều tình cảm, khi cô ra đi, họ sẽ càng thương tâm hơn mà thôi...
Có thể là nằm lâu quá nên tay chân nhũn ra, vô lực. Thiên Lam nhẹ cử động một chút, thích ứng thân thể rồi mới bước xuống giường.
Phòng bệnh Vip chính là thoải mái, mọi thứ đầy đủ, tiện nghi, nhất là có phòng vệ sinh riêng, không cần ra khỏi phòng, chen lấn chờ đợi.
Trong phòng vệ sinh cũng để sẵn khăn mặt và bàn chải sạch. Đầu tiên, cô muốn rửa một chút khuôn mặt rồi đánh răng. Nhìn trong gương, Thiên Lam trợn tròn mắt. Nếu không phải cô quen bình tĩnh, chắc chắn đã thất thanh la to.
Trong gương là một khuôn mặt xa lạ, da trắng, môi anh đào nhỏ, mũi cao thẳng và một đôi mắt to tròn. Nếu nhìn lướt qua, mọi người sẽ nói đó là một búp bê hình người cỡ lớn. Nhưng thực tế lại là một cô gái có gương mặt quá búp bê.
Thiên Lam trợn mắt nhìn 'búp bê', nó cũng trợn mắt nhìn lại. Cô giơ hai tay, nó cũng giơ hai tay... Cuối cùng, Thiên Lam đành chấp nhận. Đó thực sự là cô, chỉ là, thay một thân thể mới và một gương mặt babie.
Chẳng lẽ khi đó cô không phải dọa ngất đi, mà thật sự đã chết. Bây giờ lại sống lại trong thân xác này.
Chẳng lẽ trên đời thật sự có xuyên không? Không biết thân phận của cô gái này ra sao?...
* * *
Thiên Lam ngạc nhiên nhìn đôi trai gái xa lạ trong phòng. Đó là một đôi nam nữ thanh niên rất xinh đẹp. Khi cô vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, liền thấy hai người họ ngồi bên giường nhỏ giọng nói chuyện. Bởi vì không biết họ là ai nên Thiên Lam chỉ im lặng lắng nghe họ nói.
Câu chuyện của họ là về một người tên Vi Vi. Cô gái nói.
" Hạ Vi Vi thật đáng ghét, không những mờ ám với anh Nam, còn quyến rũ Ngọc Minh nữa."
Chàng trai nhìn cô gái nhăn nhó, trong đôi mắt nghiêm nghị chợt lóe lên ý cười, nhẹ vỗ đầu cô an ủi.
" Nếu em không thích thì đừng để ý cô ta, còn Tử Nam và Minh Ngọc, anh sẽ nói chuyện sau."
Hạ Vi Vi.Tử Nam. Minh Ngọc.
Thật quen thuộc.
" Thiên Lam, em tỉnh rồi"
Thiên Minh cảm thấy có ánh mắt ai đó nhìn mình, vừa quay lại đã thấy một đôi mắt đen láy, tròn vo. Không biết Thiên Lam đã tỉnh từ lúc nào, đang mở to mắt, tò mò nhìn hắn cùng Thiên Tuyết.
"Em thấy sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?"
Trông hai gương mặt lo lắng, Thiên Lam thấy trong lòng ấm áp. Hai người này chắc là người thân hoặc bạn bè của ' Thiên Lam'.
Lúc trưa, y tá tới đưa cơm và thuốc, cô cũng thử dò hỏi thân phận hiện giờ, nhưng y tá cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết cô tên Dương Thiên Lam, hai ngày trước bị tai nạn giao thông nhập viện. Khi hôn mê, ba mẹ cô cũng ở đây, sáng nay có việc gấp mới trở về. Như vậy, bây giờ cô cũng có thân nhân và gia đình, có vẻ còn rất yêu thương cô. Khi nào họ tới, cô có thể giống trong tiểu thuyết, giả vờ mất trí nhớ rồi tìm hiểu tình hình sau.
Như vậy, lúc này cô nên biểu hiện sao?
"... không sao... hai người là..."
Ánh mắt rất xa lạ giống như không biết hai người họ vậy? Thiên Minh nghi hoặc nhìn cô.
" Anh là Thiên Minh, mấy năm không gặp, em lại quên rồi à?" Rồi chỉ cô gái bên cạnh " Đây là Thiên Tuyết"
Nghe anh trai nói vậy, Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn cô.
" Chị, chị thực sự quên em cùng anh trai rồi sao?"
Thiên Lam rũ mắt xuống, không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ nói, chủ nhân thân xác này đã chết, cô chỉ là một u hồn sống lại trong thân xác này. Khi đó, cô không bị cho là thần kinh cũng sẽ được đi gặp thầy cúng đuổi hồn.
" Tôi không nhớ rõ" Nhìn hai người ỉu xìu thất vọng, cô ôm mặt " tôi không nhớ hai người, không nhớ bản thân là ai, nhà ở đâu... Tôi không nhớ gì cả"
Nhìn cô như vậy, Thiên Minh, Thiên Tuyết đều hốt hoảng.
Thiên Minh nhíu mày nhìn Thiên Lam rồi nhìn Thiên Tuyết.
" Anh gọi bác sĩ, em ở lại đây"
Vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi phòng.
Thiên Tuyết nhìn anh trai ra ngoài, luống cuống không biết nên làm sao bây giờ. Lại thấy Thiên Lam vẫn ôm mặt, vẻ khó chịu, cô nhẹ giọng an ủi.
" không sao đâu chị, anh Minh đã gọi bác sĩ rồi."
Ôn Nhu Nữ Phụ Ôn Nhu Nữ Phụ - Tình Tuyết