1
rước khi chị em tôi nhận thấy con vật nhỏ kỳ dị ở dưới chậu rửa bát, nhà tôi là một gia đình bình thường hạnh phúc. Đúng ra phải nói chúng tôi sống rất may mắn.
Nhưng vận may của nhà tôi đã nhanh chóng biến mất khi chúng tôi lôi con vật ra khỏi nơi trú ẩn tăm tối của nó.
Câu chuyện hãi hùng, kinh khiếp này bắt đầu vào ngày chúng tôi chuyển nhà:
– Chúng ta ở đây, các con ạ. – Bố tôi vui vẻ nói khi cho xe vòng quanh góc phố Maple Lane và dừng lại trước ngôi nhà mới của chúng tôi. “Con đã chuẩn bị cho cuộc di chuyển lớn chưa, Kitty Kat.”
Bố là người duy nhất gọi tôi là Kitty Kat. Tên thật tôi là Katrina (ố là là!) Merton, nhưng chỉ các thầy giáo mới gọi tôi là Katrina. Với những người khác tôi chỉ đơn giản là Kat.
– Con sẵn sàng rồi đấy! – Tôi hét lên và nhảy ra khỏi xe.
– Gâu! Gâu! – Killer – con chó giống xpanhin lông nâu vàng của nhà tôi cất tiếng sủa vẻ đồng lõa và cùng tôi nhảy xuống vỉa hè.
Tên con chó do thằng em Daniel ngớ ngẩn của tôi đặt cho. Một cái tên ngu ngốc. Killer sợ đủ mọi thứ. Vật duy nhất nó giết hại là quả bóng cao su của nó.
Tôi và Daniel đã nhiều lần đạp xe qua căn nhà mới. Nó chỉ cách đại lộ phía Tây nơi chúng tôi sống lúc trước có ba khối nhà. Nhưng tôi vẫn chưa thể tin là chúng tôi sẽ sống ở đây. Ý tôi muốn nói là tôi luôn luôn nghĩ ngôi nhà của chúng tôi sẽ đẹp hơn nhiều. Nhưng chỗ này đáng kính nể đây!
Đó là một tòa nhà ba tầng ngự trên một quả đồi nhỏ, có các cánh cửa sơn màu vàng bơ và có đến ít nhất một tá cửa sổ. Một vòm cuốn lớn phủ quanh cả tòa nhà. Khoảng đất phía trước rộng như một sân bóng đá.
Nó không phải là một ngôi nhà mà là một chung cư!
Đúng, thực tế là một chung cư. Rộng rãi nhưng chẳng lấy gì làm hấp dẫn. Mẹ gọi đó là “kiểu nhà hình giày cũ kỹ tiện lợi”.
Quả thật hôm nay trông ngôi nhà thực bẩn thỉu, cũ kỹ. Một vài cánh cửa đã bị xiêu vẹo, cỏ mọc lan tràn chưa ai cắt, khắp nơi mọi chốn phủ dày một lớp bụi.
Nhưng mẹ tôi bảo:
– Chẳng sao, quét dọn sạch sẽ, phủ lại nước sơn và mấy nhát búa đóng lại, thế là đâu lại vào đấy ngay.
Bố mẹ và Daniel nhảy ra khỏi xe, tất cả chúng tôi đứng nhìn chăm chăm vào ngôi nhà. Hôm nay rốt cuộc tôi sẽ được thấy bên trong!
Mẹ chỉ tay lên tầng hai:
– Các con có thấy cái ban công lớn kia không? – Bà hỏi. – Đấy sẽ là phòng ngủ của bố mẹ. Kế bên là phòng của Daniel, – đoạn bà xiết nhẹ tay tôi. – Kat này, cái ban công nhỏ kia là phía ngoài phòng của con đấy. – Nét mặt bà rạng rỡ.
Thế là tôi được cả cái vòm cuốn. Tôi nhổm lên ôm ghì lấy mẹ:
– Con thích chỗ đó lắm. – Tôi thì thầm vào tai bà.
Tất nhiên là Daniel lập tức gào lên. Nó đã mười tuổi nhưng cứ luôn xử sự như một đứa trẻ lên hai.
– Sao phòng Kat có ban công mà phòng con thì không? – Nó kêu ca. – Thế không được. Con cũng muốn có ban công cơ!
– Thôi đi, Daniel, – tôi lầu bầu. – mẹ hãy bảo nó im đi cho con nhờ. Tao hơn mày hai tuổi thì phải được cái gì chứ?
Đúng, hơn gần hai tuổi. Sinh nhật nó mới bốn ngày trước đây.
– Im nào các con, – mẹ ra lệnh. – Daniel, con không có ban công. Nhưng bù lại con sẽ được một chiếc giường tầng. Như thế Carlo có thể ngủ lại bất kỳ lúc nào con muốn.
– Tuyệt vời! – Daniel kêu lên. Carlo là bạn thân của Daniel. Hai đứa luôn quấn quít bên nhau và thường chọc tức tôi. Nói chung Daniel là đứa chơi được, nhưng nó cứ khăng khăng cho mình là đúng. Bố tôi gọi nó là ngài Biết Tuốt.
Đôi khi bố lại gọi Daniel là Người Lốc bởi vì nó cứ chạy vòng quanh như một cơn lốc, và xáo tung tất cả mọi thứ lên. Tôi giống bố tôi nhiều hơn – êm đềm, lặng lẽ. Vâng, thường là êm đềm. Và cả hai bố con tôi đều có chung những món ăn ưa thích – mì xốt, tỏi ngâm dấm, kem và cà phê môca. Thậm chí tôi trông lại giống bố, người cũng cao gầy với khuôn mặt đầy tàn nhang và mái tóc đỏ quạch. Tôi thường cặp tóc theo kiểu đuôi ngựa. Bố thì chẳng có nhiều tóc như vậy để phải bận tâm.
Daniel trông giống mẹ hơn. Mái tóc nâu nhẹ thẳng luôn luôn rủ xuống mắt và mẹ khen nó là “cường tráng” (ý nói thân hình chắc nịch của nó).
Hôm nay Daniel quả thật là Người Lốc. Nó chạy lên bãi cỏ xanh rộng rồi quay người như chong chóng.
“Khổng lồ quá! – Nó hét lên. – To lớn quá! Đây là… đây là… đây là siêu nhà! – Nó ngã phịch xuống cỏ. – Còn đây là siêu sân! Hây, chị Kat, nhìn em này – em là siêu Daniel!”
– Mày là thằng siêu ngốc thì có. – Tôi đáp lại nó và dùng cả hai tay xõa tung mái tóc mình ra.
– Này, thôi đi. – Daniel ré lên. Nó rút ra khẩu súng phun nước và phụt vào phía trước chiếc áo sơ mi của tôi. – Chị đã bị bắt. – Nó nói. – Chị là tù binh của em!
– Chị không nghĩ thế. – Tôi đáp và lấy tay giật mạnh khẩu súng phun nước. – Bỏ súng xuống. – Tôi ra lệnh. Tôi kéo mạnh hơn. – Nào đi!
– Được thôi. – Nó nhe răng cười. Đột nhiên nó thả lỏng khẩu súng khiến tôi bật ngửa ra sau và ngã phệt xuống vỉa hè.
– Đáng đời nhé! – Daniel cười khẩy.
Tôi biết phải làm gì với nó. Tôi đưa mắt nhìn lên các bậc cấp của vòm cuốn.
– Này Daniel, – tôi gọi. – Chị sẽ là người đầu tiên vào nhà mới!
– Đừng hòng! – Nó kêu lên và lao khỏi bãi cỏ. Nó phóng lên các bậc cấp theo sát gót chân tôi. – Em vào trước! Em vào trước!
Vừa lúc đó bố tôi bước lại gần đường dẫn vào nhà ôm một hộp các tông căng phồng có đề chữ Nhà Bếp ở một bên. Hai người đàn ông dọn nhà đi theo, khiêng chiếc đi văng lớn của nhà tôi.
– Các con, thôi cái trò đùa vớ vẩn ấy đi! Hôm nay bố mẹ cần các con giúp đỡ đây. Vì vậy bố mẹ cho phép các con nghỉ học. – Ông nói. – Daniel, con hãy chăm con Killer, nhớ cho nó ăn uống đầy đủ.
– Kat, hãy để mắt đến Daniel. Còn phần việc của con là lau chùi phòng bếp, nghe chưa? – Ông nói thêm. – Mẹ con muốn cất dọn bát đĩa luôn đấy.
– Bố cứ yên tâm, – tôi đáp. Trong khi đó Daniel lục lọi cái hộp để trên bãi cỏ. Cái hộp đề chữ Bưu thiểp và tranh truyện.
– Này, con chó đâu? – Tôi hét hỏi nó.
Nó nhún vai.
– Daniel, – tôi cau mày. – chị không thấy Killer đâu cả. Nó ở đâu?
Nó thả rơi cả một đống thẻ bóng chày.
– Thôi được, để em đi tìm chó về. – Nó nói lúng búng rồi đứng lên đi ra chỗ dừng xe, vừa đi vừa gọi tên con chó ầm lên.
Khi nó vừa khuất bóng bên cạnh nhà, tôi vội vã đến bên cái hộp đề chữ Bưu thiếp và Tranh truyện, lục tung lên. Thế là đã rõ, cái thằng ôn con ấy đã xoáy của tôi mấy quyển tranh truyện.
Tôi cuộn chúng lại dưới tay và đi vào bếp để lau chùi các tủ bếp. Mới nhìn lướt qua tôi đã thấy ngao ngán, cả một căn phòng lớn sáng sủa chất đầy tủ. Tôi ngán ngẩm cầm cuộn giấy vệ sinh và chai nước rửa bắt đầu lau chùi. Công việc này ngốn mất khá nhiều thời gian chứ chẳng chơi. Cọ rửa các tủ xong tôi lùi lại ngắm nghía thành quả của mình. Sau đó tôi quỳ xuống trước một cái tủ ở dưới chậu rửa bát.
Nhưng có một tiếng động nghe giống như tiếng bước chân trên một cầu thang gỗ cũ kỹ vọng lên khiến tôi chững lại. Cái gì vậy? Tôi ngạc nhiên, tim đập dồn.
Tôi chậm rãi mở tủ. Cố liếc nhìn vào bên trong.
Tôi mở tủ rộng hơn nữa. Rộng hơn một chút nữa.
Tiếng động lại vọng đến tai tôi.
Tim tôi đập loạn lên.
Tôi mở cửa tủ rộng thêm ra.
Một cái vuốt lông lá đen sì chồm vào tôi.
Phải chạy thôi.
Tôi sợ hãi hét lên.
Miếng Bọt Biển Ma Quái Miếng Bọt Biển Ma Quái - R.l.stine Miếng Bọt Biển Ma Quái