Đêm Quỳnh Hoa epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
hu Thanh đứng nép sau cánh gà, lấp ló nhìn ra sân khấu. Bên cạn cô, Tấn Cường cũng thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn. Ngoài sân khấu, Trang Bảo đang ngân dài câu hát cuối cùng. Rồi cúi đầu chào khán giả khi cô bước vào trong, Thu Trang ào tới, lo lắng:
- Có sao không Bảo, còn đau bụng không?
- Đau qúa, càng lúc càng đau, chắc Bảo hát không nổi nữa quá.
- Đừng nói xui bà, bà còn hai bài nữa đó - Tấn Cường xen vào.
- Ôi đau bụng quá!
Trang Bảo rên lên, rồi bám chặt vào bức màn, Thu Thanh vội gỡ tay cô ra, la nhỏ:
- Đừng có kéo, rủi nó rớt xuống thì sao.
Hai người dìu Trang Bảo vào phòng hoá trang. Cô nàng cắn chặt răng, nhăn nhó như đau ghê gớm, Tấn Cường vỗ vỗ vai cô:
- Ráng bài nữa nổi không? Bà mà bỏ là lão Thiện cự nự um sùm đó, không ai gánh tiết mục của bà đâu.
Trang Bảo rên rỉ:
- Bảo chịu hết nổi rồi, hay là Thanh hát giùm bài này đi, ông Thiện không cự đâu, miễn là chương trình không bị đảo lộn thì thôi chứ.
- Úi, đâu có được, Thanh đâu có biết hát.
- Không sao đâu mà, không ai để ý mình hát hay hay dở đâu, người ta lo nói chuyện chứ ai mà chú ý nghe mình hát.
Tấn Cường thở dài:
- Chắc bà hết năng lượng rồi. Thôi, hát giùm bả đi Thanh.
Thu Thanh phản đối chí chóe. Ngay lúc đó Khánh Chi bước vào:
- Ra kìa, Bảo.
Thu Thanh hoảng hốt đứng thẳng người lên, quýnh quáng. Cô hết nhìn Trang Bảo rồi nhìn ra sân khấu. Ngoài đó trống trơn. Lăng đi có đến năm phút. Tấn Cường cũng rối lên. Không cần suy nghĩ, anh chàng kéo tay Thu Thanh, đẩy ra cánh gà:
- Ra đại đi, khỏi cần giới thiệu gì cả, cứ bụp vô mà hát đại, không ai biết Thanh hát bài gì đâu.
Hết đuờng từ chối, Thu Thanh đành nhắm mắt đưa chân. Cô cầm micrô, rồi run run đi ra ngoài. Cô có học lớp múa chứ không phải là ca sĩ như Trang Bảo. Bảo cô múa thì cô có thể mạnh dạn chút, chứ còn hát thì....trời ơi.... có lẽ nghe ênh ương kêu chắc dễ chịu hơn. Hôm nay là ngày tận thế của nhỏ Trang Bảo mất rồi.
RA đến sân khấu, Thu Thanh vẫn chưa kịp lấy lại hồn vía. Thấy cái nhìn sưng sốt của người thầu chương trình, cô càng run dữ dội. Nhưng bây giờ chạy trốn vào hậu trường thì cũng không thể được. Cuối cùng cô cố dằn cơn run, và bắt đầu giới thiệu:
- Tôi....tôi xin hát... bài...."thơ....thơ ngây".
Phong cách bất thường của Thu Thanh làm khán giả trong nhà hàng bắt đầu chú ý. Ai cũng qua nhình lên sân khấu, tò mò. Người ta đã quá quen với các ca sĩ ăn mặc lộng lẫy và phong cách vững vàng. Nên cử chỉ non nớt của Thu Thanh làm ai cũng ngạc nhiên, pha một chút thú vị.
Quả thật nhìn cô rất giống một nữ sinh. Tóc được thắt thành hai bím, cột lủng lẳng bởi hai viên thủy tinh lóng lánh. Đã vậy còn mặc sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh ngắn hơn nửa chân. Cô hát không đến nỗi tệ, chất giọng trong veo dễ thương. Nhưng hát ra đằng hát, đàn ra đằng đàn. Không ăn nhập gì với nhau đến nỗi tay trống cũng phải lắc đầu, rồi phì cười.
Vậy mà thật lạ, khi cô cúi chào khán giả, tiêng vỗ tay lại vang lên khá nồng nhiệt. Cô nhìn xuống dưới một cách ngơ ngác. Rồi nhớ ra, cô vội chào một lần nữa, và quýnh quáng chạy trốn vào hậu truờng.
Cô trao micrô cho ai đó, rồi chạy ào vào phòng hoá trang. Tấn Cường đi theo cô, giơ ngón tay lên:
- Tuyệt lắm Thanh, không ngờ Thanh hát hay như vậy?
- Hát hay?
Thu Thanh mở lớn mắt như hỏi. Cô không tin. Không tin chút nào. Tấn Cường giải thích:
- Dĩ nhiên là hát không đúng nhịp, nhưng nhờ giọng trong trẻo, lại có phong cách ngộ nghĩnh nên không đến nỗi tệ.
Thu Thanh lẩm bẩm:
- Cũng may là Thanh đã quen với sân khấu nhưng chỉ hát lần này thôi đấy.
Cô vừa xong thì viên quản ly nhà hàng đi vào:
- Cô nào mới hát lúc nãy đâu?
Thu Thanh giật mình quay lại sợ muốn đứng tim. Cô đưa mắt nhìn Trang Bảo cầu cứu. Trang Bảo cũng lúng túng. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì ông ta đã nhìn Thu Thanh:
- Cô này phải không?
- Dạ
- Cô đâu có hợp đồng ở đây, sao tự nhiên lên hát vậy?
- Dạ...tại bạn con bị đau bụng, con tình nguyện thế cho nó, sợ...sợ...
Cô im bặt, tim đập như trống đánh vì biết chắc thế nào cũng bị quạt cho một trận. Chưa kể là Trang Bảo bị đuổi cũng không chừng. Cô mở to mắt ngó ông ta chờ đợi. Nhưng ông ta phẩy tay:
- Thôi lỡ rồi, bỏ chuyện đó đi. Có người yêu cầu cô hát lại bài đó, cô ra lần nữa đi.
- Hả?
- Khách yêu cầu, không từ chối được đâu. Cô Chi hát xong bài này là đến cô đó.
- Trời ơi!
Thu Thanh kêu lên, sững sờ va sợ hãi. Hát như thế mà cũng có người yêu cầu sao? Họ muốn trêu chọc hay là có cách thưởng thức khác người? Cô lắc đầu từ chối thì ông ta khóat tay:
- Không cần phải thay đồ hay trang điểm gì cả. Ra ngay đi!
- Ôi, không được đâu, tôi sợ lắm.
Nhưng cô không kịp nói thêm thì Tấn Cường đã kéo tay cô đi ra, và nói như khuyến khích:
- Người ta đã yêu cầu thì có nghĩa là họ thích mình, vậy thì không có gì phải sợ cả.
Bị đẩy đến gần bức màn, Thu Thanh đành liều môt lần nữa. Cô đón lấy micrô rồi rụt rè đi ra giữa sân khấu. Vừa hát cô vừa nhìn nhìn xuống dưới, cô đang tìm người khách đã yêu cầu. Nhưng cô không nhận ra được ai giữa những khuôn mặt lạ hoắc.
Thu Thanh không biết, không phải chỉ một người mà là cả một bàn ở gần sân khấu đều chú ý nhìn cô. Mỗi người với một vẻ khác nhau. Cô gái có cách tang điểm kiêu sa khoanh tay trước ngực cười buồn buồn thoáng trên môi. Cô quay qua bạn gái bên cạnh:
- Thế nào? Hình như cô nàng không biết ha't thì phải.
- Hình như vậy.
- Vậy mà anh Duy yêu cầu hát lại.
Vừa nói cô vừa liếc nhìn người thanh niên ngồi đối diện rồi nói nhỏ hơn:
- Không chừng cô nàng hát xong, ảnh lại yêu cầu lần nữa.
- Không có đâu, anh hai ít để ý mấy chuyện này lắm.
- Nhưng ảnh đã yêu cầu đấy.
- Tao cũng không biết tại sao, tối nay ảnh có vẻ lạ quá.
Rồi cô ngồi im, mắt nhìn ông anh một cách lạ lùng. Thấy cái nhìn của cô, Vũ Duy mỉm cười:
- Có chuyện gì vậy?
- Này, anh có định yêu cầu hát lại lần nữa không vậy? Em thấy con nhỏ đó hát đâu có hay, làm như nó sợ cái gì đấy.
Vũ Duy hơi dựa người vào ghế, khoát tay chứ không trả lời. Nhìn cử chỉ của anh, Thục Phương cụp mắt nhìn xuống, cô muốn Diệp Thuý có thêm ý kiến phản đối, nhưng con nhỏ đang quay ra nhìn theo một người quen. Cô đành ngó lên sân khấu thở dài ngâ'm ngầm.
Thật ra việc Vũ Duy yêu cầu ca sĩ hát lại không có gì là lớn. Nhưng với Thục Phương lại có ý nghĩa khác. Vì cô quá chăm bẵm những cử chỉ của anh.
Tối nay gia đình cô tổ chức chiêu đãi vì ngày đầu tiên anh về nước. Cô đã náo nức chờ giây phút gặp lại này. Thế mà từ lúc xuống sân bay đến giờ, anh chỉ nói có mấu câu với cô. Sau đó suốt buổi chiều lại điện thoại tới tấp với bạn bè. Buổi tối đến nhà hàng với vẻ lơ đãng uể oải. Vậy mà khi cô ca sĩ không chuyên này lên hát, anh lại tỏ vẻ thích thú và yêu cầu hát lại lần nữa. Thục PHuong không phải là đá mà co thể dửng dưng.
Cô nghiêng người tới cầm ly nuớc, lặng lẽ uống từng ngụm như để che nỗi thất vọng lặng lẽ của mình.
Trên sân khấu, Thu Thanh đang cúi chào và đã vào. Thục Phương đặt ly nước xuống bàn, vỗ tay một cách lịch sự. Cô thoáng nhìn Vũ Duy. Anh vẫn không nhìn đến cô, cặp mắt anh theo cô ca sĩ cho đến lúc cô mất bóng. Kèm theo một nụ cười tán thưởng. Cái nhìn làm Thục Phương nhói tim. Co6 vội quay mặt chỗ khác, không đủ can đảm theo dõi anh nữa. Ở bàn bên kia, ba mẹ cô đã đứng dậy về. Bà Tùng đến phía bàn cô:
- Mấy đứa về bây giờ chưa?
Diệp Thuý và Vũ Duy đều quay lại. Diệp Thuý chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng:
- Mẹ về trước đi. Tụi con muốn ở lại chút.
Bà Tùng không phản đối. Trước khi đi ra cửa, bà còn tát nhẹ vào mặt Thục Phương:
- Ở lại về sau nghe con, lát nữa thằng Duy đưa hai đứa về, bác với ba mẹ con về trước đây.
Thục Phương dạ nhỏ một tiếng, rồi ngồi im. Mắt lơ đãng ngó lên sân khấu.
Vũ Duy chợt đứng lên:
- Anh vào trong kia một chút, nếu không chờ anh được thì hai cô về trước đi nhé.
Không thấy cái nhăn mặt của Diệp Thuý và ánh mắt tò mò của Thục Phương, anh đi về phía quầy, nói với một nhân viên:
- Tôi muốn có một phòng riêng để tiếp bạn, và nhờ anh mời cô bé vừa hát lúc nãy vào gặp tôi được chứ?
- Dạ được, mời anh đi lối này.
Vũ Duy lững thững đi theo anh ta vào một phòng nhỏ, bày biện đơn giản mà rất đẹp, rất ấm cúng cho một cuộc nói chuyện. Anh ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn lọ hoa trên bàn với vẻ không hài lòng. Anh khoát tay:
- Thay giùm tôi bình khác, tôi muốn có nhiều hoa hồng.
- Dạ, anh vui lòng chờ một chút.
Anh ta đi rồi, Vũ Duy ngã người ra thành ghế, một nụ cười lơ lững trên môi. Nụ cười vừa kiêu ngạo tự tin, vừa có một chút thú vị về quyết định của mình. Anh thích vẻ rụt rè bối rối của cô bé ca sĩ lúc nãy. Và muốn trò chuyện với cô ta. Không cần biết cô bé có từ chối hay không. Nhưng anh không tin cô ta từ chối. Từ đó giờ anh chưa bị ai khước từ bao giờ.
Một lát sau Thu Thanh đi vào. Cô ngó quanh quất căn phòng với vẻ e dè. Vũ Duy đứng dậy khoát tay:
- Em ngồi đi.
Thu Thanh rụt rè ngồi xuống ghế, hỏi lí nhí:
- Em nghe anh lúc nãy bảo anh tìm em, chuyện gì vậy ạ?
Vũ Duy ngồi xuống đối diện với cô. Anh đẩy bình hoa ra để nhìn mặt cô rõ hơn. Cô bé không xinh lắm nhưng dễ thương như búp bê. Đôi mắt to tròn ngộ nghĩnh. Da không trắng nhưng mịn màng. Nói chung là ngoại hình khá, có thể cho bảy điểm.
Chấm điểm xong, Vũ Duy thôi không quan sát cô nữa. Chỉ mĩm cười im lặng. Thu Thanh lên tiếng:
- Dạ, anh gọi em có chuyện gì không ạ?
Giọng anh ngọt ngào đầy sức truyền cảm:
- Không có gì, anh chỉ muốn làm quen với cô bé. Vừa nói Vũ Duy vừa nghiêng người tới, rút một nhánh hoa trong bình chìa về phía cô:
- Tặng em.
Thu Thanh ngẩng lên nhìn anh, hơi ngỡ ngàng. Nhưng cũng cầm lấy hoa:
- Dạ em cám ơn anh.
- Không có chi.
Và rồi cả hai im lặng. Vũ Duy vẫn khôNg ngừng nhìn cô, cái nhìn làm Thu Thanh cụp mắt xuống, bối rối. Từ đó giờ cô chưa hề tiếp xúc với giới thượng lưu. Nên việc có một nhân vật hào hoa gọi cô chưa kịp lấy lại thăng bằng thì lại đón nhận một cử chỉ ga lăng. Nhất là của chàng thanh niên có bề ngoài quyến rũ này. Cô chới với đến nỗi không có một cử chỉ nào linh hoạt nổi, và chỉ biết cúi gằm mặt nhìm cành hoa trên tay.
Như thấy im lặng đã đủ, Vũ Duy chủ động lên tiếng:
- Em là ca sĩ à?
Thu Thanh ngước lên, thành thật:
- Dạ không phải, em đi làm và cũng không biết hát gì cả.
Vũ Duy nhướng mắt:
- Không biết hát?
- Vâng, tối nay em theo bạn em đến đây chơi cho biết, thế rồi nhỏ bạn em đau bụng và bảo em hát thế. Vậy là em ra sân khấu đại luôn.
Vũ Duy bật cười:
- Có chuyện đó nữa sao?
- Dạ.
- Vậy em làm gì, và làm ở đâu?
- Em đứng bán hàng cho một tiệm mỹ phẩm.
Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
- Thỉnh thoảng em đi múa minh hoạ cho những chương trình ca nhạc. Nhưng nghề chính của em là bán hàng, khi nào có chương trình ở nhà văn hoá em mới tham gia.
- Có những hoạt động như vậy nữa sao?
- Dạ có đấy ạ.
Thu Thanh lại ngước lên, tò mò nhìn Vũ Duỵ Thấy cái nhìn của anh, cô chợt đỏ mặt lên và lại cúi xuống e thẹn. Lần đầu tiên Vũ Duy thấy một cô gái nhút nhát như vậy. Cô bé hiền thật sự, chứ không giả vờ thùy mị. Vẻ bối rối của cô làm cho anh có thiện cảm hơn. Và anh bắt đầu hỏi với vẻ quan tâm:
- Đi làm như vậy luơng có đủ sống không?
- Dạ đủ. Tại vì chỗ này là do ba em giới thiệu, bà chủ mang ơn ba em lắm nên trả lương cho em rất cao, cộng với tiền lương của mẹ em, em với mẹ với ngoại sống thế là đủ, nếu có thưởng thì lại dư thêm chút ít.
Vũ Duy im lặng nghe cô nói. Cách nói chuyện giản dị thật thà của cô làm anh thấy hay hay, ngộ nghĩnh. Anh tiếp tục hỏi tới:
- Em sống với mẹ thôi à. Thế ba em đâu?
Thu Thanh im lặng, thoáng như bối rối. Nhưng cô vẫn kể thật:
- Ba em ở riêng với má lớn, ba giàu lắm, thỉnh thoảng cũng cho tiền em. Nhà ba là biệt thự lớn. Lâu lâu em có đi ngang, nhưng không bao giờ dám vô.
- Cuộc sống của em phức tạp quá nhỉ? Em buồn khôNg?
Thu Thanh cười hồn nhiên:
- Dạ không, em nghĩ buồn vui là do mình thôi. Với lại tính em ít khi nghĩ ngợi xa xôi lắm. Em đi làm có lương, hết giờ làm lại đi chơi với bạn, vễ nhà có mẹ có ngoại, nghĩ ra em vẫn còn sướng hơn những người mồ côi nhiều.
Cô ngừng lại, mở mắt lớn nhìn Vũ Duy, tò mò:
- Thế anh làm nghề gì? Nhìn anh, em nghĩ chắc anh giàu lắm, va anh là một.... công tử.
Vũ Duy bật cười:
- Một công tử à? Nghe có vẻ lãng mạn quá.
Thu Thanh cũng mĩm cười:
- La1 em nghĩ vậy đó, nhìn anh tự nhiên em liên tưởng tới những vị công tử trong phim, họ hay lắm, dễ mến lắm.
Vũ Duy chợt hỏi:
- Em bao nhiêu tuổi rồi Thu Thanh?
Nghe anh gọi tên mình, cô có vẻ xao xuyến. Mắt cô hơi chớp:
- Dạ tết này nữa là hai mươi ba.
Ở tuổi đó, các cô gái không thể hồn nhiên như vậy? Vũ Duy nghĩ thầm, sự thơ ngây của Thu Thanh làm anh ngạc nhiên thật sự. Nói chuyện với cô anh thấy vui vui.
Thu Thanh đã có vẻ mạnh dạn hơn. Cô hỏi anh vẫn với vẻ tò mò lúc nãy:
- Thế anh làm nghề gì ạ?
- Cứ cho là nghề thầy thuốc. Điều đó không co vẻ giống côn tử như em nghĩ phải không?
- Ồ vẫn có thể giống chứ, ý em muốn nói là bề ngoài của anh trông hay lắm, em nói thật đó.
Vũ Duy mĩm cười:
- Cám ơn em.
Anh nhìn đồng hồ. Và vẫn giữ nụ cười thú vị khi nhìn cô:
- Em về một mình hay với ai?
- Dạ về với nhỏ bạn, nó đang chờ em ngoài kia.
- Vậy thì tạm biệt nhé, hẹn gặp lại em.
Thu Thanh vội đứng lên:
- Dạ em xin phep về trước. Chào anh.
Vũ Duy chào cô bằng cái vẫy tay. Anh ngồi yên nhìn cô đi ra cửa. Rồi đứng dậy cầm bình hoa ngắm nghía. Anh rứt thêm hai cành hoa, lững thững đi ra ngoài. Trên môi vẫn lơ lững một nụ cười. Nụ cười làm nên tính cách rất đặc trưng. Vừa ngạo mạn, vừa có chút vui vui, hài hước. Như tất cả mọi chuyện trên đời này đều có một ý nghĩa nào đó rât đáng cười.
Thục Phương và Diệp Thúy vẫn còn ngồi đợi anh, Vũ Duy đặt hai bông hồng xuống bàn:
- Tặng hai cô.
Thục Phương ngó đăm đăm cành hoa không ý nghĩa đó. Cô buông một tiếng cảm ơn hờ hững.
- Nãy giờ anh đi đâu vậy?
Vũ Duy nhún vai:
- Đi gặp một người bạn.
- Ai vậy?
- Nếu cứ tò mò như vậy em sẽ mau thành bà già đó. Về bây giờ chứ?
- Thì về, đợi anh lâu muốn chết, em với nhỏ Phương định về rồi đó.
- Cho anh xin lỗi nghe Phương.
Thục PHuong đứng dậy, khóac xắc tay lên vai:
- Nếu phải xin lỗi kiểu đó, em sợ rằng từ đây về sau anh sẽ nói như vậy đến ngàn lần, anh khỏi nói với em đi.
Diệp Thuý ngó Vũ Duy một cái e ngại. Nhưng anh tỉnh bơ:
- Không nói như vậy thì anh không còn cách diễn đạt nào khác cả, chịu khó bằng lòng giùm anh vậy.
Thấy hai bông hồng còn nằm trên bàn, Diệp Thuý vội cầm lên. Cô biết Thục Phương đang giận ông anh của mình, điều đó làm cô ái ngại. Mà không giận sao được. Từ lúc về đến giờ anh ngang ngang, chẳng tìm cách gặp riêng Thục Phương một lần. Nếu cô mà chờ đợi như vậy chắc không kiên nhẫn nổi đâu.
Suốt trên đường về, Thục Phương hầu như không nói gì. Còn Diệp Thuý thì hỏi không ngớt về cuộc sống của anh lúc ở Pháp. Tất cả đều được Vũ Duy trả lời bằng giọng bông đùa, tửng tửng. Đó là cách nói chuyện của anh với cô em út. Rất thân mật dịu dàng, nhưng không bao giờ nghiêm chỉnh. Diệp Thuý phớt lờ điều đó. Cô hỏi một cách tò mò:
- Chiếc áo anh mua cho em là anh tự chon đó hả, anh có hỏi ý kiến bạn anh không? Bên đó tụi con gái ăn mặc giống bên mình không?
- Tất cả đều giông, chỉ có kiểu là khác.
- Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là khác kiểu, vì vậy em mới hỏi. Thế model bên đó bây giờ là gì?
- Rất kín đáo. Bởi nếu khoe tay chân đẹp thì chắc chắn sẽ bị cảm.
Diệp Thuý phì cười, hơi tức mình, nhưng vẫn kiên nhẫn:
- Nhưng mùa lạnh thì người ta diện áo gì? Áo len hay mấy kiểu áo gió? Có loại choàng bằng len không?
Vũ Duy nhún vai chiu thua, rồi nói bừa:
- Họ mặc tất cả những gì có thể giữ ấm, được chưa?
Sợ cô lại hỏi lôi thôi, anh chặn lại:
- Anh qua bên đó không phải để nghiên cứu thời trang, hỏi mấy câu như vậy làm sao anh trả lời. Chuyện đó em với Thục PHuong rảnh hơn anh mà.
Diệp Thúy bĩu môi:
- Nói chuyện với anh chán muốn chết được. Không thèm hỏi nữa.
Chiếc xe chạy vào sân. Diệp Thuý mở cửa bước xuống. Đi vòng qua Thục Phương, kéo tay cô:
- Vào nàh một chút không?
- Thôi khuya rồi, hẹn mai gặp.
Cô quay qua Vũ Duy:
- Em về nha anh Duy.
Nói xong cô chậm rãi đi về phía tường. Vũ Duy cũng lững thững đi theo qua nhà cô:
- Đợi anh chút Phương.
Thục Phương đứng lại nhưng vẫn không nhìn anh. Rõ ràng cô đang giận dù đã cố làm ra vẻ thản nhiên. Vũ Duy nhìn khuôn mặt kín bưng của cô cười tỉnh bơ:
- Ngồi xuống đây chút đi.
Anh đi về phía băng đá đặt sát bờ tường. Thục Phương cũng lặng lẽ ngồi xuống phía đầu băng. Đầu cô hơi nghiêng nghiêng khi nhìn đăm đăm vào góc sân. Trong bóng tối, Vũ Duy không nhìn rõ được nét mặt cô. Nhưng anh biêt chắc chắn đó là một vẻ âm thầm ủ dột, biểu hiện của một sự giận hờn câm nín. Anh mĩm cười ngồi nhích về phía cô:
- Em thi xong chưa?
- Chưa.
Vũ Duy kéo tay cô lại, định choàng qua vai cô. Nhưng Thục Phương bướng bỉnh rụt lại, thậm chí né người ra:
- Một thời gian dài mới gặp lại, anh chỉ hỏi em như vậy thôi sao?
- Chứ anh phải hỏi thế nào nhỉ? À em có khoẻ không?
Thu Phương mím môi, đứng dậy:
- Sức khoẻ em kém lắm, em phải vào ngủ đây.
Vũ Duy phì cười, kéo cô ngồi trở xuống:
- Làm vậy không sợ bất lịch sự với anh sao?
Anh kéo mặt cô lại, ngắm một lát:
- Anh chỉ thích em cười, vẻ bà cụ thế nay không hợp với em đâu. Em hai mươi lăm hay tám mươi lăm tuổi vậy Phương?
Cách trêu chọc của anh làm Thục Phương càng giận:
- Có lẽ em sắp thành bà già rồi, và có lẽ anh thích những cô gái vui vẻ hơn, như cô ca sĩ lúc nãy chẳng hạn. Vì vậy em....
Vũ Duy cười lớn, ngắt lời cô:
- Thì ra là giận chuyện lúc nãy, ghen hả nhỏ?
- Em không ghen, mà thật sự em làm gì có được quyền đó, em đâu là gì của anh. Thậm chí không biết mình ở vị trí nào trong mắt anh nữa.
Nói xong, cô nhìn Vũ Duy đăm đăm. Nóng lòng chờ một câu trả lời. Nhưng anh chỉ mĩm cười, dáng điệu ngang ngang với nụ cười khó hiểu ấy luôn làm Thục Phương bất lực. Nhưng cô nhất định không chịu thua. Cô quay hẳn về phía anh:
- Đừng dùng cách lấp lửng như vậy với em. Từ lâu rồi em đã không còn chịu đựng được nữa. Em muốn biết trong mắt anh, em là gì. Tại sao anh cứ dùng cách nửa vời như vậy đối xử với em chứ.
- Nửa vời cái gì?
Thục Phương cúi đầu, buồn buồn:
- Anh thừa biết tình cảm của em mà.
- Anh biết.
- Như vậy tại sao anh....
Thục Phương kêu lên. Nhưng cái nhìn của Vũ Duy làm cô chợt dừng lại. Cái nhìn không lạnh lùng nhưng có một cái gì đó răn đe, như không muốn bị quấy nhiễu. Nhưng đang qúa xúc động, Thục Phương không bình tĩnh nổi để biết im lặng. Cô chớp mắt:
- Có thể em qúa trơ trẽn khi lên tiếng với anh. Nhưng em không thể im được nữa. Không thể chờ đợi nữa. Hai năm trước anh bảo khi về anh sẽ trả lời em, anh nhớ không?
- Anh nhớ.
- Vậy thì anh khẳng định đi, anh có biết đối với em, hai năm đó dài ra sao không? Khi có người nào đó tán tỉnh em, em luôn tự nghĩ em không đuợc quyền nhận lời ai cả, vi em đã thuộc về anh rồi. Em....
Vũ Duy lại ngắt lời:
- Đừng nên mù qúang như vậy, anh không muốn em hy sinh cho anh như vậy đâu.
Thục Phương mở lớn mắt nhìn anh, cô không mong đợi câu trả lời như vậy, dù điều đó chứng tỏ anh nghĩ đê'n cô. Cô nói nhỏ, thất vọng:
- Có nghĩa là anh không yêu em?
Vũ Duy ngước mặt lên trời. Anh không cười nữa. Chỉ có một vẻ quan tâm thản nhiên:
- Đừng bắt anh trả lời những câu như vậy, anh không thích bị ràng buộc đâu. Đúng hơn là chưa muốn.
Thục Phương cúi gằm mặt nhìn xuống. Sự thất vọng là cô ứa nước mắt, cô nói nhỏ như thì thầm:
- Có thể trong mắt anh em chỉ là đứa con nít, là bạn Diệp Thuý. Nhưng em không nghĩ vậy. Em không chỉ xem anh là anh trai của bạn mình. Từ nhỏ em đã yêu anh, và em làm tất cả những gì anh thích, đến nỗi trong mắt em, trên đời này không có ai là con trai ngoài anh.
Vũ Duy quay mặt đi:
- Anh biết.
- Không, anh không biết đâu. Chỉ có em là mù quáng đúng như anh nói. Anh biết điều này không, ngày trước em rất thích làm diễn viên kịch, em đã định thi vào trường sân khấu. Nhưng rồi em gạt bỏ ý thích của mình để làm bác sĩ giống như anh, em điên như vậy đó.
Cô ngừng lại, quẹt nước mắt:
- Điều hụt hững là khi em sắp ra trường, sắp trở thành một bác sĩ thì cũng là lúc em hiểu mình sai lầm, em phải làm gì bây giờ?
Nói xong cô chống cầm, khóc nức nở. Vũ Duy rút khăn lau mặt cho cô, nheo mắt:
- Mấy năm không gặp, tưởng gặp em đã thay đổi ai ngờ cũng hay dễ khóc. Bề ngoài cứ đăm đăm như bà cụ, nhưng trong thì rất mít ướt. Anh bảo nín nghe không?
Thục Phương đẩy tay anh ra, quay mặt chỗ khác, và tự mình chùi nước mắt. Đợi cô nín hẳng, Vũ Duy lấy trong áo ra chiếc hộp nhỏ:
- Tặng em.
Thục Phương cầm lấy chiếc hộp, mũi vẫn còn híc híc. Cử chỉ của cô làm anh lại cười, và kéo nhẹ tóc cô:
- Anh thích quà tặng của mình được đón nhận bằng một nụ cười hơn, nếu hôn được thì càng tốt, anh không từ chối đâu.
Đúng là Vũ Duy rất biết cách kéo cô ra khỏi nổi buồn. Thục Phương gượng cười:
- Nhưng em không nói cám ơn đâu.
- Khỏi cần nói. Anh cũng ghét sự khách sáo, em mở nó ra đi.
Thục Phương tò mò tháo lớp giấy. Bên trong chiếc hộp là sợi dây chuyền nhỏ bằng bạch kim, mặt là hai chiếc lá nhỏ, đính hạt kim cương nhỏ lấp lánh trong bóng tối. So với món quà anh mua cho Diệp Thuý thì nó quá trang trọng. Thế này là sao?
Cô ngước lên nhìn Vũ Duy như hỏi, anh cười với cái nháy mắt:
- Thích không?
- Dễ thương quá - Thục Phương vẫn ngắm nghía.
- Anh muốn em mang nó. Quay lại đi, anh mở dây này ra cho.
Thục Phương hơi ngữa mặt lên cho anh lần tay vào cổ cô tháo sơi dây chuyền cũ. Anh choàng sơi dây bạch kim qua cổ cô một cách thận trọng, nhẹ nhàng như sợ cô đau. Thục Phương hỏi nhỏ:
- Sao anh lại tặng em cái này?
Vũ Duy trả lời lơ lững:
- Tại anh thích.
Thục Phương hỏi tới:
- Thích như vậy sao anh không để Thuý mang, để có dịp nhìn thường xuyên hơn?
Vũ Duy nhéo mũi cô:
- Sao con gái nào cũng thích hỏi rắc rối vậy nhỉ.
- Tại vì em muốn biết ý nghĩ của anh.
- Anh chẳng nghĩ gì cả. Đơn giản là làm những gì mình thích làm, em hãy cứ đón nhận thôi, đừng thắc mắc.
Anh chợt kéo cô đứng dậy, rồi lùi ra xa và nhìn cô khá lâu:
- Càng lớn em càng đẹp, đẹp hơn nhỏ Thuý nhiều lắm. Em có thể hãnh diện về mình đó.
Thục Phương ngớ ngẩn:
- Sao anh lại chú ý như vậy? Anh nói điều đó để làm gì?
- Vì anh hãnh diện về em.
"Hãnh diện về em?" Thục Phương nhìn anh như một dấu hỏi. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Vũ Duy đã tát nhẹ mặt cô:
- Khuya rồi, em vô nhà đi. Chúc ngủ ngon.
Anh kéo cô vào lòng, hôn mặt cô thật lâu. Vòng tay anh ghì cô vào người thật chặt. Cử chỉ đột ngột của anh làm Thục Phương chóang váng đưng ngây người. Cho đến khi anh buông cô ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của cô, anh lại cười một cái:
- Vào nhà đi bé, anh về.
Thục Phương đứng yên nhìn anh băng qua sân bên kia. Rồi cô chậm chạp đi vào nhà. Cô lên phòng, ngồi mãi trươ'c gương. Nghiêm khắc nhìn từng đường nét trên mặt mình. Đôi mày cong thanh tú, hàng mi cũng cong và sóng mắt lóng lánh. Mũi thon nhỏ và đôi môi đỏ tự nhiên. Cô biết mình đẹp. Nhưng bây giờ Vũ Duy nói ra, cô mới thấy vẻ đẹp của mình....Nhưng tại sao anh không yêu cô?
Thục Phương thở dài, đưa tay vẽ ngoằn ngoèo trên mặt bàn. Cô hình dung cái hôn lúc nãy. Cái đó không phải là cách hôn của một người yêu... cô lại thở dài lần nữa..Nhưng sao anh ấy ghì mình vào người như rất thương mình...Thật là khó hiểu. Thục Phương nghĩ thầm rồi đứng dậy, bắt đầu thay áo.
Cô tắt đèn, và bước đến đóng cửa sổ. Cô không ngăn được tò mò và lại mở cửa nhìn qua nhà bên kia. Cửa sổ phòng Vũ Duy vẫn còn mở, đèn hãy còn sáng. Nhưng không thấy anh đâu. Thục Phương khép cửa lại rồi vào giường. Cô có cảm giác bình yên khi mọi thứ vẫn như cũ. Vũ Duy đã trở về. Mỗi ngày cô sẽ lại thấy anh thấp thoáng bên căn phòng kia. Điều đó như đã thành thói quen, đến nỗi những năm anh tu nghiệp nươ'c ngòai, cô thấy sự trống vắng lớn lao, như mất đi một người thân thuộc nhất.
Sáng hôm sau Thục Phương dậy hơi muộn. Cô chưa kịp rời khỏi giường thì có tiếng chuông reo. Cô mở choàng mắt, nghiêng người cầm ống nghe. Bên kia đầu dây là giọng Diệp Thúy:
- Mày hả Phương?
- Ừ.
- Đang làm gì vậy?
- Ngủ
Diệp Thúy cười xoà:
- Ngủ kỹ dữ, bây giờ dậy được chưa, đi ăn sáng với tao.
Thục Phương buột miệng:
- Có anh Duy đi không?
- Không, ảnh đi đâu từ sáng giờ rồi, hình như hẹn với ai đó.
" Lại bạn bè" - Thục Phương thở dài, rồi gật đầu:
- Thay đồ đi, chờ bên đó nghe, lát nữa tao qua.
- Nhanh nghe ông. À, ăn sáng xong rồi đi chợ nữa nhé. Tao dành nguyên sáng chủ nhật này đi sắm đồ đấy. Mầy có hứng đi không?
- Hứng chứ.
- Vậy thì chuẩn bị đi.
Thục Phương gác máy. Cô ngồi bó gối trên giường nghĩ vẩn vơ khá lâu. Rồi chợt nhớ ra, cô vội bước xuống đi vào phòng rửa mặt. Khi cô qua thì Diệp Thuý đang chờ trước sân, cô chưa kịp nói gì thì cô nàng nhìn cô:
- Mới mua hả, mua lúc nào vậy? Đẹp đấy, sao tối qua không đeo nó, dễ thương quá.
Bất giác Thục Phương sờ lên cổ:
- Anh Duy tặng đấy.
Diệp Thuý nhướng mắt ngạc nhiên, rồi hừ một tiếng:
- Anh này thật không công bằng, quà cho mày thì chăm chút như vậy, còn tao thì cho có mỗi cái áo. Coi bộ càng ngày càng thiên vị qúa đáng, anh gì như vậy đó.
- Ghen tị - Thục Phương phán một câu ngắn ngủn.
Diệp Thúy nghĩ nghĩ một lát, rồi cười tinh quái:
- Ảnh cũng quan tâm tới mày đó chứ. Vậy mà hôm qua cứ lo bạn bè, chẳng nói với mày một câu, làm tao cũng tức. Thế nào, bây giờ hết giận rồi hả. Hôm qua nhìn mặt mày như đưa đám, tức cười hết sức.
Thục Phương làm thinh, quê quê. Chẳng lẽ hôm qua cô ủ dột đến mức ai cũng thấy. Thảo nào Vũ Duy đã cười cô. Cô chưa biết chống chế thế nào thì Diệp Thúy lại lên tiêng:
- Mà anh Duy cũng kỳ, hôm qua tự nhiên lại chú ý đến nhỏ ca sĩ đó, đã vậy còn yêu cầu hát lại. Ông này mà hứng lên là làm đủ thứ chuyện không cản được.
Thục Phương nhớ lại cử chỉ quan tâm của Vũ Duy tối qua, tự nhiên cô lại thấy nhói lêncảm giác gì đó không yên tâm. Cô nhớ trước đây cô hay buồn mỗi khi anh tán tỉnh ai đó. Nhưng lúc đó cô mới mười mấy tuổi, và Vũ Duy xem cô là một cô bé. Thậm chí có lần anh nhờ cô đưa thư cho chị của nhỏ bạn cùng lớp. Thục Phương nhớ lúc đó cô đã buồn muốn chết. Nhưng không lý giải được tại sao. May là sau đó hai người cũng chẳng đi đến đâu vì Vũ Duy và chị ta đi chơi vài lần rồi goodbye. Lâu quá rồi không nhớ lý do.
Đêm Quỳnh Hoa Đêm Quỳnh Hoa - Hoàng Thu Dung Đêm Quỳnh Hoa