Chương 1
[Zhihu] Có duyên ắt sẽ gặp lại (P01/03).
__________
Tôi theo đuổi anh ta mười lăm năm, vì để tôi không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, anh ta đã giới thiệu bạn của mình cho tôi xem mắt.
Đúng như những gì anh ta mong muốn, chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng sau đó anh ta lại chạy tới đ.ánh người bạn kia của mình.
1.
Crush đời đầu của Lăng Cẩn kết hôn rồi, tôi cứ ngỡ mình sẽ có cơ hội.
Tôi ở nhà Lăng Cẩn, bên cạnh anh ta nửa tháng, nhìn anh ta uống r//ượu mua say, nhìn anh ta suy sụp, cô đơn rồi lại nhìn anh ta từ từ tỉnh táo lại.
Dưới ánh nắng ban mai, anh ta ôm chặt tôi đang cuộn mình trong chăn vào lòng, dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy.
Tôi thử tránh đi nhưng anh ta lại khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, Tiểu Niệm.”
Tiểu Niệm.
Kể từ khi Tống Vân Niệm xuất hiện, đã lâu lắm rồi anh ta không còn gọi tôi bằng cái tên ấy.
Nó đã trở thành cái tên chỉ thuộc về cô ấy.
Thanh mai cũng không thắng nổi trời.
Mỗi khi nhớ đến điều đó tôi luôn cảm thấy ngh.ẹt thở, hệt như bị móng vuốt s.ắc bén b.óp chặt trái tim rồi tiến lên trên b.óp lấy cổ họng vậy.
Bây giờ cô ấy đã rút ra khỏi mối quan hệ này, cuối cùng chúng tôi cũng có thể bên nhau.
Phải không.
Mấy hôm sau, Lăng Cẩn đưa tôi đi gặp bạn bè của anh ta.
Anh ta tươi cười giới thiệu tôi với người kia, anh ta nói tuy anh còn trẻ nhưng rất được, chúng tôi rất hợp nhau.
Khi ấy chúng tôi đang ở trong s.ober b.ar, dưới ánh đèn led cảm biến, tôi nhìn anh ta, anh ta cũng đang chậm rãi quay sang nhìn tôi, vẫn là gương mặt dịu dàng nho nhã ấy, tôi thấy được sự buồn bã thoáng hiện lên trong đôi mắt của anh ta.
Giây phút ấy, điều tôi cảm nhận được không phải là đau lòng, cũng không phải là tức giận vì Lăng Cẩn đã tự tay đẩy tôi cho người khác mà là bình tĩnh đến mức dường như có thứ cảm xúc gì đó trong tôi rút cạn.
Đây chính là câu trả lời anh ta dành cho tôi.
Cũng có thể nói là từ chối.
Lăng Cẩn đã từ chối tôi không biết bao nhiêu lần, nó nhiều đến mức tôi đã quá quen với điều ấy. Không biết bắt đầu từ khi nào tôi cũng không còn thấy buồn khi anh ta từ chối mình nữa, đến cả cảm giác thất bại tôi cũng không có.
Tôi đã không còn ôm hy vọng anh ta sẽ yêu mình nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, bỗng dưng tôi nhận ra thì ra tình cảm tôi dành cho anh ta đã tan biến rồi.
Chàng trai đối diện nhìn tôi rồi dịu dàng nói: “Chào chị Lâm Niệm, em là Tống Chi Hằng.”
Cùng họ với Tống Vân Niệm.
Tôi nghĩ thầm, nhất thời không lên tiếng.
Anh không đợi tôi lên tiếng trả lời, hàng mi dài như cánh quạt, hơi ngượng ngùng, sau đó anh cười nói: “Là em đã nhờ anh Lăng hẹn chị ra đây, chị đừng giận nhé.”
Tôi bất chợt nhớ ra, anh là em trai của Tống Vân Niệm, vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11 tôi còn làm gia sư tiếng Anh cho anh.
Khi ấy vì sợ Lăng Cẩn và Tống Vân Niệm gần gũi nên tôi đã nghĩ cách chen giữa hai người. Vì muốn Tống Chi Hằng cải thiện điểm số, ngày nào tôi cũng kiên nhẫn dạy anh học từ vựng và ngữ pháp. Anh không học thuộc, tôi sẽ lẩm bẩm bên tai anh, sáng nào cũng cầm theo quyển từ vựng đến chặn trước cửa nhà anh, ép anh đến khó chịu. Vì để chặn cái miệng tôi lại điểm số của anh đã được cải thiện một cách đáng kể.
Về sau hình như anh đã thi đỗ vào một trường đại học rất danh tiếng.
Quay về với thực tại, tôi cười nói: “Vì vậy… ý nghĩa của bữa cơm này là em muốn theo đuổi chị hả?”
Gương mặt của anh bỗng chốc đỏ ửng.
Lăng Cẩn ngồi bên cạnh nhìn hai chúng tôi, anh ta bưng ly r//ượu lên rồi nhấp một ngụm.
Một lúc sau, Tống Chi Hằng mới lấy hết can đảm nói: “Được không ạ.”
Tôi nhìn thấy Lăng Cẩn để ly r//ượu xuống, anh ta chậm rãi gõ ngón tay vào thành cốc.
Ánh mắt của Tống Chi Hằng rất nóng bỏng, lúc anh nhìn tôi thậm chí tôi còn có ảo giác bị thiêu đốt nữa.
Tôi mỉm cười, không hề có không cam tâm hay là tâm lý muốn báo thù, tôi bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta hãy thử xem.”
Tiếng gõ vào thành ly im bặt.
Tống Chi Hằng ngây người: “Thử ư? Thử thế nào?”
Sau đó anh nhanh chóng hiểu ra, mặt đỏ bừng nói: “Được… được.”
Tôi nói: “Chị không có kinh nghiệm yêu đương, thế nên chúng ta hãy làm bạn trước nhé.”
Lăng Cẩn uống một hớp r//ượu, giọng nói mang theo ý cười: “Quả thực, cô ấy không có kinh nghiệm.”
Một câu nói hời hợt mang theo sự cố gắng chạy về phía anh ta suốt mười lăm năm của tôi.
Trong ba người, chỉ có Tống Chi Hằng không uống r//ượu, anh nói mình có thể đưa tôi về nhà.
Lăng Cẩn thuê lái xe, anh ta đưa mắt nhìn tôi ngồi đang ngồi ở ghế lái phụ trên chiếc xe của Tống Chi Hằng, anh ta dùng giọng điệu bông đùa để nói, tôi thiếu cảm giác an toàn nhất thế nên sau khi hẹn hò với tôi, đừng bao giờ dây dưa gì với cô gái khác.
Tôi hiểu rõ tính cách của Lăng Cẩn, cũng không cảm thấy anh ta đang châm biếm, chỉ là đến giờ tôi mới nhận ra.
Anh ta đối với tôi, ít nhiều gì cũng có chút áy náy.
Nỗi đau và lo lắng suốt ngần ấy năm của tôi, và cả sự tự ti ăn sâu vào trong máu khi đứng trước mặt Tống Vân Niệm, không phải anh ta không biết.
Chỉ là người con gái kia quan trọng hơn, anh ta chưa cần đưa ra lựa chọn thì trong lòng đã thiên vị rồi.
Khởi động xe, Lăng Cẩn lùi về sau vài bước, không biết nghĩ đến chuyện gì mà anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Xe chạy được một đoạn, qua gương chiếu hậu tôi nhìn thấy anh ta, dáng người cao lớn tựa vào xe, điếu thuốc giữa đầu ngón tay lóe sáng trong đêm đen.
2
Sau một tuần hẹn hò với Tống Chi Hằng, anh đã nắm tay tôi, lúc đưa tôi về nhà ở dưới tầng còn hôn tôi nữa.
Một nụ hôn phù hợp với độ tuổi của anh, có đôi chút ngây ngô.
Anh muốn nhìn tôi nhưng lại không dám, hơi căng thẳng lên tiếng: “Mai gặp lại.”
Dây đàn trong lòng tôi như bị chạm vào, cảm giác xúc động này khiến tôi ngẩn ngơ.
Thời niên thiếu, nếu như tôi phải lòng một chàng trai như thế này, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Tôi nắm lấy bàn tay to, ấm áp của Tống Chi Hằng, sau đó chăm chú nhìn anh một lúc rồi mới cười nói: “Người hai mươi mấy tuổi mới hẹn hò là thế này sao?”
Anh ngơ ngác nhìn tôi.
“Lên nhà ngồi một lát nhé.”
Yết hầu của Tống Chi Hằng khẽ chuyển động.
Về sau tôi mới biết, đó là biểu hiện rung động của anh.
Thú thật ngay từ ban đầu, tôi không hề có ý định tiến xa hơn với anh.
Một chàng trai nhỏ hơn tôi bốn tuổi, hơn nữa còn là em trai của Tống Vân Niệm. Có thể trong thời thanh xuân tươi đẹp của mình anh có thiện cảm với tôi nhưng sau khi tiếp xúc gần, chút thiện cảm ít ỏi ấy vốn không đủ để anh có thể chấp nhận được bộ mặt thật của tôi, bao gồm những khuyết điểm lớn nhỏ.
Nhưng chớp mắt chúng tôi đã bên nhau được gần hai tháng rồi.
Tần suất anh xuất hiện trong cuộc sống và thời gian của tôi ngày càng nhiều. Anh luôn hỏi trước tôi tối nay muốn ăn gì, tan làm sẽ đến công ty đón tôi, sau đó hai đứa sẽ cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, tôi rửa đồ còn anh thì cắt và xào nấu. Có lần để tiện hơn anh đã hỏi tôi chìa khóa dự phòng, tôi cũng rất tự nhiên đưa nó cho anh.
Khi đặt chìa khóa vào tay Tống Chi Hằng, cả hai chúng tôi đều sững người.
Anh khàn giọng hỏi: “Hay là em chuyển đến đây sống cùng chị nhé?”
Tôi nói không được.
Anh lập tức nói: “Em chỉ nói đùa thôi.”
Sau đó Tống Chi Hằng cẩn thận hỏi dò tôi: “Vậy em có thể chuyển đến sống kế bên chị không?”
Tôi ậm ờ không nói gì, ngờ đâu hai hôm sau anh tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ chuyển đến sống ở căn hộ để trống suốt hai năm kế bên nhà tôi. Nửa đêm nửa hôm gõ cửa nhà tôi rồi hỏi, nhà anh vẫn chưa có gas, hỏi tôi có thể cho anh tắm nhờ được không.
Tắm xong, anh người đẹp như hoa đứng ở đó lau tóc, rồi nói nhà anh bừa bộn quá không có chỗ ngủ, hỏi tôi có thể cho anh mượn sô pha ngủ một tối được không.
Hơn nữa anh còn thề thốt mình sẽ không làm gì.
Tôi cho anh mượn một cái thảm, anh ôm nó ngủ một đêm. Chàng trai với dáng người dong dỏng cao cuộn mình trên chiếc sô pha dài chưa đến một mét sáu ở nhà tôi trông có phần đáng thương.
Tôi lén chụp ảnh lại, sáng hôm sau lúc ở trong văn phòng xem lại ảnh, tôi không kìm lòng được mà bật cười.
Đồng nghiệp trêu tôi có phải đang yêu không, trông dạo này tôi tươi tắn lên hẳn.
Có sao.
Nhưng đúng là đã lâu lắm rồi tôi không còn nhớ đến Lăng Cẩn nữa, ngày trước chỉ cần đặt hai cái tên Lăng Cẩn và Tống Vân Niệm ở cạnh nhau, trái tim tôi lại quặn đau.
Rõ ràng Tống Chi Hằng là em trai của Tống Vân Niệm, gương mặt của bọn họ giống nhau đến thế.
Tối đó lúc ăn cơm, Tống Chi Hằng rất đáng thương hỏi tôi ngày mai có thể đón sinh nhật cùng anh không.
Bấy giờ tôi mới biết ngày giỗ mẹ Lăng Cẩn trùng với sinh nhật Tống Chi Hằng.
Vào ngày này những năm trước, tôi luôn ở bên Lăng Cẩn.
Tôi sẽ xin nghỉ, mua đồ ăn rồi đến nhà Lăng Cẩn. Hai đứa sẽ ở lì trong nhà cả ngày không đi đâu, tôi sẽ nói chuyện với Lăng Cẩn, xem phim, tưới cây ngoài ban công cho anh ta, sau đó nấu cơm đợi anh ta ăn xong, đắp chăn cho anh ta rồi nhìn anh ta nằm trên sô pha rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngày giỗ mẹ Lăng Cẩn chỉ có tôi và anh ta nhớ.
Anh ta cũng từng nói cho Tống Vân Niệm biết chuyện này nhưng cô ấy vốn không bận tâm.
Chuyện mẹ Lăng Cẩn tự s//át là đòn đả kích và cũng để lại vết thương lòng cho Lăng Cẩn. Người ngoài nhìn vào vốn không hiểu, khi đó có tin đồn mẹ anh ta ng//oại tình, suýt chút nữa đã bỏ chồng bỏ con đi theo người tình qua Mỹ. Sau khi mẹ anh qu.a đời, anh vẫn đi học như bình thường, nhìn bề ngoài không có bất kỳ điều gì khác thường cả.
Nhưng tôi biết anh ta rất đau lòng, mỗi một dáng vẻ và hành động, thậm chí nụ cười của anh ta cũng đều thấm đẫm mùi vị đau thương.
Thật ra con gái rất dễ rung động trước sự yếu đuối của con trai.
Khi đó, tôi nhận ra mình đã phải lòng Lăng Cẩn.
Nhìn dấu đỏ ở lịch, tôi lặng lẽ xóa đi.
Hôm nay tôi vẫn xin nghỉ như mọi năm, sau đó cùng với Tống Chi Hằng và hai người bạn của anh chơi g.ame suốt một ngày, bữa trưa thì gọi ship.
Chập tối, tôi nhận được điện thoại của Lăng Cẩn, anh ta mệt mỏi hỏi tôi tại sao lại không đến.
Tôi nói: “Tống Chi Hằng muốn tôi ở bên anh ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng, mãi lâu sau Lăng Cẩn mới chậm rãi lên tiếng hỏi tôi: “Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi nói: “Tôi biết, nhưng hôm nay là sinh nhật của Tống Chi Hằng.”
Nhận thấy mình nói như thế quá mức lạnh lùng, thế là tôi hít một hơi thật sâu rồi an ủi anh ta: “Cậu vẫn ổn chứ, lúc không vui thì nên ra ngoài hoặc là ở bên bạn bè.”
Mãi lâu sau, Lăng Cẩn mới ừ một tiếng rồi cúp máy.
Dù sao thì tôi cũng không thể ở bên anh ta cả đời được.
Tôi nghĩ.
3
Sáng hôm sau thức giấc tôi mới biết Lăng Cẩn đã gọi cho tôi hai lần, thời gian hiển thị lần lượt là mười hai giờ đêm và hai giờ sáng. khi đó tôi đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đi ngủ rồi.
Nhìn hai cuộc gọi nhỡ, nhớ đến những lần giận dỗi với Lăng Cẩn ngày trước, tôi luôn trằn trọc cả đêm không ngủ, trái tim quặn đau hệt như chiếc khăn bị vắt khô nước, vừa khô vừa nhăn, vừa xót xa vừa chua chát, sau cùng tôi vẫn không chịu nổi dày vò lại chủ động làm lành với anh ta.
Tôi không dám gọi điện thoại cho Lăng Cẩn, sau khi đắn đo chọn từ ngữ rồi mới cẩn nhận nhắn tin cho anh ta, mỗi một câu nói mỗi một con chữ đều hiện rõ sự bất lực và tự ti của tôi.
Đến mức sau này dù lý do chúng tôi cãi nhau là gì thì Lăng Cẩn cũng đã quen với việc tôi chủ động cúi đầu xuống nước, đến lúc đó anh ta sẽ ngượng ngập gật đầu, và rồi chúng tôi lại tốt đẹp, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tối qua tôi ở cùng Tống Chi Hằng đến nửa đêm, đuổi anh về nhà mình xong tôi rửa mặt rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nếu như không phải buổi sáng mở điện thoại trông thấy cuộc gọi của Lăng Cẩn, thậm chí tôi còn quên mất chuyện ngày hôm qua mình đã không vui với anh ta.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng nhắn lại: “Tối qua tôi ngủ rồi, có chuyện gì không?”
Nhắn xong tôi xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi trang điểm, lúc cầm điện thoại mới nhận ra anh ra rep lại còn nhanh hơn tôi nghĩ, chỉ có ba chữ: “Không có gì?”
Tôi gặp lại Lăng Cẩn trong buổi tiệc khai trương nhà hàng âm nhạc của một người bạn, tôi và anh ta có rất nhiều bạn chung nhưng bọn họ lại không thích Lăng Cẩn, và Lăng Cẩn cũng thế. Bạn bè khuyên tôi không chỉ một lần, đừng có treo c//ổ trên một cái cây là Lăng Cẩn nữa.
Thế nên Lăng Cẩn đến đây, tôi cũng khá bất ngờ.
Trông anh ta gầy đi rất nhiều, tay cầm ly r//ượu đứng cách tôi không xa, há miệng nhưng lại không nói gì.
Cậu bạn đưa cho tôi một đĩa hoa quả, ôm vai tôi rồi kéo tôi sang một bên: “Kệ cậu ta đi, Tống Vân Niệm cũng đến rồi đấy.”
Cậu ấy cười híp mắt: “Tớ cố tình mời cô ấy đến đấy.”
Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Lại Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Lại - Sưu Tầm