Chương 1
rên khung cửa sổ tầng năm của ký túc xá sinh viên Tổng Hợp thành phố chỉ có mây và gió, ít ai dám mò lên, kể cả bọn sinh viên nam, thế mà Phan Đồng Phi, cô sinh viên năm thứ tư khoa ngoại ngữ đã ngồi lì ra đó, suốt mấy giờ đồng hồ liền.
Khuôn mặt yêu kiều và đôi mắt biết cười của Đồng Phi phảng phất nỗi buồn, nét rầu rầu hiện rõ trên vầng trán phẳng phiu, thanh tú khiến bạn bè cũng ủ rủ theo.
Ngoài trời, trăng đã lên đầu. Trên bàn, chiếc kim ngắn đồng hồ đang dừng lại ở con số mười hai. Cả khu nội trú chìm sâu vào giấc ngủ mê mệt...
Không nén được nữa. Kim Thy, cô bạn thân nhất của Đồng Phi trong những năm dài đại học ngồi bật dậy. Đến bên Đồng Phi, Kim Thy níu lấy chân cô, lay nhẹ:
- Đồng Phi! Nói ta nghe... Việc gì đã xảy ra với mi vậy?
- Nào, có việc gì đâu chớ?
Đồng Phi lơ đễnh trả lời, trong lúc mắt cô vẫn ngó thẳng băng về phía trước. Kim Thy lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Không có gì mà từ lúc ở trường về đến giờ mi cứ như người mất hồn, chẳng màng cơm nước, chẳng màng nói ngăng, sách vở cũng chẳng buồn đụng tới. Ngày thi lại sắp tới nơi rồi... Nhìn mi âu sầu, ảo não thế kia, ta chịu không nổi.
Đồng Phi cười nhẹ:
- Đó là tự mi nghĩ vậy thôi. Chứ ta... ta cảm thấy mình vẫn bình thường.
Kim Thy xịu mặt:
- Ta đâu phải học trò mẫu giáo mà mi hòng gạt ta! - Cô dằn dỗi - Hay mi không còn xem ta là bạn nên cố tình giấu giếm, chối quanh. Nếu đúng vậy thì ta không làm phiền mi nữa.
- Tùy mi, ta không ép! - Đồng Phi nhếch môi - Miễn sao trong lúc này ta muốn yên và được yên là đủ rồi.
Không ngờ Đồng Phi trả lời kiểu mích lòng thế, nên Kim Thy thoáng chưng hửng, nhưng rồi sau đó cô nổi đóa lên:
- Yên cái con khỉ sở thú! Cứ như pho tượng biết cười ấy, chướng không chịu nổi!
Đồng Phi cự ngay:
- Chướng sao cũng mặc ta! Can chi tới mi mà mi bảo là được với không được?
- Ê! - Kim Thy chồm lên xẵng xớm. - Đặt trường hợp mi là ta, mi có chấp nhận chữ "mặc" ấy không?
Đồng Phi ngắc ngứ:
- Ồ... thì... ta... ư...
- Không nói được chứ gì? - Kim Thy lừ mắt.
Đồng Phi đỏ mặt, cô bặm môi:
- Đến lúc ấy hẵng hay.
Kim Thy gạt phăng:
- Chả cần phải lúc ấy, hoặc lúc này gì hết... yêu cầu mi hãy trả lời ngay bây giờ nè!
Bị Kim Thy hỏi khó, hơn nữa không muốn đôi co thêm, Đồng Phi nhắm mắt lại, lặng thinh.
Kim Thy giậm chân:
- Thật... ta chưa thấy ai lì lợm, khó thương như mi cả.
Phủi nhẹ những sợi tóc đen nhánh của mình, Đồng Phi điềm nhiên:
- Thì bây giờ mi đã thấy rồi đó.
Kim Thy tức đỏ cả tai, cô lắp bắp:
- Này! Sao mi ngang như cua vậy? Mi nói năng dễ nghe một chút có được không?
Đồng Phi cáu kỉnh:
- Không dễ nghe thì đừng nghe. Có ai mượn, ai khiến, ai bảo mi đâu.
- Được! Để rồi xem, giữa ta và mi, ai bướng bỉnh, cứng cỏi hơn ai cho biế t.
Vừa dứt câu, Kim Thy đã dùng tay kéo mạnh Đồng Phi vào phía trong rồi lôi xệch Phi về giường, mặc cho cô giãy giụa:
- Mi làm gì vậy hả? Buông ta ra mau! - Đồng Phi rít lên.
Ấn Đồng Phi xuống giường, Kim Thy gằn giọng:
- Này nhé! Một là nói cho ta biết viêc. gì đã xảy ra, hai là nhắm mắt ngủ. Ngồi đó để hành xác đâu phải là cách.
Đồng Phi đang mỏi nhừ cả người. Hơn nữa, nếu nói về ngang tàng thì cả hai đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Còn so về sức vóc thì Đồng Phi chào thua hàng trăm cây số.
Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh khoẻ... Thế là Đồng Phi đành thúc thủ nằm im và buồn rầu kéo chăn lên, định trùm kín cả đầu lẫn chân. Không ngờ Kim Thy một lần nữa đã nhanh tay hơn giữ chặt mép chăn, cô bé chui tọt vào:
- Ta sẽ ngủ với mi đêm nay. Được chứ? - Kim Thy buông gọn.
- Chật cứng thế này... - Đồng Phi kêu lên - Hơn nữa mi đâu cần phải làm vậy.
Kim Thy tỉnh bơ:
- Mi không cần nhưng ta cần.
- Mi thật là...
Đồng Phi ngán ngẩm xoay mặt vào tường, lưng quay về phía Kim Thy, thở hắt ra:
- Thôi được, ngủ thì ngủ. Nhưng nhớ là không làm phiền người ta đấy.
Kim Thy liếc bạn, ậm ù:
- Ừm. - Cô lắc đầu - Bộ ta chẳng biết buồn ngủ sao?
Nói vậy, nhưng năm phút, mười phút, rồi một giờ đồng hồ đã trôi qua. Vậy mà, dường như... cả hai chẳng ai chợp mắt được. Chiếc giường bằng gỗ tạp cũ kỹ, chật hẹp chốc chốc lại lay nhẹ.
Đêm sâu dần...
Mộ ttiếng nấc khẽ vang lên trong cái không gian tĩnh mịch ấy khiến Kim Thy giật nảy cả người. Cô lồm cồm bò dậy thảng thốt:
- Mi khóc hả Phi?
Bặm môi, cố ngăn tiếng nức nở đang chực trào ra khỏi cổ, Đồng Phi lắc đầu, trong lúc giọng cô nghèn nghẹn:
- Không có.
Kim Thy giơ tay sờ nhẹ lên mặt Đồng Phi. Cô lặng người khi phát hiện những giọt nước mắt nhòe nhoẹt:
- Nếu không, sao mặt mũi tèm lem thế này? Đồng Phi à! Có phải mấy đứa trong phòng làm mi buồn không?
Kim Thy nhíu mày, không mở miệng được Đồng Phi, cô đành đoán mò.
Đồng Phi vẫn lắc đầu:
- Không phải.
- Hay là... chuyện ở lớp? - Kim Thy ngập ngừng.
- Không có.
- Vậy là chuyện nhà trường, chuyện thầy cô? - Kim Thy sốt ruột hỏi dồn.
- Ta đã nói là không mà. - Đồng Phi ôm đầu gắt - Mi làm ơn ngủ đi giùm cho, chớ ngồi đó đóan già đóan non nữa.
- Hơ! Ngủ sao được mà ngủ hả - Kim Thy uất ức - Còn muốn ta không đóan già, đoán non nữa thì hãy nói phứt ra đi.
Rồi không chờ Đồng Phi trả lời, Kim Thy nói tiếp:
- Nhìn mắt mi, ta biết mi đang buồn kinh lắm, giờ lại khóc sướt mướt thế kia? Tính mi từ nào tới giờ có bi lụy vậy đâu?
- Tại ta... ta bỗng dưng nhớ nhà thôi.
- Ta không tin. - Kim Thy cau mặt, lắc đầu.
- Không tin thì thôi, đừng hỏi nữa. - Đồng Phi mím môi bửa ngang.
- Mi...
Thái độ bất cần của Đồng Phi làm Kim Thy ức đến phát khóc lên được. Vô định trở về giường đánh một giấc, bỏ mặc Đồng Phi ra sao thì ra, nhưng tiếng thút thít của Đồng Phi khiến cô khựng lại và cơn giận uất trong cô xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi:
- Thôi được. Ta chẳng thèm chấp mi làm gì. - Dừng một chút, Kim Thy hạ giọng - Phi nè! Cứ cho là ta xin mi lần này đi. Có việc gì mi nên giãi bày cùng ta cho nhẹ lòng. Mấy năm nay, như mi thấy đó, ta chẳng chị em bạn bè với ai hết. Đối với mi, ta thương thật tình. Tuổi ta lớn hơn mi nên ta coi mi vừa là bạn, vừa là em gái. Vì thế bất cứ viêc. chi xảy đến cho mi, ta cũng muốn biết rõ để san sẻ, sớt chia. Vậy mà mi thì cứ ngược lại...
Đồng Phi đã nín khóc. Cô không khỏi xúc động trước những lời bộc bạch pha lẫn ý trách móc rất chí tình chí nghĩa của Kim Thy. Và Đồng Phi cảm thấy cô có lỗi với Kim Thy nếu tiếp tục giấu giếm.
Nhủ thế nên Đồng Phi trỗi người ngồi dậy, tay quệt mắt hệt trẻ con, miệng cô giao hẹn:
- Ta sẽ kể mi nghe, nhưng mi hứa giữ kín cho ta đấy.
- Ừ. - Kim Thy mừng rỡ, cô gật nhanh.
- Là chuyện gia đình của ta, Thy ạ - Mím nhẹ môi, Đồng Phi buông gọn.
- Chuyện gia đình mi ư? Ta có nghe lầm không? - Kim Thy tròn mắt kêu lên - Chẳng phải là bấy lâu nay mi luôn bảo cùng ta, chuyện gia đình mi là chuyện của thiên hạ, không liên quan gì đến mi cả, mi sẽ không quan tâm hoặc bận lòng, vậy mi còn buồn rầu chi nữa chứ?
- Lần nay khác hẳn những lần trước, mi không hiểu đâu. - Đồng Phi lắc đầu, cô buồn rầu ngắt ngang lời Thy - Ông ấy mới vừa điện thoại lên nhắn ta về gấp.
- Về ư? Về để làm gì? - Kim Thy hơi ngẩn người ra - Sắp vào mùa thi lại năm cuối, bài vở tất bật cả lên, chả lẽ mi lại không báo cho ba mi biết sao?
- Ai bảo với mi là ta không báo? - Giọng Đồng Phi ấm ức - Ta báo rõ và rất rõ nữa là đằng khác, nhưng ông ấy vẫn thản nhiên trả lời: "Con sẽ không cần phải học tiếp nữa, nên việc thi cử khỏi bận tâm".
- Sao lại kỳ cục vậy? - Kim Thy bực tức - Thật ra, ông ấy muốn quậy gì mi nữa đây?
Đồng Phi buồn thiu:
- Như lời ba ta nói qua điện thoại, có một chỗ thân quen cùng ông, họ đang cần một cô con dâu cho con trai họ và ba ta đã đồng ý.
- Ái dà! - Kim Thy sững sờ - Chuyện đến nước này rồi ư? Chả trách sao mi rầu rĩ đến bỏ ăn, bỏ ngỦ.
Cô chép miệng:
- Rồi mi trả lời thế nào?
Đồng Phi méo xệch:
- Dĩ nhiên là ta không đồng ý. Nhưng ích lợi gì chứ? Mi thừa biết tính ba ta, một khi ông đã quyết định thì đừng hòng ngăn cản hay chống đối.
- Vậy là khó rồi. - Kim Thy thừ người ra nghĩ ngợi.
Lát sau, cô chợt hỏi:
- Mi và anh con trai nhà đó có quen biết nhau không?
Đồng Phi gục đầu:
- Phải chi quen biết nhau trước cũng đỡ, may ra ta có thể tìm đến anh ta để dàn xếp. Đằng này... - Đồng Phi hiu hắt - ngay cả tên họ, mặt mũi anh ta còn chưa kịp nghe qua nữa là...
- Trời ạ! - Kim Thy thở hắt ra - Ta chẳng sao hiểu nổi? Đã bước sang thế kỷ hai mươi mốt rồi lại còn có chuyện ép duyên con dị hợm thế. Chả lẽ ba mi không biết được một điều tối đơn giản: Hôn nhân là viêc. hệ trọng cả đời người. Gả đại, cưới đùa hậu quả sẽ khôn lường.
- Thì đã sao chứ? - Đồng Phi cay đắng buông lời - Khổ Phan Đồng Phi này chứ có phải khổ bà Trúc Lệ, hay Trúc Ly con gái bà ta đâu.
- Trúc Lệ, Trúc Ly... - Đôi mày đang cau lại của Kim Thy lại càng cao tít hơn, cô thẳng người dậy - Phi nè! Sao ta nghi quá...
- Mi nghi gì?
- Ta nghĩ trong viêc. gả bán này có bàn tay của bà Trúc Lệ nhúng vào.
Đồng Phi nhăn mặt:
- Mi nói rõ hơn đi!
Kim Thy chặc lưỡi:
- Thì bà ta ngọt nhạt, xúi giục ba mi với ý đồ tống cổ mi ra khỏi nhà một cách danh chính ngôn thuận mà không ai mở miệng nói ra được. Con gái có chồng phải theo chồng. Khi mi đi rồi bà ta tha hồ làm tình làm tội ba mi và tha hồ mà hưởng trọn gia tài.
- Ta nghĩ có lẽ... không đâu. - Đồng Phi lắc đầu:
- Mi dựa vào đâu để khẳng định điều đó. - Kim Thy cao giọng.
- Là vì còn có một viêc. nữa mà ta chưa kịp nói mi nghe... - Đồng Phi thở dài, vẻ chán nản không giấu được. Gần một năm nay, công việc làm ăn của ba tao có chiều hướng đi xuống. Thất bại, thua lỗ liên tục, lương trả công nhân có tháng phải nợ lại... Để cứu lấy sự sống còn của công tay, ba tao đành phải đi vay mượn... số tiền khá lớn, nên giờ vô phương thanh toán.
- Thôi, mi khỏi nói thêm nữa.
Môi dưới Kim Thy trề ra, cô cười nhạt:
- Lời nói bên ngoài và sự thật bên trong là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà ta nghĩ dì ghẻ mi mới là người biết rõ nhất. Thử hỏi đi, ba mi là một giám đốc từng nức tiếng về khả năng kinh doanh và tài lãnh đạo, trong một sớm một chiều, ông ấy lại để công ty của mình suy sụp một cách dễ dàng như vậy. Nếu như mi cho rằng cuôc. hôn nhân này không có bà ta nấp sau lưng ba mi để sắp đặt, đốc thúc thì sụp đổ của công ty chắc chắn bà ta sẽ có phần. Chẳng hạn như bà ta giấu giếm, rút tỉa, tiêu xài phung phí... ba mi quá mê đắm bà ta thì còn biết công tư phân minh, phải trái đúng sai gì nữa.
- Mi làm ơn nhẹ lời một tí có được không Kim Thy? - Đồng Phi xìu mặt - Dẫu sao ông ấy cũng là cha ta.
Có lẽ Thy cũng cảm thấy mình nói năng quá trớn, nên khi nghe Đồng Phi nhắc nhở, Kim Thy hơi khựng lại. Cô giả lả:
- Ta xin lỗi, chỉ vì ta quá ức cho mi nên lỡ lời. - Chép miệng Kim Thy nói tiếp - Nghĩ cũng lạ, nhìn mi lúc nào cũng vui vẻ cười nói, ai dám bảo mi có cuộc sống buồn nhiều hơn vui chứ? Nhưng ta thì lại khác. Ngay từ đầu quen mi, ta đã mang máng nhận ra mi luôn sống nội tâm, hay che giấu nỗi buồn và sự bất hạnh của mình bằng những nụ cười khô không lệ. Làm thế chỉ tự chuốc lấy khổ cho bản thân thôi, Phi ạ.
Dừng một lát, Kim Thy lại hắng giọng:
- Hôm nay ta thấy mi khóc, ta không chối là ta rất lo lắng, có điều ta cũng nghe lòng nhẹ nhõm hẵn đi. Mi khóc, nước mắt rơi càng nhiều, nỗi buồn sẽ cạn đi càng nhanh. Tuy nhiên, không phải khóc để rồi xuôi tay chấp nhận, bất lực nhìn mọi thứ xảy đến. Ba mi thương mi, ta đồng ý. Nhưng trước một người đàn bà xinh đẹp, quyến rũ lại khôn ngoan như dì Trúc Lệ của mi thì ai dám chắc tình thương ấy không bị lung lay, biến dạng. Vì thế ta khuyên mi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng quyết định bất kỳ một gì có liên quan đến những con người ấy, chớ nên để tình cảm lấn át, đè bẹp lý trí... Ta nói thế, mi nghĩ sao hả Phi?
Không trả lời bạn, Đồng Phi bó gối lặng thinh. Bởi suy cho cùng... những gì Kim Thy vừa mới nói ra không phải không có lý. Nhưng có lý thì sao? Nghĩ đến nhức buốt cả đầu, Đồng Phi vẫn chưa tìm được cho mình câu trả lời. Không về ư? Tức là cô đã trái ý ba cô, làm thế xem như dứt tình. Điều này thì Đồng Phi không muốn đâu. Dù giận dỗi, buồn phiền ông rất nhiều, thậm chí là oán hận ông nữa... nhưng đó vẫn là ba cô, người thân duy nhất của cô trên cõi đời này. Còn tuân theo, nghĩa là cô phải bỏ hoc, phải lấy chồng. Ôi! Chỉ mới nghĩ tới thôi là cô đã nghe lạnh buốt cả sống lưng rồi.
Nhìn vẻ măt. thẫn thờ của Đồng Phi, Kim Thy nhẹ giọng:
- Mi đang nghĩ gì vậy Phi?
Đồng Phi chớp mắt thở ra. Sau đó, cô nhếch môi:
- Có lẽ ta phải về nhà một chuyến xem saso.
Kim Thy sa sầm mặt thật nhanh trước quyeết định của Đồng Phi. Cô nhăn nhó:
- Thế còn việc học hành, việc thi cử? Chả lẽ mi làm theo lời ba mi?
- Không có - Đồng Phi cười buồn.
- Ta về rồi ta sẽ trở lên. Nếu chưa giải quyết ổn thỏa việc rắc rối này, tâm trí đâu mà học với hành, nói gì đến chuyện bài vở, thi cử.
Kim Thy khựng lại, một thoáng trầm ngâm:
- Ừ nhỉ...
Sau đó, cô gật đầu với khuôn mặt chẳng mấy gì vui vẻ:
- Mi nói cũng phải. Đã vậy thì ta sẽ đi cùng mi.
Đồng Phi khoát tay từ chối:
- Có mi bên cạnh khiến ta vướng bận thêm thôi. Hơn nữa, nhỡ không may... một đứa đủ khổ rồi, kéo theo chi cả hai chứ?
Kim Thy kêu lên bực dọc:
- Mi thật là rắc rối đó Phi. Thế này cũng không, thế kia cũng không, hễ ý kiến nào của ta đưa ra, mi đều chẳng nghe hoặc phản đối cả.
Dằn dỗi, Kim Thy nói lẫy:
- Từ nay tùy mi, ta không ép, cũng như không xen vào nữa.
Biết Kim Thy giận nhưng Đồng Phi vẫn không thay đổi ý định. Nuốt tiếng thở dài vào lòng, cô rắn giọng:
- Hãy thông cảm cho ta... Chuyện gia đình ta, ta hiểu rõ. Nếu ta không tự giúp lấy mình thì sẽ không ai giúp ta được hết. Ta đã mệt trí lắm rồi, mi đừng làm ta mệt trí thêm Thy ạ!
Kim Thy xụi lơ:
- Ta chỉ muốn tốt cho mi...
- Ta biết! - Đồng Phi cười buồn - Ta cám ơn mi thật nhiều nhé Kim Thy.
Thế là sáng hôm sau, lúc đường phố vẫn còn thưa người, trên chiêc'' mini đã cũ mèm, Kim Thy lại gò lưng, cọc cạch guồng chân đưa Đồng Phi ra bến xe Miền Tây.
Chiếc xe tốc hành Sài Gòn - Cần Thơ chuẩn bị rời bến. Giúp Đồng Phi ngồi vào chỗ xong, Kim Thy ghị lấy tay bạn, rưng rưng nước mắt:
- Mau chóng trở lên nha Phi.
Đồng Phi bí xị gật đầu:
- Xong hay không, chậm nhất là ngày kia ta sẽ lên, nhất định thế. Ta sẽ không để mi chờ lâu đâu.
Trên xe, hết suy nghĩ rồi lại ngủ vùi, hết ngủ vùi rồi lại thức dậy buồn rầu lo âu. Xe dừng hẳn. Người tài xế phải gọi ba bốn lần, Đồng Phi mới choàng tỉnh.
Bật dậy, thấy anh tài xế trạc tuổi cô đang ngó lom lom, Đồng Phi đỏ mặt kêu lên:
- Xin lỗi! Mệt quá nên tôi ngủ quên.
Anh tài xế so vai:
- Khách lên xe ngủ là chuyện thường. Có điều, ngủ kiểu cô, khi thức giấc đồ đạc không cánh mà bay đấy.
Bỗng dưng bị lên lớp ngon ơ, Đồng Phi xấu hổ đến... muốn độn thổ. Cô bối rối xốc lại chiếc ba lô con cóc lên vai rồi bước xuống đường.
Quê ơi là quê. Đồng Phi bặm môi nhủ thầm, khi trên xe chẳng còn thấy một ai ngoài cô và anh tài xế cụ non kia.
Vỗ nhẹ vào trán, Đồng Phi thở hắt ra:
- Ai đời con gái lên xe lại ngủ suốt thế này...
Dù vậy, cũng phải mất mấy giâu say, Đồng Phi mới thật sự tỉnh táo. Vẫy tay gọi chiếc xích lô vừa trờ tới, Đồng Phi lại lên xe, sau khi đã đọc đia. chỉ một cách cẩn thận và ngã giá lấy lệ với bác tài.
Lấy Chồng Xứ Lạ Lấy Chồng Xứ Lạ - Dạ Miên Lấy Chồng Xứ Lạ