Chương 1
uân Đôn, 1843
“Ngài St. Vicent, có một vị khách đang chờ trước cửa. Tôi đã bảo rằng ngài không có nhà, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi được gặp ngài.”
Phòng sách tối và lạnh, ngoại trừ một tia sáng èo uột hắt ra từ lò sưởi. Ngọn lửa đó sẽ sớm lụi tắt...nhưng Sebastian dường như không thể khiến bản thân đứng lên để thêm một khúc gỗ nữa, dù đã có một khóm củi nhỏ ở đó trong tầm với. Một đám lửa cháy hừng hực với khả năng thiêu trụi cả căn nhà cũng không đủ để sưởi ấm hắn. Trống rỗng và giá lạnh, một thể xác không có linh hồn, và hắn tự hào vì điều đó. Một người đàn ông phải tài ba hiếm thấy mới có thể lún xuống mức độ suy đồi của hắn.
“Vào giờ này sao?” Sebastian thì thầm không có chút hứng thú, chăm chú nhìn không phải vào người quản gia, mà vào ly rượu brandy bằng pha lê trong tay mình. Hắn chầm chậm xoay chân ly trong những ngón tay. Chẳng có gì đáng phải thắc mắc về việc người đàn bà bí ẩn này muốn gì. Nhưng mặc dù tối nay Sebastian không có việc gì để làm, thì hắn nhận ra rằng ít nhất là một lần hắn không có tâm trạng để tìm trò tiêu khiển.
“Bảo cô ta đi đi,” hắn nói lãnh đạm. “Nói với cô ta giường ta đã có người chiếm chỗ rồi.”
“Vâng, thưa ngài,” Người quản gia đi khỏi, và Sebastian một lần nữa ngồi dựa thoải mái vào ghế của hắn, gác cặp chân dài về phía trước.
Hắn nhanh chóng uống cạn ly rượu và suy ngẫm về vấn đề cấp bách hiện nay của mình...tiền bạc, hay sự thiếu vắng nó. Những chủ nợ của hắn đang dần trở nên hung hăng hơn với những đòi hỏi của họ, và cả một danh sách dài những khoản nợ đến lúc này thì không còn phớt lờ được nữa. Giờ đây khi những nỗ lực để kiếm chác được một gia tài cần thiết từ Lillian Bowman đã thất bại, hắn sẽ cần phải moi tiền từ ai đó khác. Hắn biết một số phụ nữ giàu có có thể bị gạ gẫm cho hắn vay một khoản tiền để đáp lại những ân huệ cá nhân mà hắn đã phân phát. Hay một lựa chọn khác là—
“Thưa ngài?”
Sebastian cau mày nhìn lên. “Vì Chúa, chuyện gì nữa đây?”
“Người phụ nữ đó không chịu đi, thưa ngài. Cô ấy nhất quyết phải gặp ngài.”
Hắn cáu tiết thở dài. “Nếu cô ta ở trong tình trạng cần kíp đến thế thì cứ đưa cô ta vào. Dù tốt nhất là cô ta phải nên được cảnh báo là một trò vui vẻ ngắn ngủi và một lời tạm biệt thậm chí còn ngắn hơn là tất cả những gì ta sẵn lòng tối nay.”
Một giọng nói mạnh mẽ cất lên từ sau lưng người quản gia, để lộ sự thật rằng vị khách dai dẳng này đã đi theo ông ta vào trong nhà. “Đó hoàn toàn không phải là điều nằm trong ý định của tôi.” Cô ta đi vòng qua người quản gia vào căn phòng, dáng người bị che khuất bởi một tấm áo choàng rộng thùng thình kín đáo. Tuân theo cái liếc mắt của Sebastian, người quản gia biến mất, để hai người ở riêng với nhau.
Sebastian tựa đầu vào thành ghế, lặng quan sát nhân vật bí hiểm với một ánh mắt vô cảm. Cái ý nghĩ lướt qua óc hắn lúc đó là người phụ nữ này có thể đang mang theo một khẩu súng ở dưới tấm áo choàng kia. Có lẽ cô ta là một trong những phụ nữ trong quá khứ đã từng đe doạ sẽ giết hắn... Và người này cuối cùng cũng đã thu hết can đảm để thực hiện lời hứa của mình. Hắn chẳng quan tâm. Cô ta có thể bắn hắn với lời chúc phúc của hắn, với điều kiện cô ta thực hiện điều đó đúng quy cách và không bắn chệch mục tiêu. Vẫn ngồi thảnh thơi trong ghế, hắn thì thầm, “bỏ mũ trùm của cô xuống.”
Một bàn tay trắng nõn mảnh dẻ đưa lên, và cô gái đó vâng theo. Cái mũ trùm trượt khỏi mái tóc đỏ rực sống động đến mức nó làm lu mờ những tia sáng ảm đạm của lò sưởi.
Sebastian lắc đầu sửng sốt khi hắn nhận ra người phụ nữ trẻ. Cô gái lố lăng từ buổi vũ hội tại gia ở Stony Cross Park. Một kẻ ngu ngốc e thẹn hay nói lắp, dù với mái tóc đỏ và thân hình gợi cảm đó, cô ta có thể là một người bầu bạn chấp nhận được miễn là cô ta khép miệng lại. Hắn và cô ta chưa bao giờ thật sự trò chuyện.
Cô Evangeline Jenner, hắn nhớ ra rồi. Cô ta có cặp mắt to tròn nhất mà hắn từng thấy, như đôi mắt của một con búp bê bằng sáp...hay của một đứa trẻ. Ánh mắt cô ta khẽ chạm lên gương mặt hắn, không thể không nhận thấy những vệt bầm tím mờ nhạt từ trận đấu tay đôi của hắn với Westcliff.
Đồ ngớ ngẩn, Sebastian khinh bỉ, tự hỏi có phải cô ta đến đây để mắng chửi hắn vì đã bắt cóc bạn cô ta hay không. Không. Ngay cả với trí tuệ đó, cô ta cũng không thể ngu ngốc đến như vậy, mạo hiểm phẩm hạnh của mình, hay tất cả những gì mà cô ta biết, ngay cả cuộc đời của cô ta, khi xuất hiện trong nhà hắn mà không có người hộ tống.
“Đến đối mặt với quỷ vương trong ma động của hắn, phải không nào?”
Cô đến gần hơn, nét mặt kiên quyết và can đảm kỳ lạ. “Ngài không phải quỷ dữ. Ngài chỉ là một con người mà thôi. Một con người với rất nhiều th-thiếu sót.”
Đó là lần đầu tiên trong nhiều ngày qua mà Sebastian cảm nhận được thôi thúc muốn mỉm cười. Một sự thích thú miễn cưỡng thoáng qua xôn xao bên trong hắn.
“Chỉ bởi vì không thấy được cái đuôi và hai cái sừng, cô nhóc, không có nghĩa là cô nên bỏ qua khả năng đó. Quỷ dữ đội lốt dưới rất nhiều hình dạng.”
“Vậy thì tôi ở đây để đưa ra một thoả thuận ma quỷ.” Evie từ từ cất giọng, như thể cô phải suy nghĩ thật kĩ mỗi từ trước khi nói. “Tôi có một đề nghị dành cho ngài, thưa ngài.”
Và cô tiến đến gần lò sưởi, bước khỏi bóng tối đang bủa vây xung quanh họ.
Lời Cầu Hôn Mùa Đông Lời Cầu Hôn Mùa Đông - Lisa Kleypas Lời Cầu Hôn Mùa Đông