Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hay Là Anh Cưới Em Đi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
C
hương 1: Ngày xui xẻo
Thiên An, một cái tên quá quen thuộc của công ty áo cưới Estermir. Một phó giám đốc Marketting tài giỏi, năng nổ, tận tụy vì công việc. Từ trên xuống dưới ai cũng phải nể phục vì những thành tựu mà cô gặt hái trong công việc đặc biệt là việc cô biến thương hiệu áo cưới Estermir thành một trong những thương hiệu đứng đầu ngành công nghiệp thời trang quốc gia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bởi lẽ là người quá cầu toàn, khắt khe trong công việc nên cô không mấy khi giao lưu qua lại với đồng nghiệp, đối với đồng nghiệp, cô luôn như một ẩn số. Cũng có nhiều đồng nghiệp nam từ các bộ phận khác lân la làm quen vì thấy cô cũng khá xinh đẹp, giỏi dang, có vẻ cô điển, nhìn rất có dáng của một người phụ nữ của gia đình (?!?!), nhưng chỉ cần những chàng này lân la hỏi thăm cô là sẽ bị cô ném ột cái quắc mắt sắc lẹm để mà ngậm ngùi rút lui. Có những kẻ gan lỳ hơn một chút, cố gắng mời cô đi ăn, đi xem phim, đi dạo để có thể tìm hiểu nhau và thỏa cái tính cách thích chinh phục của các chàng. Sau nhiều lần mời nàng đi chơi, nàng cũng lịch sự nhận lời. Đến điểm hẹn, mặc cho chàng bảnh bao đẹp đẽ bao nhiêu thì nàng vẫn luôn trung thành với bộ vest công sở, tóc búi cao, mặt vô hồn, và chỉ trả lời những câu hỏi của chàng mà không nói thêm bất cứ một lời nào nữa. Và hôm sau, dù chàng có cười nói vui vẻ khi gặp nàng ở công ty thế nào, nàng cũng chỉ nhìn chàng và mặt không hề có nét biểu cảm nào gọi là quen biết chứ đừng nói đến chuyện đã từng hẹn hò. Thế là, dù có gan lỳ và thích chinh phục thế nào thì cũng không chàng nào đủ dũng khí mời nàng thêm một lần nào nữa.
Thiên An chẳng coi đó là vấn đề quan trọng cho lắm, trong khi cả công ty đều đã xì xào bàn tán, người thì nói cô kiêu kì, người thì bảo cô kén chọn, kẻ khác lại nói cô …không phải là phụ nữ… Thật ồn ào nhưng Thiên An vẫn để ngoài tai tất cả những lời nói đó, đối với Thiên An, công việc luôn được ưu tiên hàng đầu, ngoài ra, tất cả đều là chuyện phiếm.
Những ngày này, câu chuyện về giới tính của Thiên An được tạm gác sang một bên, thay vào đó là những lời bàn ra tán vào về cái ghế giám đốc Marketting đã để trống quá lâu. Ai ai cũng chắc như đinh đóng cột là cái bảng đặt trên bàn giám đốc Marketting này sẽ ghi tên Phạm Thiên An và có lẽ ngay cả Thiên An cũng cho rằng người ngồi vào cái vị trí lớn nhất trong bộ phận Marketting này không ai xứng đáng hơn mình. Ngày bổ nhiệm càng đến gần, không khí trong công ty lại càng nóng hơn bao giờ hết.
Và cái ngày đó cũng đến, nhưng tất cả mọi người trong công ty ai cũng phải há hốc kinh ngạc, bởi lẽ, người mà ai cũng nghĩ là sẽ được bổ nhiệm lại vẫn ngậm ngùi tại chức phó giám đốc, mặt khác, cái người được bổ nhiệm là một tay mơ, chỉ vừa tu nghiệp ở nước ngoài về và chưa có một chút kinh nghiêm thực tế thương trường nào, đấy là chưa kể, ngày đầu tiên hắn ta đi làm cũng chỉ đứng để nghe cái người được gọi là trợ lý của Tổng giám đốc công bố anh Hoàng Phong được bổ nhiệm làm giám đốc bộ phận Marketting của Estermir và ngay khi trợ lý của Tổng giám đốc quay về cũng là lúc hắn ta vui vẻ rời công ty vì không có việc gì để làm.
Thiên An vốn không chấp nhận được nhân viên của mình lười biếng, nhưng giờ bỗng nhiên có một cấp trên lười biếng, cô cảm thấy như bị trêu ngươi, không thể chịu đựng được. Ban đầu, cô còn nể phục vì hắn ta đã tu nghiệp ở Úc về với cái bằng xuất sắc, nhưng ngay sau đó, cô thất vọng toàn tập vì thái độ làm việc của hắn ta. Có lẽ cô ít việc quá nên ông trời cho thêm cô một cục nợ nữa.
Sau một tháng làm việc thì cô không thể nào chịu đựng được. Có thêm một giám đốc nhưng cô còn bận rộn hơn cả lúc chưa có giám đốc. Cũng tại vì, trong vòng 30 ngày thì số ngày hắn ta có mặt tại công ty không tới 10 ngày, nhưng mỗi ngày hắn ta ở công ty thì cũng chỉ được khoảng 1 – 2 tiếng, sau đó hắn ta sẽ kiếm lý do này, lý do khác để giao công việc cho các nhân viên khác và đánh bài chuồn.
Thật sự cô không thể hiểu nổi, nếu đã không thích làm việc thì tại sao hắn ta lại còn ngồi vào cái ghế có trách nhiệm lớn đến vậy để gây ra một mớ hỗn độn và những kẻ như cô, những kẻ phải ngậm ngùi đứng sau hắn ta, là những người phải đi giải quyết hậu quả mà hắn ta để lại. Có thể thấy rõ nhất đó là những văn bản cần phải thông qua, những hợp đồng cần phải ký kết, hắn ta nói với thư ký là cứ để lên bàn, hắn ta sẽ ký sau, nhưng ngày này qua tháng khác, với cái thái độ ngồi trong phòng giám đốc và chơi game trên smart phone như hắn ta thì tất cả văn bản đều dồn ứ, khách hàng và đối tác lên tiếng, thư ký cầm văn bản chạy khắp công ty tìm hắn ta thì hắn ta lại ở tận đẩu tận đâu. Và rồi, thư ký lại phải mang đống văn bản chứng từ đó đến chỗ Thiên An. Cô đã phải hai hôm liền ở lại công ty suốt đêm để xem xét lại tập văn bản này. Đến ngày thứ ba thì cô không thể nào chịu đựng được thêm nữa, cô tức tối cầm tập văn bản, gom lại mở tóc đang bù xù trên đầu sang một bên, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ lên thẳng phòng giám đốc. Thật may, hôm nay hắn ta đang ở văn phòng.
Cô ném mạnh tập văn bản xuống trước mặt hắn ta. Hắn ta mắt vẫn không rời khỏi cái smart phone, tay vẫn nhiệt tình di chuyển trên màn hình, hắn ta nhẹ nhàng nói trong vô thức:
“Cứ để đó!”. Tay vẫn miệt mài, không thèm ngẩng đầu nhìn.
Thiên An không thể nào chấp nhận được nữa. Cô gọi bằng giọng hậm hực: “Giám đốc!”
“Cứ để đó!”
Thiên An nói như muốn hét lên: “GIÁM ĐỐC!!!!”
Lúc này có lẽ hắn ta mới nghe được thái độ của người nói, ngẩng đầu lên nhìn và có lẽ hơi giật mình trước nhân ảnh trước mặt. Xong lấy lại điềm tĩnh, hắn ta lại nói: “Cứ để đó tôi sẽ ký, cô đi trang điểm lại đi! Thư ký mà để tình trạng như hôm nay thì không được tốt cho lắm…” nói đoạn hắn ta lại quay lại với cái điện thoại của mình.
Lúc này Thiên An không còn nghe được bất cứ thứ gì hắn ta nói nữa, tất cả các xung thần kinh còn hoạt động được cũng đã tê liệt vì câu nói vừa rồi. Hắn ta còn không biết cô là phó giám đốc bộ phận này, hắn còn nghĩ cô là thư ký? Còn nói cái gì mà tình trạng không tốt này nọ. Hắn đang khi dễ cô hay sao? Hắn ta coi thường cô à? Cái việc mà ở cái công ty này chưa ai dám làm với cô?
Hừ, không thể chịu đựng như thế này được, cô phải cho hắn ta một bài học để hắn ta thôi cái thói lười nhác, ngông cuồng, lộng ngôn, xong nhất định cô sẽ kiến nghị lên Tổng giám đốc để cho hắn ta thôi việc. Nhưng đó là tất cả những gì cô nghĩ sau khi ra khỏi căn phòng đó, còn lúc này, bằng tất cả sức lực còn lại sau hai ngày hai đêm bị vắt kiệt để cho hắn ta một bài.
“Nay anh, tôi thấy anh làm việc như vậy là không được. Tôi không biết anh đã được giáo dục và đào tạo như thế nào, nhưng tôi thấy anh không khác gì một tên ăn bám ở cái bộ phận này”.
Có lẽ cái con người kia cũng đã bắt được tín hiệu từ câu nói của cô, hắn ta hơi cau mày và ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ khó hiểu: “Ăn bám???”
“Đúng vậy, một kẻ ăn bám trắng trợn và lười nhác!!!”
Hắn ta nói, tay đặt cái điện thoại xuống bàn, còn không quên nhếch mép lên cười một nụ cười ranh mãnh: “Cô là ai?”
“Tôi là Phạm Thiên An, phó giám đốc của bộ phận này!”
Hắn ta đẩy người ra phía sau, chiếc ghế giám đốc di chuyển lùi lại và đứng lên, hắn ta đi ra phía trước bạn giám đốc và dựa vào, vắt chéo chân nhìn cô, xong lại phì cười rồi “À” một tiếng như là ngạc nhiên lắm.
À? Được lắm, muốn gây sự với cô đây mà?
Nhưng định thần lại một chút, hình như hắn muốn làm cô tức tối, Cô đâu phải là người dễ dàng mắc lừa hắn như vậy. Cô lấy lại uy phong của mình, cái uy phong mà cô làm cho đối thủ cạnh tranh phải bạt vía, làm cho nhân viên của mình phải vâng lời tăm tắp, cô nhìn thẳng vào hắn ta cười nói.
“Thật là có lỗi khi để anh thấy tôi trong tình trạng này, nhưng người khiến tôi phải thành ra thế này là một kẻ đã lười biếng đùn đẩy hết trách nhiệm đã không những mặt dày ngồi ở một vị trí không xứng đáng lại không biết cách cư xử, anh thấy kẻ đó có đáng trách không?” Cô cười, nhưng nhìn còn kinh khủng hơn là lúc tức giận đùng đùng ban nãy.
Hoàng Phong thấy vậy nét mắt thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, mắt hắn bỗng nhiên hiện lên tia sắc bén. Hắn đột nhiên tiến lại gần cô, giật lấy cánh tay cô, kéo cô dựa vào bàn giám đốc, mái tóc ban nãy buộc không chắc xổ tung ra. Thiên An chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng thì hoảng hốt vì bị kéo mạnh đập lưng vào cái bàn gỗ, một số thứ trên bàn bị xô đẩy xộc xệch, nhưng khi nhìn lên thì cô nín bặt. Phủ phục trước mặt cô là gương mặt của hắn ta, hắn ta chống hai tay xuống bàn, đưa mặt ngày càng gần mặt cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô nghiêng người tránh né, và khi không thể nghiêng mặt được nữa, cô bèn quay mặt đi, lẩn tránh ánh mắt của hắn ta, ấp úng: “Anh…anh làm…gì vậy?”
Hắn ta vẫn giữ dáng đứng như vậy, nhếch mép, thì thầm vào tai cô, với bộ mặt không thể đắc ý hơn: “Có một kẻ như vậy sao?”. Nói rồi, hắn ta đưa hai ngón tay lên xoa xoa trước sống mũi chỗ hai long mày, tiếp: “Nhưng sao tôi thấy hình như Phó Giám đốc khá hứng thú với tôi nhỉ?”
Hơ, hắn ta nghĩ cái quái gì trong đầu vậy, hắn nghĩ cô nói như vậy la vì cô hứng thú với hắn sao? Thực sự cô không còn từ ngữ nào để nói về cái con người này nữa. Cô nhếch mép cười, quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn ta, lúc này không còn nể nang gì nữa: “Này anh, anh nhàn rỗi quá hóa hoang tưởng rồi à? Tôi có điên cũng không có hứng thú với loại người như anh đâu?”
“Loại người?….Ly tưởng như tôi sao?” Mặt hắn nhìn rất bình thản.
Tới mức độ này thật sự hắn ta hết thuốc chữa rồi. Cô không rảnh mà đôi co với những loại người như hắn ta. Cô đẩy hắn ta ra, nói thẳng vào mặt hắn ta:
“Tôi không rảnh rỗi mà nói chuyện với những kẻ vô công rỗi nghề như anh, anh làm giám đốc thì phải có trách nhiệm, không thi đừng bao giờ ngồi vào cái vị trí đó, hãy để cho người xứng đáng hơn làm đi. Đừng coi mình là trung tâm vũ trụ, nghĩ lại tôi thấy tôi nghiệp cho anh, chẳng qua chỉ là một tên nhóc với cái mẽ bảnh bao, nhưng có bảnh bao bao nhiêu cũng không che lâp đi cái bất tài vô dụng của mình đâu, còn đây” cô vừa nói vừa đưa tay đập đập vào chồng tài liệu cô đã mang đến lúc nãy đang nằm trên bàn, “Đây là những gì anh để tôi phải làm thay anh vì sự tắc trách của anh, vì lỗi của bản thân anh, anh đẩy đồng nghiệp của
mình vào cảnh khó khăn. Tôi nghĩ anh nên xem xét lại sự ích kỷ của bản thân đi!”
Cô nói rồi, liếc hắn một cái bỏ ra ngoài, không để ý trên mặt Hoàng Phong khẽ có chút thất thần, hắn ta vẫn đứng yên cái tư thế lúc cô đẩy hắn ta ra. Nhưng lúc cô định đẩy cửa bước ra khỏi phòng thì hắn ta lại cất tiếng nói với theo: “Ê! Chính cô cũng nói là tôi đẹp mà! Cô thua rồi!” Hắn ta nói nhưng vẫn không quay lại nhìn cô.
Nghe thấy vậy cô chẳng còn chút cảm xúc cảm giác gì để đôi co với loại người như hắn ta nữa. Cô bước thẳng ra ngoài và đi về vị trí của mình. Nhưng cô cứ suy nghĩ mãi về ánh mắt khi Hoàng Phong nhìn cô, có chút thân quen, xong nhanh chóng gạt mọi suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Phải, cô đâu rảnh rỗi để suy nghĩ về những con người vô vị như vậy, cô ghét hắn! Cô còn phải làm việc. Đúng, quay lại với công việc, quên đi cái ngày xui xẻo hôm nay.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hay Là Anh Cưới Em Đi
Nhím Quỳnh
Hay Là Anh Cưới Em Đi - Nhím Quỳnh
https://isach.info/story.php?story=hay_la_anh_cuoi_em_di__nhim_quynh