Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưỡng Thú Thành Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1: Kiếp Sống Lừa Bịp Sủng Vật
T
ại cung điện đế quốc Phong Trạch, tám con rồng vàng được điêu khắc lên trên những trụ cột, trông sinh động như thật. Mắt rồng được khảm hai viên dạ minh châu, ánh sáng chói mắt, sáng đến làm người hoa mày chóng mặt.
Các vị đại thần đưa mắt nhìn về phía Sứ giả nước Cưu đang đứng ở giữa đại điện.
Tiểu quốc nước Cưu ngay cạnh Đế quốc nước Phong Trạch, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn đầy đủ, trình độ giàu có chỉ hơi thấp hơn Đế quốc Phong Trạch. Hôm nay tiến vào đại điện nước lớn, ước chừng dẫn theo 5000 xếp(1) tơ lụa, đồ vật trân quý đếm không hết.
(1) Xếp: đời xưa tính dài bốn trượng= 1 xếp
"Nhờ hồng đức được bệ hạ chiếu cố, nước Cưu của thần mới được quốc thái dân an. Trong tháng trước, bệ hạ nước thần bất chợt có được một thứ bảo bối, thần thay măt bệ hạ, đặc biệt mang tới quý quốc, hi vọng bệ hạ hài lòng." Sứ giả khom lưng hành lễ, lễ nghĩa chu toàn.
Các vị đại thần không buồn nghe những lời đó vào tai. Bất kể quốc gia nào đi tiến cống nước khác, không phải đều nói đồ mình mang tới là bảo bối. Nhưng đồ vật có thể được xưng chân chính là bảo bối, đã ít lại càng ít. Vàng bạc châu báu, Phong Trạch quốc nhiều không kể xiết. Trân châu mã não, lại càng đếm không hết.
Sứ giả giống như không nhìn thấy sự khinh bỉ của các đại thần, cười híp mắt, ngoắc tay ra hướng bên ngoài đại điện, ngay lập tức thị vệ nước Cưu bưng một cái khay tròn đi vào. Phía trên khay tròn để một vật, chỉ tiếc trên bề mặt che phủ một miếng vải đen, ngăn cản ánh mắt của mọi người.
"Các vị đại thần không bằng đoán một chút xem bên trong này chứa cái gì?" Bàn tay phải của sứ giả đặt lên trước ngực, làm một động tác bày tỏ nghi lễ, khẽ khom lưng về trước.
"Sứ giả nước Cưu, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu(2) nữa, thiên hạ rộng lớn, sự vật nhiều như thế. Nếu mỗi người chúng ta đoán một kiểu, thì cho đến mặt trời lặn phía tây, cũng không được lâm triều." Vẻ mặt Tả Thừa Tướng Ti Đồ Phi Du bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, trong ánh mắt mang theo chút miệt thị(3).
(2) Thừa nước đục thả câu: ý nói lợi dụng lúc người khác khó khăn để thu lợi cho bản thân
(3)Miệt thị: sự khinh bỉ
Cũng khó trách hắn ta sẽ nói như vậy, mặc dù nước Cưu giàu có, nhưng lực lượng quân đội lại cực kỳ yếu kém. Nếu không phải có nước Phong Trạch che chở, cái nước tiểu quốc này của bọn họ đã sớm bị binh mã của những quốc gia khác chà đạp.
"Thừa Tướng Tư Đồ nói rất đúng, là tiểu thần làm càn. Đã như vậy, các vị đại thần không bằng trước nhìn một chút vật trong mâm này."
Sứ giả vén miếng vải đen lên, lộ ra lồng sắt tinh xảo. Trong lồng một con con vật nhỏ lông trắng đang nằm, lỗ tai nhọn run lên. Dường như không hài lòng với ánh sáng đột ngột bị chói mắt, con mắt trong suốt óng ánh không kiên nhẫn mở ra một kẽ hở.
Thân thể lớn chừng bàn tay người, cuộn gọn thành một đống, không muốn làm cho người ta quan sát. Chính giữa cái trán có một đám lông tơ màu đỏ tựa đám lửa đang thiêu đốt cháy rừng rực.
Mọi người thấy động tác đó của con vật nhỏ, đầu óc chỉ có một suy nghĩ —— một con chồn nhỏ thật thông minh, có linh tính!
Ở nước Phong Trạch, rất nhiều nữ quyến gia đình giàu có, cũng yêu thích nuôi một số con vật nhỏ làm sủng vật. Mặc dù con chồn nhỏ này vô cùng đáng yêu, nhưng nếu dùng từ ‘ bảo bối ’ để nói, vậy cũng quá mức buồn cười.
Lần nữa, Tả Tướng Tư Đồ Phi Du đứng ra, giễu cợt nói: "Chẳng lẽ là Nước Cưu không có bảo bối, mà cần đưa ra một con chồn nhỏ. Kể cả nghĩ gạt quốc gia lớn bọn ta, thì cũng phải tìm một món đồ đồng dạng bảo bối tới chứ. Ngươi khinh thường nước Phong Trạch không có người nào, có phải hay không!"
Các vị đại thần rối rít chỉ trích Sứ giả không đúng, nhất thời đại điện trở lên huyên náo.
Mà lúc này, An Hoằng Hàn ngồi ở long tọa phía trên, đôi mắt xen lẫn chút hứng thú, nhìn về phía lồng sắt đang trong đại điện.
Con vật nhỏ màu trắng béo múp míp đang cuộn tròn này, bên trong chính là linh hồn Tịch Tích Chi, nàng chịu bất hạnh bị lôi kiếp đánh xuống, không cam tâm thân hình bị diệt vong. Hai mươi năm tu tiên, vừa mới chuẩn bị đi theo sư phụ bay lên trời, thế nhưng chết mất xác còn mỗi hồn trôi lơ lửng bên ngoài. Nhắc tới cũng coi như số may, vào lúc cuối cùng, sư phụ đưa cho nàng một lá bùa, vì nàng đỡ phát lôi kiếp cuối cùng đánh thẳng vào người, nếu không đến cả hồn phách cũng đã biến mất khi chịu thiên kiếp.
Hồn phách vừa mới nhập vào thân thể con vật này thì Tịch Tích Chi vô cùng tức giận, hận không được cắt cổ lại một lần nữa, đổi lại thân thể. Nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, sư phụ đặt tên mình là ‘ Tích Chi ’, chính là muốn nàng quý trọng tất cả sự vật trước mắt, nếu sau khi cắt cổ, hồn bay phách tán thì hóa ra thành mất nhiều hơn được.
Trải qua mấy ngày nàng quan sát, phát hiện thân thể này hình như chứa đựng chút linh khí, từ bốn phương tám hướng linh khí không ngừng xông vào trong cơ thể. Vừa nghĩ như vậy, Tịch Tích Chi liền yên lòng...... Chiếu theo tốc độ tu luyện này, chỉ cần tu thành hình người một lần nữa cùng lắm chính là chuyện trong vòng một hai năm.
Thấy các đại thần cùng Sứ giả ngươi một câu, ta một câu, ồn ào hẳn lên. Thân thể tròn xoe của Tịch Tích Chi ngồi dậy đàng hoàng, đôi ánh mắt nhiễm hơi nước long lanh, hứng thú dạt dào, nghiễm nhiên bày bộ dáng xem náo nhiệt.
Con ngươi đen nhánh của An Hoằng Hàn vừa đúng lúc đem động tác con chồn nhỏ thu vào đáy mắt. Có chút hứng thú, An Hoằng Hàn cất giọng nói: "Mang con chồn trình lên."
Làm cho tất cả các đại thần đang khí thế ngất trời đều ngừng âm thanh, từng luồng ánh mắt hướng tới vị Đế Vương ở ghế trên. Rốt cuộc không đoán An Hoằng Hàn có chủ ý gì......
Âm thanh tiếng nói tràn đầy khí lạnh. Nghe giọng nói lạnh lùng đến thế là có thể đoán ra người này tàn nhẫn lạnh nhạt cỡ nào.
Tịch Tích Chi co rụt thân thể tròn xoe, hai móng vuốt đầy lông, lớp đệm hình hoa mai không dùng chút sức nào che kín mặt. Đồng thời nhìn xuyên qua khe hở giữa các móng vuốt, len lén quan sát An Hoằng Hàn đang ở phía trên.
An Hoằng Hàn tầm ngoài hai mươi tuổi, chững chạc đẹp trai, cả người tràn đầy khí phách, làm người ta không thể không chú ý. Ngũ quan anh tuấn giống như được điêu khắc, chỉ có đôi mắt tỏa ra khí lạnh quá mức làm người khác sợ hãi nên không ai dám nhìn lâu.
Người này sẽ không có ham mê ngược đãi sủng vật chứ? Trong lòng Tịch Tích có chút chùn chân, bắp chân phì phì di chuyển hướng lùi về sau lồng sắt. Từ xưa đến nay, trong lịch sử có nhiều bạo chúa mà. Nhìn sát khí trên thân người này rất nặng, Tịch Tích Chi không nhịn được muốn rút lui bỏ chạy. Chấp nhận một chủ nhân cá tính âm trầm khủng bố không bằng vĩnh viễn bị nhốt ở trong lồng. Ngộ nhỡ người này tức giận, nhân lúc nàng không hề có pháp lực thì mạng nhỏ nhất định sẽ khó giữ được!
Nhìn ra An Hoằng Hàn có hứng thú, Sứ giả cũng cong môi cười, phụng chỉ xách theo lồng sắt đến trước mặt đại tổng quản Lâm Ân.
Tịch Tích Chi dùng sức nắm lấy song cửa sắt, sợ cùng người nọ đến gần quá mức. Nhe răng trợn mắt một hồi, la hét trong miệng ngôn ngữ mà loài người nghe không hiểu.
Kêu lên ‘xèo xèo’.
"Xem con chồn vậy mà cũng thích bệ hạ, mấy ngày nay luôn nằm ngủ trong lồng, nhìn lên thấy bệ hạ, thế nhưng vui vẻ mừng rỡ."
Sứ giả đổi trắng thay đen, khuôn mặt nịnh hót làm Tịch Tích hận không thể nhào qua, dùng móng vuốt cào hắn ta mấy phát. Ai bảo ngươi vặn vẹo sự thật, rõ ràng nàng phản kháng......
"Mở ra." Âm thanh lạnh lẽo vang lên lần nữa.
Tổng quản Lâm Ân mở lồng sắt ra, ôm con chồn nhỏ đến gần ngai vàng.
Thời điểm cách An Hoằng Hàn tầm một mét, hai chân Tịch Tích Chi đạp một cái, nhảy ra khỏi bàn tay Lâm Ân. Vừa định chạy quay lại, một bàn tay to vững vàng xách cổ nàng, Tịch Tích Chi rụt lại quay đầu sang chỗ khác, cùng gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm cách nhau chỉ khoảng mười centimet.
Xèo xèo xèo...... Con chồn nhỏ không ngừng kêu lên hoảng loạn, ý đồ thoát khỏi bàn tay đang nắm trên người.
"Tính tình của ngươi nên huấn luyện, chưa từng có con vật nào dám không vâng lời trẫm, ngươi nghĩ trốn đi chỗ nào?"
An Hoằng Hàn nhìn con Vân chồn trong tay, đáng yêu và cao quý, rất thích hợp cho nữ quyến nuôi nấng. Nhưng cho dù đáng yêu hơn, bất quá cũng chỉ là một con vật đồ chơi mà thôi.
Nghe nói như thế, bỗng chốc cả người Tịch Tích Chi run run. Nàng cũng biết...... Vừa nhìn người này liền biết không tốt sống chung, không chừng chỉ thích bạo ngược sủng vật nhỏ, tìm kiếm vui vẻ!
Dừng giãy giụa, Tịch Tích yên tĩnh giống như quả cà, mặc cho An Hoằng Hàn xách theo, không phản kháng nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dưỡng Thú Thành Phi
Cửu Trọng Điện
Dưỡng Thú Thành Phi - Cửu Trọng Điện
https://isach.info/story.php?story=duong_thu_thanh_phi__cuu_trong_dien