Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọn Tháp Hạnh Phúc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần Mở Đầu
"D
iana! Diana!"
Người bệnh lặp đi lặp lại mãi không thôi cái tên phụ nữ đó bằng giọng vừa tha thiết vừa như mê sảng. Hai cánh tay anh quờ quạng như thể muốn dứt tấm chăn ra khỏi người. Giường bệnh chỉ là một tấm phên đặt trên mặt đất, kê rất thấp bằng đủ thứ gì có thể có: vài hòn đá, khúc gỗ nhỏ. Một bóng người cao lớn thận trọng, nhẹ nhàng chui vào dưới mái tấm lều vải bạt, cúi xuống, nâng đầu bệnh nhân lên để cho anh ta uống nước.
Bên ngoài lều vải, mấy người phu da đen khiêng cáng nằm ngả ngốn bất động. Họ đã kiệt sức sau cả một ngày phải khiêng thêm người bệnh da trắng ốm nặng kia đến đây. Bên cạnh họ là đống lửa trại lúc này đã chỉ còn leo lét và ngọn lửa nhạt đi vì trời bắt đầu rạng. Trong khu rừng rậm gần đó vọng lại tiếng loài dã thú vẫn còn đang tìm mồi. Nghe rõ tiếng hú khàn khàn của loài cáo mèo.
Bên trong lều, người bệnh vẫn đang mê sảng: "Diana! Diana!" tiếng gọi tên người con gái nào đó ấy bây giờ chỉ còn thều thào. Bạn anh ta, người có thân hình cao lớn, cho bạn uống nước rồi sửa lại tấm chăn dạ trên người anh ta, ghé xuống nằm bên cạnh. Do cũng quá mệt, anh bạn vừa đặt mình xuống đã ngáy khe khẽ. Thấy rõ học là những người da trắng đã quen với một cuộc sống căng thẳng, và bất cứ lúc nào đặt mình xuống là họ có thể ngủ được ngay, ít ra cũng được ít phút để lấy lại phần nào sức khỏe.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bình minh châu Phi đã tỏa làn ánh sáng mờ nhạt lên khuôn mặt hai người đàn ông da trắng. Ian Carstairs nằm ngủ, chân duỗi, đầu ngửa ra phía sau, một cánh tay quặt lên phía trên. Bây giờ ta đã thấy được đó là một chàng trai vạm vỡ, cao lớn, thân hình hoàn toàn cân đối, dáng điệu mềm mại, dẻo dai và làn da rám nắng đã thành màu nâu sẫm, do luôn phải sống dưới mặt trời đổ lửa của vùng sa mạc và rừng rậm châu Phi. Cái cằm chắc nịch và đường nét trên khuôn mặt khá đậm chứng tỏ anh ta là con người quả cảm, đã quyết định điều gì thì làm cho bằng được. Nhưng vầng trán rộng và cao lại khiến người ta thấy anh không phải loại người chỉ dùng vũ lực. Miêng Ian phảng phất một nét gì đó của con người nhìn đời bằng cặp mắt khinh bạc, thậm chí giễu cợt.
Bạn Ian, lúc này đang mê man, nằm đắp tấm chăn dạ bên cạnh lại khác hẳn. Tuy cùng vóc cao, nhưng người bạn đồng hành của Ian không có vẻ vạm vỡ, không có chất quả cảm như Ian. Ngược lại, anh ta còn có dáng thư sinh, mơ mộng và phần nào nhu nhược, với đuôi mắt dài, cặp lông mày thanh tú và cái miệng của một người quen được nuông chiều. Và anh ta có vẻ cũng trẻ hơn Ian đôi chút: trông chỉ khoảng hai mươi nhăm tuổi.
Đột nhiên người bệnh giãy giụa rồi mở mắt, cặp mắt xanh biếc lúc này lộ vẻ hoảng hốt. Cử chỉ đó đủ làm Ian thức giấc. Anh vùng dậy và đứng lên nhìn bạn. Rồi anh với tấm khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán bạn, đồng thời thấm nước lên đôi môi mỏng và khô khốc chứng tỏ bạn anh đang lên cơn sốt rất cao.
Ian dịu dàng hỏi khẽ:
- Cậu có thấy dễ chịu hơn chút nào không, Jack?
Jack Melbourne mệt mỏi lắc đầu:
- Ian...- Jack thều thào. Hôm nay mình không thể đi tiếp được đâu...
Anh vừa mấp máy cặp môi lợt lạt và nứt nẻ vì cơn sốt, vừa nhăn mặt. Ian mỉm cười trìu mến, dịu dàng nói:
- Cậu cố lên một chút. Chỉ còn bốn mươi cây số nữa thôi là đến nơi. Mình sẽ dặn mấy tên khiêng cáng đi chầm chậm và tránh lắc lư nhiều.
Jack lắc đầu:
- Không. Anh ta thở dài. - Mình không thể đi tiếp được nữa.
Mấy tên phu da đen đã chạy vào, nhanh nhẹn thu xếp hành lý, gấp các thứ, cho vào bao tải và chuẩn bị dỡ lều bạt. Lắng nghe tiếng thì thào của mấy người phu da đen, mặt Ian cau lại. Anh đã hiểu được nỗi lo lắng của họ, bởi vùng đất này rất nguy hiểm, càng đi nhanh khỏi nơi này càng tốt. Ian ngập ngừng một thoáng rất nhanh rồi bước đến đầu giường bạn, dáng điệu như sấn đến kẻ địch. Giọng nói của Ian kiên quyết, tuy thái độ vẫn yêu thương.
- Jack, ta không thể ở lại đây được.
- Nhưng mình không thể đi được. Mình sắp chết, chuyện đó thì cậu không thể ngăn được.
Câu nói thều thào, rõ ràng Jack đã phải cố gắng hết sức mới thốt lên được. Vừa nói xong, anh ho rũ rượi. Toàn thân rung lên bần bật và mồ hôi tuôn ra như suối, chảy ròng ròng trên khuôn mặt hốc hác. Jack định đưa bàn tay trái lên lau mắt, nhưng chưa đưa lên được đến nơi thì anh đã giãy một cái mạnh rồi ngửa oặt đầu ra phía sau, hoàn toàn kiệt sức. Hai hàm răng anh đánh lập cập, hai bàn tay anh bấu chặt vào mép chăn như để cố trốn trấn tĩnh trở lại.
Quả là bệnh tình Jack hết sức trầm trọng. Ian lặng lẽ nhìn bạn, cố giấu đi nỗi hoảng hốt đang xâm chiếm tâm hồn chàng. Không phải chỉ còn tám mươi cây số đường rừng nữa mới tới được nơi có văn minh, và quan trọng hơn, là nơi có nước. Thức ăn dự trữ của họ còn khá nhiều nhưng nước thì đã gần cạn.
Đường đi đã khó khăn, nhưng chặng này họ bị chậm lại rất nhiều bởi phải khiêng cáng. Bình thường họ đi theo hàng dọc, mấy người phu vác đồ đạc, nhưng lần này họ phải tách ra hai người phu để khiêng cáng cho nên cuộc đi vất vả hơn rất nhiều.
Ian đang suy tính xem nên làm thế nào bây giờ, và vấn đề cực kì nan giải làm chàng căng thẳng cân nhắc. Bỗng Jack mệt mỏi với tay, sờ vào tay bạn. Ian hiểu ý, vội quỳ xuống, ghé tai vào gần miệng bạn, bởi lúc này miệng Jack chỉ còn mấp máy rất khẽ, hầu như không ra tiếng.
- Ian, cậu không thể làm gì được đâu. Để mình lại và đi đi. Không thể vì mình mà kéo thêm cả chín người nữa chết theo. Đằng nào thì mình cũng không qua khỏi được.
Ian không trả lời. Chàng quỳ, úp mặt lên bàn tay bạn. Người đàn ông da đên dẫn đường đồng thời chỉ huy tốp khu khuân vác, bước đến:
- Thưa ông chủ, đã đến giờ lên đường.
Ian đứng lên, kéo anh chàng da đen ra ngoài lều vải, nói khẽ: - Ta đành phải nghỉ ở đây một ngày, Joe.
Người da đen kiên quyết nói:
- Không được, thưa ông chủ. Chúng ta chỉ còn nước đủ dùng trong ba ngày, đó là dè sẻn nhất. Sau đấy chúng ta đành chịu khát cho đến cái xóm nào đầu tiên gặp được.
- Nhưng chúng ta không thể bỏ ông ấy ở đây được. - Ian nói, trỏ người bệnh.
- Không còn cách nào khác, thưa ông chủ, - người đàn ông da đen chậm dãi nói.
- Không đời nào! - Ian nghiến răng nói. - Cho dù tôi có phải tự cõng ông ấy cùng đi.
Đúng lúc đó, trong lều vải vọng ra tiếng súng nổ. Hai người ngừng bặt, kinh hoàng. Ian lao vào lều. Đám phu đen chạy vào theo. Jack nằm bất động dưới đất. Anh bò ra khỏi giường để lấy súng. Và bây giờ tay anh cầm súng, ngực loang vết máu đang tiếp tục chảy. Máu rỏ xuống cát.
- Jack! Jack! - Ian hét lên.
Chàng vội vã quỳ xuống, nhấc bổng bạn đặt lên đùi, hai tay ôm chặt người bạn đồng hành thân thiết đã bao lâu nay chia sẻ vui buồn nơi đất khách quê người này.
Đã hai lần Jack mấp máy môi định nói nhưng không ra lời. Đến lần thứ ba, anh dùng hết nghị lực, và sức đã kiệt, anh thì thào:
- Nói hộ với Diana là mình yêu nàng...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọn Tháp Hạnh Phúc
Barbara Cartland
Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland
https://isach.info/story.php?story=ngon_thap_hanh_phuc__barbara_cartland