Đám Bèo Trôi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
hôi tao về kẻo mưa ướt.
Hải nói xong đứng dậy, tay ôm hộp đồ nghề đánh giầy bước xuống đường. Thằng bạn đồng nghiệp với nó cũng rời bỏ vỉa hè nhà hàng GIVRAL để tiếp tục kiếm mối. Hai đứa chia tay nhau và hẹn gặp lại. Hải nói:
- Ngày mai gặp tao ở nhà sách thường lệ đó nhé. Có chuyện cần bàn với mày.
- Ừ! Ngày mai tao sẽ đến.
Trên trời mây đen vây kín cả bốn góc khiến buổi chiều càng thêm tối mù. Hải xuôi theo đường Tự Do về phía bến tàu. Nó phải về nhà sớm trước khi cơn mưa đổ xuống. Nếu không hôm nay nó sẽ nhận trận mưa đòn của mụ Năm.
Đường phố trở nên vắng vẻ trước cơn mưa đe doạ. Xe cộ đã bớt đi và những chiếc còn lại vội vã phóng nhanh. Dọc theo vỉa hè. Nhìn vào các cửa hiệu đèn nến sáng choang nó suy nghĩ đến thân phận mình, thân phận thằng bé mồ côi sống nhờ vào mụ đàn bà độc ác. Nó phải nai lưng ra làm việc tối ngày để tránh những trận đòn bán sống bán chết. Hôm nào ít tiền không đủ nạp cho mụ Năm ngồi sòng bạc là hôm đó chúng không yên thân. Mụ ấy không từ một vật gì gần đó mà phang, ném, đập vào người.
Mụ Năm không con, không chồng. Mụ sống với một đám trẻ con trạc tuổi Hải. Chúng vào khoảng mười tới mười lăm tuổi. Mụ tìm những đứa trẻ vất vưởng không cha mẹ này về nuôi và để bù lại chúng phải làm mọi nghề do mụ chỉ định: bán kẹo, thuốc lá, vé số đánh giày… Mỗi chiều chúng tụ họp đông đủ trong một garage bỏ hoang miệt Khánh Hội để nạp tất cả số tiền kiếm được trong ngày. Garage này được mụ Năm chiếm ngụ từ lâu và dùng làm nhà, chỗ trú thân cho bọn trẻ.
Với số tiền do lũ trẻ mang về mụ Năm chỉ trích ra một số nhỏ để thí cho bọn chúng những bữa cơm hẩm nhạt nhẽo. Vì vậy tất cả bọn chúng đều gầy gò, xanh xao, dáng người mỏi mệt. Không mùng mền, giường chiếu, bọn chúng trải qua đêm dài trên đống rơm ẩm thấp trong góc nhà xe, lẫn lộn với đám phụ tùng xe hơi bỏ phế, rỉ sét. Với số tuổi nhỏ bé, sức yếu đuối chúng không kham nổi và mỏi mòn theo thời gian.
Hải mồ côi cha mẹ trong một trận đánh bót khủng khiếp. Cậu nó thương hại mang về nuôi. Nhưng người vợ cậu nó, một người đàn bà ích kỷ tham lam, không chấp nhận một đứa bé, dầu mới mười tuổi đầu, sống trong nhà không đem lại một nguồn lợi nào cho bà. Thế là sau cái chết của cậu, Hải đành lìa bỏ căn nhà nuôi nấng nó suốt gần một năm trời để về sống với mụ Năm. Bà ta gọi mụ Năm đến nhà, giao nó cho mụ kèm theo một số tiền nhỏ. Thấy Hải có thể đi làm được nên mụ Năm bằng lòng nuôi, không đòi hỏi gì cả. Từ đó Hải chung sống với bốn đứa con nuôi mụ Năm. Nó phải thức dậy từ sớm, mang theo hộp đồ nghề và mẩu bánh mì cũ dùng thay cơm trưa và trở về lúc trời sẩm tối.
Ngoài Hải ra, mụ Năm còn nuôi bốn đứa trẻ khác: Tư Hơn mười lăm tuổi, Bảy Gà mười một tuổi, Năm Nhắt chín tuổi và sau cùng là con bé Liên mới bảy tuổi. Ba đứa đầu cùng Hải mỗi sớm ra Sài gòn bán kẹo, thuốc lá, vé số, riêng bé Liên vì còn nhỏ tuổi chưa đủ sức giữ tiền nên được mụ giữ lại ở nhà. Nhưng không phải nó được thảnh thơi vui chơi cùng bạn bè. Mụ Năm không bao giờ nuôi ở không một đứa nào dầu nó nhỏ bé đến đâu. Mụ tìm đủ mọi việc làm cho chúng. Liên không thể đi bán, mụ giao nó công việc quét dọn nhà cửa. Mỗi ngày nó phải cố hết sức kéo lê trên mặt đất chiếc cán chổi dài và nặng quá sức đối với nó. Hải xem Liên như đứa em gái. Nó rất thương Liên và thường chịu đòn thay. Nhìn Liên quỳ lạy van xin trước ngọn roi tàn nhẫn của mụ Năm khiến Hải cầm lòng không được. Nhiều lần đi làm về Hải bắt gặp Liên ngồi khóc thút thít sau kẹt cửa thân thể hằn vết bầm. Hỏi ra mới biết mụ Năm hôm đó thua bạc về đổ giận lên đầu đứa bé ốm yếu và đáng thương.
Đôi lúc Hải muốn thoát ly ra khỏi ngôi nhà hắc ám đó. Nhưng nó không biết phải trú ngụ nơi nào và sinh sống ra sao nếu thiếu Liên cùng các bạn đã chia ngọt xẻ bùi suốt năm tháng dài. Tuy ở lại sẽ chịu roi vọt nhưng được một mái nhà dầu tàn tệ cũng đủ che chở qua đêm. Đời sống lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm không thích hợp với nó, một đứa trẻ quá nhỏ tuổi và yếu đuối.
Mải miên man suy nghĩ nó quên đi cơn mưa đang đe doạ trên bầu trời. Những hạt mưa đầu tiên cùng với gió từ bến tàu thốc lên khiến nó rùng mình. Hải co ro trong manh áo cũ mèm vá nhiều chỗ. Nó ôm chặt hộp đồ đánh giầy và chạy nhanh qua cầu, gió lạnh, mưa to làm nó ướt mem cả người.
Liệu không thể về được trước cơn mưa tầm tã Hải phải nép mình vào mái hiên một quán nước. Nhìn những hạt mưa giăng kín trong bóng đêm mỗi khi có ánh đèn xe quét ngang tự dưng nó buồn. Hải nhớ tới cha mẹ, nhớ tới quê nhà. Hai năm nay nó không được về thăm mộ người. Quanh năm suốt tháng nó phải làm quen với hộp xi-ra, bàn chải, giẻ lau, đầu óc đâu còn thảnh thơi để hồi tưởng. Có nghĩ chăng là những đêm trằn trọc trên ổ rơm, nhẩm đếm số tiền kiếm được trong ngày để đoán xem đã đủ nộp cho mụ Năm chưa? Bất giác Hải rấm rứt khóc. Trong cơn nghẹn ngào nó thầm nói: “ Ba má tha lỗi cho con. Ba má có biết đâu giờ đây con ra nông nỗi thế này. Con không còn tình thương của cha mẹ và tung tăng đến trường. Con không còn nũng nịu vòi quà và rúc mình trong vòng tay thương yêu. Có còn chăng là roi, là đòn suốt năm tháng “.
Hải chùi vội nước mắt sợ có người trông thấy. Nhìn sang bên cạnh hai bác phu xích lô ngồi hút thuốc chờ cơn mưa tạnh. Khói thuốc toả ra vương vấn trên mái tóc hoa râm và trên bàn tay gân guốc của lao động. Hai người đang nói chuyện với nhau về vật giá leo thang và tiền thuê xe gia tăng. Họ vui với kiếp sống khổ cực của mình. Đột nhiên Hải nhớ ra hôm nay không đủ tiền nộp cho mụ Năm. Còn hai chục bạc nó biết tìm đâu ra? Nó thốt lên:
- Chết rồi!
Nó thẫn thờ bước ra đường dưới cơn mưa nặng hạt. Đầu óc quay cuồng với số tiền thiếu. Lòng rối ren, lo sợ trước trận đòn sắp tới. Tìm đâu ra bây giờ? Câu hỏi đó cứ lập đi lập lại trong đầu óc bao nhiêu lần. Hải không còn tự chủ ý nghĩ mình được nữa. Chân nó vô tình lôi kéo nó ra khỏi chỗ trú và dấn mình trong màn mưa đêm. Nước mưa lạnh ngắt thấm qua manh áo dán sát vào mình. Nước chảy thành từng giòng xô cuốn dưới chân rồi đổ vào cống đen ngòm.
Nhìn thằng bé xách hộp đồ băng mình trong mưa, hai bác phu xe nhìn nhau ái ngại.
° ° °
Những giọt mưa xối xả quất vào mình Hải. Nước không thoát kịp dâng từ cống rãnh lên cao gần đầu gối. Hải bì bõm tiến từng bước chậm chạp giữa giòng nước hôi hám. Nó giơ cao đồ nghề quá đầu sợ thấm nước, tuy được bọc kỹ lưỡng trong mảnh ny lông nhỏ.
Ngõ hẻm tận cùng bằng nhà sửa xe bỏ phế. Nhìn giòng nước lên cao Hải chợt nhớ tới ổ rơm ẩm thấp của mình, có lẽ đã tả tơi lôi cuốn theo nước mưa. Hải tội nghiệp cho Liên, bạn nó và cả nó suốt đêm nay phải ngủ ngồi vì ngoài đống rơm đó ra chúng không còn chỗ nào khác ngả lưng. Cảnh này xảy ra nhiều lần khiến chúng quen thuộc. Tội nhất là bé Liên. Đêm nay con bé lại chập chờn ngủ trên đống phụ tùng xe hư nát.
Vừa về đến cửa nó nghe tiếng chửi rủa quen thuộc của mụ Năm. Không hiểu hôm nay vì thua bạc hay sao mà mụ chửi hăng như thế. Nhớ tới số tiền thiếu, nó chùn chân lại không dám bước đi. Thu hết can đảm Hải rụt rè tiến vào nhà giữa cặp mắt ngơ ngác sợ hãi của các bạn. Trên gương mặt chúng đầm đìa nước mắt, dấu vết còn lại sau một trận đòn xối xả.
Thấy mặt Hải mụ gầm gừ:
- Hừ, giờ này mới vác bản mặt về hả? Đi rong chơi sung sướng nhỉ?
Hải ấp úng:
- Dạ trời mưa lớn quá. Con không…
Mụ ta át giọng nó:
- Lại bào chữa như con két. Mày nghe tao hỏi đây…
Chợt nhìn thấy Hải đứng dang ra xa khiến mụ nổi giận:
- Làm gì đứng xa thế? Sợ tao ăn thịt à? Bước gần chút nữa xem.
Mụ tiếp tục:
- Nghe hỏi đây. Hôm nay được bao nhiêu tiền?
Hải lí nhí trong mồm:
- Dạ thưa má, hôm nay trời mưa nên…
- Không đủ tiền chứ gì? Muốn gì nói thẳng ra đừng loanh quanh. Thiếu bao nhiêu?
- Hai chục bạc.
Mụ trợn mắt:
- Hai chục bạc? Trời ơi! Tưởng đâu năm sáu đồng tao còn bỏ qua. Lần này đừng trách nghe con.
Thấy mụ nhìn quanh quất tìm roi Hải van xin:
- Thưa má tha con hôm nay. Ngày mai con sẽ kiếm bù vào.
Mụ cười gằn:
- Hừ. Dễ nghe lắm. Mày tưởng tao như chủ nợ đến nỗi phải khất với hẹn. Không đủ là ăn đòn.
Nói xong mụ nhảy xổ xuống nước túm ngay lấy nó giáng cho mấy tát tai.
Hải bất thần bị đánh nên chới với ngã người xuống nước. Hộp đồ nghề văng khỏi tay trôi lềnh bềnh.
Hải ngụp lặn trong thứ nước hôi hám. Nó quờ quạng trúng một thanh sắt vịn vào lóp ngóp bò dậy mình bám đầy rác rưởi. Đợi đứng dậy xong mụ hùng hổ giáng vào lưng nó chiếc củi trong tay. Hải khụy xuống, trồi lên mấy lần trước trận đòn khủng khiếp. Thân thể đau rần khiến nó không còn đứng vững.
Bọn trẻ ngồi nhìn Hải lòng xót xa nhưng không làm gì được. Chúng cũng vừa qua trận đòn tương tự.
Đánh chán chê mụ Năm dừng tay. Vả lại mụ cũng thấy cái lạnh của nước len lỏi vào mình. Mụ quăng thanh củi vào góc và sẵn tay ấn Hải xuống nước cho hả cơn giận. Xong xuôi mụ bước ra ngoài nói vọng vào:
- Tao qua chị Sáu có công chuyện. Tối nay tụi bây ở nhà một mình. Mai tao mới về.
Lũ nhỏ biết công chuyện của mụ như thế nào rồi. Tối nay mụ sẽ thức suốt đêm bên canh bạc ở nhà mụ Sáu, một ổ chứa bài. Chúng mừng khấp khởi khi mụ bước ra. Đêm nay bọn chúng sẽ yên thân không có mụ bên cạnh.
Mụ Năm vừa ra khỏi nhà một khoảng, Tư Hơn vội lội xuống nước ra sức kéo Hải đặt lên đống sắt vụn. Nó cố gắng lôi Hải ngồi dựa vào vách. Tư Hơn cởi chiếc áo ướt mèm của Hải ra rồi ở trần dùng áo mình mặc cho Hải. Hải cảm động nói:
- Tư ở trần không lạnh sao?
Tư Hơn cười, nói giọng kẻ cả:
- Lạnh lẽo gì? Tao quen rồi. Mầy mặc vào ngay kẻo lạnh bệnh chết.
Con Liên nãy giờ ngồi trong góc không dám động đậy đến gần hỏi:
- Anh Hải có đau lắm không?
- Không hề gì, quen rồi.
Liên bùi ngùi nói cho nó nghe trận đòn của chúng nó lúc Hải chưa về. Nó nói:
- Tụi em cũng vừa bị một trận.
- Làm sao vậy?
Tư Hơn nói thay Liên:
- Thiếu tiền như mày. Hôm nay trời mưa hoài ế khách muốn khóc luôn.
- Ờ nhỉ. Ông trời sao không thương tụi mình nhỉ?
Tư Hơn nói khoả lấp:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Nói mãi ích lợi gì?
Tuy muốn bỏ qua nhưng Hải còn thắc mắc:
- Nhưng Liên đâu có đi bán mà bị đòn?
Năm Nhắt vọt miệng:
- Đánh tụi này xong chưa hả giận, bà ấy đánh luôn con Liên.
Hải bùi ngùi cho số phận của cả bọn. Lúc nào bọn chúng được yên thân? Một gia đình êm ấm, giấc mơ ngàn đời của chúng không biết bao giờ có được. Hình ảnh một người cha, người mẹ hiền hoà lúc này còn mờ mịt trong trí tưởng tượng nhỏ nhoi của chúng. Đêm nào chúng cũng nằm mơ thấy mái gia đình hạnh phúc, mái ấm của sự mơ ước hão huyền.
Đêm nay giấc mơ đó lại trở về với bọn trẻ. Trở về trong niềm ao ước tuyệt vọng.
Đám Bèo Trôi Đám Bèo Trôi - Khương Hồng Đám Bèo Trôi