Chương 1 - Chuyện Tầm Phào
ể khai mào câu chuyện mới và để chúng ta có thể đến dự đám cưới của Meg với đầu óc thanh thản, chúng ta nên bắt đầu bằng một vài thông tin nho nhỏ về gia đình March. Và xin được phép giả sử những nữ độc giả lớn tuổi nhất cho là trong câu chuyện này có quá nhiều chuyện yêu đương thì những độc giả trẻ tuổi nhất sẽ nói với bà March: “Chúng ta có thể trông đợi điều gì khác được khi ta có bốn cô con gái trong nhà, lại thêm một anh hàng xóm bảnh bao?”
Ba năm vừa trôi qua chỉ đem lại vài thay đổi nhỏ trong gia đình êm ấm này. Chiến tranh đã kết thúc. Ông March bình yên trở về nhà, bận rộn với mấy quyển sách và xứ đạo nhỏ của ông. Ở đây người ta tìm thấy nơi ông một mục sư thích hợp – một con người trầm tĩnh, ham hiểu biết, giàu tri thức, một tấm lòng nhân hậu luôn coi tất cả mọi người đều là anh em, một tấm lòng mộ đạo đã trở thành cá tính, rất đáng kính trọng và đáng mến.
Những phẩm chất ấy, bất kể sự nghèo khó và tính liêm khiết khiến ông không có được thành công lớn hơn trong đời sống, đã mang tới cho ông rất nhiều người đáng kính một cách tự nhiên chẳng khác gì các loài thảo mộc ngát hương hấp dẫn lũ ong vậy. Và cũng rất tự nhiên, ông phân phát cho họ thứ mật ngọt mà năm mươi năm trải nghiệm gian khó không hề tích lại thành một giọt đắng cay nào. Giới trẻ thấy người đàn ông tóc hoa râm này có tâm hồn trẻ trung không thua gì họ. Những phụ nữ chín chắn hoặc có chuyện lo lắng thì tìm thấy sự thông cảm chân thành và những lời khuyên khôn ngoan nhất khi thổ lộ với ông. Những kẻ tội lỗi xưng tội với ông già có trái tim trong sáng này, để nghe trách cứ và được cứu rỗi. Những người có tài tìm thấy ở ông một tri kỉ. Những người có tham vọng trông thấy những ước muốn cao đẹp hơn. Và ngay cả những người không theo tôn giáo cũng phải thừa nhận rằng, đức tin của ông thật đẹp và chân thật, mặc dù “không đem lại cho ta lợi ích gì”.
Đối với người ngoài, dường như năm người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ đang điều khiển mọi việc trong nhà. Đúng là họ cai quản nhiều việc thật. Tuy nhiên nhà thông thái trầm tĩnh luôn ngồi giữa chồng sách vở kia mới chính là người chủ gia đình thực sự. Ông là linh hồn của gia đình, là chỗ dựa vững chắc, nguồn an ủi động viên của những người phụ nữ bận rộn. Vì trong những lúc khó khăn, họ đều hướng về ông và luôn tìm thấy ở ông một người chồng và người cha với đúng nghĩa của những từ thiêng liêng này.
Các cô con gái có trái tim được bà mẹ rèn cặp, còn tâm hồn do ông bố vun đắp. Các cô dành cho bố mẹ, những người sống và làm việc hết lòng vì các con, một tình thương yêu lớn dần lên cùng sự trưởng thành của chính mình. Tình thương yêu này nối kết họ chặt chẽ với nhau bởi mối liên hệ ngọt ngào nhất làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn và vượt qua cả cái chết.
Bà March vẫn còn nhanh nhẹn và kiều diễm như thuở nào mặc dù tóc bà đã hoa râm. Nhưng hiện giờ bà bận rộn với chuyện của Meg đến nỗi ít có thời gian tới các bệnh viện. Mặc dù ở đó vẫn còn rất nhiều thương binh và những người vợ lính góa bụa cảm thấy thiếu vắng những chuyến viếng thăm đầy tình mẫu tử của bà.
John Brooke đã thực hiện nghĩa vụ của người lính một cách xuất sắc được một năm. Bị thương, anh đành phải trở về nhà, không thể quay lại chiến trường. Anh không nhận được tấm huy chương nào, nhưng anh xứng đáng được nhận. Vì anh đã sẵn sàng hi sinh tất cả những gì mình có. Trong đó tính mạng và tình yêu là những thứ vô cùng quý giá. Chấp nhận số phận, anh cố điều trị và chuẩn bị làm việc để kiếm đủ tiền nuôi Meg. Là người có khí khái và thích tự lập, anh đã từ chối sự giúp đỡ hào phóng của ông Laurence. Anh nhận làm kế toán viên, chọn sự khởi đầu với khoản tiền lương khiêm tốn và chính đáng hơn là mạo hiểm với số tiền vay mượn.
Trong thời gian đó Meg đã làm việc và chờ đợi. Cô trở nên chín chắn hơn, nội trợ đảm đang hơn và càng xinh đẹp hơn. Bởi lẽ tình yêu, như ta biết, làm cho người ta đẹp lên. Cô vẫn còn những ước mơ thời con gái. Nên cô hơi thất vọng khi phải bắt đầu cuộc sống mới một cách khiêm tốn. Ned Moffat vừa cưới Sallie Gardiner. Và Meg không khỏi so sánh ngôi nhà đẹp, cỗ xe ngựa, các món quà cưới và mức sống của bạn với những gì đang chờ đợi cô. Trong thâm tâm cô hơi ghen tị với bạn. Nhưng những bất mãn này qua nhanh khi cô nghĩ đến tình yêu và sự làm lụng nhẫn nại của John cho ngôi nhà tương lai của họ. Và khi cả hai ngồi bên nhau những lúc chiều tà và bàn chuyện tương lai thì mọi thứ đều tuyệt vời đến nỗi cô quên hết những hào nhoáng của Sallie và tự cảm thấy mình là cô gái giàu có nhất, hạnh phúc nhất trên đời.
Jo không trở lại nhà bà cô March nữa. Vì bà cụ đã mê Amy đến nỗi cụ “dụ” cô bé ở lại bằng “cái mồi” là cho cô học vẽ với thầy giáo giỏi nhất của thành phố. Để đáp lại, Amy phải phục vụ một bà chủ đòi hỏi nhiều chưa từng thấy. Vậy là em dành buổi sáng để làm việc còn buổi chiều thì vui chơi. Em rất hài lòng với sắp xếp đó. Phần Jo thì dành hết thời gian cho việc viết lách và chăm sóc Beth vì cô bé vẫn còn khá yếu mặc dù khỏi bệnh đã lâu. Không hẳn là một phế nhân, nhưng cô bé không còn vẻ hồng hào đầy sức sống thuở trước. Tuy nhiên, cô vẫn vô cùng lạc quan, hạnh phúc và bình thản. Cô lặng lẽ chăm lo những công việc mình yêu thích, làm bạn với tất cả mọi người, là thiên thần của gia đình, rất lâu trước khi những người thương yêu cô nhất nhận thức được điều đó.
Chừng nào báo Spread Eagle còn trả một đô-la cho mỗi bài viết “mấy thứ vô nghĩa” như cô thường nói, thì Jo còn cảm thấy mình là một người phụ nữ quan trọng. Và cô miệt mài viết những câu chuyện nho nhỏ lãng mạn của mình. Nhưng nhiều dự tính lớn đang nung nấu trong cái đầu bận rộn, tâm trí đầy hoài bão của cô. Và cái bếp sắt cũ trên gác xép phải chứa chồng bản thảo chữa đi chữa lại be bét đang từ từ cao dần lên, những thứ một ngày kia sẽ làm rạng danh tên March.
Laurie ngoan ngoãn đi học đại học để làm vui lòng ông nội cậu. Giờ cậu đang cố gắng vượt qua chuyện này bằng phương thức làm hài lòng chính bản thân mình. Là người được nhiều người yêu mến, có tiền bạc, phong cách, tài nghệ và trái tim dễ rung động, cậu có nguy cơ sa ngã. Và có lẽ đã thành kẻ như vậy, giống như bao nhiêu chàng trai đầy triển vọng khác, nếu như cậu không có lá bùa hộ mệnh chống lại những điều xấu xa: Trong kí ức cậu luôn giữ hình ảnh một cụ già có vai trò lớn trong sự thành đạt của cậu, hình ảnh người bạn như mẹ hiền luôn quan tâm tới cậu, và cuối cùng là bốn cô gái trong trắng hết lòng thương mến, ngưỡng mộ và tin tưởng cậu.
Nhưng, như mọi thanh niên hào hoa khác, dĩ nhiên là cậu cũng đong đưa, tán tỉnh và chưng diện, lãng mạn hoặc tỏ ra thích thể thao, tuỳ theo trào lưu ở trường. Cậu chọc ghẹo, nói tiếng lóng, và không ít lần suýt bị đuổi học. Nhưng vì những trò nghịch ngợm này thường xuất phát từ tâm trạng hưng phấn thái quá và tính tếu táo nên cậu luôn thoát tội nhờ thái độ thú tội thành khẩn, sự hối hận chân thành hoặc khả năng thuyết phục khiến người khác phải mềm lòng. Thật ra thì cậu khá tự hào về các cú thoát hiểm trong gang tấc của mình. Cậu thích làm cho các cô gái thót tim với câu chuyện về những chiến thắng của cậu trước các thầy giám thị nghiêm khắc, các giáo sư đáng kính và bao nhiêu là tình địch đã bị cậu đánh bại. “Các trang nam nhi lớp tớ” đều là những anh hùng trong mắt các cô gái. Các cô nghe kể về thành tích của “các chàng” không biết chán. Đôi khi họ cũng có dịp cảm thấy ấm lòng trước nụ cười của những nhân vật hảo hán ấy khi Laurie mời họ đến nhà cậu.
Amy đặc biệt được hưởng niềm vinh dự này và trở thành một người đẹp trong số họ. Từ lâu cô đã cảm nhận được và biết sử dụng năng khiếu làm mê hồn người của mình. Meg thì quá bận rộn với John của cô nên chẳng còn lòng dạ để ý đến bất kì chàng trai nào khác. Còn Beth thì quá nhút nhát nên chẳng thể làm gì khác hơn việc thỉnh thoảng lén nhìn họ, và thắc mắc, làm sao Amy lại dám ra lệnh cho họ như vậy. Phần Jo thì như cá gặp nước và thấy thật khó kìm mình trước việc bắt chước cách đi đứng, nói năng và những việc làm của các chàng trai. Những điều dường như tự nhiên với cô hơn là những quy chuẩn “tam tòng tứ đức”. Tất cả đều rất quý Jo, nhưng chẳng chàng trai nào phải lòng cô, trong khi họ khó có thể thoát khỏi sự quyến rũ của Amy. Và nói về chuyện tình cảm nên đương nhiên chúng ta sẽ đến “Chuồng chim câu”.
Đó là tên gọi ngôi nhà nhỏ màu nâu mà anh Brooke đã chuẩn bị cho Meg. Laurie đã đặt tên ngôi nhà như thế vì cậu nghĩ ngôi nhà thật thích hợp với hai người đang yêu luôn “ríu rít như đôi chim câu”. Đó là ngôi nhà nhỏ có mảnh vườn tí xíu phía sau và một bãi cỏ to bằng chiếc khăn tay phía trước. Meg định đặt ở đấy một đài phun nước, trồng một vài khóm cây và thật nhiều hoa. Nhưng hiện giờ chỗ đài phun nước chỉ là một cái bồn cũ mèm, trông chẳng khác gì một cái chén đựng bã chè. Chỗ những khóm cây là mấy cây thông rụng lá èo uột đang sống dở chết dở. Còn nơi thật nhiều hoa chỉ là một đống que đánh dấu những chỗ đã gieo hạt. Tuy nhiên, nội thất ngôi nhà được bày biện thật tuyệt. Từ hầm nhà cho đến gác xép, cô dâu tương lai không thể chê vào đâu được. Rất may là họ không có đàn dương cầm vì chắc chắn là phòng khách quá nhỏ để có thể đặt nó. Phòng ăn chỉ đủ cho sáu thực khách. Còn cầu thang trong nhà bếp hình như được xây với mục đích nhanh chóng đưa cả người giúp việc lẫn đống bát đĩa ngổn ngang vào bồn chứa than. Một khi ta đã quen với tất cả những sự bất tiện không đáng kể ấy, vì rằng chẳng có gì là hoàn hảo cả, thì mọi sự bài trí quả là rất có gu và quá ư mĩ mãn. Không có những chiếc bàn mặt đá cẩm thạch, không có những tấm gương lớn, không có rèm đăng ten trong phòng khách nhỏ, mà chỉ có bàn ghế thật đơn giản, rất nhiều sách vở, một vài bức tranh đẹp, một bó hoa ở cửa sổ, và rải rác khắp nơi là những món quà xinh xắn của bạn bè kèm theo những thông điệp trìu mến.
Tôi không nghĩ là bức tượng Psyche bằng gốm Paria, quà tặng của Laurie, mất đi tí nào vẻ đẹp vì chính John đã lắp giá đỡ cho nó. Không một bàn tay của người trang trí màn trướng nào lại có thể treo được các màn cửa bằng vải mút-sơ-lin một cách duyên dáng hơn bàn tay đầy nghệ thuật của Amy. Hoặc không một phòng chứa đồ đạc nào đầy ắp những lời chúc tốt đẹp, những lời lẽ vui vẻ, và những ước mong hạnh phúc hơn là căn phòng nơi Jo và mẹ cô xếp mấy cái hộp, mấy cái thùng và các bọc gói của Meg. Và tôi chắc chắn rằng căn bếp vừa được chỉnh trang lại chưa bao giờ trông ấm cúng và gọn gàng như thế nếu như Hannah không hơn một chục lần sắp xếp các bình vò và xoong chảo, để cho bếp lửa sẵn sàng được đốt lên ngay lúc “Bà Brooke về nhà”. Tôi cũng có chút băn khoăn không rõ có bà chủ trẻ nào lại bắt đầu cuộc sống mới với nhiều giẻ lau, chân đế và túi đựng như vậy không. Vì Beth đã chuẩn bị đủ để có thể dùng cho đến tận lễ cưới bạc, và đã nghĩ ra ba loại khăn trải bàn hợp với bộ bát đĩa dùng trong tiệc cưới.
Những ai thuê người khác làm tất cả công việc này không bao giờ biết được họ đã mất gì. Vì công việc sắp xếp nhà cửa trở nên đẹp hơn nếu do những bàn tay đầy tình thương thực hiện. Meg đã tìm thấy rất nhiều bằng chứng về việc này. Mọi thứ trong cái tổ nhỏ của cô, từ cửa sổ cuốn của căn bếp đến lọ hoa bằng bạc trên chiếc bàn trong phòng khách, đều toát lên tình thương của gia đình và những ý định êm ái cho tương lai.
Biết bao nhiêu thời gian hạnh phúc họ đã cùng dự tính với nhau. Biết bao nhiêu chuyến đi sắm sửa long trọng, bao nhiêu sai lầm buồn cười họ đã mắc phải. Và bao nhiêu là chuỗi cười trỗi lên vì các món đồ thật quấy mà Laurie đã mua. Với tính thích đùa, chàng trai trẻ này, mặc dù sắp tốt nghiệp đại học, vẫn là một cậu nhóc như thuở nào. Sáng kiến mới nhất của cậu là, nhân mỗi chuyến thăm nhà cuối tuần, cậu lại mang về một vài món đồ mới, có ích và tinh tế gì đó cho hai vị chủ nhà son trẻ. Lần này là một túi đầy những kẹp phơi quần áo thật đẹp. Lần sau là một bàn mài hạt nhục đậu khấu đã vỡ ra từng mảnh ngay lần sử dụng đầu tiên. Rồi dụng cụ lau chùi dao làm hỏng hết mấy con dao. Hoặc cái máy quét “ngốn” ngon ơ lớp tuyết của thảm và để lại toàn bụi bặm. Rồi loại xà phòng tiết kiệm sức lao động làm da tay bong tróc. Loại xi măng không hề bám vào thứ gì ngoại trừ các ngón tay của người mua bị lừa. Đủ thứ đồ dùng bằng thiếc, từ cái ống đựng tiền đồ chơi để cất mấy đồng xu lẻ, cho đến cái nồi đun có thể rửa các vật dụng bằng chính hơi nước của nó, và rất có khả năng nổ tung trong quá trình sử dụng.
Meg đã van nài cậu thôi đừng mang những thứ đồ ấy về nữa nhưng không ăn thua. John thì chế nhạo cậu còn Jo gọi cậu là “Ông Hữu Sự”. Tính chu đáo của cậu đã thành cố tật và cậu rất khoái được thấy bạn bè của mình luôn được trang bị đầy đủ. Vì vậy mà tuần nào cũng có thêm một trò vớ vẩn mới.
Cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy, kể cả mấy bánh xà phòng đủ màu sắc được Amy đặt cho hợp với các phòng sơn màu khác nhau. Và Beth đã dọn bàn cho bữa tiệc đầu tiên.
– Con có bằng lòng không? Con cảm thấy đây là nhà của con và con sẽ hạnh phúc khi sống ở đây chứ? – Bà March hỏi con gái, khi hai mẹ con quàng tay nhau bước vào vương quốc mới đó. Lúc đó trông họ khăng khít hơn bao giờ hết.
– Có, thưa mẹ, con hoàn toàn bằng lòng. Con cám ơn tất cả mọi người. Và con hạnh phúc đến nỗi không biết nói gì nữa. – Meg trả lời với ánh mắt còn hơn mọi lời nói.
– Nếu chị ấy có thể có được một hoặc hai người giúp việc thì sẽ rất hoàn hảo. – Amy nói khi em bước ra khỏi phòng khách, nơi em đã mất rất nhiều thời gian để quyết định xem bức tượng Mercury bằng đồng đặt chỗ nào trông đẹp nhất, trên cái tủ kệ hay trên bệ lò sưởi.
– Mẹ và chị đã bàn về chuyện đó rồi. Và chị quyết định nghe theo ý mẹ. Ngôi nhà nhỏ này cũng chẳng có nhiều việc lắm nên với sự giúp đỡ của Lotty, chị sẽ có vừa đủ việc làm để không trở nên lười biếng hay cảm thấy quá bận rộn. – Meg đáp.
– Sallie Moffat có đến bốn người giúp việc… – Amy bắt đầu.
– Nếu như Meg có bốn người giúp việc thì nhà lấy đâu ra chỗ cho họ. Ông bà chủ chỉ còn nước dựng lều ngoài vườn. – Jo nói xen vào. Cô mặc cái tạp dề rộng lùng thùng màu xanh lơ và đang lau chùi lần chót mấy cái nắm cửa.
– Chồng Sallie không phải là người túng bấn, và cơ ngơi của cô ấy cần có nhiều người giúp việc. Còn Meg và John nhà mình bắt đầu cuộc sống giản dị hơn, nhưng mẹ có cảm tưởng căn nhà nhỏ này sẽ tràn ngập hạnh phúc không thua gì ngôi nhà lớn kia. Sẽ rất sai lầm nếu để cho những cô gái trẻ như Meg ăn không ngồi rồi, chỉ biết ăn diện, ra lệnh và buôn chuyện. Khi mẹ lấy chồng, mẹ rất mong quần áo mới của mẹ rách đi để có được niềm vui vá lại chúng, vì mẹ chán ngấy khi phải vẽ việc cho mình bằng cách thêu thùa khăn tay.
– Sao mẹ không vào bếp “quậy phá” một chút, như Sallie kể rằng cô ấy vẫn thường làm thế để mua vui, mặc dù kết quả chẳng ra làm sao và những người giúp việc cười cô ấy. – Meg nói.
– Mẹ đã làm thế rồi, nhưng không phải để quậy phá. Mẹ muốn học ở Hannah một vài món ăn để cho những người giúp việc của mẹ không thể chê cười mẹ được. Thành thử việc làm đó chỉ là một trò chơi mà thôi. Nhưng có lúc mẹ đã rất hạnh phúc vì biết làm những món ăn ngon cho các con gái của mẹ và mẹ luôn tự hào là có thể tự xoay sở một mình những lúc không có người giúp việc. Con thì lại ngược lại, Meg ạ. Nhưng những gì con học bây giờ sẽ giúp ích cho con sau này, khi John ăn nên làm ra, bởi một bà chủ nhà, dù có cuộc sống nhung lụa, cũng phải biết làm công việc nội trợ nếu như muốn gia đình êm ấm.
– Vâng, thưa mẹ, con tin chắc như vậy… – Meg nói sau khi kính cẩn lắng nghe bài giảng nho nhỏ này, vì những phụ nữ tốt luôn có vô khối kinh nghiệm về chuyện tề gia nội trợ. – Thế mẹ và các em có biết căn phòng nhỏ này chính là nơi con thích nhất trong ngôi nhà búp bê này không? – Meg nói thêm khi mọi người lên gác, và cô ngó vào gian buồng cất giữ khăn vải của mình.
Beth đang ở đó. Em sắp xếp hàng chồng ga trắng như tuyết vào trong tủ rồi say sưa nhìn ngắm những thứ tuyệt đẹp ấy. Cả ba đều bật cười khi nghe Meg nói như thế, vì chiếc tủ đựng khăn vải này là đề tài đùa giỡn giữa họ. Độc giả hẳn còn nhớ: sau khi tuyên bố rằng nếu Meg cưới “tay Brooke đó” thì sẽ không nhận được xu nào của bà, bà cô March, lúc cơn giận đã nguôi ngoai, lại đứng trước một vấn đề khó xử vì bà không bao giờ làm trái những gì mình đã nói. Bà suy đi tính lại đủ cách để thoát ra khỏi tình trạng khó xử này. Sau cùng, bà tìm ra một giải pháp tốt đẹp. Bà yêu cầu bà Carrol, mẹ của Florence, mua và đặt thêu một loạt ga giường cùng khăn bàn và nhận đó là quà tặng của chính mình. Mọi việc được thực hiện đúng như vậy. Nhưng rồi bí mật cũng được hé lộ và cả gia đình đều vui thích bởi lẽ bà cô March làm bộ không biết gì cả và tuyên bố rằng chỉ có thể tặng mấy hạt ngọc trai lỗi mốt cho cháu gái nào đi lấy chồng đầu tiên như bà đã hứa.
– Đây là một sở thích của người nội trợ khiến cho mẹ thật vừa ý. Mẹ có một cô bạn gái lúc ra ở riêng chỉ có sáu bộ ga trải giường, nhưng lại có số lượng bát đựng nước rửa tay đủ cho cả trăm người. Và cô ấy thỏa mãn với điều đó – bà March vừa nói vừa đưa tay vuốt ve mấy cái khăn trải bàn bằng gấm mà bà đang ngắm nhìn thích thú.
– Hannah bảo, con không có bát để rửa tay, nhưng lại có được một lô đồ vải có thể dùng đến hết đời. – Meg vui sướng tuyên bố.
– Laurie đến kia kìa! – Jo gọi vọng lên.
Và tất cả đi xuống để đón tiếp chàng trai hàng xóm mà cuộc viếng thăm hằng tuần luôn là một sự kiện quan trọng trong cuộc sống êm đềm của họ.
Một chàng trai cao lớn có đôi vai rộng, mái tóc húi cua, đội mũ phớt và mặc áo măng tô rộng, đang sải bước trên đường. Anh nhảy qua hàng rào thấp tè chứ không dừng lại mở cổng rồi bước nhanh về phía bà March, hai tay dang rộng, miệng oang oang:
– Con đây, thưa mẹ! Vâng, mọi thứ đều tốt đẹp!
Những lời sau này để trả lời cho ánh mắt của bà March, một ánh mắt dịu dàng dò hỏi mà cặp mắt đẹp của chàng trai đón lấy không hề lẩn tránh. Và cái nghi thức nho nhỏ ấy kết thúc như thường lệ bằng một nụ hôn của người mẹ hiền.
– Thứ này là cho chị Brooke với những lời chúc mừng của nhà sản xuất. Chào em, Beth! Jo, trông cậu người ta thấy thật mát lòng. Amy, em càng ngày càng xinh đẹp!
Miệng nói nhưng tay Laurie đã kịp trao cho Meg một bọc giấy màu nâu, kéo sợi ruy băng buộc tóc của Beth, mắt nhìn như dính lấy cái tạp dề to lớn của Jo và tỏ thái độ ngưỡng mộ đối với Amy, rồi bắt tay tất cả mọi người. Tất cả bắt đầu chuyện trò.
– Anh John đâu rồi? – Meg nôn nóng hỏi.
– Anh ấy đang dừng lại dọc đường để lấy các giấy tờ cho ngày mai, thưa quý bà.
– Ai thắng trong trận bóng vừa rồi hả, Teddy? – Jo hỏi vì cô luôn khoái các môn thể thao dành cho con trai mặc dù cô đã mười chín tuổi.
– Bọn tớ, dĩ nhiên! Tớ thật sự muốn cậu có mặt lúc đó.
– Thế người đẹp Randal thế nào rồi? – Amy hỏi và mỉm cười ý nhị.
– Độc ác hơn bao giờ hết. Em không thấy là anh đã tàn tạ đi sao? – Laurie đập mạnh tay lên bộ ngực vạm vỡ của mình và thở dài ngao ngán.
– Trò đùa mới nhất là gì? Chị Meg, hãy mở gói quà ra đi! – Beth đề nghị, mắt nhìn dán vào gói quà đầy vẻ tò mò.
– Đây là một thứ rất có ích để trữ sẵn trong nhà phòng trường hợp hỏa hoạn hoặc trộm cắp. – Laurie giới thiệu trong khi Meg mở gói lấy ra một cái trống lắc báo động trong tiếng cười giòn giã của các cô gái.
– Khi nào anh John đi vắng và chị cảm thấy sợ, chị Meg ạ, chị chỉ cần quay cái này ở ngoài cửa sổ thì em bảo đảm rằng tất cả xóm giềng đều biết chị trong nháy mắt. Thật hay phải không?
Nói rồi Laurie thử luôn công năng của nó, khiến cho các cô gái đều phải bịt tai lại.
– Đây là một lời cảm ơn dành cho chị! Nhân nói đến biết ơn, em xin báo rằng chị cần cảm ơn Hannah vì đã cứu được chiếc bánh cưới của chị. Lúc đến, em thấy chiếc bánh đang được chuyển vào nhà chị và nếu như bác ấy không quyết liệt bảo vệ thì chắc em đã ăn một miếng rồi vì trông chiếc bánh ngon lành quá.
– Chị tự hỏi không biết đến bao giờ em mới thật sự lớn lên. – Meg nói bằng giọng vẻ nghiêm trang.
– Em đang cố hết sức, thưa quý bà, nhưng cũng chẳng khá hơn được. Em e rằng ở vào cái thời buổi thoái hóa như thế này thì đàn ông chỉ cao đến một thước tám là cùng! – Chàng trai đáp. Đầu anh ta gần đụng chiếc đèn chùm. – Em cho rằng sẽ là một sự báng bổ nếu như ta ăn uống trong căn bếp sạch bóng này. Em lại đang đói ngấu rồi, nên em đề nghị ngừng họp thôi. – Cậu nói thêm.
– Mẹ và chị sẽ chờ anh John. Còn một vài việc cần thu xếp nốt. – Meg nói rồi quay người đi.
– Chị Beth và em phải đến nhà Kitty Bryant để lấy thêm hoa cho ngày mai. – Amy vừa nói vừa đưa tay sửa cho ngay ngắn chiếc mũ xinh xắn trên những lọn tóc quăn tuyệt đẹp của mình.
– Nào Jo, cậu đừng bỏ rơi kẻ đáng thương này nhé. Tớ đang trong tình trạng kiệt sức nên không thể về nhà một mình được. Đừng cởi tạp dề ra, như thế này trông hay lắm. – Laurie nói trong khi Jo cởi tạp dề cho vào túi và đưa tay ra dìu bạn.
– Giờ thì Teddy, tớ muốn nói chuyện với cậu một cách nghiêm túc về buổi lễ ngày mai. – Jo bắt đầu khi cả hai sóng bước đi. – Cậu phải hứa với tớ là sẽ cư xử đàng hoàng, không nghĩ thêm trò tinh nghịch nào nhé!
– Không thêm trò tinh nghịch nào!
– Và không pha trò trong những lúc long trọng.
– Tớ đã bao giờ làm thế đâu! Chính cậu mới hay làm thế mà.
– Và tớ xin cậu đừng có nhìn tớ suốt buổi lễ, vì nếu không tớ không nhịn cười được.
– Cậu sẽ không nhìn thấy tớ. Cậu sẽ khóc nhiều đến nỗi màn sương mù dày đặc quanh cậu sẽ làm mờ tất cả.
– Tớ chỉ khóc khi nào tớ có chuyện buồn.
– Ví dụ như khi có những người đi học đại học phải không? – Laurie cắt ngang, kèm theo nụ cười đầy ngụ ý.
– Cậu đừng có mà tự phụ quá. Tớ chỉ khóc một chút để làm bạn với các chị em mà thôi.
– Đúng thế. Và này Jo, ông nội tớ tuần này ra sao? Đáng yêu không?
– Rất tuyệt. Mà sao, cậu có chuyện khó xử à? Và cậu muốn biết ông sẽ phản ứng như thế nào phải không? – Jo hỏi nhanh.
– Thôi nào, Jo, cậu nghĩ tớ có thể nhìn thẳng vào mắt mẹ cậu và nói với bà rằng “mọi chuyện đều ổn” trong khi không phải vậy hay sao? – Laurie dừng bước, vẻ bị chạm tự ái.
– Dĩ nhiên là không.
– Thế thì cậu đừng có nghi ngờ tớ nữa. Tớ chỉ cần một ít tiền. – Laurie nói và tiếp tục bước đi, yên tâm vì giọng nói tình cảm của Jo.
– Cậu tiêu tiền nhiều quá, Teddy à.
– Xin lỗi cậu, tớ không tiêu tiền, tiền tự nó ra đi, và đôi khi tớ còn không kịp nhận ra điều đó nữa.
– Cậu thật tốt bụng khi để cho mọi người mượn tiền của cậu. Cậu không biết nói không. Bọn tớ nghe Henshaw kể về những gì cậu làm cho ông ấy. Nếu như cậu luôn tiêu tiền theo cách đó thì không ai trách cứ gì cậu đâu. – Jo nói thành thật.
– Ồ, chuyện chẳng có gì mà chú ấy cứ nói quá lên. Không lẽ cậu muốn tớ để cho con người tốt bụng ấy làm việc đến chết mà không giúp chút gì trong khi chú ấy ăn đứt cả chục kẻ lười biếng như chúng ta đây sao?
– Dĩ nhiên là không. Nhưng tớ không hiểu vì sao cậu lại cần đến mười bảy chiếc áo gi-lê? Không biết bao nhiêu là cà vạt, và một cái mũ mới mỗi khi cậu về thăm nhà? Tớ nghĩ là cậu đã qua cái thời kì ăn diện, nhưng cứ thỉnh thoảng lại thấy nó xuất hiện ở một hình thức mới. Hiện nay là kiểu mốt gớm ghiếc: biến đầu tóc thành một cái bàn chải, mặc một áo vét thẳng, đi găng tay màu da cam và giày mũi vuông. Nếu như tất cả những thứ kinh tởm ấy chẳng đáng bao nhiêu thì tớ không nói làm gì. Nhưng chúng đắt tiền không thua gì những thứ khác và không làm cho tớ thích chút nào cả.
Laurie ngửa cổ ra sau và bật cười khiến cho chiếc mũ phớt của cậu rơi xuống đất. Jo giẫm phải, càng làm cho Laurie có dịp ca ngợi cái hay của một bộ quần áo may sẵn trong khi cậu gập cái mũ rúm ró và nhét vào túi.
– Cậu hãy dễ thương một chút và đừng lên lớp tớ nữa. Tớ đã phải nhận quá đủ suốt cả tuần rồi và muốn thư giãn khi về nhà. Ngày mai tớ sẽ ăn mặc thật thanh lịch bất kể tốn kém thế nào và sẽ làm cho bạn bè tớ hài lòng.
– Tớ sẽ để cho cậu yên nếu như cậu chịu để cho tóc mọc lại. Tớ không phải là quý tộc, nhưng tớ không muốn người ta nhìn thấy tớ đi cùng một người trông giống một tay võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp. – Jo nhận xét nghiêm nghị.
– Kiểu tóc này thuận tiện cho việc học tập, vì vậy bọn tớ mới chọn nó. – Laurie đáp. – Và người ta không thể cho là cậu ưa phù phiếm được, bởi vì cậu đã tình nguyện hi sinh một mái tóc quăn tuyệt đẹp để đổi lấy cái đầu gần như cạo trọc này. À, nhân đây, Jo à, tớ nghĩ là chú nhóc Parker chết mê chết mệt cô Amy nhà mình. Thằng bé luôn miệng nhắc đến Amy, rồi làm thơ và hốc hác đi trông thấy. Lẽ ra thằng bé nên giết cái mối tình nhỏ nhoi của nó ngay từ trong trứng nước mới phải? – Laurie nói thêm bằng giọng của người anh lớn đầy vẻ tự tin, sau một hồi im lặng.
– Phải rồi. Chúng ta chưa muốn có thêm một đám cưới nữa ở cái nhà này trong vài năm tới. Xin Chúa tha tội cho chúng con, nhưng bọn trẻ nghĩ gì không biết? – Trông Jo giận dữ như thể Amy và chú nhóc Parker chưa đến tuổi thành niên vậy.
– Mọi thứ xảy ra thật nhanh và tớ không biết chúng sẽ đi đến đâu, thưa quý cô. Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, Jo à, nhưng lần sau là đến lượt cậu đấy, và chúng ta sẽ than thở… – Laurie nói, lắc đầu trước sức hủy hoại của thời gian.
– Cậu đừng lo. Tớ không phải thuộc típ dễ chấp nhận. Sẽ không có ai muốn cưới tớ đâu, và như thế thì thật may mắn, vì gia đình nào cũng cần có một cô gái già.
– Cậu chẳng chịu cho ai có cơ hội cả. – Laurie nói, lén liếc Jo và gương mặt rám nắng của cậu hơi ửng lên. – Cậu không muốn để lộ khía cạnh dịu hiền trong tính cách của mình. Và nếu chẳng may một tay nào đó nhận thấy điều ấy nhưng chưa kịp bộc bạch rằng hắn thích cậu, thì cậu đã hắt nước lạnh lên người hắn giống như cô Gummidge đã làm với bạn trai của cô ấy. Và cậu tỏ ra khó chịu khiến chẳng ai dám động chạm hay nhìn cậu nữa.
– Tớ không thích những chuyện như thế. Tớ còn nhiều việc phải làm nên không quan tâm đến những chuyện tầm phào đó. Và tớ nghĩ, thật đáng ghét khi phá vỡ gia đình bằng cách như vậy. Giờ thì đừng nói gì thêm về chuyện đó nữa. Đám cưới của chị Meg đủ làm cho đầu óc ta rối beng rồi. Chúng ta không nói gì khác ngoài những người yêu nhau và những chuyện kiểu như vậy. Tớ không muốn nổi khùng, cho nên chúng ta đổi đề tài đi. – Trông Jo vẻ như sẵn sàng dội nước lạnh lên bất cứ sự khiêu khích nhỏ nào.
Cho dù cảm xúc của Laurie có như thế nào đi nữa thì cậu cũng đã tìm thấy lối thoát bằng một tiếng huýt sáo dài và lời tiên đoán đáng sợ khi cả hai chia tay nhau tại cổng:
– Cứ nhớ lấy lời tớ, Jo nhé! Cậu sẽ là người kế tiếp đấy!
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt