Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Ngủ Thuê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
T
rước tiên tôi muốn nói về một ngày của tôi, như là ngày hôm nay chẳng hạn. Tức là một ngày bình thường, với những công việc bình thường mà chẳng có sự kiện hay biến cố nào cả. Với một người bình thường thì có khoảng 345 ngày như thế mỗi năm, ấy là ước tính một cách dè dặt. Với tôi thì nhiều hơn thế.
Chuông báo thức sẽ reo vào đúng 6h30, và tôi thường thức dậy trước đó vài phút, để nhìn lên trần phòng. Có một con nhện vừa mới rời ổ của mẹ nó dọn tới đây vài ngày trước, tấm mạng của nó giăng gọn ở một góc trần. Hẳn là nó nghĩ một căn phòng bừa bộn như thế này thì sẽ có nhiều mồi cho nó hơn. Giống như suy nghĩ của tất cả mọi người khi tìm lên thành phố này.
- Chúc may mắn nhé, nhện!
Tôi nói to với nó rồi quay sang tắt chuông báo thức. Tôi coi việc con nhện không giật mình và chạy loạn lên trên mạng của nó là một dấu hiệu tiếp thu. Thông thường, sau khi rửa mặt và đánh răng, tôi sẽ đi đun nước trên cái bếp ga nhỏ để tự úp cho mình một tô mì ăn sáng. Hoặc cũng có những ngày như hôm nay, tôi sẽ chỉ uống tầm chục viên một loại thực phẩm chức năng được giới thiệu là cung cấp đầy đủ protein cho người bận rộn. Một người họ hàng trở về từ nước ngoài đã mang biếu bố mẹ tôi một bình tướng những viên bao phim màu xanh có mùi tanh tanh này, và hai người đã quyết định rằng thằng con trai duy nhất của họ đang đi làm ở xa sẽ cần tới nó hơn. Trong lúc lùa trôi mấy viên thuốc vào họng bằng một ngụm nước lớn, tôi bị mắc nghẹn và phải cố hớp thêm mấy ngụm nữa. Quá tội, tôi nghĩ rồi lắc lắc cái bình, cứ uống cái kiểu tuỳ hứng này thì chắc phải cả năm mới hết quá!
Tiết kiệm được công đoạn nấu và ăn mì cho tôi thêm một chút thời gian cho riêng mình. Tôi ngồi xuống trước cái bàn vẽ và nhìn qua cửa sổ. Đã ở đây từ rất lâu rồi, nhưng gần đây tôi mới bắt đầu để ý tới căn phòng đối diện: tường ngoài màu tím nhạt, được những dải xanh của một loại dây leo nào đó che chắn khỏi gió sương. Và ở tâm điểm của phông nền ấy là một ô cửa sổ kính khung gỗ màu cánh gián kiểu retro. Đằng sau hai cánh cửa sổ đang khép, một vài chậu cây xương rồng nhỏ đặt dàn hàng bên cạnh một lọ hoa súng trắng đang nở, rồi đến một vài cuốn sách gáy cứng dựng tựa tường. Sau đó nữa là đến bàn của N.
N chuyển vào căn phòng đó cùng cái ngày mà tôi bắt đầu chú ý đến nó. Hai cánh cửa sổ đã luôn đóng kín trước đó, cho đến ngày N tới. Cô mở bung hai cánh cửa, nhanh nhẹn lau những ô kính phủ bụi đến bóng loáng, trong suốt rồi xếp lên đó các chậu cây, sách vở, đồ trang trí, biến căn phòng và ô cửa sổ thành của cô. Một lần tôi trở về nhà sau một bữa ăn vội ở quán cơm đầu ngõ, nhìn sang thì thấy N đang hí hoáy viết gì đó trên bàn. Tôi cảm nhận thấy ánh mắt cô đang sáng lên long lanh, mặc dù mái tóc dài rủ xuống đã che hết gần nửa gương mặt cô. Hình ảnh ấy đánh động một điều gì đó tưởng như đã ngủ quên trong tôi và tôi chợt nảy sinh một tình cảm gần như là yêu mến với cái khung cửa sổ ấy. Rồi N chợt ngẩng lên, một tay vuốt ngược mớ tóc mái lên trên trán, một tay với lấy một vật nhỏ hình như là cái kẹp tóc. Bắt gặp ánh mắt của tôi, hay có lẽ chỉ là cái bóng của tôi từ bên ô cửa đối diện, N khẽ nhíu mày rồi lại thả tóc xuống, lại hí hoáy viết. Ngày hôm sau, một tấm rèm được lắp vào đằng sau hai cánh cửa sổ. N sẽ luôn kéo rèm vào mỗi khi vào phòng.
Nhưng vào mỗi buổi sáng, trước khi đi học – tôi nhận ra qua bộ đồng phục, N là học sinh một trường phổ thông gần đó – N sẽ thu rèm lại, vẩy một ít nước lên mấy chậu cây và lọ hoa của cô. Căn phòng áp mái nhìn về hướng bình minh, luôn luôn đón được những ánh nắng đầu tiên khi mặt trời lên. Màu nắng chan hoà tràn vào căn phòng, tạo nên một khung cảnh yên ả lạ kì. Tôi lấy nước pha màu một cách vội vã. Ngày hôm qua tôi đã chỉ có thể kịp lên dàn và phác bố cục bằng chì, hôm nay mới bắt đầu vẽ màu. Không thể để phí một phút nào, vì chỉ cần nắng đổi góc một chút thôi là toàn bộ những xúc cảm này sẽ triệt tiêu hết!
Tôi ngồi vẽ được một lúc thì có điện thoại từ người của trung tâm tới nhắc tôi bắt đầu làm việc. “Làm việc vui vẻ nhé!”, cái gã có giọng thân tình phỉnh phờ phát tởm ấy kết lại như thế trước khi tắt máy. Tôi có cảm giác ở phía bên kia, hắn ta đang nhăn nhở một cái cười ruồi. Tôi ngước lên, nắng đã chếch lên một góc hai mươi phút so với khi tôi bắt đầu vẽ. Thế cũng coi như quỹ thời gian của ngày hôm nay cho khung cảnh này được lưu lại đã cạn rồi. Tôi tặc lưỡi, tự nhủ sẽ tiếp tục bức vẽ vào sáng sớm mai. Tôi quay trở lại giường, buông mình xuống và bắt đầu làm việc.
***
“Kì thực con người là những sinh vật rất đáng tội nghiệp. Con người phản kháng tự nhiên, chà đạp lên các sinh vật khác, vươn lên đứng cao hơn hết thảy. Để rồi, ở trên đỉnh cao ấy, con người phải trả giá cho những gì mình đã để lại trên đường đi. Tự nhiên rất công bằng, ban cho con người sức mạnh để tìm kiếm vinh quang, nhưng cũng không quên để lại cho con người một căn nguyên bi kịch: Thời gian! Chính ý thức về thời gian là thứ đẩy con người vào tuyệt vọng. Chỉ con người mới có nổi ám ảnh về thời gian, chỉ con người mới phải vận hành theo những lịch trình ngặt nghèo, chỉ con người mới luôn đếm ngược thời gian sống của mình, và cũng chỉ con người mới luôn tự hoài nghi về sự tồn tại của bản thân, so với thời gian…
Bởi vì đời người là hữu hạn. Con người từ thượng cổ đã luôn tìm kiếm thêm thời gian cho cuộc đời mình. Từ những kẻ nghèo hèn, sợ hãi cùng cực trước bệnh tật, tuổi giả, bấu víu một cách tuyệt vọng vào sự sống của bản thân, cho đến những bậc đế vương, quyền lực, châu báu đã không thể nhiều hơn được nữa, vẫn hằng khao khát liều thuốc trường sinh mà không bạc vàng nào mua nổi.
Con người hiện đại học được cách chấp nhận bi kịch ấy, sống với nỗi ám ảnh mà phải quên nó đi bằng cách tự nhắc mình hãy sống với hiện tại. Nhưng hiện tại để làm gì nếu không phải là con đường hướng đến tương lai. Ôi tương lai! Vậy là con người vẫn không thể thoát khỏi sự chảy trôi của thời gian. Điều chờ đợi con người ở tương lai, sau khi ta đã cố gắng sống hết mình ở hiện tại? Phần thưởng là gì ngoài tuổi già và bệnh tật? Và thế là con người sẽ lại tự hỏi mình đã đánh đổi tuổi trẻ của mình lấy cái gì. Nhưng đó là vì con người đã quên mất một điều! Con người không bao giờ sống được hết thời gian của mình!
Thủ phạm thực sự gây nên tấn bi kịch thời gian của con người chính là… giấc ngủ! Chiếm đến hơn 8 giờ đồng hồ mỗi ngày, giấc ngủ luôn âm thầm lấy đi của con người một phần ba thời gian sống của họ. Hãy thử tưởng tượng nếu như con người không phải ngủ, họ sẽ có thêm nhiều thời gian như thế nào. Họ sẽ sống được nhiều hơn, làm được nhiều hơn, và có thể tận hưởng cuộc sống ngay khi còn trẻ. Cuộc đời mỗi người sẽ tự nhiên trở nên dài rộng hơn mà không cần cố công tìm kiếm một phương thuốc trường sinh nào cả…”
- Thế thì sao?
Tôi ngắt ngang bài diễn thuyết của H. Gã ngừng lại trong lúc đang hớp hơi để nói tiếp, cổ gã phình ra như một con ếch, như thể không biết nên nuốt vào hay thở ra. Tôi bật cười trước cảnh ấy. Thấy thế, H tỏ vẻ bị xúc phạm ghê gớm lắm, mắt trừng trừng nhìn tôi, cơ gò má giật giật. Rồi gã đằng hắng mấy cái, giọng đã thôi văn hoa đồng cốt.
- Bởi vì con người ta phải ngủ, cho nên thời gian sống thực tế bị ngắn đi… Nếu như không phải ngủ, người ta sẽ sống được nhiều hơn…
- Cái này ông nói rồi! Thế làm sao mà người ta không phải ngủ được?
- Rất đơn giản! – H lấy lại vẻ tự tin của một kẻ dẫn dắt hội thoại – Thuê người ngủ thay!
- Hả? Gì cơ?
Tôi nhớ là mình đã thực sự ngạc nhiên khi gã nói về điều đó. H chỉ chờ có thể để càng tỏ ra tự tin, thậm chí là tự mãn. Gã nhấn nhả từng từ khi giải thích cho tôi, những mạch máu trên mặt gã cộm lên với những bí mật chì chờ được bung ra.
“Bi kịch thời gian của con người nằm ở chỗ: có những người luôn luôn cảm thấy thời gian của mình không bao giờ đủ, trong khi lại có những kẻ dư thừa thời gian không biết dùng để làm gì. Một bên điên cuồng, vội vã sống, chỉ sợ thời gian trôi qua mà không làm được gì, một bên cứ ngẩn ngơ cho qua ngày đoạn tháng, biết rõ cuộc đời mình vô nghĩa nhưng lại chẳng biết làm gì để thay đổi. Cả hai bên đều đang gánh chịu bi kịch. Nhưng vậy thì nếu con người ta có thể chuyển giao thời gian cho nhau, những bi kịch đó sẽ không còn nữa! Thời gian chuyển giao cho nhau, dưới dạng giấc ngủ”.
- Ngủ tức là phục hồi năng lượng. Thời gian ngủ cũng chính là năng lượng. Tưởng tượng nếu như ông vẫn cứ làm việc, và có thằng thì ngủ thay cho ông, rồi truyền cho ông năng lượng tương ứng với thời gian ngủ đấy, thì ông sẽ khoẻ re mà làm việc mà không bị ngắt đoạn để đi ngủ. Thời gian đó ông sẽ làm được ối việc khác, ra tiền. Ông trích tiền đó cho cái thằng ngủ thay cho ông. Ông có thời gian, nó có tiền, mọi người cùng vui vẻ hạnh phúc!
- Thế… cũng được à? – Tôi đã từng chứng kiến nhiều điều kì lạ, thậm chí không tưởng ở thế kỉ mới này, nhưng điều này thì…
- Được! – H quả quyết – Công nghệ ngày nay cho phép làm được điều đó. Chỉ cần một thiết bị kết nối giữa ông và thằng ngủ thuê, không dây, dĩ nhiên! Một cái connector. Khi thằng kia ngủ, connector sẽ mã hoá những tín hiệu phục hồi của từng cơ quan trong cơ thể nó, gửi theo sóng điện từ tới connector của ông, kích hoạt các cơ quan trong cơ thể ông phục hồi. Năng lượng cũng tương tự, truyền từ nó sang ông thông qua connector.
- À…
- Lắp đặt cũng cực kì an toàn, chỉ cần một cuộc tiểu phẫu để gắn connector lên cơ thể ông thôi… Lấy ra cũng đơn giản thế! Đảm bảo an toàn, hiệu quả 100%! Chi phí dịch vụ cực kì phải chăng. Thế nào?
- Tôi không hiểu, ông nói với tôi chuyện này làm gì?
- Thế nào? Nghĩ mà xem! Một ngày bỗng nhiên có thêm 8 tiếng, học thêm được bao nhiêu thứ, tha hồ mà đọc sách, làm đồ án, mà nghe bảo ông vẫn hay bị lụt đồ án phải không? Rồi thì nhận làm thêm, phí dịch vụ chẳng là gì so với lương đi làm thêm cả! Được đấy chứ?
- Không, tôi làm gì có lắm tiền mà mua thời gian!
- Không mua ít thì mua nhiều! Chỉ một vài buổi trong tuần thôi là cũng có thêm nhiều thời gian lắm rồi đấy! Trẻ như anh em mình, phải vội vàng lên chứ!
- Không, tôi chẳng có lí do gì để vội vàng cả!
Tôi hút nốt chút cà phê cuối cùng trong cái cốc giấy nắp nhựa đỏm dáng, để lại một nửa cốc đá xay rồi đứng lên hướng ra phía cửa. Giờ thì tôi đã hiểu lí do H đột ngột mời tôi đi uống nước ngày hôm nay, cuộc đối thoại hoàn chỉnh đầu tiên của tôi và gã sau 3 năm học cùng phổ thông và 4 năm bỏ qua hàng chục buổi họp lớp là như thế này đây. Tôi thậm chí dám chắc gã đã học thuộc lòng những đoạn trong ngoặc kép, chỉ để khiến cho luận điểm của mình, và sau đó là chào hàng, thêm phần quyến mị. Về sau này tôi mới biết, với mỗi khách hàng đặt bút kí hợp đồng, trung tâm môi giới dịch vụ sẽ trả cho người giới thiệu 5% giá trị hợp đồng ấy. Tôi uể oải giơ tay lên chào H, không thèm quay lại nhìn gã. Tôi nghe thấy tiếng xô ghế, rồi tiếng H gọi với theo tôi:
- Ông có biết bao nhiêu người sẵn sàng bỏ bao nhiêu tiền ra để mua thêm chỉ một giờ không hả?
Tôi dừng bước, một bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa.
- Nếu như họ cần thời gian đến thế… thì đây! Tôi bán cho!
***
Trung tâm mà H chỉ tôi đến – gã chìa ra cho tôi một tấm danh thiếp, nhưng thu nó lại ngay trước khi tôi kịp đón lấy rồi ngồi xuống viết ngoáy mấy dòng địa chỉ lên mặt sau tờ hoá đơn đồ uống – có một cái tên mĩ miều “Trung tâm kết nối chia sẻ thời gian Happy Time”. Đón tiếp tôi là một gã nhỏ thó có gương mặt choắt nham hiểm và một điệu cười đớp hơi nghe như tiếng nấc. Rất mau mắn, hắn mời tôi ngồi, chuyền cho tôi một tập catalog bóng lộn trong lúc eo éo lặp lại bài diễn thuyết của H. “Con người tội nghiệp”… “tấn bi kịch”… “thời gian”… Tôi vừa đếm theo từng từ của hắn, đối chiếu với phần-trong-ngoặc-kép của H, vừa lướt qua các gói dịch vụ “chia sẻ thời gian” trong catalog. Cuối cùng, đoán chừng hắn đã nói xong phần mình, tôi mới nhỏ nhẹ “Xin lỗi, tôi đến để chia sẻ thời gian với những người khác!”.
Gã mặt choắt là một nhà môi giới dịch vụ ở một đẳng cấp khác so với H. Không cần lấy một giây đứng hình, hắn thoắt đổi giọng từ trịnh trọng sang thân tình, vỗ vai tôi, “Thế mà chú em không nói sớm!”. Tôi điền vào phiếu đăng kí hắn đưa, đánh dấu “v” vào tất cả các ô “giờ có thể làm việc” – tiền nhà, tiền ăn, tiền điện nước, tôi nhẩm tính, “Chỉ cần hai phần ba là đủ!”. Hắn nhướn mày lên một chút khi đọc tới đó, ngước lên nhìn tôi, rồi đọc lại một lần nữa. “Hay! Hay lắm!”, hắn lại vỗ đen đét lên vai tôi. Thân mình hắn nhỏ, mà bàn tay lại to tướng, toàn xương, vỗ rất rát. Khi không lại bị đánh, tôi phát cáu thầm. Tôi những muốn gạt phăng tay hắn ra, rồi tiện thể bẻ xoắn nó đến tận vai cho hắn biết mặt. Nhưng rồi tôi kìm lại được, đưa tay bóp bóp vai trong khi nhăn răng ra cười như một thằng đần. Thấy thế hắn có vẻ lại càng thích.
Họ đè tôi ra khám: lấy máu, lấy nước tiểu xét nghiệm, đo huyết áp, đo mạch, điện tim. Xong xuôi, họ làm tiểu phẫu cấy lên bả vai trái tôi – vẫn còn ửng đỏ vì những cái vỗ của gã mặt choắt – một thiết bị hình tròn dẹt lớn hơn đồng xu một chút, gọi là ‘Happy Time Connector’. Tôi nghe một tai khi họ hướng dẫn tôi ấn nút này để làm gì, nút kia để làm gì, đèn này nháy thì sao, đèn kia nháy thì sao, cũng chẳng có gì quan trọng. Cuối cùng, họ để tôi ra về với lời hẹn sẽ gọi đến khi nhận được thêm hợp đồng.
Tôi kí liên tiếp sáu hợp đồng trong tuần sau đó, một điều mà theo gã lễ tân mặt choắt là một kỉ lục từ khi Happy Time được thành lập. Các khách hàng có những yêu cầu khác nhau về thời gian cho giấc ngủ của họ. Đối chiếu những yêu cầu đó với nhau để chọn ra một thời gian biểu cho phép nhận được tối đa hợp đồng, tôi có cảm giác như một cậu sinh viên đang lần mò đăng kí lớp tín chỉ. Đó cũng chưa phải là một điều gì đó đã quá xa xôi, nhưng là thứ tôi không muốn trải qua nữa. Các khách hàng của tôi gồm có… Mà thôi, trong câu chuyện này tôi sẽ lần lượt giới thiệu họ với bạn thôi. Hợp đồng đầu tiên được kí xong, hắn đưa cho tôi một lọ thuốc, bảo “Cái này để giúp cậu làm việc dễ dàng hơn. Trung tâm hỗ trợ cậu nửa lọ, vị chi là…”. Tôi xua tay, “Khỏi! Em tự ngủ được!”.
Ngày tôi lại đến trung tâm để kí hợp đồng thứ sáu, toàn thể nhân viên trong trung tâm đổ ra phòng khách để chúc mừng tôi. Những ánh mắt hiếu kì, những cái bắt tay – và vỗ vai – chiếu cố, cả những nụ cười pha màu thương hại.
Sáu hợp đồng, toàn bộ thời gian tôi có. Tôi đã bán hết những gì có thể.
***
Vào một ngày bình thường như thế, tôi sẽ ngủ ba giấc cho các khách hàng của mình, mỗi giấc bốn giờ. Trước đây, tức là trước khi N dọn đến căn phòng đối diện, tôi thường nhìn xuống căn nhà nơi khúc quanh của con ngõ để áng chừng giờ làm việc của mình. Căn nhà ấy được một công ti nhỏ thuê làm văn phòng, và cứ đúng 8h kém 10’, một chiếc xe motor cổ màu đỏ sẽ dừng lại trước cổng nhà. Đó là lúc tôi quay trở về nơi làm việc duy nhất của mình.
Mặc dù trời đang sáng khi tôi bắt đầu đặt lưng xuống – ánh bình minh được ô cửa sổ đối diện hắt ngược vào phòng tôi – tôi vẫn thường để đèn khi ngủ. Lí do là tôi không thể chịu nổi việc mình thức dậy vào giữa trưa, khi mặt trời đứng bóng và cả căn phòng chìm vào một thứ nhãn cảnh nhờ nhờ, tranh tối tranh sáng. Những khi ấy, tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để ý thức lại được hiện tại, để rồi bàng hoàng nhận ra đã bốn giờ nữa trôi qua rồi, mà mình thì chẳng làm được việc gì khác ngoài ngủ, một giấc ngủ của người khác. “Ôi, thời gian! Thời gian! Nó làm đau khổ cả những tâm hồn đã chọn cách lãng quên nó…”. Có lẽ H sẽ nói thế nếu như gã là người kể câu chuyện này. Nhưng đây lại là câu chuyện của tôi. Mà tôi thì sẽ để đèn cả khi ngủ, và những gì rơi vào mắt khi tôi thức dậy sẽ không khác gì những gì còn sót lại trong mắt khi tôi bắt đầu ngủ. Chỉ là một cái chớp mắt dài. Rồi tôi lại ngồi dậy, bước xuống giường và chuẩn bị bữa trưa. Khi ấy là 12h đúng.
Không thực sự đói, nhưng tôi vẫn cố gắng ăn nhanh một thứ gì đó trước khi quay trở lại giường vào lúc 1h chiều. Những bữa trưa nhanh như thế thường là cơm nguội, hoặc cơm nóng đến khô khốc trong nồi điện cắm từ sáng, ăn cùng với bất kì thứ gì còn lại trong tủ lạnh được đảo nhanh trên một hoặc hai cái chảo. N vẫn chưa về khi tôi dừng chân lại bên bàn trên đường quay trở lại giường. Căn phòng bên ấy trống trải kì lạ. Bản màu đặt bên bức tranh dang dở đã khô cứng lại.
Ca thứ hai trong ngày kéo dài đến 5h chiều. Tôi mở choàng mắt khi chuông báo thức đã reo được gần 15 giây, đầu óc choáng váng nặng nề. Tiếng chuông vang lên thêm một lúc nữa trước khi tôi có thể nhấc được một cánh tay lên để tắt nó đi. Mắt tôi lại bắt gặp con nhện. Nó đang nhào tới một con muỗi vừa mắc vào mạng vẫn đang khua khoắng những cái chân dài mảnh. Rất nhanh thôi, con nhện sẽ cuốn con mồi của nó vào trong một cái kén bằng tơ rồi để dành đó ăn dần.
- Mày hên thật đấy, nhện!
Tôi thì thầm với con nhện, và hình như nó vừa giơ một trong tám cái chân của nó lên vẫy đáp lại tôi. Sống ở thành phố một thời gian rồi ai cũng phải học được một số phép lịch sự. Tôi cười mũi với chính mình trong khi nhắm mắt lại một lần nữa. Nhưng chỉ một chút xíu thôi, trước khi tôi chợt nhớ ra một điều và quả quyết tung chăn bật dậy. Cái chăn bị vướng vào cổ chân tôi và bị kéo lê trên sàn hết nửa phòng. Bên ngoài trời đã chạng vạng tối, đèn ngõ đã bật. N đã về. Tấm rèm được kéo xuống đằng sau ô cửa kính, bên trong đèn sáng, nhưng căn phòng đã trở nên tối hơn bao giờ hết. Tôi thở dài sõng sượt rồi cúi xuống nhặt cái chăn lên, thảy trở lại giường.
Từ 5h đến 8h là thời gian riêng của tôi, nhưng lại là thời gian tôi cảm thấy mệt mỏi nhất. Đã nằm gần như cả một ngày, lưng tôi mỏi nhừ, chân tay tê rần, đầu óc mịt mờ, trống rỗng. Lúc này, tôi thường tranh thủ tập thể dục một chút. Đi lại trong phòng, chống đẩy hay một vài động tác thể dục đơn giản từ hồi tiểu học. Vài lần mỗi tuần, mẹ tôi sẽ gọi điện lên vào lúc này – tôi đã bảo mẹ đừng gọi điện trước 5h chiều vì đó là giờ làm việc. Tôi sẽ nói những gì bà muốn nghe, đại loại là thế này.
- Con khoẻ ạ! Công việc không vất vả lắm đâu ạ!
- Công ti có bao ăn trưa mà mẹ!
- Dạ vâng, con sắp về…
- Giờ về đi chợ vẫn kịp ạ!
- Không, chỗ con mua quen, thịt tươi mà!
- Vâng, với cả bắp cải với cà chua…
- Tôm con kho từ hôm kia vẫn còn ạ…
- Vâng, con ngủ sớm mà, mai còn đi làm chứ…
- Nếu công việc ngớt thì Tết con về!
- Vâng, con chào mẹ!
Nghe tiếng mẹ cười mãn nguyện ở bên kia đầu dây, tôi tắt máy rồi vào bếp đun nước nấu mì.
Cũng có đôi khi, Happy Time sẽ gọi cho tôi, đâu đó tầm 6h kém. Luôn luôn là gã mặt choắt.
- Thế nào? Khoẻ cả chứ?
- Em kh…
- Thế là tốt rồi! Giờ cậu có kế hoạch gì không?
- À…
Tôi ngẩng lên. Bóng N in lên tấm rèm cửa, cô đang đứng, và đang chuyển động, tay cầm một vật gì đó như là chiếc lược.
- Em kh…
- Thế là tốt rồi! Này, có một khách cần người gấp đây! Hai tiếng thôi! Bọn mình không tìm được ai cả. Hợp đồng gấp này là giá gấp đôi đấy!
Lẫn trong giọng ca lảnh lót của một cô ca sĩ thời thượng vang lên tiếng của N khi được khi mất. Tôi nhệch miệng cười không ra hơi. Hắn dường như nhìn thấy được cái gục gặc đầu đầy trớ trêu của tôi.
- Những lúc này chỉ biết trông vào cậu thôi đấy! Cậu bật máy lên nhé, rồi thế này… thế này…
Tiếng nhạc và giọng hát của N ngừng lại khi tôi đã chui lên giường lần thứ ba trong ngày. Sự im lặng này có một giá trị uỷ an đặc biệt, dù cho không phải là tôi cần nó để có thể ngủ được. “Chẳng mất gì cả!”, tôi tự nhủ, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Có hay không những hợp đồng cấp kì, tôi sẽ vẫn phải quay trở lại giường vào lúc 8h. Và có hay không tiếng hát của N, tôi vẫn sẽ ngồi trên bàn, đăm đăm nhìn vào chiếc điện thoại. Liệu còn ai khác sẽ gọi cho tôi không? Liệu tôi có thể gọi cho ai đó không? Đôi khi tôi sẽ cầm máy điện thoại lên, bấm một nửa tên của một đứa bạn nào đó trong danh bạ, để rồi lại xoá nó đi. Tôi chẳng có lấy một lí do để gặp bất kì ai. Tôi ngồi xuống, nguệch ngoạc một bức tranh siêu nhân và quái vật nào đó cho tới 8h tối. Đó là hợp đồng thứ ba trong ngày.
Chuông báo thức sẽ kêu lúc nửa đêm, chỉ để gọi tôi dậy tắt connector và bắt đầu giấc ngủ thực sự của mình. Thức dậy để rồi lại ngủ tiếp, nhưng cũng có những lần tôi không thể cứ thể ngả trở lại xuống giường và ngủ tiếp được. Đèn đã tắt, tôi mò mẫm ngồi dậy, hướng về phía ánh sáng leo lét ngoài cửa sổ. N vẫn chưa ngủ, căn phòng chỉ còn được soi sáng bằng ánh đèn bàn của N, chiếu lên rèm một cái bóng nhỏ nhắn, sắc nét đang lúi húi với cây bút, hệt như ngày đầu cô ý thức được sự có mặt của tôi. Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn và ngắm cái bóng ấy cho tới lúc N cũng tắt đèn đi ngủ. Đến tận khi ấy tôi mới nhận ra mí mắt mình đang trĩu xuống, một bằng chứng cho thấy tôi đã không nhận được chút năng lượng nào từ những giấc ngủ trong ngày của mình. Tôi quay trở lại giường, vùi xuống gối. Không một chút cố gắng, tôi ngủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Ngủ Thuê
Nhật Phi
Người Ngủ Thuê - Nhật Phi
https://isach.info/story.php?story=nguoi_ngu_thue__nhat_phi