Mở Đầu
uổi chiều ngày 9 tháng 9 cũng giống hệt như bất cứ buổi chiều nào khác. Không một ai bị dính líu vào các sự kiện trong ngày hôm đó có thể xác nhận mình từng có linh cảm về tai họa. (Ngoại trừ một người, bà Packer ở số 47, Wilbraham Crescent, vốn là chuyên gia về linh cảm, và sau khi có linh cảm vẫn luôn miệng mô tả hết sức dài dòng những tiên đoán đặc sắc và những rúng động trĩu nặng trong lòng mình. Nhưng bà Packer lại ở số 47 quá xa nhà số 19 và chả liên quan tới những chuyện xảy ra ở đó, nên dường như đối với bà chẳng phải linh cảm linh kiếc gì hết.)
Ở Phòng Thư ký và Đánh máy Cavendish với trưởng phòng là cô K. Martindale, thì ngày 9 tháng 9 là một ngày tẻ nhạt, một ngày nhàm chán. Chuông điện thoại reng, máy đánh chữ gỗ lóc cóc, áp lực công việc bình thường, không hơn không kém khối lượng thường ngày. Chẳng có chuyện gì đặc biệt đáng quan tâm cả. Trước 2 giờ 35 phút, thì ngày 9 tháng 9 là một ngày giống như bất cứ ngày nào khác.
Lúc 2 giờ 35 có tiếng kêu vo ve vang lên. Cô Martindale gọi điện thoại nội bộ, và Edna Brent ở phòng bên ngoài bắt máy, như thường lệ hơi có giọng mũi và lẫn với tiếng hít vào thở ra, trong lúc khéo léo lừa cục kẹo bơ dọc theo hàm răng của mình.
“Vâng, thưa cô Martindale?”
“Này Edna — đấy chẳng phải là cách nói năng tôi đã bảo cô khi trả lời điện thoại. Phải phát âm cho rõ từng từ một và giữ cho hơi thở đừng lấn át tiếng nói chứ.”
“Xin lỗi cô Martindale.”
“Khá hơn rồi đấy. Cứ cố lên thì làm được tất. Bảo Sheila Webb vào gặp tôi nhé!”
“Cô ấy đi ăn trưa chưa về ạ.”
“À.” Cô Martindale đưa mắt liếc nhìn đồng hồ trên bàn giấy. 2 giờ 36 phút. Trễ đúng sáu phút. Dạo gần đây Sheila Webb thường hay bê trễ. “Bao giờ cô ấy về thì bảo vào gặp tôi nhé!”
“Vâng, thưa cô Martindale.”
Edna lùa cục kẹo bơ quay lại giữa lưỡi, vừa khoái trá mút kẹo vừa trở về với công việc đánh máy quyển Naked Love của Armand Levine. Quyển truyện khiêu dâm rất công phu này khiến cô chẳng thích thú gì — mà với phần lớn độc giả của ông Levine quả thật cũng y thế, dù ông ta đã rất cố gắng. Ông ấy là một ví dụ điển hình về sự không gì có thể chán chường hơn sách báo khiêu dâm nhạt nhẽo. Mặc dù các bìa sách rất gớm, các tựa đề rất khiêu khích, doanh số bán sách mỗi năm mỗi sụt giảm và hóa đơn thanh toán tiền thuê đánh máy gần đây nhất của ông ta đã được gửi đi ba lần rồi.
Cửa mở ra và Sheila Webb đi vào, hơi bị hụt hơi.
“Mèo Hung hỏi cậu đó,” Edna nói.
Sheila Webb nhăn mặt.
“Thiệt xui xẻo… đúng ngay cái ngày tớ về trễ!”
Cô vuốt tóc, cầm lấy tập giấy và bút chì rồi gõ cửa phòng trưởng phòng.
Từ bàn làm việc, cô Martindale ngước nhìn lên. Bà cô ấy là một phụ nữ ngoài bốn mươi, khó tính mà có năng lực. Mái tóc chải phồng lên kiểu pompadour màu hơi đỏ nhạt và cái tên thánh Katherine của cô đã dẫn tới biệt hiệu Sandy Cat - Mèo Hung.
“Cô về trễ rồi đấy, cô Webb.”
“Xin lỗi cô Martindale. Có một vụ kẹt xe buýt kinh khủng ạ.”
“Ngày nào mà chẳng kẹt xe buýt vào giờ này. Cô nhận việc đây.” Cô Martindale lấy từ tập giấy của mình ra một tờ. “Một cô tên Pebmarsh đã gọi điện đến. Cô ấy muốn thuê một người ghi tốc ký lúc ba giờ. Cô ấy yêu cầu đích danh cô đấy. Trước đây cô đã từng làm việc cho cô ấy à?”
“Tôi không nhớ nổi mình có từng làm hay chưa. Gần đây thì không ạ. Sao cũng được.”
“Địa chỉ là nhà 19 phố Wilbraham Crescent.” Cô Martindale tạm dừng, có ý dò hỏi, nhưng Sheila Webb lắc đầu.
“Tôi không nhớ nổi mình có từng đến đó hay chưa.” Cô Martindale liếc nhìn đồng hồ.
“Ba giờ. Cô có thể dễ dàng thu xếp việc ấy. Chiều nay cô có cái hẹn nào khác không nhỉ? À có đấy…” Mắt cô ta lướt từ trên xuống dưới quyển sổ hẹn giờ để gần khuỷu tay của mình. “Giáo sư Purdy ở Khách sạn Curlew. Năm giờ. Cô phải trở về trước lúc ấy. Nếu không tôi có thể phái Janet đi.” Cô Martindale gật đầu ra hiệu đã xong và Sheila trở về văn phòng bên ngoài.
“Có gì thú vị không, Sheila?”
“Lại thêm một ngày buồn chán như mọi ngày. Một lão mèo nào đó ở Wilbraham Crescent. Năm giờ là Giáo sư Purdy — toàn những cái tên cổ quái dễ sợ. Tớ ước mong sao có lúc xảy ra chuyện gì đó nổi đình nổi đám!”
Cửa phòng cô Martindale mở ra.
“Tôi có bản ghi nhớ này cho cô đây, Sheila à. Khi đến nơi, nếu cô Pebmarsh chưa về kịp thì cô cứ vào, cửa sẽ không cài then. Hãy vào nhà, rồi vào trong gian phòng bên phải sảnh và chờ đợi! Có nhớ được không, hay để tôi ghi lại cho?”
“Tôi nhớ được ạ.”
Cô Martindale quay về thánh địa của mình.
Edna Brent mò bên dưới ghế, lén lôi lên một chiếc giày khá hào nhoáng, cái gót nhọn và cao đã bị rớt ra.
“Làm sao mình đi về nhà bây giờ hả trời?” cô than thở.
“Thôi đừng nhặng xị nữa—cứ tưởng có chuyện gì,” một cô khác nói, rồi trở lại với việc đánh máy.
Edna thở dài cho vào máy một tờ giấy mới.
“Ham muốn đã chộp lấy hắn. Với những ngón tay cuồng loạn hắn xé toạc lớp vải mỏng mong manh trên đôi gò bồng đảo của nàng rồi đè nàng xuống cưỡng hiếp trên sofa.”
“Đồ chết tiệt,” Edna vừa rủa vừa thò tay lấy cục tẩy. Sheila cầm túi xách của mình lên rồi ra ngoài.
Wilbraham Crescent là một khu nhà lập dị do một thầu khoán thời Nữ hoàng Victoria xây vào những năm 1880. Đó là những đôi nhà vườn tựa lưng vào nhau. Cái kiểu xây kỳ quái đó gây khó khăn đáng kể cho những người không quen thuộc với địa phương này. Những ai tới phía bên ngoài không tài nào tìm ra các số nhà nhỏ hơn, còn những kẻ tiếp cận phía bên trong trước tiên thì bị rối trí chả biết các số nhà lớn hơn ở chốn nào. Những ngôi nhà đơn sơ mà trang nhã, cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, có ban công rất lịch lãm và toát lên vẻ cổ kính. Cho tới nay việc hiện đại hóa chỉ mới đụng tới chúng bên ngoài, tức là nhà bếp và buồng tắm cảm nhận luồng gió đổi mới trước tiên.
Không có gì khác lạ về căn nhà số 19. Màn rủ gọn gàng và cửa trước bằng đồng thau rất bóng loáng. Những cây hoa hồng tiêu chuẩn hai bên lối đi dẫn tới cửa trước.
Mở cổng rào ra, Sheila bước tới cửa trước và bấm chuông. Không có ai đáp lại. Đợi chừng một hai phút gì đó rồi cô mới làm như đã được hướng dẫn, và vặn tay nắm. Cửa mở ra và cô bước vào. Cánh cửa bên phải cái sảnh nhỏ chỉ khép hờ. Cô gõ nhẹ lên đó, chờ đợi, và rồi vào bên trong. Đó là một phòng khách bình thường rất dễ thương, bày biện hơi quá lố theo thị hiếu hiện đại. Điều đáng lưu ý duy nhất là quá thừa thãi đồng hồ: Một đồng hồ đứng cao to kêu tích tắc ở góc phòng, một đồng hồ bằng sứ Dresden trên bệ lò sưởi, một đồng hồ quả lắc cầm tay bằng bạc trên bàn giấy, một đồng hồ kiểu mạ vàng nhỏ trên kệ trưng bày gần lò sưởi, và trên một cái bàn cạnh cửa sổ còn có một đồng hồ du lịch bằng da thuộc bạc màu có chữ ROSEMARY mạ vàng đã bị mòn vẹt một góc.
Sheila Webb ngó chiếc đồng hồ để trên bàn giấy với đôi chút ngạc nhiên. Nó cho thấy thời gian là hơn bốn giờ mười phút một chút xíu. Cái nhìn chằm chặp của cô chuyển sang ống khói lò sưởi. Chiếc đồng hồ ở đó cũng báo giờ y như vậy.
Cô giật bắn người khi có tiếng vù vù và lách cách trên đầu, rồi từ chiếc đồng hồ bằng gỗ chạm khắc trên vách tường, một con chim cu vọt ra qua cánh cửa nhỏ xíu của nó, báo giờ lớn tiếng và rõ ràng. Cúc cu! Cúc cu! Cúc cu! Giọng khô khốc gần như đe dọa. Chim cu lại biến đi cùng với tiếng cánh cửa của nó đóng sập lại.
Sheila Webb hơi mỉm cười, vòng quanh đầu ghế sofa. Rồi cô ngừng phắt, ghìm lại một cái giật nảy cả người.
Nằm sõng soài trên sàn nhà xác của một người đàn ông. Mắt ông ta hé mở, vô hồn. Có một mảng ươn ướt sẫm màu trên mặt trước bộ đồ xám sẫm của ông ta. Gần như cái máy, Sheila cúi xuống. Cô sờ má ông ta — lạnh ngắt — hai bàn tay cũng vậy… sờ cái mảng ướt rồi đột nhiên rụt tay lại, ngó lom lom với vẻ kinh hãi.
Ngay lúc đó cô nghe có tiếng lách cách của cánh cổng bên ngoài. Cô máy móc quay đầu ra cửa sổ. Qua đó cô thấy bóng dáng một người đàn bà vội vã đi trên lối mòn. Sheila nuốt nước bọt một cách máy móc — cổ họng khô rang khô rốc. Cô cứ đứng như trời trồng ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích, không thể kêu lên… cứ đăm đăm nhìn về phía trước.
Cửa mở ra và một phụ nữ cao ráo đã có tuổi đi vào, tay xách một cái túi mua hàng. Mái tóc hoa râm của bà rất dày, chải ngược ra sau trán, và đôi mắt to màu xanh xinh đẹp. Cái nhìn trao tráo của chúng lướt qua, không trông thấy Sheila.
Cô thốt ra một tiếng yếu ớt, không hơn một tiếng kêu rên. Đôi mắt to xanh lơ hướng tới chỗ cô gái, và người đàn bà đột nhiên cất tiếng the thé: “Ai ở đấy vậy?”
“Tôi — đó là…” Cô gái đột nhiên ngừng bặt lúc người đàn bà lẹ làng tiến về phía cô, vòng ra sau ghế sofa.
Rồi cô gái kêu lên thất thanh.
“Đừng — đừng… bà sẽ giẫm lên mất — ông ta… Và ông ta đã chết…”
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ