Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Trường Hạnh Phúc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
C
ho xe chạy chầm chậm trên con đường đông đúc nhất trong thành phố, Thoại Anh vừa lo điều khiển chiếc xe đạp cũ kỹ vừa chú ý nhìn lên số nhà, miệng cô lẩm nhẩm đến từng con số..212, 214... 240. Đây rồi, số nhà cô muốn tìm đã hiện ra trước mắt đây rồi.
Nhưng hiện ra trước mắt thì sao chứ! Lúc sáng, khi đạp xe ra khỏi nhà, cô hồ hởi là thế, mà giờ đây, cô lại đứng như chôn chân xuống đường, không tài nào nhấc lên được để đạp những vòng bánh xe cuối cùng hầu tiến đến nơi cô cần đến.
Tại sao Thoại Anh lại có thái đoệ như thế, vì khi nhìn lại mình, một cô gái đơn giản trong bộ quần áo tuy sạch sẽ và ủi ắp thẳng tắp, nhưng cái dáng vẻ nghèo nàn của cô làm sao có thể đường hoàng đi vào toà nhà uy nghi và sang trọng thế kia.
Cố gắng lắm, Thoại Anh mới có thể đạp chiếc xe của mình lại gần một gốc cây to lớn, Thoại Anh lẩn thẩn nghĩ. Không biết đã bao nhiêu anh chàng trồng cây si dưới gốc cây này rồi? Và những anh chàng đó có mang một tâm trạng như cô bây giờ không nhỉ?
Mà tâm trạng cô như thế nào Thoại Anh cũng không thể phân tích được, bởi vì cô rất muốn vào trong tòa nhà đó, đồng thời cô lại cũng chùn chân không dám bước vào. Và cùng lúc đó, cô vừa mong ngóng một người, lại cũng vừa cầu cho ông ta đừng xuất hiện. Bởi vì nếu như gặp ông ta rồi, cô sợ rằng niềm hy vọng của cô sẽ tan biến mất. Chẳng thà cứ để đó thì hy vọng cứ còn mãi với cô chứ không mất đi.
Nhưng rồi nhìn từng tốp người sang trọng cứ lũ lượt vào ra tòa nhà trước mặt, Thoại Anh lại thấy ý định của mình lung lay. Bởi vì nhút nhát đâu phải là bản tính của cô! Vậy thì tại sao cô lại đứng đây mà đầu hàng số phận? Phải thử sức một lần chứ! Nếu như cô được nhận thì sao? Khi đó cô không vào thì sẽ bỏ lỡ đi cơ hội duy nhất của mình.
Nghĩ mãi rồi, Thoại Anh quyết định. Nhìn lại mình một cái, cô thấy mình cũng tươm tất chán. Và cô mạnh dạnh dắt chiếc xe cà tàng của mình đi tìm chỗ gửi.
Dựng chiếc xe đạp của mình vào sát bờ tường, Thoại Anh nhìn quanh bãi xe một vòng. Tất cả những chiếc xe trong bãi giữ xe này đều là xe gắn máy, từ chiếc Dream đến chiếc Club bóng láng. Cái xấu xí nhất mà Thoại Anh nhìn thấy cũng là chiếc Honda Dame, chứ có đâu như chiếc xe đạp đáng cất vào Viện bảo tàng của cô. Hèn chi mà vừa rồi, người giữ xe đã trợn mắt khi thấy cô dắt chiếc xe của mình vào bãi.
Thoại Anh nhún vai một cái, biết làm sao được bây giờ. Gia tài cô chỉ có thế thôi mà. May là hôm nay không giở chứng, chứ không thì giờ này cô làm gì mà có mặt nơi đây?
Bước đến cánh cửa kính to và nặng trịch của căn tiền sảnh, Thoại Anh dừng lại một chút. cô cố gắng trấn tĩnh lại mình bằng cách hít một hơn thật dài và mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Ngay lập tức Thoại Anh bị chặn ngày bởi một người bảo vệ.
- Xin lỗi, cô đi đâu?
Thoại Anh dừng chân lại, cô trả lời:
- Tôi muốn vào đây.
Một câu nữa:
- Cô vào làm gì?
Một chút bực mình dậy lên trong lòng Thoại Anh, câu hỏi gì mà vô duyên thế! Đương nhiên người ta vào đây thì phải có việc cần thiết rồi. Ai mà rảnh rỗi đến độ đi chơi vào giờ này được. Cô nhìn anh chàng bảo vệ với đôi mắt chứa đầy ác cảm.
- Tôi vào đây có việc.
- Việc gì?
Lần này thì Thoại Anh không còn nhịn được nữa rồi. Cô cau mặt nhìn anh chàng bảo vệ.
- Ai vào đây cũng phải khai bái mục đích của mình với anh sao?
Anh chàng bảo vệ lúng túng vì câu hỏi của Thoại Anh, cô đã hỏi anh ta một câu thật khó trả lời. Bởi vì đúng như lời cô vừa hỏi, nào ai tới đây mà phải khai bao mục đích bao giờ. Chỉ tại cô gái này có dáng vẻ khác với những người lui tới đây nên anh mới phải hỏi han như thế.
Thấy anh chàng bảo vệ đứng thừ mặt ra nhìn mình mà không biết nói sao, Thoại Anh biết là câu hỏi của mình đã có câu trả lời,. Cô dấn tới thêm một bước:
- Vậy thì tôi không cần phải khai báo với anh, đúng không?
Anh chàng bảo vệ đã lấy lại được bình tĩnh, anh ta lại nói:
- Cô không cần phải khai bái, mà tôi chỉ muốn biết ý định của cô để hướng dẫn thôi mà..
Thoại Anh lắc đầu:
- Tôi tự biết tìm nơi mình đến, không cần sự giúp đỡ của anh đâu. Bây giờ tôi đi được chưa?
Nói xong, không đợi anh ta kịp trả lời, Thoại Anh lách người sang một bên và đi thẳNg vào trong. Anh chàng bảo vệ chỉ còn biết đứng nhìn theo.
Vào tới quầy tiếp tân, Thoại Anh chưa kịp nói gì thì cô lễ tân đã hỏi:
- Chàn cô, tôi có thể giúp gì được cho cô?
Thoại Anh gật đầu:
- Chào cô, tôi muốn gặp một người trong khách sạn này, có được không ạ?
Cô lễ tân vui vẻ trả lời:
- Được chứ! Chẳng hay cô muốn tìm ai?
Thoại Anh ngập ngừng:
- Tôi có thể gặp... Ông giám đốc được không hở cô?
Cô lễ tân ngạc nhiên nhìn Thoại Anh, cô không thể nào nghĩ đến việc cô gái trông nghèo nàn này lại đòi gặp mặt Giám Đốc một khách sạn lớn như khách sạn cô đang làm việc. Không biết cô bé quen biết ra sao hay là có một lý do n ào đó lkhiến cho cô ta đến đây?
Thấy cô lễ tân cứ mãi lặng thinh mà mắt thì nhìn mình chòng chọc, Thoại Anh không cần đóan cũng biết cô ta nghĩ gì. Cô gằng giọng:
- Sao, bộ giám đốc của chị khói gặp lắm hay sao?
Cô lễ tân còn đang lúng túng vì không biết trả lời sao với cô gái trước mặt vì cô không lạ gì tính ý của ông giám đốc thì may thay, ngay lúc đó, một người đàn ông khoảng trên ba mươi tuổi đang lững thững đi tới. Trông thấy vẻ bối rối của cô lễ tân, ông ta hỏi:
- Có chuyện gì phải không?
Mừng quá vì được gờ rối, cô lễ tân nói ngay:
- Dạ, thưa giám đốc, có cô này muốn gặp giám đốc ạ.
Ông Giám đốc - Phải, người đàn ông vừa mới xuất hiện nơi quầy lễ tân chính là giám đốc của cái khách sạn Hoàng Hoa này - ngạc nhiên nhìn Thoại Anh:
- Cô muốn tìm tôi?
Thoại Anh ngớ ra nhìn người đàn ông trước mặt. Tại sao ông ta lại trẻ như thế nhỉ? Theo lời mẹ nói thì bác Phan là bạn của ba, tức là ông ta cũng phải ngoài sáu mươi mấy chứ. Thế mà tại sao coi ông ta chỉ mới khoảng ngoài ba mươi thôi nhỉ? Chẳng lẽ khách sạn này đã đổi chủ rồi hay sao? Nếu mà như vậy thì đúng là cô đã đi không đúng chỗ rồi..
Thấy Thoại Anh cứ trợn tròn mắt lên nhìn mình mà không nói tiếng nào, người đàn ông có vẻ bực mình. Ông ta sẵng giọng:
- Sao, tôi có quen với cô à? Hay là tôi thiếu nợ thiếu nần gì cô mà cô phải kiếm tìm tôi để đòi?
Câu hỏi của người đàn ông đã kéo Thoại Anh về với thực tại. Cô đã lấy lại được phần nào bình tĩnh. Nhưng ánh mắt sáng quắc của ông ta cứ chiếu thẳng vào mặt lại làm Thoại Anh đâm ra khớp. Cô ấp úng;
- Ông là...là...Giám đốc khách sạn này ư?
Người đàn ông sầm mặt xuống:
- Cô nói vậy là nghĩa gì? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi mạo nhận hay sao?
Biết là câu nói của mình đã gây sự hiểu lầm nơi người đàn ông đó, và ông ta đang giận dữ, Thoại Anh vội vã xua tay:
- Không..không phải như vậy đâu, chỉ tại tôi không nghĩ ông chủ khách sạn lại trẻ như ông vậy?
Mặt người đàn ông càng cau có hơn:
- Cô có ý đồ gì đây? Tôi không phải trẻ như tôi có nghĩa là người mà cô muốn tìm không phải là tôi chứ gì? Thật ra cô muốn tìm ai đây? Và tìm người đó với ý định gì?
Thoại Anh cụp mắt xuống. Xem ra công trình cô tìm tới đây coi như công cốc mất rồi. Lại cũng mất toi một buổi sáng như những buổi sáng cô đã vác đơn đi xin việc đã qua. cô nhỏ giọng:
- Có lẽ tôi đã lầm. Xin lỗi ông vậy.
Thoại Anh cúi đầu chào ông chủ khách sạn. Cô quay người định bước đi nhưng vướng phải một tốp người đang bước vào nên phải đứng nép mình sang một bên nhường lối. Trong tốp người mới vào đó, Thoại Anh trông thấy người đi đầu là một ông già khoảng sáu mươi tuổi, có nét mặt khá quen thuộc. Thoại Anh cố tìm kiếm trong đầu mình xem cô đã gặp người đàn ông đó ở đâu, nhưng rồi cô đành chịu thua không thể nào nghĩ ra được.
Người đàn ông đi đầu dường như cũng nhận thấy sự hiện diện của Thoại Anh. Ông ta hỏi ông giám đốc khách sạn:
- có chuyện gì phải không?
Ông giám đốc khách sạn lắc đầu:
- Một chút chuyện lầm lẫn nho nhỏ thôi, ba đừng quan tâm.
- Chuyện nhỏ cũng phải chú ý, không được bỏ qua đâu Tùng ạ. Đâu, con nói ba nghe xem chuyện gì?
Không dám cãi cha, Tùng vội chỉ Thoại Anh.
- Là cô bé này đến đây tìm ông giám đốc, nhưng khi gặp con, cô ấy bảo là không phải, vì có lý nào ông giám đốc lại trẻ như con.
Ông già quay sang nhìn Thoại Anh chăm chú, đột nhiên ông ta vẫy tay gọi cô:
- Nào, cháu gái! Lại đây cho ta hỏi một chút.
Nghe ông ta goi, Thoại Anh dè đưa mắt nhìn mọi người. Bắt gặp ánh mắt đầy ác cảm và khinh thường của cô gái đứng sát lưng ông già, tự ái của cô nổi lên. Cô thầm nhủ trong lòng: Đến thì đến chứ, có gì hại đâu mà sợ! Cô mạnh dạn bước đến trước mặt ông già, đĩng đạc hỏi:
- Thưa, ông hỏi cháu ạ?
Ông già gật đầu:
- Phải, cháu muốn tìm ai ở đây?
Tự nhiên, nỗi e dè trong lòng cô tan biến. Cô mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt ông trả lời:
- Cháu muốn tìm ông Phan, chủ khách sạn này. Nhưng ông kia là chủ thì không phải rồi ạ.
- Bộ cháu biết ông Phan à?
Không chú ý đến những ánh mắt kinh ngạc của những người đi cùng với ông già, Thoại Anh thản nhiên trả lời:
- Cháu không biết ạ.
- Vậy sao cháu lại biết đó không phải là ông Phan?
Thoại Anh thành thật nói:
- Vì khi bảo cháu tới đây, mẹ cháu bảo rằng ông ấy là bạn của ba cháu đã nhiều năm. Thế thì không có thể là người trẻ như thế được.
Ông già có vẻ xúc động, ông hỏi một cách vội vã:
- Ta là Phan đây, cháu có thể cho ta biết cha cháu là ai được không?
Biết là đã gặp người muốn tìm, Thoại Anh mừng rỡ. cô gật đầu:
- Thưa ông, cha cháu là giáo sư Viễn ạ.
Ông Phan cũng mừng rối lên, ông chụp lấy tay Thoại Anh:
- Cháu là con gái anh Viễn à? Vậy cháu là con bé Ti Ti ốm nhom hồi đó phải không? Mấy hôm trước bác vừa mới nhắc tới cháu với bác Hải, không biết bác ấy có nói với mẹ cháu không?
Thoại Anh gật đầu:
- Thưa bác, chính vì bác Hải nói với mẹ cháu nên hôm nay mẹ cháu mới bảo cháu tới đây đấy ạ.
Ông Phan cười thật tươi:
- Cháu vào đây với bác, bác muốn hỏi thăm cháu mấy chuyện.
- Vâng ạ!
Thoại Anh mỪng rỡ đi theo ông Phan, mấy người đi theo ông cứ ngẩn ra nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ai nấy đều im lặng chứ không dám lên tiếng. Mãi đến khi ông Phan gọi Thoại Anh đi theo ông, cô gái đi sát bên ông mới kéo tay ông.
- Ba, để sau rồi nói chuyện đi ba. Giờ ba giải quyết chuyện này cho tụi con đã.
Ông Phan không ngừng bước, ông quay qua con gái:
- Chuyện đó để một lát nữa rồi ba tính, giờ để ba hỏi chuyện cháu...
Quay sang Thoại Anh, ông hỏi:
- Cháu tên là gì?
Thoại Anh Lễ phép thưa:
- Cháu tên là Thoại Anh, thưa bác.
- Ờ, để ba nói chuyện với Thoại Anh đã. Con nói bạn con đợi ba đi.
Nói rồi, ông Phan vầy tay gọi Thoại Anh vào căn phòng gần đó, mặc cho cô con gái ông xụ mặt giận dỗi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Trường Hạnh Phúc
Hoàng Kim
Đường Trường Hạnh Phúc - Hoàng Kim
https://isach.info/story.php?story=duong_truong_hanh_phuc__hoang_kim