Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Của Biển
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
C
hiếc xe con mang biển đỏ, cài kín lá nguỵ trang dừng lại trước ba-ri-e. Những người trên xe chưa kịp bước xuống thì trong chòi gác bên vệ đường, một người cao lớn, khẩu súng trường đeo trễ bên vai, chiếc mũ rơm rộng vành úp sùm sụp trên đầu che hết phần trán, da mặt sạm đen trông như người Mễ -tây-cơ, sấn sổ xô tới.
- Các anh mù à? Không thấy biển cấm hay sao mà còn cho xe lao lên? Muốn ăn rốc két hay ăn bom, hả?
Anh ta mắng sa sả, nét mặt hằm hằm, cánh tay phải với bàn tay thô, ngón như quả chuối hột, vung lên kẻ cả.
Đoàn trưởng Tư và Lê mở cửa xe, nhảy vội ra.
- Chào đồng chí!
- Cho xe lùi lại ngay! Các anh muốn gọi máy bay tới thì đánh xe đi chỗ khác, còn đây là bến phà! Bến phà! Là sinh mạng hàng trăm con người, là mạch giao thông…
- Báo cáo đồng chí, chúng tôi có việc quân sự cần vào thành phố gấp.
- Thời chiến, việc nào chẳng là việc quân sự? Đã có lệnh cấm mọi loại xe cộ vào thành phố trong giờ cao điểm, dễ chừng cái việc ấy không phải là việc quân sự hẳn?
- Báo cáo…
- Tôi lệnh cho xe ra khỏi khu vực này, đồng chí thiếu tá có chấp hành không?
Đoàn trưởng Tư lắc đầu, đành cho xe quay lại.
Người điều khiển bến phà trở vào chòi, vơ vội cái loa gò bằng sắt tây, đưa lên miệng, gọi xuống bến. Dưới đó con phà từ bên kia sang, đang cập bờ đá. Những người có việc cần phải qua sông vào giờ này vừa trải qua những giây phút căng thẳng, thấp thỏm, như trút được gánh nặng tất tả ùa lên bờ.
- Đồng bào bình tĩnh. Không xô đẩy, chen lấn nhau. Cách bến năm trăm mét về phía tay phải có hầm trú ẩn công cộng. Phía bên trái có " tăng xê " cá nhân, nếu báo động… Này anh áo trắng và chị mặc áo xanh trứng sáo dắt xe Pha-vô-rít kia ơi, có biết đây là khu vực nguy hiểm không mà cứ nhơn nhơn đứng lại nói cười thế?
Chuông điện thoại đột ngột réo gắt trong chòi, người trưởng bến quay vào, vồ lấy ống nói.
- A lô, vâng. Tôi nghe! … Nghe rõ.
Anh ta quay ra, lại đưa loa lên miệng:
- Đồng bào chú ý: phía đông nam thành phố đang có máy bay địch hoạt động. Đề nghị đồng bào chờ phà nhanh chóng sơ tán khỏi bến. Cách năm trăm mét …
Chiếc loa quay về phía đường cái:
- Đề nghị các đồng chí lái xe cho xe ở tư thế sẵn sàng cơ động. Ai chưa nguỵ trang kỹ, phải nguỵ trang thêm.
Đoàn trưởng Tư và Lê đứng tựa bên thành xe hút thuốc vặt. Đoàn trưởng nóng lòng một thì Lê nóng lòng mười. Ngoài việc chung, anh nôn nao mong chóng sang phố để gặp người yêu. Anh không ngờ hôm nay mình có cái may mắn bất ngờ được vào thành phố và lại đến ngay nhà máy, nơi Thuý làm việc. Từ lúc nghe đoàn trưởng thông báo rằng, trước khi đến Bộ tư lệnh quân chủng gặp đồng chí tư lệnh, anh và đoàn trưởng còn có nhiệm vụ nữa là sang nhà máy đóng tàu Hải Phòng bàn một số việc cần kíp, anh vừa mừng vừa phấp phỏng… Đã lâu lắm rồi anh không gặp Thuý. Dù ngày nào cũng đọc thư của nhau, chẳng thể bù bằng mấy phút bên nhau. Bề ngoài Lê tỏ ra bận bịu, xếp tài liệu này, soạn tài liệu kia, nhưng trong anh đang rạo rực niềm vui. Đoàn trưởng Tư cũng rõ tâm trạng ấy, ông tủm tỉm:
- Lê này, thằng cha điều khiển bến phà này cứ cứng nhắc nguyên tắc thì bọn mình khó lòng sang sông sớm đấy.
- Để lát nữa tôi " tình cảm " với anh ta xem.
- Không dễ đâu! Trông hắn xua người ta mới thô bạo chứ. Mình ngẫm ra là những tay làm quản lý, những tay giữ kho, và những tay trong coi bến phà cấm có ai mát tính. Tay nào cũng bẳn gắt như mắm. Nhưng thực ra không có những người nguyên tắc như thế thì hỏng bét mọi việc. Nếu ở địa vị ấy, mình cũng vậy thôi. Hắn nói đúng đấy, thời buổi bom đạn này việc quái nào chẳng có thể bảo là khẩn. Đã đánh xe tới đây, tay nào không viện ra đủ lý do để được phới cho nhanh.
Có tiếng còi báo động từ thành phố vọng sang. Bến phà đang nhốn nháo chợt yên ắng, quang quẻ hẳn. Mọi người nhanh chóng tản xuống hầm trú ẩn. Xe đạp vất chỏng chơ. Một vài thanh niên không chịu xuống hầm cứ lấp ló ngửa mặt lên trời xem chừng, bị mọi người la ó, quát tháo, cuối cùng cũng phải thụt vào một cái hố nào đấy. Gần ba-ri-e, tiểu đội tự vệ bến phà đứng dưới hào. Khoảng chục khẩu súng trường chếch mũi về hướng đông. Người điều khiển bến phà lúc này đứng đầu đoạn hào, nhô hẳn nửa người khỏi mặt đất, một tay cầm loa, tay kia cầm cờ hiệu màu đỏ, đang gắt gỏng điều gì đó.
Tư và Lê ngồi bên mép một chiếc hầm cá nhân dưới gốc cây. Cạnh đó là đồng chí lái xe. Họ đều hướng về thành phố. Phía thương cảng, tàu hàng nước ngoài đậu nép vào nhau phơi ra dưới nắng. Những lá quốc kỳ nhiều màu treo cao phía sau. Dưới lòng sông, không một bóng thuyền qua lại. Tất cả đều yên lặng. Chợt có tiếng đạn cao xạ nổ đanh trên bầu trời thành phố. Giữa không trung, nhiều vệt khói bung ra, tan loãng. Ba chiếc " vỉ ruồi " lấp loá nắng, bạc phếch từ trong mây chui ra, rồi cắn đuôi nhau đâm xuống. Tiếng súng các cỡ lập tức rộ lên. Tiếng bom ình ình. Ít phút sau, trong thành phố có những cuộn khói đen nghịt cuộn lên.
- Nó lại ném bom mạn Thượng Lý! - Nhiều tiếng xôn xao.
- Không phải nhà máy xi măng, chúng ném bom kho dầu. Dầu cháy, lửa mới bốc cao thế.
- Lại có người chết, lại có người bị thương. Hình như ngày nào không giết được người thì lão tổng thống Mỹ ăn không ngon, ngủ không yên. Phía Thượng Lý làm gì có mục tiêu quân sự?
- Sao không thấy chiếc nào rơi nhỉ?
- Chứ cái nhà cô thì vào thành phố làm gì cho khổ, hử?
- Bác tính, không có việc thì đi làm gì để cả nhà phải lo. Hôm nọ cho cháu sơ tán về dưới cô nó, quên mấy thứ đồ dùng, hôm nay phải lộn về lấy. Mà chẳng rõ nhà có còn hay lại sập rồi?
Nhìn đám khói bốc lên mỗi lúc một cao, lòng Lê như lửa đốt: Nhà máy đóng tàu cũng ở mạn Thượng Lý. Lê nhìn ngọn lửa và cố hình dung xem nó cách nhà máy là bao xa. Sự bất lực khiến anh cảm thấy bực bội. Bất giác Lê quay lại, hình như có ai đang nhìn anh. Và anh bắt gặp đôi mắt của người phụ nữ có con bồng trên tay. Anh bối rối, ngượng. Cứ mỗi lần gặp trường hợp như thế này, Lê cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt trách móc hướng về phía người lính. Lê đưa tay sờ lên đôi quân hàm thiếu uý nơi cổ áo, rồi anh lặng lẽ lại bên ôtô.
Chưa có còi báo yên nhưng mọi người đã ra khỏi hầm và đều quay vào nhìn thành phố. Nhưng cột khói không còn bốc vọt lên nữa mà hình như đang lan rộng ra. Rồi mọi người tản đi, vội vội vã vã với công việc đang dở dang.
Lê bước nhanh về phía ba-ri-e.
- Nào, giấy tờ của đồng chí? Người điều khiển bến phà hỏi.
- Mời đồng chí xem! - Lê đưa ra một lô giấy - Đây là giấy của Bộ Quốc phòng, đây là giấy của Bộ tư lệnh Hải quân, còn đây là giấy của Bộ Giao thông vận tải.
- Tôi sẽ bố trí các đồng chí đi chuyến phà tới. Các đồng chí cần làm việc với nhà máy đóng tàu, còn ôtô thì chắc chắn là không. Đây tới nhà máy thì chỉ đi bộ một nhoáng. Ngày nào tôi chẳng tới đó. Sao, không tin à? Mụ vợ tôi làm việc ở đấy, thợ hàn bậc bốn trên bảy. Cứ hỏi chị nào có chồng là trưởng bến phà Bính thì cả nhà máy biết. Còn ngày nào tôi cũng tới đó à? Cái gì người ta cũng quen được, duy cái điều cứ thấp thỏm vì người thân luôn luôn ở dưới tầm bom đạn Mỹ thì không thể quen. Ít ra tôi cũng phải biết hôm nay vợ tôi còn sống hay không chứ! Ngày nào cũng bom, cũng bom! …Nào đồng chí thượng uý pháo binh, đồng chí cần gì? Hả? Cho pháo sang sông ngay bây giờ à? Rắc rối nhỉ?
Lê định hỏi thăm người trưởng bến phà vài câu, thế nào anh ta chẳng quen biết Thuý, song anh chỉ chào rồi quay đi. Lê báo cáo với đoàn trưởng về quyết định của người trưởng bến.
- Chà, thằng cha ấy thông minh và được việc lắm! Đoàn trưởng Tư cười vui vẻ - Đáng ra chúng mình phải nhận ra điều ấy trước để khỏi bị hắn quát và khỏi làm phiền đến hắn mới phải.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Của Biển
Người Của Biển -
https://isach.info/story.php?story=nguoi_cua_bien__dinh_kinh