Chương 1
ược rồi, tất cả, ổn định. Vào vị trí.” Chàng cao bồi Woody thì thào ra lệnh.
Đồ chơi trong hòm nháo nhác tìm chỗ. Trong hòm đồ chơi của Andy tối om, nhưng một tia sáng le lói vẫn lọt được vào qua nắp hòm khép hờ.
Woody liếc nhìn cậu bạn thân luôn kề vai sát cánh bên mình, Buzz Lightyear, anh chàng đồ chơi cảnh sát không gian. Woody và Buzz đã cùng nhau lập ra kế hoạch này – và giờ đây chúng chỉ hy vọng sẽ có tác dụng. Đây là cơ hội cuối cùng của đám đồ chơi, chúng đều hiểu rõ điều đó.
“Họ đây rồi! ” Rex vỗ đôi bàn tay khủng long bạo chúa tí hon của mình khi thấy Trung Sĩ cùng hai anh Lính Xanh đi đều bước vào phòng Andy. Họ kéo theo sau một chiếc tất thể thao.
“Nhiệm vụ hoàn thành!” Trung Sĩ dõng dạc hô lên rồi cùng với tốp lính của mình nâng chiếc tất lên cho Buzz. Anh Cảnh sát không gian kéo nó qua thành hòm đồ chơi.
Buzz lộn ngược chiếc tất. Một chiếc điện thoại di động trượt ra. Đám đồ chơi xúm lại xung quanh.
“Các cậu đã sẵn sàng chưa?” Woody hỏi.
“Bọn tớ sẵn sàng Woody ạ!” Jessie trả lời. “Tiến hành thôi!”
Cô nàng cao bồi tóc đỏ nhoẻn miệng cười.
“Được rồi.” Woody gật đầu. “Quay số đi.”
Buzz mở nắp thiết bị liên lạc trên cổ tay. Trên đó đã ghi sẵn số di động của Andy. Jessie rút ra chiếc điện thoại bàn không dây mà lũ đồ chơi đã lấy ở bếp từ trước. Cô nhấn số của Andy.
Woody thảy chiếc di động cho Rex ngay khi nó bắt đầu đổ chuông. Lũ đồ chơi hồi hộp nín thở. Chúng nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang! Rồi tiến dần vào hành lang! Giờ thì nó vang lên ngay bên kia cánh cửa!
“Mục tiêu đang tiếp cận.” Buzz thì thầm.
“Hãy làm đúng như ta đã diễn tập nhé các cậu.” Woody nói rồi hạ nắp hòm đồ chơi xuống.
Cánh cửa kêu kèn kẹt khi Andy bước vào. Đám đồ chơi có thể nghe rõ tiếng cậu lục tung đồ đạc tìm điện thoại. Đột nhiên, chúng bị lóa mắt bởi ánh sáng tràn vào khi nắp hòm đồ chơi được mở ra. Andy ngó vào trong. Lũ đồ chơi nằm im bất động, những khuôn mặt háo hức tươi cười ngước lên. Tất cả những gì chúng mong đợi là Andy sẽ chơi với chúng.
Chỉ có điều, Andy không còn là một chú bé con nữa. Giờ cậu đã là một chàng thiếu niên cao một mét tám ba với mái tóc bù xù. Dẫu vậy đám đồ chơi vẫn hy vọng được một lần cùng cậu chơi đùa. Đã lâu quá rồi!
Andy sục sạo khắp hộp, tìm chiếc di động. Cuối cùng cậu thấy nó đang được kẹp giữa hai tay của Rex. Andy nhặt chú khủng long lên rồi rút chiếc điện thoại ra.
“A lô?” Andy bấm nút nghe. “A lô? Ai đó?”
Không có tiếng trả lời. Andy nhún vai rồi dập máy. “Molly, đừng tự tiện vào phòng anh nữa!” Cậu quát cô em gái.
“Nhưng em có vào phòng anh đâu!” Cô bé gào đáp trả từ phía bên kia hành lang.
Andy đảo mắt, rồi nhìn xuống Rex đang nằm gọn trong bàn tay mình.
Đám đồ chơi hớn hở chờ đợi. Được rồi sao? Kế hoạch của chúng thành công rồi sao?
Andy thảy Rex lại vào hòm. Cậu đóng sập nắp lại rồi bỏ ra khỏi phòng.
Đám đồ chơi thất vọng tràn trề. “Chà, kế hoạch tốt đấy.” Ông Đầu Khoai Tây chua xót thốt lên khi cả bọn kéo nhau ra khỏi hộp.
“Cậu ấy đã cầm tớ lên!” Rex hét toáng, nhảy cẫng lên vì sung sướng.
“Ôi, chúng ta đang mơ tưởng gì cơ chứ?” Ông Đầu Khoai Tây rên rỉ.
“Chúng ta sẽ không bao giờ được chơi cùng cậu ấy nữa đâu.” Slinky nói, lắc đầu buồn bã.
Trong thâm tâm, Woody biết các bạn mình nói đúng. Anh liếc sang Buzz, anh ấy cũng gật đầu đồng tình.
“Tớ chính thức hủy chiến dịch.” Woody nói với những người bạn. “Andy sắp vào đại học. Vừa rồi là cơ hội cuối cùng của chúng mình.”
“Chúng ta sẽ chuyển sang Chế Độ Gác Xép.” Buzz giải thích, bước tới bên Woody.
Đám đồ chơi há hốc mồm. Thế rồi chúng bắt đầu tranh cãi om sòm. Chẳng ai muốn lên gác xép cả.
“Nào nào, các bạn bình tĩnh lại đi.” Woody giơ tay can ngăn. “Chẳng phải ta đều biết trước ngày này sẽ đến sao? Đồ chơi nào rồi cũng phải trải qua chuyện này. Không ai lại muốn chủ nhân của mình lớn lên và rời bỏ chúng ta cả.”
“Trung Sĩ!” Buzz đột nhiên hô lên. “Ngài làm gì vậy?”
Lũ đồ chơi quay lại nhìn. Trung Sĩ và lính của ông đang tập trung trên bậu cửa sổ. “Chiến tranh kết thúc rồi các chiến hữu ạ.” Trung Sĩ nói. “Tôi và những anh chàng này phải tiếp tục tiến lên thôi.”
“Ngài đang RỜI BỎ HÀNG NGŨ?” Buzz choáng váng. Những người lính này đang rời bỏ họ ư?
“Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Trung Sĩ nói. “Andy đã trưởng thành.”
“Và ta cũng phải nhìn thẳng vào sự thật.” Một anh lính bổ sung. “Khi những túi rác tới, lính chúng tôi sẽ phải ra đi đầu tiên.”
Trung Sĩ giơ tay chào Woody. “Thật vinh hạnh vì đã được phụng sự sát cánh bên các bạn. Chúc may mắn, các chiến hữu.”
Những anh lính đồ chơi nhảy dù ra khỏi cửa sổ, nương theo làn gió cuốn đi.
“Chúng ta sẽ bị quẳng đi sao?” Rex nức nở. Trông nó vẻ đầy khiếp đảm.
“Không!” Woody quả quyết. “Không một ai trong chúng ta bị quẳng đi cả!”
Nhưng lũ đồ chơi không để tâm đến lời của anh. “Chúng ta sẽ bị bỏ rơi!” Jessie thốt lên. Tất cả nhanh chóng trở nên hoảng loạn.
“Nào! Bình tĩnh lại! Trật tự!” Woody vẫy tay ra hiệu im lặng. “Không ai bị quẳng đi hết, được chưa nào? Tất cả chúng ta vẫn đang ở đây, phải không? Ý tớ là, cho dù bọn mình đã mất vài người bạn – nhưng qua mỗi mùa thanh lý, mỗi dịp dọn dẹp đầu xuân, Andy vẫn giữ lại tụi mình. Hẳn cậu chủ phải thực sự quan tâm đến chúng ta, nếu không chúng mình đã chẳng còn ở đây mà tranh cãi. Các cậu cứ chờ xem – Andy sẽ cất bọn mình lên gác xép. Trên đó rất ấm áp và an toàn…”
“Và chúng ta sẽ được ở bên nhau.” Buzz nói thêm.
“Đúng vậy đấy.” Woody đáp lại.
Lũ đồ chơi thì thầm và gật gù. Nghe không tệ chút nào nếu Woody diễn tả nó theo cách đó.
“Được rồi các bạn.” Buzz nói. “Tập hợp hết các bộ phận, sẵn sàng, và ra đi ngẩng cao đầu.”
Bà Đầu Khoai Tây thở dài. “Có lẽ tôi nên đi tìm con mắt kia của mình.”
“Lần này em lại để nó ở đâu?” Chồng bà hỏi.
Bà Đầu Khoai Tây che một tay lên con mắt còn lại rồi đảo mắt. Giờ đây bà có thể nhìn mọi thứ qua con mắt mất tích.
“Ở chỗ nào đó bụi bặm.” Bà trả lời.
“Đừng lo lắng.” Woody nói với theo đám đồ chơi đang nặng nề bước đi. Anh mỉm cười tự tin. “Andy sẽ chăm sóc bọn mình. Tớ đảm bảo đấy.”
Woody trèo lên bàn Andy. Trên tấm bảng đính ghim, nằm sau ảnh tốt nghiệp trung học của Andy là tấm hình chụp cậu khi còn là một chú bé. Cậu đang cầm trên tay Buzz và Woody. Xung quanh là tất cả bạn bè đồ chơi khác.
Woody nhìn bức hình đầy lưu luyến. Những ngày đó, Andy chơi với chúng mỗi lần phải đến hàng giờ. Woody ước sao mọi chuyện có thể trở lại như trước.
“Cậu đảm bảo cơ à?” Buzz hỏi, bước tới bên bạn.
Woody thở dài. “Tớ không biết nữa Buzz ạ. Tớ còn biết nói gì khác đây?”
Buzz đặt tay lên vai Woody trấn an. “Dù có chuyện gì chăng nữa, ít ra tất cả chúng ta cũng sẽ được ở bên nhau.”
Woody vẫn chăm chú nhìn tấm ảnh chụp Andy và gật đầu. “Tới vô cùng… Và xa hơn thế nữa.”
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi