Chương 1 -
gồi ở phòng chờ, Mỹ Linh than luôn miệng:
- Trời ơi là trời! Anh em kiểu gì mà như vậy đó. Ấy là mới làm trợ lý, nếu làm giám đôc nữa chắc không mong gì được diện kiến.
Phương Mai ngồi im, mặc cho Mỹ Linh bồn chồn đi tới đi lui như con rối. Cô cắn móng tay nhìn vơ vẩn trong phòng. Cô hiểu Mỹ Linh sốt ruột ghê lắm. Cả cô cũng tò mò muốn biết ông anh kết nghĩa của Mỹ Linh. Người mà nó nháo nhác đi tìm suốt ngày nay. Xem ông ta mặt mũi ra sao.
Cửa phòng bật mở, rồi 1 thanh niên đi ra. Anh ta còn đang ngó dáo dác tìm kiếm Mỹ Linh đã nhanh chân tóm lấy áo ông anh đáng kính:
- Anh biết em chờ anh bao lâu rồi không? Gần 1 tiếng. Anh làm trò khỉ gì trong đó vậy?
- Nói từ từ thôi Linh, làm gì dữ vậy, rách áo anh. Người ta nhìn kià.
Mỹ Linh buông áo anh ra, nói 1 tràng:
- Em đã gọi điện cho anh 6 lần, không lần nào gặp được hết. Anh biết em gấp lắm không, bị cấm thi đến nơi rồi kià, em mà không được thi lại môn này thì...
Người thanh niên ngắt lời cô:
- Đi, đi qua quán nước nói chuyện, đứng đây kỳ lắm.
- Thì đi.
Phương Mai còn chưa kịp đứng lên thì Mỹ Linh đã lao chao nắm tay keó cô đến trước mặt ông anh:
- Bạn em đó, còn đây là anh ta, anh kết nghĩa.
Phương Mai gật đầu chào anh, anh cũng gật đầu với cô. Chưa kịp nói gì thì Mỹ Linh đã keó anh ra sân. Phương Mai lững thững đi theo sau. Vừa ngồi vào bàn ông anh của Mỹ Linh đã khoát tay:
- Chuyện gì nói nhanh lên. Trong vòng 10 phút thôi, anh bận lắm, yêu cầu nói ngắn gọn.
Phương Mai phật lòng nhìn anh, thấy tự ái dùm Mỹ Linh. Nếu là cô thì cô sẽ đứng dậy bỏ về rồi. Làm gì mà ghê vậy " tiếp trong 10 phút " đúng là " bộ trưởng" bộ quan trọng.
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn lặng yên nhìn 2 người. Mỹ Linh có vẻ không để ý thái độ gần nhu nghiêm khắc của ông anh. Cô nhấp nhỏm:
- Anh có biết em bị cấm thi không?
- Làm sao anh biết được.
- Bởi vậy, anh em gì đó, anh khác trước nhiều lắm nghe, bộ đi làm rồi thay đổi hả, có chuyện quan trọng em mới tìm anh chứ bộ, vậy mà bắt em ngồi chờ 1 buổi, trong khi em rối như tơ vò, em...
Anh chận lại:
- Nói ngắn gọn thôi, tại sao em phải thi lại, và bây giờ anh phải làm sao, em muốn anh giúp chuyện gì?
Mỹ Linh cứ xoắn tay vào nhau., hết bẻ mấy ngón tay lại vò vò chiếc khăn. Cử chỉ thật láu táu, bối rối:
- Hôm qua em về nhà, mới lên trường thì tụi bạn nó cho em hay em bị cấm thi. Hồn viá em bay tứ tung luôn. Thật rối muốn chêt được.
Người thanh niên cau mày:
- Thi lại hay cấm thi?
- Cấm thi, cho nên em mới rối, chứ thi lại thì em lo học bài rồi. Tìm anh làm gì.
- Tại sao phải đến nỗi như vậy lận?
Mỹ Linh lúng túng:
- Mấy môn khác em cũng nghỉ... nhưng tùy môn, còn môn Anh văn em tưởng đâu đến nỗi, đằng này lại cấm thi môn Tirết, mà đây là môn phụ thì có quan trọng gì. Vậy mà lại khó khăn. Trong khi...
Nói chuyện không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu cho nổi. Mỹ Linh là hay như vậy lắm. Lúc rối lên thì nó làm cho người khác cũng rối theo. Thấy ông anh kết nghĩa rõ ràng là không hiểu, Phương Mai xen vào:
- Thế này anh ạ. Tại học kỳ 2 Mỹ Linh nghỉ học nhiều quá. Nhất là môn Triết. Nó nghỉ quá số tiết qui định nên khoa cấm thi. Bây giờ nó đến nhờ anh năn nỉ giùm thầy chủ nhiệm khoa,, vì anh được thầy cưng nhất trong các sinh viên, với lại bây giờ anh cũng đã thàng đạt.
Giọng nói từ tốn và đầy thuyết phục của cô khiến anh phải ngồi im lắng nghe. Rồi quay lại nhìn cô:
- Bạn Mỹ Linh đây hả? Tên gì vậy cô bé?
Mỹ Linh lanh chanh:
- tên Mai, Phương Mai, bạn thân của em đó.
- À, người mà em muốn làm mai cho anh đó hả?
Phương Mai mở lớn mắt vì bất ngờ:
- Gì, có chuyện này nữa hả? Không dám đâu nghe, đùa gì kỳ vậy?
Mỹ Linh cười hăng hắc:
- Giỡn chơi mà. Nhưng tao thấy mày xứng đôi với anh Tường lắm đó, yêu đại đi, tao làm mai cho.
"Vô duyên không thể tưởng tượng " Phương Mai nghĩ thầm, cô giận Mỹ Linh thật sự và cứ ngồi yên lặng, mặt lầm lì.
Anh Tường của Mỹ Linh im lặng lấy thuốc ra hút:
-Em đừng nói đâm ngang nữa. Lo giải quyết chuyện thi cử đi.
- Bây giờ sao hả anh?
Tường không trả lời, chợt nhíu mày:
- Nhưng em làm gì nghỉ học nhiều vậy?
Mỹ Linh làm thinh. Phương Mai cũng ngồi im. Cả hai không thể nói lý do với anh Tường. Anh mà biết thì chẳng hay ho gì. Chẳng lẽ nói với anh ấy rằng cô phải chạy bàn cho 1 quán cà phê từ chiều đến khuya. Mệt quá cô hay bỏ học, nói thì anh Tường giải quyết được gì. Thấy hai cô im lặng, Tường ngạc nhiên:
- Sao, có chuyện gì vậy?
-...
- Không nói được hả? Chuyện gì mà giấu vậy? À, chắc trốn học đi chơi quá nên khó nói phải không?
Mỹ Linh lúng túng:
- Không phải như vậy mà.
- Vậy thì tại sao?
Thấy mặt Mỹ Linh nhăn nhó, Tường mỉm cười:
- Chắc chắn là bỏ học chứ gì?
- Đã nói không phải mà.
- Bây giờ còn nói dối phải không?
Phương Mai nổi sùng, chợt la lên:
- Anh không biết gì hết, đi chơi đâu mà đi chơi.
Tường quay lai. nhìn cô, ngạc nhiên:
- bây giờ cự nự nữa à, chuyện gì nữa đây.
Thấy mình vô lý, Phương Mai hơi quê:
- Ai bảo anh không hiểu làm chi.
Tường dụi điếu thuốc:
- Hai cô đã nói gì đâu mà hiểu.
Mỹ Linh rầu rĩ:
- Bây giờ làm sao hả anh Tường?
- Làm sao là làm sao, không thi thì nghỉ đi chơi tiếp chứ sao.
Mỹ Linh dậm chân:
- Trời ơi, em rối muốn chết mà anh còn giỡn.
Dù đang tức giùm Mỹ Linh, Phương Mai cũng phì cười vì cách nói vừa châm choc. vừa giễu cợt của anh Tường. Tự Mỹ Linh lườm cô:
- Vui gì mà cười. Rối muốn chết đây nè. Buồn quá trời luôn mà không ai thông cảm cho mình hết.
Tường nhìn đồng hồ rồi nói dứt khoát:
- Bây giờ 2 cô về đi. Thứ hai anh cho biết kết quả.
Mắt Mỹ Linh sáng rỡ:
- Chắc chứ anh Tường, vậy thì em về yên tâm học bài há.
Tường nói kháy:
- Đi chơi đã chưa mà học. Học bài rồi lấy đâu ra thời giờ mà bát phố.
Mỹ Linh lườm anh:
- Cái anh này, vậy thứ hai em đến nha.
Hai cô đứng dậy, anh Tường tiễn cả hai ra cổng rồi đủng đỉnh quay vào. Ra ngoài đường, Mỹ Linh huyên thuyên:
- Ối giời ơi, nhẹ nhõm. Thế là thoát nợ, có thể yên tâm rồi.
Phương Mai cảnh tỉnh cô:
- Nhưng ông anh đáng kính của mi đã trả lời ra sao đâu mà yên tâm.
Mỹ Linh cười tự tin:
- Yên chí đi, anh Tườngchỉ cần hứa là thế nào làm cũng được. Từ đó giờ anh nói là làm được à, chuyện này nhằm gì.
- Hay quá há?
- Không hay. Nhưng không tệ.
- Coi bộ mi nâng ông anh lên mây dữ.
Mỹ Linh cười xòa:
- Anh dễ chịu lắm. Trong số mấy anh kết nghĩa ta thích ảnh nhất đó mi.
Phương Mai bĩu môi:
- Không biết nhìn ra sao mà bảo dễ chịu. Điệu bộ Ông ta quan liêu dễ sợ. Bắt chờ cả tiếng đồng hồ, tới chừng ra gặp thì bảo nói ngắn gọn. Nghe mà tự ái.
- Tại ảnh bận công chuyện mà. Với lại tính ta ăn nói nghêu ngao. Ảnh chỉ thích nói đâu ra đó. Nhắc vậy là phải rồi.
- Chà bênh vực kỹ quá.
Chợt nhớ ra, Phương Mai lại tức mình:
- Này mai mốt làm ơn bỏ cách giỡn đó di nghe. Mi nói vậy không sợ ta ngượng hả?
Mỹ Linh cười phá lên:
- Anh Tườngchứ có ai lạ đâu mà ngượng.
- Nhưng đó là anh của mi chứ không phải của ta. Lúc nãy hai người nói chuyện ta muốn chui xuống đất cho đỡ quê.
- Hì... hì... tại mi dễ mắc cỡ chứ có gì đâu mà quê.
- Nhưng mi nói gì với ảnh vậy?
- Ơ... ta hay kể cho ảnh nghe về mi, ta nói mi đẹp, thùy mị, sâu sắc... nói chung là hợp với ảnh. Ta còn hứa sẽ tạo điều kiện cho "hai trẻ" gặp nhau nữa.
Phương Mai nhăn mặt:
- Làm ơn dẹp giùm đi nha, dẹp đứt lối giỡn đó. Sao mi không nghĩ làm vậy anh mi coi thường ta. Bộ ta tệ lắm hay sao mà phải nhờ mai mối. Ta không thích đâu.
Mỹ Linh cười cầu hoà:
- Thôi đừng giận, đừng giận, mai mốt ta không giỡn nữa. Chịu không bà già xibêri?
- Đập chết bây giờ chứ xibêri. Ông anh của mi xibêri thì có. Người gì mà khó hơn ông cụ mai mốt làm ơn đừng bắt ta tới chỗ đó nữa.
- Mi nỡ bỏ bạn bè trong lúc hoạn nạn sao?
Phương Mai liếc xéo:
- Cho mi chết luôn chứ thèm mà bỏ.
- Đồ ác đức.
Mỹ Linh rủa thầm. Rồi lại quên ngay. Cô hát khe khẽ một đoạn nhạc. Mỹ Linh vui vẻ đến nỗi quên mất lúc nãy mình còn khổ sở lo lắng phát ốm, và cô vô tư như không có chuyện gì xảy ra với mình.
Sáng Chúa nhật Mỹ Linh nằm dài trên giường học bài. Phương Mai lúi húi đi chợ nấu nướng. Hôm nay chúa nhật, cô mua về một đống cóc, ổi, chùm ruột ngâm đường, hai miếng khóm. Cô định cả ngày rảnh rỗi sẽ vừa đọc truyện vừa nhâm nhi. Nhưng chỉ mới buổi sáng mỗi thứ đã hết vèo không để lại dấu vết.
Phương Mai bày các thứ ra bàn, vừa trộn muối ớt vừa gọi:
- Có xuống tham gia không mi.
Mỹ Linh thò đầu nhìn trên bàn, nuốt nước miếng:
- Trời ơi, hấp dẫn quá. Kiểu này ta học hành gì nổi.
- Vậy thì xuống đây.
Phương Mai vừa gọt trái cóc thì ngoài ngõ một tiếng rao quen thuộc hay tới nghe lảnh lót:
- Ai chè đậu đen... en...
Cô buông dao xuống, tự nhiên cả hai nhìn nhau:
- Ăn không mi.
- Ăn chứ sao không. Chắc trưa nay bỏ cơm luôn quá.
Vừa nói Phương Mai vừa đi lấy chén, cô đi ra sân, vừa trả tiền xong thì một tiếng xe chợt thắng két làm cô giật mình quay lại. Anh Tườngvẫn ngồi yên trên xe, nhìn cô cười cười:
- Có Mỹ Linh ở nhà không Mai?
- Dạ có.
Hai tay vẫn cầm hai chén chè. Phương Mai cứ đứng yên nhìn anh Tường. Cô thấy quê quê và không biết phải làm gì. Tường nhắc:
- Mời anh vô nhà chơi chứ.
Phương Mai nhớ ra:
- Em quên. Anh Tường vô nhà chơi.
Nói rồi cô quay vào.Tường dựng xe xong đi theo cô. Đứng ở cửa anh đã thấy mọi thứ trên bàn. Thấy anh cười cười, Phương Mai càng quê. Nhưng dẹp thì không tiện, chẳng khác nào không muốn mời khách. Còn mời, anhTườngăn mấy thứ này thì kỳ lắm. Phương Mai lúng túng nhìn Mỹ Linh. Nhưng con nhỏ tỉnh bơ, nó reo lên:
-A, sao anh đến đây, anh đi đâu vậy?
- Thấy mấy cô có chè nên qua đây chơi -Tường giễu cợt.
Mỹ Linh nguýt dài:
- Cái anh này. Sao rồi anh, anh có đi hỏi giùm em chưa?
Trong phòng không còn chỗ nào.Tường phải ngồi cạnh chiếc bàn.Anh vừa đẩy mấy trái ổi vào giữa bàn, vừa nheo mắt:
- Anh qua đây không đúng lúc rồi phải không? Có chửi thầm anh Tườngkhông Mai?
Phương Mai hỏi một câu lãng nhách:
- Anh Tường có ăn chè không, em mua?
Mỹ Linh cự nự:
- Hỏi vậy mà cũng hỏi, mời kiểu đó,ai dám ăn.
Tường xua tay:
- Thôi, khỏi mua, anh không quen ăn hàng.
Phương Mai làm như không biết anh đang trêu chọc cô. Cô mím môi:
- Cũng được, chứ con trai mà ăn hàng thì quê lắm.
Tường nhướng mắt:
- Chà, cũng ghê lắm. Vậy mà Mỹ Linh bảo hiền.
Mỹ Linh cãi lại:
- Không, nó hiền thiệt mà, em không nói dối đâu.
- Anh không tin.
"Hai người này vô duyên dễ sợ. Người ta hiền hay dữ thì ảnh hưởng gì đến ai. Mắc gì hai người tranh cãi." Phương Mai nghĩ thầm. Cô nhìn Mỹ Linh đang đỏ mặt vì cãi. Nó lôi ra một tràng những chuyện về Phương Mai kể với anhTường. Phương Mai muốn cản mà không cách gì cản được. Cô biết tính Mỹ Linh rất dễ bị kích động. Chỉ cần nói khích một câu là nó có thể ngồi suốt ngày để cãi. Còn anhTườngrõ ràng là đang chọc tức con nhỏ. Hai người này điên dễ sợ.
Mấy lần Phương Mai định xen vào mà xen không được. Hễ Mỹ Linh vừa ngừng thì anhTườngchâm vô một câu thế là nó noi một tràng. Nó không biết đang bị chọc. Cuối cùng, chịu hết nổi Phương Mai la lên:
- Mi không lo hỏi chuyện thi cử, ở đó lo cãi.
- Ừ nhỉ, ừ nhỉ. Ta quên,sao rồi anh Tường? Anh đến gặp thầy chưa? Thầy có đồng ý không?
Tường nheo mắt:
- Không đồng ý là anh trốn rồi, chứ đâu dám đến đây, Mỹ Linh mè nheo anh chịu gì nổi.
- Đó, em biết mà.
Cô quay qua Phương Mai:
- Thấy chưa mi, ta nói rồi mà. Chỉ cần an?h đồng ý là được.
- Thì ta có nói gì đâu.
Tường chợt chỉ vào bàn, ra hiệu:
- "Làm việc" đi chứ, để mấy trái ổi nó chờ tội nghiệp.
- Anh này, chọc quê người ta hoài.
- Ăn chứ có gì đâu mà quê.
- Anh có ăn không?
Tường lắc đầu và lấy thuốc ra hút. Phương Mai tỉ mỉ gọt ổi. Cô thấy không việc gì phải mắc cỡ với anh Tường cả. Suy cho cùng thì ăn quà đâu có gì là xấu. Không chừng lúc nhỏ anh Tường cũng ăn hàng không kém gì các cô. Có gì đâu mà ngượng.
Nghĩ vậy, cô chấm ổi vào muối ớt ăn một cách ngon lành. Hai cô cứ tì tì ăn hết ổi đến chùm ruột, rồi khóm. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Cuối cùng chỉ còn lại mấy trái cóc.Tường nhắc:
- Còn nữa mà, tiếp tục đi chứ.
Mỹ Linh lắc đầu:
- Cái đó để chiều.
Tường giễu cợt:
- Ăn quà mà cũng để dành nữa hả? Lạ nhỉ?
- Lạ gì, tại ăn hết nổi mới để dành chứ tử tế gì.
- Tội nghiệp chưa. Ăn không nổi lận à?
- Chứ gì nữa.
Tường châm chọc:
- Tội quá.
Mỹ Linh háy một cái:
- Ai cần anh tội nghiệp. Xí!
Thấy Phương Mai tư lự nhìn xuống bàn.Tường lên tiếng:
- Còn Mai, có bị cấm hay thi lại gì không?
Cô chưa kịp trả lời thì Mỹ Linh la oai oái:
- Anh đừng có hỏi vậy, rủi nó bị thi lại làm sao. Nhỏ này siêng học lắm. Từ nằm thứ nhất tới giờ nó chưa bị thi lại lần nào.
- Vậy hả, coi chừng lần này bị vướng đó. Thi lại cho biết với người ta.
Phương Mai nổi sùng nhìn Tường,tức muốn ngạt thở. Mấy hôm nay cô nơm nớp sợ rớt môn Triết, vậy mà còn bị anh trù ẻo. Rủi bị vướng môn này chắc cô rủa anh Tường cho tới lúc ra trường.
Thấy cái nhìn bất mãn của Phương Mai. Tường cười xoà:
- Đừng sợ Mai, miệng anh nói không linh đâu. Mà nếu có lỡ rớt thì đừng đổ thừa anh Tường nha.
Nói xong Tường đứng dậy, làm như không thấy cô tức:
- Bây giờ anh về. Mỹ Linh chừng nào có kết quả thì nhớ cho anh hay. Chịu khó học bài dùm anh, em mà thi rớt anh quê với thầy Quang lắm.
Mỹ Linh lau chau:
- Không rớt đâu, em bảo đảm mà. Em học bài " chiến đấu " lắm chứ bộ.
Tường châm chọc:
- Vậy sao không chịu khó đi học " chiên đấu " giùm cho anh đỡ khổ?
- Nữa, cái anh này.
- Thôi anh về, về nghe Mai.
Phương Mai đứng dậy, không thèm cười với anh. Chọc tức được cô, Tường có vẻ thú vị. Anh cười cười đi ra cửa. Mỹ Linh đi theo anh ra sân. Khi cô quay vào thì Phương Mai đã dọn sạch sẽ trên bàn, cô liếc xéo Mỹ Linh.
- Mi có ông anh thích gây thù chuốc oán với người ta quá há.
- Thôi mà mi, ảnh nói vậy chứ có ác ý gì đâu, hơi đâu mà mi tức.
- Rủa người ta thi rớt mà còn bảo là không ác ý, xì, ác đức.
Mỹ Linh bóng bẩy:
- Mi rủa kiểu đó coi chừng sau này hối hận đó. Ảnh mà khổ thì mi cũng khổ theo à nghe.
Phương Mai quay phắt lại:
- Mi nói gì đó.
Nhưng Mỹ Linh đã cười hăng hắc và leo lên giường. Nhỏ học bài chăm chỉ như không để ý Phương Mai với cái bụng tức anh ách.
Chuyến Đi Bão Táp Chuyến Đi Bão Táp - Hoàng Thu Dung Chuyến Đi Bão Táp