Cuối Dòng Sông epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
ỉnh giấc trước tiếng cửa đóng rầm, Togame Shunji ngẩng mặt lên, xung quanh nó chẳng có ai. Không ai, dù chỉ một người.
Hành lang phía bên kia tấm kính cửa sổ có một đám người đang đi qua. Là lũ học cùng lớp, Shibasaki và Ninomiya ngồi đằng sau nó, cùng hai đứa chơi thân với chúng Itou và Hamaguchi. Tác giả của tiếng động thô bạo ban nãy, chắc chắn là đứa nào đó trong bọn chúng. Tiếng cười ha hả ngốc nghếch, xuyên qua lớp cửa sổ lọt vào tai nó.
Một trong bốn người, Ninomiya chợt quay phắt về phía này. Ánh mắt vừa chạm nhau, thằng nhóc ngay lập tức lảng đi nơi khác. Ngay cả khi đã đi xa, tiếng bước chân hay tiếng giày của chúng vẫn làm xôn xao khắp hành lang.
Trên chiếc bảng đen trước mặt nó, một dòng chữ bẩn được viết cẩu thả “môn khoa học tổng hợp, phòng học số 3”. Chiếc đồng hồ treo phía trên nó đang chỉ 10 giờ 28 phút. Giờ giải lao chỉ còn lại hai phút.
Nó nhấc mình khỏi ghế, lấy bóp viết, sách giáo khoa và tập chép ra. Đổi phòng học kiểu này thật phiền phức. Đã thế phòng học số 3 lại ở lầu khác, không thể không lên cầu thang, mà đã bước ra hành lang thì thể nào cũng lạnh lắm. Hay là cúp cua… một lời mời gọi ngọt ngào. Học kỳ hai nó đã trốn tiết khá nhiều đến nỗi bị thầy giáo nhắc nhở. Nếu phải lưu ban chi bằng nghỉ ngay từ bây giờ, nhưng nếu làm vậy thì mười tháng lui tới trường học coi như đi tong. Nếu đã thế thì bỏ học đi làm ngay từ đầu có phải hơn không.
Học kỳ ba mới chỉ vừa bắt đầu. Nó thở dài một cái rõ to, tay cầm dụng cụ học tập ra khỏi phòng học. Trong lúc đang đi qua hành lang thì chuông reo. Song điều đó không khiến Togame bận tâm, nó vẫn bước lên cầu thang bằng một nhịp chân không đổi. Thế rồi đột nhiên từ đằng sau vọng đến tiếng bước chân bình bịch hối hả.
“Em kia, nhân vật quan trọng đi đúng giờ quá nhỉ”
Nó quay mặt lại đã thấy giáo viên chủ nhiệm_thầy cọp đang đứng sau lưng mình. Tên thật của thầy là Atsumi Kouta nhưng ai cũng gọi thầy là cọp. Nó bắt đầu trở thành biệt hiệu của thầy từ năm học trước đây. Nghe nói là lấy từ tên một nhân vật trong phim, chỉ là Togame chưa từng xem bộ phim nổi tiếng ấy lần nào.
“Mệt lắm”
“Em còn trẻ hơn tôi, vì vậy nên bước nhanh lên”
Thầy cọp năm nay ba mươi sáu tuổi. Vừa mập mạp vừa đeo mắt kiếng, còn tóc trên đỉnh đầu cứ ngày một thưa dần. Chứng hói đầu sớm. Bị con cọp hói vỗ vỗ cuốn sổ điểm danh vào lưng, Togame tặc lưỡi chỉ nhấc chân mình nhanh hơn một chút.
.
… …
.
“Thôi, chúng ta tạm dừng ở đây”
Đồng hành với tiếng nói của cọp hói là tiếng cành cạch khi ghế ngồi được đồng loạt kéo ra. Togame dụi hai mắt, ngáp một cái rõ to. Tiết học lại kết thúc trong khi nó đang ngủ. Nó không nhớ mình có vẽ cây bút chì kim được dòng nào lên cuốn tập được mở ra cho có lệ. Lũ học trò trong bộ đồng phục đen tranh nhau bước ra khỏi lớp như đàn chim được phóng sinh.
Vẫn úp người lên bàn học, nó chờ đợi những tiếng lao nhao biến mất. Khi người cuối cùng bước ra, nó mới chậm rãi đứng dậy. Từ nhỏ nó đã ghét đám đông. Bước ra khỏi cánh cửa được mở sẵn, cái đầu cúi vừa phải mới ló ra khỏi hành lang thì đâm sầm trúng một cái gì đấy.
“Ư…”
Cú chạm trán khiến nó làm rơi sách giáo khoa và hộp viết. …người vừa xông đến chính là Ninomiya Hiroshi học cùng lớp, thấp bé, chiều cao chỉ nhỉnh hơn 160cm một chút, cả đầu cả cơ thể cũng nhỏ. Một thằng nhóc ồn ào nói nhiều.
Ninomiya khom người. Có vẻ thằng nhóc đang định nhặt những thứ vừa rơi xuống cho nó. Togame theo phản xạ cũng gập đầu gối xuống. Thế rồi lần này cái đầu nhỏ thó toan ngẩng lên của Ninomiya lại đập cốp trúng cằm nó. Trong một thoáng, nó cứ tưởng đom đóm đang tuôn ra từ hốc mắt. Cú móc ngược bất ngờ khiến Togame bật ngửa lùi người về sau, Ninomiya cũng tay phải ôm đầu rên rỉ “đau quá ~”
“Ah hahah”
Nhìn thấy Togame đang giữ lấy cằm mình, thằng nhóc tí hon không hiểu sao lại bật cười.
“Ah xin lỗi,xin lỗi”
Ninomiya chìa cho Togame sách vở bóp viết mình vừa nhặt lên bằng cánh tay rung lên vì cười. Togame giật lấy.
“Có gì đáng cười chứ”
Mang theo sự tức giận, tiếng nói của Togame khiến gương mặt cười tươi rói không chút ưu tư phút chốc đanh lại như vừa được đóng băng.
“Tao đau thật đó. Nhưng còn mày thì xin lỗi, xin lỗi cái khỉ gì chứ. Mày có thấy có lỗi chút nào đâu. Đã vậy thì đừng có xin lỗi, thằng ngu”
Đẩy Ninomiya đang á khẩu qua một bên, Togame trở về lớp học. Nó còn tức anh ách một lúc, nhưng có vậy thì giờ học tiếp theo vẫn cứ bắt đầu, và cơn giận ấy cũng nhạt dần khi ánh nắng đan lên toàn thân nó như một tấm đăng ten.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ thật ấm áp. Buổi tối lạnh lắm, nên cứ buổi trưa thế này mãi thì tốt. Và mong mùa xuân đến mau. Mùa đông quá lạnh lẽo. Togame nghĩ nếu có kiếp sau nó muốn được làm một con mèo.
Tan học, ngay khi giờ sinh hoạt kết thúc nó phóng lên xe đạp chạy một mạch đến một trạm xăng ngoài rìa thành phố. Sau khi khẽ lặp đi lặp lại chừng năm chục lần các câu “Chào mừng quý khách” “Quý khách muốn xăng cao cấp hay xăng thường” “Quý khách có thẻ thành viên không?” khi mùi xăng làm khứu giác nó tê liệt, cuối cùng cũng đến mười một giờ, giờ nó tan ca.
Từ chỗ làm thêm đến nhà đạp xe mất mười lăm phút. Ngôi nhà nó, nổi bật hẳn trong khu nhà ở, vừa cũ kỹ vừa tồi tàn. Dựng xe đạp ngoài vườn, móc chìa khóa nhà ra. Trước cửa nhà không có bật đèn nên rất tối, chỉ tra chìa vào ổ thôi cũng trật đến hai lần. Cánh cửa kéo mỗi khi đóng hay mở đều phát ra tiếng lập cập ồn ào.
Hành lang cũng tối nhưng có ánh sáng lọt ra từ khe hở vách ngăn phòng sinh hoạt. Qua khỏi hành lang sàn nhà kêu cọt kẹt, nó mở tấm cửa kéo. Chính giữa căn phòng mười mét vuông trải chiếu tatami, chị gái Koharu đang ôm đầu gối xem tivi. Áo len và váy y hệt lúc rời nhà sáng nay. Có vẻ cô vẫn chưa tắm.
Máy nước nóng trên bếp đã hư từ khi họ chuyển đến ngôi nhà này, thế là máy đun nước tắm cuối năm được dùng để thế thân. Không có tiền sửa nên cả nhà cứ đun nước trên bếp rồi dùng cái đấy để rửa cơ thể.
Từ ngày không có máy đun nước tắm, Koharu đã cắt ngắn mái tóc của mình. Mái tóc chấm vai vốn dĩ không được kể là dài vậy mà “phải gội đầu, phiền phức” nói rồi Koharu cắt tóc ngắn như một đứa con trai. Rất không phải điều một cô gái hai mươi mốt tuổi thường nói.
Trên chiếc bàn thấp nhỏ xíu lúc nào cũng đặt sẵn đồ ăn tối, bây giờ lại trống trơn. Nó thử đi đến kệ bếp thì cũng không có gì ngoài gạo sống và muối mè.
“Koharu, cơm của em đâu”
Không thèm để ý đến cậu em, Koharu vẫn dán mắt vào tivi.
“Trả lời đi, này!”
Tiếng hét lớn cuối cùng cũng khiến cô quay mặt lại. Đôi mắt hẹp với hai bên hơi cách xa nhau, nhìn chăm chăm về phía này.
“Này Shunji, mày không có gì để nói với chị hả?”
Koharu thấp giọng.
“Không có gì hết. Cơm của em đâu”
“Nếu là bây giờ thì chị sẽ tha thứ cho mày. Vì vậy hãy thành thật nói ra đi”
Togame chặc lưỡi “chậc” rồi quẳng chiếc cặp học sinh xuống mặt chiếu.
“Chị nói cái quái gì thế, em không hiểu. Cơm của em đang ở đâu?”
Koharu nhíu hẹp đôi mắt, cười khịt bằng mũi.
“Cái thứ như mày, lẽ ra phải chết đói mới đáng”
Nhổ toẹt câu ấy xong, Koharu đứng dậy.
“Lý do gì em phải nhịn cơm chứ? Đừng có giỡn, cái bà này”
Koharu đi vào căn phòng bên cạnh, kéo sầm cửa lại như muốn cách ly tiếng chửi rủa. Không còn cách nào khác, Togame tự mình vo gạo, cho phần vừa đủ một người ăn vào nồi cơm. Cùng lúc đó nó tranh thủ đun nước, định sẽ tắm rửa sạch sẽ trong khi chờ cơm chín.
Vừa nhìn nước sôi ùng ục trong chiếc nồi lớn, nó vừa suy nghĩ xem mình đã làm điều gì khiến Koharu tức giận, nhưng chẳng lần ra được đầu mối nào. Biết không chừng mình đã bị cô giận cá chém thớt cũng nên. Koharu đã gặp chuyện gì bực bội ở xưởng làm chẳng hạn. Nghĩ tới đây, nó tức anh ách trước việc bị mắng oan.
Chờ mãi nước cũng sôi. Nó bê nồi nước đến phòng tắm, đổ vào thau rồi hòa chung với nước lạnh. Vội vàng cởi quần áo, rửa ráy người. Làn nước nóng làm ấm cơ thể trong phút chốc cũng bị hơi lạnh xung quanh hút hết nhiệt, ngay lập tức hóa thành nước lạnh. Lạnh quá, nó run rẩy gội đầu kỳ cọ chân tay. Dù có chà xát bằng xà phòng đi chăng nữa, mùi xăng dầu dai dẳng vẫn chưa biến mất.
Nó không cho rằng cuộc sống bất tiện như thế là cơ cực. Chỉ cần được ăn, chỉ cần được ngủ trong một ngôi nhà có mái che, chỉ cần có thể tắm rửa sạch sẽ đã là tốt hơn cả chục lần.
Đến sáu năm trước, gia đình nó… ba, Koharu, thằng em trai tên Shunsuke và nó, cả bốn người đã phải sống trong công viên. Trước khi Shunsuke lên một, nhà nó vẫn sống trong chung cư nhưng rồi ba nó bị cuốn vào cờ bạc, để phải ôm một món nợ lớn đến nỗi không trả nổi tiền thuê nhà và cuối cùng là bị tống cổ ra ngoài đường.
Ông bố mỗi khi thua bạc lại uống rượu như tắm, gan bị tổn thương nên cứ ra viện vào viện liên tục. Bây giờ đúng trong thời kỳ xấu nên ông đang nằm viện. Hễ về đến nhà thì dù có phải mượn tiền cũng uống rượu cho bằng được, còn vào viện lại tốn tiền viện phí. Một ông bố dù ở chỗ nào đi chăng nữa cũng đều làm tốn công sức tiền bạc của con cái.
Sáu năm trước, khi Koharu tốt nghiệp trung học rồi vào làm việc tại công xưởng, nhờ lòng hảo tâm của chủ xưởng gia đình nó mới được sống tại một ngôi nhà bỏ đi với giá gần như cho không. Còn nó và Shunsuke rốt cục cũng được đi học bình thường. Trước đó ba nó cứ tùy hứng đổi hết công viên này đến công viên khác nên chúng hầu như không đi học mấy.
Tắm rửa đâu đó xong, nó vừa run rẩy vừa mặc áo thun và quần thể dục. Đi đến nhà bếp, ngồi xuống trước bệ rửa chén, chờ cơm chín. Mỗi khi cúi xuống, tóc mái đang ướt cứ dính chặt vào trán làm nó thấy vướng víu. Chắc đã đến lúc phải nhờ Koharu cắt tóc rồi, nhưng tâm trạng cô chị như thế hẳn là phải chờ lâu đây.
Có tiếng bước chân bành bạch ngoài hành lang. Nếu là Koharu nhịp chân phải nhanh hơn. Togame vừa nghĩ là Shunsuke thì quả đúng thế thật. Thằng bé nhìn về phía này qua khe hở cánh cửa.
Cậu học sinh lớp năm Shunsuke đầu óc chậm chạp. Khác hẳn với nó và Koharu, thằng bé hầu như đi học chẳng nghỉ ngày nào suốt từ năm lớp một vậy mà lâu lâu vẫn mang bài kiểm tra 0 điểm về nhà.
Cho đến khi tốt nghiệp trung học nó đã bị bắt nạt không ít, mà Koharu cũng gặp tình trạng tương tự. Chắc bởi những trải nghiệm đắng cay như thế nên Koharu luôn chăm chút cho quần áo của Shunsuke, tuyệt đối không cho em mặc đồ bẩn, đồ không sạch sẽ.
Bất chấp Koharu có nỗ lực để Shunsuke được như những đứa trẻ bình thường đến đâu, thì trước mặt họ thằng bé vẫn chưa kể về bạn bè mình lần nào.
“…qua đây đi”
Shunsuke bước vào nhà bếp rồi ôm gối ngồi cạnh Togame. Thằng bé vẫn chưa nhổ giò, người bé tý mà tay chân cũng ốm tong teo như cái que.
“Anh cãi nhau với chị hai hả”
Giọng nói đầy sức sống thường ngày của cậu em hôm nay lại u ám. Togame nói “không có” rồi lắc lắc cái đầu nhỏ xíu của Shunsuke loạn xạ.
“Bả bực bội do sinh lý thôi. Phụ nữ mà trước mấy ngày đó thường rắc rối lắm”
Shunsuke gật gù “hư…m” ra chiều hiểu biết. Trong lúc này, có tiếng pip pip báo cơm chín. Togame bật dậy rồi chợt quay người về phía cậu em.
“Em có muốn ăn cơm nắm không?”
Shunsuke hơi hé miệng, gật đầu nói “ừm”
.
.
… …
.
Giờ nghỉ trưa, nó ra khỏi trường đi đến công viên gần đó. Hồi tiểu học còn được phát cơm trưa của trường, nhưng từ khi vào trung học nó không được ăn trưa nữa. Không tiền nên không có gì ăn. Nó đã quen với cái bụng rỗng nên có thể chịu đựng được. Chỉ là nhìn người bên cạnh đang ăn thì khá căng nên nó đi ra ngoài. Ban đầu lúc mới nhập học nó thường lên sân thân thượng, nhưng từ khi nơi đấy xuất hiện vài đứa đến ăn trưa nó đã đổi địa điểm.
Vốn dĩ nhà trường cấm học sinh ra ngoài trong giờ giải lao nhưng chẳng ai thèm tuân theo. Lũ học trò vẫn thường ra ngoài để mua cơm trưa hay đồ ăn vặt. Giờ nghỉ trưa cũng chẳng có giáo viên đi trực nên nửa xem như được công nhận.
Lúc nào nó cũng đến cùng một vị trí, phóng qua bụi hoa đỗ quyên, đi vào trong bãi cỏ mặc kệ bảng cấm dẫm lên. Vì cỏ ở đấy được trồng đều tăm tắp, nằm ngủ rất thoải mái. Thời tiết quang đãng ánh mặt trời ấm áp thế nhưng những cơn gió lại lạnh lẽo. … không ngủ được.
Trong cơn gió mang theo hương cỏ khô, đột nhiên có lẫn một mùi thơm hấp dẫn. Trên băng ghế đá phía bên kia bãi cỏ, có hai cô gái mặc đồng phục màu xanh lá. Hẳn là đang trong giờ nghỉ trưa của công ty, hai cô bắt đầu ăn không để ý thấy Togame đang nằm sâu trong lùm cây. Nó vừa nghĩ hay mình đi nơi khác cho rồi thì mùi hương kia chợt biến mất, có vẻ gió đã đổi hướng. Nhắm mắt lại một lần nữa, giấc ngủ như mời gọi, nhưng rốt cục vẫn quá lạnh.
“Ồ, ăn vậy thôi à?”
Một trong hai người, cô gái tóc ngắn khẽ hỏi. Cô tóc dài gật đầu.
“Ừ, no rồi. Mà mình cũng đang giảm cân một chút”
Cô gái tóc dài quẳng gói giấy đựng thức ăn nhanh vào thùng rác. Ngay sau đó, cả hai người cùng đứng dậy rồi đi mất. Sau khi chắc mẩm hai tấm lưng mặc đồng phục ấy đã rời khỏi công viên, nó bèn ra khỏi bụi cây. Đi đến trước thùng rác, nhặt túi giấy cô gái vừa vứt lên. Còn nửa cái hamburger và khoai tây chiên hầu như chưa động tới. Togame đặt người xuống ghế đá, ăn hamburger.
Nó vừa nhấm nháp khoai tây chiên vừa nhìn bầu trời. … bữa trưa có được đầy bất ngờ, hôm nay không chừng là một ngày may mắn.
.
… …
.
Nó về trường, đến chỗ ngồi sớm hai phút trước khi giờ học buổi chiều bắt đầu. Chuông reo, đến khi chuông ngưng reo thì hai phần ba trong số học sinh đã về chỗ ngồi. Nhưng thầy giáo chưa đến, xung quanh hãy còn nhốn nháo.
Có tiếng mở cửa lạch cạch, tiếng xôn xao im bặt. Vài người lật đật về chỗ ngồi. Từ cánh cửa phía sau của phòng học, cái đầu của Ninomiya ló vào. Không khí căng thẳng xung quanh bỗng chốc biến mất.
“Thằng quỷ, đừng có làm người khác hết hồn chứ”
Ninomiya hơi khom người xuống gãi gãi đầu nói “xin lỗi, xin lỗi” trước những câu mắng vốn, vừa bước đến chỗ ngồi sau lưng Togame.
“Ê mày, từ trưa đến giờ sao không thấy mày đâu hết”
Là tiếng của Shibasaki chơi thân với Ninomiya.
“Tao quên đem bento, mới về nhà ăn xong”
“Đi canteen là được mà”
“Tao mới mua album của Liz, hết tiền rồi”
“Ế, Liz tao cũng muốn nghe. Cho mượn coi”
“Cũng được, nhưng mà trả nhanh nha. Mày mà mượn đồ là dai lắm, tao không thích”
Ninomiya lẫn Shibasaki đều lắm mồm. Đầu học kỳ mới sắp lại chỗ ngồi, nên nó vẫn phải ngồi ở chỗ này cho đến khi học kỳ ba kết thúc. Nó vốn ưng ý chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhưng hai con người kia phiền quá.
Năm phút trôi qua sau khi giờ học bắt đầu, chờ mãi thầy Kawamoto môn xã hội hiện đại mới xuất hiện. Kawamoto viết bùa lên bảng nhiều đến nỗi được học sinh đặt biệt danh là chuyên gia lên đồng, rút gọn lại thành lên đồng.
Tiếng nói của lên đồng, tiếng phấn trượt trên bảng đen, mọi âm thanh đều đơn điệu. Đã vậy hôm nay lại còn được ăn trưa, cái dạ dày được lấp đầy. …buồn ngủ quá. Togame khẽ nhấc ghế ra đằng sau, úp đầu xuống bàn.
Cái gì đó bắn trúng vai làm nó giật mình dựng người dậy. Đưa mắt nhìn xung quanh thì Ninomiya chắp hai tay ra hiệu “xin lỗi”. Nhìn xuống chân thì thấy một viên thuốc màu trắng lớn cỡ cúc áo đồng phục. Không, không phải… … đây là viên kẹo soda. Nhắc mới nhớ, dạo này viên kẹo soda được bán trong tiệm quà vặt gần trường đang ngầm thịnh hành trong lớp.
Nó hướng mặt về phía Ninomiya, người vừa ném thứ này vào mình, tặc lưỡi chặc rồi quay đầu về phía trước. Tại cuối tầm nhìn của đôi mắt đang ngáp dài ngáp ngắn, những thứ vừa nhỏ vừa trắng cứ bay viu viu qua. Có vẻ Ninomiya và lũ chơi thân với thằng nhóc, cả ba bốn đứa đang lấy dây thun làm ná để bắn viên soda vào nhau.
“Như vậy, vấn đề này…”
Lên đồng quay người lại trong khi tay trái cầm sách giáo khoa, tay phải cầm phấn. Cái miệng đang mở rộng ngoác của thầy trở thành bãi đáp cho viên kẹo soda lạc đạc phóng vào. Hẳn là thầy vẫn chưa biết điều gì đã xảy ra. Cái miệng vẫn há hốc, “khực” cổ của lên đồng vươn dài ra như con gà đang mắc tóc.
Sau đợt im lặng ngắn ngủi, cả lớp cười rộ lên. Lên đồng cứ ho khục khoạc cố khạc viên kẹo soda ra, rồi cao giọng thét lên một tiếng kêu thảm thiết “đừng, đừng, đừng có giỡn”
“Là, là, là ai? Người ném thứ này vào tôi là ai!”
Gương mặt kích động của thầy đỏ lự.
“Tôi đang hỏi là ai!”
Cả phòng học lại lại chìm vào trong yên lặng. Không ai dám nhìn vào mắt lên đồng.
“Lấy, lấy, lấy người khác làm trò cười cũng phải có giới hạn chứ!”
Lên đồng lật đật thu dọn đồ đạc trên bàn giáo viên, ra khỏi lớp. Khi tiếng bước chân thầy đi xa, cả phòng xôn xao. Người đứng dậy, người nói chuyện… phút chốc lớp học trở nên náo loạn. Chừng mười phút sau thầy chủ nhiệm cọp hói bay vào. Trong chớp mắt lớp lại im lặng như tờ.
“Mấy em, đang trong giờ học mà làm cái trò gì thế này!”
Cọp hói vốn là người đôn hậu nên lâu lâu nổi điên hóa ra lại áp đảo một cách lạ lùng.
“Dạo này các em bê tha lắm rồi đấy”
Togame cúi đầu xuống khẽ ngáp.
“Người ném viên kẹo soda vào thầy Kawamoto là ai?”
Cả lớp im lặng như đã thỏa hiệp với nhau. Cọp hói khoanh tay lại, lần lượt đưa mắt khắp phòng.
“Hãy thành thật khai tên ra đi”
Ba phút … … năm phút…… trong lúc đang chơi trò ai yên lặng được lâu thì chuông đồng hồ reo, báo hết tiết. Cảm giác an tâm “vậy là được giải thoát rồi” lan tỏa trong đám học sinh.
“Nếu không ai chỉ đích danh cho tôi biết, tôi sẽ giữ các em lại cho đến khi nói thì thôi. Tan học cũng không ai được về hết!”
Xung quanh phát ra những tiếng bất mãn “gì” “không phải chứ”.
“Nếu như không muốn làm phiền các bạn khác thì hãy đường hoàng tự mình xưng tên ra đây”
Cọp hói không chỉ hù dọa, mà nếu bị giữ lại sau giờ tan học mình sẽ gặp rắc rối. Nghĩ thế Togame khẽ tặc lưỡi rồi giơ tay phải lên.
“Togame, là em à!”
Đáp lại cú lườm của thầy, nó nhún vai.
“Không biết người ném trúng là ai. Nhưng người lấy viên soda để đùa nghịch là Ninomiya, Shibasaki, Itou và Hamaguchi”
Cả lớp lại xôn xao cả lên. Cọp hói đi xuống bục giảng đến trước mặt từng người bị chỉ đích danh để chất vấn “là em hả” “ là em hả”. Cả bốn người, đầu têu là Ninomiya có vẻ đã lãnh ngộ, thành thật thừa nhận “vâng”.
“Cả bốn em sau giờ học đến phòng giáo vụ! Nhất định phải đến. Nếu không là tôi cho lưu ban!”
Quẳng lại câu dọa dẫm, cọp hói ra khỏi phòng học. Học sinh trong lớp lại bắt đầu nhốn nháo, đâu đó có tiếng thì thầm “cái thằng đó…” “đúng là khó ưa”.
“Nè”
Vai bị nắm một cái thật mạnh, nó quay mặt lại. Ninomiya nhếch miệng nhìn xuống nó.
“……mày, giỏi méc cọp hói quá ha”
Nó không nói gì, gạt bàn tay đang đặt trên vai ra. Từ mũi phát ra tiếng cười khịt. Gò má Ninomiya giần giật.
“Đừng có làm ra vẻ coi thường người khác. Nói gì đi chứ! Lúc nào mày cũng nhìn người khác như là nhìn thằng ngốc”
Đã ồn ào mà nay lại ngày càng ồn thêm. Bị người xung quanh chú ý cũng phiền toái. Togame đứng dậy, cố ý tạo ra một tiếng động lớn rồi bước ra khỏi lớp. Thế thì thằng nhóc ồn ào đuổi theo sau.
“Nè, chờ dã!”
Bỏ ngoài tai lời nói sau lưng mình, Togame ra ngoài hành lang, bước lên cầu thang. Khi chuẩn bị mở cánh cửa ra ngoài sân thượng thì
“Cái thằng chó”
Một tiếng chửi rủa văng tới.
“Tao nhìn thấy rồi. Mày, lục thùng rác ngoài công viên chứ gì. Cũng giỏi gặm đồ ăn thừa của người khác ghê nhỉ. Thật tởm”
Nó quay đầu lại. Trông thấy gương mặt đắc thắng của Ninomiya, cảm thấy thật khôi hài. Nụ cười nó bật ra khỏi miệng, vang đến tai. Ninomiya lắp bắp “Có, có gì đáng cười chứ” gò má xiêu vẹo thoáng có vẻ lo lắng.
“Vậy đó, thì sao?”
Nó tiến lên phía trước thì Ninomiya ngược lại, lại lùi về một bước.
“Muốn nói cho ai biết thì cứ việc nói. ……Togame là con chó đi lục đồ ăn thừa của người khác đấy”
Togame trừng mắt, Ninomiya bèn né tránh ánh nhìn của nó.
“Bị méc nên giận ngược lại tao chứ gì? Cái đó là lỗi của mày chứ. Tan học xong tao còn phải đi làm thêm nên không muốn bị trễ đâu. Tụi mày muốn làm gì trong giờ học mặc kệ tụi mày, nhưng không được làm phiền đến người khác, đồ con khỉ”
Bỏ mặc Ninomiya đang cắn răng cắn lợi trong gương mặt đỏ gay vì tức giận, nó đi ra ngoài sân thượng. Quả nhiên bầu trời thì cao thật. Trường học thì phiền phức thật.
Chuông reo, nó chờ một lúc mới trở về lớp. Vừa mở cánh cửa phía sau phòng học thì có vài học sinh quay mặt lại, thầy Morikawa môn quốc ngữ hiện đại nghẹo cổ.
“……em, Togame phải không. Em làm gì từ nãy đến giờ?”
“Bị đau bụng, đi vệ sinh”
Xuyên qua dãy bàn phía sau lớp, Togame đi ngang qua vai Ninomiya rồi đặt mông xuống ghế của mình.
.
… …
.
.
Buổi làm thêm toàn xăng dầu và tiếng gọi đã kết thúc. Tại phòng nghỉ nhân viên, mặc dù đã cởi bỏ bộ đồ lao động kiêm đồng phục ra, cơ thể nó cũng đầy mùi xăng. Chẳng mấy chốc sau đó, dường như đồng phục học sinh của nó cũng tỏa ra một mùi tương tự, Togame ngán ngẩm.
“Chú em vất vả rồi”
Gã sinh viên đại học làm cùng ca với nó _Oyama tay cầm lon café đi vào. Cảm nhận được ánh mắt của ai đó, nó quay mặt lại, đúng là gã đang nhìn về phía này.
“Có chuyện gì à?”
“Không, chú mày mặc đồng phục lên mới thấy hóa ra là học sinh cấp ba thật. Người thì cao, mặt lại già nên ban đầu tao cứ tưởng chú mày bằng tuổi tao”
Ohyama uống cạn lon café rồi vứt vào thùng rác cạnh cửa sổ.
“Này, cô nàng nãy giờ cứ đứng chờ ở chỗ đó, người quen của mày hả?”
Ngó ra ngoài cửa sổ lập tức thấy Koharu đang đứng ở mép trạm xăng.
“À, là chị gái”
“Ố” Ohyama thốt lên một âm thanh kỳ quặc. Gã sinh viên đại học dâm đãng không có mắt nhìn phụ nữ lẫn xe máy, hôm nay cũng bị chủ tiệm mắng cho một trận vì tội tán tỉnh dây dưa với khách nữ đến đổ xăng.
“Chị gái của chú em, lần sau giới thiệu cho anh với”
“Xấu xí như vậy cũng được nữa hả?”
“Với anh mày hễ giống cái là được tuốt”
Oyama cười nham nhở.
“Bả khó tính lắm, đừng dính vào thì hơn”
Chào qua quýt Oyama xong nó đi ra ngoài, cùng lúc đó tuyết bắt đầu rơi. Koharu lẩm bẩm “vất vả rồi” bằng đôi môi tím tái. Hơi thở hắt ra trắng xóa. Dù có áo khoác dài nhưng vì đang mặc váy nên chỗ chân chỉ có vớ da. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy lạnh.
Koharu dáng mảnh mai có gu ăn mặc nhưng cô mang gương mặt y như con cá vàng với hai mắt cách xa nhau và cái miệng nhỏ,. Lần đầu gặp mặt hầu như chẳng có người đàn ông nào khen cô dễ thương.
“Đến đây chi vậy”
Kể từ bữa không chuẩn bị cơm tối cho nó đến nay đã bốn ngày, nhưng Koharu vẫn cứ không đếm xỉa đến cậu em. Tuy vẫn để dành đồ ăn đều đặn song cô tuyệt nhiên không nói với nó một câu nào.
“Đến đón mày không được sao?”
Cách nói chát chúa. Nó cứ tưởng chị đến đây để xin lỗi mình, nhưng ngoài câu đó ra Koharu không nói thêm gì nữa. Togame dắt xe đạp, bước bộ bên cạnh chị gái. Koharu thấp, chiều cao chỉ có 150cm nên khi đi ngang bằng nó có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
“Tiền nợ của ba, còn ba triệu tám trăm ngàn yên nữa”
“Như vậy, chẳng phải tăng rồi còn gì?”
Koharu lầm bầm với vẻ chán ngán “Mày, ngốc à?”
“Trong nợ, còn có lãi nữa mà”
Ba nó cứ chồng chất nợ ngày này qua ngày khác, khi tiền nợ đạt đến con số ba triệu năm trăm ngàn yên thì cũng là lúc gan ông bị hư nặng. Koharu vẫn trả nợ bằng số tiền trợ cấp và đồng lương ít ỏi có được từ công xưởng. Cho dù như thế tiền nợ vẫn tăng lên từng chút từng chút một như tuyết rơi tích tụ trên mặt đất.
“Em, nghỉ học ở trường cũng được”
Cạch, tiếng giày vang lên. Bước chân Koharu ngừng lại.
“Không được”
“Nếu em cũng đi làm, chẳng phải nhà mình sẽ dễ trả xong nợ hơn à?”
“Tuyệt đối không được. Nếu chỉ tốt nghiệp trung học thì có đi làm tiền lương cũng thấp. Mày phải tốt nghiệp trường phổ thông mới kiếm nhiều tiền hơn. Từ giờ cho đến khi đó thì chị sẽ cố”
Koharu đưa hai tay lên phía môi, hà hơi một cái. Những ngón tay không đeo găng, đỏ ửng.
“……trên đường đi làm về, chị có ghé qua bệnh viện. Lúc trước chị có kể trên gan của ba có một chỗ đen nhớ không. Quả nhiên là ung thư. Bác sĩ nói chỉ còn sống được sáu tháng thôi”
Togame siết chặt tay lái của chiếc xe đạp khẽ thì thầm “humh”.
“Ung thư đã phát triển rồi, nên cũng không phẫu thuật được. Nói là hết cách rồi”
“……nếu vậy không phải tốn tiền tốt quá còn gì”
Koharu cúi đầu không nói gì, Togame cũng vẫn cứ đi theo bên cạnh. Họ đi lên một chiếc cầu. Không có gì che chắn, gió từ hai bên thổi qua thành cầu càng lạnh lẽo hơn.
“Shunji!”
Đến chính giữa cầu, cánh tay nó đột nhiên bị nắm lại.
“Tại sao lại ăn trộm tiền!”
Bị lay dữ dội, cơ thể nó nghiêng ngả. Suýt nữa là ngã lăn ra cùng chiếc xe đạp.
“Này, này. Thôi đi”
Ngón tay bấu lấy nó ngày càng mạnh hơn.
“Tạo hỏi mày tại sao lại ăn cắp tiền. Ban đầu…… tao cứ nghĩ thôi kệ vậy. Vì nghĩ là mày cũng muốn mua một hai thứ gì đó. Thế nhưng ba lần, đến ngày hôm qua mày đã lấy mất tờ mười ngàn yên trong bóp của tao đến ba lần phải không. Chỉ vì chuyện đó nên tao mới không trả được tiền nợ. Cuối năm, bọn chúng nói sẽ đến tận chỗ làm để đòi, vì vậy……”
Đôi mắt đang ngước lên nhìn nó sáng rực đến đáng sợ.
“Đừng có tự ý lấy tiền của tao. Cái đó là tao làm ra, là tiền của tao cơ mà. Cả ba mươi ngàn yên, mày đã tiêu vào cái gì rồi. Nếu có bấy nhiêu, mình đã có thể sửa được cả máy đun nước tắm không chừng”
“Chị, đang nói gì vậy? Ăn trộm là sao. Em không có làm chuyện đó. Cả tiền làm thêm em cũng đưa hết cho chị còn gì”
“Thế tại sao lại không thấy. Tao có tìm thế nào cũng có thấy đâu. Ngôi nhà rách nát như nhà ma thế này, có lý nào ăn trộm lại vào thăm những ba lần chứ”
“Đã nói là không phải em mà!”
Togame tức giận quát.
“Ngoài mày ra thì còn ai ở đây chứ”
Nước mắt rơi tí tách từ đôi mắt cá. Koharu nghiến chặt răng, gương mặt lườm nó đầy sát khí, đấy không phải là biểu cảm của một cô gái đang nức nở.
“Chuyện, chuyện như thế này, tao không thể nói trước mặt Shunsuke. Là chị em mà lại lấy tiền của nhau gì đó, tuyệt đối không thể để cho nó nghe thấy”
“Đã nói là không phải em cơ mà”
Một tiếng chát thật lớn, gò má nó nảy lên một cơn đau rát.
“Ăn trộm thì đừng có về nhà nữa! Có về nhà đi nữa tao cũng không đời nào cho mày vào nhà, thằng ngu!”
Koharu chạy đi. Đến khi cái bóng sau lưng chị đi khuất, Togame mới nhổ ra “Khốn kiếp”.
.
… …
.
Togame quay lại định xin ông chủ cho ngủ nhờ phòng chờ hoặc nhà kho của trặm xăng, nhưng ánh đèn từ tòa nhà đã tắt, có vẻ ở đấy đã không còn ai.
Nó cũng từng nghĩ đến chuyện lẻn vào trong ngôi trường mình đang học. Không phải là không được, nhưng lỡ bị bắt gặp thì sau này sẽ phiền toái lắm, mà nó không muốn gây chuyện ở trường. Nếu có gì đó không hay người bị trách sẽ là ba nó và hoàn cảnh gia đình nó. Nào là vì ba bị nghiện rượu, nào là vì nó không có nhà…… hồi trung học không biết nó đã bị nói thế bao nhiêu lần.
Túi rỗng, bụng cũng rỗng. Tuyết lại rơi, lạnh quá. Togame nghĩ đến cái cầu thang ở cửa hàng tiện lợi, nhưng nó muốn được nằm xuống nghỉ ngơi hơn.
Togame đi đến cửa hàng tiện lợi, nhân viên nói không được rồi cho nó một mớ thùng carton. Togame chất chúng lên xe đạp, đi đến công viên nơi đã trở thành chỗ nghỉ trưa của nó.
Lúc này công viên không có lấy bóng dáng của một người vô gia cư nào dù nó vẫn thỉnh thoảng bắt gặp vào buổi trưa, có thể họ đã chuyển đến nơi ấm áp hơn như ga tàu điện ngầm nào đó rồi chẳng hạn. Togame đi quanh một vòng rồi quyết định chọn chỗ cạnh vách tường. Nơi đó gần bụi cây, có thể chắn gió. Hơn nữa lại cách xa ánh đèn đường, ít ai để ý.
Nó dựng thùng carton thành hình ống, cái nhỏ lồng vào cái lớn, xếp chồng lên nhau. Xong rồi nó đặt mình nằm xuống cứ thế trườn vào trong mớ thùng carton được xếp hằng đống lớp. Chắc sẽ ổn thôi. Dù không được như trong nhà, lạnh thì lạnh thật nhưng không đến mức không chịu được. Dù sao nó cũng đang mặc áo khoác mùa đông, lạnh chừng này thì có ngủ ngoài đường chắc cũng không đến nỗi chết.
Đóng nắp của ngôi nhà giấy carton xong, đang lúc định nhắm mắt thì bỗng dưng giường ngủ của nó rung lên. Kinh ngạc thò đầu ra ngoài thì thấy một cái bóng lớn đang nhìn xuống phía mình.
“Ông, thật không vậy?”
Trời tối quá không nhìn thấy mặt, nhưng hình như là giọng của Ninomiya.
“Thật à, ông là người vô gia cư thật à? Từ khi nào vậy?”
Không sai, là con khỉ vừa ngu ngốc vừa phiền nhiễu.
“Không được đá”
Nó chửi rồi đóng nắp lại. Cho dù như thế nhưng hình như thằng nhóc vẫn chưa chịu thôi, ngôi nhà bằng thùng carton của nó cứ nghiêng nghiêng ngả ngả.
“Biến ra chỗ khác mau, khốn kiếp!”
Nó đẩy nửa người lên từ đống thùng carton giận giữ quát, bóng của Ninomiya lùi lại.
“Nè, bộ ông không lạnh hả. Có tuyết rơi nữa mà”
Nó không thèm để ý lại lẩn vào dinh thự carton của mình. Bụi cây bên cạnh phát ra tiếng loạt xoạt, có vẻ con khỉ con đã đi loanh quanh một hồi. Nhưng nó cũng biến mất khi âm thanh của chiếc xe đạp xa dần. Đến ngày mai có thể con khỉ lắm mồm sẽ kể khắp cả lớp với vẻ vừa khôi hài vừa thú vị “Togame đã ăn đồ lượm” “Nó đã ngủ ngoài công viên”.
Nó đã quen với điều này. Sao cũng được. Hồi tiểu học, trung học nó đã bị nói thế hằng đống lần. Hôi hám, bẩn thỉu, rác rưởi……cả đếm cũng không hết. Thực tế đúng là bản thân nó vừa hôi vừa bẩn. Cũng không được đi tắm, cả việc mọi người ai cũng thay đồ lót mỗi ngày cũng không biết nốt.
Kể ra khi ấy khá là thê thảm. Thực ra nguyên nhân khiến nó đến trường chẳng qua cũng chỉ vì đi học sẽ được phát bữa trưa. Có bị chê dơ bẩn, hôi hám đến cỡ nào cũng chẳng thể đau khổ hơn việc chịu đựng cái bụng rỗng. Nếu nói ngược lại thì nó có thể xem như không nghe thấy những gì người khác nói về mình, nhưng cái bụng rỗng thì muôn thuở cũng chỉ mỗi cái ăn mới có thể lấp đầy.
Từ khi có nhà, cuộc sống của nó mới thay đổi từng chút một. Quần lót cũng được thay mỗi ngày, đầu tóc chân tay cũng được rửa sạch không còn hôi nữa, sửa đổi hết những điểm gây khó chịu cho người khác. Nếu đã thế mà vẫn còn ai đó nói ra nói vào, thì nó cứ xem như có một con chim ồn ào đang đậu dưới tai mình rồi phớt lờ. Không tranh cãi, cũng không than phiền. Tự biến mình thành không khí trong lớp học.
Mắt vẫn nhắm, trong lúc trở người qua hai bên bỗng nhiên Togame thấy phần thân dưới rất ngứa ngáy. Phân vân không biết phải làm thế nào đồng thời vẫn không thể chống lại ham muốn, nó kéo khóa quần của bộ đồng phục xuống. Trời lạnh, nên nó phải đáp ứng cái giống đực đang đòi hỏi được kích thích trong chiếc quần lót bằng những ngón tay lạnh lẽo.
Nhà chật, chỉ có hai căn phòng. Togame ngủ chung với Shunsuke nên nó không dám tự thỏa mãn mình. Bởi hai bên chỉ ngăn cách nhau bằng tấm vách mỏng nên nếu làm không khéo sẽ bị Koharu phát hiện. ……có thể Koharu biết nó là gay. Năm ngoái, cô đã bắt gặp nó phát tiết bằng tờ tạp chí dành cho gay nhặt được ở công viên. Dù sau đó Koharu đã chẳng nói gì.
Vì lúc nào cũng phải tự xử trong toilet nên được nằm xuống cho ra thế này khá là mới lạ. Trong lúc đang nghĩ nên lấy ai để tưởng tượng thì hình ảnh Ninomiya thoáng hiện lên trong đầu. Trong hoang tưởng nó lột trần Ninomiya, để thằng nhóc nằm úp xuống rồi cho vào từ đằng sau.
Ban đầu thằng nhóc nói không muốn nhưng chẳng mấy chốc sẽ có cảm giác rồi chủ động đung đưa hông. Khung cảnh tuyệt đối không thể có được trong hiện thực. Ninomiya……nó ghét con khỉ ồn ào ấy, mà nó vẫn còn bực mình chuyện bị đá thùng carton. Chính vì thế, nghĩ đến thằng nhóc sẽ khó chịu thế nào một khi biết mình trở thành đối tượng thủ dâm của con trai, nó lại trở nên hưng phấn một cách kỳ quặc.
Sau khi bắn dục vọng ra, giữa đùi chỉ còn lại hơi lạnh kỳ diệu. Ra khỏi mớ thùng carton rửa tay bằng nước máy thì những ngón tay trở nên lạnh buốt, tưởng chừng bị cắt thành từng mảnh.
Bộ óc dần nguội lại sau giây phút bốc lên ngắn ngủi. Koharu đã tức giận nói nó ăn cắp tiền người khác. Có gì hiểu lầm chắc, đầu óc chị có vấn đề chắc, hay là chị gái muốn lấy đó làm cái cớ để đuổi mình ra ngoài……cái cuối cùng chắc không có khả năng. Nếu là một đứa con gái tính toán như vậy thì hẳn nhiên cô đã bỏ mặc em trai và ba cùng đám nợ nần để chạy trốn ngay từ đầu rồi. Togame không hiểu nổi Koharu. Có suy nghĩ thế nào cũng không hiểu nên thấy rắc rối, phiền phức, trong lúc lẩn quẩn với những cảm xúc như thế, nó thiếp đi lúc nào không hay.
……má nó lạnh cóng. Togame mở mắt, nhận ra có một ngón tay đang chạm vào má mình bèn “uwaaaaa” lớn tiếng kêu lên. Ngón tay vụt rút lại, nhưng tim nó vẫn đập thình thịch cứ như muốn nhảy ra ngoài. Phía bên kia lối ra vào thùng carton, chỗ ấy có hai con mắt đang nhìn vào phía này.
“Còn, còn sống chứ?”
Là giọng nói của Ninomiya. Togame bò sấp, đi ra khỏi ngôi nhà carton.
“Đừng có đùa, thằng khốn”
Nó xốc ngực áo thằng nhóc, trong ánh đèn đường tờ mờ, gò má Ninomiya đanh lại nói “ah, chuyện là……”
“Tu, tuyết đang rơi nên. Cái đó……đến ngày mai, nếu lỡ ông chết cóng thì tui sẽ thấy khó chịu sao á mà đúng hơn…”
Môi thằng bé đang run nên khó thấy nhưng có vẻ Ninomiya đang cố nặn ra một nụ cười.
“Nếu thành như vậy, thì tui, chẳng phải sẽ là người vô lương tâm sao. Nghĩ như thế rồi không hiểu sao không yên tâm được……”
Nó đã đến công viên là vì vậy. Bàn tay nắm ngực áo rời ra. Ninomiya thở phào, rồi đút hai tay vào túi chiếc áo phông có vẻ ấm áp. Dẫm dẫm đám cỏ dưới chân mình.
“Chỉ cần im lặng là được”
Ninomiya chớp chớp mắt.
“Chỉ cần giữ kín chuyện đã nhìn thấy tao, dù tao có chết cũng chẳng có ai nói mày là đứa tàn nhẫn đâu”
Đôi môi trắng nhợt nhạt của Ninomiya hé mở một cách nửa vời không rõ là đang khóc hay đang cười.
“……nhưng mà, dù không ai biết đi nữa, vẫn thấy khó chịu chứ. Kiểu như quả nhiên là do lỗi của tui vậy đó”
Cơn gió mang theo những bông tuyết thổi đến, toàn thân nó run cầm cập. Ngay khi Togame định trở về ngôi già giấy kia lưng nó bèn bị giật lại. Quay đầu về sau thì thấy Ninomiya đang nắm vạt áo mình.
“Ô, ô, ông, co có muốn đến nhà tui không?”
Cả giọng nói, cả những ngón tay đang nắm áo đều khẽ run lên.
.
… …
.
“Nhà chỉ có mình tui thôi. Ba tui chuyển công tác xa, má thì làm ca đêm”
Ngôi nhà Ninomiya đang ở là một tòa nhà bốn tầng đổ bê tông được công ty cấp. Nhà tuy cũ nhưng vẫn còn tốt chán so với căn nhà ma nó đang sống.
“Má tui là điều dưỡng, hay trực đêm lắm. Ba tui là người làm công ăn lương bình thường thôi”
Mở cánh cửa bằng sắt ra, Ninomiya gọi Togame vào trong “vào đi”. Sảnh trước ngôi nhà được lau dọn sạch sẽ, giày dép để bên ngoài cũng được sắp xếp cẩn thận, rất gọn gàng.
Hành lang hẹp, phát ra cọt kẹt theo mỗi bước đi.
“Cho đến năm hai trung học bà tui vẫn còn, sống chung với cả nhà tui”
Phòng của Ninomiya ở sâu trong cùng. Rộng chừng mười mét vuông, sàn trải tatami. Có giường, bàn học và giá sách, trên giá sách không có gì ngoài truyện tranh. Trên tường dán poster ngôi sao bóng đá.
Thấy Togame vẫn đứng ngây giữa căn phòng, Ninomiya nhắc “Sao không ngồi?”
“Đúng rồi, uống gì không?”
“Khỏi”
Nó nằm lăn ra tại chỗ. Áo khoác cởi ra đắp lên người. Gần trần nhà tiếng máy điều hòa kêu ro ro. Trong phòng còn có cả tivi và đầu băng video. Nó cũng không rõ phòng ngủ của học sinh cấp ba mà có chừng này thứ là bình thường hay là quá xa xỉ nữa.
Lúc Ninomiya hỏi “Có muốn đến nhà tui không?”, thật lòng mà nói Togame theo thằng nhóc cũng chỉ vì lạnh. Chỉ cần có thể qua đêm tại một nơi ấm áp, thì cho dù đấy có là nhà của đứa bạn cùng lớp nó không ưa mà ban nãy còn dùng để thủ dâm đi nữa cũng được. Nó không thấy bị thương hại hay bố thí là chuyện gì đáng xấu hổ. Từ hồi bé nó đã được người ta bố thí nhiều rồi, và cũng không phủ nhận rằng nhờ thế mà nó mới sống được cho đến bây giờ. Suy nghĩ sâu xa về lòng tốt tùy hứng của lũ dư giả, về những thứ mà thể nào nó cũng quên đi chỉ phí thời gian.
Trời khuya rồi và nó cũng buồn ngủ, vậy mà Ninomiya cứ bước qua bước lại xung quang làm chiếu phát ra tiếng sàn sạt.
“Ông, ngủ như vậy cũng được hả?”
“Được”
“Không lạnh hả? mà phải nói là, ông có mùi gì đó. Mùi xăng à?”
Togame bật dậy, ngửi ngửi áo sơ mi đồng phục. ……chính nó cũng không biết.
“Hay là đi tắm đi. Hôi thật đó”
Không muốn bị chê hôi, Togame mượn nhà tắm. Nước nóng trong bồn tắm vẫn chưa xả, hơi nguội rồi nhưng vẫn đủ lan tỏa khắp cơ thể đã lạnh cóng một hơi ấm dễ chịu. Cả đồ để thay Ninomiya cũng cho nó mượn, và nó đã không khách sáo. Bởi chênh lệch chiều cao nên bộ pyjama của Ninomiya khá ngắn khi mặc trên người Togame.
Trong khi toàn thân sạch sẽ thoải mái trở về phòng thì bên dưới giường đã trải sẵn một bộ chăn nệm. Ninomiya đã thay đồ thể dục, đang nằm sấp trên giường đọc truyện tranh.
“Ông ngủ dưới đó đi. Tui không biết chăn nệm cho khách ở đâu nên lấy đại cái của má đang xài, nhưng mà có sao đâu phải không. Cùng lắm là hơi có mùi bà già chút thôi”
Togame không nói năng gì chui vào trong chăn. Từ bộ chăn nệm mẹ Ninomiya đang dùng, phát ra mùi cơ thể của phụ nữ ngọt ngào dường như là mùi mỹ phẩm trang điểm.
Khi Togame lên tám tuổi, mẹ nó đã chết ngoài đường. Từ ngày hôm trước mẹ nó cứ nói “nhức đầu quá……” rồi nằm suốt, đến sáng hôm sau bà đã lặng lẽ chết lúc nào không hay. Ba nó cứ ôm lấy xác mẹ mà khóc. Cứ đến mùa đông là người ta lại chết. Ông lão bà lão cho đến hôm qua vẫn còn khỏe mạnh vậy mà sáng hôm sau đã thành cái xác lạnh lẽo. Với cuộc sống lang thang ngoài đường, cái chết luôn chực chờ bên cạnh, chẳng phải là chuyện gì đáng sợ. Lúc đó, không hiểu sao nó đã nghĩ “mẹ không thể tránh khỏi cái chết”. Cái chết cũng có cái gì đó như là thứ tự, nó mơ hồ tin rằng khi ấy đã đến lượt của mẹ mình.
Rốt cục, cũng chẳng ai biết nguyên nhân mẹ nó chết là gì. Cũng có thể ba nó biết, song Togame không biết. Mẹ được hỏa thiêu, thành một đám tro cốt trắng, rồi được cho vào một thùng thiếc 18 lit. Cầm lấy chiếc thùng ấy, buổi tối ba cùng những người còn lại trong gia đình đi ra bến cảng. Ba đứng dưới ngọn đèn hải đăng, vứt những thứ bên trong chiếc thùng thiếc 18 lit xuống biển.
“Trong bộ phim mẹ tụi con thích, có một cảnh rải tro cốt người yêu xuống biển. Chắc chắn là mẹ đang vui lắm”
……tro cốt của mẹ trên mặt biển tăm tối, nổi lềnh bềnh y như rác trôi. Lúc đó Togame cũng không hoài nghi là có đúng vậy không, nhưng bây giờ nó biết ba không có tiền cất mộ nên mới bịa bừa một lý do khiên cưỡng để vứt xuống biển.
“Tui, tắt điện à nha”
Togame gật đầu, đèn điện trong phòng vụt tắt. Vừa trở mình thì trong bóng tối có tiếng nói “nè ~”.
“Nè ông, sao ông lại ngủ trong công viên”
Nó nhắm mắt, không thèm trả lời.
“Ông cãi lộn với ba má hả?”
Hừ – nó khẽ thở ra.
“Tui thấy khó hiểu mà. Nói gì đi chứ. Nè……”
So với tấm chiên ở nhà, tấm chăn vừa dày vừa mềm mại này ấm áp vô cùng. Togame vùi đầu vào tấm chăn có mùi của mẹ người khác, khẽ nhắm mắt lại.
.
.
Nó thức giấc lúc bảy giờ sáng. Rửa mặt thay quần áo, gấp chăn đệm lại xong rồi ngồi lên trên đấy, chờ Ninomiya tỉnh dậy. ……không có dấu hiệu nào cho thấy thằng nhóc sắp tỉnh giấc. Nó sợ trễ bèn nhìn vào đồng hồ, báo thức được cài đặt vào bảy giờ ba mươi phút.
“Má……con ổn mà……uhm……”
Vừa ôm gối Ninomiya vừa vặn vẹo trên giường. Cuối cùng đồng hồ báo thức cũng reo lên. Nó cố chịu đựng một lúc nhưng rồi cũng phải đầu hàng, uể oải dựng nửa người dậy bằng gương mặt nhăn nhó như vừa ăn phải mơ muối. Khi nhìn vào Togame đang ngồi cạnh mình chợt la “á” một cái.
“Ông, sao ông lại ở đây”
“……ở không được à”
“Thấy, thấy đáng sợ sao á”
Ninomiya đứng dậy, chậm chạp đi ra khỏi phòng. Có vẻ như nó vừa rửa mặt xong, khi trở lại tóc trước vẫn còn ướt, rồi cởi bộ đồ thể dục tối qua đã mặc thay cho đồ ngủ.
“Chào nhé”
Nó lên tiếng vừa định bước ra khỏi phòng thì Ninomiya vừa gài cúc áo sơ mi vừa hỏi “đi đâu?”.
“Giờ lên trường thì vẫn còn sớm đó. Đi từ nhà tui bằng xe đạp có mười phút thôi. Ah, hay là ghé về nhà một lần?”
“……không”
“Hay ăn sáng rồi mới đi?”
Thằng nhóc vừa ngáp vừa mặc quần dài, kéo nó lên đến ngang eo rồi lại đẩy xệ xuống phía dưới một chút. Sau đó vẫy Togame đến nói “bên này”.
Trong bếp, có một bộ bàn ghế ăn cơm cho bốn người. Ninomiya đem bịch bánh mì lạt ra, rót sữa cho hai người rồi đặt một lúc xuống bàn.
Thằng bé ngồi lên ghế, mở bịch nilon làm phát ra tiếng loạt xoạt. Cầm một miếng bánh mì ngoạm vào miệng rồi đưa cả bịch mời Togame.
“Cứ ăn bao nhiêu tùy thích”
Togame lấy một miếng bánh mì, ăn chừng ba miếng đã hết. Rồi ăn tiếp miếng thứ hai, thứ ba. Để ý mới thấy Ninomiya đang ngây người ra nhìn mình.
“Ăn nhiều quá à?”
“Hả……không. Nếu muốn thì ăn hết luôn cũng được”
Được chủ nhà cho phép, nó ăn nốt hai miếng còn lại. Ninomiya vo bao nilon đựng bánh mì đã trống trơn ném vào thùng rác.
“Ông á, buổi sáng cũng hay ăn nhiều vậy hả?”
“Vì tối hôm qua tao chưa ăn cơm”
Ninomiya nhíu chân mày lại “ế”
“Nếu vậy thì phải nói sớm chứ. Nếu biết thì tui đã nấu mì hay làm gì đó cho ông ăn rồi. Mà, sao ông không ăn cơm tối vậy?”
“Vì không có tiền”
Togame uống ực một cái cạn sữa còn lại trong cốc.
“Tiền tiêu vặt hết rồi hả. Hay là để bóp ở nhà mất rồi hay sao”
Togame phá lên cười. Cả đời nó chưa từng được nhận thứ gọi là tiền tiêu vặt. Vì vậy nên bóp cũng không có nốt. Ninomiya lại tiếp tục nói về thứ mà bản thân Togame không có.
Thấy nó cười khằng khặc, Ninomiya méo miệng hỏi “Sao, sao lại cười”. Togame đứng lên khỏi ghế, lau miệng bằng bàn tay.
“Tối qua ấm lắm, bánh mì ngon lắm……chỉ là mày cũng ồn ào lắm”
Phân vân không biết có nên nói tiếng cám ơn. Rốt cục Togame không nói gì, để lại Ninomiya đang kêu “nè, chờ đã” rồi một mình ra ngoài. Xung quanh đã trở thành một thế giới màu trắng.
Đi ngang qua công viên, ngôi nhà carton, nơi đã từng là chỗ ngủ của nó, được phủ đầy tuyết thành một hình thù trắng xóa.
.
Hết đoạn
.
Chú thích:
Hầu hết những đơn vị đo lường trong truyện (và cả những truyện khác nữa) đều theo đơn vị đo lường của Nhât đã được chuyển qua đơn vị quốc tế.
Thường gặp nhất là mét vuông, thực ra bản gốc dùng đơn vị 畳 (đọc là jo), được tính bằng diện tích của 1 chiếu tatami. Tùy thời đại, tùy vùng chiếu tatami sẽ có diện tích khác nhau. Nhưng trung bình thì chừng 1.8m x 0.9m. Cách đổi nhanh từ jo thành m2: cứ lấy số chiếu chia đôi nhân cho 3.3 là được.
Đồ thể dục: ジャージ, vốn là một loại vải dệt dày co giãn tốt, nhưng thường dùng để chỉ một dạng đồ theo bộ, rộng rãi dễ vận động, dùng để đấu thể thao hoặc là huấn luyện.
Cuối Dòng Sông Cuối Dòng Sông - Konohara Narise Cuối Dòng Sông