Chuyện Chàng Nàng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
ơn mưa đã xối sạch những mái nhà cùng các mặt tiền, xe hơi cùng xe buýt, vỉa hè cùng khách bộ hành, từ đầu xuân tới giờ mưa vẫn rơi miên man không dứt xuống London. Mia vừa xong một cuộc hẹn ở chỗ người đại diện.
Creston thuộc lớp người cũ, những người luôn nói sự thật, nhưng bằng vẻ tao nhã.
Mang sự tao nhã của bản thân vào từng lời lẽ, ông được quý trọng và thường xuyên được dẫn lời trong các bữa tối nhờ các nhận xét sắc lẹm nhưng không bao giờ khiến người khác tổn thương. Mia là người được ông đỡ đầu, mà trong giới điện ảnh tàn khốc và thường đểu cáng này thì điều ấy giá trị ngang bằng tất tật đặc quyền đặc lợi trên đời.
Ngày hôm đó, ông đã tới xem suất chiếu riêng bộ phim mới của Mia, và vì ông vẫn thường không cho cô đi cùng trong những hoàn cảnh tương tự, cô bèn đợi ông ở phòng làm việc.
Sau khi cởi áo khoác đi mưa, Creston tới ngồi vào ghế bành và không kéo dài thêm phút chờ đợi hồi hộp.
- Có hành động, một tẹo lãng mạn chủ nghĩa, một kịch bản được khéo léo xâu chuỗi quanh một tình tiết chẳng lấy làm gì thuyết phục, nhưng thời buổi này ai thèm bận tâm chuyện đó chứ?... Rồi sẽ hút khách lắm đây, ông đoán chắc.
Mia hiểu Creston quá rõ để biết ông sẽ không dừng lại ở đó.
Cô bé thật tuyệt, ông nghĩ tiếp, đôi lúc hơi quá hở hang, mà lần sau cần cảnh giác để tránh cái kiểu cứ ba cảnh phim lại có một cảnh khoe mông như thế, ông sẽ để ý chuyện này, vì lợi ích sự nghiệp của cô bé, người ta xếp loại diễn viên nhanh lắm.
- Cứ nói thẳng suy nghĩ của ông cho tôi nghe đi nào, Creston.
- Cô diễn hoàn hảo, tròn vai, cũng không ít nỗ lực. Tuy nhiên, người ta không thể quay mãi những bộ phim trong đó các nhân vật trải qua trọn vẹn một mùa thu với những hai lần phụ bạc, ba phen ngoại tình và một tách trà được. Đó là một bộ phim hành động, máy quay di chuyển nhiều, các nhân vật cũng vậy… cô còn muốn thêm gì khác nào?
-Sự thật, Creston!
- Đó là một đống phân, Mia thân mến, một đống phân diễm lệ sẽ thu hút đông đảo người xem, bởi lẽ cô và chồng cô cùng xuất hiện trên áp phích quảng cáo. Vả lại, bản thân việc đó đã là một sự kiện, nào có cần gì khác. Báo chí sẽ mê mẩn sự đồng lõa của hai người trên màn ảnh, họ sẽ còn mê hơn nữa nếu cô đoạt từ tay anh ta danh hiệu ngôi sao, và đó không phải là một lời khen đâu, mà hiển nhiên là như thế.
- Trong cuộc sống thường ngày thì anh ta mới là ngôi sao, Mia đáp với nụ cười tái nhợt.
Creston vuốt râu, cử chỉ này ở ông nói lên nhiều điều.
- Chuyện vợ chồng cô ổn chứ?
- Không ổn lắm.
- Cẩn thận nào Mia, đừng làm gì ngốc nghếch.
- Điều ngốc nghếch nào kia?
- Cô thừa hiểu ý tôi mà. Chuyện đã tệ đến mức ấy sao?
- Đóng chung bộ phim này không giúp chúng tôi xích lại gần nhau.
- Đây chính xác là điều tôi không muốn nghe, ít nhất là cho đến lúc phim ra rạp. Tương lai của kiệt tác này phụ thuộc vào sự gắn kết giữa hai người, trên màn ảnh cũng như ngoài đời.
- Ông có kịch bản nào cho tôi không?
- Tôi có một vài kịch bản đây.
- Creston, tôi muốn ra nước ngoài, xa London và cảnh sắc âm u của nó, diễn một vai trí tuệ, nhạy cảm, nghe những điều khiến tôi cảm động, khiến tôi bật cười, sẻ chia một chút dịu dàng âu yếm, kể cả trong một bộ phim nhỏ xíu thôi cũng được.
- Còn tôi, tôi muốn một chiếc Jaguar cổ của tôi không bao giờ hỏng hóc, nhưng thợ sửa xe lại nhẵn mặt tôi rồi, nói để cô biết vậy thôi. Tôi đã vật lộn để xây dựng cho cô một sự nghiệp, ở Anh quốc này cô đang có một lượng khán giả khổng lồ, những fan hâm mộ trả tiền chỉ để nghe cô đọc niên giám điện thoại, cô đã bắt đầu được yêu mến gần như khắp châu lục, cát sê của cô đang tăng chóng mặt theo thời gian và nếu bộ phim này gặt hái được thành công đúng như tôi dự đoán thì chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành nữ diễn viên được trả cát xê cao nhất so với những diễn viên đồng lứa. Vậy nên hãy nhẫn nại một chút, xin cô đấy. Chúng ta nhất trí như thế nhé? Trong vài tuần nữa thôi, những lời đề nghị từ Mỹ sẽ trút xuống ào ào như trận mưa hôm nay. Cô sẽ bước vào sân chơi của những đại minh tinh.
- Những cô nàng đại ngốc mỉm cười trong khi lòng đang buồn tủi chăng?
Creston ngồi thẳng dậy trên ghế rồi húng hắng ho.
- Những cô nàng đó, và những cô nàng khác đang sống hạnh phúc. Xin cô đấy, tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt rầu rĩ này nữa, Mia, ông cao giọng nói thêm. Những cuộc phỏng vấn hẳn sẽ đưa chồng cô và cô xích lại gần nhau. Vợ chồng cô sẽ phải mỉm cười thật nhiều trong suốt quá trình quảng bá bộ phim, nhiều tới mức rốt cuộc hai người sẽ nhập cuộc thôi mà.
Mia tiến một bước về phía tủ sách, mở hộp thuốc lá nằm trên một tầng giá rồi lấy ra một điếu.
- Cô biết tôi ghét có người hút thuốc trong phòng làm việc của tôi kia mà.
- Vậy thì tại sao ông còn giữ hộp thuốc lá này?
- Dành cho những trường hợp khẩn cấp.
Mia nhìn Creston đăm đăm rồi lại ngồi xuống, điếu thuốc tắt ngúm nơi khóe môi.
- Tôi nghĩ mình bị cắm sừng.
- Thời buổi này ai mà không bị cắm sừng theo cách này hay cách khác cơ chứ? Ông vừa đáp vừa check mail.
- Chuyện này chẳng có gì buồn cười cả.
Creston ngừng đọc.
- Cắm sừng như thế nào kia? Ông nói tiếp. Ý tôi là thi thoảng hay thường xuyên?
- Chuyện đó thì có thay đổi được gì?
- Thế còn cô, cô chưa từng lừa dối cậu ta sao…?
- Chưa. À mà có một lần, một nụ hôn. Bạn diễn của tôi hôn rất cừ còn tôi thì có nhu cầu được hôn. Làm vậy là vì tính chân thực của cảnh phim, như thế không thực sự là lừa dối phải không?
- Chủ tâm mới đáng kể chứ. Trong bộ phim nào thế? Creston nhướng một bên mày hỏi.
Mia nhìn qua cửa sổ và quản lý của cô thở dài.
- Thôi được rồi, cứ cho là cậu ta lừa dối cô đi. Nếu hai người không còn yêu nhau nữa thì có quan trọng gì đâu?
- Anh ấy không yêu tôi nữa, còn tôi thì vẫn yêu anh ấy.
Creston mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc gạt tàn rồi quẹt một que diêm. Mia rít một hơi thuốc dài và ông tự hỏi liệu có phải khói thuốc khiến cô cay mắt hay không, nhưng ông kìm nén không đặt câu hỏi cho cô.
- Cậu ta là ngôi sao, còn cô là kẻ chân ướt chân ráo vào nghề. Cậu ta đã đóng vai người dẫn dắt, và trò đã vượt cả thầy. Chuyện này hẳn không dễ dàng gì để cái tôi của cậu ta đối diện hằng ngày. Để ý đừng làm rớt tàn thuốc nhé, tôi quý tấm thảm này lắm đấy.
- Đừng có nói thế, chuyện đó không đúng.
- Dĩ nhiên là đúng đấy. Tôi không phủ nhận cậu ta là diễn viên giỏi, nhưng…
- Nhưng sao?
- Giờ không phải lúc, chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau, tôi còn có những cuộc hẹn khác nữa.
Creston vòng qua bàn làm việc, nhẹ nhàng rút điếu thuốc khỏi tay Mia rồi dụi tắt nó trong gạt tàn. Ông nắm vai cô rồi kéo ra phía cửa.
- Sẽ chóng thôi, cô sẽ đóng phim ở nơi nào cô muốn, New York, Los Angeles, Roma. Trong lúc chờ đợi thì chớ có làm điều gì ngu ngốc. Một tháng, đó là tất cả những gì tôi yêu cầu ở cô, tương lai của cô tùy thuộc cả vào đó. Cô hứa với tôi chứ?
***
Rời khỏi nhà Creston, Mia bắt taxi tới phố Oxford. Mỗi khi cảm thấy buồn, mà những tuần gần đây cô đã không ít lần có cảm giác ấy, cô thường đi dạo trên con phố náo nhiệt và sầm uất này.
Trong lúc dạo bước qua những lối đi của một cửa hàng rộng lớn, cô đã thử gọi cho David nhưng gặp ngay phải hộp thư thoại.
Anh đang bận việc gì vào tầm cuối giờ chiều này nhỉ? Hai ngày nay anh ở đâu? Suốt hai ngày hai đêm không chút tin tức nào ngoài một tin nhắn để lại trên hộp thư thoại trong căn hộ của hai vợ chồng. Một tin nhắn ngắn gọn giải thích rằng anh về nông thôn để nạp lại năng lượng, cô không phải lo đâu. Việc cô đang làm hoàn toàn trái ngược.
Về đến nhà, Mia quyết định bình tĩnh trở lại. Khi David quay về, sẽ không có chuyện cô tỏ ra chút bấn loạn nào. Cô sẽ làm ra vẻ đúng mực, làm chủ bản thân, không cho phép anh đoán ra dù chỉ một giây là cô đã sốt hết ruột gan trong thời gian anh vắng mặt, và nhất là không đặt ra bất cứ câu hỏi nào.
Nghe xong cuộc gọi là của một cô bạn năn nỉ cô đi cùng đến dự lễ khai trương một nhà hàng, Mia quyết định diện thật đẹp. Cô cũng có khả năng khiến David ghen chứ. Vả lại thà được đám đàn ông xa lạ vây quanh còn hơn ngồi nhà gặm nhấm nỗi buồn.
Nhà hàng rộng thênh thang, nhạc mở quá to, căn phòng đông nghịt người, không thể nói chuyện với bất kỳ ai hay xê dịch một bước mà không va phải người khác. Ai mà vui nổi trong cái kiểu tiệc tối này chứ? Cô nghĩ bụng trong lúc chuẩn bị đương đầu với đám đông ấy.
Đèn flash kêu tanh tách nơi lối vào. Đây chính là nguyên do cô bạn của Mia tha thiết muốn đi cùng cô. Hy vọng được xuất hiện trên những trang về người nổi tiếng trong một tạp chí nào đó. Cảm giác được nổi tiếng trong chốc lát. Khốn thật, David, tại sao anh lại để em một mình vạ vật tại những nơi như thế này chứ? Em sẽ bắt anh phải trả giá gấp trăm lần, “Quý ngài Anh-cần-nạp-lại-năng-lượng” ạ.
Điện thoại của cô đổ chuông, một cuộc gọi không hiện số, vào giờ này thì chắc chắn là anh ta rồi. Làm cách nào để nghe điện thoại trong tiếng ồn kinh khủng này. Nếu là một tay súng thiện xạ, mình sẽ hạ gục tên DJ, cô nhủ thầm.
Cô đưa mắt nhìn quanh, cô hiện đang ở giữa lối vào và khu bếp. Đám đông đang kéo cô về phía khu bếp nhưng cô đã quyết định lội ngược dòng. Cô bấm nút nhận cuộc gọi rồi hét lớn:
- Đừng bỏ máy nhé! Đối với một người đã thề sẽ không để lộ ra cảm xúc của bản thân thì mày bắt đầu ngon nghẻ quá đấy, bạn thân mến.
Tự rẽ lấy một lối đi, xô đẩy cô ả làm bộ làm tịch vắt vẻo trên đôi giày cao gót và thằng cha cục mịch đang cố ve vãn ả. Đè nghiến đôi bàn chân cao lêu đêu như cái sào khiến cô ả vặn vẹo như một con lươn, vòng tránh gã đàn ông làm dáng kiểu vô duyên đang nhìn cô ta chằm chằm như nhìn một con mồi, anh sẽ cười lăn cười bò ra cho mà xem, bạn thân mến, cô ả nom có vẻ nói chuyện rất duyên. Chỉ còn mười bước chân nữa là ra đến cửa.
- Giữ máy nhé David! Ngậm miệng lại ngay, cô ngốc.
Năn nỉ nhân viên bảo vệ để anh ta giúp cô ra khỏi chỗ này.
Cuối cùng cũng ra được bên ngoài, không khí mát mẻ, con phố tương đối tĩnh lặng. Tránh xa đám người chen chúc đang đứng chờ để được vào bên trong cái địa ngục kia.
- David?
- Em đang ở đâu vậy?
- Một bữa tiệc tối… Sao anh ta dám cả gan hỏi câu đó nhỉ?
- Em vui chứ em yêu?
- Đồ đạo đức giả! Vâng, ở đây cũng khá vui… Anh đã đi đâu để tìm một thú vui tương tự nhỉ!
- Thế còn anh, thằng ngẫn, anh đang ở đâu… từ hai ngày nay?
- Đang trên đường về nhà. Em sắp về chưa?
- Em đang ngồi trong xe taxi… Tìm một chiếc taxi, mau tìm một chiếc taxi.
- Anh tưởng em đang dự tiệc tối?
- Lúc anh gọi điện, em đang rời khỏi đó rồi.
- Vậy thì có lẽ em sẽ về đến nhà trước anh đấy, nếu em mệt thì đừng chờ anh, ở đây đang có tắc đường, vào giờ này rồi mà vẫn tắc mới tài chứ. London đúng là đã trở nên không tài nào chịu nổi!
Chính anh mới trở nên không tài nào chịu nổi thì có, sao anh dám bảo tôi không chờ anh nhỉ? Đã hai ngày nay rồi chỉ làm có mỗi việc đó thôi, chờ anh.
- Em sẽ để đèn trong phòng ngủ.
- Tuyệt, hôn em, hẹn lát nữa gặp lại.
Một vỉa hè lấp loáng, những cặp đôi sánh vai nhau dưới tán ô…
… còn mình, một thân một mình như một con ngốc. Ngày mai, dù có đóng phim hay không, mình cũng sẽ thay đổi cách sống. Mà không, khỏi cần đợi đến mai, tối nay luôn đi!
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng