Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khó Để Buông Tay
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
T
rong phòng học yên tĩnh, bài thi cuối kỳ đã được phát ra.
“Về nhà các em hãy đưa phụ huynh ký tên vào, trước hết hãy kiểm tra những lỗi nào sai, cô sẽ giải thích cho các em vào ngày mai. Lần này phải chúc mừng bạn học Cao Hi Hi của chúng ta đã giành được hạng nhất năm nay.” Cô giáo đứng trên bục giảng nói với giọng hơi khàn khàn.
Hạng nhất ư, cô bé chán nản nằm sụp xuống bàn. Rất nhiều bạn học hâm mộ cô bé, vừa có một người bố giàu có, học hành giỏi giang lại vừa xinh đẹp. Thế nhưng họ không biết cô bé cũng rất hâm mộ bọn họ, luôn có một người mẹ bên cạnh.
Cao Hi Hi về đến nhà thì thấy bố mình đã ở nhà.
“Bố” Cô bé nhẹ nhàng gọi một tiếng, đặt ba lô xuống, phóng tới sô pha.
Cao Tử Quần gật đầu, ánh mắt liếc qua người con gái: “Hai ngày trước con bị ốm ư?”
Hi Hi rót một cốc nước ấm, uống ùng ục, cô bé hôm nay quên mang bình nước, đã khát cả buổi chiều: “Dạ, còn ho một chút thôi” Chắc hẳn là vú nuôi đã bảo với bố rồi.
Hi Hi cảm thấy bố mình dường như có chút mỏi mệt, khẽ thở dài: “Bố ngày kia là họp phụ huynh rồi” cô bé bĩu môi “Cô giáo bảo nhất định phải có một người bố hoặc mẹ đến họp.”
Trong phút chốc Cao Tử Quần im lặng, vẫn không lên tiếng. Hi Hi bình tĩnh nói: “Lần này bố đừng để cô Tôn đi nữa đấy.” Từ năm đầu tiên anh đều bảo thư ký Tôn đi họp phụ huynh cho nó, biết là bố mình rất bận rộn nhưng nó không muốn như thế.
Cao Tử Quần nhếch môi: “Ngày kia bố có một buổi ký hợp đồng rồi.”
Lại là như thế!
Ánh mắt Hi Hi bỗng nhiên trở nên thất vọng, cô bé cắn môi, lấy bài thi từ trong cặp sách ra phóng lên bàn, những tờ giấy mỏng manh bay giữa không trung, thoáng chốc bầu không khí đã thay đổi.
“Cô Tôn không phải là mẹ của con, nếu bố không đi cũng không cần bảo cô ấy đi, tất cả bạn học đều nghĩ rằng cô ấy là mẹ con.” Lúc nói, mũi cô bé như bị nhét quả ớt vào, nong nóng lên.
Nói xong liền xoay người đi lên lầu.
Cao Tử Quần thẩn thần nhìn theo bóng lưng con gái. Mãi sau ánh mắt anh từ từ nhìn qua bài thi. Trên bề mặt là bài thi môn toán của học kỳ này. Nhìn thấy “100 điểm” (1) đỏ tươi, khóe miệng anh vô thức nhếch lên tự hào.
Cầm lấy ba bài thi lên, không hề bất ngờ, ba môn đều đạt điểm tuyệt đối. Con gái của anh thật thông minh, giống ai vậy ta?
Cao Tử Quần nheo mắt lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt bướng bỉnh nhưng rung động lòng người.
Cao Hi Hi đi lên phòng, nằm xuống chiếc giường rộng lớn mềm mại của mình. Cô bé buồn bực vân vê ga giường. Trong sổ liên lạc với phụ huynh của cô bé ô “mẹ” còn để trống. Nhưng giáo viên chủ nhiệm và các các giáo viên bộ môn chắc có lẽ cũng đã đoán ra một vài phần. Có rất nhiều chuyện trong lòng không cần nói ra cũng hiểu.
“Cao Tử Quần là đồ khốn, siêu khốn nạn.” Cô bé lẩm bẩm nói, vẫn chưa hả giận, cô lấy một con nonopanda trên đầu giường ra sức đập vào nó. “ Ai bảo bố đã đánh mất mẹ của con, ai bảo bố không đi họp phụ huynh cho con, ai bảo bố cả ngày bận họp hành…”
Cô bé càng nói càng giận, hung hăng xoắn tai con gấu bông, đây là quà sinh nhật năm bốn tuổi Cao Tử Quần đã tặng cho cô bé, từ lúc đó cô bé luôn ôm con gấu bên người cùng ngủ.
Cao Tử Quần vào phòng thì nhìn thấy con gái đang giày vò chú gấu, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, miệngkhông ngừng lẩm bẩm, bím tóc gọn gàng đã bị rối tung lên, mái tóc mềm mại trượt xuống vai.
Những lời này làm cho anh vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng còn có chút chua xót.
“Hi Hi” Anh trầm giọng kêu.
Hi Hi không có phản ứng gì.
“Cao Hi Hi” Cao Tử Quần cao giọng lên gọi.
Hi Hi hơi sửng ra, động tác trên tay chậm lại, cuối cùng phẩy qua phẩy lại tai chú gấu, giống như đang sửa sang lại cho nó.
Cao Tử Quần mệt mỏi dựa lên cánh cửa, nhìn động tác chậm chạp của con gái mình.
Hi Hi thở ra một hơi, quay đầu lại, hai gò má đỏ rực, trên chóp mũi còn lấm tấm ít mồ hôi, những cố gắng phơi bày ra lúc nãy cũng đã phí công: “Bố, sao bố vào phòng mà không gõ cửa?” Cô bé bất mãn nói.
“Bố gõ rồi, là tại con không nghe thấy đấy chứ.” Cao Tử Quần không cho là như vậy, anh thong dong đi vào, nhàn nhạt nhìn qua đống lộn xộn trên giường, “ Môn thể dục của các con là Nhu đạo ư?”
Cao Hi Hi bĩu môi lên, hừ lạnh một tiếng.
“Bố đã ký rồi” Cao Tử Quần đặt bài thi lên bàn học của con gái: “Không quấy rầy con luyện tập nữa, con tiếp tục đi.” anh từ tốn nói.
Cao Hi Hi có chút nản lòng, cô bé gục đầu xuống. Khi Cao Tử Quần đi tới cửa, cô bé ấp úng nói: “Bố, hai ngày trước có người đến trường tìm con, là một người phụ nữ.” Cô bé chầm chậm nói rõ bốn chữ sau.
Đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh chợt lóe lên, tựa như những con sóng cuộn trào. Anh lẳng lặng nhìn con gái mình.
Con gái anh thật rất thông minh, nhưng dù sao vẫn còn quá nhỏ. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên cô bé đã thiếu kiên nhẫn.
“Bố, con phát hiện con rất giống bà ấy” Cô bé nghẹn ngào, không chớp mắt nhìn vào bố, khó khăn nói.
Khóe miệng Cao Tử Quần nhếch lên: “Hi Hi, trước đây con đã nói với bố rồi mà, có hai ngôi sao rất giống nhau, nhưng bọn họ hoàn toàn không có quan hệ gì cả.”
Hi Hi chu miệng: “Nhưng mà chuyện này không giống nhau ” giọng cô bé nhỏ dần đi: “ Bà ấy… có phải là mẹ con không?”
Cô bé lẳng lặng đợi câu trả lời của bố, nhưng cuối cùng Cao Tử Quần cũng không đáp lại.
o O o
Trong một phòng ăn riêng u tối.
Đây là lần thứ ba Lãnh Tây đến đây. Lần đầu tiên là anh dẫn cô đến, lần thứ hai vẫn là đi cùng với anh. Cô đã cho rằng cả đời này sẽ không có lần thứ ba.
Nhà hàng này ở thành phố D không quá nổi tiếng, nhưng những người có thể đến nơi này đều là những người có tiếng tăm của thành phố.
Hơi khói trong bình trà trước mặt bốc lên nghi ngút, phảng phất trong bầu không khí một tầng sương mờngăn cách người ngồi đối diện.
Vươn tay ra là hai người có thể về bên nhau.
Nhưng dường như khoảng cách ngắn ngủi ấy họ không cách nào có thể vượt qua được, cắt ngang nơi đó là vực sâu vạn trượng.
Căn phòng lớn như vậy cũng chỉ có hai người. Cao Tử Quần ung dung thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng, anh uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn vào lá trà đang nổi lềnh bềnh trong mặt nước. Ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp có tiết tấu rõ ràng.
Lãnh Tây thở dài, mắt nhìn về phía trước, nhưng Cao Tử Quần biết rằng cô căn bản không có nhìn anh. Điều này không hiểu sao lại làm cho anh có chút bực mình.
“Lãnh Tây, mong cô sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa, nếu không…” đôi mắt anh nheo lại: “Nếu không đừng có trách tôi không nể tình.”
Tay Lãnh Tây đặt trên bàn nắm chặt lại, chuyện này như là những gì cô đã dự đoán trước, cô âm thầm hít một hơi, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.
Bảy năm, đã lâu như vậy.
Cô không biết, bởi vì quá lâu, lâu đến nổi cô không dám nghĩ đến. Mỗi năm vào ngày đấy, cô lại mua bánh ga tô, thắp nến, cầu nguyện. Cứ mỗi năm đều lặp lại như thế.
Đã vẻn vẹn bảy năm rồi.
Cô cố gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng vào anh: “Con bé là con gái của tôi.” Lời nói thốt ra mới phát hiện rằng bản thân không hề bình tĩnh như mình tường tượng.
“Con gái của cô ư?” Khóe miệng Cao Tử Quần nhếch lên,cười chế giễu: “Lãnh Tây, cô nghĩ sai rồi.”
Lãnh Tây im lặng một hồi: “Cao Tử Quần, tôi đây cũng nói thẳng luôn, tôi muốn Hi Hi.”
Cao Tử Quần bưng chén trà tinh xảo lên nhấp một ngụm, hơi đắng, anh nhíu mày “Muốn ư, cô muốn bỏ đi cơ mà?” Anh vẫn lạnh lùng như trước, tâm tình không mảy may dao động.
“Anh có điều kiện gì?” Trái tim Lãnh Tây thắt lại.
Cuối cùng Cao Tử Quần cũng bắt đầu nhìn vào cô, cô có béo hơn so với bảy năm trước, mái tóc buông dài gợn sóng, trang điểm nhè nhẹ, toàn bộ khuôn mặt không quá rực rỡ nhưng vẫn rất động lòng người. Anh kết luận, cô đã có một cuộc sống không hề tệ chút nào.
Anh cười, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Theo kinh nghiệm của cô, tâm trạng của anh ta bây giờ rất tồi tệ.
“Muốn ra điều kiện với tôi ư, phải coi xem cô có tư cách không đã” môi anh mím lại thành một đường, ánh mắt lạnh lùng.
Lãnh Tây trái lại vẫn bình tĩnh, cô nhàn nhạt mở miệng: “Điều kiện của anh là gì?”
Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như sông băng, sắc mặt tối sầm lại: “Tôi không có điều kiện gì cả, mong cô từ nay đừng đến quấy rầy con bé nữa.”
Lãnh Tây căng thẳng hít một hơi, bỗng dưng mở to hai mắt: “Nếu như anh không muốn giải quyết cho xong, vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án.”
Giống như mọi thứ đều không liên quan đến anh, anh không lạnh không nhạt phun ra hai chữ: “ Được thôi” anh đứng dậy, dường như nhớ ra điều gì đấy: “ Xin thứ lỗi, tôi phải đi họp phụ huynh rồi.”
Lãnh Tây đang cố gắng bình tĩnh, trong nháy mắt lóe lên một tia đau đớn “họp phụ huynh” ba từ này như cây kim đâm thật sâu vào tim cô. Cô nhìn theo bóng lưng bình tĩnh như nước của anh, khẽ cụp mắt xuống: “ Anh đã có vợ và con trai rồi, cớ sao còn tranh đoạt Hi Hi của tôi nữa.”
Cả người anh đột nhiên cứng đờ, từ từ quay người lại, hơi nheo mắt, để lại bốn chữ lạnh lung: “Tuyệt đối không thể.”
Chú thích
(1) ở TQ điểm số cao nhất là 100 bằng điểm 10 nhà mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khó Để Buông Tay
Dạ Man
Khó Để Buông Tay - Dạ Man
https://isach.info/story.php?story=kho_de_buong_tay__da_man