Lời Mở Đầu -
ỏa điểu
Tên một loài chim được hóa kiếp sau 500 năm sống trong phong ba và bão tố bằng cách lao vào lửa đỏ để tự hủy diệt mình. Hình hài nó biến thành tro bụi và chính tro bụi ấy kết tinh thành loài hỏa điểu mới.
Truyền thuyết này được xem như một biểu tượng để nói về thân phận đau thương của một cô gái với bao nghịch cảnh éo le trong tình yêu và cuộc sống...
o0o
Nếu hôm ấy không phải là ngày chủ nhật, nếu trời không nắng ấm, nếu Ngưỡng Hiền không bận đi dự hội nghị ở Cao Hùng, nếu không có bầy chim sẻ ríu rít bay liệng ngoài cửa đánh thức hai đứa nhỏ và nếu không phải là mùa xuân với cái yên tĩnh dễ thương, có muôn hoa đua sắc như chào đón một ngày mới, nếu không có gió mát lâng lâng say đắm để con người không thể nhốt mãi trong nhà, mà phải đi chơi, vì những đám mây trắng bồng bềnh trên cao đang mời gọi thì có lẽ mọi sự đã diễn biến khác đi...
Nhưng như một định mệnh... Buổi sáng hôm ấy thật tuyệt vời. Mùa xuân có nắng ấm, có lộc non đâm chồi, có mây, có gió, có tiếng chim kêu, có bướm lượn... Không có một điều gì báo trước điềm chẳng lành sẽ xảy ra... vậy mà... Bao nhiêu năm đã trôi qua, mỗi lần nghĩ đến là Lan Đình lại cảm thấy như một cơn ác mộng. Ác mộng đó dù với những tình tiết nhỏ nhặt, lại rành rành hiện ra trước mắt...
Buổi sáng hôm ấy...
- Mẹ ơi, mẹ ơi!
Yên Nhiên, đứa con gái tám tuổi của nàng, chân trần, robe ngủ màu hồng, tay bế chú gấu nhồi bông, đi vào phòng riêng của Lan Đình. Cô bé bước đến cạnh giường gọi: "Mẹ ơi!". Nó thích sử dụng hai chữ nầy kéo dài một cách nũng nịu của con trẻ.
- Mẹ ơi mẹ... bé Hiểu My... Hiểu My nó... thức rồi, em không chịu ngủ tiếp, nó nói mẹ hứa đưa nó đi Sở Thú, phải không mẹ?...
Yên Nhiên đang nói về em bé Hiểu My. Nó cố tình lặp lại chữ bé để cho mình là chị, một người chị lớn đầy uy quyền.
Lan Đình mệt mỏi vươn vai, giấc ngủ chưa chịu rời ra. Một thứ lười biếng hạnh phúc còn vướng trên người nàng. Nàng kéo con gái lớn lại, úp mặt nó vào ngực mình, mắt lim dim...:
- Bé Hiểu My đòi đi Sở Thú ư? - Lan Đình cố tình trêu con gái - Vậy cũng được, để mẹ đưa nó đi, còn con ở nhà với chị Tú Hà, đợi cha về chứ?
- Ôi mẹ! Yên Nhiên chu mỏ, nó có vẻ không đồng ý, nhưng không biết viện dẫn lý do gì. Cái chu mỏ của con làm Lan Đình thích thú ngắm vẻ đẹp phụng phịu của nó, lòng dậy lên một niềm hạnh phúc vô biên. Nhưng rồi Yên Nhiên tìm được lý do:
- Mẹ ơi, không được đâu. Con không đi rồi... rồi ai trông chừng bé Hiểu My? Ai chơi với Hiểu My...?
- Thì đã có mẹ rồi.
Lan Đình vẫn cố tình trêu con. Nàng nhìn nó với nụ cười yêu thương.
Yên Nhiên nói:
- Không được đâu mẹ ơi, Hiểu My nó cần con, không có con, nó sợ. Tội nghiệp em mà mẹ.
- Nhưng em nó sợ cái gì?
- Tại mẹ không biết chứ, Hiểu My nó sợ con khỉ. Ở trong trường, mẹ biết không? Cái gì Hiểu My cũng sợ hết. Con thỏ nó cũng sợ, nó không dám sờ, vì sợ thỏ cắn.
- Vậy ư?
Lan Đình dịu dàng hỏi. Nàng đưa mắt nhìn về phía cửa. Nơi có một bé gái khác đang chậm chạp bước vào - Bé Hiểu My sáu tuổi mặc chiếc robe ngủ màu trắng, trông như một thiên sứ. Khuôn mặt bầu bĩnh của bé đang tươi cười. Lan Đình rất hãnh diện vì có hai đứa con gái đẹp như bài thơ. Không phải, Yên Nhiên là một bản nhạc hay, còn Hiểu My mới thực là một bài thơ. Còn đứa con còn nằm trong bụng nàng, chắc là mộảt đứa con trai. Đó là điều mà hai vợ chồng nàng mong mỏi từ lâu. Hai đứùa con gái là thơ, là nhạc, còn con trai?
Nhiều khi nghĩ lại cũng buồn cười. Ở thời đại này mà còn đầu óc trọng nam khinh nữ ư? Lan Đình lắc đầu không muốn suy nghĩ tiếp. Hiểu My đã đến gần. Trên khuôn mặt bầu bĩnh kia là một đôi mắt to đen với hàng mi dài. Đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi mắt giống hệt cha nó. Bé My nũng nịu:
- Mẹ ơi! đưa con đi Sở Thú đi.
Lan Đình cười nhẹ:
- Ờ thì đi, nhưng chị Yên Nhiên của con sẽ ở lại trông nhà.
Mặt Hiểu My sa sầm lại, nó nắm lấy tay chị, mắt chớp chớp:
- Không có chị Nhiên đi, rồi con làm sao mẹ?
Lan Đình xúc động ôm cả hai con vào lòng, nàng rất yêu mùi tóc non dại của con. Yêu những cánh tay mềm mũm mĩm, những lời nũng nịu trẻ thơ. Lan Đình có cảm giác đầy đủ về hạnh phúc của người mẹ. Đứa bé trong bụng hình như đang máy, hình như nó cũng muốn san sẻ tình thương cùng các chị. Lan Đình đã có đủ mọi thứ.
- Thôi được rồi. - Lan đình nói, - Hai con đi rửa mặt thay áo rồi mẹ sẽ đưa đi chơi.
o0o
Một giờ đồng hồ sau, ba mẹ con đã có mặt ở vườn bách thú để xem khỉ, ngắm sóc, bắt bướm. Hai cô bé ríu rít đuổi bắt nhau. Cho mãi đến bây giờ, Lan Đình vẫn nhớ rất rõ là hai đứa con của nàng đều mặc robe trắng, thắt lưng hồng, vớ và giày giống nhau. Ngay cả hai cái nơ cài tóc trên đầu cô bé cũng màu hồng nốt.
Hai đứa đều đẹp, đều dễ thương khiến những người chung quanh ai cũng ngắm nghía, trầm trồ khen ngợi, chúng như hai thiên thần nhỏ bé ngây thơ, như hai báu vật vô giá trên đời. Lan Đình để hai con tự do đùa giỡn, đuổi bắt nhau bên cầu tuột và xích đu. Còn nàng chọn một gốc cây to ngồi xuống, vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ đến tương lai.
Lúc Yên Nhiên chưa ra đời, quả tình Lan Đình và Ngưỡng Hiền đều mong nó là con trai. Con trai đầu lòng rất quý. Nhưng khi sinh ra lại là bé gái, lúc đầu hai vợ chồng hơi thất vọng, nhưng cái cảm giác đầu tiên được làm cha, làm mẹ đã làm đám mây xám kia tan đi. Cô y tá mang đứa trẻ sơ sinh đến ra mắt cha mẹ. Cô bé vừa mở mắt chào đời đã mỉm cười. Yên Nhiên- nụ cười hồn nhiên cái tên đó đã được đặt cho cô bé.
Khi Yên Nhiên tròn hai tuổi, bé Hiểu My ra đời. Lại một đứa con gái. Lan Đình không che giấu sự thất vọng của mình. Đứa bé hai tháng tuổi vẫn chưa được đặt tên. Bé Yên Nhiên bấy giờ mới học nói. Nó thường chạy đến nôi em, vuốt ve trìu mến với cái giọng trẻ thơ:
- Mẹ ơi... Hiểu muiiiiii...
Và cái tên Hiểu My cũng ra đời từ đó. Coi như Yên Nhiên đã đặt tên cho em. Hiểu My! Hiểu My!...
Thế còn cậu bé hiện trong bụng sẽ được đặt tên là gì? Lan Đình tựa người vào thân cây lơ đễnh nhìn theo hai con. Biết nó là trai hay gái nữa đây? Nếu lỡ là gái mà đẹp như hai đứa kia thì cũng đành vậy. Nhưng biết có được thế không?
Bóng hai đứa bé đuổi bắt lúc gần lúc xa. Chiếc nơ trên đầu Hiểu My sút ra. Yên Nhiên ra vẻ chị cả, cột lại cho em. Cả hai đều mồ hôi nhễ nhại.
Hiểu My cười, mắt tròn long lanh, nó bước đến bên xích đu vịn lấy sợi dây treo, không dám leo lên, chỉ nhìn chị vơ/i ánh mắt thẹn thùng. Yên Nhiên bước đến đỡ em.
- Em giữ dây chặt đi, đừng sợ, cái gì cũng sợ, bạn nó sẽ cười cho. Chị sẽ đẩy em đu.
Hiểu My ngồi vào ghế xích đu, hai tay giữ chặt hai dây treo, nó vẫn còn sợ.
- Chị ơi, hay là chúng ta chơi cầu tuột đi.
Yên Nhiên lắc đầu động viên:
- Cầu tuột không vui bằng đâu. Em giữ chặt nhé.
Yên Nhiên bắt đầu đẩy, xích đu từ từ di động. Lúc đầu chậm, sau nhanh dần. Hiểu My bắt đầu thích thú.
- Thích quá, thích quá! Đẩy mạnh hơn nhanh hơn đi chị.
Yên Nhiên cũng vui lòng làm theo ý em. Cả hai cùng cười. Mái tóc và váy đầm của My tốc lên theo gió.
- Mạnh hơn, mạnh hơn nữa đi chị.
Chiếc đu càng lúc càng nhanh và càng cao. Lan Đình chợt như tỉnh giấc. Nàng linh cảm như có một điều gì sắp xảy ra. Nàng hốt hoảng nhìn chiếc đu vút lên cao và kêu lên:
- Hiểu My, coi chừng té con ơi!
Không kịp nữa rồi. Mọi thứ như quay cuồng. Lan Đình mở trừng mắt, bất lực nhìn tấm thân nhỏ bé của Hiểu My từ trên cao rơi xuống, rơi thật nhanh. Lan Đình đau đớn thốt lên:
- Trời ơi! Hiểu My, con tôi!...
Hiểu My rơi từ trên đu xuống. Chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Nhưng cả thế giới hạnh phúc của Lan Đình đã chấm dứt từ đây. Nàng lao tới bên con tuyệt vọng:
- Trời ơi! Hiểu My!
Yên Nhiên xông tới ôm đầu em gái:
- Hiểu My em ơi! Mẹ ơi mẹ!
Và trước mắt Lan Đình, máu đỏ thấm ướt cả ót Hiểu My. Máu loang đỏ cả chiếc áo đầm trắng. Khuôn mặt cô bé xanh xao bất động. Lan Đình quỵ xuống không còn biết gì nữa.
o0o
Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.
Một sự việc ngoài sức tưởng tượng, ngoài ý muốn mọi người. Đúng hơn ấy là một tai nạn lớn. Bé Hiểu My được đưa và bệnh viện chữa trị, đầu bó bột phần xương gãy.
Sau một thời gian điều trị, vết thương ở đầu đã lành, cô bé vẫn sống. Có điều từ đó Hiểu My không còn nhìn thấy gì nữa, phần não điều khiển thần kinh thị giác bị chấn thương. Đôi mắt My vẫn long lanh, vẫn mở to, nhưng thế giới xinh đẹp chung quanh đã khép kín với em rồi.
Sau biến cố trên, Lan Đình đã bị hư thai. Đứa con trai mơ ước chưa kịp chào đời đã không còn nữa. Đình bị làm băng và bác sĩ tuyên bố từ đây về sau nàng mất hẳn khả năng sinh sản.
Yên Nhiên ư? Nụ cười hồn nhiên từ đó cũng tắt lịm.
Nắm lấy tay em gái bên giường bệnh, nụ cười trên môi Nhiên như bị đóng băng. Sau đó khi đã bình phục, dù cho Hiểu My cười, Hiểu My nói, Yên Nhiên vẫn cứ lạnh lùng.
Đó là chuyện đã qua.
Thời gian làm nhòa dần quá khứ. Mãi sau này khi Yên Nhiên lớn lên, nụ cười mới trở lại với cô có điều nụ cười ấy không còn tươi như ngày xưa khi còn bé nữa. Nụ cười Nhiên có chút gì phiền muộn chua cay, đôi khi không giấu được nỗi ray rứt ân hận vì nghĩ rằng mình đã gây nên tai họa cho em gái thân yêu.
Cũng giống như mọi gia đình, gia đình họ Vệ cũng có cái hạnh phúc và điều bất hạnh riêng của họ.
Thời gian trôi qua... Thoáng chốc đã mười mấy năm...
Cánh Chim Trong Giông Bão Cánh Chim Trong Giông Bão - Quỳnh Dao Cánh Chim Trong Giông Bão