Chương 1: Ba Người Phụ Nữ Cup A (1)
o ngực cao cấp có một triết lý, chính là càng ít vải càng quý. Ít vải đại diện cho gợi cảm, gợi cảm mà không thấp kém là một loại nghệ thuật. Một người phụ nữ có thể khiến đàn ông thấy cô ấy gợi cảm, mà không phải là thấp kém, chính là thành công
Tôi thường xuyên muốn viết một câu chuyện về chiếc áo ngực, nhân vật chính là áo ngực, do nó tự mình thuật lại cái lịch sử tang thương hàng trăm năm của mình. Phụ nữ Trung Quốc trước kia dùng yếm, áo ngực là kết quả của phương Tây, vào thế kỉ 19, có một cô gái con nhà giàu dùng vải, dạng khung xương cá voi, dây thép và ren tạo ra áo ngực. Loại áo ngực này biến dáng người phụ nữ thành hình đồng hồ cát, nếu phụ nữ mặc trong một thời gian dài, nội tạng sẽ bị hỏng. Năm 1889, một phu nhân ở Paris, Herminie Cadolle đã phát minh ra chiếc áo ngực đầu tiên* — loại bó ngực mà không cần phải đính kèm làm màng của quần áo.
* Năm 1889 đánh dấu bước phát triển mới của trang phục lót khi Herminie Cadolle phát minh ra tiền thân của chiếc áo ngực hiện đại ngày nay, chiếc “corselet-gorge”, hiểu nôm na như áo corset dành cho phần ngực. Chất liệu cao su đàn hồi giúp hàng triệu phụ nữ “dễ thở” hơn cũng đã được bà sử dụng trong phát minh của mình.
Áo ngực khi đó, mặc dù không buộc chặt phần bụng, nhưng vẫn là một con “quái vật khổng lồ”. Năm 1913, cô gái tên Mary Phelps-Jacobs ở NewYork dùng hai chiếc khăn tay và những sợi ren hồng khâu vào với nhau biến thành chiếc áo ngực nhẹ nhàng lại linh hoạt. Công ty Warner Brothers Corset Company of Bridgeport mua lại bằng sáng chế của Mary Phelps-Jacob với giá 1.500 đô la, sản xuất ra số lượng lớn, trở thành công ty áo ngực hàng đầu. Năm 1935, công ty Wannet phát minh ra các loại cup từ cup A đến cup D, A nhỏ nhất, D lớn nhất. 1960 năm là cách mạng văn hóa áo ngực, đốt cháy những chiếc áo nịt ngực của phụ nữ*. Đến thập niên 90, nhà thiết kế thời trang lại tạo ra áo ngực mặc bên ngoài, cơn thủy triều áo ngực quay trở lại, loại hình phẫu thuật nâng ngực đứng thứ hai trong các loại phẫu thuật thẩm mĩ. Phụ nữ và áo ngực cùng tồn tại.
* Năm 1960 – trong phong trào hippies và cách mạng tình dục, một số phụ nữ ở Mỹ và châu Âu cho rằng mặc áo nịt ngực là không tôn trọng phụ nữ và thân thể tự nhiên của họ. Nhiều nhóm còn tổ chức các cuộc “Đốt áo nịt ngực” nơi công cộng.
Nếu như nói về áo nịt ngực ở giai đoạn lịch sử này có vài nét giống lịch sử Trung Quốc, khó trách việc giáng chức Trung Quốc thành cái áo ngực, nhưng mà áo ngực hoàn toàn chính xác giống Trung Quốc, kinh nghiệm rồi cách mạng văn hóa, rốt cục vẫn nổi sóng.
Chiếc áo ngực đầu tiên của tôi không phải của tôi, mà là của mẹ tôi. Có một ngày, mẹ nói với tôi: “Chu Nhị, con nên mặc áo ngực rồi.” Bởi vì không đủ dũng khí đi mua áo ngực cho chính mình, nên tôi vụng trộm lấy áo ngực của mẹ để mặc, cái áo ngực đấy màu da, trên hai cái cup đó khâu hoa hồng. Cái áo ngực đầu tiên tự tay tôi mua là của người bán hàng rong đi bán dạo, người đó là một người đàn ông, dùng xe đẩy để bán áo ngực trong thành phố, hơn mười chiếc áo ngực xếp thành một cái gò núi nhỏ, trông rất đồ sộ.
Tôi bây giờ là quản lý ở cửa hàng tổng của chuỗi tập đoàn chuyên bán lẻ nội y ở Trung Hoàn*, cửa hàng này là cửa hàng đại lý chuyên về nội y cao cấp của Pháp và Ý. Mấy ngày này gặp nhiều chuyện mới cho tôi biết, tình yêu của phụ nữ và nội y hóa ra không phân chia.
* Trung Hoàn: Còn gọi là quận Trung Tâm (Central), trung tâm chính trị và khu mua sắm cao cấp, ở Trung Hoàn có vô số trung tâm tài chính, các nhà hàng ăn uống và cửa hàng đủ các loại nhãn hiệu thời trang, là nơi mà du khách và dân bản xứ Hong Kong thích đi dạo phố nhất.
Tôi công tác ở cửa hàng tổng nằm ở khu vực trái tim Trung Hoàn, tầng hai của trung tâm mua sắm, ở đây cửa hàng thời trang cao cấp mọc lên như nấm, tiền thuê đắt đỏ. Cửa hàng rộng khoảng hơn 200m2, có hai phòng thử đồ. Tôi có hai nhân viên, Anna hai sáu tuổi và Jenny ba tám tuổi. Anna là cô gái hết sức siêng năng, khuyết điểm là nhiều bệnh, đau bụng kinh đặc biệt nghiêm trọng, sắc mặt nhiều năm tái nhợt. Jenny là mẹ của hai đứa con, chính xác là một tay cừ khôi, có quan hệ rất tốt với khách hàng, thể lực như trâu, phối hợp với Anna không chê vào đâu được. Anna và Jenny còn có một điểm tốt, Anna có 45kg còn Jenny hơn 75kg, hình thể của bọn họ sẽ không khiến cho bất kì một vị khách hàng nào tự ti.
Áo ngực cao cấp có một triết lý, chính là càng ít vải càng quý. Ít vải đại diện cho gợi cảm, gợi cảm mà không thấp kém là một loại nghệ thuật. Một người phụ nữ có thể khiến đàn ông thấy cô ấy gợi cảm, mà không phải là thấp kém, chính là thành công. Phụ nữ thông minh hiểu được cách đầu tư cho phương diện gợi cảm, bởi vậy hàng của bọn tôi mặc dù đắt, nhưng cũng không buồn đến mức không có khách hàng.
Khách hàng chủ yếu của chúng tôi là những nhóm phụ nữ có nghề nghiệp ổn định và thu nhập cao, những người có quá nhiều tiền kia trái lại họ lại không dám bỏ tiền ra, tôi đã thấy một kẻ lắm tiền, cô ta cởi áo ngoài ra thì bên trong chính là áo ngực, áo ngực này đã mặc đến vàng ố, dây đeo sắp đứt. Phụ nữ đã lấy chồng, rất dễ cho rằng hết thảy là kết cục đã định, không còn chú ý đến nội y. Kẻ thù lớn nhất của việc kinh doanh nội y không phải kinh tế suy thoái, mà là hôn nhân. Thứ kích thích kinh doanh nội y, là ngoại tình.
Hôm nay, lúc gần đóng cửa, Từ Ngọc tới tìm tôi, khi đi qua những người đàn ông ngoài cửa hàng, họ đều nhao nhao chào nó. Nó là kẻ hay trêu chọc người, ba mươi sáu A (91A).
“Chu Nhị, mày có bút máy không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Bút bi được không?” Tôi đưa bút bi cho nó.
“Không được, cần bút máy cơ.” Từ Ngọc nói.
Tôi tìm thấy một chiếc bút máy trong ngăn kéo, hỏi nó: “Mày muốn viết cái gì?”
“Tao vừa chụp một loạt ảnh áo tắm, đạo diễn mách cho tao biết, cầm một chiếc bút máy đặt dưới vú, nếu núm vú thấp hơn bút máy, thì thuộc loại rủ xuống.”
Tôi biết Từ Ngọc chưa quá ba năm, khi đó tôi làm việc ở bộ phận thiết kế, Từ Ngọc nhận lệnh triệu tập làm người mẫu nội y. Thân hình nó xuất chúng, cao 1m78, số đo ba vòng là 36-24-36 (91-61-91) làn da trắng nõn, hai chân thon dài, mặc tất cả các loại nội y nhìn đều đẹp, tôi lập tức nhớ mặt nó. Sau đó, chúng tôi thường xuyên tiếp xúc “thân thể sát sàn sạt”, trở thành bạn bè không nơi nào không dám nói chuyện. Tôi đã từng tỉ mỉ thiết kế mấy cái áo ngực, thường tự đề cử mình trước vị sếp người Pháp, hi vọng anh sẽ sẽ mang tác phẩm của tôi đề cử lên tổng công ty nhưng anh ta đều cự tuyệt, Từ Ngọc biết chuyện này, mời ông sếp người Pháp của tôi ăn cơm, rót những lời mật ngọt với anh ta, cực lực đề cử tác phẩm của tôi, rốt cục anh ta mới đem tác phẩm đến tổng công ty. Chuyện này về sau tôi mới biết. Nhưng tiếc là, bên tổng công ty kia liên tục đá nó chìm xuống đáy biển.
“Thế nào? Ngực mày có rủ xuống không?” Tôi hỏi nó.
“May không rủ xuống, vẫn đang kiên cố.” Nó hài lòng nói.
“Ngực lớn không phải chuyện tốt.” Tôi dọa nó, “Sức nặng quá lớn, so với những người phụ nữ khác sẽ rủ xuống nhanh hơn.”
“Tao cho rằng thứ khiến ngực của phụ nữ rủ xuống, không phải là sức nặng cũng không phải sức hút của trái đất.” Từ Ngọc nói.
“Là cái gì?” Tôi hỏi nó.
“Là đôi bàn tay của đàn ông.” Từ Ngọc cười rồi lại cười tiếp, “Đôi tay của bọn họ, lực không thể nào nhẹ nhàng được.”
“Tao muốn mua một cái áo ngực mới.” Từ Ngọc cắn bút máy nói.
“Tuần trước không phải vừa mua một cái mới sao?” Tôi hỏi nó.
“Không nói nữa, mấy hôm trước phơi áo ngực dưới trời nắng, không cẩn thận bị rơi xuống mái hiên nhà ở tầng dưới, hôm nay thấy một con chim to lấy làm tổ.”
“Chắc đây là tổ chim sang quý nhất thế giới.” Tôi cười nói.
“Con chim to kia có lẽ không thể nào tưởng tượng được ở Hồng Kong lại có thể hưởng thụ một cái tổ chim bằng ren có nguồn gốc từ Pháp.” Từ Ngọc cười khổ.
Đã qua thời gian đóng cửa hàng 10 phút, tôi bảo Jenny và Anna hết giờ làm thì về trước.
“Mày muốn mua kiểu dáng gì?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Muốn một cái khiến tim đàn ông đập rộn lên ấy.” Nó ưỡn ngực nói.
“Nhất định là kiếm một cái khiến tim anh ta phát bệnh luôn đi!”. Tôi lấy một chiếc làm từ sợi tơ nhân tạo co dãn màu trắng và ren để tạo ra chiếc áo ngực có thể che được ba phần tư ngực từ trên kệ xuống. Ba phần tư ngực tức là có thể lộ ra được một phần tư, so với toàn bộ bầu ngực thì vừa đủ gợi cảm. Cái áo ngực trên tay tôi có điểm đặc biệt là giữa hai bầu ngực có hình con chuột Micky màu sắc cực kỳ rực rỡ, gợi cảm xen lẫn ngây thơ.
“Rất đáng yêu”. Từ Ngọc cầm áo ngực đi vào phòng thử đồ.
Tôi khóa cửa chính lại.
“Mặc xong rồi, mày lại đây xem thử coi, hình như không cởi ra được.” Từ Ngọc bước ra từ phòng thử đồ.
“Sao thế?” Tôi nhìn Từ Ngọc.
Trong gương nhìn thấy nó chán nản.
“Hình như tao mập lên, lúc vừa mặc áo tắm đã phát hiện ra.”
Nó mặc cái áo ngực này, bộ ngực hoàn mỹ không một tì vết, giữa hai bầu ngực, con chuột Micky hình như cũng hít thở không thông, tôi thật oán trách mẹ tôi chỉ ban cho tôi ba mươi bốn A (86) mà không phải ba mươi sáu A.
“Xoay người.” Tôi nói.
Nó xoay người, tôi thay nó đẩy hai bầu vú dồn hết về phía trước.
“Đúng là mặc kiểu này đấy. Ai bảo không cởi ra được? Cởi ra bình thường mà.”
“Mày thường hỗ trợ người khác như thế này sao?” Nó hỏi tôi.
“Đây là nghề nghiệp của tao.”
“May mắn là mày không phải đồng tính.”
“Người đồng tính luyến ái chưa chắc đã thích dáng người của mày đâu, quá tự cao rồi đấy.”
“Bây giờ tao cần cái này, giá của nhân viên!”
“Đã biết.”
“Không xong rồi!” Đột nhiên nó hét lên. “Tao đã quên mua tạp chí.”
“Tạp chí gì thế?”
“Tạp chí địa lý Quốc gia”.
“Mày đọc tạp chí đấy cơ à?”
“Là Vũ Vô Quá đọc, nguy rồi, giờ này nhà sách đều đóng cửa rồi. Cái này rất hữu ích cho việc viết tiểu thuyết của anh ấy.”
Vũ Vô Quá là bạn trai hiện tại của Từ Ngọc, chức vụ của anh ta là phụ bản biên tập của một tòa soạn, đồng thời là một tác giả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chưa thành danh. Vũ Vô Quá là bút danh của anh ta, tên thật của anh ta cũng có một chữ Vũ, nhưng tôi đã quên mất rồi.
Từ Ngọc thích gọi anh ta là Vũ Vô Quá trước mặt những người khác, nó rất sùng bái anh ta, nó thích kiêu ngạo nói ba chữ “Vũ Vô Quá”, nó tin rằng ba chữ “Vũ Vô Quá” kia, không lâu trong tương lai sẽ nổi tiếng. Tôi thấy bút danh Vũ Vô Quá thật là khéo, vú không qua, chính là ngực không sai.
“Cùng tao đi mua tạp chí.” Từ Ngọc sốt ruột nói.
“Muộn như vậy, tìm ở đâu?”
“Ở đâu có thể mua được?” Từ Ngọc hỏi ngược lại tôi.
“Giờ này, nhà in và nhà sách đều đóng cửa rồi.”
“Đi ra ngoài xem xét chút đã.” Từ Ngọc kéo tôi, “Có lẽ tìm được một nơi chưa đóng cửa.”
“Tao phải có trách nhiệm đóng cửa, mày đi trước đi. Trong cái ngõ cắt ngang tòa nhà Thế giới mới có một hàng bán sách báo, mày đi đi, có lẽ còn có người.”
Từ Ngọc đeo đôi dép cao 7 phân chạy ra ngoài.
Hai mươi phút sau, tôi gặp lại nó ở cửa hàng sách báo, nó ảo não ngồi trên mấy bậc thang đá.
“Không mua được.” Nó chỉ vào cái hòm gỗ trong tiệm sách.
Tất cả các tạp chí đều được để và khóa trong hai hòm gỗ lớn.
“Ngày mai mua đi.”
“Hôm nay tạp chí xuất bản, tao đã đồng ý tối nay mang về cho anh ấy.”
“Anh ta cũng chẳng làm thịt mày.”
Từ Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, nháy mắt.
“Mày đoán xem trong thùng gỗ kia có tạp chí đấy không?”
“Mày định trộm?” Tôi càng hoảng sợ.
“Không phải trộm.” Nó bắt đầu ngồi xổm xuống, nghiên cứu cái khóa đơn sơ trên thùng gỗ.
“Tao lấy tạp chí, để tiền trong hòm, là mua của người ta nha!” Từ Ngọc đổ hết đồ từ trong túi da ra, tìm được một cái giũa móng tay, dùng thử giũa móng tay để cạy khóa trên thùng gỗ.
“Đừng!” Tôi cản nó.
“Xuỵt!” Nó ra hiệu tôi ngồi xổm xuống canh chừng giúp nó.
Tim tôi đập vô cùng kịch liệt, tôi không muốn vì ăn cắp một quyển “Tạp chí địa lý Thế giới” mà bị nhốt vào tù.
Từ Ngọc mất khá nhiều thời gian, đầu đầy mồ hôi mà vẫn không mở được khóa.
“Để tao thử.” Tôi không vừa mắt.
“Các cô làm gì vậy?” Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của tòa nhà đứng trên bậc thang hét to với chúng tôi.
Từ Ngọc vội vàng thu dọn đồ đạc trên đất, kéo tôi dốc sức chạy trốn, chúng tôi chạy một mạch đến quảng trường, thấy không có người đuổi theo mới có gan dừng lại.
“Mày vì anh ta, mà cam tâm làm trộm, mày còn cái gì không chịu làm vì anh ta nữa hả?” Tôi thở phì phò mắng nó.
Từ Ngọc nhìn bầu trời nói: “Cái gì tao cũng có thể làm vì anh ấy. Tao có thể chết vì anh ấy.”
Tôi cười to.
“Mày cười cái gì?”
“Lâu lắm rồi chưa được nghe câu này, thật là cảm động.” Tôi nghiêm túc nói.
“Mày cũng có thể chết vì người đàn ông của mày mà?”
“Nhưng mà không biết liệu anh ấy có đồng ý để tao chết hay không.”
“Tao có một cảm giác, Vũ Vô Quá là người đàn ông cuối cùng của tao.”
“Lần nào mày chả có cảm giác này.”
“Bây giờ và trước đây không giống nhau. Tao với Vũ Vô Quá sống chung hai năm rồi, đây là đoạn tình cảm dài nhất của tao. Tao rất ngưỡng mộ ảnh, ảnh dạy tao nhiều thứ. Ảnh như người ngoài hành tinh, đột nhiên xông vào thế giới của tao, khiến tao biết hóa ra tình yêu và tính mạng có thể như vậy.”
“Người ngoài hành tinh? Lại là tình tiết khoa học viễn tưởng trong tiểu thuyết. Mày tin có người ngoài hành tinh hả?”
“Tao không biết, Vũ Vô Quá là người có sức tưởng tượng rất phong phú, ở cùng với những người đàn ông kiểu này rất thú vị.”
“Nói chuyện yêu đương, ai mà không cần đến một chút tưởng tượng? Không mua được “Tạp chí địa lý quốc gia”, hôm nay mày trở về nói gì với anh ta?”
“May mà hôm nay tao mua áo ngực.”
“Áo ngực có thể thay thế ‘Tạp chí địa lý quốc gia’ sao?”
“Đương nhiên không thể.” Từ Ngọc nói.
“Chính là cái đó.”
“Nhưng mà—” Nó lấy chiếc áo ngực từ trong túi da, bày ra dáng vẻ quyến rũ. “Buổi tối hôm nay, chỉ cần tao mặc cái áo ngực này, khẳng định có thể mê chết ảnh, khiển ảnh tạm thời quên chuyện tạp chí.”
Tôi đã gặp Vũ Vô Quá mấy lần, anh ta lớn lên rất anh tuấn, dáng người thon gầy, thích mặc áo sơ mi, quần jeans, áo lót trắng và giầy thể thao. Đối với người đàn ông quá ba mươi tuổi, nghề nghiệp không phải vận động viên, lại thường xuyên mặc áo lót trắng và giầy thể thao, tôi có phần đề phòng, bọn họ giống như một nhóm người từ chối việc trưởng thành. Thân hình Vũ Vô Quá mặc dù không cao lớn, nhưng trong tâm Từ Ngọc, anh ta lại giữ một cái bóng lưng khôi ngô. Lúc Vũ Vô Quá nói chuyện, Từ Ngọc luôn kiên nhẫn lắng nghe. Vũ Vô Quá trước mặt nó, vô cùng kiêu ngạo. Vậy nên điều đó nói cho tôi biết, sự kiêu ngạo của một người đàn ông, đến từ sự sùng bái của người phụ nữ đối với anh ta.
Từ Ngọc và Vũ Vô Quá quen nhau một tháng thì ở chung, Từ Ngọc chuyển vào một tòa nhà cũ trong một cái đơn vị nhỏ của Vũ Vô Quá ở Trung Tây*. Đừng tưởng rằng những người viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đều là người mê khoa học hoặc mê máy tính các loại, Vũ Vô Quá không mê khoa học, đối với máy tính cũng giốt đặc cán mai, anh ta chính là người xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều.
* Trung Tây là một khu (quận) của Hồng Kông và nằm ở phía bắc của Đảo Hồng Kông. Đây là quận có dân trí cao nhất, mức thu nhập cao nhì và ít dân thứ ba của toàn đặc khu hành chính. Trung Tây là quận trung tâm thương mại và là trung tâm khu vực đô thị của Hồng Kông. Trên địa bàn quận có Thành phố Victoria, là điểm định cư đô thị sớm nhất tại thuộc địa Hồng Kông.
Tôi không phải độc giả của Vũ Vô Quá, tôi không thích đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Vũ Vô Quá đã từng xuất bản một quyển sách, tiêu thụ không tốt lắm, Từ Ngọc oán trách là do quy mô nhà xuất bản quá nhỏ, quảng cáo không tốt, in ấn lại hạn chế.
“Đi xem phim không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Tuần này đều là những bộ phim cấp ba chúng ta đã xem rồi. Còn xem nổi nữa sao?”
“Còn một bộ chưa xem.”
Xem phim cấp ba là một trong những mục được xếp vào trong giờ nghỉ của tôi và Từ Ngọc, sở dĩ là vì đầu năm trước có xem một bộ phim điện ảnh cấp ba, sau khi chúng tôi làm bạn thì thường xuyên xem phim cấp ba. Phim cấp ba thành công nhất là phim hài, bất luận là hài gì cũng không sánh nổi nó. Những người đàn ông to lớn luôn khiến những người phụ nữ tức giận, vô duyên vô cớ cởi sạch quần áo, lại vô duyên vô cớ lên giường. Tôi và Từ Ngọc thường thường phình bụng cười ầm ĩ như vậy trong rạp chiếu phim.
Hai người phụ nữ đi xem phim cấp ba, không thể tránh được những ánh mắt kỳ dị bàn ra tán vào, nhưng điều này lại đúng là một trong những thú vui khi đi xem phim của chúng tôi. Đàn ông mạng theo gánh nặng khi vào rạp, hi vọng bộ phim cấp ba kia có thể mang những hình ảnh kích thích giác quan, còn phụ nữ khi đi xem loại phim này, tâm trạng như bước vào trong ngôi nhà ma, chỉ tìm kiếm kích thích mà thôi.
Trong đám người đi xem, cộng lại cũng không hơn hai mươi người. Tôi và Từ Ngọc đặt hai chân lên ghế ngồi đằng trước, vừa ăn bắp rang bơ vừa bình luận dáng người nam chính và nữ chính.
“Cơ ngực của người đàn ông kia thật là đẹp.” Từ Ngọc nói.
Tôi dựa sát vào Từ Ngọc, im lặng không nói.
“Lại cãi nhau với anh ta?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Anh ấy mới không thèm cãi nhau với tao.” Tôi nói.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi với Từ Ngọc chia tay, trở về Trung Hoàn, ngôi nhà mà tôi đang sống một mình. Nhà tôi ở trong một cao ốc có sáu tầng, không có thang máy, phường lân cận là Lan Quế Phường. Tôi ở tầng hai, là nhà thuê, diện tích khoảng 200m2. Tầng 1 dạo gần đây có mở một cửa hàng bán bánh ngọt, bà chủ họ Quách, là một hoa kiều Indonesia tầm 50 tuổi, dáng vẻ rất xinh xắn, dáng người hơi béo. Chị ta sinh ra và lớn lên ở Indo, lấy chồng ở Hong Kong, nói được lưu loát tiếng Quảng Đông. Bánh ngọt mà chị ta làm khác với bánh ngọt bản địa, chị ta dùng bơ để làm bánh ngọt.
“Bơ bánh ngọt là ăn ngon nhất.” Chị tự hào nói.
Bánh ngọt chị làm có màu sắc rất đẹp, tôi thấy một cái bánh ngọt như cái hồ nước màu xanh, đó là cái bánh ngọt xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Tiệm bánh gato này không quảng cáo, bán lẻ cũng ít, chủ yếu là nhận đơn đặt hàng, nhưng danh tiếng rất tốt, khách đến liên tục như mây như gió. Tiệm chỉ có một người phụ, từng cái bánh ngọt đều là tự tay chị Quách làm. Bắt đầu mỗi sáng sớm, tôi cũng có thể ngửi được mùi thơm của từng đợt bánh, chỗ tôi đang ở đây đúng là số hoa hồng.
Tiệm bánh gato đóng cửa vào tám giờ tối hàng ngày, buổi tối hôm nay khi tôi về nhà, lại thấy chị Quách đang ở trong tiệm.
“Chị Quách chưa đóng cửa sao?”
“Chúng tôi đợi khách đến lấy bánh.” Chị khách khí nói.
“Muộn như vậy, còn lấy bánh ngọt?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện, bước vào tiệm bánh gato.
Chị Quách giao bánh ngọt cho người đàn ông kia, cùng đi về với ông ta.
Đó là chồng của chị ta sao? Hẳn không phải là chồng, chẳng phải chị ta vừa bảo là khách đó sao? Có thể nào chị ta chỉ lấy lí do là kinh doanh bánh ngọt để gạt chồng đi buôn lậu không đây? Dáng dấp người đàn ông trung niên kia không tồi, mặc dù chị Quách đã trung niên, nhưng bộ ngực rất đầy đặn, tôi đoán số đo của chị ấy là 36B (Đây là bản năng nghề nghiệp của tôi).
Tôi chạy lên tầng hai, cởi áo ngoài và quần, mở vòi nước, cởi áo ngực, đặt trong bồn rửa tay rồi giặt sạch. Tôi không có thói quen vừa về nhà đã giặt nội y, nhưng tối hôm đó thời tiết oi bức, lại chạy lòng vòng mấy nghìn mét với Từ Ngọc, nên về đến nhà liền muốn cởi nó ra ngay lập tức rồi giặt sạch sẽ. Cái áo ngực này có màu hồng phấn nhạt là cái mà tôi thích nhất. Tôi có rất nhiều áo ngực, nhưng tôi thích mặc một loại giống nhau. Đây là một kiểu ký ức về loại áo ngực, chỉ cần mặc quen, sẽ thành thói quen quen một kiểu áo ngực, dù có giặt nhiều lần, vẫn không thay đổi hình dạng. Tôi không biết mấy cái ý nghĩ đó có phải đến từ ô tô không, một số xe ô tô có thương hiệu, có hệ thống bộ nhớ chỗ ngồi, miễn là người lái xe ngồi vào ghế lái, nhấn một nút, chỗ ngồi sẽ tự điều chỉnh đến vị trí mà người đó đã ngồi lần trước. Tôi cho rằng ký ức về áo ngực thực tế hơn nhiều. Nhưng mà hệ thống ký ức này không phải tôi thiên vị cho nó, mà nguyên nhân chủ yếu là, lần đầu tiên tôi và A Sâm – ngọc lụa gặp nhau, chính là lúc tôi mặc một chiếc áo ngực kiểu này, anh khen ngực của tôi rất đẹp. Mặc chiếc áo ngực này, khiến tôi có cảm giác mình là một người phụ nữ.
Tối hôm nay, đại khái A Sâm sẽ không tìm tôi.
Sáng sớm, mùi bánh ngọt thơm lừng từ tiệm bánh dưới lầu đã tỏa ra trước khi tôi ngủ dậy, tối qua tôi ngủ không ngon. Sắc trời hôm nay tối tăm mù mịt, mưa phùn không ngớt, đêm qua lúc tắm xong, áo ngực vẫn chưa khô, tôi mặc một chiếc áo ngực màu trắng và một bộ váy trắng, thời tiết kiểu này vốn không nên mặc màu trắng. Nhưng mà tôi chỉ tìm thấy chiếc váy này trong tủ quần áo vì những bộ khác đều nhăn nheo.
Đi qua tầng một, theo thói quen chào một câu “buổi sáng tốt lành” với chị Quách, nét mặt của chị ta vui sướng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, có lẽ đêm qua trôi qua rất tốt đẹp.
Đi khỏi tòa nhà, Sâm đang đợi tôi. Anh mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cà vạt để trong túi áo, chắc đêm qua anh trực.
“Tại sao anh lại ở đây?” Tôi cố tình không lo lắng cho anh.
“Anh muốn tới thăm em một lát. Có thể cùng ăn sáng với anh không?”
“Anh không mệt sao?”
“Thói quen của anh.”
Thấy bộ dáng của anh phải nhịn suốt cả đêm, tôi không đành lòng từ chối.
“Trong nhà có bánh mì.” Tôi nói.
Tôi và Sâm cùng về nhà, sau đó tôi gọi cho Jenny nói hôm nay sẽ đến muộn.
Tôi bỏ túi xách xuống, mặc tạp dề, vào bếp làm sandwiches 3 lớp kèm chân giò hun khói.
Sâm vào bếp, ôm eo tôi.
“Anh biết đêm qua em đi đâu không?” Tôi hỏi Sâm, cố ý làm khó anh.
Sâm dán mặt vào tóc tôi.
“Anh chưa bao giờ biết rõ mỗi khi trời tối em đi đâu.” Tôi nghẹn ngào.
“Anh tin em.” Sâm nói.
“Nếu như đêm qua em chết rồi thì buổi sáng hôm nay anh mới biết được. Nếu như đêm qua em ở bên người đàn ông khác, anh cũng không biết.”
“Em sẽ làm thế sao?”
“Em hi vọng sẽ.” Tôi nói.
Nếu như chẳng phải cố chấp chỉ yêu một người đàn ông, có lẽ tôi sẽ vui vẻ hơn nhiều. Yêu là một loại gánh nặng. Đường Văn Sâm là trưởng phòng của một ngân hàng ngoại tệ lớn, chúng tôi đã ở bên nhau bốn năm. Lúc quen anh, tôi không biết anh đã kết hôn. So với tôi, anh lớn hơn tôi mười tuổi, lúc ấy tôi nghĩ, không có khả năng anh chưa kết hôn. Nhưng tôi vẫn hẹn hò với anh.
Vào cái đêm sinh nhật đó, khi anh chúc mừng tôi tròn hai lăm tuổi, tôi mới mở miệng hỏi anh: “Anh kết hôn chưa?”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt đau khổ.
Tôi biết, anh thuộc về một người phụ nữ khác.
Với tư cách là người thứ ba, so với bất cứ người phụ nữ nào tôi càng tin tưởng tình yêu, nếu như trên đời này không có tình yêu, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xấu xa phá hư hạnh phúc gia đình của nhà người ta.
Sâm ăn xong miếng sandwiches ba lớp, nằm trên ghế salon.
“Mệt không?” Tôi hỏi anh.
Anh gật đầu.
“Tối qua thị trường ngoại hối có biến động rất lớn.”
Tôi để đầu anh đặt lên đùi tôi, thay anh mát xa huyệt thái dương. Anh bắt lấy tay tôi, hỏi tôi: “Em không hận anh sao?”
Tôi im lặng không nói. Tôi chưa từng hận anh. Mỗi tuần, anh chỉ bên tôi hai lần, chủ nhật chưa bao giờ ở bên tôi. Trước kia tôi sống cùng người nhà, mỗi tuần tôi và Sâm kéo nhau đến khách sạn. Cứ như vậy trải qua hai năm, tôi hỏi anh:
“Chúng ta cùng nhau thuê một căn hộ được không? Em không muốn yêu trong khách sạn, kiểu đó khiến em cảm thấy mình giống như một người phụ nữ xấu xa.”
Sâm và tôi tìm được chỗ này, anh trả tiền thuê nhà thay tôi. Tôi cảm thấy, rốt cuộc tôi và anh đã có một mái nhà, mặc dù cái nhà này cũng chẳng thực tế lắm song tôi vẫn cẩn thận bày trí, hy vọng anh sẽ quay về.
Sâm đã từng nói phải rời xa tôi, anh hỏi tôi:
“Một người phụ nữ có bao nhiêu cái hai lăm tuổi?”
Tôi nói: “Bất luận là bao nhiêu tuổi, cũng chỉ có một lần.”
Anh không muốn tôi lãng phí tuổi trẻ, có lẽ anh không có ý định kết hôn với tôi. Nhưng mà, sau khi đi anh lại quay về.
Gần như cách mỗi tháng chúng tôi lại có một trận cãi vã lớn, tôi không thể nào chịu được sau khi anh theo tôi lên giường xong lại mặc quần áo tử tế đi về nhà. Nghĩ đến việc anh ngủ bên người phụ nữ khác, tôi liền phát điên. Hôm trước chúng tôi cãi nhau, bởi vì tôi muốn anh ở lại qua đêm với tôi, tôi biết chuyện đó không có khả năng, nhưng tôi không thể nào ngăn cản chính mình yêu cầu anh.
“Tốt hơn chưa?” Tôi hỏi Sâm.
Sâm gật đầu.
“Đàn ông sao lại yêu hai người phụ nữ?” Tôi hỏi anh.
“Có lẽ là bọn họ sợ chết.” Sâm nói.
Tôi vân vê dái tai anh.
“Dái tai anh lớn như vậy nên anh không chết sớm đâu. Nhất định em sẽ chết trước anh.”
“Nhanh đi làm đi, em là quản lí mà.”
“Thời tiết kiểu này thực khiến người ta không có nổi sức lực để đi làm.” Tôi vẫn ngồi trên ghế salon.
Sâm kéo tôi khỏi ghế salon.
“Anh đưa em đi làm.”
“Anh thương em, thì phải nghe theo em.” Tôi giương oai.
“Đó không phải là kiểu thương em có thể áp dụng được.” Anh kéo tôi ra ngoài.
“Em biết, cuối cùng sẽ có một ngày em phải tự lực cánh sinh, bởi vì chẳng biết khi nào anh sẽ rời khỏi em.”
“Anh sẽ không rời xa em đâu.” Sâm nắm tay tôi nói.
Đây là câu nói mà anh thường nói với tôi, nhưng tổng kết vẫn là tôi không tin anh, tôi cho rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ chia tay thôi.
Đời Em Từng Có Anh Đời Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn Đời Em Từng Có Anh