Chương 1
rời ạ, thời tiết thật nóng bức khiến cho người người đi trên đường khổ sở, mồ hôi cơ hồ một khắc cũng không ngừng chậm rãi chảy ra. Cho dù hiện tại đã là chiều tối, trong không khí mang theo hơi mát của gió đêm nhưng khí nhiệt cũng không một chút giảm bớt, dường như hơi nước trong không khí bốc hơi hết vậy.
Nhưng mà, cái buổi tối cực kỳ nóng bức này lại là đêm mà mọi người đều rất cao hứng vui mừng bởi buổi trao giải “Kim Bôi”.
Kim Bôi là giải thưởng đánh giá khả năng diễn xuất của các diễn viên. Là giải thưởng có giá trị rất lớn trong toàn quốc. Sở hửu giải thưởng này chứng tỏ thực lực bản thân diễn viên đó rất cao, không có ai ngoại lệ cả. Bởi vậy, giải thưởng này mặc dù không nhiều lắm nhưng lại là một trong những lễ trao giải thu hút được nhiều người xem nhất.
Vào lúc 20 giờ đúng, mọi màn ảnh lớn tại các đại sảnh cùng những di động, ti vi trên khắp cả nước đều được bật lên, cả nước đang dõi theo xem xem tác phẩm nào là hay nhất trong lễ trao giải thưởng năm nay.
Trên đường những người ăn cơm no xong, đi tản bộ đều nghỉ chân tại đại sảnh có màn hình lớn để theo dõi lễ trao giải thưởng.
Những nam nử diễn viên giỏi nhất, nam nữ diễn viên danh tiếng nhất đang ngồi ở những hàng ghế hạng nhất đều đang mong chờ người sẽ sở hửu giải thưởng bốn năm mới có một lần này—người có tiềm lực nhất.
Nhà đạo diễn, biên đạo kịch Lưu Thần trẻ tuổi, tài năng nhất xuất hiện trên sân khấu rồi long trọng tuyên bố: ” Giải thưởng Kim Bôi bốn năm mới có một lần này đã thuộc về……”
Chỉ thấy toàn hội trường mọi người nín thở mà ngồi, ngưng thần chờ mong cái tên sắp được tuyên bố kia.
Lưu Thần tạm dừng sau nửa ngày, giương mắt nhìn nhìn khắp hội trường, ánh mắt lại không hề ngoài ý muốn chuyển hướng đến cái tên đứng đầu trong danh sách, hô to: “Vở kịch (Mỉm cười) với vai diễn hết sức hài hước tiểu thư Diệp Tiểu Đồng, xin mời cô lên lĩnh thưởng.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy người im lặng, tập trunh nhìn, một vị tiểu thư mặc một bộ lễ phục dạ hội màu thủy lam thướt tha, trên mặt nở một nụ cười đứng dậy, tốc độ không nhanh không chậm, trầm ổn, tự tin, khoan thai bước về phía lễ đài.
Khoảnh khắc tiếp nhận chiếc cúp, Lưu Thần thần cận, đứng sát Diệp Tiểu Đồng, thừa dịp mọi người không để ý nhẹ giọng chúc lời chúc phát ra từ đáy lòng:”Tiểu Đồng, chúc mừng ngươi.”
Diệp Tiểu Đồng cười đáp lễ, cũng đồng dạng nhẹ nhàng thì thầm: “Cám ơn!”
***
Ngày hôm sau, các kênh giải trí nổ tung về sự kiện trong đại ngày hôm qua.
Diệp Tiểu Đồng sau khi lễ ban thương kết thúc lập tức khải trình tiến đến trường quay vở kịch mới “Ngốc tử hoàng hậu”.
Học viện diễn kịch biểu diễn trong phòng học nội, hôm nay không khí im lặng bao trùm, mỗi góc đều là tiếng xì xào bàn tán.
“Ai, ngươi ngày hôm qua có xem không, Tiểu Đồng thế mà lại nhận được giải thưởng Kim Bôi dành cho diễn viên mới có triển vọng đó, xem ra ban chúng ta đang chuẩn bị xuất ra một vị Đại Minh tinh đấy.”
“Ai nói không phải nào, bất kì người nào nhận được giải thưởng kia có người nào không phải đại hồng đại tử chứ? Chẳng qua chúng ta cũng chỉ có thể ngồi đây mà vọng tưởng, dù sao chúng ta đâu không giống Tiểu Đồng, có một người cha đạo diễn nổi tiếng thế giới cùng một người mẹ là diễn viên kiêm người mẫu cũng tri danh thế giới à. Nói chuyện chính là ở ban Lí lúc nào cũng có người lấy lòng một vị nữ sinh, nữ sinh này có cha là thị trưởng, ngạnh là đi cửa sau nhờ quan hệ mới vào được học viện diễn kịch này. Mấy cái này cũng không tính, dù sao đầu năm nay loại sự tình này là nhiều vô kể. Nhưng mà, đồng học ban Lí chán ghét y không phải bởi vì này cái, mà là bởi vì vị nữ sinh này là một vị Đại tiểu thư rất được sủng, tại trường học Lí đặc biệt ỷ nhà mình có tiền, thường xuyên cùng người khác so đo, bình thường đối với mọi người vô cùng ác nghiệt, cho nên đồng học ban Lí không thể nào thích y được.”
Lúc này, có một đồng học cùng Tiểu Đồng có chút quan hệ nghe xong họ nói những lời này liền lập tức đứng ra vi bất bình cho Tiểu Đồng kháng nghị.
” Ngươi cái gì cũng không biết sẽ mà còn muốn nói bậy. Người ta tiểu đồng phải, cứ muốn dáng người có dáng người, phải,muốn diện mạo có diện mạo, nhưng đằng sau đó là phải có một sự cố gắng rất lớn. Nàng có thành tựu như ngày hôm nay, tất cả đều là do tự mình cố gắng, ngươi chính mình không có bổn sự thì thôi đi, không cần bởi vì chính mình không thuận mắt thì có thể tùy tiện hủy người khác.”
” Chính là, cũng không nhìn lại chính mình xem, tướng mạo còn kém người ta Tiểu Đồng một mảng lớn, tiên thiên không đủ còn không chịu cố gắng, giải thưởng này rơi xuống đầu ngươi thì người ta mới thực phải hoài nghi có phải là có cái gì gian trá không thì có!”
” Đúng vậy, người ta Tiểu Đồng vì vai diễn cần luyện võ thuật thì tại thời điểm đó ngươi ở nơi nào? Người ta tiểu đồng vì diễn xuất cần học bơi lội thì lúc đó ngươi ở nơi nào? Muốn nói diễn trò, người ta Tiểu Đồng sao so với người được, nàng trả giá so với ta, so với mỗi người ngồi đây là nhiều vô kể, nàng lần này được giải, chúng ta trong lòng phi thường phục khí. Ngươi nếu không phục khí có bổn sự ngươi cũng thử dùng bổn sự của mình mà đoạt giải đi. Một khi đã không có bổn sự, cũng đừng nói xấu sau lưng Tiểu Đồng!”
” Chính là chính là……” Một bên mọi người cũng đều nhất nhất phụ cùng.
Trong lúc nhất thời, nữ sinh nọ bị toàn ban chán ghét công kích, bị đồng học đồng ban phanh kích khiến phải ngậm miệng không biết nói gì.
” Hừ!” Nữ sinh kia chán ghét hừ lạnh một tiếng, “Miệng sinh trưởng ở trên mặt ta, ta thích nói cái gì thì nói, các ngươi quản được sao.” Vì duy trì mặt mũi, nữ sinh sau khi ngạnh lên, nói xong những lời này, lập tức trốn khỏi phòng học.
***
Một tiểu tổ phóng viên về thông tin giải trí đi vào ban tổ kịch “Ngốc tử hoàng hậu”, kí giả Trương Thanh Thanh đến bên cạnh Diệp Tiểu Đồng nói:” Diệp tiểu thư, ta là phóng viên tin tức giải trí, Trương Thanh Thanh, xin hỏi ngươi hiện tại có thể trả lời phỏng vấn không?”
Diệp Tiểu Đồng lễ phép trước mỉm cười, sau gật đầu, “Có thể, chẳng qua ta chỉ có rất ít thời gian nghỉ ngơi. Năm phút, thỉnh Trương tiểu thư có vấn đề gì thì hãy mau hỏi đi.”
Trương Thanh Thanh nghe vậy cao hứng vạn phần, dù sao là ý muốn của chính mình, nhưng từ lễ ban thưởng ngày ấy cho tới nay mình là người đầu tiên phỏng vấn Diệp Tiểu Đồng, tin tưởng rằng đêm nay cả làng giải trí tin tức sẽ lại nổ tung mất.
“Diệp tiểu thư, xin hỏi ngươi lần này đạt được giải thưởng Kim Bôi dành cho diễn viên trẻ đầy triển vọng thì có cảm tưởng như thế nào?” Trương tiểu thư phi thường chuyên nghiệp hỏi vấn đề đầu tiên.
” Ta thật cao hứng khi có thể nhận được giải thưởng này, đồng thời cũng là bằng chứng cho sự cố gắng của ta, ta về sau sẽ là càng cố hết sức mình hơn nữa, hoàn thiện kĩ năng diễn xuất của mình.”
“Diệp tiểu thư, bên ngoài có người đồn đãi, nói ngươi có thể nhận được giải thưởng này là nhờ vào quan hệ của cha mẹ ngươi, ngươi đối với vấn đề này có cái nhìn như thế nào?”
Diệp tiểu đồng nghe xong, cảm thấy thoáng ảm đạm, chẳng lẻ chính mình thực không thể thoát ly khỏi hào quang của cha mẹ sao?
“Giá trị của giải thưởng Kim Bôi này là được cả nước cùng mọi người công nhận, ta không cho rằng các vị giám khảo cùng với cả nước đại chúng đều nể mặt cha mẹ ta mà bầu ta một phiếu. Nếu có người phản đối, cho rằng như vậy là sai, như vậy, ta sẽ dùng chính thực lực của mình để chứng minh.”
Trương Thanh Thanh tiếp tục hỏi các vấn đề khác, khi sắp hết thời gian thì nói:” Cuối cùng một vấn đề nữa, Diệp tiểu thư có hay không có muốn một bằng hữu nam tính?”
” Thực xin lỗi, đây là vấn đề riêng, ta cự tuyệt trả lời.” Dứt lời, Diệp Tiểu Đồng nhắm mắt lại không nói thêm lời nào nữa.
Trương Thanh Thanh gặp Diệp Tiểu Đồng không nói nữa, cũng không cưỡng cầu, dù sao loại vấn đề riêng tư này là loại mà diễn viên kiêng kị nhất.
Chính,nhưng là, Trương Thanh vô tình thắc mắc khiến cho vết thương trong lòng Tiểu Đồng lại phát sinh.
Từng, chính mình cùng Lưu Thần yêu nhau nhiều như vậy. Lại lúc Lưu Thần hoàn thành bộ phim về bài báo cáo, nàng ngẫu nhiên gặp Lưu Thần cùng một vị nữ diễn viên mà hắn lúc ấy phụ trách quay chụp trong vở kịch truyền hình đang trên giường một màn dây dưa với nhau. Tự đó về sau, chính mình đối tình yêu đã không còn hứng thú, không còn tin tưởng.
Tuy nhiên Lưu Thần lúc sau thẳng đến tìm chính mình giải thích, nói kia chẳng qua là phùng trường tác diễn, là việc diễn nghệ bình thường. Nhưng là, Tiểu Đồng kiêu ngạo thủy chung không thể tha thứ. Dù sao, đó là đối tình yêu đã bị phản bội. Thật giống như cha mẹ của chính mình, bên ngoài người người đều nghĩ họ như vậy là một đôi hạnh phúc, lại rất ít có người biết, bọn họ hai người chẳng qua là vẻ bề ngoài.
Kỳ thật, chính mình cũng từng rất đỗi hạnh phúc. Là một gia đình bình thường như những đứa nhỏ khác, hưởng thụ sự yêu thương của cha mẹ. Nhưng mà hết thảy những biểu hiện ấm áp đó chỉ kéo dài đến năm năm tuổi.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, ngày đó mẹ nàng đột nhiên được nhân viên đưa về rồi chính mình khóc lớn, vừa khóc vừa nói:” Tiểu Đồng, mẹ nên làm sao bây giờ? Ngươi nói ẹ biết, mẹ nên làm sao bây giờ? Tiểu Đồng, mẹ chỉ còn mình ngươi, ba ngươi hắn không cần chúng ta, hắn bên ngoài có rất nhiều nữ nhân.”
Bởi vì chính mình lúc ấy còn nhỏ, cho nên không thực nghe hiểu được mẫu thân nói gì. Nhưng là, câu ‘ba không cần chúng ta’, nàng nghe được cũng dị thường biết được chút ít.
Ngày đó buổi tối, ba trở về thì cùng mẹ cãi nhau một trận, tùy tiện cũng không quay đầu lại liền rời khỏi nhà.
Tự ngày ấy về sau, Tiểu Đồng rất ít nhìn thấy ba. Chính là có một ngày, mẹ lấy ra một thẻ tín dụng cấp Tiểu Đồng, nói: “Đây là ba ngươi đưa cho ngươi, về sau ngươi phải, muốn tiêu tiền có thể dùng cái này, mẹ đi công tác, cũng không có thời gian chiếu cố ngươi, nhưng là mẹ cũng sẽ định kì đưa cho ngươi. Tiểu Đồng, ngươi muốn học phải tự chính mình chiếu cố mình. Mẹ sẽ đem ngươi tới bà ngoại để bà chiếu cố ngươi, về sau ngươi phải ngoan ngoãn, nghe lời bà ngoại nga.”
Tiểu Đồng cái hiểu cái không gật đầu, dùng thanh âm nhu thuận ngọt mĩ nói:”Mẹ, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mẹ ngươi yên tâm.”
Từ đó đến này đã được mười năm, Tiểu Đồng đều là cùng bà ngoại cùng nhau vượt qua, rất ít nhìn thấy ba và mẹ của chính mình. Nhưng là nàng không la cũng không nháo, bởi vì cho dù không thể trực tiếp gặp mặt, nàng có thể gặp lại mẹ trên các vở kịch truyền hình, hay là gặp ba trên các kênh thông tin giải trí. Chỉ có gần như thế, nàng mới cảm nhận được ba và mẹ luôn ở bên người, chính mình cũng không cô đơn. Hơn nữa, chính mình còn có một người bà rất hiền lành.
Thẳng đến năm bà ngoại mất, nàng mười lăm tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học.
Khi đó Tiểu Đồng đã hiểu được sự tình, mỗi ngày càng nhớ rõ, nàng biết, là ba đã phản bội mẹ. Nhưng là, hai người vì thanh danh chính mình, lại thẳng đến đều không có li hôn mà chỉ là phân cư cuộc sống. Cho nên bọn họ đều tự hay không lại tìm được một nửa, nàng không thể nào biết được.
May mắn cho nàng là cha mẹ thực không quên mỗi tháng lại gửi vào tài khoản của nàng một khoản tiền, vì vậy cuộc sống của nàng không có gì là áp lực về kinh tế cả.
“Tiểu Đồng, Diệp Tiểu Đồng, đến vai diễn của ngươi rồi kìa, nhanh chuẩn bị đi.”
Nghe được thanh âm của người làm trong đoàn kịch, Tiểu Đồng ngừng suy nghĩ, hồi phục lại bản thân, “Đến đây.” Nàng vội vàng đáp lại, bước nhanh về hướng nhiếp ảnh. Nhưng mà, Tiểu Đồng lại không biết rằng, chính lần đi ra này khiến cho cả cuộc đời nàng có một biến động rất lớn.
Ngốc Tử Hoàng Hậu Ngốc Tử Hoàng Hậu - Phong Phong