Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ
iết Đoan Ngọ, trên đồng, lúa mạch chín vàng ươm, hầu hết mọi người trong thôn đều vội vàng ra đồng thu hoạch, để tránh trời đột nhiên mưa to, dù sao thời tiết mưa nắng thất thường, hàng năm đều có những nhà lười nhác, những nhà tay chân chậm chạp, thu họach muộn bị cả thôn chỉ chỏ chê cười.
Lúc này Lâm Hiền cũng đang tất bật dưới ruộng, mồ hôi ướt đẫm.
Với thời niên thiếu thích trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, Lâm Hiền không ham mê công danh lợi lộc, nhưng cha mẹ lại vô cùng cố chấp với đường công danh của hắn, đập nồi bán sắt cũng muốn hắn được đọc sách.
Lâm Hiền không thể thay đổi ý định của cha mẹ, không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng nỗ lực, dần dần hắn phát hiện ra mình cũng có chút thiên phú đọc sách, mười đứa bé cũng nhau đi học, chỉ có hắn không bị tiên sinh đánh bao giờ. Năm 14 tuổi, hắn đi thi viện, vừa ra khỏi trường thi, có người báo cho hắn, cha hắn đang xây nhà cho người ta, mệt mỏi quá lqd mức mà ra đi. Lâm Hiền vô cùng đau đớn, vội vàng chạy về nhà, khiếp sợ khi thấy mẹ hắn cũng thương tâm quá độ mà qua đời.
Lâm Hiền vô cùng đau lòng.
Ngày yết bảng, chờ mọi người xem xong, hắn xé bảng vàng, đem tới trước mộ đốt cho cha mẹ. Cha mẹ sẽ nhìn thấy, lần này tên hắn ở vị trí thứ nhất, khi nhìn thấy tên hắn, cha mẹ chắc chắc sẽ rất vui, phải không?
Cha mẹ vì muốn hắn được đọc sách, làm việc vất vả mà chết, Lâm Hiền hoàn toàn không muốn thi tiếp, ngoan ngoãn ở nhà giữ đạo hiếu. Ba năm trôi qua, thư sinh trắng nõn gầy yếu ngày ấy giờ cũng biết làm ruộng, thân thể trở nên rắn chắc, có ít tiền, lại dựa vào tên tuổi tú tài, khuôn mặt tuấn lãng xuất sắc, hắn nhanh chóng cưới một thê tử xinh đẹp, ôn nhu, an phận làm nông dân.
Phu thê ân ái, sinh liên tiếp hai nữ nhi, vài năm sau sinh thêm nhi tử, chỉ dựa vào ruộng vườn nên cuộc sống dần trở nên nghèo túng. Nghe hàng xóm nói, ở trên trấn nhỏ, lão tiên sinh từng dạy hắn chuẩn bị về nhà dưỡng lão, trường tư thục này muốn tìm tiên sinh mới, Lâm Hiền vội vàng mang lễ vật đi thăm hỏi, bộc lộ năng lực, cuối cùng cũng vượt qua bảy tám tú tài nghèo, nhận công việc này. Tổng cộng hơn hai mươi đệ tử, một năm cũng kiếm được ít nhất hai mươi mấy lạng bạc, ngày lễ ngày tết, trong nhà cũng có thêm thức ăn do đệ tử mang đặc sản tới biếu.
Lqd
Lâm Hiền giao tiền bạc cho thê tử là Liễu thị quản lý, Liễu thị chi tiêu vô cùng hợp lý, bởi vậy, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt hơn, cuộc sống ở trong thôn cũng không tồi.
Thật ra, nhà họ Lâm chi tiêu cũng không nhiều.
Trong nhà có sáu mẫu đất, cứ hai mẫu đất lại trồng một loại cây: lúa mì, ngô, lạc, mặt khác, sân trước lại kéo dài tới vườn rau, vừa đủ thức ăn cho cả nhà ăn trong một năm. Lâm Hiền chủ yếu dùng tiền nuôi cho ba đứa bé, mua vải bông, trang sức, đồ ăn vặt cho hai nữ nhi, mua giấy và bút cho đứa con trai nhỏ. Lâm Hiền không chăm lo cho bản thân, thấy thê tử tiết lqd kiệm không tiêu pha mua gì cho chính nàng, khi đưa tiền cho nàng, hắn để lại ít tiền, tự mình mua chút đồ cho thê tử.
Hôm nay, Liễu thị cố ý đeo bông tai Ngân Đinh Hương trượng phu mua cho.
Ở trong phòng bếp, A kết cũng mẫu thân chuẩn bị cơm trưa, không nhịn được nhìn mẫu thân thêm vài lần, cảm thấy hôm nay mẫu thân vô cùng xinh đẹp.
"Nhìn gì vậy?" "Bang...bang..bang"Liễu thị vừa thái thịt, vừa cười hỏi con gái.
A kết chỉ vào tai nàng: "Nương, đây là bông tai mới mua ạ? Hình như trước kia con chưa thấy người đeo bông tai này bao giờ."
Liễu thị nở nụ cười, dùng dao đem thịt để vào mâm, tiếp tục cắt cà: "Ừ, A Kết thích không? Thích thì nương cho con, nương nhiều tuổi rồi, đeo thứ này thật lãng phí, con đeo rất hợp, một lát nữa Trọng Cảnh tới ăn cơm, cho hắn xem xem vị hôn thê của hắn đẹp tới mức nào."
"Nương! Ngươi còn nói lung tung nữa, con không giúp nương nữa đâu!" A kết lập tức đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.
Con gái lớn da mặt mỏng, không thích đùa, Liễu thị vội vàng nói chuyện khác: "Được rồi, chúng ta không nói tới hắn nữa, thực ra, bông tai này con thích không? Thích thì nương cho con."
A kết lắc đầu, nghiêm túc nhìn cây cải dầu trong chậu nước: "Con thuận miệng hỏi thôi, con không muốn đâu. Nương đã mua cho con rất nhiều rồi, nương giữ đi, nương đeo rất đẹp." Mẫu thân mới 30 tuổi, không già chút nào, ba mẹ con nàng cùng nhau ra ngoài, ai cũng nói ba mẹ con nàng giống ba chị em.
"Câu này con nói nương rất thích, được rồi, lần sau lên trấn trên, nương sẽ mua cho con bông tai mới." Liễu thị rất vui. Từ nhỏ, con gái lớn rất khéo léo, hiểu chuyện, cho đồ cho nàng, nàng sẽ rất vui, không mua cho nàng, nàng cũng không tức giận vòi vĩnh, không giống như đứa thứ hai, nếu là nó thì đã bám nàng liên tục, xin nàng đôi bông tai này rồi.
Nghĩ đến đứa thứ hai, Liễu thị đặt dao xuống, đi ra khỏi cửa bếp, hướng về phía sương phòng phía tây, gọi to: "A Trúc, ăn cơm thôi, con ra ruộng gọi phụ thân con về. Mấy cái đều rất cuồng việc, không gọi bọn họ cũng không biết đường mà về! Tiện đường, con đi tới nhà Mạnh đại ca lqd của con, mời Mạnh đại bá tới nhà chúng ta ăn cơm!" Hai ngày trước, nhà họ Mạnh đã thu hoạch lúa mì, chuẩn bị đưa con rể sang gặp mặt, nói rằng khi thu hoạch lúa mạch nhất định phải gọi họ, sáng nay lại đưa đệ đệ đến giúp đỡ.
Đợi một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền đến: "Nương, con đau bụng, người bảo tỷ tỷ đi đi!"
A Kết ngừng tay một lúc, lén lút nhìn mẫu thân, nếu không phải là huynh đệ nhà họ Mạnh, nàng đi cũng không sao, nhưng mà...
Liễu thị tức giận, lao đến phòng của hai nữ nhi, vừa đi vừa mắng: "Mỗi lần gọi con làm gì con đều nói đau bụng, đứng dậy ngay lập tức cho ta, tỷ tỷ con giúp ta nấu cơm đi không được! Thời gian đi từ nhà mình đến nhà họ Mạch nhiều nhất là hết có một phút, sao con lại lười như vậy hả?"
Lâm Trúc ôm bụng nằm gần lò sười đặt ở đầu giường. Trời rất nóng, mẫu thân lại bảo nàng đi gọi người ta, nàng lại lười đi, nhưng lần này nàng không nói dối. Liễu thị vừa vào phòng, nàng lập tức tỏ vẻ đáng thương: "Nương, kinh nguyệt của con vừa đến, bụng rất đau, nếu không đau con đã đi luôn rồi, có vài bước chân thôi, có đến mức con phải nói dối nương không?"
Lâm Trúc 12 tuổi, bắt đầu có kinh nguyệt, khi tới ngày đó thì luôn khó chịu, Liễu thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cảm thấy rất đau lòng, cúi người sờ trán Lâm Trúc, chỉ có một cảm giác- lạnh. Lần này nàng cũng không nỡ dạy dỗ nữ nhi nữa, nhưng cũng không thích bị lừa gạt, chọc trán Lâm Trúc vô cùng nhẹ nhàng: "Đừng giả vờ đáng thương trước mặt nương, tính cách con thế nào nương không biết chắc? Ngay cả bây giờ không đau bụng, chắc chắn con cũng sẽ nghĩ cách khác để trốn việc!"
Lâm Trúc nhe răng cười, ngoan ngoãn thừa nhận tính lười nhác của bản thân.
Liễu thị bó tay với nàng, nhanh chóng quay lại phòng bếp, nói với con gái lớn:"A kết, muội muội con đau bụng, con thay nương đi đi. Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều, bây giờ ai cũng vội vàng đi gặt lúa mạch, có nhà lại neo người, con gái cùng con rể làm việc dưới đồng cũng chẳng thấy ai nói gì. Chúng ta ở nông thôn, không cần cẩn thận tới mức đó, năm đó, ta với phụ thân con..."
Cảm thấy mẫu thân lại muốn kể chuyện tình yêu ngày xưa của hai người, A Kết không nhịn được nở nụ cười, đứng dậy nói: "Nương không phải nói đâu, con đi đây." Nàng đứng ở bờ ruộng kêu gọi người, gọi xong đi luôn, không để hắn nhìn thấy mặt nàng là được.
"Ngoan lắm, mau đi đi!" Nói xong, Liễu thị vội vàng thái đồ ăn, nếu lúc mọi người quay về mà cơm nước chưa nấu xong, chẳng phải nàng sẽ là chuyện cười cho con rể sao.
A Kết lau tay, buộc tóc lại, đi ra cửa.
~Gần trưa, trời nắng gay gắt, ánh sáng vô cùng chói mắt. Dương thụ được trồng kín hai bên đường, A Kết đi dưới bóng cây. Trên đường bò đầy Tiểu Trùng, lọai động vật nhỏ này luôn xuất hiện vào mùa gặt lúa mạch, nhìn quen cũng chẳng thấy sợ, chỉ khổ lúc chải sạch đáy giày thôi.
Ra khỏi thôn đi về phía đông, mọi người làm việc kín hai bên đường, những ai nhận ra nàng, cất giọng chào hỏi, A Kết đều đáp lại.
Không lâu sau, nàng đã nhìn thấy bờ ruộng nhà mình rồi.
A Kết bắt đầu hồi hộp.
Nàng và Trọng Cảnh là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ chơi đùa cùng nhau, lúc lớn mới biết ngại ngùng, điều chỉnh lại mối quan hệ. Lúc đầu, nàng thấy rất bình thường, chỉ cảm thấy hơi lạ khi vô ý chạm vào nhau, lúc đó ánh mắt Trọng Cảnh nhìn nàng vô cùng chăm chú, trong lòng A Kết nổi lên cảm xúc lạ lẫm
.
Về sau, những lúc phải ra ngòai, khi về Trọng Cảnh đều mang đến đưa nàng đồ ăn vặt mà hắn mua cho đệ đệ nàng, lúc đó A Kết mới hiểu lòng hắn, nhìn thấy hắn,hai má nàng lập tức đỏ rực, tim đập bang bang.
Chẳng biết lúc nào, bọn họ đều đã trưởng thành. Hắn trở thành một nam nhân cao lớn, khoẻ khoắn, nàng cũng trở thành cô nương đẹp nhất được những người ở vùng lân cận ca ngợi.
Năm trước, Mạnh Trọng Cảnh tới cửa cầu hôn, cha mẹ hỏi nàng có đồng ý không, nàng xấu hổ không nói, chuyện kết thân của hai người được quyết định vô cùng nhanh chóng, tháng chín năm nay sẽ thành thân.
"Đại tỷ, nhà chúng ta nấu cơm xong chưa?"
Đang suy nghĩ thì giọng nói quen thuộc cắt đứt, A Kết nhìn xuống ruộng, thấy đệ đề bảy tuổi - Lâm Trùng Cửu đang chạy về phía nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị nắng hun đỏ bừng.
A Kết cảm thấy vô cùng đau lòng, vội chạy tới đỡ đứa bé đang nhào tới, lấy khăn lau mồ hôi cho em: "Ừ, nương bảo tỷ tới gọi mọi người, Tiểu Cửu có mệt không?" Phụ thân không cho nàng và muội muội làm việc nhà nông, phụ thân nói đệ đệ vừa lqd phải đọc sách vừa phải làm ruộng, từ bé đã rèn luyện cho đệ đệ, dù khi đo đệ đệ mới ba tuổi nhưng cũng không lay chuyển được ý định của phụ thân, đầu tiên phụ thân để cho hắn ngồi nghịch đất, không cho hắn về nhà trước mọi người.
"Không có gì, hơi nóng thôi, đại tỷ, chúng ta mau về thôi!" Lâm Trùng Cửu tránh khỏi tay của tỷ tỷ, nhanh chân chạy trước.
A Kết vội vàng túm hắn lại, dư quang trung gặp nơi xa kia bóng dáng cao
lớn rốt cục chuyển qua tiếp tục kéo ra lúa mạch, lúc này mới nhỏ giọng nói:
"Đệ kêu phụ thân và mọi người về nhà đi, gọi xong chúng ta về luôn." Ở trước mặt Mạnh Trọng Cảnh, nàng xấu hổ không dám gọi to.
Lâm Trùng Cửu không lo lắng nhiều như nàng, gân cổ gào thật to: "Phụ thân, Mạnh đại ca, Mạnh Nhị ca, về nhà ăn cơm thôi!"
"Biết rồi, lên ngay đây!" Lâm Hiền lên tiếng trả lời.
Thật ra, hắn biết con gái tới từ lâu rồi, nhưng hắn muốn làm thêm một chút, nhưng hai anh em của con rể vẫn đang làm bên cạnh, hắn cũng không thể bắt người ta làm thêm giống mình, không cho không cho người ta nghỉ ngơi. Phủi bụi ở trên người, Lâm Hiền đi về phía Mạnh Trọng Cảnh: "Trọng Cảnh Trọng
Đạt, đi thôi, chúng ta về ăn cơm, buổi chiều lại làm tiếp."
"Dạ, Lâm thúc chờ cháu một lát, cháu xong ngay đây." Mạnh Trọng Cảnh buộc xong bó lúa mạch trên tay, mới đứng lên, không kìm lòng được quay đầu nhìn về phía bờ ruộng, đã thấy người trong lòng lqd dắt tay đệ đệ đi về trước rồi. Hắn hơi thất vọng, nhưng lập tức lại thấy vô cùng thoải mái, nàng thẹn thùng, hôm nay có thể đứng từ xa nhìn thấy nàng, hắn nên thoả mãn thôi.
Lâm Hiền cùng hai thiếu niên về nhà, hai chị em A Kết đi trước, cách họ hơn trăm bước chân.
Tuy nhiên khoảng cách hơi xa nhưng A Kết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực nhìn nàng chăm chú, lý do nói chẳng nên lời, nàng cảm thấy Mạnh Trọng Cảnh đang nhìn nàng.
Nàng không kiềm chế được đi nhanh hơn.
Lâm Trùng Cửu kéo tay nàng làm nũng: "Đại tỷ đi chậm một chút, đệ đi không kịp..."
"Nếu không tỷ cõng Tiểu Cửu nhé?" A kết nghiêng đầu, cười với đệ đệ, nếu cõng đệ đệ, người kia chỉ có thể nhìn thấy đệ đệ thôi.
Lâm Trùng Cửu lập tức thả tay nàng ra,khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên nói:"Đệ lớn rồi, đại tỷ không phải cõng đệ nữa đâu!"
Nhìn đứa trẻ đang tỏ thái độ nghiêm túc, A Kết không nhịn được xoa mặt bé, chưa kịp khen hắn hiểu chuyện thì âm thanh vó ngựa dồn dập truyền tới. Hai tỷ đệ cùng ngẩng đầu, nhìn thấy hai con ngựa xé gió phi tới từ phía xa. Con đường này nối liền từ đông sang tây, lòng đường rất rộng
, lqd vừa đủ cho hai xe ngựa đi...song song với nhau, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi. A Kết vội vàng kéo đệ đệ vào sát lề đường, tay trái kéo hắn đi về phía trước, đầu hơi thấp cúi.
"Đại tỷ nhìn kìa, ngựa của hắn mã thật to!" Trong thôn chỉ có bò và lừa, Lâm Trùng Cửu rất ít khi được nhìn thấy ngựa, không nhịn được nhìn chằm chằm con ngựa dẫn đầu..
A Kết không ngẩng đầu, nàng không phải là trẻ con không hiểu chuyện.
Lâm Trùng Cửu cũng mặc kệ nàng, bỗng nhiên lại nói: "Đại tỷ nhìn người hắn đi, có thứ gì ẩn ẩn hiện hiện ấy, đó là cái gì vậy?"
Câu nói này cuối cùng cùng cũng khơi lên tính tò mò cho A Kết, nhìn theo ngón tay đệ đệ đang chỉ.
Nam nhân phi ngựa qua mặc quần áo đen, lúc A Kết ngẩng đầu, khi đó hai người chỉ cách nhau mấy chục bước chân. Hắn cưỡi ngựa phi chạy xuyên qua bìa rừng, đi qua giữa hai cây lớn, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, vật bên hông loé lên theo nắng. A kết không nhìn khuôn mặt của nam nhân diện, chỉ chăm chú nhìn vật hắn đeo bên hông, sau đó nhanh chóng cúi đầu giải thích cho đệ đệ: "Trên hông hắn đeo ngọc bội, khi bị chiếu sáng ngọc bội sẽ loé lên như ẩn như hiện đấy."
Giọng nói ôn nhu êm tai thanh âm, giải thích cho Lâm Trùng Cửu, nhưng cũng được gió đưa vào tai nam nhân cưỡi ngựa chạy qua.
Ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, chỉ trong chốc lát đã cách hai chị em nàng rất xa, không biết vì sao lại đi chậm lại, cuối cùng dừng lại.
Nam nhân ngồi thẳng người, dừng một chút, quay đầu ngựa lại.
Đường đất thẳng tắp, tầm mắt của hắn lướt qua mấy người dân trong thôn, dừng lại trên bóng dáng yểu điệu đang đi.
Trên đầu là lá cây xanh biếc, bên trái, bên phải là đất pha lẫn bụi đất cây lúa mạch, cô nương thôn dã mặc áo váy trắng, là bức tranh tươi đẹp: cô nương nhà nông đắm mình dưới nắng trong mùa thu hoạch lúa mì.
Hắn nhìn theo bóng dáng nàng, trong đầu hiện lên khuôn mặt nàng nâng môi nở nụ cười ôn nhu. Lúc ấy, bé nam nhìn hắn ngưỡng mộ, hắn vô tình nhìn lại, lúc ấy thấy nàng cúi đầu, mặt kiều diễm như hoa đào, sóng mắt long lanh như nước mùa thu. Còn giọng nói của nàng, nhẹ như vậy
nhưng hắn lại nghe rõ một cách diệu kỳ.
Tay hắn vô tình như cố tình sờ vào ngọc bộ bên hông, hắn phi ngựa nhanh như
thế mà nàng cũng có thể nhìn thấy.
"Thiếu gia?" Tiếng vó ngựa dừng lại ngay sau hắn, tên tuỳ tùng thắc mắ hỏi.
Nam nhân hoảng hốt, coi như không nghe thấy, trầm mặc một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, phóng ngựa đi tiếp.
Hắn không sao, chỉ không ngờ ở nơi thôn dã như vậy là có người đẹp như thế, kinh ngạc, thất thần một chút thôi.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân