Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hơi Ấm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1: Chương 1
H
ạ Miên hơi thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Dưới chiếc mũ cảnh sát là gương mặt trắng trẻo thanh tú. Đường nét hào hùng phủ lên một sự lạnh lùng dưới bóng râm của vành nón. Đôi mắt sáng trầm tĩnh xa cách.
Hơi giống
“Cô Hạ?” Người đàn ông gõ mặt bàn, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua xấp hồ sơ dày cộm nặng nề.
Hạ Miên choàng tỉnh trong cơn mê. Đôi mắt sáng khôi phục sự quạnh quẽ như trước, lẳng lặng nhìn lại đối phương.
Quan Trì mím chặc môi, trên mặt còn có vài phần bất mãn. Có lẽ đã nhìn thấu lòng của cô không có ở chỗ này, anh ta nói lạnh lùng “Về vụ án bắt cóc của cô, chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng một chút. Cô không phối hợp với người chúng tôi phái theo âm thầm bảo vệ cô. Rồi lại không ngừng tạo áp lực với Lâm cục. Cô như thế khiến chúng tôi gặp khó khăn rất nhiều.”
Hạ Miên yên lặng đối mặt với anh ta. Một lát sau cặp lông mi dày của cô rũ xuống “Anh cũng biết công việc của tôi rồi. Tôi cần có đủ sự riêng tư.”
Quan Trì khó hiểu nhướng đôi lông mày rậm lên. Riêng tư ư? Anh cũng biết ít nhiều về những truyện bẩn thỉu trong giới giải trí từ miệng của người ngoài… Đối diện với một minh tinh nhỏ tím đỏ này khiến ấn tượng của anh càng xấu đi vài phần.
“Có gì quan trọng hơn sự an toàn của cô chứ?” Quan Trì chẳng hề che giấu giọng điệu giễu cợt. Anh ta cong ngón tay gõ lên mặt bàn.
Hạ Miên khẽ nhướng mắt nhìn nhưng không có trả lời.
“Được rồi, quay trở lại đề tài.” Quan Trì ấn thái dương “Cô nói mỗi lần bị bắt cóc cũng không có gì xảy ra. Đối phương không có yêu cầu tiền chuộc với nhà cô, cũng không có hành động đánh đập gì cô đúng không?”
Hạ Miên gật đầu, đôi mắt trong veo khẽ lóe lên tia sáng.
Quan Trì nhếch môi, nặng nề đóng phịch lại sổ ghi chép trong tay. Gương mặt trẻ trung hiện lên vài phần hung dữ “Cô Hạ, cô xác định không phải là đang trêu tôi chứ? Chẳng lẽ tên mỗi tháng bắt cóc cô mấy lần chỉ để ngắm nhìn cô thôi sao?”
Gương mặt Hạ Miên không hề tỏ vẻ gì, khóe môi mấp máy “Đội trưởng Quan, tôi chỉ không muốn bị giới truyền thông loan truyền tin tức chấn động này. Nhưng không có nghĩa là tôi không coi trọng sự an toàn của mình, nếu không tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Quan Trì cúi người chống lên mặt bàn, đôi mắt đen thẳm sắc bén áp bức “Cô khẳng định không có bất kỳ chuyện gì giấu diếm chúng tôi?”
Khóe miệng Hạ Miên hiện lên nụ cười nhợt nhạt, thản nhiên đối mặt với anh ta. Bàn tay đặt trên đầu gối đã từ từ nắm lại, cô đứng lên “Đương nhiên, tôi càng muốn tìm ra kẻ đó hơn cả anh.”
Quan Trì nhìn cô chăm chú trong giây lát, cuối cùng ngồi xuống lại chiếc ghế xoay, bàn tay siết cây bút, mi tâm chau thật chặt.
Hạ Miên cũng tựa lưng vào ghế ngồi, kiên nhẫn nhìn anh đội trưởng cảnh sát hình sự trẻ tuổi trước mắt.
“Đây không phải là con trai của Bạc thị trưởng sao?” Cách đó không xa, một nữ cảnh sát trẻ tươi cười như hoa, cùng với một nữ cảnh sát khác bằng trang lứa chỉ trỏ vào màn hình máy vi tính “Đính hôn với con gái của Thạch cục trưởng đấy!”
“Xem ra họ rất xứng đôi.” Nữ cảnh sát kia chống cằm cảm thán “Trên báo viết rất cảm động, hai người đó quen nhau thật giống như một truyện cổ tích.”
“Hoàng tử ở bên cạnh công chúa, cô nhìn xem, con gái của cục trưởng Thạch xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả trên tạp chí.”
Hạ Miên lẳng lặng lắng nghe cho đến khi bị Quan Trì cắt ngang “Được rồi, cô Hạ, bất kể là cô có đồng ý hay không. Tôi cũng phải an bài người âm thầm bảo vệ cô. Bọn bắt cóc vô cùng thông mình, năng lực trinh sát cũng rất cao. Đầu tiên chúng tôi phải đảm bảo sự an toàn của cô trước.”
Hạ Miên há miệng, nhưng Quan Trì đã lập tức giơ bàn tay khớp xương rõ ràng lên cắt ngang “Thật xin lỗi, đây là chức trách của tôi. Cô không có quyền cự tuyệt. Mặc dù hốc mắt cô đỏ lên tỏ vẻ kháng nghị, nhưng tôi vẫn có quyền làm như thế, xin hãy phối hợp.”
Theo bản năng, Hạ Miên sờ sờ vành mắt của mình, đúng là hơi nóng, trong mắt cũng xót vô cùng.
Bên kia, nữ cảnh sát trẻ vẫn còn đang hứng thú dào dạt nói chuyện trên trời dưới đất. Hạ Miên cầm lấy túi xách của mình, từ từ đi khỏi cục cảnh sát.
Gió đêm thổi ào ạt nên cô cài chặt áo khoác đi vài bước đến chiếc xe thương vụ đang đỗ cách đó không xa. Rõ ràng là mới vừa vào đông nhưng đã lạnh đến mức khiến hai hàm răng cô run lập cập. Nhất định do hôm nay chụp hình dưới nước quá lâu nên đã bị cảm lạnh rồi.
Hạ Miên mở cửa xe ngồi vào trong. Khi ấy, Vịnh Nhi – người đại diện của cô đang cúi đầu kiểm tra vi-blog. Lúc ngẩng đầu lên Vịnh Nhi vô cùng kinh ngạc tựa như thấy quỷ “Sao mắt của em lại đỏ vậy?”
Hạ Miên né tránh ánh mắt của Vịnh Nhi theo bản năng. Cô ngồi co ro trong góc tối “Hôm nay nước ở nơi chụp hình không sạch sẽ.”
Vịnh Nhi cũng không nói thêm gì. Từ trước đến nay, Hạ Miên là một người vô cùng lạnh lùng. Ai vọng tưởng nói chuyện với cô hơn mười câu thì thật sự là nằm mơ giữa ban ngày. Vịnh Nhi khởi động xe chạy đi. Trên đường lại không nhịn được nói thêm một câu dài dòng “Em không nói mấy chuyện biến thái mà hắn đã làm cho cảnh sát”
Vịnh Nhi muốn nói nhưng lại thôi. Chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hạ Miên trong kính.
Hạ Miên nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghe hết tất cả những gì Vịnh Nhi nói nhưng lại không trả lời.
Thật sự, cô đã không nói thật với Quan Trì. Không phải tên biến thái kia trói cô lại rồi không làm gì cô. Chỉ là việc hắn làm, cô thật khó mà mở miệng.
Hạ Miên phiền não đưa ngón tay cào lên tóc rồi tiện đà sờ vào túi áo khoác.
Vịnh Nhi không đồng ý trợn mắt nhìn cô “Em đã bỏ thuốc rồi kia mà! Tối nay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bất thường như vậy?”
Hạ Miên biết tại sao mình khác thường. Bởi vì… cô nghe được một cái tên.
Cô bỏ hành động tìm thuốc lá và ngồi thẳng lưng lên. Cô trả lời với Vịnh Nhi nhưng lại như tự nói với bản thân mình “Em không sao. Chỉ vì chuyện tên biến thái kia khiến cho bản thân hơi nóng nảy chút thôi.”
Vịnh Nhi lo lắng thở dài “Đúng rồi, việc em chụp hình quảng cáo công ích cho trẻ em tự kỷ gây được tiếng vang rất tốt. Hiện tại có nhiều công ty muốn mời em làm người phát ngôn. Công ty chúng ta đang thảo luận với họ đấy.”
Hạ Miên dựa vào lưng ghế phía sau, chỉ “À” hờ hững.
Vịnh Nhi tặc lưỡi không nói gì nữa. Suốt quãng đường cứ yên lặng đưa Hạ Miên về dưới lầu khu nhà cô thuê. Trước khi đi, Vịnh Nhi vẫn chưa yên tâm nên dặn dò thêm “Có việc gì cứ gọi điện cho chị.”
Hạ Miên nở nụ cười hiếm hoi “Em thấy gọi cho 110 thực tế hơn đấy.”
Vịnh Nhi bực bội xoay đầu sang chỗ khác “Hạ Miên, em chẳng đáng yêu chút nào!”
Xe Vịnh Nhi dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ còn mình Hạ Miên nghiêm túc nghĩ đến câu nói kia của cô ta. Thật sự cô không đáng yêu chút nào cả. Ít nhất những người bạn quen biết đã lâu với cô cũng kết luận như vậy.
Hạ Miên thở hắt ra, xoay người bước vào dãy nhà. Mới vừa đi được vài bước đã nghe thấy có tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn vội vã phía sau. Khi cô muốn quay đầu lại bị khuỷa tay rắn chắc siết chặt cổ. Tiếp theo là một mùi hương quái lạ che lên chóp mũi.
Đầu óc Hạ Miên hơi choáng váng, đôi mắt yếu ớt khép lại. Ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu cô chính là: Tên biến thái này thật đúng ngày đúng giờ, còn hơn cả chu kỳ kinh nguyệt của cô mỗi tháng nữa!
Không biết cảnh sát hình sự Quan Trì phái đến có thể cứu được cô hay không?
Trong bóng tối thăm thẳm, toàn thân cô không còn chút sức lực và cũng không có cách nào nhúc nhích.
Hạ Miên thử vùng vẫy nhưng phát hiện ra cổ tay lại bị buộc rất chặt.
Kỳ lạ ở chỗ lại không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Cô biết, sợi dây buộc chặt mình lần này cũng được quấn một lớp vải nhung xung quanh như cũ. Nên trói chặt thế nào cũng không đau. Hơn nữa, quan trọng nhất… là không để lại bất cứ vết tích gì trên người cô.
Cô có thể nghe rõ được tiếng nước chảy rất nhỏ. Dường như giống với tiếng nước trong hồ cá. Nhưng lại như tiếng dòng suối nhỏ chảy dưới sàng nhà tại biệt thự suối nước nóng. Khi thị giác con người bị trở ngại thì thính giác sẽ đặc biệt nhạy cảm hơn.
Cô cố gắng dựa theo tiếng động bé nhỏ này để nhận biết được mình đang ở đâu. Nhưng lại bị một loạt tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh.
Hắn đã đến.
Bước chân người nọ càng ngày càng nặng. Mỗi bước đi chậm rãi như giẫm lên trái tim cô. Hơi thở hắn rất nhạt. Đặc biệt không có mùi thuốc lá như những người đàn ông khác. Cũng không có mùi nước hoa nào, chỉ thoang thoảng có mùi nước cạo râu tươi mát.
Nhưng Hạ Miên thật sự không thể nào phân biệt đến tột cùng là nhãn hiệu gì — Đầu óc của cô cũng đã trống rỗng từ lâu.
Cơ thể cô hơi lún xuống. Căn cứ theo kinh nghiệm những lần trước, Hạ Miên đoán rằng mình đang nằm trên một chiếc giường nệm. Có lẽ cô hẳn đang nằm trên chiếc giường Tatami kiểu Nhật tại biệt thự suối nước nóng.
Như thế, người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô ư?
Hắn ta cũng không có động tĩnh gì. Hạ Miên hơi hoảng. Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô muốn dùng sự đau đớn để làm tê liệt sự khủng hoảng của mình. Giờ phút này, cô tựa như chú cá nhỏ đang thoi thóp nằm trên thớt, chỉ biết chờ vận rủi kéo đến chỉ trong giây lát.
Một đôi tay to lớn khô ráo nắm lấy hông cô. Hạ Miên cảm giác được sức nặng của người đàn ông mang theo cảm giác ép bức cực mạnh đang phủ lên người mình. Ngay cả chiếc bóng hắt xuống cũng mang theo sức mạnh đáng sợ khiến người ta khiếp đảm.
Hắn từ từ cúi đầu. Chóp mũi lạnh như băng kề sát vào cô, rồi nhẹ nhàng cọ sát vào mũi cô. Hơi thở nhẹ nhàng bình ổn của hắn hoàn toàn ngược lại với hơi thở rối loạn của cô.
Bàn tay nóng bỏng vuốt ve thân mật dọc theo thắt lưng rồi kéo áo cô ra. Sau đó hắn vén nó lên. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng đường vân trong lòng bàn tay lướt sát qua làn da mịn màng lạnh lẽo của mình. Cho đến khi cô hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn.
Hạ Miên muốn cầu cứu theo bản năng. Nhưng cũng như mấy lần trước, tiếng nói cô khàn khàn không hề có sức phản kháng. Ắt hẳn điều này có liên quan đến thuốc mê lúc hắn bắt cóc cô.
“Cút ngay…”
Hạ Miên cố hết sức chỉ thốt được hai chữ. Tiếng nói của cô vọng vào tai cũng nghe xa lạ đến đáng sợ. Yếu ớt đến mức như rơi vào không trung rồi dần dần tản đi.
Cô cũng không mong đợi người đàn ông sẽ bị mình làm dao động. Bởi vì kiểu kháng cự phí công vô ích này đã được dùng nhiều lần qua trước đây. Thậm chí, cô đã từng phản ứng rất mạnh như cố hết sức vùng vẫy và mắng ra những lời thô tục khó nghe. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cuộc
Lần này dường như hơi khác với những lần trước. Ngón tay người đàn ông khẽ dừng lại trước chiếc áo lót của cô. Đôi mắt hắn lẳng lặng quan sát.
Hạ Miên cảm giác được ánh mắt an tĩnh của hắn. Trong lòng cô thầm vui mừng hít vào một hơi thật sâu “Đừng đụng vào tôi.”
Lời còn chưa dứt, khóa cài áo lót trước ngực đã bị mở ra.
Hạ Miên cảm giác được rõ ràng bộ ngực của mình đột ngột phơi bày trước mặt hắn. Chiếc áo lót của cô bị vứt đi. Thân thể cô run sợ co ro trong không khí.
Hạ Miên giận đến run rẩy toàn thân. Sắc mặt đỏ cả lên vì cảm thấy thẹn.
Không ngờ khi nãy tên biến thái dừng lại không phải bởi vì thái độ của cô. Mà là bởi vì hắn không mở được chiếc áo lót kia.
Hạ Miên cắn chặt hàm răng. Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò và tư thế chú tâm thưởng thức của hắn.
“Biến thái” Tay Hạ Miên bị trói chặt, hoàn toàn không có cách nào che lại cơ thể, chỉ có thể mắng chửi để khuây khỏa sự tức giận trong lòng.
Đôi mắt đen trên gương mặt trắng nõn của người đàn ông hơi sẫm xuống. Ngón tay thon dài đặt lên ngực cô. Hạ Miên run rẩy cố nhắm mắt lại. Thân thể cô vẫn nhạy cảm kinh hãi như cũ. Lại bị lực xoa bóp nhẹ nhàng kia khiến cô rùng cả mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hơi Ấm
Phong Tử Tam Tam
Hơi Ấm - Phong Tử Tam Tam
https://isach.info/story.php?story=hoi_am__phong_tu_tam_tam