Lỗi Hẹn Cùng Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
ĩnh Sinh hóa đá. Anh hiếu mức án sẽ đên với anh như vậy, nhưng sao vẫn bàng hoàng. Tội cho em Lập Vân ơi. Vĩnh Sinh nghe tiếng mẹ lớn dướoi hằng ghế bên dưới. Vĩnh Sinh cắn mạnh môi, mắt an mờ đi. Mấy tháng thôi tóc mẹ bạc trắng. Mẹ già so tuổi đời đang có. Còn Lập Vân. Làm sao em chịu nổi với ba năm chờ đợi. Vĩnh Sinh đưa mắt tìm kiếm. Tim anh quặnl ại, anh vữa kịp trông thấy Lập Vânchen nhanh giữa những người đi xem phhiên xử đi ra ngoài. Sinh muốn kêu tên người yêu, tiếng kêu nghẹn ngào không sao thành lời. Lập Vân ơi, tha thứ cho anh, anh đã làm hại em. Phải chi em đừng gặp anh hãy cứ để anh tuyệt vọng với số phận của mình.
- Anh Sinh.
Thắm chạy theo Sinh khi anh leo lên chiếc xe quay về trại. Tiếng khóc của cô oà vỡ ra:
- Ngày ami em sẽ đi gặp anh.
- Đưa mẹ anh về giùm Thắm ơi.
Vĩnh Thúy cũng khóc, cô bé đang cô gắng giữ lấy vai mẹ cho đừng ngã. Dõi mắt nhìn thoe chiếc xe Vĩnh sinh cho đến khi khuất ở cuối con đường.
- Em thấy Van không Thúy?
Thúy bệu bạo:
- Em không thấy.
Thắm thở dài. Cô thấy thương Vân hơn là ghét. Người con gái kia chắc hắn cũng đau đớn không kém.
- Mình về thôi em.
Thắm dìu bà Hương đi, bà gần như chết cả người trước bản án dành cho Sinh. Sẽ không bao giờ bà có thể yên ốn được với ngày tháng tội tù của Sinh.
- Can Phạm Lưu Vĩnh Sinh, có người nhà thăm nuôi.
Sinh đưa tay lên ngực trấn áp mình. Anh chỉ muốn chạy bay biến ra ngoài kia. Anh săp được đưa đi trại cải tạo. Hy vọng Lập Vân đến thăm bừng lên trong lòng. Nhưng... Vĩnh siinh đi chậm lại buồn hiu. Chỉ có Thắm với Vĩnh Thúy. Chạy bay đến cô mừng rỡ nắm tay Vĩnh Sinh:
- Em nhớ anh quá.
Sinh vò đầu em.
- Mẹ manh không?
- Mẹ khóc hoài, em rầu quá trời.
- Ở nhà ráng chăm sóc mẹ giùm anh, ít hôm nữa chuyến anh đi trai cải tạo rồi.
- Chết, rồi gặp anh ở đâu?
- Ở trại, nhưng đừng đi thăm anh tốn kém, với lại đừơng xa lắm. Anh nghe nói trong trại có đủ hết, trại viên trồng rau cái, nuôi heo nuôi cá, không phải lo gì cho anh.
- Anh ốm qúa!
Thuỵ sụt sùi, cô bỗng giận dữ.
- Anh đừng bao giờ trông Lập Vân nữa,người ta đi lấy chồng rồi,ngày mai là đám cưới, nghe nói ông này giầu lắm.
- Vĩnh Thúy!
Thắm bụm miệng Thúy không kịp. Con bé ngu ngốc quá, làm sao Sinh chịu được với cú xốc ghê gớm? Sinh lặng người đi trong khoảng khắc, anh kéo Thúy ngồi xuống băng gỗ:
- Anh mừng cho Vân... không ngờ chỉ hai tháng thôi, Vân đã đi lấy chồng. Anh mừng em không thấy sao, bằng khônganh cứ ân hận hoài.
Trên gương mặt lạnh như tiền kia hoàn toàn không lộ một chút xúc động, nhưng Thă"m hiếu Sinh đang cố gắng đế mình không gục ngã. Cuộc sống trong tù đã dạy anh biết giấu đi cảm giác, nhưng không ai có thế dối được lòng mình, bảo lòng mình vui khi trái tim tan nát. Thắm cứ nhìn Sinh. Cô muốn chia sẻ vớisinh, hay nói một lời nào đó với anh...
- Hết giờ thăm nuôi rồi em với Thắm về đi Thúy.
Thúy ngần ngừ:
- Chưa có kẻng báo hết mà anh.
- Anh nhức đầu quá muốn về trại.
Thúy nghẹn ngào:
- Có phải tại em ngu ngốc nên báo cho anh biết chị Vân có chồng không? Em xin lỗi.
- Lại ngốc quá, làm sao em có lỗi cho được.
Sinh choàng tay qua vai em gái:
- Chăm sóc cho mẹ giùm anh.
- Anh cũng không được buônmà sanh bệnh.
- Anh biết rồi.
Thúy lưu luyến nhìn theo Sinh đi theo người cán bộ trực trại trở vè trại. Anh Hai ơi, ba năm dài biết bao nhiêu. Hơn một ngàn ngayy, anh cách biệt với thế giớ bên ngoài. Mẹ cứ hy vọng con trai của mẹ sẽ là một bác sĩ tài ba, anh phải biết mẹ đau đớn biết bao nhiêu?
Nhịp chân gõ vang trên nền gạch. Đổng Quân. Nhất định là Đổng Quân, Lập Vân cắn môi đứng bật dậy. Cô thấy ghét người đàn ông sắp làm chồng mình ghê gớm. Nếu như không có buổi gặp lại Vĩnh Sinh hôm ấy... Quả nắm cửa xoay vòng, xoay vòng, Đổng Quân hiện ra với nụ cười tươi tắn trong bộ đồ chú rể sang trọng. Lập Vân đứng im nhìn Đổng Quân bằng đôi mắt lạnh lùng. Cô không thấy mình xúc động chút nào khi đứng trước người đàn ông này như lần đầu tiên gặp Vĩnh Sinh. Đổng Quân bước tới, Lập Vân lùi lại, lùi lại cho đến khi đôi chân của cô chạm khẽ vào chiếc giường tân hôn, Lập Vân dừng lại, cô quay đi để không nhìn Đổng Quân.
Hơi ngà say, nhưng Đổng Quân vẫn nhận ra thái độ lạnh nhạt của Lập Vân, anh dịu dàng hôn khẽ lên má vợ:
- Em mệt lắm không?
Lập Vân vùng ra, va chạm đầu tiên và nụ hôn của Đổng Quân làm cô khó chịu. Mùi rượu toát ra từ Đổng Quân làm cô muốn buồn nôn. Lập Vân bước tránh sang một bên lạnh nhạt:
- Tôi cần thay quần áo.
Bất ngờ trước thái độ của Lập Vân, Đổng Quân đứng lùi lại:
- Em sao vậy?
Biết mình quá đáng, Lập Vân dịu giọng:
- Em đang mệt.
Lập Vân bước nhanh vào phòng vệ sinh. Cô bắt đầu thấy hối hận vì mình đã quyết định ưng Đổng Quân vội vã. Sẽ ra sao đây khi Đổng Quân và cô không có tình yêu? Lập Vân gục mặt lên cánh cửa khóc nức nở.
- Lập Vân! Lập Vân!
Bên ngoài Đổng Quân đập khẽ lên cánh cửa. Lập Vân vẫn gục mặt vào cánh cửa.
- Lập Vân, em đừng tắm lâu quá sẽ cảm lạnh đấy, trời tháng này có gió nhiều lạnh lắm đó.
Lập Vân vẫn đứng yên như không nghe thấy tiếng Đổng Quân gọi mình. Ngoài kia... Lập Vân rùng mình. Những gì đang chờ đợi cô, một chiếc giường ấm áp với drap trắng tinh, đôi cặp gối hồng xinh xắn và Đổng Quân. Tại sao lại không là Vĩnh Sinh. Buổi trưa hôm ấy trong căn nhà nhỏ với bộ ván gỗ đen bóng, chiếc chiếu cũ, nhưng Lập Vân cảm nhận mình hạnh phúc. Giờ đây...
- Lập Vân, em ra ngay đi, em phải biết em ở trong ấy hơn nửa giờ đồng hồ rồi.
Lập Vân vốc mạnh nước vào mặt. Chất nước lạnh làm Lập Vân tỉnh lại. Cô phải đối đầu với những điều sắp xảy ra khi bằng lòng cho Đổng Quân cưới. Hãy quên tất cả những gì trong quá khứ tăm tối. Ngày hôm qua và ngày mai không bao giờ giống nhau. Lập Vân kéo chốt cửa bước ra. Cô quay đi khi nhìn thấy Đổng Quân với bộ đồ ngủ. Mắt đỏ hoe. Đổng Quân ngơ ngác một chút, anh ôm choàng qua vai Lập Vân âu yếm:
- Em khóc phải không? Ngày mai chúng mình cùng về nhà kia mà.
Đổng Quân cúi xuống anh hôn lên má Lập Vân. Người Lập Vân nổi gai, cô đẩy Đổng Quân ra đi lại bàn phấn ngồi xuống.
- Em sao vậy Vân?
- Tôi... muốn về nhà.
- Về nhà?
Đổng Quân nhăn mặt:
- Em quên đã hơn mười giờ rồi sao. Đừng trẻ con nữa Vân, dù gì em cũng là sinh viên, em thừa hiểu đêm nay chúng mình sẽ là vợ chồng với nhau. Hèn nào anh chờ em hơn nửa giờ đồng hồ em chẳng chịu thay quần áo.
- Tôi muốn về nhà.
Lập Vân đi lại cửa, cô ngang ngạnh nhìn Đổng Quân:
- Ngày hôm qua tôi còn muốn để cho anh cưới tôi nhưng bây giờ thì không. Đúng ra là mẹ tôi buộc tôi ưng anh, thật lòng tôi không yêu anh chút nào hết.
Lập Vân kéo nắm cửa. Đổng Quân sững sờ. Cơn giận bỗng bừng lên trong anh, Đổng Quân nắm tay Lập Vân kéo mạnh lại:
- Tôi không phải là loại người cho cô muốn đùa giỡn thế nào cũng được. Mọi người sẽ nghĩ sao đây khi đám cưới vừa tan cô dâu bỏ ngay về nhà cha mẹ đẻ. Lập Vân, tôi biết cô ngang ngạnh vì được cha mẹ nuông chiều nhưng cũng không vì vậy mà tôi chiều chuộng hay nương nhẹ cô đâu.
Đổng Quân bế thốc Lập Vân lên, anh ném mạnh Lập Vân lên giường. Chiếc giường nệm có reso hất tung Lập Vân lên làm cô bật ngửa ra.
- Nếu em ngang ngạnh sẽ có một người cũng ngang ngạnh không kém em đâu.
Đổng Quân hôn mạnh lên môi Lập Vân. Anh gặp ngay phản ứng dữ dội của Lập Vân. Lập Vân mím chặt môi, cô không ngần ngại tát mạnh vào mặt Đổng Quân. không ngờ Lập Vân dám đánh mình. Cơn giận của Đổng Quân dữ dội hơn, cùng với men rượu kích thích, Đổng Quân bẻ mạnh tay Lập Vân, anh thô bạo giật phăng hàng cúc áo trên người Lập Vân.
- Đồ khốn nạn.
Lập Vân vùng vẫy tuyệt vọng, cô bật khóc nức nở vì không sao chống cự lại Đổng Quân...
Tách. Ngọn néon trong phòng bật sáng, Lập Vân cuốn vội tấm chăn qua người, lăn vào trong. Đổng Quân đang đứng nhìn Lập Vân. Dấu vết trinh nguyên trên chiếc drap trắng tinh làm Đổng Quân ân hận. Anh ngồi xuống bên cạnh đặt nhẹ bàn tay lên người Lập Vân:
- Anh xin lỗi... anh th`i có nhiều hơi rượu, em lại quá bướn bỉnh, đừng giận anh nghe Vân.
Đổng Quân chưa nói hết câu, Lập Vân quay phắt người lại, cô tống một đạp thật mạnh vào người Đổng Quân. Đổng Quân mất thăn bằng ngã chỏng gọng trên nền gạch. Anh tròn mắt nhìn Lập Vân, không ngờ cô quá quắt như vậy.
- Anh chiếm được tôi, nhưng đừng hòng tôi yêu anh. Tôi căm thù anh cũng như Vĩnh Sinh. Tại sao anh ấy làm hỏng đời anh ấy và hỏng luôn đời tôi.
Đổng Quân đờ người ra, gương mặt anh bỗng từ đỏ sang tái rồi tím ngắt. không một lời Đổng Quân đứng dậy. Anh dang tay tát mạnh vào mặt Lập Vân, rồi đùng đùng đi ra, đóng sầm cửa lại. Lập Vân sững sờ, cô đưa tay lên mặt xoa nhẹ. Cái tát của Đổng Quân đau buốt. Lập Vân cắn môi cô giận dữ quăng ném chăn gối xuống đất rồi gục khóc như mưa.
Đôi mắt sưng mọng của Lập Vân làm bà Phương giật mình:
- Con sao vậy Lập Vân?
- Con không muốn làm vợ Đổng Quân.
Bà Phương giật nẩy mình:
- Đêm hôm qua...
- Anh ấy đánh con...
- Có phải tại con làm điều gì không phải?
- Con không làm gì hết, con chỉ nói con không yêu anh ấy.
- Ép con nhưng con có quyền khước từ mà.
Lập Vân khóc òa:
- Mẹ biểu con làm sao đây, đến trường con không thể nào học được, mà ở nhà con không thể nào chịu đựng nổi với sự trống vắng lạnh lùng. Con tưởng lấy chồng sẽ thay đổi được không khí, nhưng không không làm sao chịu đựng nổi.
Bà Phương sửng sốt:
- Trời ơi, con trẻ con vừa thôi Lập Vân, con 20 rồi.
- Con không về bên đó nữa.
Bà Phương bật khóc:
- Mẹ không có quyền với con nữa đâu, con đừng làm điều ngang trái vỡ hạnh phúc của con Vân ạ. Ba con cũng không cho phép con ở lại nhà.
- Nghĩa là con không có quyền về nhà?
- không phải có quyền, nhưng phải có sự đồng ý của Đổng Quân.
- Con không bằng lòng cho Lập Vân về nhà ở, mẹ phải hiểu Lập Vân hơn con, cho nên xin mẹ đừng trách con.
Vừa thấy Đổng Quân, Lập Vân ngoe nguẩy đứng lên:
- Được rồi anh cứ giữ tôi lại đi, rồi anh sẽ thấy không bao giờ anh yên ổn với tôi.
Đổng Quân nhìn bà Phương, bà Phương lắc đầu thiểu não:
- Mẹ xin lỗi con Đổng Quân.
Lập Vân vùng vằng bỏ đi. Có lẽ trời đã phạt cô rồi, tôi bỏ Vĩnh Sinh khi anh vừa bước chân vào tù. Đổng Quân ra xe Lập Vân đã ngồi vào trong xe từ bao giờ, cô gắt gỏng:
- Anh không cho tôi ở lại nhà, còn phải nói gì nữa với mẹ tôi. Tôi cứ tưởng lấy anh sẽ thoát khỏi buồn chán không ngờ còn chán hơn!
Đổng Quân mím chặt môi nhìn vợ:
- Anh không ngờ em đẹp thật đấy Lập Vân nhưng đầu óc em còn thua một con tôm.
Lập Vân sừng sộ:
- Nghĩa là anh nói trong đầu tôi chỉ có cặn bã và rác rưới.
Đổng Quân nhún vai:
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được.
Lập Vân không tìm được câu nào để mắng Đổng Quân cho thật nặng, cô căm tức nhìn anh. Vẻ trẻ con của Lập Vân làm tan đi cơn giận trong lòng Đổng Quân, anh cười khẽ:
- Anh không ngờ em trẻ con thật, nhưng Vân ạ, chúng ta đã là vợ chồng.
Lập Vân phủi tay Đổng Quân trên tay mình. Cô ngồi dạt ra xa nép về phía cửa không thèm đếm xỉa đến Đổng Quân. Đổng Quân đề máy cho xe chạy đi. Anh tin mình sẽ chinh phục được Lập Vân bằng tình yêu.
Vừa vào nhà Lập Vân đã khiêu chiến ngay:
- Tôi muốn được ngủ yên.
Đổng Quân im lặng thay quần áo. Anh nằm chúi người ra giường và cũng ngang nhiên chiếm hết chỗ nằm của Lập Vân. không nói không rằng Lập Vân lôi hết mền gối xuống đất. Cô lấy mền trải rộng ra rồi nằm lên đó... Đổng Quân lắc đầu. Anh thấy lòng buồn làm sao.
Đổng Quân giật mình tỉnh giấc. Việc đầu tiên anh đưa mắt tìm Lập Vân. Lập Vân nằm ngủ dưới gạch, một chiếc gối ôm vắt qua người, hai chân hơi co lại. Đổng Quân thấy thương làm sao, anh bước khẽ xuống bên cạnh:
- Em lên giường ngủ Lập Vân, nằm dưới gạch lạnh lắm.
Lập Vân mở mắt ra nhìn thấy Đổng Quân, cô lấy gối đậy mặt lại. Đổng Quân kiên nhẫn:
- Anh xin lỗi, đêm hôm qua anh nặng tay với em, nhưng mà anh thương em Vân ạ, vừa gặp em ngay hôm em đến công ty tìm ba em, anh đã thương em ngay. Anh biết em với Vĩnh Sinh chẳng qua là mối tình lãng mạn đầu đời. Làm người ai cũng có mối tình đầu tiên trong đời, anh không trách em gì hết, anh chấp nhận mình là kẻ đến sau anh hy vọng tình yêu của anh sẽ làm em yêu lại anh.
Đổng Quân kéo chiếc gối đậy mặt Lập Vân ra, Lập Vân bướng bỉnh kéo lại, cô úp mặt xuống gạch. Đổng Quân ngồi thừ ra. Cuối cùng anh đứng lên đi lại bàn đốt điếu thuốc. Khói thuốc và đêm dài... tiếng thạch sùng tắc lưỡi trên cao... Thình lình...
- Oái...
Lập Vân bật dậy, cô hét lên lăn ra ngoài chiếc mền:
- Trời ơi mở đèn lên giùm.
Đổng Quân mở công tắc đèn. Hai chú thằn lằn đuổi nhau trên trần rơi xuống đất đang vội vã chạy trốn. Đổng Quân quay đi giấu nụ cười.
- Trời ơi, anh còn cười nữa hả?
Lập Vân khóc òa:
- Anh có biết tôi sợ thằn lằn lắm không?
- Bây giờ em lên giường ngủ đi, nếu không còn chuột nữa đó, nó sẽ gặm cả bàn chân với bàn tay của em.
Lập Vân hoảng sợ giấu cả hai bàn tay vào áo:
- Tôi... tôi không ở đây nữa đâu.
- Đây là nhà của em kia mà. Em sẽ sống ở đây cho hết một đời với anh cho tới ngày anh thành một ông già, còn em thành một bà lão, anh nói trước khi tắt đèn sẽ còn những con gì anh không biết.
- Trời ơi.
Lần này Lập Vân lủi lên giường cô nằm co lại. Đổng Quân nằm xuống bên cạnh:
- Em sẽ bình yên nếu như em... Ôm lấy anh mà ngủ.
- Hứ. Tôi thà ôm gối ôm, tôi không quên ngày hôm qua anh đánh tôi đâu.
- Vậy thì em đánh lại anh đi, em thật là dữ Lập Vân.
- Vậy sao anh cứ muốn tôi ở với anh.
- Vì anh yêu em.
Mắt Đổng Quân như có lửa. Lập Vân cúi mặt. Cô không chống lại nữa khi Đổng Quân xích lại gần mình. Bàn tay anh ôm lấy cô vuốt nhè nhẹ trên vai:
- Em ngủ đi, không một con thằn lằn hay con chuột nào làm em sợ nữa đâu.
không hiểu sao Lập Vân để yên. Cô có cảm giác như mình đang rúc trong lòng mẹ, bàn tay mẹ xoa nhè nhẹ trên lưng. Lập Vân thiếp đi, cô đã thức mãi cho đến 2 giờ đêm rồi còn gì... Vĩnh Sinh với bộ đồ can phạm và ánh mắt buồn rầu. Lập Vân nấc lên trong giấc ngủ. Cô không biết nụ hôn Đổng Quân âm thầm đặt trên má mình.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh