Tác giả: Thiên Bình
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Tuyen Minh
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2676 / 7
Cập nhật: 2015-06-29 17:33:17 +0700
Download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Xem thông tin ebook
uán cà phê quen. La đốt một điếu thuốc, hút một hơi, dụi vào gạt tàn, rồi lại một hơi nữa. La thề là cái trình tự đó nếu được lặp đi lặp lại hàng chục lần thì cả đám thực khách trong quán bây giờ sẽ ngủ gục như chơi. Nhưng La còn biết làm gì hơn, khi trước mặt là Mi đang khóc thút thít. À không, nức nở mới phải. Nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, thỉnh thoảng được thêm vào một số câu cảm thán như “Anh ta là thằng tồi. Tớ đã yêu hắn nhiều biết bao”. Có yêu mới biết hắn tồi chứ. Nếu biết ngay từđầu thìđâu có yêu. “Thật là ngu như cái lu mà”. Tội nghiệp cái lu. “Sao số tớ khổ quá vậy??”. Mới sắm túi LV xong mà thếđấy. La khoái trá với những lời bình luận của mình. Son ngồi bên, bình thản cắn hạt hướng dương, lâu lâu cười nhẹ vài cái. Đến điếu thuốc thứ ba, nhắm tình hình khóc than này không thể dừng lại, La dập mạnh tàn thuốc và hét lên: “Nín đi. Đàn ông thôi mà. Đồ Mi dở hơi”
Mi nín ngay lập tức. La ngoác miệng cười to. Nhưng rồi con mèo này lại chuyển qua trạng thái khác. Mắt rươm rướm, chớp chớp, đầu cúi gằm, môi phụng phịu, từ từ nép đầu vào vai Son, khẽ khàng:” La lại bắt nạt Mi rồi. Lúc nào cũng vậy”
Mi là vậy. Không thể sống nếu không có tình yêu. Sự sôi nổi và đam mê chân thành của Mi rất hiếm gặp ở các cô gái thời nay.
Son – như chính cái tên, thì dịu dàng và trầm lắng. Thích xài son môi màu đỏ. Váy liền cotton điểm hoa. Giày trơn đơn giản. Và không bao giờ mang một đôi giày giống nhau trong hai ngày liên tiếp. Mọi thứ ở Son, rất dịu dàng. La thích luồn tay vào mái tóc dài của Son, ấn nhẹ các đầu ngón tay vào da đầu. Lúc ấy, Son sẽ nhắm mắt và nhẹ nhàng ngửa cổ ra sau, khuôn mặt dần dãn ra và cười.
Son là vậy. Lúc nào cũng bình thản. Bình thản yêu. Bình thản chờ. Chờ hoài một người.
Cả hai. Một sôi nổi, một lắng sâu. Đều phát cuồng vì yêu.
La ngồi đó, chứng kiến tất cả. Xoa dịu tất cả.
==
Tháng 10. Cuộc đời có quá nhiều tháng 10. Phố phường có quá nhiều người, con đường có quá nhiều lá vàng rơi. La cùng Son đi giữa con phố đông đúc. La đi sau, bàn chân muốn ríu cả lại, vì Son đi quá chậm. À không, quá bình thản. Thỉnh thoảng Son đưa mắt nhìn một vài chiếc xe băng ngang qua. Đôi lần phải canh chừng mà kéo giật khuỷu tay Son lại. Ở góc lưng chừng phố, La định nói với Son rằng hôm qua Pha có gửi email về. Bảo rằng chỗ Pha ở đã có tuyết rơi. Đơn giản vậy thôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, thì Son đã quay lại. Mắt mở to, như hai viên bi trong suốt:
“La La, trước đây chúng ta cùng yêu một người đúng không?”
Chính xác là Pha đã từng xuất hiện giữa chúng ta.
Pha có khuôn mặt đẹp mê hồn, hài hước và sâu sắc. Ngay từ ngày đầu Pha xuất hiện, Sài Gòn đã đổ một cơn mưa không báo trước giữa tiết trời hầm hập của tháng 4. Thoạt nhìn, La nín thở khi thấy Pha và Son đứng cạnh nhau. Quả không còn miếng ghép nào có thể hoàn hảo hơn thế nữa. Như hai nốt nhạc đẹp nhất của mùa hè năm đó. Đến cả Mi cũng phải cuống lên: “Hốt ngay, hốt ngay, không là Mi hốt”. Son khi ấy, không bình thản lãng đãng như bây giờ. Vẫn dịu dàng, nhưng sống động và đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt cười lúc nào cũng thu hút người đối diện. Như bất kỳ cô gái ở tuổi 20 nào, Son yêu Pha mãnh liệt, đến độ quên cả cái nóng của mùa hè. Nhưng Pha lại hướng ánh nhìn về phía La, không giấu giếm. Pha bảo, em mạnh mẽ và anh thích điều đó. “Anh đã từng tìm kiếm những thứ tương tự như Son. Dịu dàng, nữ tính. Người đàn ông nào cũng cần, vìđiều đó khiến mối quan hệ trở nên đẹp và lãng mạn không ngờ. Nhưng lại không an toàn, La à. Đến khi muốn rời đi, thì người con gái – với sự nữ tính đến đáng sợ của mình – sẽ là thứ khiến cho người đàn ông ám ảnh, và vô tình – gây đau cả hai”. La nhát gừng, cộc cằn, chẳng dịu dàng gì cả, nhưng điều đó lại làm Pha vui. La bảo: “Anh đến với Son đi. Son sẽ cùng anh đi một quãng đường rất dài. Cuối đường sẽ là hạnh phúc”. Chẳng biết Pha có nghe và hiểu những gì La nói không, nhưng một ngày cuối hè, Pha nắm tay Son băng qua ngã tư đông đúc. Nắng gắt muốn cháy da cháy thịt. Nụ cười của cô gái đang yêu lan tỏa lên tận trời xanh. Phủ đầy thành phố ma mị.
Như từ những ngày xa xưa, La luôn đi bên và che chở cho Mi và Son. An ủi mỗi khi một trong hai buồn bã. Giảng hòa khi họ cãi nhau. Tôn trọng ý kiến tuyệt đối. Chưa bao giờ tách rời. Chỉ duy trong tình yêu, La không thể nào làm chất miễn dịch cho nỗi đau của cả hai. La đứng bên ngoài, nhìn rõ ràng người đàn ông Mi yêu phản bội Mi, làm Mi đau, Mi khóc, nhưng bất lực. La có biệt tài rất hay, chỉ từ ánh mắt đầu tiên có thể biết được người đàn ông đó có tốt hay không. Đa số những người đến với Mi đều không tốt. Nhưng Mi – dạng con gái điển hình – lại cứ thích lao đầu vào, bất kể La ngăn cản đến thế nào. Để rồi cuối cùng là tan vỡ, là đau khổ, và bờ vai La lại thấm đẫm nước mắt của Mi.
Riêng Son. La không biết rõ cảm giác này là gì. Rõ ràng là muốn Son được hạnh phúc, được ai đó yêu thương. Nhưng lại có ước mong ích kỷ rằng Son sẽ vẫn luôn ở đó, như chưa từng bao giờ rời xa. La nhìn vào những tia hạnh phúc đang lấp lánh nơi đáy mắt Son, nhói đau. Son yêu người đàn ông này thật sự. Ước gì La có thể nhìn Son mỉm cười và mong niềm hạnh phúc này kéo dài mãi. Bởi Pha – không là hạnh phúc. Năm đến, năm trôi. Pha ra đi, cùng câu nói: “ Anh nhận ra bản thân mình chưa bao giờ yêu em. Cái anh yêu, chỉ là một nơi trúẩn an toàn cho đôi chân đã quá mệt mỏi của riêng mình. Người đàn ông thật sự là người làm phai lớp son môi của em chứ không phải làm trôi đi lớp marscara. Rồi anh sẽ mang đến cho em đau khổ thôi. Để anh đi đi, Son…”
Tháng 10. Khi La và Mi chạy đến khoảng sân xao xác lá vàng rơi, Son đã nằm đó từ bao giờ. Héo gầy. Mắt nhắm nghiền. Son mặc cái váy hoa Pha yêu thích nhất, mang đôi giầy màu đen cổ điển, và tất nhiên không giống đôi giày hôm qua Son mang. Khoảng sân rộng hun hút, tiếng Mi khóc trôi tuột vào hư không, vọng lại âm thanh đau đớn đến xé gan xé ruột.
– Son đã nhớđược những gìư?
– Không biết… – Son ngập ngừng – Nhìn chỗ góc đường kia kìa. Có phải chúng ta đã từng vào đó? Ba người?
La nhìn theo hướng Son chỉ. Quán bánh ngọt ngay ngã ba đường, nơi La đã đến tìm gặp Pha vào ngày cuối cùng Pha còn ở thành phố. Hôm ấy Pha mặc áo Polo màu xanh, quần Jean bạc phếch và đứng gãi râu lựa bánh. La đến bên, giúp Pha chọn một ổ Tiramisu bé xíu. Cả hai ngồi xuống góc bàn nơi cửa sổ. La hỏi Pha có biết ý nghĩa của bánh Tiramisu không. Pha lắc đầu. La cười.
Ở tại nơi đó, Pha nói yêu La, nói lại những điều xưa cũ mà ngày Pha xuất hiện, Pha đã bộc lộ không ngại ngần. Rằng sự cộc cằn và lạnh lùng nơi La làm Pha lung lay. Pha bị ám ảnh bởi chiếc quần jean bị xé bạc phếch của La, cả đôi tay với những ngón tay bị cắn nham nhở trong những lúc La đứng lặng yên nghĩ suy nữa. Pha đột ngột với lấy tay La và thiết tha:” Đi với anh…”. Ngoài kia phố phường vẫn nhộn nhịp. La không rút lại bàn tay của mình, bình thản: “Anh có biết ý nghĩa của bánh Tiramisu không? Đó là “Tạm biệt và hãy nhớ đến em”. Ngay lúc đôi mắt Pha chới với, thì Son xuất hiện.
– Đúng rồi Son. Ở đó có món bánh Tiramisu ngon nhất quả đất.
Son cứ đứng nhìn mãi về hướng ấy, và La có cảm tưởng trái tim mình như sắp nổ tung. La vội càng nắm lấy tay Son, kéo đi.
Mi từng hỏi La, tại sao chúng ta không cố gắng lấy lại hết tất cả mọi ký ức cho Son?
La đã trả lời, nếu vậy thì một phần của Pha sẽ trở về. Và La sợ mất Son như thế, dù là theo cách này hoặc cách khác.
La có tàn nhẫn quá không Mi?
Si xuất hiện. Một chàng trai trẻ với cặp kính cận và những chiếc áo sơ mi sọc ngang dọc. Với tất cả sự kiên nhẫn của mình, Si mang đến cho Son những điều dịu dàng và yêu thương vô bờ bến. Si cần mẫn xách túi cho Son trong shop nhỏ vắng người, hoặc đứng chờ Son cả một buổi trưa nắng gắt giữa lòng thành phố, chỉ vì Si biết trí nhớ Son không giống như người ta. Son giờ như một tờ giấy trắng, và bất kỳ ai cũng có thể tha hồ viết lại cả một cuộc đời, một mối tình lên trên đó. La từng nói với Si như vậy. Lấp lánh trong đáy mắt Si niềm an tâm và tin tưởng. Những tưởng như vậy đã là hạnh phúc rồi…
Từ lúc đó trở đi, những lần cà phê giữa trưa, có Mi liến thoắng, có Son dịu dàng, giờ có thêm Si cần mẫn ngồi bên. La tưởng rằng mùa thu đang đến rất gần. Và có rất nhiều khoảng khắc trong mùa thu đó, cảm giác tội lỗi xâm chiếm La. Không ai có thể giúp Son lấy lại ký ức trọn vẹn bằng La, vì La đã luôn bên Son quãng thời gian dài dằng dặc không thể tính bằng các con số. Nhưng nếu vậy, thì mảng ký ức màu tối mang tên Pha sẽ trở về, và vô tình gây đau. Hôm nay Pha lại email. Có nhắc tới Son: “Ởđây đã vào thu, dịu dàng như một đứa con gái. Vô tình hôm nay anh đi trên vệđường có lá vàng rơi, cho phép bản thân sến súa một bữa. Chợt nhớ tới Son cùng mắt cười và những chiếc váy hoa của côấy. Son đúng y một nốt nhạc, và anh không muốn trở thành một gã nhạc công tồi. Điều tốt đẹp dịu dàng nhất trên đời này nên được trân trọng. Thay anh, yêu thương Son nhé. Còn nữa… anh cứ canh cánh mãi về La. Ước biết bao có ai đó yêu thương La như cách mà anh muốn nhưng chưa bao giờ làm được”
Si tìm gặp La. Nói ngắn gọn: “Kể hết cho Si nghe được không? Vì sao Son đánh mất ký ức?”. La nhìn sâu vô ánh mắt chân thành của người đàn ông này, biết chắc chắn đây là người tốt. La kể, đều đều, nhưng giấu nhẹm tình yêu của Pha dành cho mình. La nói về ngày Pha xuất hiện, Son đã cười và ấp ủ nhiều hy vọng như thế nào. Tình yêu đầy bản năng của Son dành trao. Sự nửa vời và hoang mang nơi Phan. Ngày Phan đi, Phan tuyên bố không yêu Son. Ngày Phan đi, Son nằm đó, mắt nhắm nghiền, váy hoa nhuộm đỏ ám ảnh. Khi nghe kể tới đó, bàn tay Si nắm chặt, run run. Giây phút phát hiện ra Si yêu Son bằng một tình yêu thật sự, một điều gì đó xuất hiện khiến tim La nhói lên một nhịp. Cảm giác mất mát hiện rõ. Chẳng hiểu sao.
– Nếu Son cứ thế mãi, không phải tốt sao? Si có được Son trọn vẹn. Quá khứ không được dịp quay về ám ảnh.
– Có phải… La đối với Son là một tình cảm mãnh liệt hơn cả tình yêu mà Si từng biết, đúng không?
Câu hỏi của người lạ bỗng chốc làm La giật mình. Và lúng túng. Một cách tỉnh bơ, La nói với Si về niềm vui. Trước giờ La chưa từng tự hỏi niềm vui của mình là gì. Rồi La nhớ về những ngày mà cả ba đứa con gái cà phê từ sáng tới tối, nghe Mi kể lể chuyện tình yêu, nghe Son bình phẩm về gu thời trang của những người đi đường, cả những lúc rảnh rỗi xách ba lô lên và tận hưởng những giờ phút xa xỉ với bikini và kem chống nắng ở một resort nào đó. Từ bao giờ, La không còn nghĩ về các chàng trai, không còn muốn có người yêu nữa. Có Mi và Son là đủ.
– Nhưng từ lâu lắm rồi, từ cái ngày mà Pha đến và đi, mắt cười không còn cười nữa. La có cố gắng đến cách nào, cũng chẳng thể thấy lại một lần nữa nụ cười ấy. Si sẽ là người giúp Son tìm lại niềm vui chứ?
Chưa kịp trả lời câu hỏi đó, thì mắt cười đã nhòe nhoẹt nước khi đứng giữa trung tâm thương mại đông đúc, trước quầy bán gấu bông có trưng bày con teddy màu nâu khổng lồ. Son ôm đầu khóc to. La giật mình, vội nhớ về một con gấu tương tự đang nằm trong góc phòng nhà Son. Vào cái ngày hôm ấy, Mi đã rú lên ganh tỵ khi Pha khệ nệ bưng con gấu to bằng thân người đem tặng Son. Chỉ duy có La là bất ổn, khi nhìn vào ánh mắt Pha khi đó. Không thể nắm bắt được gì trong đôi mắt của người đàn ông này
Và giờ, bất thình lình, mọi thứ hiện về. Tất cả.
Tháng 10 năm nay. Không có lá rơi xao xác. Chỉ có những cơn mưa dài không dứt. La thôi không hút thuốc nữa. Đứng dưới mái hiên xa lạ buổi đêm, La nhìn về phía mái hiên tòa nhà đối diện. Có đám người trẻ điên cuồng với những niềm đam mê của mình. Đàn, hát, nói xấu một ai đó, nhớ một ai đó, mơ về một ai đó…Sau tất cả, đọng lại vẫn luôn là tình yêu. Có thể trong đám người xa lạ này, có người vừa đi qua một cuộc tình. Có người đang mở điện thoại đọc lại tin nhắn của người ta. Cũng sẽ có người miệng cười tươi thật tươi, nhưng lòng đau thắt lại vì vô tình nhìn thấy cảnh không nên thấy buổi chiều hôm nay. Tất cả, đều chỉ có một mong ước: Được yêu chân thành và thật lòng. Bất kể ngoài kia tháng 10 đang trôi nhanh như gió. La nghĩ về tháng 10 của một năm trước. Nơi góc sân nhuộm đỏ ám ảnh. Cả những ngày sau đó, La ngồi lặng yên hàng giờ bên giường bệnh của Son, nhìn tóc mai hao gầy và mỏng manh bay phất phơ. Ngày Son mở mắt, và khẽ khàng hỏi: “Cô là ai?”, La đã ôm mặt khóc. Từ lúc đó, La đã tự nhủ lòng sẽ làm tất cả để mang nụ cười trở lại với Son. Và tháng 10 năm nay, cũng tại cái giường này, ô cửa sổ này, Son nằm đó. Nhưng La không còn khóc nữa. Vì La biết, Son đã can đảm hơn xưa rồi. Và thì mọi thứ lại sẽ ổn thôi mà, đúng không?
Cà phê mùa đông. Mi ngồi đó với một chàng trai. Đáy mắt Mi long lanh niềm hạnh phúc. La đưa mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, thì thầm trong lòng: “Là người tốt. Rồi Mi sẽ thật sự hạnh phúc với người này”. Rồi Mi nhìn ra góc ngã ba, đứng dậy gọi to tên Son. La nhìn về hướng ấy. Si đang nắm tay Son băng qua con đường đông đúc. Si đứng về hướng xe chạy, che chở cho Son, thì thầm một điều gì đó vào tai Son. Son phá lên cười. Thề với những ánh nắng chói chang hiếm hoi trong mùa đông này, La có thể nhìn rõ ràng khóe miệng Son khi đó. Nụ cười ngày xưa của Son. Nó đã trở về trọn vẹn. Chẳng cần biết Si đã nói gì, làm gì, nhưng khi La nhìn xuyên qua đám đông, La biết chắc mọi thứ đã ổn. La ngước nhìn lên trời. Trời rất đẹp. Xúc động biết bao khi sau những ngày mưa, nắng lên trọn vẹn và ấm lành. Nụ cười của những cô gái mà La yêu đã trở lại, nguyên vẹn. Rồi La sẽ gửi email cho Pha, bảo rằng những nốt nhạc chưa bao giờ tròn đầy và vui tươi như bây giờ. Vào một ngày mùa đông nắng ấm, ký ức về Pha trong Son đã hoàn toàn biến mất. Nhưng trong La thì không. Nếu sau này có gặp lại, La nhất định sẽ nắm tay Pha đi qua nhiều mùa đông khác. Chắc chắn thế.
Ngoài cửa, mắt cười đưa ánh nhìn về phía La.
Ngoài cửa, mùa đông bỗng dưng không còn tồn tại.
Khuông Nhạc Khuông Nhạc - Thiên Bình Khuông Nhạc