Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 1
ên nàng là Erin, nàng giống quê hương của nàng. Và vì nàng giống quê nàng, cho nên lòng nàng ngổn ngang trăm mối tơ vò: vừa nôn nao, vừa đằm thắm, vừa hăng hái, lại vừa ủ rũ. Nàng đủ sức chống chọi lại các nghịch cảnh để bảo vệ các niềm tin của mình, nàng cương quyết chiến đấu để giành lại lập trường của mình, và nàng rộng lượng sẵn sàng cống hiến những gì mình có. Da thịt nàng mịn màng, tinh thần nàng cứng cỏi. Nàng thường mơ ước những điều tốt lành, và tham vọng của nàng cao cả.
Tên nàng là Erin, Erin McKinnon, tính nàng nhút nhát, hay bồn chồn lo lắng.
Đây đúng là lần thứ ba nàng đến phi trường Cork. Hay là phi trường nào khác, nàng cũng không nhớ nữa. Không phải đám đông trong phi trường hay tiếng ồn ào đã làm cho nàng căng thẳng. Thực ra, nàng đang chăm chú lắng nghe những lời thông báo về các chuyến đi và đến của máy bay. Nàng mải suy nghĩ về những nơi xa lạ mà họ đang đến.
London, New York, Paris. Qua lớp kính dày ở phòng đợi, nàng nhìn những chiếc máy bay khổng lồ láng mướt đang cất cánh, cái đầu hếch lên trước, rồi nàng tưởng tượng ra nơi đến của chúng. Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ bước lên một chiếc và chợt nàng thấy bụng mình thót lại khi chiếc máy bay tiếp tục bay lên. Nàng lắc đầu. Không phải chiếc máy bay đang cất cánh làm cho nàng bồn chồn, mà là một chiếc sắp đến. Chắc còn vài phút nữa thôi. Erin sửa soạn lại người, vuốt lại mái tóc. Để người luộm thuộm trông chẳng ra sao hết. Một thoáng sau, nàng lại chuyển cái xắc qua tay khác, rồi kéo lại chiếc áo khoác cho ngay ngắn. Nàng không muốn để người ta thấy mình nhếch nhác, luộm thuộm hay là... thấy mình nghèo, nàng lại lấy tay vuốt lại chiếc váy cho thẳng thớm.
Ơn trời, mẹ nàng thật khéo tay trong chuyện may vá. Chiếc váy màu xanh đậm, với lại chiếc áo khoác cùng màu, đã làm tăng nét duyên dáng cho làn da màu ngà của nàng. Lối cắt và kiểu may có lẽ hơi xưa Erin thích thế, nhất là màu sắc thì lại rất hợp với màu mắt của nàng. Nàng muốn tỏ ra mình có khả năng, có tài trong việc trang điểm, ngay việc nàng biến mái tóc bờm xờm bất trị của nàng thành một mái tóc thẳng thớm màu đỏ sậm thì rõ. Theo nàng thì kiểu tóc như thế trông nàng có vẻ lớn hơn, nàng cũng hi vọng mái tóc làm cho nàng có vẻ lịch lãm ra.
Nàng đánh phấn để làm mờ bớt những nốt tàn nhang trên mặt, và tô đậm đôi môi. Đôi mắt tô vẽ rất cẩn thận, và nàng đeo vào đôi khuyên tai vàng hình lưỡi liềm cũ của bà vú.
Nhưng nàng vẫn muốn tỏ ra mình bình dị, nghèo nàn. Người bà con nghèo khổ. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, nàng cũng đã nghiến răng lại. Nàng không muốn ai thương hại mình hết, cho dù họ có cảm tình đi nữa. Nàng thuộc dòng họ McKinnon, có lẽ vận may đã không mỉm cười với nàng trong khi nó lại xảy đến cho người chị họ của nàng, nhưng nàng quyết tạo ra cho mình một tài sản mới được.
Kìa, họ đến rồi đấy, nàng cố giữ lấy bình tĩnh. Nàng nhìn chiếc máy bay chở họ từ Curragh tới, đang chạy đến phía cổng: loại máy bay nhỏ, bóng láng chỉ có những ai giàu có và quyền thế mới thuê để chuyên chở riêng mà thôi. Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh người ta ngồi ở trong đó, uống sâm banh và thưởng thức món ngon vật lạ. Trí tưởng tượng của nàng hết sức phong phú, chỉ có điều nàng thiếu phương tiện để biến những điều tưởng tượng thành hiện thực mà thôi.
Một bà già ra khỏi máy bay đầu tiên, tay bà dẫn một bé gái. Tóc bà bạc phơ nhưng dáng vẫn còn chắc nịch, cứng cáp. Đứng bên bà, cô bé trông như nàng tiên con, mái tóc màu nâu non, người nhỏ nhắn gọn gàng. Vào lúc họ bước xuống đất, thì một chú bé khoảng chừng năm hay sáu tuổi nhảy xuống theo hai người.
Mặc dù lớp kính trong phòng đợi thật dày, nàng cũng nghe rõ tiếng bà già mắng chú bé. Bàn tay kia còn rảnh, bà chộp lấy chú bé, chú nhìn bà nhăn răng cười toe toét. Erin bỗng thấy mối liên hệ ruột thịt bùng dậy. Nếu nàng tính tuổi tác thì chú bé chắc là Brendon, con đầu lòng của Adelia. Bé gái nắm tay bà già kia, tay giữ chặt lấy con búp bê nhàu nhò, chắc bé là Keeley, nhỏ hơn anh chừng trên dưới một tuổi.
Tiếp theo là người đàn ông bước xuống, Erin nhận ra anh là Travis Grant. Anh là chồng của chị họ nàng, đã cưới nhau cách đây 7 năm, hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa nòi, và chủ cả một cánh đồng có tên là Royal Meadows. Người anh cao, đôi vai rộng, anh cười với cậu con trai đang kiên nhẫn đứng chờ anh trên bãi đáp của máy bay. Nàng thấy nụ cười của anh thật đẹp, nụ cười khiến cho phụ nữ ưa nhìn, không biết nhìn để thưởng thức cho mát lòng hay để cho vững dạ nữa. Erin đã gặp anh một lần ngắn ngủi, vào dịp anh dẫn vợ về Ai-len bốn năm trước đây. Lặng lẽ nhìn, nàng nhớ lại ngày đó. Anh là loại đàn ông che chở cho phụ nữ, khi người phụ nữ trung thành với anh.
Anh ẵm một đứa bé khác bên hông, một bé chú trai tóc đen và dày như tóc bố của nó. Chú cũng cười toe toét, nhưng không nhìn xuống hai anh chị của chú. Chú ngẩng mặt nhìn bầu trời chú vừa đến. Travis đưa chú xuống, rồi quay lại và chìa ra một bàn tay.
Khi Adelia bước ra khỏi cửa máy bay, mặt trời chiếu sáng mái tóc chị. Ánh sáng màu hạt dẻ chiếu quanh mặt và đôi vai chị. Chị cũng cười. Ngay từ xưa, Erin cũng thấy được vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt chị. Người chị nhỏ thó. Khi Travis nắm lấy hông chị, nhấc bổng chị đặt xuống đất, chị đứng không đến vai anh. Anh ôm chị vào lòng, Erin nhận thấy không hẳn anh che chở cho chị quá, mà có lẽ anh đang giữ gìn cái thai đang nằm trong bụng chị.
Trong lúc Erin nhìn họ, Adelia nghiêng mặt lên, chị đưa tay sờ má chồng và chị hôn anh. Erin thầm nghĩ: Chị không giống một người vợ lâu năm, mà trông chị như một người tình.
Một chút ganh tị trỗi lên trong người nàng. Erin cứ để cho nó mặc sức nổi dậy. Nàng không bao giờ cố tránh né bất kì một thứ tình cảm gì của mình hết, nàng cứ để cho chúng đến, cứ để cho chúng đạt tới giới hạn của chúng, bất kể hậu quả có ra sao.
Và tại sao nàng lại không ghen với Dee được chứ? Erin tự hỏi như vậy. Adelia Cunnane là một cô bé mồ côi ở Skibbereen, đã không những tự mình vươn dậy mà lại còn cố gắng hết mình để đạt được đỉnh cao của cuộc sống. Erin cho là chị ta đã có quá nhiều năng lực. Nàng quyết định mình cũng phải làm như thế.
Nàng vươn vai, rồi bước đến, vừa khi ấy lại thấy một người khác nữa ra khỏi máy bay. Nàng cho là một gia nhân khác, nhưng rồi nàng nhìn kĩ lại khá lâu. Không, con người này chắc không phải là người giúp việc đâu.
Anh ta nhảy xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng, điếu xì gà thanh mảnh chưa đốt, kẹp giữa hai hàm răng. Anh từ từ nhìn quanh, lại có vẻ thận trọng nữa chứ. Nàng thấy anh ta có thái độ như một con mèo, một con mèo vừa nhảy từ mỏm đá nhọn này qua mỏm khác. Nàng không thấy được mắt anh, vì anh đeo kính râm, nhưng nàng có cảm giác anh có đôi mắt sắc sảo, rất mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy bất an khi nhìn vào. Anh ta cao bằng Travis nhưng rắn chắc hơn, ít mỡ hơn. Trông anh ta có vẻ thô bạo. Nàng buột miệng thốt nên lời như thế và cứ đưa mắt nhìn anh ta. Anh ta cúi xuống nói gì với một đứa bé, thái độ uể oải nhưng có vẻ chăm chú. Mái tóc anh ta đen, thẳng và dài phủ cả cổ chiếc áo sơ mi may bằng vải bông chéo. Anh ta mang bốt và mặc quần bò bạc màu, nhưng nàng chắc anh không phải là một nông dân. Anh không có vẻ là kẻ cày ruộng mà là chủ đất.
Kẻ nào mà lại đi với gia đình của chị họ nàng thế này? Một người bà con khác nữa ư? Nàng vừa tự hỏi như thế vừa bước đến phía họ, cảm thấy bất ổn trong lòng. Anh ta là ai thì cũng chẳng thành vấn đề. Erin kiểm tra lại những chiếc kẹp tóc, có hai cái lỏng ra, nàng kẹp lại mái tóc. Nếu anh ta là bà con của Travis Grant thì lại càng tốt.
Nhưng anh ta không có vẻ gì là ruột thịt với chồng của bà chị họ của nàng hết. Nước da thì có phần giống đấy, nhưng vẻ người thì chả giống nhau tí nào. Người anh xương xẩu, sắc cạnh. Nàng nhớ đến những cuốn sách bằng tranh trong lớp giáo lí đối thoại, và nàng nhớ đến những bức vẽ về con quỷ satan. "Để cho hắn cai quản ở địa ngục hơn là cho hắn phục vụ ở trên trời".
Đúng thế... lần đầu tiên, một nụ cười hiện ra trên môi nàng. Anh ta xem chừng cũng có ý nghĩ như thế đấy. Erin hít một hơi thật dài, rồi nàng tiến đến để chào mừng gia đình.
Cậu bé Brendon tiến đến trước hết, cậu bước qua ngưỡng cửa, một chiếc giày chưa buộc dây, cặp mắt sáng quắc vì hiếu kì. Người đàn bà tóc bạc bước đến đàng sau cậu, bà bước rất nhanh, bà la lên:
- Thằng quỷ, đứng yên đấy. Đừng để lạc lối nữa đấy.
- Cháu chỉ muốn xem thôi mà bà Hannah.
Cậu vừa nói vừa cười, chẳng có vẻ gì hối hận khi bà già chộp được tay cậu:
- Rồi cháu sẽ mặc sức mà xem. Cháu đừng có làm cho mẹ cháu phải buồn lo đến chết được. Này Keeley, đứng gần lại đây.
- Cháu đến đây.
Cô bé nhìn quanh vẻ thèm thuồng như anh trai cô. Nhưng cô bằng lòng đứng yên một chỗ. Rồi cô bé nhận ra Erin:
- Kìa, dì ấy kìa. Dì Erin của mình kia kìa. Trông dì giống trong ảnh quá.
Rồi không dè dặt gì nữa, cô bé chạy đến, cười nói với nàng:
- Có phải dì Erin đây không? Cháu là Keeley. Má bảo dì sẽ ra đón bọn cháu mà.
- Đúng, dì là dì Erin đây.
Erin thấy vui thú trong lòng, nàng cúi người xuống nắm lấy chiếc cằm của cô bé trong tay. Nỗi bồn chồn lo lắng biến thành niềm vui sướng. Nàng nói tiếp:
- Lần cuối dì gặp cháu, cháu bé tí tẹo, quấn trong tấm chăn để tránh mưa, cháu la hét ỏm tỏi ấy mà!
Keeley nhướng to đôi mắt, bé đáp:
- Dì ấy nói giống má quá! Này, bà Hannah, đến xem. Dì ấy nói giống má quá!
- Xin chào cô McKinnon.
Bà Hannah một tay giữ chặt lấy vai Brendon, tay kia bà chìa ra:
- Rất sung sướng được gặp cô. Tôi là Hannah Blakely, quản gia của chị cô.
Quản gia, Erin vừa suy nghĩ vừa chìa tay ra bắt lấy bàn tay sần sùi của ba Hannah. Nhiều người trong họ Cunnane mà nàng biết có thể đã từng làm quản gia, nhưng không bao giờ thuê một quản gia. Nàng đáp:
- Chào mừng bà đến Ai len.Còn cháu, cháu là Bredon chứ gì?
Chú bé vẻ nghiêm trọng đáp:
- Trước đây cháu đã đến Ai len, nhưng lần này cháu đi bằng máy bay.
- Thật thế ư?
Nàng bắt gặp hình ảnh người chị họ trong chú bé, những nét đẹp thanh thoát và đôi mắt xanh lơ. Nàng nghĩ chắc chú bé cũng quá quắt lắm, vì mẹ nàng đã bảo là Adelia thường thường quá quắt lắm. Nàng nói:
- Này cháu, cháu đã lớn quá, kể từ lần dì gặp cháu sau cùng đấy.
- Cháu là anh cả mà, bây giờ Brady là bé út.
Nàng ngước mắt nhìn lên, vừa đúng lúc Adelia ào đến. Chị la lên:
- Kìa, Erin đấy hả?
Mặc dù có thai chị vẫn di chuyển nhẹ nhàng. Và khi chị choàng tay ôm lấy Erin, nàng cảm thấy chị quá khỏe mạnh. Cuộc tao ngộ diễn ra rất nồng nhiệt tình cảm máu mủ, tình quê hương. Chị lại nói tiếp:
- Ồ, Erin, về lại quê nhà thật thú, gặp lại dì thật sung sướng. Để tôi xem lại dì nào.
Erin thấy chị không thay đổi tí nào hết. Có lẽ Adelia đã đến 30 tuổi, nhưng trông chị còn trẻ lắm. Nét mặt chị vẫn phẳng phiu, láng lẩy, tươi sáng dưới mái tóc lộng lẫy xõa dài. Nét vui sướng hiện lên trên mặt chị quá chân thật, quá sinh động đến nỗi Erin cứ nghĩ là chị đã để dành đấy bấy lâu nay.
- Chị Dee, trông chị tuyệt diệu quá! Đất Mỹ tốt lành đối với chị quá!
- Còn cô bé xinh xắn nhất ở Skibbereen thì nay đã thành một phụ nữ xinh đẹp rồi. Ôi, Erin!
Chị hôn cả hai má cô em họ, cười rồi lại hôn, chị nói với cô em họ:
- Em là hình ảnh của quê nhà.
Rồi vẫn giữ chặt tay Erin trong tay mình, chị quay qua phía chồng hỏi nàng:
- Em còn nhớ Travis chứ?
- Dĩ nhiên là còn. Thật sung sướng được gặp lại anh.
- Trong vòng bốn năm mà cô đã lớn lên nhiều quá.
Anh hôn hai má nàng rồi nói tiếp:
- Lần sau cùng, cô không gặp cháu Brandy.
- Dạ không, em không gặp.
Chú bé một tay ôm lấy cổ bố, chú nghiêm nghị nhìn Erin. Nàng lại nói:
- Thật trông cháu giống anh quá! Cháu Brandy, cháu xinh trai quá!
Brandy cười, rồi dúi mặt vào cổ bố. Adelia đưa tay vuốt tóc chú, rồi nói:
- Và tính lại hay cả thẹn, không giống bố. Erin này, em thật tốt vì đã đến đón gia đình chị và đưa chị về quán trọ nữa.
- Chúng em thường ít khi đón khách. Em lại có chiếc xe đò nhỏ. Lần vừa rồi chắc chị còn nhớ chứ, thuê xe rất phiền phức, cho nên em sẽ để lại cho chị dùng trong thời gian chị ở đây.
Trong lúc nàng nói, Erin cảm thấy ngứa ngáy sau ót mình, nàng có cảm giác là lạ, khiến nàng phải đề phòng. Nàng bèn quay lại và bắt gặp người đàn ông đang nhìn mình, người đàn ông nàng vừa nhìn thấy trên máy bay bước xuống, khuôn mặt anh xương xẩu.
Adelia đặt một bàn tay lên váy mình, ngay chỗ thai nhi đang ngọ nguậy, chị giới thiệu:
- Erin này, chị giới thiệu với em, đây là ông Bruke. Xin giới thiệu với anh Bruke Logan, đây là cô em họ của tôi, cô Erin McKinnon.
- Xin chào ông Logan.
Erin vừa nói vừa nhẹ gật đầu, nàng quyết không để cho mình bị nao núng trước cặp kính râm của anh ta.
- Xin chào cô McKinnon.
Anh ta cười uể oải, rồi lại cắn chặt điểu xì gà giữa hai hàm răng.
Nàng vẫn không thấy được mắt anh ta, nhưng nàng lại cảm thấy khó chịu, vì nàng biết qua cặp kính anh ta đã nhìn thấy tất cả. Nàng vẫn ương ngạnh nhìn thẳng vào mặt Bruke, trong khi nàng nói với Adelia:
- Em chắc là chị mệt rồi. Chiếc xe đò đang ở đàng trước. Em dẫn chị ra xe rồi chúng ta sẽ tính chuyện hành lí.
Bruke đi cách xa một khoảng khi họ băng qua phi cảng nhỏ hẹp. Anh thích như thế vì anh dễ quan sát hơn và tưởng tượng các góc cạnh được tốt hơn. Bây giờ thì anh tưởng tượng về Erin McKinnon.
Nhìn hai ống chân dài, khỏe mạnh của nàng di chuyển dưới chiếc váy kiểu xưa, anh nghĩ đến một tấm thân chắc nịch, nhỏ nhắn, gọn gàng. Thân hình sạch bong và tâm trạng bồn chồn như cô gái sẵn sàng nơi điểm xuất phát. Cô ta định chạy cuộc đua gì đây? Anh tự hỏi như thế. Trên chuyến đi từ Hoa Kỳ, rồi từ Curragh đến cái nơi bé tẹo này trên bản đồ, và qua câu chuyện giữa anh với gia đình của Travis, anh đã biết được ít nhiều về gốc gác của nàng. Họ McKinnon và Cunnane không phải là bà con gần. Đi lần lại, thì mẹ của Adelia và mẹ của Erin McKinnon rất hấp dẫn này là chị em họ, hệ thứ ba họ đã lớn lên bên nhau trong những nông trại gần nhau.
Bruke mỉm cười khi Erin tỏ ra khó chịu nhìn về hướng mình. Nếu Adelia Cunnane Grant cứ cho là mình có bà con họ hàng với họ McKinnon, thì anh lại không muốn bàn đến việc ấy. Đối với anh, anh luôn luôn lảng tránh mối dây huyết tộc hơn là đi tìm kiếm chúng.
Nếu anh ta cứ nhìn nàng như thế, anh ta sẽ làm cho nàng rối trí mất, Erin tự nhủ như thế khi nàng gài số chiếc xe. Hành lí đã chất xong, bọn trẻ chuyện trò râm ran, và nàng phải giữ bình tĩnh để lái chiếc xe ra khỏi phi trường.
Nàng nhìn thấy anh ta trong chiếc kính chiếu hậu, hai chân duỗi dài trong lối đi hẹp, một cánh tay nảy lên nảy xuống trên chỗ ngồi đã sờn cũ - và anh ta cứ dán mắt vào nàng. Nàng phải rán hết sức, nàng không tài nào tập trung nghe hết các câu hỏi của Adelia về gia đình nàng được.
Khi nàng đã quẹo chiếc xe vào đường lớn, nàng mới nghe được phần nào, và trả lời một số câu hỏi của bà chị họ được. Mọi người đều khỏe mạnh. Nông trại vẫn hoạt động điều hòa. Khi nàng nghỉ ngơi được sau tay lái, nàng mới nghe rõ những mẩu chuyện trong xe. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
Thì cứ mặc xác anh ta, nàng nghĩ thế. Anh ta như một con la kéo cày, chẳng có gì liên quan đến nàng hết. Nàng bướng bỉnh tránh né, không nhìn lại anh ta ở trong kính chiếu hậu, nàng găm mạnh chiếc kẹp tóc đã long ra vào mái tóc.
Nàng cũng hỏi han lại người chị họ. Nàng khéo léo tránh những chỗ đường xấu nhất và mắt đăm đăm nhìn thẳng tới trước. Phiền phức nhất là cái anh chàng Bruke Logan này. Thế nhưng nàng mỉm cười khi nghe bà chị hỏi han và nàng lại đáp là gia đình nàng vẫn bình an.
- Thì ra Cullen chưa có gia đình sao?
- Cullen à?
Dù đã cương quyết nhưng Erin vẫn đưa mắt nhìn vào tấm kính chiếu hậu và nhìn Bruke. Nàng rủa thầm mình và đáp lời chị:
- Dạ chưa. Mặc dù mẹ em đã hối thúc, anh ấy vẫn không chịu lấy vợ. Thỉnh thoảng anh lại đi Dublin để hát xướng và đóng kịch.
Nàng đâm vào một chỗ ghồ ghề trên mặt đường khiến chiếc xe chao đảo. Nàng vội nói:
- Em xin lỗi!
- Không sao.
Nàng quay lại nhìn Adelia, ra chiều lo lắng:
- Thật không? Em cứ sợ chị có điều gì.
- Chị khỏe như ngựa của Travis mà.
Rồi với thói quen của chị, chị đặt một bàn tay lên chiếc bụng tròn vo của mình, nói tiếp:
- Chị còn mấy tháng nữa mới sinh chúng lận mà.
- Chúng à?
Chị cười rạng rỡ:
- Lần này sinh đôi đấy. Chị hy vọng thế.
- Sinh đôi!
Erin nhắc lại qua hơi thở, nàng không biết là nên lấy làm lạ hay là nên thích thú đây.
Adelai sửa lại thế ngồi cho được êm ái hơn. Chị nhìn ra đàng sau, hai đứa bé đang ngủ gà ngủ gật, còn Brendon thì đang tỏ ra kiên cường, cậu ráng mở to đôi mắt. Chị nói:
- Chị luôn luôn mong muốn có một đại gia đình như của em thế.
Erin nhìn chị cười toe toét khi chiếc xe rẽ vào làng:
- Xem ra chị sắp đạt được rồi đấy. Và có lẽ Chúa nhân từ sẽ phù hộ cho chị.
Adelai cười khúc khích, chị nhích lại thế ngồi để thưởng thức phong cảnh và âm thanh trong làng, những thứ mà chị còn nhớ mãi từ thời thơ ấu.
Những ngôi nhà nho nhỏ vẫn sạch sẽ, chỉ có một ít hàng rào bị hư hỏng. Những bãi cỏ xanh đậm lung linh trong đám bụi mờ xám. Tấm bảng hiệu trên quán rượu của làng vẽ hình quốc huy Ailen, kêu cót két, rên rỉ trong cơn gió nhẹ từ cơn mưa ngoài biển thổi vào.
Hầu như chị ngửi thấy mùi vị của gió biển, chị nhớ lại một cách dễ dàng. Kia kìa, những vách núi nhọn hoắt thẳng đứng và cao ngất, đâm thẳng xuống mặt biển hùng vĩ. Chị còn nhớ nhiều lần chị đứng trên núi đá, ngắm những con thuyền đánh cá, nhìn những ngư phủ trở về sau một ngày đánh bắt, họ phơi khô lưới và giải khát trong quán rượu.
Câu chuyện ở đây là nói về chuyện đánh cá và làm nông, về hài nhi và tình nhân.
Đến nhà rồi. Adelia dựa một tay lên khung cửa sổ mở rộng và nhìn ra ngoài. Quê hương đây rồi - một phong cách sống, một nơi mà không bao giờ chị xua đuổi khỏi trái tim chị. Có một toa xe chất đầy rơm khô, màu rơm không sáng hơn, mùi thơm của rơm không dịu ngọt bằng mùi rơm trong cái chuồng ngựa của chị ở Mỹ. Nhưng đây là đất Ailen, và lòng chị mãi mãi hướng về đây. Chị nói:
- Quê hương vẫn thế!
Erin từ từ cho xe dừng lại, rồi đưa mắt nhìn quanh. Xó xỉnh nào trong làng này nàng đều biết hết, và nàng biết cả nông trại nào ở cách xa đến hàng trăm dặm nữa, thực thế, nàng không bao giờ biết cái gì hơn. Nàng đáp lời chị:
- Chị cho là quê hương vẫn thế à? Không có gì thay đổi ở đây hết.
- Nhà hàng của O'Donnelly kia rồi.
Chị bước ra khỏi xe. Chị hết sức mong muốn đặt chân lên mảnh đất thời son trẻ của chị. Chị mong muốn hít đầy phổi làn không khí của vùng Skibbereen. Chị hỏi:
- Lão vẫn còn ở đây chứ?
- Con dê già ấy sẽ chết sau quầy tiền của lão mà thôi, lão vẫn đếm từng đồng xu của lão.
Dee cười, chị bế Brady khỏi Travis, chị ôm chặt lấy chú, chú ngáp và nép lên vai chị. Chị lại nói:
- Ừ, lão vẫn không thay đổi. Travis này, anh nhìn cái nhà thờ kia kìa. Chúng mình từng đi lễ Misa ở đó vào mỗi chủ nhật đấy. Cha Finnegan cứ nói giọng đều đều ấy. Cha còn không, Erin?
Erin lấy chìa khóa ra khỏi xe và cho vào túi xách. Nàng đáp:
- Cha chết rồi, chị Dee, hơn một năm rồi!
Vì thấy đôi mắt của người chị họ u buồn, Erin đưa tay lên vuốt má chị nàng nói:
- Cha đã hơn tám mươi tuổi rồi, chắc chị còn nhớ chứ, mà cha đã chết lặng lẽ trong khi ngủ.
Chị biết dòng đời trôi xuôi mà, và rồi ai cũng phải ra đi, cho dù mình có muốn hay không. Dee nhìn lại ngôi nhà thờ. Đúng là nó không giống như xưa. Chị nói:
- Cha đã mai táng cho mẹ và cho bố chị. Chị không thể nào quên được tấm lòng tốt của cha đối với chị.
Erin bèn nói nhanh lên:
- Bây giờ chúng ta có một linh mục trẻ. Ông được phái từ Cork tới. Cha năng nổ lắm, và không ai ngủ được với cha khi cha đang làm lễ. Cha thờ Chúa qua hình ảnh của thánh Michael Ryan, cho nên ông rất điềm đạm làm lễ Misa vào mỗi sáng chủ nhật.
Nàng quay lại để giúp hạ hành lí xuống và va phải Burke. Anh ta đặt một bàn tay lên vai nàng như là để đỡ nàng, nhưng bàn tay cứ để đấy thật lâu. Anh nói:
- Xin lỗi!
Nàng cứ ngẩng mặt và nhìn thẳng vào mặt anh ta. Anh chỉ cười. Anh lại nói:
- Lỗi tại tôi.
Anh nắm lấy hai chiếc vali nặng, xách ra khỏi xe, và nói:
- Travis, sao không dẫn Dee và các cháu vào đi? Tôi lo các thứ này cho.
Thường thì Travis không muốn để cho ai khác làm phần lớn công việc nhưng anh biết sức khỏe của vợ đang yếu. Anh lại biết tính vợ rất bướng bỉnh, và phương pháp độc nhất để đưa vợ vào giường ngủ một chốc, là chính anh phải đem chị vào. Anh nói:
- Cám ơn anh. Tôi sẽ kiểm tra lại đồ đạc trong ấy. Này, Erin, tối nay chúng tôi đến thăm cô và gia đình cô nhé?
- Họ sẽ đến đây mà!
Nàng chồm người lên, hôn vào má Dee. Nàng nói tiếp:
- Bây giờ thì tất cả nghỉ ngơi đi. Nếu không má sẽ làm ầm lên, khiến quý vị nổi điên lên đấy. Em chắc như thế.
- Bây giờ cô phải đi sao? Cô không vào chơi à?
- Em có một số công việc phải làm. Thôi vào đi, không thì các cháu ngủ ngoài đường cả đấy. Em sẽ gặp lại anh chị.
Mặc cho Brendon chống đối, bà Hannah vẫn dẫn cả mấy đứa bé vào trong. Erin quay lại xách hai chiếc vali khác và chuyển chúng vào. Nàng nghĩ bụng rằng áo quần chắc là đắt giá nên mới nặng như thế, thì chợt nàng lại giáp mặt với Burke.
Anh có chủ tâm đi lướt qua mặt trước mặt nàng như thế, nàng lẩm bẩm:
- Một tí nữa thôi.
Bên trong,quán trọ âm u nhưng lại nhộn nhịp. Những vị khách từ Mỹ tới đã kích thích mọi người, khiến cho một nhóm nhỏ nhân viên phải làm việc suốt cả tuần. Người ta đánh bóng các đồ gỗ, phải kì cọ lau chùi nền nhà. Nay thì bà Malloy đã già, bà dẫn Dee lên thang lầu và gợi lên cho chị không biết bao nhiêu là hồi tưởng. Bọn trẻ gọi ầm ĩ, người ta dọn trà nóng ra, dọn bánh mì sô đa ra. Erin quyết định sắp xếp ngăn nắp đồ đạc xong, nàng ra ngoài lại.
Trời ban ngày mát mẻ và trong sáng. Ngọn gió Tây đã thổi dạt những đám mây sớm đi, khiến cho ánh sáng trở nên trong trẻo và lung linh, thứ ánh sáng người ta thường thấy ở Ailen. Erin dừng lại một chốc để xem xét ngôi làng đã làm cho bà chị họ của nàng say mê.Ngôi làng bình thường, từ tốn, yên lặng, đông đúc nam nữ đang làm việc và thường tỏa ra mùi cá. Từ bất kì nơi nào trong thành phố, bạn cũng thấy được bến cảng nhỏ, có nhiều thuyền bè đi đánh cá hàng ngày trở về. Mặt tiền các nhà kho thường giữ gìn sạch sẽ. Đó là điều khiến cho dân chúng lấy làm tự hào. Cửa ngõ thường không khóa. Đó là thói quen của mọi người.
Không ai lại không biết đến nàng, không ai mà nàng không biết. Không có chuyện bí mật nào được giữ kín lâu, nhưng chúng lại lọt ra ngoài như những báu vật nho nhỏ để người ta thưởng thức và chua xót.
Lạy Chúa, nàng ước mong nhìn thấy cái gì đó trước khi đời sống ổn định. Nàng muốn xem những thành phố lớn, ở đây đời sống quay cuồng, trôi nhanh, nóng bỏng, và chẳng ai biết ai. Nàng muốn đi trên một con đường phố mà chẳng ai biết nàng và chẳng ai lưu tâm tới. Chỉ một lần thôi, chỉ một lần trong đời thôi, nàng muốn làm một cái gì đó khác thường và bốc động, mà không để cho gia đình và lối xóm phải phàn nàn đến.
Cánh cửa xe đánh rầm đã lôi nàng trở lại với thực tế. Lại một lần nữa, nàng nhìn thấy Burke Logan. Nàng cố gắng tỏ ra lễ phép, nàng hỏi:
- Họ ổn định cả rồi chứ?
- Chắc rồi.
Anh ta tựa lưng vào xe, đứng tréo chân vào nhau, lôi ra cái bật lửa và đốt thuốc hút. Khi có Adelia, không bao giờ anh hút, vì tôn trọng hoàn cảnh thai nghén của chị. Không bao giờ mắt anh rời khỏi mắt Erin. Anh nói:
- Giữa cô và bà Grant chả có liên hệ huyết tộc là bao, phải không?
Đây là lần đầu tiên anh nói quá hai tiếng trong một lần. Erin nhận thấy giọng nói của anh không giống giọng của Travis. Anh nói chậm rãi, như là chẳng có gì cần phải vội vã cả. Khi không thấy Erin trả lời, anh nói tiếp:
- Chỉ có mái tóc là giống. Nhưng mái tóc của bà ấy thì lại giống lông của con ngựa đực có màu hạt dẻ đáng giá của Travis, còn tóc cô thì...
Anh ta hít một hơi thuốc khác khi thận trọng tìm lời:
- Mái tóc của cô thì giống màu gỗ gụ của chiếc kệ kê ở trong phòng ngủ của tôi.
Anh cười toe toét, điếu thuốc vẫn kẹp giữa hai hàm răng:
- Tôi cho là nó rất đẹp khi mới mua về.
- Đấy là một ý rất hay,thưa ông Logan, nhưng tôi không phải là một con ngựa hay một cái bàn.
Nàng thọc tay vào túi rồi lấy ra chùm chìa khóa:
- Tôi gởi lại ông những thứ này.
Thay vì nắm lấy chùm chìa khóa, anh ta lại nắm lấy bàn tay nàng, chùm chìa khóa nằm gọn lỏn giữa hai bàn tay. Lòng bàn tay của anh rắn chắc và thô ráp như đá trên đỉnh núi đâm thẳng xuống đại dương. Anh ta thích thú vì đã giữ chân nàng lại, vì thấy nàng nhướng mày lên, và vì nàng tỏ ra khinh mạn hơn là chống đối. Nàng hỏi:
- Ông còn muốn cái gì nữa đây, thưa ông Logan?
Anh ta chỉ nói:
- Tôi đưa xe cô về.
- Không cần thiết.
Nàng cắn chặt răng lại và gật đầu chào hai người bép xép nhất thành phố đang đi qua đằng sau nàng. TIn tức buổi tối sẽ loan ra rằng Erin McKinnon nắm tay người ngoại quốc ở ngoài đường, mà đúng là thế thật. Nàng nói tiếp:
- Tôi chỉ muốn đáp một cái xe để quá giang về nhà mà thôi.
- Cô đã có đây rồi!
Vẫn nắm chặt tay nàng, anh ta vươn người ra khỏi xe, nói:
- Tôi đã nói với Travis là tôi sẽ lo việc này mà!
Sau khi thả tay nàng ra, anh ta ra dấu về phía cửa xe:
- Cô đừng lo, tôi đã hiểu rõ luật lái xe về phía tay trái rồi!
- Anh phải lái xe bên tay trái đấy!
Sau một phút chần chừ, Erin leo lên xe. Ngày đã trôi qua, nàng muốn chộp lấy cuộc đời từng giây từng phút.
Burke ngồi sau tay lái và mở chìa khóa công tắc. Anh nói nhẹ nhàng:
- Cô làm tuột mấy cái kẹp tóc rồi đấy!
Erin đưa tay ra phía sau kẹp lại mái tóc khi anh ta lái chiếc xe ra khỏi làng. Nàng bảo:
- Khi đến chỗ rẽ hai, ông theo hướng trái mà đi. Chỉ chừng bốn hay năm cây số nữa là đến.
Erin vòng hai tay trước bụng, nàng nghĩ là chuyện trò như thế với anh ta là đủ lắm rồi.
Burke lại lên tiếng bình phẩm:
- Vùng quê thật đẹp!
Anh ta đưa mắt nhìn ra những ngọn đồi xanh ngắt, lộng gió. Ngọn gió nhẹ thổi từ phương Tây liên tục lướt qua, uốn mình những cây mận gai. Cây thạch nam vươn mình trong áng mây tím mềm mại, và xa xa những ngọn núi nhô lên màu sẫm thần bí trong ánh sáng. Gã lại nói:
- Cô ở gần biển?
- Rất gần.
- Cô không thích người Mỹ sao?
Hai bàn tay vẫn đan vào nhau một cách nghiêm nghị, nàng quay qua nhìn anh, nàng đáp:
- Tôi không thích những người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi.
Burke gõ tàn thuốc ra ngoài cửa xe, nói:
- Thế thì cô hẹp hòi quá đấy nhé!
- Những người đàn ông mà tôi quen biết đều rất có tư cách, ông Logan ạ.
Burke thích cái lối nàng gọi tên anh, ngay cả khi nàng tỏ ý khinh thị. Anh nói:
- Tệ quá! Tôi đã học được cách ngắm nhìn kĩ càng, cặn kẽ những gì tôi ưa thích.
- Tôi chắc ông xem đó như một lời khen.
- Chỉ là việc quan sát thôi. Chỗ rẽ đây chăng?
- Vâng.
Nàng hít một hơi thật dài, nhận ra mình chẳng có lí do gì phải kiềm chế tình cảm lại cả. Nàng bèn hỏi:
- Ông làm việc cho Travis à?
- Không.
Anh cười toe toét khi những chiếc xe chạy vào những vết lún trên mặt đường:
- Cô cứ cho là tôi và Travis hợp tác với nhau đi.
Burke thích mùi vị ở đây, cái mùi thơm thấm đượm ẩm ướt của xứ Ailen và mùi thơm rất ấm của người đàn bà đang ngồi bên cạnh mình:
- Tôi có một nông trại ráp gianh với nông trại của anh ấy.
- Ông đua ngựa à?
Nàng lại nhướng mày lên, đẻ nhìn kĩ vào anh. Anh đáp:
- Hiện thời thì thế.
Erin mím môi lại như mỗi khi nàng ngẫm nghĩ cái gì. Nàng như đang hình dung ra anh ta đang ở trên đường đua, ồn ào và sực nức mùi ngựa. Dù cố mấy đi nữa, nàng cũng không thể xếp anh ta ngồi sau bàn giấy, để làm kế toán và sổ sách. Nàng nói:
- Trại của Travis thành công lắm.
Môi anh ta lại cong lên:
- Có phải cô đang muốn thăm dò về tôi đấy không?
Nàng quay nhìn đi chỗ khác, hất cằm lên:
- Có lẽ việc đó chẳng dính dáng gì đến tôi.
- Đúng, việc đó không dính dáng đến cô thật, nhưng tôi vẫn nói ra cho rõ. Tôi không sinh ra để làm việc này như Travis, nhưng tôi lại thấy công việc này thích hợp với tôi - bây giờ ấy. Nếu cô yêu cầu thì họ sẽ mang cô về theo họ đấy.
Thoạt tiên chuyện không vào đâu, thế rồi môi nàng hé ra vì kinh ngạc khi nàng quay lại nhìn anh ta.
Anh nói:
- Thì ra tôi đã gặp một người tâm bất ổn.
Burke nhả khói thuốc, và nó cuốn ra cửa rồi biến mất. Anh ta lại nói:
- Cô nên cố hết sức để đi khỏi cái vùng nhỏ nhoi này đi. Nếu cô yêu cầu tôi, thì chuyện cũng thú vị đấy.
- Không ai yêu cầu ông hết.
- Đúng thế, nhưng khó mà không nhận ra thực tế khi cô cứ đứng bên lề đường và nhìn quanh thử xem, cô ước ao cả làng khốn đốn cả ư!
- Không đúng thế đâu.
Tội lỗi trỗi dậy trong lòng nàng vì trong một thoáng, một thoáng thôi, nàng đã cận kề với cái ước muốn ấy. Anh ta nói:
- Thôi được, chúng ta sẽ thay đổi hoàn cảnh để cô có thể ước mong bất kì nơi nào. Tôi biết rõ tình cảm của cô mà, cô bé Ailen ạ.
- Tôi không biết tôi nghĩ gì nữa mà. Ông không hiểu được tôi đâu.
Logan nói nho nhỏ:
- Tôi biết nhiều hơn cô tưởng đấy. Tình cảm cô bị sập bẫy, nghẹn ngào, ngột ngạt phải không?
Lần này thì nàng không nói gì hết. Anh ta nói tiếp:
- Cô cứ nhìn vào chính nơi chôn nhau cắt rốn của cô đi và tự hỏi phải chăng đấy là những gì cuối cùng trước khi cô chết? Cô thử hỏi xem tại sao cô không đi ra ngoài, không lăn lộn với đời để xem thế giới thay đổi ra sao? Cô bao nhiêu tuổi rồi, cô Erin McKinnon?
Những gì anh ta nói đều làm cho nàng đau buốt tận xương. Nàng đáp:
- Tôi hai mươi lăm, mà ông hỏi để làm gì?
- Khi tôi lặn lội với đời, tôi còn trẻ hơn cô đến năm tuổi.
Anh ta quay qua nhìn nàng, nhưng một lần nữa nàng tỏ ra thờ ơ. Anh nói:
- Không thể bảo rằng tôi đã luyến tiếc điều đó.
- Tốt, tôi mừng cho ông, ông Logan ạ. Giờ thì ông chạy chậm lại đi, con đường kia rồi. Chỉ đậu sát vào bên là được. Từ đây tôi đi bộ được rồi.
- Tùy cô.
Khi xe dừng lại, anh ta đặt bàn tay lên cánh tay của nàng trước khi nàng kịp xuống xe. Logan không hiểu tại sao anh lại đề nghị lái xe đưa nàng về, hay tại sao anh lại nói chuyện như thế. Anh chỉ hành động theo linh cảm của mình mà thôi, như anh đã từng hành động như thế trong suốt cuộc đời mình. Anh lại nói:
- Tôi nhận ra tham vọng khi tôi nhìn thấy nó, vì nó đã nhìn lại tôi đứng trước gương soi trong những buổi sáng. Vài người coi đó như là một tội lỗi. Tôi thì khi nào cũng cho đó là một phúc lành.
Cái gì nơi anh đã làm cho nàng khô khốc cả cuống họng và thần kinh căng thẳng đến thế? Nàng hỏi:
- Ông Logan này, ông muốn nói cái gì đấy?
- Tôi thích cái dáng ngoài của cô, Erin ạ. Tôi ghét thấy ai cau có khi bất bình điều gì.
Logan lại cười toe toét và giả vờ giở mũ chào:
- Hân hạnh, xin chào cô.
Không chắc nàng chạy khỏi được anh hay là nàng chạy khỏi được những con quỷ của chính mình, Erin bước ra khỏi xe, đóng sầm cánh cửa lại rồi vội vã bước xuống lối đi.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen