Chương 1
ó là một cửa hiệu nhỏ, không bao giờ có ánh nắng hồng vui tươi lọt vào. Cánh cửa sổ duy nhất nằm bên trái cửa ra vào, lại bị những khối hình nón bằng giấy và những chiếc hộp các-tông che mất. Trên then chốt cửa treo lủng lẳng một chiếc bảng con.
Trên trần nhà những chiếc đèn nê-ông chiếu sáng một bà khách hàng. Bà tiến lại gần một đứa bé đang nằm trong chiếc nôi màu xám:
- Ôi, nó cười kìa!
Một phụ nữ khác trẻ hơn - bà chủ cửa hiệu, ngồi gần cửa sổ đối diện cái két nơi quầy thu ngân, bỗng la lớn:
- Cái gì? Con trai tôi cười à? Không đời nào, nó không cười. Chắc là một nếp nhăn ở khóe miệng thôi. Sao nó lại cười được chứ?
Rồi bà tiếp tục đếm tiền trong khi bà khách hàng cao tuổi đánh vòng qua chiếc xe nôi có mái che được kéo lên. Dáng bà bước đi chệch choạng với cây gậy chống. Với đôi mắt buồn, âm u và oán trách - bởi chứng đục thủy tinh thể - bà cứ khăng khăng:
- Hình như đúng là nó đang cười.
- Không thể có chuyện đó, trong gia đình dòng họ Tuvache không ai biết cười! - Bà mẹ của đứa bé quả quyết và nghiêng người qua quầy tính tiền để kiểm chứng.
Bà ngẩng cao đầu, vươn cái cổ ngắn của mình và gọi:
- Mishima, tới xem nào.
Dưới đất một cánh cửa bỗng mở ra như một cái miệng đang há và một cái đầu trọc thò ra như một cái lưỡi:
- Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra vậy?
Mishima Tuvache bước ra khỏi hầm, tay cầm một túi xi măng và đặt lên nền gạch, trong lúc đó vợ ông thuật lại câu chuyện:
- Bà khách đây cho rằng Alan nó đang cười.
- Lucrèce, em đang nói gì vậy?
Vừa phủi bụi xi măng trên tay áo ông vừa bước lại gần đứa bé, ông ngắm nhìn nó một hồi với vẻ nghi ngờ, trước khi đưa ra ý kiến:
- Chắc chắn nó đang sợ. Nên những nếp nhăn ở khóe miệng mới xuất hiện như vậy... - Ông giải thích bằng cách để hai tay ngang phía trước mặt mình. - Đôi khi chúng ta nhầm tưởng là cười nhưng không phải. Đó là vẻ nhăn nhó đấy chứ.
Và ông bố luồn tay dưới mái che của chiếc xe nôi và chỉ cho nhân chứng:
- Bà nhìn nè. Nếu tôi kéo mép môi của nó về phía cằm, thì nó đâu có cười. Nó bí xị giống như anh chị nó ngay từ lọt lòng.
Bà khách yêu cầu:
- Anh thả tay ra xem.
Ông chủ cửa hiệu buông ra lập tức. Bà khách thốt lên:
- Đó, anh thấy rõ nó đang cười mà.
Mishima Tuvache đứng thẳng người, ưỡn ngực và nổi cáu:
- Nào, rốt cuộc bà muốn gì đây?
- Một sợi dây thừng để treo cổ.
- Trần nhà nơi bà sống có cao không? Bà không biết chứ gì? Vậy hãy mua sợi này: hai mét chắc cũng đủ dài, - ông chủ tiếp tục nói và lôi từ trong quầy một sợi dây thừng. - Cái thòng lọng đã được buộc sẵn. Bà chỉ có việc bỏ đầu của mình vào trong đó.
Vừa trả tiền bà vừa quay sang nhìn chiếc xe nôi:
- Thật ấm lòng khi thấy một đứa trẻ đang cười.
- Ừ, ừ, cứ cho là vậy! - Mishima càu nhàu. - Thôi bà đi về đi. Bà còn chuyện hay hơn phải làm ở nhà bây giờ đấy.
Bà già thất thểu bước ra về, chiếc dây thừng quấn quanh vai, dưới bầu trời ảm đạm.
Anh chồng quay vào cửa hiệu:
- Rảnh nợ! Bà già này nhiều chuyện quá. Thằng bé đâu có cười.
Cô vợ vẫn ngồi gần két tính tiền bên cạnh chiếc xe nôi đang tự đung đưa. Tiếng cót két trộn lẫn tiếng líu lo và tiếng cười vang lên từ trong nôi. Hai vợ chồng mỗi người đứng một bên nhìn nhau hoảng hốt rụng rời:
- Chết thật...
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát