Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Án Mạng Trên Tàu Noah
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 1
Á
n mạng trên tàu Noah
“Phần Ta, Ta sắp cho hồng thủy, nghĩa là nước lụt, xuống trên đất, để tiêu diệt mọi xác phàm có sinh khí dưới gầm trời.
Mọi loài trên mặt đất sẽ tắc thở.
Nhưng Ta sẽ lập giao ước của Ta với ngươi.”
- Câu 17, 18, Chương 6, Kinh Cựu Ước Sáng Thế Ký –
Mở đầu
Bóng đèn nê ông trên trần hành lang chập chờn không ổn định.
Dưới chân chúng tôi là sàn công nghiệp lát tấm nhựa vinyl lên các tấm thép hàn trên khung thép. Những tấm thép như thế cũng được ốp cả cho tường, nhưng đôi chỗ trên tường vẫn lộ ra bề mặt đá.
Nơi đây là tầng hầm thứ nhất. Dù thế, nó vẫn cách mặt đất tận gần mười mét.
Chín người chúng tôi đứng nghiêm trang trên hành lang, như thế đang chuẩn bị cho một nghi thức tôn giáo. Cánh cửa phòng 120 đang mở. Đó là một kho để đồ nhỏ, thi thể một người bị siết cổ chết đang nằm dài trong đó.
Đương nhiên, hung thủ là một trong chín người ở đây. Nhưng không ai biết kẻ đó là ai ngoại trừ chính hắn.
Không ai trong chúng tôi lên tiếng nên âm thanh duy nhất nghe được là tiếng máy phát điện rung. Hình như có tiếng nước đọng ở tầng hầm thứ ba hòa lẫn trong đó. Nhưng tiếng nước không thể vang to như thế được, nên ắt hẳn đó chỉ là ảo thanh.
Tôi muốn gọi cứu trợ, nhưng điện thoại lại nằm ngoài vùng phủ sóng.
Dưới lòng đất thì mất sóng là chuyện đương nhiên, thế nhưng, dù tôi có lên được mặt đất thì đây cũng là vùng núi sâu hẻo lánh, cách xa khu dân cư. Sẽ không có sóng điện thoại.
Đã có một vụ giết người. Một kẻ nào đó đã siết cổ cậu ấy tới chết. Đây chắc hẳn là một sự việc nghiêm trọng không ai có thể ngờ rằng mình sẽ gặp phải trong đời.
Tuy vậy, hiện tại, thứ khiến chúng tôi khổ sở chẳng phải là vụ giết người này. Nguy cơ chúng tôi đang gặp phải còn cấp bách hơn chuyện đó nhiều.
Ngược lại, biết đâu có kẻ còn coi chuyện cậu ấy bị giết là cơ hội để phá vỡ tính thế bế tắc.
Để thoát khỏi tòa kiến trúc ngầm giống như thể một con tàu chở hàng bị chôn vùi trong núi sâu này, một trong chín người chúng tôi bắt buộc phải hi sinh.
Chúng tôi cần chọn một người để hiến tế. Nếu không, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Phải lựa chọn thế nào đây? Trong số chín người, ai là kẻ nên chết và có thể chết?
Không ai khác, chính là kẻ đã giết cậu ấy.
Ngoại trừ hung thủ, hẳn là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Chỉ tầm một tuần nữa thôi là tới thời hạn rồi. Cho tới lúc đó, chúng tôi cần tìm ra kẻ giết người.
Chương 1: Tàu Noah
1.
Sau khi rời khỏi đường đi bộ gần quốc lộ và rẽ vào một khu rừng nhỏ, bảy người chúng tôi bước qua những thân cây mục nát cùng lá rụng, men theo đường núi, rồi băng qua một cánh đồng xa lạ um tùm cỏ khô. Khi chúng tôi vừa tới một cây cầu cù mèm bắc qua thung lũng sâu chừng mười mét cùng là lúc mặt trời đã khuất sau dãy núi.
Ryuhei dùng đôi cánh tay to khỏe lay tay vịn đườn ghép từ nhiều khúc gỗ. Cây cầu kêu kẽo kẹt, và thế là khuôn mặt sắc nét như đô vật của cậu liền méo xệch lại. Thấy thế, tôi nói với Yuya bên cạnh:
“Này, mình phải đi qua đây thật hả? Cậu không nghe thấy à! Ngã xuống như chơi đấy!”
“Không sao thật mà. Trước tớ từng đi qua rồi. Chẳng nguy hiểm gì đâu. Nhìn tớ đi đây này.”
Yuya bước một bước lên cầu, dang rộng hai tay và lắc lư người.
Dù sao cũng không còn đường nào khác, sáu người chúng tôi đánh bám theo Yuya.
Sau khi qua cầu, tôi lấy điện thoại trong túi áo khoác thể thao ra xem giờ. 4 giờ 48 phút chiều.
Thấy tôi cầm điện thoại, cô bạn Hana đang mặc bộ đồ leo mùi màu dạ quang sành điệu tức tốc chạy về phía tôi. Cô cầm điện thoại bằng tay phải và cất tiếng hỏi tôi.
“Shuichi, điện thoại cậu có sóng không?”
“Không, mất sóng cả tiếng rồi.”
“Hầy, tớ cũng vậy. Thế tức là chúng ra không kịp về khu nghỉ dưỡng nhỉ?”
Không ai đáp lời cô. Vì ai cũng hiểu rõ là không thể nào về kịp.
Sau khi qua cầu, chúng tôi đặt chân đến một cánh đồng hoang xung quanh toàn núi dốc. Đi thêm vài trăm bước nữa, Yuya đột nhiên hét lớn.
“Đến rồi đến rồi! Thấy rồi, thấy rồi! Chỉ chút nữa thôi. Gần đến rồi đó!”
Yuya nãy giờ vẫn luôn phải chịu ánh nhìn bất mãn và không tin tưởng của những người đi phía sau, lúc này giọng cậu ngập tràn cảm giác nhẹ nhõm. Nhưng vẫn chưa thấy chỗ nào giống lối vào tòa nhà cả.
Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay. Sau khi chúng tôi lên thuyền dạo chơi trên hồ, Yuya đã đề xuất:
“Từ đây có thể đi bộ tới một chỗ thú vị lắm, các cậu muốn tới xem thử không? Có một tòa kiến trúc ngầm cực lớn nằm sâu trong núi. Có vẻ ngày xưa nơi đó được dùng cho việc gì kinh khủng lắm, nhưng giờ gần như không ai biết tới nó nữa.”
Bọn tôi tụ họp tại một căn biệt thự ở tỉnh Nagano của bố Yuya từ hôm qua.
Yuya là bạn đại học của tôi, và cũng chính cậu đã đề xuất cả nhóm tụ tập. Một buổi họp lớp quy mô nhỏ của nhóm sáu người chơi thân với nhau thời đại học.
Hai năm rồi chúng tôi mới gặp lại. Trước kia, Yuya nhuộm tóc vàng chóe, đeo khuyên tai đen, giờ cậu không còn nhuộm tóc nữa, chỉ đeo khuyên tai thôi, nhưng tôi nhìn vẫn chưa quen mắt.
Vì có chút lăn tăn nên tôi đưa anh họ đi cùng, và thế là, có bảy người đang nghỉ tại khu biệt thự.
Một tòa kiến trúc ngầm trong núi sâu. Nghe thế, nhưng tôi cũng chưa hình dung được gì.
Kiến trúc ngầm vốn phức tạp, mà nghe nói nó còn rất lớn, thế nhưng, rốt cuộc ai đã xây một công trình như thế ở tít trong núi sâu, và họ có mục đích gì? Thật khó tin, nhưng Yayu nói khoảng nữa năm trước, cậu ấy đã đến và thấy nói rồi.
Nghe kể vậy, cả bọn đều tò mò và quyết định sẽ đi xem thử vì cũng không quá xa. Nhưng khác với thông tin Yuya cung cấp, chúng tôi đi bộ mãi vẫn chẳng tới nơi. Yuya mới đó còn lạc quan nỏi chỉ cần đi bộ chừng 20, 30 phút là tới, song suốt thời gian đi cậu lại bất an nhìn chằm chằm vào bản đồ trên điện thoại.
Tòa nhà ngầm tất nhiên không có trên bản đồ. Yuya bảo đã lưu lại vị trí của nó trên ứng dụng bản đồ từ lần trước, nhưng hình như vị trí đó khá sai lệch so với thực tế. Sau một hồi đi lạc, rốt cuộc chúng tôi tìm được nó khi trời đã sẩm tối.
“Thế, Yuya? Cậu tính ở lại đó thật đấy à? Trong tòa nhà ngầm ấy? Chúng ta không kịp trờ về đâu. Có ổn không thế? Chẳng phải cậu đã nói đó là nơi rất kinh khủng sao?”
“Không hề, tớ chỉ bảo ngày xưa nó từng được dùng cho việc gì đó rất kinh khủng thôi. Là ngày xưa đó! Mình ở chút cũng được mà. Dù sao cũng chẳng có ai khác đâu. Cứ coi như mình đi tham quan một khu phế tích thôi.”
Ryuhei và Yuya đi tiếp, bỏ lại chúng tôi đang ở phía sau chừng mười mét.
Họ vẫn như vậy từ lúc đến đây. Như thể đại diện cho tiếng lòng của tất cả mọi người, Ryuhei liên tục phàn nàn với người dẫn đường Yuya.
Nhìn thái độ của Ryuhei. Mai đang đi bộ ngay bên phải tôi nở một nụ cười như thể bối rối, lại như thế muốn làm dịu đi bầu không khí. Trong ánh hoàng hôn, đôi mắt với hàng mi dài nổi bật lên trên khuôn mặt trắng nhợt.
Tôi định đáp lại, nhưng sợ Ryuhei nghe thấy nên lại thôi. Có lẽ Mai cũng nghỉ thế nên đã quay đi trước khi Ryuhei phát hiện ra.
Tôi ngoảnh lại, thấy Sayaka vốn đi sau mình một chút đã rảo bước đuổi kịp chúng tôi. Mái tóc màu nâu đất được búi lên cao, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi.
Chắc đã trăn trở nãy giờ, cuối cùng Sayaka cất tiếng:
“Mà này, tòa nhà ngầm đó… nhà vệ sinh thì thế nào nhỉ? Với cả nếu ngủ lại thì chắc mình phải nằm ra sàn và gối ba lô ha? Liệu có ổn không ạ?”
Mọi người đều chưa nghe Yayu nói gì về mấy chuyện ngủ nghỉ. Vốn dĩ chúng tôi không định ngủ lại đây.
Anh họ tôi, Shotaro đang đi ngay phía trước tôi, đáp lại Sayaka.
“Em đừng mong đợi gì nhiều. Rất có thể đó là tòa nhà lắm ẩn tình. Nhưng dù sao vẫn còn hơn ngủ ngoài trời. Dưới lòng đất chắc không quá lạnh đâu.”
“Vâng, đúng vậy nhỉ. Ban đêm chắc khá lạnh ha?”
Sayaka lịch sự đồng ý với anh Shotaro.
Đám bạn đại học và anh họ tôi mới chỉ gặp nhau hôm qua, nhưng anh Shotaro hòa nhập với mọi người hơn tôi tưởng.
Năm năm trước, anh được hưởng một khoản thừa kế không nhỏ từ bác tôi, từ đó, anh không đi làm nữa mà sống lông bông qua ngày, khi thì đi du lịch đó đây, lúc thì tập trung làm nghiên cứu địa chất. Nhưng cũng không hẳn là anh chỉ tiêu tiền và sống cuộc đời nhàn tản, vì có đôi khi anh cầm một triệu yên ra nước ngoài và mang về gấp mấy lần số đó.
Vì là anh họ nên anh qua lại với tôi lâu hơn bất cứ người bạn nào khác. Anh là người tôi quan tâm hơn bất kỳ ai khác, nhưng người tôi không tài nào hiểu hết được cũng chính là anh. Lần tụ họp này, tôi rủ anh đi cùng vì linh cảm sẽ có chuyện rắc rối nào đó xảy ra. Anh vốn có hứng thú với địa lý nơi đây nên mau chóng nhận lời.
Cho tới lúc này, tôi vẫn chưa gặp phải rắc rối nào như bản thân lo lắng, thay vào đó, chẳng thế ngờ tôi lại quyết định đi tới tòa kiến trúc ngầm đầy bí ẩn kia. Tôi yên tâm nghĩ rằng dù có chuyện gì thì chắc anh họ cũng sẽ lo liệu cho được.
2.
Đột nhiên, Yuya dừng lại giữa cánh đồng hoang xung quanh toàn núi dốc đứng, rồi chỉ xuống đất hét lên.
“Đây rồi, mọi người xem này! Chính là nó! Lối vào đây rồi!”
Yuya ngồi xổm xuống, thọc tay vào giữa đám cỏ khô rồi nhấc lên một cái nắp trông như nắp cống với đường kính chừng 80cm.
Tôi nhòm vào trong, thấy cái lỗ dẫn thẳng xuống lòng đất. Thành hố là bê tông, các thanh sắt bắt vào đó tạo thành thang dẫn xuống dưới.
“Mình sẽ vào trong từ chỗ này.”
“Hả? Đừng đùa chứ! Cứ thấy ghê ghê thế nào ấy. Hẹp quá.”
Hana rọi đèn pin điện thoại sâu xuống hố.
Ánh đèn pin không đủ sáng để nhìn được tận đáy hố.
Tôi cũng đồng tình với cô. Một tòa nhà ngầm trên núi thì có giống cái mỏ than cũng không lạ, nhưng nghe Yuya kể, tôi đã tưởng tượng ra một tòa kiến trúc văn minh hơn.
“Không, ừm, lối vào trông thế thôi chứ vào trong rồi thì ổn áp lắm, đảm bảo đấy. Bên trong rộng rãi lắm. Có tận ba tầng luôn. Kiểu gì mình cũng ở qua đêm được thôi.”
Hana và mấy người khác vẫn chần chừ, bản thân tôi cũng chẳng hào hứng lắm.
Cuối cùng, Ryuhei tiến lên trước tiên.
“Thôi được rồi. Để tớ đi xem thử. Cứ thế đi xuống là được phải không?”
Ryuhei gữi cho ba lô không bị cọ vào thành hố, rồi men theo cầu thang đi xuống dưới. Yuya dò xét sắc mặt ba cô gái rồi cũng bám theo Ryuhei, không để cậu phải đi một mình.
Hana, Sayaka và Mai khẽ thì thầm với nhau, “Các cậu tính sao?”, “Giờ ai vào trước?” rồi cũng lần lượt chui xuống. Tôi và anh Shotaro xuống cuối cùng.
Leo thang xuống chừng bảy, tám mét thì chân tôi chạm đất.
Tiếp đó là một cái hang khá rộng nên chúng tôi không cần nép người vẫn có thể dễ dàng đi qua.
Chúng tôi giơ cao điện thoại để soi đường và thong thả tiến về phía trước.
Đi thêm đoạn nữa thì gặp một tảng đá to tướng chắn giữa lối đi.
Nó to tới mức sức người không thể nào di chuyển được. Chẳng hiểu sao lại có một sợi dây xích dày cộm quấn vòng quanh nó.
“Cái gì đây? Chắc người ta định nâng nó lên mà không được à?”
“Cũng không biết được.”
Anh Shotaro nói đầy ẩn ý.
Sau khi lác qua tảng đá lớn, chúng tôi nhìn thấy một cánh cửa sắt.
Trước cánh cửa sắt, đá tự nhiên dưới chân được thay thế bằng ván ép lấm lem. Rõ ràng từ đây trở đi, mọi thứ đã hoàn toàn là nhân tạo.
Yuya mở cửa, rọi đèn vào bên trong.
“Ồ, thật này. Ghê thật đấy.”
Ryuhei lên tiếng, khong rõ đang trầm trồ hay khiếp sợ.
Sau cánh cửa là một hành lang rất rộng. Trần nhà hơi thấp. Đi thêm một đoạn thì có lối rẽ, tôi không thấy hết tận sâu bên trong, nhưng nghe thấy tiếng vọng khi mở cửa cũng đủ biết tòa kiến trúc ngầm này khá lớn.
“Ghê quá… Mùi ẩm mốc à?”
Mai lẩm bẩm.
Mùi chua nồng dậy lên. Trong không khí ẩm ướt như ở nơi rừng sâu thiếu ánh mặt trời, có lẫn vào một mùi hóa chất nhè nhẹ.
“Đèn đóm ở đây thế nào nhỉ? Làm gì có điện đúng không?”
“Ừm, nhưng có một cái máy phát điện cực lớn đó. Xem nào, có khi là chạy được đấy. Còn nếu không được thì đành phải rang dùng đèn pin điện thoại thôi. Tớ có mang theo pin dự phòng rồi.”
Ryuhei và Yuya mở cánh cửa sắt, bước vào hành lang tối đen như mực. Cả nhóm cầm đen, xếp thành hàng dài hêt như ấu trùng đom đóm, rụt rè tiến lên phía trước.
Sàn nhà lát nhựa vinyl trông cũ kỹ và rẻ tiền. Hai bên tường có nhiều cửa ra vào, rất giống một khách sạn.
Yuya chỉ vào cánh cửa phòng bên phải, ngay trước lối rẽ trái trên hành lang. Một tấm biển đề “107” được treo trên đó.
“Máy phát điện nằm trong này này. Chắc không hỏng đâu.”
Yuya vặn tay nắm cửa rồi rọi đèn vào trong phòng.
Hình như đây là phòng để máy móc, những đường dây cáp đen chạy quanh tường. Chúng tụ lại ở góc trong cùng căn phòng và kết nối với máy phát điện.
Đó là một chiếc máy phát điện gia đình với kích thước to bằng bồn tắm, giống thứ tôi từng thấy ở bệnh viện nơi mình từng làm thêm. Ống xả khí thải chạy từ tường lên trần nhà. Cái máy có vẻ được sản xuất trước cả khi tôi ra đời, nhưng vài cái bình ga LP cung cấp nhiên liệu được lắp vào thì trông còn rất mới.
Tôi nhìn đồng hồ đo nhiên liệu, vẫn còn ga. Yuya và Ryuhei loay hoay với máy phát điện, tìm cách khởi động nó. Thấy hai người không biết cách thao tác, anh Shotaro từ tốn lên tiếng.
“Đầu tiên phải kiểm tra xem bình nhiên liệu và ống dẫn đã nối chắc với nhau chưa. Sau đó bật công tắc động cơ và kéo tay nắm khởi động.”
Yuya làm như Shotaru hướng dẫn, tức thì tiếng động cơ như tiếng xe máy vang lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, đèn nê ông trên trần nhà bắt đầu nhấp nháy. Liền đó, ánh sáng màu xanh nhạt ngập tràn khắp tòa nhà ngầm, từ phóng máy đến hành lang.
“Tốt quá rồi! Chứ không có đèn thì quả thực khó khăn.”
Sayaka vừa liếc nhìn khuôn mặt của mọi người vừa nói.
Chúng tôi tạm yên tâm, liền rời khỏi phòng máy chật hẹp.
Có vô số những bí ẩn xoay quanh tòa kiến trúc ngầm này. Tôi rất muốn khám phá bên trong tòa nhà đã sáng trưng, nhưng giờ đây, sự mệt mỏi đã lấn áp trí tò mò.
Yuya dẫn mọi người đi vòng ngược lại một chút, về phía lối ra vào rồi mở cánh cửa phòng 106 đối diện phòng máy.
“Chỗ này là phòng ăn. Các cậu có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Đó là một căn phòng lỡn cỡ hàng chục chiếc (1). Một chiếc bàn dài được kê trong căn phòng hình chữ nhật và những chiếc ghế được xếp san sát dọc theo nó. Một phòng ăn có sức chứa tới vài chục người.
(1) Đơn vị đo diện tích phòng kiểu Nhật. 1 tấm chiếu tatami có diện tích khoảng 1.82m2
Hana kéo chiếc ghế gần nhất ra.
“Ôi, bẩn quá! Có người được không vậy?”
Mấy chiếc ghế này có vẻ rẻ tiền, giống ghế ở trường học. Hơn nữa, vì để dưới lòng đất quá lâu nên lưng ghế đã mốc đen và bắt đầu bị mục. Hana phủi phủi mặt ghế rồi e dè ngồi xuống. Ghế chưa hỏng.
Nhìn kỹ hơn, tôi nhận thấy mặt bàn cũng là loại ván ép phủ véc ni rẻ tiền. Quả nhiên, nó đã hỏng và sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu đứng lên trên.
Có một cái buồn rửa đặt trong góc phòng ăn. Tôi thử mở vòi, có tiếng “ọc ọc” vang lên và một thứ nước màu đen đỏ chảy ra. Phải một lát sau thì mới chuyển thành nước trắng bình thường.
“Ồ, có nước luôn này.”
Tôi bất giác lẩm bẩm.
Phía trên bồn rửa có tủ đựng bát đĩa. Có rất nhiều cốc và đĩa dày cũ kỹ được xếp trên đó. Sayaka khuỵu gối xuống góc chân tường mày mò thứ gì đó.
“A, tuyệt quá. Cả ổ cắm cũng dùng được! Đây này!”
Cô ấy cắm sạc điện thoại di động vào ổ cắm nối với đường dây điện đi nổi.
Chúng tôi tạm thời ở lại phòng ăn, vươn vai và ngáp.
Hầu như không ai nói với ai câu nào. Chúng tôi dành thời gian nghỉ ngơi như thể cuối cùng cũng tới được căn nhà nhỏ trên núi mình định ở qua đêm sau chuyến leo núi thật dài. Kể từ khi chúng tôi gặp nhau ngày hôm qua, đây là khoảnh khắc khiến tôi hoài niệm thời còn đi học nhất.
Tuy nhiên, trong khi tôi còn đang thoải mái duỗi người, thì chỗ nghỉ ngơi này lại lộ ra đầy rẫy những dấu hiệu bất ổn. Ngay sau đó, Shotaru vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Shuichi. Thử đi xem bên trong tòa nhà chút không? Đây là một kiến trúc khá thú vị đấy.”
Tôi đang định kiếm thứ gì đó bỏ bụng, nhưng cũng tò mò về kiến trúc ngầm này.
Liền đấy, Yuya chen ngang với vẻ khó xử sao đó.
“A, anh Sho, thế thì để em dẫn hai người đi cho. Lần trước tới đây em cũng đã lượn lờ ngắm nghía kha khá rồi.”
Thế là Yuya cùng chúng tôi rời phòng ăn. Ba người chúng tôi bắt đầu khám phá tòa kiến trúc ngầm.
Về tổng thể, tòa nhà gợi cảm giác giống như một con tàu chở hàng cũ kỹ, với trần thấp, đèn nên ông mờ mờ, sàn bẩn, tường làm bằng vật liệu xây dựng đơn giản, rẻ tiền cùng hệ thống dây điện chạy quanh…
Không chỉ bầu không khí mà đến cả kích thước và cấu trúc của nó cũng tương tự tàu chở hàng. Tòa nhà được tạo bởi những tâm thép được hàn vào các khung thép đan ngang dọc. Nó có ba tầng, dài và hẹp, dọc hai bên hành lang là những căn phòng trông như phòng kho và cả những căn phòng có đặt loại giường tầng thô sơ tạo bởi các ống sắt.
Trên cửa mỗi căn phòng đều có gắn một tấm biển ghi số phòng, giống như một dãy nhà tập thể. Nếu quay lại chỗ lối vào và đứng quay lưng với cánh cửa sát thì căn phòng bên phải là phòng 101, bên trái là phòng 102. Đi vào sâu hơn theo hành lang, số phòng sẽ là 103, 104 và tăng dần lên như thế. Tất cả các phòng, dù là phòng kho hay nhà ở, và được sử dụng để làm gì, cũng đều được đánh số. Giữa các cánh cửa với tường đều có một rãnh khe cong vênh. Về tổng thể, đó là một kiến trúc rất thô sơ.
Phòng 104 bên cạnh phòng ăn được dùng làm phòng vệ sinh. Nhà vệ sinh có bốn gian riêng biệt, tương tự như nhà vệ sinh công cộng. Nó còn được tích hợp cả buồng tắm vòi hoa sen, dù tôi cũng chẳng định dùng.
Có mùi gì đó dậy lên, nhưng không tới mức gây khó chịu. Có vẻ là phân đang phân hủy, hẳn là do nơi này lâu rồi chưa được sử dụng.
“Không thấy có nước thải nhỉ? Họ hút nước bằng cách nào ta?”
“Có lẽ chúng tạm thời được tích trong bể chứa rồi sau đó được bơm lên mặt đấy bằng máy bơm. Cơ chế hoạt động chắc cũng giống như nước thải sinh hoạt.”
Shotato nhìn bồn cầu kiểu Nhật, trả lời câu hỏi của tôi.
Chúng tôi rời nhà vệ sinh và trở lại hành lang.
Sau khi đi qua phòng máy, tức phòng 107, chúng tôi thấy một khúc rẽ trái trên hành lang. Ở góc rẻ ấy có một câu tháng sắt dần xuống tầng hầm thứ hai.
Chúng tôi tạm thời bỏ qua cầu thang và tiếp tục đi học hành lang. Chừng năm mét nữa là tới khúc rẽ phải. Tiếp đó vẫn có những cánh cửa xếp dọc hai bên hành lang, bắt đầu từ phòng 108 ngay sau phòng máy và kết thúc là phòng 120.
Trên tường phía ngoài phòng, có những chỗ lộ ra đá sẫm màu. Sờ vào thì thấy giống với phần hang lúc xuống từ cửa vào. Hình như có nước rỉ ra ở vài chỗ khiến nó có vẻ ẩm ướt. Rõ ràng tòa kiến trúc này được tạo ra từ một cái hang tự nhiên dưới lòng đất, họ chia tầng và đặt thêm các bức tường ngăn, biến nó thành một tòa nha. Những chỗ rẽ không tự nhiên trên hành lang có lẽ là do tôn trọng địa hình ban đầu.
Khi đi tới cuối, anh Shotaro nói đầy xúc động, cứ như thể vừa xem xong một tác phẩm trưng bày trong bảo tàng.
“Có hai mươi phòng à. Chắc là phải tốn nhiều tiền lắm đấy nhỉ, cơ mà, xây cũng ổn áp đấy chứ? Dù cho đây là một công trình trái phép.”
“Không chỉ vậy thôi đâu. Còn hai tầng hầm nữa đấy”
Yuya đi trước, dẫn chúng tôi đi học hành lang tới chỗ cầu thang.
Tầng hầm thứ hai cũng có cấu trúc gần giống với tầng trên. Những cánh cửa xếp dọc hai bên hành lang với mặt sàn hình tia chớp. Ở đây, không có phòng rộng như phòng ăn nhưng có một bể chứa ngay phía dưới nhà vệ sinh tầng hầm thứ nhất, chiếm diện tích bằng cả một căn phòng. Yuya giới thiệu rằng có tất cả 20 phòng, từ phòng 201 tới phòng 220.
Tầng tầm thứ hai cũng có đèn nê ông chiếu sáng. Nhưng phía bên trái lối xuống cầu thang, tức khu vực có số phòng thấp hơn, thì lại tối. Chỗ đó cũng có lắp đèn, nên hẳn là dây điện đã bị đứt ở đâu đó rồi chăng? Ở góc trong cùng, đèn vẫn sáng nên có lẽ góc này thuộc đường dây điện khác.
Sau khi bước xuống cầu thang và trước khi bắt đầu khám phá các căn phòng, anh Shotaro hỏi:
“Yuya, sao em tìm được nơi này?”
“À, ừm… Em tình cờ phát hiện ra nó khoảng nửa năm trước. Lúc đó, em đang đi cắm trại một mình và chợt nghĩ bụng phải đi tới nơi chưa ai đặt chân, rồi cứ thế đi tận sâu vào trong núi. Và em phát hiện ra cái nắp hầm kia. Rồi đến khi chui xuống xem thử thì bang hoàng ngã ngửa.”
Ở chính giữa hành lang. Yuya dang rộng cánh tay.
“Nơi này rốt cuộc là gì nhỉ? Ai đã xây tòa nhà này, và với mục đích gì? Thành thật àm nói, em có cảm giác nó được dùng cho việc gì đó kinh khủng lắm.”
Suy nghĩ một chút, anh Shotaro trả lời.
“Có lẽ đây là hàng ổ của tổ chức cực đoan vào năm mươi năm trước.”
“Thật á? Tổ chức cực đoan à? Ý anh là, chuyện hồi thập niên 70 sao?”
“Thoạt nhìn, có vẻ nó được xây dựng vào khoảng thời gian đó. Ở giữa lối vào có một tảng đá lớn đúng không? Tảng đá có sượi xích quấn quanh ấy. Dù nhìn thế nào cũng thấy như nó được người ta cất công đặt ở đây để làm chướng ngại vật trong trường hợp khẩn cấp. Anh đoán tảng đá đó dùng để chặn cánh cửa sắt. Thế nhưng, có vẻ như sau tổ chức cực đoạn kia, còn một nhóm tội phạm khác cũng từng sử dụng nơi này. Có những chỗ dây điện được lắp đặt cách đây chưa lâu, cùng lắm là khoảng hai mươi năm trước. Chứ tổ chức cực đoan kia làm gì mà bền bỉ tới mức ấy ở một nơi thế này.”
Tôi cũng mơ hồi cảm thấy như vậy.
Sở dỉ người ta xây một tòa nhà sâu trong núi, thậm chí còn ở dưới lòng đất thế này, thường là để tránh bị người khác để ý. Nhưng mà nói thằng ra thế thì lại càng thấy rợn người. Anh Shotaro vui vẻ nói:
“Mà thôi, ta cứ thử tham quan kỹ hơn xem nó thế nào nhỉ.”
Chúng tôi bước vào căn phòng 208 ngay trước mặt. Căn phòng trông như một bãi phế liệu.
Tôi lục lọi đồ đạc trong ấy và tìm không biết bao nhiêu đồ vật linh tinh, chẳng hạn như găng tay lao động đã qua sử dụng, liềm cắt cỏ rỉ sét, loa cũ, ống đồng và gỗ vụn… Có cái khá cũ, có cái cũng không cũ lắm. Toàn là những thứ thường được chất đống tại các bãi rác trong góc phố.
“Ồ, hang ổ của tổ chức tội phạm còn có cả mũ rơm cơ à? “
Anh Shotaro nghiêm túc nói và chỉ cho tôi một chiếc mũ rơm rộng vành đã hỏng.
“À, gì nhỉ. Em cứ nghĩa sẽ có một khẩu súng lục hoặc gói bột trắng rơi ra cơ, nhưng có vẻ không phải vậy rồi.”
“Chắc là những người từng ở đây đã mang chúng theo khi rời đi. Đó là giả dụ họ đã dùng tới chúng. Chà, nếu tìm kiếm mọi ngóc ngách, có lẽ chúng ta sẽ phát hiện ra thứ gì đó.”
Anh Shotaro vứt đại mũ rơm lên trên một chiếc hộp gỗ cũ nát. Lần này, anh mở cửa phòng 209 nằm hơi chếch phía đối diện.
Thoạt nhìn, đây cũng là một căn phòng chứa đồ linh tinh. Đồ đạc ít hơn căn phòng trước đó, và có vẻ những món đồ giống phế liệu này đã được gom lại vào một góc phòng.
Thế nhưng, khi bật đèn trong phòng lên, đạp vào mặt tôi lại không phải là những món đồ hiền hòa thông thường như ở phòng 208. Nghe bảo nơi này là hang ổ của một tổ chức tội phạm, tôi đã nghĩ tới vũ khí nguy hiểm hay ma túy, nhưng thực tế, những gì chúng tôi tìm được còn tăm tối hơn thế.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một dụng cụ trói gồm sợi xích dài có gắn cùm tay, cùm chân. Ở góc trong cùng có đặt một chiếc ghế sắt đen tuyền, mặt ghế nhọn đến mức kỳ lạ. Ngoài ra, còn có một cây gậy từ gỗ thịt bọc da và một món đồ làm từ khung kim loại vừa đủ để đưa đầu người vào trong, có gắng bộ phận trông như cái ê tô, nhìn chẳng biết được dùng ra sao. Rồi còn có cả những chiếc đinh gỉ sét và những khối bê tông.
Tôi, Yuya và anh Shotaro nhìn nhau, cảm thấy lúng túng như thể đang nhìn trộm bí mật của người khác vậy.
Yuya bước đến góc phòng, cúi xuống nhưng không chạm vào mấy món đồ đó. Câu cảm than:
“Không thể tin nổi. Thật điên rồ. Mấy thứ này là dụng cụ tra tấn phải không?”
“Nhìn sao cũng thấy vậy thật.”
Anh Shotaro trả lời. Có vẻ lần trước đến đây, Yuya đã không vào căn phòng này.
“Họ đã dùng chúng thật à?”
“Anh cũng không rõ, nhưng chắc là thế rồi. Anh chỉ từng thấy những thứ như thế này trong viện bảo tang thôi. Ai ngờ đâu lại thấy ngoài đời thật chứ.”
Các dụng cụ tra tấn đã cũ và rỉ sét. Không có vết máu trên đó, nhưng nếu chỉ là những đồ trang trí theo sở thích dị hơm thì chúng lại xước xát quá nặng. Tôi nhìn quanh tòa nhà. Sàn vinyl đầy những vết xước, trông như sắp rách toác ra. Tôi từng nghe chuyện một tổ chức cực đoan hồi thập niên 70 nọ đã xảy ra bất hòa trong nội bộ, dẫn đến giết hại lẫn nhau. Nếu lai lịch của tòa kiến trúc ngầm này là đúng như những gì chúng tôi dự đoán thì cũng không có gì lạ khi thấy các dụng cụ tra tấn ở đây.
Đột nhiên, tòa kiến trúc ngầm vô hồn lạnh lẽo làm dấy lên một cảm giác rờn rợn đẫm máu.
“Nhưng cũng không có bằng chứng nào cho thấy chúng đã được dùng mà?”
“Không có. Hơn nữa, cho dù chúng từng được dùng thì cũng đã từ lâu rồi. Có thể coi như di vật lịch sự ấy chứ.”
Nghe anh Shotaro nói vậy, Yuya có vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Bản thân tôi cũng nương theo lời nói của anh ấy mà quyết định sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều về những gì đã từng diễn ra ở đây trong quá khứ. Tất nhiên, cuộc sống bấy lâu nay của tôi chưa từng có việc gì liên quan tới dụng cụ tra tấn cả, và dù thế nào đi nữa, chắc chắn những chuyện như thế cũng không bao giờ xảy ra.
Sau đó, chúng tôi còn nhòm vào vài căn phòng gần đấy, nhưng cũng không thấy thứ gì nguy hiểm hơn các dụng cụ tra tấn kia.
“Phải rồi, Yuya, em bảo có ba tầng hầm nhỉ? Thế làm sao để xuống tầng hầm thứ ba?”
Anh Shotaro hỏi. Không thấy có cầu thang ở hành lang dẫn xuống tầng hầm thứ ba.
“À, ừm. lối xuống ở cuối hành lang cơ, nhưng có vài vấn đề nên hiện không thể xuống được. Mà chúng ta cứ đền gần đó đi. Anh nhìn là hiểu thôi.”
Yuya đi trước dẫn đường.
Chúng tôi đi học hành lang, theo hướng số phòng lùi dần. Đèn hành lang đã tắt. Dù vẫn đủ sáng để thấy đường, nhưng chúng tôi vẫn bật đèn pin điện thoại lên.
Ở cuối hành lang, tôi nhìn thấy một cánh cửa sắt. Nó cũng giống cảnh cửa ở lối vào tầng hầm thứ nhất, nhưng nhỏ và hẹp hơn.
Yuya chỉ vào đó và nói.
“Nhìn kìa, có lẽ ngay phía trên kia là lối chúng ta đã đi vào lúc đầu.”
Xét theo quỹ đạo chúng tôi đã đi nãy giờ, có lẽ Yuya nói đúng. Cậu từ từ mở cánh cửa sắt.
Đó là một không gian khác với những căn phòng khác. Ngay chỗ lối vào là khu vực hẹp như miệng chai, bên trong văn phòng, bề mặt đá đen lộ ra khắp nơi. Trần nhà thì chỉ có khu vực gần lối vào là được ốp gỗ nên trông càng thấp. Còn bên trong đều là đá, tính ra chỉ có căn phòng này trông giống một hang động tự nhiên.
Trân mặt tường ở phía trong cùng có gắn một thiết bị trông giống như cái tời nâng, có lẽ từng được sử dụng cho những con tàu đắm.
“Cái gì đây? Cũ gỉ quá rồi nhỉ?”
Có một sợi xích to quấn quanh chiếc tời. Lần theo đầu sợi xích, tôi thấy nó phân nhánh, đi qua một ròng rọc và xuyên qua trần gỗ gần cửa lên tới tầng hầm thứ nhất.
“A! Chẳng lẽ đây là sợi xích quấn quanh tảng đá khổng lồ đó?”
“Đúng rồi. Anh chẳng bảo tảng đá đấy để ngáng đường còn gì.”
Nếu quay tời nâng này, tảng đá lớn sẽ được kéo đi, chắn ngang cánh cửa sắt ở tầng hầm thứ nhất.
“Đúng thật nhỉ, nghe anh nói thì giờ nhìn kiểu gì em cũng thấy nó giống chướng ngại vật. Em đã không nghĩ sâu tới vậy. Thế nên trần nhà gần lối vào ở tầng này mới được ốp gỗ. Ra là để sợi xích xuyên qua.”
“Ừ, đúng thế. Và cũng có thể còn có nhiều lý do hơn thế nữa.”
Anh Shotaro nói đầy ẩn ý.
“Phải rồi, trong phòng này có cầu thang dẫn xuống tầng hầm thứ ba. Nhưng chúng ta không thể xuống được. Nhìn này.”
Yuya chỉ vào góc trong cùng bên phải căn phòng.
Có một cái hố hình tứ giác được khoét trên sàn. Ở đó có cầu thang.
Đến gần và nhìn xuống dưới, tôi lập tức hiểu ý Yuya.
Tầng hầm thứ ba ngập trong nước. Nước ngập tới bậc thang thứ tư từ trên xuống, tức gần sát trần tầng hầm bên dưới. Tôi ngồi xổm xuống và duỗi tay ra, đầu ngón tay tôi cham vào mặt nước đen ngòm.
“Lạnh quá. Thật đấy à? Bị ngập nước rồi sao?”
“Thì bởi nó nằm dưới lòng đất mà. Và vì là công trình nghiệp dư nên hoàn toàn có khả năng bị ngập. Xung quanh còn toàn đá tự nhiên nữa, nên chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi. Chắc hệ thống thoát nước bị hỏng rồi. Có lẽ vì thế nên tòa nhà ngầm này mới bị bỏ hoang.”
Đúng là bức tường phía ngoài tầng hầm thứ nhất chúng tôi vừa xem bị thấm nước.
“Thế này thì không thể gọi là biệt thự có hồ bơi được nhỉ? Ý tớ là, nó hơi đáng sợ. Cậu xem, nếu tình trạng này tiếp diễn, ai biết được cả tòa nhà sẽ chìm trong nước lúc nào, phải không?”
Yuya trả lời.
“Chà, về mặt lý thuyết thì là thế, nhưng hẳn là còn lâu. So với hồi tớ đến đây vào nửa năm trước, lượng nước cũng không thay đổi nhiều. Hình như có tăng lên một chút. Nên có gập thì cũng phải năm năm nữa.”
Yuya nói cũng có lý.
Rọi đèn pin điện thoại xuống nước, tôi thấy dưới đó vứt bừa bãi những thanh cốt thép và khung thép đổ bê tông.
Chẳng còn gì để xem nữa, chúng tôi bèn đi ra hành lang và quay trở lại chỗ cũ.
Khi đến gần cầu thang, tôi thấy Sayaka ở phía bên kia hành lang đang giờ máy điện thoại di động lên căn góc. Hẳn là cô ấy thấy lạ nên muốn chụp ảnh.
“Yuya này, liệu cái hố chúng ta chui xuống ban này có phải là lối vào duy nhất của tòa kiến trúc ngầm này không? Chẳng lẽ lại chỉ có một lối vào thôi?”
“Không, còn có một lối nữa, nhưng không dùng được. Kia kìa, ở dưới tầng hầm thứ ba đấy. Từ chỗ đó có một cái máng xử lý rác kéo dái lên tới tận mặt đất, nhưng giờ đang bị ngập tronng nước nên không đi qua được.”
“Ra thế.”
“Vâng. Trong phòng máy có bản thiết kế tòa nhà đấy. Xem cái đó thì sẽ hiểu nhanh hơn.”
Ba người chúng tôi quay lại phòng máy. Trong đó chứa đầy những văn phòng phẩm linh tinh như băng dính cá nhân cũ, bấm móng tay, bút chì và bút bi.
Yuya lôi chúng lên mặt bàn. Cuối cùng, lẫn lộn giữa những thứ đó, cậu tìm thấy một bản vẽ trên tờ giấy khổ A2 được gấp làm tư.
“A, đây rồi, đây rồi. Chắc là lần trước xem xong, em đã nhét nó vào sâu trong này.”
Đó không hẳn là bàn thiết kế toà nhà mà đúng hơn là sơ đồ cầu trúc toàn thể tòa nhà. Tờ giấy đã ố vàng, có lẽ nó đã có từ lúc tòa nhà bắt đầu được xây.
Phía trên bản vẽ có chữ “Tàu Noah” được viết bằng bút bi, có vẻ chữ này được viết thêm vào sau. Chắc hẳn đây là tên của tòa nhà dưới lòng đất này.
Theo những gì chúng tôi thấy, “Tàu Noah” gồm ba tầng, dài và hẹp, có hình chữ Z ngược với phần giữa gẫy khúc. Theo bản vẽ, khác với tầng hầm thứ thứ nhất và tầng hầm thứ hai, có vẻ như tầng hầm thứ ba khoong được chia thành các phòng nhỏ mà chỉ có một vài phòng lớn. Lối vào chúng tôi chui xuống nằm ở phía tây, và hình như có một lối vào khác ở phía đông tầng hầm thứ ba dẫn lên mặt đất.
(Ở đây là hình ảnh, bao giờ về thì coi lại trong sách ha)
“Chỗ này có vẻ là lỗi thoát hiểm. Nó cũng thông với mặt đất qua một cái nắp hầm giống lỗi ta chui xuống. Thực ra, nắp hầm lối thoát hiểm ở ngay trên đường chúng ta đi bộ đến đây đấy. Thế mà không ai phát hiện ra.”
Hình như có một cái nắp hầm khác ngay lối đi sau khi qua cầu. Tất nhiên cả tôi và anh Shotaro đều không để ý thấy. Chuyện đó cũng là đương nhiên thôi, vì khi chúng tôi đi qua đó, trời đã bắt đầu tối.
“Yuya, cậu đã ngó qua bên trong lối thoát hiểm đó chưa? Cậu có chắc nó trông giống hệt bức vẽ này không?”
“À, ừ. Tớ đã thử leo xuống từ lối thoát hiểm. Tớ leo thang xuống tới vị trí ngang trầm với tầng hầm thứ ba, nhưng tầng hầm thứ ba ngập nước nên đành quay lại.”
“Nhưng nếu đó là lối thoát hiểm…” Có một điểm tôi vẫn thắc mắc từ nãy đến giờ.
“Thì đây là cái gì?”Tôi chỉ lên trên bàn
Có hai màn hình LCD. Đều là màn hình 15 inch cũ, loại thường thấy trong thưc viện trường tiểu học. Trên mỗi khung viền, dòng chữ “lối vào” và “lối thoát hiểm” mà tôi vừa nói đến được viết nguệch ngoạc bằng bút dạ dầu không xóa được.
“À! Tớ đã chú ý đến nó từ lần trước đến đây rồi. Cái này giống như màn hình camera giám sát ấy. Nó có ghi “lối vào” và “lối thoát hiểm” phải không? Khi trời sáng, cậu sẽ nhìn thấy một thứ giống như camera ở gần nắp hầm. Nó được đặt trên một cái cây. Cả lối vào phía tây và lối thoát hiểm phía đông đều có.
Nên tớ đoán cái này là màn hình hiển thị. Nhưng lần trước không có điện nên tớ không kiểm tra được.”
Yuya nói một lèo, lần lượt bật nguồn hai màn hình lên.
“Ồ, nó vẫn còn hoạt động được này. A, tuyệt quá, nó đang chiếu kìa!”
Cũng với tiếng “xoẹt”, màn hình cũ bắt đầu hiển thị hình ảnh từ camera giám sát.
Mặt trời đã lặn nên hình ảnh trông mờ và giống một bức tranh khắc gỗ. Cả máy quay lẫn màn hình có vẻ đều đã cũ nên hình ảnh không được sống động lắm.
Tuy nhiên, tôi vẫn nhìn ra được những cánh đồng khô héo ở bên trên, và hai thứ trông như hai cái nắp hầm mờ mờ ở chính giữa cả hai hình ảnh ấy. Nếu ai đó đến gần cửa ra vào hoặc lối thoát hiểm, chúng tôi có thể phát hiện ra ngay.
Lần ngón tay theo hình ảnh nắp hầm trên hai màn hình, Yuya nói:
“Ồ, đúng rồi. Đây là lối vào mà chúng ta đã chui xuống. Còn đây là lối thoát hiểm gần cầu.”
“Vậy hai lỗi này cách nhau khoản 100 mét.”
“Đúng thế nhỉ? Đại khái là vậy. Phía đông và phía tây. Tức là, dù phát hiện ra ai đó đang ở lối nào đi nữa, người trong này vẫn có thể trốn thoát bằng lối còn lại, đúng không?”
Yuya trở lời anh Shotaro như vậy.
Chắc hẳn việc lắp đặt camera khá tốn công. Tôi kinh ngạc kêu lên:
“Nơi này có vẻ quá mức nghiêm ngặt. Rốt cuộc ai đã dùng nó chứ?”
“Có thể một nhóm tôn giáo mới đã tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt. Bởi vì nếu mục đích là đề phóng sự xâm nhập từ bên ngoài thì cách gắn camera có chút kỳ lạ. Có khả năng camera được dùng để canh chừng những kẻ đào tẩu.”
Anh Shotaro trả lời.
Lời anh nói khá thuyết phục. Tôi nhìn kỹ lại hai chữ “Tàu Noah” được viết ở phía trên bức vẽ ố vàng.
“Có lẽ nó được đặt theo tên còn tàu trong kinh Cựu Ước.”
“Chà, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”
Tôi nhớ mình từng đọc loạt cuốn Kinh Thánh trong một tiết học về Văn hóa loài người thời còn là sinh viên. Câu chuyện về con tàu Noah vô cùng nổi tiếng ấy nằm ngay phần đầu của cuốn kinh Cực Ước dày cộm.
Khi thế giới hỗn loạn, bạo lực tràn ngập khắp nơi, Noah, một người công chính, đã nhận được khải thị. Rằng Chúa đã quyết định tiêu diệt loài người. Ngài bảo Noah đóng một con tàu và chuẩn bị cho trận lụt. Khi con tàu hoàn thành, Noah đưa gia đình ông cùng những cặp giống đức và cái của các loài vật khác bước lên tàu, ngay sau đó, một trần đại hồng thủy quét qua mặt đất. Nội dung câu chuyện là thế. Mặc dù văn bản gốc quá mơ hồ để có thể kể thành một câu chuyện, nhưng các bài giảng, tiểu thuyết và phim ảnh dựa trên nó thì thường mô tả rằng rất nhiều không tin là sẽ có một trận lụt xảy đến và cười nhạo Noah cùng gia đình ông khi họ đóng một con tàu trên đỉnh núi.
Một tòa kiến trúc có hình dạng giống con tàu đã được dựng lên sâu trong núi. Dù hơi muộn nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vì sao người ta lại chọn cái tên “Tàu Noah” cho nó. Đối với những kẻ cực đoan và các nhóm tôn giáo mới, đây là thể là nơi họ chờ đợi sự cứu rỗi.
Còn với tôi thì đó chỉ là một trò đùa tồi tệ. Không có sự cứu rỗi nào trong cái tòa nhà ngầm bất ổn này cả. Chúng tôi chỉ tìm thấy một đống dụng cụ tra tấn.
Không ai trong chúng tôi theo tôn giao hoặc có tư tưởng chính trị cực đoan. Rõ rang, chúng tôi không phải là thành viên trong gia đình Noah mà là những kẻ đang chế nhạo những người xây dựng lên nơi này.
“Ủa? Mọi người đang làm gì vậy?”
Nghe tiếng chsung tôi ồn ào trong phòng máy, Sayaka thò mặt vào từ cánh cửa đang hé mở. Tiếp đó, Hana cũng xuất hiện. Có lẽ này giờ cô đang tìm Sayaka.
“Ơ kìa, Sayaka đấy à. Gì thế, đang chụp ảnh hả?”
“À, vâng. Chắc sẽ chẳng có dịp tới những nơi như thế này nữa, nên em muốn chụp lại làm kỷ niệm.”
Có vẻ cô đã ngó vào khắp các căn phòng và chụp ảnh.
“Chụp ảnh thì được, nhưng tốt hơn đừng nên đăng lên mạng. Nhưng kẻ biết nơi này mà trông thấy thì rắc rối lắm.”
“À, đúng thật. Vậy em sẽ chỉ chụp ảnh thôi.”
Trong lúc Sayaka và Hana đang nói chuyện thì Mai và Ryuhei cũng đi tới.
Có vẻ bốn người kia cũng tò mò về tòa nhà nên đều tự đi khám phá. Cả bảy người tập trung lại trong phòng máy.
Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên khi thấy màn hình đang bật.
Yuya giải thích lại cho mọi người về chuyện tầng ba ngập nước, lối thoát hiểm và camera giám sát như vừa nói với tôi và anh Shotaro.
“Ừ, tớ hiểu rồi.”
Hana ngắt lời Yuya.
“Thật ra tớ muốn ra ngoài một lát. Ban ngày bạn trai tớ liên lạc, tớ phải trả lời trong ngày. Kẻo anh ấy lại đến nhà tớ mất.
Hana nói rồi chỉ vào điện thoại di động trên tay mình. Yuya gật đầu.
“Ừm, nhưng có vẻ quanh đây sóng yếu lắm.”
“Ừ, nhưng tớ vẫn muốn thử, không được thì đành chịu vậy. Có ai đi cùng với tớ không?”
Ai mà chẳng sợ phải đi bộ một mình trong vùng núi sâu tối đen như mực này.
“Vậy tớ đi cùng nhé?”
Nhưng Hana lại có vẻ không muốn ra ngoài cùng Yuya. Sayaka nhận ra, bèn lên tiếng giải vây.
“Vậy thì để em đi cùng luôn nhé. Có khi công ty cũng liên lạc gì đó. Được không ạ?”
“Ồ, Sayaka cũng đi à? Cảm ơn em, vậy thì tốt quá!”
Mọi chuyện dàn xếp xong xuôi. Hana, Sayaka và Yuya sẽ cùng ra ngoài.
Sau khi ba người họ rời đi. Ryuhei liếc nhìn hình ảnh tối tăm trên màn hình từ phía sau tôi.
“Cái này ghi hình được thật à?”
Nhìn từ xa, hình anh dường như không hiển thị gì do tiếp xúc kém.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp trả lời, trên màn hình chợt có chuyển động.
“Ồ, nhóm Hana kìa.”
Camera giám sát gần lối vào ghi lại hình ảnh bà người đang nhấc nắp hầm lên. Chui ra ngoài bắt sóng điện thoại.
Bóng người đi đầu vẫy tay về phía camera. Đó là Yuya, tiếp theo là Hana trong chiếc áo khoác lòe loẹt. Sau cùng là Sayaka. Dĩ nhiên vì trời tối, tôi không nhìn rõ mặt cô.
Một lúc sau, camera gần lối thoát hiểm ghi lại hình ảnh ba người đi vào cầm điện thoại di động rọi đèn. Có lẽ họ định đi qua cây cầu gỗ rồi tìm chỗ cao hơn xem có bắt được sóng không.
“Ồ, nó đang ghi lại hình ảnh thật.”
Ryuhei lẩm bẩm đồng ý.
Sau đó, cậu và Mai buồn chán không biết làm gì, bèn mó máy mấy món đồ Yuya vứt trên bàn. Cuối cùng, Ryuhei chẳng còn hứng thú, nắm lấy tay Mai. Hai người rời khỏi phòng máy.
Tôi và anh Shotaro vẫn còn trong phòng máy, lơ đãng nhìn màn hình. Chẳng biết làm gì cho đỡ chán, tôi hỏi anh họ mấy câu vô nghĩa.
“Mọi người ăn uống gì chưa nhỉ?”
“Chả biết nữa.”
Có lẽ do mải khám phá tòa nhà ngầm này mà chưa ai ăn gì. Khoảng ba mươi phút sau, nhóm Yuya quay trở lại. Nhờ camera giám sát, chúng tôi biết ngay họ sắp về tới.
Tuy nhiên, tình trạng của nhóm hình như có chút kỳ lạ.
“Ủa? Gì thế này. Số người tăng lên ư? Sao lại vậy nhỉ?”
Số người hiển thị trên màn hình “lối vào” đã từ ba thánh sáu.
Mọi chuyện diễn ra hệt như một bộ phim kinh dị.
Tôi và anh Shotaro rời khỏi phòng máy, đi đến trước cánh cửa sắt đón nhóm bạn dường như vừa gặp chuyện gì đó.
Cánh cửa sắt mở ra, người đầu tiên bước vào là Yuya. Tiếp theo đến Hana. Trên áo Hana có dính bùn, chắc cô đã bị ngã.
Theo sau là Sayaka. Và, sau lưng cô ấy là một gia đình ba người có vẻ sợ hãi.
Người bố khoảng năm mươi tuổi, có mái tóc bạc cắt kiểu húi cua, đeo cặp kính dày gọng đen. Người mẹ tóc ngắn, hơi mập. Cậu con trai có đôi môi dày, xem chừng là học sinh cấp hai. Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, Sayaka lên tiếng giải thích trước.
“À... chuyện là mấy người này bị lạc đường nên bọn em bảo họ đi cùng. Vì dù sao chỗ này cũng ngủ nghỉ được. Mà, gia đình mình vừa đi hái nấm phải không ạ?”
“Vâng, đúng vậy. Xin lỗi vì làm phiền mọi người.”
Mùa này đúng là mùa hái nấm nhưng tới tận đây thì chẳng phải là đã đi sâu quá rồi sao?
Nơi này không phải chỗ ở của chúng tôi, nhưng dù sao cả bọn cũng quyết định mời họ vào phòng ăn.
Hana đang phủi lá tuyết tùng bám trên cổ áo khi chúng tôi bước dọc hành lang. Tôi hạ giọng hỏi cô:
“Điện thoại của cậu kết nối được chưa?”
“Chưa, hoàn toàn không được luôn. Quanh đây chỗ nào cũng mất sóng. Mất người từng ở đây chắc chán quá nên mới bỏ đi hết.”
Có thể đó cũng là một lý do chăng?
3.
Bảy người chsung tôi và gia đình ba người kia ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn dài trong phòng ăn.
Người vợ và đứa con hết nhìn chúng tôi lại nhìn quanh tòa nhà kỳ lạ, cứ như thể vừa vô tình đi nhầm vào lễ cưới của một người không quen.
“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Chúng tôi là nhà Yazaki. Tôi là Yazaki Kotaro...”
Người cha bắt đầu tự giới thiệu.
“Tôi là kỹ sư điện, là dân địa phương nhưng lại lơ đễnh lạc đường. Lâu lắm cả nhà tôi mới cùng đi chơi... Còn đây là vợ tôi.”
“Tôi là vợ anh ấy, tên Hiroko.”
Người vợ mặt mày nghiêm nghị, chần chừ một chút mới giới thiệu tên mình.
“Đây là con trai tôi, hiện đang học lớp 10. Kìa con!”
“Em là Hayato ạ.”
Cậu con trai cúi gằm mặt xuống và nói.
Hóa ra cậu bé học lớp 10, tôi tưởng phải nhỏ tuổi hơn thế.
Chắc hẳn so với việc buộc phải ở lại tòa nhà ngầm đáng ngờ này, cậu bé còn ghét cuộc gặp gỡ bất ngờ với nhóm nam nữ chẳng hơn mình mấy tuổi khi đang ở cùng bố mẹ hơn. Tôi chợ nhớ tới vẻ bối rối của một câu bạn khi tôi và đám bạn tình cờ gặp cậu ta đi hát karaoke cùng bố mẹ hồi cấp hai.
“Còn các bạn đến từ đâu?”
Sayaka kể lại chuyện chúng tôi vốn cùng tham gia câu lạc bộ leo núi tại một trường đại học ở Tokyo, chuyện chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng ở Nagano từ hôm qua theo lời mời của Yuya, rồi chuyện cậu ấy kể với chúng tôi rằng cậu ấy biết một nơi thú vị lắm sau đó dẫn chúng tôi đến tòa nhà ngầm này, nhưng vì quá muộn nên cả bọn không kịp quay về.
“Vậy các bạn đều là sinh viên à?”
“Không, bọn cháu đều đi làm cả rồi... Cháu tên là Nouchi Sayaka, đang làm lễ tân cho một lớp học yoga ở Tokyo.”
“Chà... Đúng là có cảm giác như thế thật.”
Yazaki nói như thế với cô nàng Sayaka có làn da hơi rám nắng và mái tóc nhuộm nâu. Bà mẹ và cậu con trai thì bày ra vẻ mặt ngán ngẩm, ý chừng muốn bảo đừng nói những chuyện thừa thãi.
“Vậy bọn cháu giới thiệu trước nhé. Kìa, chị.”
Sayaka thọc vào đùi Han đang ngồi bên cạnh cô.
“À, ừm, tôi là Takatsu Hana. Tôi là nhân viên văn phòng bình thường thôi.”
Ba thành viên nhà Yazaki lịch sự gật đầu như thể đã nhớ được cô gái nhỏ nhắn để kiểu tóc bob và khuôn mặt tròn là Takatsu Hana.
“Rồi, người tiếp theo.”
“Ủa? Đây là gì vậy? Tiệc gặp mặt làm quen à? Tôi là Nishimura Yuya. Tôi làm việc ở một công ty may mặc. Rất vui được làm quen.”
Yuya gãi má như muốn che giấu vẻ bối rối.
“Tôi là Itoyama Ryuhei. Làm huấn luyện viên thể hình. Rất vui được gặp mọi người.”
Nhìn vóc dáng Ryuhei, gia đình Yazaki cũng gật gù tỏ ý đúng là nhìn người biết việc. Tuy nhiên, khi nghe lời giới thiệu tiếp theo, họ có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi là Itoyama Mai. Là giáo viên mầm non.”
“Ồ, cô cũng mang họ Itoyama?”
Yazaki hỏi thẳng.
“Hai bạn là vợ chồng à?”
“Vâng, đúng thế ạ.”
“Ồ? A, tôi xin lỗi. Tôi hơi ngạc nhiên vì thấy hai bạn còn trẻ quá. Vậy là sinh hoạt cùng câu lạc bộ rồi đến với nhau nhỉ? Tuyệt thật đó.”
Yazaki nói vẻ không được tự nhiên lắm.
Bảo là trẻ nhưng họ lấy nhau cũng được hai năm rồi. Dẫu vậy, quả là người ngoài nhìn vào thì chẳng ai nghĩ Ryuhei và Mai lại là vợ chồng, tôi nghĩ bụng.
Tới lượt mình, tôi cũng tiếp lời mọi người, giới thiệu bản thân. Koshino Shuichi, kỹ sư hệ thống.
Tới lượt người cuối cùng, Sayaka nhanh nhảu nói trước.
“À, trước đó cháu có bảo bọn cháu đều ở chung một câu lạc bộ nhỉ, nhưng anh này thì khác. Anh ấy là họ hàng của anh Shuichi.”
“Tôi là Shinoda Shotaro. Là anh họ của Shuichi. Tôi tình cờ được rủ đi cùng tới đây. Rất vui được gặp mọi người.”
Có vẻ gia đình Yazaki đã nhận ra khí chất khác biệt của anh Shotaro trước cả khi nghe lời giới thiệu. Trong khi những người khác đều mặc quần áo tiện đi lại bên ngoài thì chỉ có anh Shotato là đóng nguyên bộ đồ kẻ sọc dọc với thiết kế mang phong cách thời trang phap đường núi chẳng rõ mua ở đâu. Anh ấy hơn chúng tôi ba tuổi và cao nhất bọn.
Đối mặt với anh Shotaro, lần đầu tiên Yazaki trưng ra biểu cảm nghi ngờ lộ liễu. Nhưng rồi, ông ta nhanh chóng che đậy nó bằng một nụ cười.
“Rất mong được mọi người giúp đỡ... Sao các bạn lại biết về nơi này thế? Nó có liên quan đến ai sao?”
Nghe Yazaki hỏi vậy, Yuya trả lời.
“À thì... chỗ này cũng không phải của bọn tôi...”
Cậu giải thích rằng mình đã tìm ra nơi này khi đi cắm trại một mình vào sáu tháng trước. Sau đó, cậu nhắc lại những gì anh Shotaro từng nói: có thể là một nhóm cực đoan đã xây tòa nhà này, sau đó một nhóm tội phạm hoặc giáo phái nào đó cũng đã sử dụng nó. Đương nhiên, Yuya không đề cập gì tới việc phát hiện ra các dụng cụ tra tấn.
Dẫu thế, ba thành viên nhà Yazaki vẫn nhìn nhau tỏ ý đã lỡ đến một nơi tồi tệ. Anh Shotaro trấn an họ:
“Chà, ở lại một đêm thì chắc không sao đâu. Mọi người cứ xem nơi này như một khách sạn kiểu nhà tù là được. Xem ra đã lâu rồi không có ai sử dụng.”
“Đúng thế! Quả thực chú không cần lo có ai đó đến đây đâu. Nơi này có vẻ không thay đổi gì so với lần tôi đến vào sáu tháng trước. Đợt đó tôi chụp ảnh khá nhiều chỗ trong đây, và chúng hoàn toàn giống hệt bây giờ.
À không, tớ cũng không định ở lại đây hôm nay đâu, tại lỡ đi vào đường khác hẳn lần trước. Cứ đinh ninh là gần nên mới nghĩ không có vấn đề gì. Xin lỗi các cậu nhé.”
Yuya vừa xin lỗi vừa pha trò.
Lẽ ra giờ chúng tôi đang uống rượu và chơi bài trong khu nghỉ dưỡng tiện nghi hơn ở đây rất nhiều. Dù trong lòng cả bọn vẫn dấy lên cảm giác không thể chấp nhận, nhưng Sayaka lên tiếng như thể đưa ra kết luận.
“Thôi thì cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Nhưng xét một mặt nào đó, đây cũng là chuyện tốt với nhà chú Yazaki mà? Chứ giờ phải ngủ ngoài trời thì cũng gay go.
Thế nên nhà chú có thể ở lại đây đêm nay không ạ? Dù nếu mắc chứng sợ không gian kín thì cũng có khi cũng hơi khổ đấy ạ.”
“Ừm, cũng có một đêm thôi mà. Nhỉ?”
Yazaki nói vậy, hai người còn lại trong gia đình ông ta gật đầu.
“Vậy có được không? Rất xin lỗi nếu làm phiền mọi người. Vậy xin nhờ vậy mọi người một đêm nay vậy.”
Vậy là Sayaka đã thuyết phục được họ rằng chsug tôi không phải là một nhóm bất bình thường như họ lo sợ.
“Phải rồi, mọi người ăn gì chưa? Tớ đói quá. Chú Yazaki có mang theo đồ ăn không ạ?”
Tôi cũng chợt nhớ ra cơn đói nãy giờ đã quên béng mất. Tất cả bèn lục lọi túi xách của mình.
Hồi chiều, mỗi người chúng tôi đều đã mua bánh mì và các món ăn kèm ở cửa hàng tiện lợi. Ngoài ra, chúng tôi cũng mua nhiều đồ ăn để ăn ở khu nghỉ dưỡng vào buổi tối. Dưới này cũng có cả đồ hộp dự trữ, nhưng vì đó là đồ không rõ nguồn gốc nên chúng tôi không động vào.
Nhà Yazaki thì chia nhau hai nắm cơm trông như đồ thừa từ bữa trưa mà Hiroko vừa lôi ra từ ba lô.
“À có món này mọi người ăn không ạ? Đây, xin mời”
Hana chìa ra ba phần thạch đậu đỏ nhỏ. Cậu con trai Hayato nhận lấy và nói cảm ơn bằng giọng lí nhí đến mức gần như không nghe thấy. Sau đó, chúng tôi lần lượt mời gia đình Yazaki xúc xích cá rồi socola, thành thử khẩu phần ăn của họ cũng ngang bằng với của chúng tôi.
Ăn uống xong xuôi, Ryuhei hỏi:
“Chăn đệm cho hôm nay thì tính sao?”
“Ban nãy tớ thấy có khá nhiều nệm và túi ngủ đấy. Chỉ có điều lắm bụi.”
Một vài căn phòng được trang bị bộ chăn ga gối cũ như trong trại huấn luyện. Chắc hẳn là vẫn dễ ngủ hơn nhà trọ trong núi.
“Vậy, nhà chú Yazaki cứ chọn phòng tùy thích ạ. Nếu được, chú có thể để thứ gì đó trước cửa được không? Như vậy thì bọn cháu sẽ biết là nhà chú đã ở trong rồi.”
“À, tôi hiểu rồi. Vậy….”
Yazaki nhìn sắc mặt vợ con rồi mới trả lời.
“Cảm ơn cô. Chúng tôi xin phép đi nghỉ trước.”
“Vâng. Chúc cả nhà ngủ ngon.”
Sayaka vui vẻ chào họ. Ba người họ rời khỏi phòng ăn rồi tìm chỗ ngủ.
4.
Đã hơn 5 giờ tối.
Bảy người chúng tôi vẫn còn trong phòng ăn. Do không thể kết nối internet nên chúng tôi không thể giết thời gian trên giường được, thành ra không ai muốn về phòng ngủ.
Phòng ăn chìm trong bầu không khí ảm đạm. Vì có thêm nhà Yazaki nên chúng tôi không thể gây ồn được. Buổi tụ tập này đã được định sẵn là sẽ chán ốm ngay từ lúc chúng tôi tình cờ gặp họ.
Lúc nãy Sayaka đã nói mấy lời như thể hòa giải, nhưng làm gì có chuyện tôi lại không muốn phàn nàn gì với Yuya.
Mà hẳn là mọi người đều nghĩ như vậy. Dẫu thế, cũng chẳng thể khiến bầy không khí tồi tệ hơn hiện tại.
Hana cũng bóng gió bày tỏ bất mãn:
“Tớ không nghĩ đêm nay mình có thể ngủ được. Ngày xưa kiểu gì chẳng từng có người chết ở đây.”
Yuya cười hề hề đáp lại.
“Không đâu, chắc gì. Dù có vẻ là toàn mấy kẻ không đường hoàng từng ở đây.
Có vẻ ngoài tôi, Yuya và anh Shotaro ra, những người khác đều chưa trông thấy số dụng cụ tra tấn ở tầng hầm thứ hai. Tuy vậy, dường như Hana vẫn cảm nhận được bầu không khí bất ổn của “Tàu Noah”.
“Cậu xem, một kiến trúc sư chuyện nghiệp đời nào thiết kế ra một nơi như thế này đúng không? Chắc chắn toàn mấy tay không chuyên thi công. Thế thì kiểu gì chẳng có người chết. Xây chỗ này có vẻ nguy hiểm mà. Mà họ lại toàn kẻ không đang hoàng nên biết đâu đã chôn cái xác ở gần đây để tránh bị lộ.”
Anh Shotaro chen ngang.
“Ừ, công nhận. Kể cả mấy công trình kiến trúc lớn cũng có tai nạn chết người lúc thi công nữa là.”
Cứ như thế chúng tôi, dù không muốn những vẫn đang thử thách lòng can đảm ngay tại nơi từng có người chết vậy.
Hana kêu khó mà ngủ được nhưng miệng thì vẫn ngáp. Rồi cô ấy làu bàu.
“Chết dưới lòng đất như thế này quá khắc nghiệt. Tớ chịu thôi.”
“Vậy cậu muốn chết ở đâu?”
Ryuhei nói chen vào.
“À không, chỗ nào cũng ghét. Nhưng dù sao thì tớ cũng không thích những nơi kín như bưng thế này. Tớ muốn chết trong khi đang ngủ trên một cánh đồng hoa tulip. Còn các cậu ghét kiểu chết như thế nào nhất? Đại khái ấy?”
Hana gợi ra một chủ đề có vẻ thích hợp với tầng hầm này.
Chẳng có việc gì làm nên mọi người đâm ra nghiêm túc ngoài sức tưởng tượng.
Yuya nói:
“Trong hình dung của tớ thì chính là kiểu chết thời Trung cổ, cái kiểu mà mình sẽ bị cột tay chân vào bốn con ngựa rồi bị phanh thây ra ấy.”
“À, công nhận. Chết như thế thì đau đớn phải biết nhỉ?”
Rồi Sayaka tiếp lời:
“Thế thì gặp hỏa hoạn, hít phải khỏi rồi bất tỉnh có khi còn đỡ hơn ấy nhỉ, nhưng nếu cứ thế chết cháy thì cũng đau đớn lắm. Mọi người nghĩ thế nào ạ?”
“Chết cháy? Anh không muốn bị chết một cách từ từ đâu.”
Nghe vậy, Ryuhei liền đồng ý.
“Tớ cũng vậy, chết từ từ thì đau đớn lắm. Giống bị chôn sống ấy.”
“Ừ đúng đấy. Thế còn Shuichi thì sao?”
Nghe mọi người hỏi, tôi trả lời: “Chết vì làm việc quá sức.” Còn Shotaro thì không thích chết bệnh.
Cuối cùng là Mai, cô ấy suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời.
“Tớ đoán là mình không thích chết đuối. Bị đuối nước rồi chết ấy.”
Từ lúc chúng tôi gặp nhau hôm qua. Mai đã rất kiệm lời.
“Tớ đang nghĩ, nếu xếp hạng những cách chết tồi tệ nhất, chẳng phải bị siết cổ hoặc bị đâm đến chết sẽ nằm ở hàng đầu danh sách sao? Và có lẽ còn có nhiều cách chết tồi tệ hơn.”
Hana kết lại cuộc trò chuyện bằng một câu nghe “cảm lạnh”.
Dù không hề muốn thử thách lòng can đảm của mọi người hơn nữa, nhưng nghĩ nói ra vẫn hơn nên tôi đã kể cho họ chuyện chúng tôi tìm thấy chỗ dụng cụ tra tấn ở tầng hầm thứ hai.
Mọi người phản ứng không khác mấy so với tôi khi nhìn thấy chúng. Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng dường như không ai muốn nghĩ đến khả năng nơi đây từng diễn ra các cuộc tra tấn. Bởi chúng cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, giống như khi nghe một bản tin thời sự nước ngoài vậy.
Nhưng mọi người đều trở nên cẩn trọng và ít nói hơn trước. Với chúng tôi, “Tàu Noah” chẳng có vẻ gì là một nơi tốt đẹp. Ý nghĩa này trước đó vẫn còn mơ hồ, giờ dường như đã rõ ràng hơn với tất cả chúng tôi.
5.
Hơn 9 giờ tối.
Người đầu tiên đứng dậy là Hana.
“Tớ đi ngủ đây. Cũng chẳng có gì để làm cả.”
“A, vậy em cũng đi.”
Sayaka theo sau. Lúc ở khu nghỉ dưỡng, hai người này cũng chung phòng với nhau.
Sau đó, người đang phải chịu áp lực từ mọi người là Yuya cũng rời khỏi chỗ ngồi.
“Có lẽ tớ cũng đi ngủ đây.”
Trong nháy mắt, phòng ăn chỉ còn lại bốn người. Tôi bất chợt có cảm giác nặng nề.
Ryuhei liếc nhìn tôi như muốn nói gì đó. Nhưng những lời cậu nói ra lại khá ôn hòa.
“Shuichi, hôm nay cậu sẽ ngủ ở đâu?”
“Tớ chưa biết, để lát rồi tính. Nhưng tớ sẽ ở cùng phòng với anh Sho.”
“Thế à? Vậy có lẽ chúng tớ cũng đi ngủ đây.”
Ryuhei cũng Mai rời đi. Trong phòng ăn chỉ còn tôi và anh Shotaro.
Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Có lẽ anh Shotaro cũng mơ hồ nhận ra tôi đã giả vờ bình tĩnh một cách bất bình thường khi nói chuyện với Ryuhei.
Anh Shotaro và tôi quyết định sẽ ngủ ở phòng 112.
Căn phòng trống trải, hầu như chẳng có đồ đạc gì ngoại trừ một kệ thép trống không. Chúng tôi mang đệm và túi ngủ từ phòng kho gần đấy sang. Vậy thì ít nhất chung tôi cũng có thể ngủ mà không sợ bị lạnh.
“Nhưng em vẫn cứ không mê nổi túi ngủ ở đây.”
Nghĩ biết đâu có vết bẩn lạ nào đó, tôi ngửi và kiểm tra mọi ngóc ngách của đống chăn ga gối nệm.
“Em ngửi tất mình trước khi kêu ca ấy. Mấy thứ này không bẩn đến thế đâu. Cũng có khác gì mấy nhà trọ trên núi đâu.”
“Thì đúng thế nhưng… có lẽ bọn tội phạm đã dùng chúng.”
Anh Shotaro đã yên vị trên giường, vắt hai lòng bàn tay lên làm gối và ném cho tôi ánh nhìn như thể giễu cợt khi thấy tôi kiểm tra túi ngủ. Sau khi chắc chắn rằng cái tủi ngủ chưa từng được dùng để bọc thi thể, tôi mới đặt nó lên trên tấm nệm. Lúc sáng, chúng tôi đi chèo thuyền ở hồ nên cũng có người mang theo quần áo để thay, nhưng tôi thì chỉ đành ngủ trong bộ quần áo leo núi ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc tôi định tắt đèn thì đột nhiên, điện thoại di động rung lên. Có thông báo gì đó. Nhưng không có mạng thì sao lại có thông báo được nhỉ? Tôi nghĩ bụng và nhìn màn hình, đó là thông báo của ứng dụng bộ đàm. Dù điện thoại ở ngoài vùng phủ sóng thì giữa các máy điện thoại thông minh vẫn có thể thực hiện cuộc gọi trong phạm vi vài chục mét nhờ tín hiệu của các thiết bị cùng loại.
Di động của Mai đang yêu cầu kết nối.
“A lô.”
“A, kết nối được rồi. Shuichi à? Xin lỗi nhé, tớ đang thử thôi. Tớ còn tưởng mọi người đều gỡ cài đặt hết rồi chứ.”
Thời sinh viên, các thành viên trong câu lạc bộ đều cài ứng dụng thu phát này vì nghĩ nó sẽ hữu ích trong lúc leo núi. Nhưng chẳng ngờ là chưa ai có dịp dùng tới nó, và giờ thì chỉ có tôi và Mai là vẫn giữ nó trong điện thoại.
“Ryuhei đâu?”
“Đang ở trong toa lét. Anh ấy kêu đau bụng. Vậy ngày mai gặp nhé.”
Nói xong, Mai toan ngắt kết nối. Nhưng trước đó, cô ấy nói thật nhanh.
“Cậu đã rất giữ ý rồi nhỉ? Lẽ ra bọn tớ không nên tới mới phải, xin lỗi nhé.”
“Không, không hề. Giờ cũng không phải lúc nói chuyện đó. Ryuhei ổn chứ?”
“Ừa, giờ thì ổn rồi. Vậy tạm biệt nhé.”
Kết nối đã bị ngắt.
Tôi quay lại, thấy anh Shotaro đang nằm trên nệm cười toe toét như thể nhìn thấy tất cả.
“Này, Shuichi, em với vợ chồng Itoyama có chuyện gì vậy, nói rõ ra xem nào.”
“Có gì hay ho đâu.”
Nhưng thấy cũng không thể cứ lập lờ cho xong chuyên, tôi bèn hạ giọng xuống một chút rồi kể.
“Cách đây ít lâu, Mai đã trao đổi với em mấy chuyện về Ryuhei. Có lẽ là khoảng một năm trước. Nào là cứ không vui cậu ấy lại lôi chuyện dinh dưỡng ra nói rồi chê bai đồ ăn, rồi thì lúc chạy xe ở quê cậu ấy không chịu thắt dây ăn toàn. Em có cảm giác như hai người đó chưa hẹn hò gì mã đã kết hôn vậy.”
“Ồ, ra thế.”
Mặc dù chúng tôi sinh hoạt cùng một câu lạc bộ, nhưng tôi cũng không rõ đầu đuôi chuyện hai người kết hôn ra sao. Họ hẹn hò hồi sắp tốt nghiệp, lúc đó tôi còn đang tất bật lo tìm việc nên chẳng để ý đến. Tôi chỉ nghe nói là Ryuhei đã tiến tới trước. Hai tháng sau, hai người kết hôn. Mai bảo hẹn hò phiền phức và không muốn tốn thì giờ vào chuyện đó.
“Em học cùng Ryuhei hồi cấp hai nên biết về cậu ấy rất rõ. Nhưng biết về cậu ấy không đồng nghĩa với biết nên làm thế nào. Cũng chỉ có thể đáp lại mấy câu kiểu con người cậu ấy đúng là như thế đấy. Thế rồi, gần đây, Ryuhei phát hiện ra là Mai đã kể với em rất nhiều chuyện, và từ đó cô ấy không còn liên lạc nữa. Nhưng lần này hai người họ cũng được Yuya rủ để đây nên em mới nghĩ không biết có ổn không.”
“Đã hiểu. Rồi sao? Em gọi anh đến là để giúp em lên kế hoạch ngủ với vợ người ta hả?”
“…Không. Đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy chứ. Không phải như vậy đâu. Chỉ là em thấy sợ quá thôi. Em hoàn toàn không biết Ryuhei nghĩ gì. Cứ có cảm giác mình sẽ bị xử lý hoặc bị tra tấn tinh thần gì đó ấy.”
Đúng là tôi lo sẽ cãi cọ với Ryuhei rồi tổn thương lòng tự trọng, nên mới đưa anh họ đi cùng để làm lá chắn cho mình lúc khẩn cấp.
Shotaro vẫn cười toe toét.
“Mà có lẽ em cũng không cần lo lắng tới vậy. Xin lỗi vì khiên sanh phải cất công tới đây.”
“Chuyện đó thì chả sao đâu. Đươc tham quan tòa nhà thù vị thế này cơ mà.”
“Thế ư? Nếu vậy thì tốt. Gặp rồi mới thấy cả Mai và Ryuhei đều bình thường hơn em nghĩa. Em cũng có cảm giác là Ryuhei để ý mình, nhưng không có chuyện gì xả ra cả. Ngày mai ta cũng về rồi.”
“Chà, Shuichi thấy ổn thì được rồi. Nhưng cũng chưa chắc là sẽ không có gì xảy ra cả.”
Anh Shotaro nói với giọng điệu khiến tôi không rõ anh đang cố khơi dậy một kỳ vọng hay một nỗi lo ngại nữa.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Tôi tắt đèn và chui vào túi ngủ.
Đèn nê ông ở hành lang vẫn bật. Cánh cửa trông như thể đang bị thứ ánh sáng hắt vào từ ngoài kia cắt thành một khối chữ nhật.
Có lẽ ngày mai, tôi nên rời khỏi tòa kiến trúc ngầm này ngay khi mặt trời mọc.
Sau đó, tôi sẽ phải đi bộ men theo đường núi về khu nghỉ dưỡng, rồi lái xe về Tokyo. Chắc hẳn sẽ bận tối mắt tối mũi đây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Án Mạng Trên Tàu Noah
Yuki Haruo
Án Mạng Trên Tàu Noah - Yuki Haruo
https://isach.info/story.php?story=an_mang_tren_tau_noah__yuki_haruo